Như không hề có - Chương 12
Tôi tiến đến một căn nhà một tầng khác, cửa để ngỏ, và tôi
bước vào. Trên tấm bảng đen có ghi bài tập về nhà của ngày hôm đó, tôi
đọc kỹ, rồi bước tới chỗ tủ để đồ, song không tìm thấy ngăn của mình.
Tôi không nhớ nơi đó là ngăn nào. Tôi bước vào trong khu vệ sinh nam và
bóp hộp đựng xà phòng. Tôi nhặt một tạp chí màu vàng trong giảng đường
và gõ mấy phím dương cầm. Tôi từng chơi dương cầm, chính cái đàn này,
trong một buổi diễn độc tấu mừng Giáng sinh hồi lớp hai, vì thế tôi đánh
lên vài thanh âm của bài hát mình từng chơi, và chúng vang vọng khắp
giảng đường trống trải, dội lại. Không hiểu sao tôi bỗng thấy hoảng hốt,
bèn rời khỏi căn phòng. Bên ngoài, có hai thằng bé đang chơi bóng ném.
Tôi đã quên mất là có trò này. Tôi rời khỏi ngôi trường mà không hề
ngoái lại, chui vào xe lái đi.
Tôi gặp Julian cùng ngày hôm đó chỗ
một dàn máy chơi điện tử tồi tàn cũ kỹ trên đại lộ Westwood. Nó đang
chơi Space Invaders, và tôi tiến đến đứng bên nó. Julian trông bơ phờ,
nói năng chậm chạp, tôi hỏi nó đã ở đâu, thế là nó nói loanh quanh, tôi
liền đòi nó tiền, bảo rằng tôi sắp đi. Julian nói có một vài vấn đề,
nhưng nếu tôi đi cùng nó tới chỗ một thằng cha này, nó có thể đưa tôi
tiền.
“Thằng cha nào vậy?” tôi hỏi nó.
“Tay này...” Julian
đợi, bắn chết cả một hàng Space Invaders. “Tay này là một lão tao quen.
Lão sẽ đưa mày tiền.” Julian bị chết một quân, lẩm nhẩm gì đó.
“Sao mày không lấy tiền chỗ gã? Sau đó mang cho tao?” tôi bảo nó.
Julian rời mắt khỏi trò chơi, ngẩng lên nhìn tôi trân trân.
“Đợi
chút nhé,” nó nói, rời khỏi chỗ máy chơi điện tử. Khi quay về, nó bảo
tôi rằng nếu muốn số tiền đó, tôi phải đi với nó, ngay bây giờ.
“Tao thật sự không muốn đi.”
“Gặp sau nhé, Clay,” Julian nói.
“Đợi đã...”
“Sao? Mày có muốn đi hay không? Mày có muốn lấy tiền hay không?”
“Sao mình phải làm thế này?”
“Bởi vì mình phải làm thế,” Julian chỉ nói có thế.
“Không có cách nào khác để xử lý vụ này sao?”
Ngưng.
“Julian?”
“Mày có muốn tiền của mày hay là không?”
“Julian.”
“Mày có muốn tiền của mày hay là không, hả Clay?”
“Có.”
“Thế thì đi thôi, đi nào.”
Chúng tôi rời khỏi dãy máy chơi điện tử.
Căn
hộ của Finn nằm trên đại lộ Wilshire, không xa căn hộ thông tầng của
Rip là bao. Julian bảo nó quen Finn được sáu, bảy tháng, nhưng nhìn vẻ
mặt Julian, tôi có cảm giác nó đã tới căn hộ của Finn từ lâu, rất lâu.
Gã phục vụ bãi xe biết xe nó, cho nó đậu lại trong khu vực bốc dỡ hàng.
Julian giơ tay vẫy người gác cửa ngồi trên một chiếc đi văng. Để đến chỗ
Finn, chúng tôi đi thang máy, Julian ấn nút T, viết tắt của Thông tầng.
Thang máy trống trơn, Julian bỗng hát một bài cũ của Beach Boys, gào
thật to, còn tôi dựa người vào tường thang máy, hít một hơi thật sâu khi
thang dừng lại. Tôi nhìn thấy bóng mình, với mái tóc vàng ngắn ngủn,
làn da sậm màu, kính râm che mắt.
Chúng tôi đi xuyên qua hành lang
tối om để tới cửa nhà Finn, rồi Julian bấm chuông. Một thằng nhóc trạc
mười lăm, tóc vàng nhạt, da rám nắng, trông dữ dằn như hầu hết các tay
lướt sóng ở Venice hay Malibu ra mở cửa. Thằng nhóc chỉ mặc độc quần
soóc xám, tôi nhận ra chính là thằng rời khỏi căn hộ của Rip hôm Rip lẽ
ra phải gặp tôi ở Cafe Casino, cứ chằm chằm nhìn chúng tôi vẻ hiểm ác
khi chúng tôi bước vào. Tôi tự hỏi phải chăng đây là Finn, hay Finn có
ngủ với thằng lướt sóng này không, ý nghĩ ấy làm tôi căng thẳng và thấy
nôn nao đôi chút trong dạ dày. Julian biết “văn phòng” Finn ở đâu, chỗ
Finn làm ăn. Tôi bắt đầu thấy nghi ngờ thế nào đó và căng thẳng. Julian
tiến đến một cánh cửa màu trắng, mở cửa ra, và hai đứa bước vào một căn
phòng cực kỳ đơn giản, trắng toát, có nhiều cửa sổ cao từ sàn tới trần,
trên trần nhà gắn những tấm gương, thế là cảm giác choáng váng liền bủa
vây tôi, và tôi gần như phải cố giữ thăng bằng. Tôi nhận ra mình có thể
nhìn thấy căn hộ thông tầng của bố ở Century City từ căn phòng này, và
tôi thấy hoảng hốt, bắt đầu tự hỏi không biết bố có thấy mình không.
“Ê,
ê, ê. Chú em xịn nhất của anh đây mà.” Finn ngồi sau một bàn viết dài,
gã trạc hai nhăm, ba mươi tuổi, tóc vàng, da rám nắng, ngoại hình không
có gì đặc sắc. Bàn trống trơn, chỉ có một điện thoại, một phong bì đề
tên Finn trên đó cùng hai lọ bạc nhỏ. Thứ duy nhất còn lại trên bàn là
một cục chặn giấy, trong có một con cá nhỏ bị nhốt, mắt trân trân ngó ra
bên ngoài vẻ bất lực, giống như đang nài xin người ta thả tự do, và tôi
bắt đầu tự hỏi, Nếu con cá đã chết rồi thì có quan trọng gì?
“Ai đây?” Finn hỏi, mỉm cười với tôi.
“Nó là một thằng bạn của em. Tên Clay. Clay, đây là Finn.” Julian nhún vai, lơ đãng.
Finn nhìn tôi dò xét, lại cười, đoạn quay sang Julian.
“Đêm qua thế nào?” Finn hỏi, vẫn cười.
Julian im lặng rồi nói, “OK, ổn,” rồi nhìn xuống.
“Ổn? Thế thôi hả? Hôm nay Jason điện cho anh, kêu chú mày hết say. Nhất đấy.”
“Vậy sao?”
“Ừ. Thật đấy. Thằng cha lậm mày thật rồi.”
Tôi bắt đầu thấy đuối, đi quanh phòng, sục túi tìm thuốc lá.
Một khoảng lặng nữa, rồi Julian ho hắng.
“À
nhóc, nếu hôm nay không bận quá thì mày có một cuộc hẹn lúc bốn giờ ở
Saint Marquis với một tay buôn bán ở ngoại ô. Vậy tối nay ở bữa tiệc của
Eddie nhé, OK?”
Finn nhìn chằm chằm vào Julian, rồi nhìn sang tôi.
“Biết
gì không bay?” Gã bắt đầu gõ các ngón tay lên bàn. “Mày đưa bạn mày tới
đây có khi hay đấy. Tay ở Saint Marquis muốn hai người. Một chỉ xem
thôi, dĩ nhiên, nhưng Jan nó lại ở đằng Colony rồi và có lẽ không về
được...”
Tôi nhìn Finn, rồi nhìn sang Julian.
“Không, Finn. Nó là bạn em,” Julian nói. “Em nợ nó tiền. Vì thế em đưa nó qua đây.”
“Nghe này, tao đợi được,” tôi nói, không rõ vì sao tôi nhận ra là đã quá muộn và adrenalin bắt đầu dâng lên trong người tôi.
“Sao hai đứa không đi cùng nhau nhỉ?” Finn nói, nhìn sang tôi. “Julian, đưa bạn đi cùng nhé.”
“Không, Finn. Đừng lôi thêm bất kỳ ai vào chuyện này.”
“Nghe
đây, Julian,” Finn nói, thôi cười, phát âm rõ từng từ một. “Tao đã bảo,
tao nghĩ mày và bạn mày nên đến Saint Marquis lúc bốn giờ, được không
nào?”
Finn quay sang tôi. “Cậu muốn lấy tiền, đúng không?”
Tôi lắc đầu, không.
“Cậu không muốn á?” gã nói, đầy vẻ hoài nghi.
“Có, ý em là, có, em... em muốn,” tôi nói. “Nhất định rồi.”
Finn quay sang Julian, rồi lại quay về tôi. “Cậu thấy ổn chứ?”
“Vâng,” tôi bảo gã. “Chỉ bị run chút thôi.”
“Cần thuốc an thần không?”
“Không, cám ơn.” Tôi nhìn về phía con cá.
Finn quay sang Julian. “Thế bố mẹ mày sao rồi, Julian?”
“Em không biết.” Julian vẫn đang nhìn xuống.
“Ừ,
OK... hừm,” Finn mào đầu. “OK, sao hai đứa không tới khách sạn, rồi gặp
anh ở The Lands End, sau đó mình tới bữa tiệc của Eddie, rồi đưa mày
tiền của mày, đưa bạn mày tiền của nó. OK chứ, các bé giai? Thế được
không? Nghe thế nào?”
“Bọn em gặp anh ở đâu?” Julian hỏi.
“Ở The Lands End. Tầng trên,” Finn nói, “Thế này là sao? Có chuyện gì?”
“Không,” Julian nói, “Bao giờ?”
“Chín rưỡi?”
“Được.”
Tôi nhìn Julian, những hình ảnh của Câu lạc bộ Thể thao sau giờ tan học hồi lớp năm bỗng ùa về trong tôi.
“Mày ổn đấy chứ, Julian?” Finn lại nhìn Julian.
“Vâng,
em chỉ căng thẳng thôi.” Giọng Julian kéo dài. Nó toan nói gì đó, miệng
hơi mở ra. Tôi có thể nghe thấy tiếng máy bay liệng trên đầu. Rồi tiếng
xe cấp cứu.
“Có chuyện gì hả cưng? Mày cứ việc nói với anh.” Finn ra vẻ thấu hiểu, lại gần Julian, quàng tay qua người nó.
Tôi nghĩ Julian đang khóc.
“Xin phép nhé, làm ơn?” Finn lịch sự hỏi tôi.
Tôi bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại đằng sau, nhưng vẫn nghe thấy tiếng nói.
“Em
nghĩ tối nay sẽ là đêm cuối... đêm cuối cùng của em. OK chứ, Finn? Em
không nghĩ em còn làm chuyện này được nữa. Chỉ là em phát bệnh vì lúc
nào cũng cảm thấy... buồn quá và em không thể... Em không thể làm gì
khác cho anh được sao? Cho đến khi em trả hết nợ anh?” Giọng Julian run
rẩy, rồi vỡ òa.
“Ê, ê, ê, bé cưng,” Finn ngâm nga. “Cưng ơi, ổn thôi mà.”
Tôi có thể rời khỏi căn hộ này ngay bây giờ. Dù Julian lái xe, nhưng tôi vẫn có thể rời khỏi đây. Tôi có thể gọi ai đó tới đón.
“Không, Finn, không, không ổn đâu.”
“Nào...”
“Không, Finn. Không đâu. Em không muốn vậy. Em chán ngấy chuyện đó rồi.”
“Dĩ nhiên rồi, phải rồi.”
Một
khoảng lặng dài trôi qua, và tôi có thể nghe thấy tiếng hai que diêm
quẹt vào bao, tiếng vỗ, và một lúc sau, Finn rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Nào, mày biết mày là thằng em xịn nhất của anh, mày biết anh quan tâm
đến mày mà. Như mày là con anh ấy. Như con trai anh vậy...” Ngưng một
chút, rồi Finn nói, “Trông mày gầy quá.”
Thằng lướt sóng sượt qua
tôi, bước vào phòng, bảo Finn là ai đó tên Manuel gọi điện đến. Thằng
lướt sóng bỏ đi. Julian nhổm dậy từ bàn Finn, cài cúc tay áo, chào tạm
biệt Finn.
“Này, cứ giữ lấy bộ Nautilus. Giữ dáng nhé.” Finn nháy mắt.
“Hẳn rồi.”
“Gặp lại tối nay, Clay nhỉ?”
Tôi
muốn nói không, nhưng thế nào đó tôi có cảm giác mình sẽ gặp lại gã tối
nay, thế là tôi gật đầu nói, “Vâng”, cố tỏ ra thuyết phục, như thể là
tôi quả là có ý đó.
“Hai đứa tuyệt lắm, nhóc ạ. Hết sẩy,” Finn bảo chúng tôi.
Tôi
theo chân Julian đi ngang qua tiền sảnh, và khi qua phòng khách để ra
cửa, tôi trông thấy thằng lướt sóng đang nằm trên sàn trong phòng khách,
tay phải để lên quần, chén một hũ Captain Crunch. Nó hết đọc mặt sau
cái hộp ngũ cốc lại đến xem “The Twilight Zone” trên cái màn hình ti vi
khổng lồ giữa phòng, Rod Serling đang nhìn thẳng về phía chúng tôi, nói
chúng ta vừa tiến vào Vùng Ảo Ảnh, và dù tôi chẳng muốn tin, nhưng nó kỳ
quái tới mức tôi biết nó có thật, tôi nhìn chằm chằm vào thằng con trai
trên tấm thảm phòng khách một lần cuối rồi chầm chậm quay đi, theo
Julian ra cửa, bước vào hành lang tối om nhà Finn. Rồi khi đi thang máy
xuống đến chỗ đậu xe Julian, tôi bèn nói, “Sao mày không bảo tao tiền đó
dùng vào việc này?” thế là Julian, mắt vô hồn, cười buồn bã và nói, “Ai
quan tâm? Mày có quan tâm không? Mày có thật sự quan tâm không?” tôi
chẳng nói gì, nhận ra mình quả thực chẳng bận tâm, bỗng nhiên thấy bản
thân sao mà ngốc nghếch, đần độn quá. Tôi cũng biết rằng mình sẽ đi cùng
Julian tới Saint Marquis. Tôi muốn biết những chuyện như thế này có thể
xảy ra thật không. Và khi thang máy đi xuống, ngang qua tầng hai, xuống
tầng một, rồi xuống sâu hơn nữa, tôi nhận ra số tiền đó chẳng quan
trọng gì. Điều chính yếu là tôi chỉ muốn xem điều tồi tệ nhất.
Saint
Marquis. Bốn giờ. Đại lộ Sunset. Mặt trời khổng lồ, cháy bỏng, con quái
vật màu cam, khi lái xe vào bãi, không hiểu sao Julian lại đi qua khách
sạn tới hai lần, tôi cật vấn thì nó luôn miệng hỏi tôi có thật sự muốn
làm chuyện này không, và tôi luôn miệng bảo có. Ngay khi ra khỏi xe, tôi
nhìn ra bể bơi, tự hỏi không biết có ai từng chết đuối trong cái bể đó
không. Saint Marquis là một khách sạn trống huếch, có một bể bơi ở sân
trong, nơi các phòng ốc quây quanh.
Một gã to béo ngồi trên đi
văng, người ngợm bóng lộn, ngập ngụa dầu tắm nắng. Gã chằm chằm nhìn hai
chúng tôi khi hai đứa tiến đến căn phòng mà Finn bảo Julian đến. Tay
này ở phòng 001. Julian tiến đến gõ cửa. Màn cửa đóng, một khuôn mặt,
một cái bóng, hé mắt nhìn ra. Một người đàn ông trạc bốn mươi, bốn lăm
tuổi, ăn mặc đơn giản với sơ mi, ca vát liền hỏi, “Vâng... tôi giúp gì
được các anh?”
“Ông là ông Erickson, phải vậy không?”
“Vâng... ồ, ra cậu là...” Giọng hắn kéo dài khi nhìn vào Julian và tôi.
“Có vấn đề gì không?” Julian hỏi.
“Không, có gì đâu. Sao hai cậu không vào nhỉ?”
“Cám ơn ông,” Julian nói.
Tôi
theo chân Julian bước vào căn phòng, đâm căng thẳng. Tôi ghét phòng ốc
khách sạn: Cụ ông tôi chết trong một phòng khách sạn ở Stardust, Las
Vegas. Cụ chết được hai ngày thì người ta mới phát hiện ra xác.
“Các cậu có muốn uống gì không?” người đàn ông hỏi.
Tôi
có cảm giác những người đàn ông kiểu này lúc nào cũng hỏi câu đó, và dù
thiết tha muốn xin một ly, tôi vẫn nhìn sang Julian nó lắc đầu nói,
“Không, cảm ơn ông.” Thế là tôi nói theo, “Không, cảm ơn ông.”
“Các cậu cứ tự nhiên, ngồi xuống đi.”
“Tôi cởi áo khoác được không?” Julian hỏi.
“Ừ. Sao cũng được, con trai.”
Người đàn ông tự pha cho mình một ly nước.
“Ông có ở L.A. lâu không?” Julian hỏi.
“Không, không, chỉ một tuần thôi, vì công việc,” người đàn ông nhấp ly nước.
“Ông làm gì?”
“Tôi kinh doanh bất động sản, con trai ạ.”
Tôi
nhìn sang Julian, tự hỏi không biết người này có quen bố tôi không. Tôi
nhìn xuống, nhận ra mình chẳng biết nói gì, nhưng ráng nghĩ ra điều gì
đó, nhu cầu phải nghe chính giọng nói của mình bắt đầu trở nên cấp bách
hơn, tôi không ngừng tự hỏi không biết bố có quen gã này không. Tôi ráng
xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu, ý nghĩ thằng cha này có thể tới chỗ bố ở Ma
Maison hay Trumps, nhưng nó vẫn bám trụ ở đó, kẹt cứng.
Julian lên tiếng. “Ông từ đâu tới?”
“Indiana.”
“Ồ, vậy sao? Chỗ nào ở Indiana?”
“Muncie.”
“Ồ. Muncie, Indiana.”
“Đúng thế.”
Ngưng một chút, rồi người đàn ông rời mắt khỏi Julian và nhìn sang tôi, xong lại nhìn Julian. Ông hớp ly nước.
“Thế trong hai cậu, ai muốn đứng dậy?”
Người đàn ông từ Indiana nắm chiếc ly thật chặt, rồi đặt ly trên quầy rượu. Julian đứng dậy.
Người đàn ông gật đầu hỏi, “Sao cậu không tháo cà vạt?”
Julian tháo.
Người đàn ông thôi nhìn chằm chằm vào Julian, chuyển cái nhìn ấy sang tôi, để chắc chắn là tôi đang quan sát.
“Giày và vớ nữa.”
Julian tiếp tục làm theo, rồi nhìn xuống.
“Và… ừm, các thứ còn lại.”
Julian cởi áo sơ mi, tụt quần, người đàn ông kéo màn cửa, nhìn ra đại lộ Sunset, rồi quay lại Julian.
“Cậu có thích sống ở L.A. không?”
“Có. Tôi yêu L.A.,” Julian nói, gấp quần lại.
Người
đàn ông nhìn sang tôi nói, “Ôi không, thế này không được rồi. Sao cậu
không ra đây ngồi, gần cửa sổ. Thế tốt hơn.” Người đàn ông xếp tôi ngồi
xuống ghế mềm, xích lại gần cái giường hơn nữa và rồi, tỏ vẻ bằng lòng,
tiến đến chỗ Julian, đặt tay lên một bên vai trần. Ông ta đưa tay xuống
cái quần lót của Julian, nó nhắm mắt lại.
“Cậu là một chàng trai rất dễ mến.”
Hình ảnh Julian hồi lớp năm, đá một quả bóng ngang qua sân cỏ xanh.
“Phải, cậu là một cậu bé rất đẹp,” người đàn ông từ Indiana đến nói, “và ở
đây, thế là đủ rồi.”
Julian
mở mắt, nhìn chòng chọc vào mắt tôi, tôi bèn quay đi, chú mục vào một
con ruồi uể oải liệng tới bức tường kế bên giường. Tôi thắc mắc không
biết người đàn ông và Julian sắp sửa làm gì. Tôi tự nhủ mình có thể bỏ
đi. Tôi có thể đơn giản nói với người đàn ông đến từ Muncie và Julian
rằng tôi muốn bỏ đi. Thế nhưng, lại một lần nữa, những từ ngữ không bật
ra và không thể bật ra, và tôi cứ thế ngồi đó, để mặc cho nhu cầu chứng
kiến điều tệ hại nhất bủa vây lấy mình, lẹ làng, háo hức.
Người
đàn ông tiến đến buồng tắm, bảo cả hai đứa rằng lát nữa ông ta sẽ ra.
Ông ta đóng cửa buồng. Tôi nhổm dậy khỏi ghế, ra chỗ quầy rượu tìm đồ
uống. Thấy ví của người đàn ông bỏ lại trên quầy rượu, tôi bèn ghé mắt
nhòm vào. Tôi căng thẳng tới mức chẳng bận tâm, thậm chí chẳng rõ vì sao
mình lại đang làm thế. Trong ví có vô số danh thiếp làm ăn, nhưng tôi
không nhìn vào tấm nào hết, không muốn nhìn thấy danh thiếp của bố mình.
Có một vài thẻ tín dụng và một số tiền mặt thông thường mà người từ nơi
khác đến có thể mang theo khi vào thành phố. Còn có ảnh một phụ nữ xinh
đẹp, vẻ mặt bơ phờ, hẳn là vợ người đàn ông, cùng hai tấm chụp các con
ông ta, đều là con trai, có đôi chân thẳng, tóc vàng ngắn cũn, mặc sơ mi
kẻ sọc, tràn đầy tự tin. Những tấm ảnh làm tôi không vui, tôi liền cất
ví về chỗ cũ trên quầy rượu, tự hỏi không biết có phải người đàn ông
chụp những tấm hình đó hay không. Tôi nhìn sang Julian đang ngồi ở mé
giường, đầu cúi gằm. Tôi ngồi xuống, nghiêng người bật dàn stereo.
Người
đàn ông ra khỏi buồng tắm, bảo tôi, “Không. Không nhạc. Tôi muốn cậu
nghe thấy tất cả. Tất tật.” Ông ta tắt dàn stereo. Tôi hỏi người đàn ông
xem mình có thể vào phòng tắm hay không. Julian cởi quần lót. Không
hiểu sao người đàn ông mỉm cười, nói được thôi, thế là tôi bước vào
phòng tắm, khóa cửa lại, vặn cả hai vòi nước trên chậu rửa mặt, xả nước
bệ xí liên hồi trong lúc cố gắng nôn mửa, nhưng không thể. Tôi lau
miệng, xong xuôi quay về phòng. Mặt trời đang dịch chuyển, những bóng
đen chạy dài trên tường, Julian gượng mỉm cười. Người đàn ông cười lại,
những bóng đen chạy ngang mặt ông ta.
Tôi châm thuốc.
Người đàn ông lăn Julian sang một bên.
Không biết hắn có được rao bán không.
Tôi không nhắm mắt.
Ta có thể biến mất nơi đây mà không hề ý thức được điều đó.
Julian
và tôi bước ra ngoài bãi đậu xe. Chúng tôi ở trong phòng khách sạn từ
bốn giờ và lúc này đã là chín giờ. Tôi đã ngồi trên ghế được năm tiếng
đồng hồ. Khi cả hai đứa chui vào xe Julian, tôi liền hỏi nó mình đi đâu.
“Đến The Land’s End để lấy tiền của mày. Mày muốn tiền của mày chứ, phải không?” nó hỏi. “Phải không, Clay?”
Tôi
nhìn vào khuôn mặt Julian và nhớ lại những buổi sáng ngồi trong chiếc
Porsche của nó, đậu kế bên một xe khác bên lề đường(45), hút những điếu
cần sa cuộn mỏng, nghe album mới của Squeeze trước khi các lớp học bắt
đầu lúc chín giờ, và dù hình ảnh đó bổng ùa về, tôi không còn bận lòng
nữa. Giờ đây tôi thấy khuôn mặt Julian đâm già hơn.
45. Nguyên
văn: double-parked, nghĩa là đậu xe bên một chiếc xe khác vốn đã đỗ lại
bên lề đường, một hành vi trái luật khá phổ biến.
Đã khoảng
mười giờ, The Land’s End đông nghẹt. Câu lạc bộ nằm trên đại lộ
Hollywood, Julian đỗ xe ở đằng sau, trong một con hẻm, tôi cùng nó bước
đến cổng, Julian chen lấn qua hàng người, lũ choai choai cười nhạo nó,
nhưng nó lờ đi. Bước vào câu lạc bộ từ cửa sau thì chẳng khác nào bước
vào một căn hầm, bên trong tối om, tựa như một hang động, nhưng vách
ngăn chia câu lạc bộ ra thành các khu nhỏ, nơi từng nhóm người túm tụm
lại trong bóng tối. Lúc chúng tôi bước vào, người quản lý trông giống
như một tay lướt sóng năm mươi tuổi đang cãi cọ với một nhóm thiếu niên
đang nằng nặc đòi vào, rành rành là chưa đủ tuổi.
Khi tay quản lý
nháy mắt với Julian và cho cả hai đứa vào, một trong những con bé đang
đứng xếp hàng nhìn chằm chằm vào tôi, mỉm cười, đôi môi tô son hồng lòe
loẹt mọng nước hé mở, và con bé nhe hàm trên ra như một loài chó hoặc
sói, gầm gừ, thủ thế tấn công, con bé quen Julian, nó nói gì đó rất thô
lỗ mà tôi không nghe thấy, Julian liền giơ ngón giữa lên(46) đáp trả.
46.
Một hành động xúc phạm phổ biến ở các nước phương Tây, theo đó người ta
chĩa ngón giữa lên trời và gập các ngón khác lại, có ý chửi rủa ai đó.
Trước
khi nhìn ra bất cứ khuôn mặt nào, mắt tôi phải đợi một phút mới quen
được với bóng tối. Tối nay câu lạc bộ đông khách, có vài đứa nhóc đứng
đợi bên ngoài không được vào. “Tainted love” vẳng ra ầm ĩ từ chỗ dàn
stereo, sàn nhảy đông nghẹt người, phần đông là tụi trẻ, hầu hết đều
buồn chán nhưng ráng làm ra vẻ hứng tình. Vài thằng con trai ngồi ở các
bàn cùng ngắm nghía một cô nàng đẹp thôi rồi, vẻ mong ngóng, hy vọng chí
ít cũng được nhảy cùng nàng, hay được nàng thổi kèn trong xe hơi của
bố, còn đám con gái, cô này trông hờ hững, cô kia nom ngao ngán, hút
kretek, tất thảy, hoặc chí ít phần đông đều chằm chằm nhìn vào một thằng
con trai tóc vàng đeo kính râm đứng đằng sau. Julian nhận ra thằng đó
và bảo tôi rằng nó cũng làm việc cho Finn.
Chúng tôi đi qua đám
đông, bước vào căn phòng phía sau, bỏ lại tiếng nhạc xập xình và căn
phòng ngập ngụa khói thuốc. Khu vực phòng phía sau và chỗ các bậc thang
là địa bàn của Lee, DJ mới, làm bán thời gian. Finn đang ngồi trên đi
văng, tán chuyện với hắn, xem chừng đây là đêm đầu tiên của Lee, và
thằng nhóc tóc vàng, da rám nắng này trông có vẻ căng thẳng.