Làm Dâu Nhà Ma - Chương 45
Chương 45: Mất tích
Tại
nhà họ Du, Song Song tức giận:
“Gì
cơ? Yến Phi quyết định vẫn ở bên cạnh AJ à?
Sao cậu không ngăn cản?”
“Đó
là chọn lựa của Yến Phi, tớ không thể can thiệp.Vả lại, cậu ấy bảo sẽ cố ngăn
AJ không trả thù nữa, như vậy sẽ tốt hơn.”
Song
Song chống cằm, thở dài:
“Tuy
là vậy nhưng tôi vẫn không yên tâm khi Yến Phi trở về bên AJ. Nhưng nè, có thật
cậu và Yến Phi đã kết thúc? Cả hai không còn tình cảm gì sao?”
Du
Hạo, với tâm trạng đã bình yên, mỉm cười bảo:
“Ừm,
giờ đây chúng tớ chỉ xem nhau là bạn bè.”
“Buồn
thật. Cứ tưởng cậu và Yến Phi sẽ nhân cơ hội
này trở về bên nhau.”
“Thật
ra không thể đâu vì như Yến Phi nói: Tình cảm của hai chúng ta
đã là quá khứ. Mỗi người đều có người quan trọng trong lòng. Vậy
đó! Từ lúc tớ lấy đi ký ức của Yến Phi thì tình cảm của chúng tớ vốn dĩ đã kết
thúc rồi.”
Chẳng
hiểu sao, Song Song cứ thấy buồn buồn thế nào ấy. Ừ, thì buồn! Chợt, nó ngạc nhiên hỏi:
“Ủa,
sao Yến Phi lại nói: Mỗi
người đều có người quan trọng trong lòng? Yến Phi thì có
AJ vậy còn cậu… là ai?”
Du
Hạo nhìn chăm chú cô bạn đang tròn xoe mắt rồi nói vẩn vơ:
“À…
chị Du Phương bảo có một người con gái
đang chờ tớ. Cô gái ấy rất quan tâm và lo lắng cho tớ. Bảo tớ hãy cho cô ấy một
cơ hội.”
Song
Song ngay lập tức chột dạ vì có tật nên giật mình.
“Làm sao biết cô gái đó thích cậu?”
“Cô
ấy mỗi lần gặp mặt đều mắng tớ, đã vậy còn khó chịu nữa nhưng lại vì tớ mà lúc
nào cũng lo nghĩ, mong tớ có thể quay lại với người yêu cũ. Chưa hết cô ấy còn
bất chấp nguy hiểm lao ra lãnh trọn luồng phép để cứu tớ. Theo cậu đó không phải thích chứ còn gì!” –
Du Hạo kể lể.
Cô
gái họ Lục tự dưng thấy ngượng quá chừng. Tên Du Hạo này cứ dùng cái cụm từ “cô
ấy” khiến nó sượng thế nào ấy.
“Thế
cậu nghĩ sẽ cho cô ấy một cơ hội à?”
“Ừm,
tớ vẫn đang nghĩ lại…”
Du
Hạo chưa dứt lời thì Song Song nói ngay:
“Gì
chứ! Được người ta thích còn chảnh! Nghĩ lại hả? Chẳng thèm đâu!” – Bỗng thấy Du Hạo trố mắt nhìn mình, nó bèn chữa
lời – “À, thì tại tôi thấy bất bình cho cô gái
ấy thôi nên mới lên tiếng giùm!”
Du
Hạo buồn cười trước vẻ mặt khó coi của cô bạn:
“Tớ
bảo suy nghĩ lại là ý muốn nói tớ có nên mở lời với cô ấy không.”
Nghe xong,
lòng Song Song thấy vui vui nhưng vẫn tỉnh rụi:
“Chà,
chả biết cô gái ấy là ai mà xui xẻo thế, thích ngay cậu.”
“Này,
cậu đừng có quá đáng vậy, tớ làm gì đến nỗi! Nhưng cậu không biết cô gái đó là
ai à? Cậu không biết hay giả vờ vậy?”
“Tôi
không biết thật! Tôi làm gì biết cô gái xui xẻo đó!”
“Cậu
đừng mãi giả bộ nữa. Cậu là người biết rất rõ cô gái ấy…”
Trong
khi hai đứa kia tranh cãi vớ vẩn thì lúc này, trong nhà, những người họ Du cũng
họp mặt lại nghe báo cáo của Du Phương.
“Vậy
là Du Hạo với Yến Phi đã chia tay rồi à?” – Bà
chủ Du kinh ngạc. Cũng phải, bà là người chẳng biết chuyện gì cả trong mấy
tháng qua.
“Vâng,
mẹ ơi. Anh ba và chị dâu thế là hết rồi!” – Du
Thiện tru tréo.
“Ôi,
bất ngờ quá! Hôm qua thấy cô Yến Phi trở về em cứ ngỡ cô ấy với cậu Du Hạo sẽ
trở lại với nhau hóa ra sáng nay đã chia tay!” –
Trúc Lâm buồn.
Du
Phương vỗ tay bốp bốp:
“Mọi
người im lặng! Tuy Du Hạo và Yến Phi đã kết thúc nhưng đó không hẳn là tin buồn
vì Du Hạo lại tìm được tình yêu mới!”
Tất cả
ngớ ra ngạc nhiên. Bà chủ Du, sốt sắng nhất:
“Du
Phương, con nói rõ xem nào! Du Hạo có cô
gái khác nữa à?”
“Dạ,
sự thật là thế đó mẹ. Mọi người chắc biết cô bé đang nằm dưỡng thương trong nhà
gỗ của Du Hạo đúng không? Đó đó, chính cô bé ấy
đấy!”
“Ý cô
là cô gái tên Lục Song Song?” – Trúc Linh thốt
lên.
Du
Phương cười gật gù. Du Thanh thở dài như người lớn:
“Ôi
trời, có ngờ đâu mọi chuyện lại bất ngờ và nhanh chóng như vậy! Đúng là chuyện
đời chẳng ngờ được. Anh trai mình đào hoa thật!”
“Chính
vậy, từ giờ khi gặp mặt Song Song mọi người đừng nhắc gì đến chuyện Yến Phi với
Du Hạo trước đây nữa. Hãy để cô bé với Du Hạo có thời gian vun đắp tình cảm,
thống nhất thế nhé!”
Mười
mấy con mắt nhìn nhau. Giờ trong nhà lại có chuyện tình mới. Nhà họ Du quả là
nơi “bắt đầu những mối tình” và “nhân vật chính” là Du Hạo.
***
Yến
Phi đặt mấy hộp mì xuống bàn. AJ đến gần hỏi:
“Mì ở
tiệm hả? Sao Yến Phi mang mì về đây chi vậy?”
“Tớ
muốn ở đây vài ngày nên mang mì đến đây dùng. Chẳng lẽ cậu muốn tớ nhịn đói hay
là… ăn táo thay cơm?” – Yến Phi lém lỉnh nhìn
ra cửa sổ, nơi có cây táo to đứng đó.
“Ừ,
nhưng làm thế có bất tiện không?” – AJ ngại.
“Tớ
không thấy bất tiện thì thôi chứ cậu lo gì. Nào, từ sáng đến giờ chưa bỏ cái gì
vào bụng cả, đói quá, tớ với cậu cùng ăn mì đi!”
Yến
Phi trao cho cậu chàng một hộp mì rồi cả hai bắt đầu bữa trưa. Vừa ăn Yến Phi
vừa nhìn AJ, lân la gợi chuyện:
“Nè,
sao chúng ta không nghĩ đến chuyện tương lai nhỉ?”
“Chuyện
tương lai? Là chuyện gì?” – AJ ngốn mì, ngớ
ngẩn hỏi.
Yến
Phi bực mình vì sự khờ khạo của cậu, nói tiếp:
“Thì…
là chuyện sau này của chúng ta đó. Chẳng lẽ cậu muốn hai chúng ta cứ như vậy
mãi! Chúng ta cần có cuộc sống khác thôi!”
“Sống
khác? Là sống sao?”
Yến
Phi không ngờ đầu óc tên ác ma này lại mềm nhũn thế kia.
Đã nói đến mức đó rồi mà vẫn chẳng hiểu gì.
“AJ,
tớ nói thế này cho dễ hiểu. Tớ và cậu sẽ phải có một cuộc sống giống như bố mẹ
cậu ấy, hiểu chưa?”
“Bố
mẹ AJ à? Nghĩa là bố mẹ AJ yêu nhau, thành vợ chồng rồi… sinh con!”
AJ ngưng
bặt khi đã hiểu ra vấn đề nãy giờ Yến Phi cố gắng “nhồi” vào não mình.
Cậu gãi đầu, mặt tự nhiên nóng bừng và đỏ lên. Chà, chuyện này đúng là hơi khó
bàn! Biết bàn cái gì đây? Trước giờ chưa nghĩ đến nên…
“Yến
Phi muốn lấy AJ hả? Rồi… rồi sinh con?”
Yến
Phi khẽ cúi đầu, cười ngại ngùng:
“Thì
khi yêu nhau người ta phải kết hôn sau đó là nghĩ đến một gia đình nhỏ với
những đứa trẻ được sinh ra.”
Khỏi
nói, đến đây thì AJ vô cùng lúng túng. Ừ nhỉ! Lúc này đang thích nhau thì không
sao nhưng còn tính chuyện sau này chứ! Thú thật AJ có bao giờ nghĩ đến vấn đề
cần thiết này, vì chỉ biết mỗi việc trả thù thôi.
Vậy
là không gian im lặng chợt kéo đến, mỗi đứa đều cúi đầu ăn mì và nghĩ ngợi
trong lặng thinh. Những cặp yêu nhau khi đề cập đến vấn
đề đó đều như vậy, khó nói lắm. Nhưng dẫu sao
Yến Phi lẫn AJ cũng đã bắt đầu nghĩ đến chuyện này dù cả hai chẳng ai lên tiếng
gì cả.
“À…
ừm… à… cái đó… AJ… sẽ nghĩ…” – Sau vài giây
không lời cuối cùng AJ cũng lắp bắp được vài chữ.
Yến
Phi, tai nghe rất rõ nhưng vẫn cúi đầu ăn mì, miệng thì cười cười e thẹn. Đột nhiên cơ thể nóng như lửa đốt, AJ làm
rớt hộp mì và co người lại. Yến Phi quay qua, hốt hoảng khi anh chàng lăn ra
sàn, vẻ đau đớn.
“AJ…
AJ, cậu sao vậy? Cậu đau ở đâu hả? Đừng làm tớ sợ!”
AJ
nhăn nhó, hai tay ôm chặt lấy thân thể, quằn quại với cơn đau. Nóng! Nóng quá! Sao lại nóng và đau rát như
thế! Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm trán.
“AJ!
AJ… cậu bị gì vậy? Cậu đau lắm sao?” – Giọng
Yến Phi đầy sợ hãi.
AJ cố
kìm giữ cơn đau đang dần xé toạc mình. Rồi vào lúc đó, trong đầu cậu vang lên
giọng nói, không biết là ai nhưng rất rõ:
“Giết!
Giết nó đi! Hãy giết cô gái trước mặt! Nghe lời ta, giết mau lên!”
“Cô…
cô… gái trước mặt… giết cô gái…”
Lẩm bẩm
trong cơn đau kinh khủng, AJ từ từ mở mắt ra
thấy Yến Phi với vẻ mặt tái nhợt vì sợ hãi, miệng không ngừng nói: “Đừng làm tớ sợ! AJ”
AJ
lắc đầu, cổ họng nghẹn ứ và ú ớ những từ không rõ ràng:
“Không…
là Yến Phi… không thể… không thể giết Yến Phi… không…”
Thế
nhưng câu nói ma quỷ đó tiếp tục vọng lên, như từ địa ngục:
“Giết!
Giết nó đi! Hãy giết cô gái trước mặt! Nghe lời ta, giết mau lên!”
Bàn
tay AJ dường như bị ai đó nâng lên, có cảm giác một sức mạnh đáng sợ đang điều
khiển cậu. AJ giằng tay xuống, cố hết sức chống trả lại cơ thể đang bị thao
túng. Sức mạnh ma quỷ kia ngày càng lớn. AJ dù cơ thể đau đớn nhưng cần vững lý
trí để ngăn chuyện đáng tiếc xảy ra. Bàn tay AJ, hết đưa lên rồi lại cố hết sức
hạ xuống. Đôi tay bị điều khiển để giết chết Yến Phi. Cậu dồn hết sức lực có
thể để ngăn điều đó.
Phụt!
Cuối
cùng hậu quả của sự tự kìm chế cảm xúc giết người là AJ phun máu. Thứ chất lỏng
đó nhuộm đỏ chiếc áo len cậu mặc trên người. Bên cạnh, Yến Phi bàng hoàng: “Máu…! AJ… máu nhiều quá!… AJ ơi…!”
AJ từ
từ lịm dần trong khi cô gái lo lắng đến mức muốn bật khóc.
***
Song
Song ăn một muỗng cháo lại ngước lên nhìn Du Hạo đang ngồi xem quyển Phong ấn
thuật sách cấm kỵ: “Cậu vẫn sẽ luyện thuật phong ấn hả?”
Du
Hạo hạ sách xuống, đảo mắt:
“Ừ,
phải thế thôi. Nếu Yến Phi thuyết phục được AJ không trả thù nữa thì khỏi cần
nói, điều đó là quá tốt nhưng nếu AJ vẫn không chịu từ bỏ mối thù thì sao? Vậy
nên tớ cứ tranh thủ học thuật phong ấn để có gì còn kịp đối phó với AJ. Yên tâm
tớ cũng học được vài phần rồi!”
Song
Song đặt cái muỗng kim loại lạnh băng vào tô cháo nóng, thở hắt:
“Hừ,
lần trước lúc giao đấu với lũ Dạ Ma cậu tự dưng bị đau. Có phải là do thuật
phong ấn? Cậu luyện quá sức chứ gì?”
“Hà,
chỉ là tớ hơi vội vàng một tí nên ma khí hơi rối loạn thôi, cậu đừng lo!”
“Làm
sao không lo cho được, cậu lúc nào cũng ép bản thân cả. Còn Yến Phi nữa chẳng
biết hiện giờ ra sao. Cậu ấy và AJ đang làm gì nhỉ?”
“Sao
cậu cứ hay lo cho người khác vậy, hãy lo cho bản thân mình một chút. Cậu cứ như
thế không khéo sẽ mau già lắm.” – Du Hạo bảo.
“Tôi
già mặc tôi, cũng chẳng liên quan đến ai.”
“Cậu
nói thế sai rồi. Có… có người sẽ lo đó chứ nếu cậu già.”
Biết
tỏng cậu bạn muốn ám chỉ ai nhưng Song Song vẫn thản nhiên:
“Có
à? Ai vậy ta? Thế mà tôi lại không biết đấy! Cậu rành quá nhỉ?”
Du
Hạo nhìn Song Song với vẻ mặt khó coi. Cậu bực bực trước cái kiểu giả vờ như
không biết gì của cô gái này.
“Làm
gì nhìn tôi dữ vậy? Mắt cậu muốn lòi ra rồi kìa!”
“Không
có gì, cậu mau ăn hết cháo đi.”
Nói
xong, Du Hạo cầm quyển phong ấn lên xem với thái độ như dỗi ai đó! Song Song
biết và vô cùng thích thú với điều này.
***
Sau
khi phun máu và ngất đi, AJ cứ ngủ mãi không tỉnh. Yến Phi đỡ anh chàng lên
giường và ngồi túc trực suốt cả buổi trưa cho đến chiều tối. Lòng nó nóng như
lửa đốt trước tình trạng kỳ lạ của AJ. Nó rối bời không biết phải làm gì, chẳng
rõ cậu bạn bị làm sao.
“Hay
là cầu cứu Du Hạo! Không được, mình không nên làm phiền cậu ấy. Du Hạo đã quá
lo về chuyện của AJ rồi! Vậy mình nên làm gì đây…?”
Yến
Phi gục đầu, chưa bao giờ tâm trạng lại ngổn ngang đến mức mệt mỏi thế này.
Chính vì vậy nó đã thiếp đi lúc nào không biết.
Tối
hôm đó AJ choàng tỉnh, đưa mắt nhìn màn đêm
bao phủ căn phòng.
Anh
chàng nhớ lại chuyện trưa nay, lúc bị đau quằn quại và cả tiếng nói trong đầu
mình. Suýt tí nữa cậu đã ra tay với Yến Phi rồi. Chợt nhớ đến cô gái, AJ liền
ngồi dậy thì thấy cô ngủ gục bên cạnh giường. Tiếng thở phào phát ra, may là
Yến Phi vẫn không sao. Nhẹ nhàng, AJ lấy chăn khoác lên người bạn gái rồi bước
xuống giường đến bên bàn, nơi quyển sách cấm kỵ cứ phát sáng. Nhẹ
nhàng cầm quyển sách lên, AJ biết mình đã bị cái thứ đáng sợ này điều khiển. Cậu
hiểu rõ điều đó nhưng dường như có một ma lực vô hình, mạnh mẽ khiến người con
trai đang mang trong người nỗi hận kia, không thể thoát ra được. AJ không thể
bỏ quyển sách. Và sự thật khủng khiếp là… cậu đã hoàn toàn lệ thuộc vào quyển
sách đó.
AJ
xoay lại, nhìn chăm chú Yến Phi còn ngủ. Cậu nhích từng bước, từng bước thật
chậm chạp và cẩn thận…
***
Những
tia nắng đầu tiên len vào cửa sổ hắt nhẹ lên gương mặt, Yến Phi cựa mình, toàn
thân mỏi nhừ vì cả đêm phải ngủ ngồi. Nó nhổm dậy vươn vai, bẻ cổ, đấm bóp tay
chân sau đó mở mắt ra nhìn lên giường xem AJ thế nào. Yến Phi hốt hoảng khi anh
chàng biến mất, trên giường không có ai cả.
Reng!
Reng! Chuông cửa reo. Trúc Lam chạy ra mở cổng, ngạc nhiên:
“Cô
chủ Yến Phi?”
“Trúc
Lam! Du Hạo có ở nhà chứ?”
Một lát sau, ngoài vườn hoa nhà gỗ, Du Hạo nhíu mày khó hiểu:
“AJ đột
nhiên biến mất à? Sao kỳ lạ vậy?”
“Tớ
cũng không biết nữa. Hôm qua cậu ấy tự dưng bị đau rồi còn phun cả máu. Sau đó
cậu ấy ngủ mê mệt, sáng ra thì chẳng thấy đâu!” –
Yến Phi kể lại mọi chuyện với vẻ mệt mỏi.
Song
Song nhăn mặt:
“AJ
phun máu ư? Cậu ta bị bệnh gì hay sao mà trầm trọng thế?”
“Đó
là tình trạng rối loạn ma khí nặng khi luyện ma thuật quá nhiều và nôn nóng
muốn luyện cho xong, cái này đối với AJ là chuyện dễ hiểu. Xem ra cậu ấy bị tổn
thương cơ thể khá nặng nên dẫn đến trào huyết.”
Nghe
Du Hạo bảo vậy, Yến Phi càng lo lắng hơn:
“Thế
phải làm sao đây, Du Hạo? Cậu hãy nghĩ ra cách nào đó đi!”
“Cậu cứ
bình tĩnh! Bây giờ chúng ta không biết cậu ấy ở đâu thì làm sao cứu. Trước mắt cần
tìm cậu ấy về đã!”
“Tớ
không biết AJ đi đâu. Cậu ấy sẽ đi đâu chứ?”
“À,
thế còn quyển sách cấm kỵ màu xanh đen? Nó vẫn còn ở chỗ AJ?”
Yến
Phi cố nhớ lại, khi nãy ra ngoài vội quá nên chẳng kịp để ý gì:
“Hình
như… quyển sách mất rồi. Hôm qua tớ còn thấy nó nhưng lúc nãy thì không thấy
nữa.”
Song
Song hỏi vì nghe tiếng thở dài của Du Hạo:
“Sao
thế, cậu nghĩ ra chuyện gì à?”
“Theo
tớ suy đoán thì rất có thể… AJ mang theo quyển sách đến một nơi nào đấy luyện
phép tiếp. Cậu ấy phải chăng đã bị lệ thuộc vào quyển sách đó rồi! Và nếu như
thế thì thật nguy hiểm.”
Yến
Phi lặng người khi nghĩ đến điều tồi tệ nhất đang đến với AJ.
***
“AJ
mất tích?” – Access vừa về đến nơi đã nghe Yến
Phi thông báo tin dữ.
“Ừm,
Access có biết chỗ nào AJ thường đến không?”
“Chà,
AJ đâu có quen biết hay qua lại với bất kỳ ai ở đây. Ngoài tiệm mì, bãi đất
trống và nơi này ra cậu ấy không đến chỗ nào nữa hết.”
Yến
Phi ngồi phịch xuống giường, tia hy vọng cuối cùng đã vụt tắt.
“Giờ
phải làm gì đây? Hôm qua AJ phun máu. Du Hạo bảo đó là do cậu ấy bị rối loạn ma
khí gì đó, cơ thể đang tổn thương nặng nên cần tìm AJ về để chữa trị. Du Hạo
còn suy đoán là AJ đang ở đâu đó luyện tiếp phép trong quyển sách cấm kỵ như
vậy còn nguy hiểm hơn!”
Access
đáp xuống bậc cửa sổ. Hắn biết thế nào cũng có ngày hôm nay nếu AJ cứ luyện ma
thuật từ cái thứ ghê rợn kia. Giờ đây, AJ mất tích rồi và không ai biết cậu
đang ở đâu, làm gì.
“Tôi
sẽ bay khắp phố Hoa Đạo xem thế nào, biết đâu sẽ thấy AJ ở đâu đó.
Còn Yến Phi thì hãy ở lại đây để lỡ cậu ấy có đột ngột trở về. À, có gì cô liên
lạc với Du Hạo, xem cậu ta nghĩ ra cách nào không nhé!”
Yến
Phi miễn cưỡng gật đầu. Dõi theo bóng tên tiểu yêu, nó linh cảm là hắn sẽ không
tìm ra được AJ. Không ai, không ai tìm ra được cậu!
***
Phòng
cấm của Hội Nhật Hoàng, Kim Ban trầm ngâm:
“AJ
biến mất cùng quyển sách cấm kỵ à? Đáng lo đây. Có thể con nói đúng, cậu thanh
niên đó đã bị thao túng bởi quyển sách.”
“Nếu
vậy thì AJ sẽ không thể từ bỏ quyển sách được nữa. Cậu ta sẽ luyện hết các
chiêu thức trong đó đấy!” –
Vương Đại vuốt vuốt chòm râu.
“Sau
cùng là đến tuyên chiến với con, Du Hạo à!” –
Phùng Đỉnh thở ra.
Im
lặng trước mấy lời của ba ông già, Du Hạo nghĩ thầm:
“AJ,
sao cậu lại không nghe lời tớ chứ? Ngay cả Yến Phi cũng không thể thuyết phục
cậu từ bỏ thù hận ư? Vậy là cuộc chiến này, tớ không thể trốn tránh được rồi
sao?”
Đột
ngột, Du Hạo đứng dậy trước cái nhìn của mấy bác:
“Chuyện
đã đến nước này thì không còn cách nào khác, con cần nhanh chóng luyện xong
thuật phong ấn và cùng AJ giải quyết dứt khoát lần cuối cùng. Bằng mọi giá con
phải cứu cậu ấy và niêm phong quyển sách đó!”
Một cuộc
chiến nữa lại đến. Cuộc chiến của hai người nhưng sẽ rất ác liệt. Chẳng ai đoán
được kết quả sẽ ra sao. AJ có chết dưới tay Du Hạo như Kim Ban đã từng cảnh
báo? Hay người chết là Du Hạo?...
Cũng
rất có thể. Mọi thứ đều không lường trước được và đều có thể xảy ra.
Tất
cả đang chuẩn bị tinh thần chờ đợi kết quả sau cùng.
Nếu
được, mọi người vẫn hy vọng chuyện tồi tệ này sẽ có một cái kết khác.