Vật trong ao - Chương 26-28

 Chương 26

Rốt cục, Cá Chuối và Cá Chép nổi lên dũng khí, nói với
Hồ Ly đã ngồi tại bờ ao suốt cả ngày: "Hồ Ly?"

Hồ Ly không phản ứng.

"Hồ Ly, chúng ta cùng lăn lộn được không?"
Cá Chuối hóa ra hình người, lăn một vòng trên thảm cỏ.

"Đúng đúng ~" Cá Chép cũng hóa ra hình người
cùng Cá Chuối lăn.

Hồ Ly vẫn không có phản ứng.

Cá Chuối và Cá Chép nhìn nhau một cái, thở dài.

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa thanh thúy từ xa vang g
đến gần, tuấn mã màu đỏ nháy mắt xuất hiện trong tầm mắt của chúng yêu.

"Tốt quá." m Minh ngồi trên lưng ngựa tán
thưởng một câu, xoay người xuống dưới.

"Các ngươi ở đây hết hả? Tốt rồi, ta bảo đầu bếp
trong nhà làm bánh bao xanh, có muốn thử một chút hay không?" m Minh cười,
đưa ra một đám bánh gói trong lá sen.

"Oa ~~ Hồ Ly ~~ là bánh bao xanh ~~" Cá
Chuối và Cá Chép lập tức khoa trương hô to.

Hồ Ly vẫn như trước không phản ứng.

"Nguy rồi! Hồ ly không ăn bánh bao xanh! Thế giới
sắp hủy diệt rồi!!!" Cá Chuối và Cá Chép ôm nhau khóc lớn.

Tôm Sông hóa thành hình người xông lên bờ, một cước
đá văng chúng nó ra.

"Hồ Ly, đừng chấp đám cá đầu óc tầm thường!"
Tôm Sông cười, đem bánh bao xanh đưa cho Hồ Ly.

"Sao thế?" m Minh nhìn thấy hành động cổ
quái của chúng yêu, không hiểu liền hỏi.

Cá Chuối kích động mê tơi kể lại tất cả ngóc ngách
ngọn nguồn câu chuyện.

m Minh không khỏi cười, hắn cúi người, nhìn Hồ
Ly."Cái này có gì khó, cứ chọn điều làm mình cảm thấy vui vẻ nhất
thôi."

"Vui vẻ?" Hồ Ly đột nhiên có phản ứng, ngẩng
đầu nhìn m Minh.

"Đúng. Nếu là cảm thấy làm tiên vui vẻ, thì làm
tiên. Nếu làm người tự tại, thì chọn làm người. Ngươi làm yêu tinh lâu như vậy,
biết nhiều như vậy, ngươi cảm thấy làm gì thì vui vẻ?"

Hồ Ly nghĩ nghĩ, "Lúc làm yêu tinh là vui vẻ nhất..."

Chúng yêu không còn lời nào.

m Minh ngồi xuống đất, "Ta trước kia cũng cảm
thấy, cứ giữ nguyên tình trạng thế này là tốt nhất. Không cần lựa chọn, cũng có
thể sống được như vậy... nhưng mà, có lẽ là ta chỉ đang chờ một cơ hội mà mình
không thể không lựa chọn. Ngươi thì sao? Hồ Ly?"

Hồ Ly ôm chặt gói hạt dẻ trong ngực, trầm mặc một hồi.
Một cơ hội không thể không lựa chọn... là muốn chọn nỗi thương nhớ mỏi mệt của
nó suốt ngàn năm, hay là sự ấm áp dịu dàng nó đang có bây giờ. Nó đột nhiên đứng
dậy, vội vã chạy đi.

"Thế có nghĩa là sao?" Cá Chuối mở to hai
mắt, không hiểu.

m Minh cười cười, "Ngươi không nghĩ rằng, có
đôi khi, do dự cũng chứng tỏ là trong lòng đã có quyết định, nhưng chỉ là sợ
hãi hay sao?"

"Không hiểu!" Cá Chuối và Cá Chép đồng thời
lắc đầu.

"Không cần hiểu là tốt nhất ..." m Minh vẫn
cười như cũ.

"Hừ, ít đến đây nói vớ vẩn đi!" Tôm Sông
khinh thường.

"Ta không có nói vớ vẩn." m Minh vô tội mở
miệng, "Một ngày nào đó, chúng ta cũng phải chọn..."

"Ta thì không sao cả, chỉ cần có bánh đậu và
buôn chuyện là tốt rồi." Cá Chép nghiêm túc nói.

"Ta không sao cả, chỉ cần cùng Cá Chép ở cùng một
chỗ là được rồi." Cá Chuối cũng nghiêm túc nói.

"Ta dù sao cũng muốn làm tiên, sau đó đi ra biển
khơi!" Tôm Sông nghiêm túc nói.

"Ta vốn chính là tiên rồi, dù sao có thể chạy
là được." Kỳ Ký cũng nghiêm túc nói.

Cá Nheo nổi lên, thở dài, "Ta đã tuổi này rồi,
không chọn cũng không sao..."

m Minh lẳng lặng cười, "Cho nên ta mới cảm thấy,
quen biết các ngươi thật tốt..."

Một khắc này, Tôm Sông đột nhiên nhận thấy nụ cười
tươi tắn đó có chút gì đó rất sâu xa. Trong phút chốc, khiến nó có cảm giác xúc
động muốn hỏi. Hắn muốn chọn lựa cái gì, vì sao lại muốn chọn...

Giọng nói của Cá Nheo vẫn có vẻ nhớ lại, "A a,
nói đến quen biết thật tốt, ta đã từng..."

"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"

= =#

...

Khi Hồ Ly chạy đến trên núi, vừa đúng lúc cơn mưa
bóng mây đổ xuống. Một giọt nước mưa lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, thiên
địa như tan chảy thành một mảnh mông lung rực rỡ.

Đạo quan, vẫn không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn giống
như ngàn năm trước, khi nó lần đầu tiên nhìn thấy mà ngưỡng mộ. Nó nhìn nhìn kết
giới trước cửa, đi đường vòng, biến thành hình dáng tiểu Hồ Ly, chui qua lỗ chó
trên vách tường. Nó chưa từng thật sự đi vào ngôi đạo quán này, nơi nó biết, chỉ
có một chỗ: nhà bếp.

Xông vào trong nhà bếp, nó ngó cũng không thèm ngó
liền ngậm một bao thức ăn, sau đó, tông cửa xông ra. Nháy mắt, tất cả chuông
gió trong quán vang lên. Tiếng chuông, quanh quẩn vang lên trong núi rừng ẩm ướt.

Nó đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, nó ngậm bao thức
ăn, nhảy xuyên qua những bụi cây. Cho đến khi, một âm thanh quen thuộc quát lớn,
"Đứng lại!"

Nó dừng bước, ngoan ngoãn quay đầu, nhìn thấy một
thiếu niên bị nước mưa làm ướt nhẹp.

"Trả cho ta." Thính Thông duỗi tay ra,
tránh khỏi ánh mắt của nó, nói.

Hồ Ly đưa ra một miếng Băng Ngọc."Dùng cái này
đổi được không?"

Thính Thông hơi sững sờ, nhíu mày, "Ta đã nói rồi,
thứ này rất quý..."

Hồ Ly đặt thức ăn và ngọc thạch xuống, nhìn hắn,
"Vậy, đổi cái khác."

"Đạo quan của chúng ta không có thứ gì đáng giá
như vậy."

"Nếu như..." Hồ Ly nhìn cái miếng ngọc
không hiểu vì sao lại quý giá, chần chờ mở miệng, "Ngươi tìm thấy một nơi
non xanh nước biếc, ta mỗi ngày đều tới trộm thứ gì đó, thì khối ngọc thạch này
có đủ hay không?"

Thính Thông đột nhiên không biết mình đã nghe thấy cái
gì, hắn ngơ ngẩn nhìn Hồ Ly đang từ từ hóa thân thành thiếu nữ.

"... Ta quyết định làm người." Hồ Ly chậm
rãi nói, "Cho nên, khả năng cũng không đủ pháp lực để chạy trốn. Ta mà trộm,
ngươi không báo quan, có được không?"

"Đần. Ở nơi như vậy, làm thế nào mà có quan phủ..."
Thính Thông cười, dưới cơn mưa thu, cảnh tượng trước mắt trở nên hơi mờ ảo. Hắn
mở miệng, ấm áp nói.

"Đúng vậy..." Hồ Ly chớp mắt mấy cái,
"Nơi như vậy, sẽ không có quan phủ..."

"Cho nên, không cần miếng ngọc thạch này, ngươi
mỗi ngày đến trộm cũng không sao." Thính Thông bước đến, giọng nói vẫn rất
ấm áp.

Khoảnh khắc này, Hồ Ly không biết là nên khóc hay
nên cười. Nếu như làm tiên, thì sẽ quên mất những cảm giác này, như vậy, nó chỉ
biết chọn lựa làm người.

Thính Thông duỗi tay, "Đem mấy thứ kia trả cho
ta."

Hồ Ly lập tức nhật túi đồ ăn trên mặt, đặt vào lòng
bàn tay hắn.

"Thứ khác?"

Hồ Ly nghĩ nghĩ, "Ngươi không phải nói, không cần
ngọc thạch sao?"

Thính Thông nhíu mày, "Đúng, trộm cái gì để ăn
thì không cần. Ta đang hỏi tiền hạt dẻ trước kia ngươi nói!"

Hồ Ly cũng nhíu mày, "Không phải chính ngươi trả
lại cho ta sao?!"

Thính Thông bước đến gần thêm một bước, "Hối hận
có được hay không?"

Hồ Ly cũng bước đến gần thêm một bước , "Ra vậy!"

Thính Thông tự dưng đỏ mặt, tránh ánh mắt của nó,
"Đưa ta..."

Hồ Ly cắn răng một cái, cầm lấy miếng ngọc thạch,
hóa thành hồ thân, xông vào trong rừng cây.

"Ngươi!" Thính Thông cũng cắn răng một
cái, "Ngươi đứng lại cho ta!!! Hồ Ly chết! Đem thứ kia trả cho ta!"

Hồ Ly ngậm ngọc thạch, vừa chạy vừa kêu, "Không
đấy!"

Thính Thông rút phù chú trong ngực ra, ném tới,
"Bảo ngươi đứng lại!"

Hồ Ly nhẹ nhàng tránh đi, mưa thu rơi trên người,
lành lạnh, nhưng lồng ngực lại vô cùng ấm áp. Nó đột nhiên hiểu ra, thì ra nó đợi
mấy ngàn năm, chỉ là đợi có một người nói với nó, là ở một nơi sơn minh thủy
tú, hắn sẽ chờ nó...

Một ngày này, tiếng chuông gió trong đạo quan đinh
đang khắp ngọn núi, hòa cùng cơn mưa thu, vang thật xa...

...

Chương 27

Hôm đó, ngay khi trời vừa sáng. Hồ Ly tinh thần sảng
khoái tuyên bố: "Các đồng chí, ta sẽ đi làm người! Xin cả nhà cho ta một
tràng pháo tay!"

Chúng yêu lập tức vỗ vây, đập càng, đập móng....

"Ừ ~~" Hồ Ly thỏa mãn gật đầu, "Ta đi
đây, lần sau khi các ngươi nhìn thấy ta, ta sẽ là người ~~ "

"Ngươi muốn đi đâu?" Con Cua hỏi.

"Trở về chỗ tu luyện cũ, tọa hóa nhân
thân." Hồ Ly sờ sờ chiếc móng vuốt trên bàn chân xù lông của mình, thở dài
nói, "Sau này không thể gặp được ngươi nữa rồi, tiểu móng móng à, ta sẽ nhớ
ngươi!"

"Chúng ta cũng sẽ nhớ ngươi, tiểu móng
móng." Chúng yêu cũng thở dài, nói.

Hồ Ly xòe bộ móng bén nhọn của mình ra, "Cho
xem bộ móng vuốt xinh đẹp mà sắc bén của ta lần cuối!"

"Ờ, đây chính là "Lượng móng" trong
truyền thuyết..." Cá Nheo nói.

"Chỉ mới nghe qua 'Lượng kiếm' với 'Lượng
giáp'..." Cá Chuối và Cá Chép trăm miệng một lời nói.

Hồ Ly liếc mắt một cái lườm bọn họ, tâm tình vẫn
khoái trá như cũ, "A a ~~ cả nhà chờ tin tốt của ta nha ~~88~~" nói
xong, nó liền tung tăng chạy đi.

"Các ngươi nói xem, Hồ Ly tại sao lại vui vẻ
quyết định làm người như vậy? Con cua hiếu kỳ hỏi.

"Rất rõ ràng, cuối cùng nó đã buông tha cho Quý
Du đại sư." Tôm Sông gật đầu.

"Thật kỳ quái, rõ ràng trước kia nó vẫn nói
thích, mới thế mà đã buông tha sao?" Ly mờ mịt mở miệng.

"Chuyện thích này rất phức tạp. Có những lúc,
ngươi cho rằng chính mình thích, thật ra không phải là thích nhất, ngươi cho rằng
chính mình chán ghét, ngược lại là rất để trong lòng..." Cá Chép thở dài,
thần bí mở miệng.

Cá Chuối ở một bên giải thích, "Cả nhà yên tâm,
nó không điên. Chỉ là từ sau khi bị Cẩm Lý MM đá, liền rất thích nghiên cứu mấy
thứ linh tinh. Không sao không sao..."

Thế là, chúng yêu coi thường Cá Chép.

"Chán ghét, ngược lại rất để trong lòng?"
Con Cua đột nhiên phát hiện ra cái gì, "Như vậy, thì ra, Hà Tử thích m
Minh ca ca à?"

Tôm Sông từ tảng đá bên cạnh ao ngã thẳng xuống ao.
"Bàng Bàng chết tiệt, không được nói lung tung!!!" Nó thò đầu ra, nổi
giận.

Con Cua rụt vào một góc, ngậm miệng lại.

"Nhắc mới nói, Hà Tử tại sao ngươi lại chán
ghét m Minh vậy? Hắn rất tốt mà." Ly không biết sống chết mở miệng.

Chúng yêu nhao nhao hùa vào."Đúng đúng. Phải có
lý do gì chứ?"

"Ghét một người cần có lý do sao?" Tôm
Sông một lần nữa bò lên tảng đá.

"Không cần sao?"

"Cần sao?"

"Không cần sao?"

"Cần sao?"

...

"Chúng ta chỉ nghiên cứu thảo luận một chút
thôi, làm gì phải nghiêm túc như vậy chứ?" Chúng yêu chán nản nói ra một
câu cuối cùng, "Không cần sao?"

Tôm Sông trợn trắng, tự mình suy nghĩ cẩn thận. Đúng
thật, nó vì sao lại ghét m Minh nhỉ? Hắn rõ ràng có mang đồ ăn đến, còn mua cho
mình Sơn Hải Kinh, thái độ cũng rất tốt, vì sao nhỉ?

Đang lúc nghĩ ngợi, đương sự đã tới rồi.

Tôm Sông cảm thấy bộ dáng hắn ở trên lưng ngựa rất
tiêu sái, còn có một loại bá khí không thể tả nổi. Vừa nghĩ tới đó, ngay tức khắc
nó muốn đá văng cái ý nghĩ đáng sợ này đi.

"Sớm." m Minh xuống ngựa, cười chào hỏi.

"m Minh công tử, hôm nay đến rất sớm a."
Cá Nheo cũng chào hỏi.

"Ừ." m Minh cười, lấy ra bọc giấy,
"Bánh đậu không?"

Cá Chuối và Cá Chép lập tức hóa thành người, xông
lên bờ. Ôm lấy cái bọc giấy.

Con Cua không cam lòng lạc hậu, cũng nhảy lên.

Ly không biết rõ vì cái gì muốn nhảy, nhưng mà là nhảy
về.

Cá Nheo chậm rì rì đi qua, cười tít mắt nhìn.

Tôm Sông liếc mắt lườm mọi người một cái, không nói
chuyện.

"Hắc Tử, ăn ngon quá ~~ ăn xong chúng ta đi đến
ao bên cạnh nghe buôn chuyện~~" Cá Chép vừa ăn vừa nói.

"Ừ~" Cá Chuối vừa ăn vừa ủng hộ.

"Ta cũng muốn ăn, còn phải đi học." Con
Cua nhét cái bánh vào trong miệng, hàm hồ nói.

"Ta... Ta hôm nay đi tìm Giao Long sớm một
chút." Ly cầm bánh, nghĩ nghĩ, nói.

"Ờ, hôm nay ta muốn đi bái phỏng Bàn Long một
chút." Cá Nheo gật đầu. Sau đó, nói với Ký Kỳ, "Ngươi muốn đi nhìn một
chút hay không?"

Kỳ Ký chớp mắt mấy cái, gật đầu.

...

Thế là, sau hồi gió cuốn mây tan. Ở ao chỉ còn lại
Tôm Sông, trên bờ chỉ còn lại m Minh.

"..." Tôm Sông nhìn hắn, không nói.

"Hạ cô nương, thật xin lỗi, không còn gì hết."
m Minh cười cười.

"Không cần, ta không thích đồ ngọt." Tôm
Sông nghiêm túc đáp.

m Minh nhìn nhìn bốn phía, "Đột nhiên, thật an
tĩnh..." Hắn cười, lẳng lặng nói.

"An tĩnh không được sao." Tôm Sông vẫn
nghiêm túc đáp.

"Hạ cô nương, vì sao ta lại cảm thấy cô rất
chán ghét ta?" m Minh trầm mặc một hồi, hỏi, "Ta đã làm cái gì khiến
cô không vui sao?"

"Không. Ngươi quá đa tâm rồi." Tôm Sông tiếp
tục nghiêm túc đáp.

m Minh đành phải thở dài. "Đúng rồi, Hạ cô
nương, Hồ Ly đâu?" Hắn chuyển đề tài.

"Nghe lời ngươi nói, bây giờ chạy đi làm người."
Tôm sông như trước nghiêm túc đáp.

"Ồ?" m Minh cười, "Thực tốt." Hắn
lại nghĩ nghĩ, hỏi, "Hạ cô nương, sau này muốn làm gì?"

"Làm gì cũng được, nhưng mà không làm người."
Tôm Sông càng thêm nghiêm túc đáp.

"Vì sao?" m Minh tỏ vẻ cười, nhưng giọng
nói lại pha chút mất mát.

"Tuổi thọ của con người ngắn như vậy, lại còn dễ
sinh bệnh, một lần không cẩn thận là chết. Còn đần như vậy. Muốn có tiền thì cả
ngày lừa lừa gạt gạt, muốn có quyền thì cả ngày giết tới giết lui, quá nhiều thứ
đáng ghét." Tôm Sông không tiếp tụ nghiêm túc, mà là hơi mỉa mai đáp.

"Đúng nhỉ..." m Minh nghe xong, mắt hơi hạ
xuống, thở dài một hơi.

"Nhưng mà, có rất nhiều yêu tinh muốn làm người.
Không biết suy nghĩ chút nào, không có chí khí!" Tôm Sông nói hăng say,
không chú ý đến biểu hiện của m Minh.

"Cho nên, cô không muốn làm?"

"Đương nhiên. Ta muốn tu luyện thành tiên, tự
do tự tại, có thể đi khắp nơi trên thế giới ~" Tôm Sông nghiêm túc đáp.

"Bây giờ không đi được sao?"

"Không được. Ta là Tôm Sông, cho dù là yêu
tinh, nhưng rời nước lâu cũng sẽ chết." Tôm Sông phất phất cái kẹp,
"Ta muốn đi ra biển khơi, cho nên không thể ỷ lại vào nước ngọt."

"Ra vậy..." m Minh gật gật đầu.

"Ngươi thì sao? Xem ngươi có vẻ không muốn làm
người, sao không đi tu tiên?" Nói xong lý tưởng, Tôm Sông tâm tình không tệ
hỏi han.

"Ta không muốn làm tiên." m Minh cười.

"Vậy ngươi muốn làm cái gì?"

"Không muốn làm cái gì." m Minh nằm trên
thảm cỏ, "Ta chỉ là, muốn cả đời có thể như vậy, nằm ở trên thảm cỏ, nhìn
trời xanh mây trắng, cái gì cũng không làm, hẳn là rất tốt..."

"Không có chí khí!" Tôm Sông lần đầu tiên
khinh bỉ hắn.

"Đúng nhỉ, thật có chút không chí khí..."
m Minh miễn cưỡng mở miệng, "Nhưng mà... Ai quy định là nam nhân thì nhất
định phải có chí khí? Muốn sống như vậy, là sai sao..."

Tôm Sông bị hỏi đến ngơ người. Đúng thật, đa phần
yêu tinh trong ao chính là sống không chí khí như vậy. Có gì sai sao?

"A a, tùy tiện nói thôi ~" m Minh mở miệng,
"Ta biết rõ mình không thể cứ như vậy cả đời, cho nên, có chút hâm mộ các
ngươi ..."

"Có cái gì đáng hâm mộ. Ngươi không biết tu luyện
khổ thế nào đâu!" Tôm Sông nói lại hắn.

"Nếu vậy." m Minh đột nhiên dùng một giọng
nói rất nghiêm túc, hỏi, "Hạ cô nương... Nếu có một ngày ta không đến nữa,
nàng có nhớ ta hay không?"

Tôm Sông bị hỏi đến nỗi hoang mang."Cái gì là
có một ngày ngươi không đến nữa, thế là ý gì?" Nó không vui hỏi.

"Chỉ là tiện miệng hỏi thôi." m Minh cười
lên, "Nàng sẽ nhớ sao?"

Tôm Sông đột nhiên cảm thấy trong lòng có nơi nào đó
rung động một chút, giống như lần cùng người ta đấu pháp bị lôi điện đánh
trúng. Nó nổi giận, nói, "Ngươi có ý gì! Ta tuy là yêu tinh, nhưng trí nhớ
cũng không kém như vậy!"

m Minh ngồi dậy, nhìn nó cười, "Có câu nói này
là đủ rồi." Hắn hít thật sâu rồi thở dài, mở miệng, "Hạ cô nương, ta
cam đoan rằng, ta không phải như nàng nghĩ, không chí khí ~ "

Nhìn hắn cười, Tôm Sông lại càng hoang mang. Mãi đến
khi, m Minh nói hẹn gặp lại, đi vào rừng trúc, không còn nhìn thấy nữa, nó vẫn
cứ ngây ngốc ở trên tảng đá.

Rất lâu sau, nó đờ đẫn mở miệng, "Có ai tới nói
lạc đề để ta khôi phục lại không?"

...

Chương 28

Mãi đến đêm, chúng yêu đều trở về hồ nước, lại nhìn
thấy Tôm Sông ngây ngốc ở trên tảng đá, không hề động đậy.

"Hà Tử? Ngươi thế nào rồi?" Ly đi đến, hỏi
thăm.

Tôm Sông cứng ngắc đáp, "Không... Chỉ là đờ người
ra một chút..."

Cá Nheo thấy thế, than thở một hơi, "Nói đến đờ
người ra, ta đã từng..."

"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"

= =#

Cá Nheo vẻ mặt vô tội, "Ta không có, ta không
có! Ta đang muốn nói là, đã từng có một nữ nhân chờ trượng phu chờ đến đờ cả
người, sau đó liền biến thành một tảng đá, gọi là hòn vọng phu..."

Tôm Sông gần như biến thành hình người trong nháy mắt,
dẫm nát cá Nheo dưới chân!

Cá Chuối và Cá Chép xông lên giữ chặt nó,
"Không nên xúc động!!! Hà Tử!!!"

Tôm Sông hung tợn trừng Cá Nheo.

Ngay lúc hiện trường đang hỗn loạn, một con tuấn mã
màu kim hồng như điện loáng cái phóng đến.

Kỳ Ký thở phì phò, nói: "Chủ nhân hắn..."

"Hắn thế nào?" Tôm Sông khinh thường hỏi.

Kỳ Ký nhìn nhìn chúng yêu, "Phụ thân của chủ
nhân không biết nghe ai nói bậy, tin là chủ nhân làm bạn với yêu ma, nên đã cho
mời đạo sĩ đến bắt yêu cho chủ nhân! "

"Hả? Bị phát hiện rồi!!!" Cá Chuối và Cá
Chép kinh ngạc.

"Không phải ta, ta chưa từng đến nhà của m Minh
ca ca gia." Con Cua thành thật đáp.

"Ta không phải yêu, chắc không liên quan gì đến
ta chứ?" Ly vô tội ôm móng vuốt.

Cá Nheo thở dài, "Trẻ nhỏ không hiểu chuyện,
cái này rõ ràng là có người muốn hãm hại hắn mà ~ "

"Vậy chúng ta làm thế nào?" Con Cua hỏi.

"Chuyện này rất khó nói, chúng ta không nên xen
vào là tốt nhất." Cá Nheo vừa nói vừa nhìn biểu hiện của Tôm Sông.

Tôm Sông liếc mắt trừng nó một cái, "Bình thường
uống rượu của người ta, vào lúc này, lại không nghĩa khí như vậy!"

Cá Nheo sờ sờ râu, "Haiz, vấn đề không phải là
nghĩa khí. Hắn là người, chúng ta là yêu..."

Tôm Sông một cước gạt ngã nó, xoay người lên lưng ngựa."Đi
thôi, ta đến xem sao!"

Tuấn mã đi xa. Chúng yêu vạn phần thông cảm nhìn Cá
Nheo lưng còn in dấu chân.

Cá Nheo cố gắng đứng lên, than thở, "Đầu năm nay,
làm người tốt phải trả giá nhiều thật..."

"Hả? Làm người tốt? Ai làm người tốt?" Ly
mờ mịt.

"Đúng đúng, ngươi đúng là không nói nghĩa khí,
không giúp m Minh ca ca." Con Cua chính nghĩa chỉ trích.

"Lão Nheo, ngươi thực là, còn không trọng tình
nghĩa bằng Hà Tử." Cá Chuối và Cá Chép nhìn hắn, nói.

Cá Nheo không đáp, nghĩ nghĩ xong, liền nói, "A
a, nói đến trọng tình nghĩa, ta đã từng..."

"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"

= =#

Tôm Sông lúc này mới biết là tốc độ của Kỳ Ký thật
quá nhanh, chỉ thoáng chớp mắt, nó đã đến chỗ biệt viện có miệng giếng kia.

"Ở ngay bên cạnh, ta không tiện đi vào." Kỳ
Ký mở miệng, nói.

Tôm Sông xuống ngựa, thi triển chú pháp, rồi mới đi
vào một đường thông đến viện. Nơi đó khác hẳn cái biệt viện tồi tàn kia. Đình
đài lầu các, núi giả ao cá, nhìn qua đã thấy là gia đình có tiền.

Phía đại sảnh xa xa, đèn đuốc sáng trưng, một đám
người tụ cùng một chỗ, líu ríu đang nói gì đó. Tôm Sông thính lực rất tốt, đứng
cạnh bờ ao liền nghe thấy mọi chuyện.

"... làm bạn với yêu ma, khó mà nên người..."

"... Ô nhục đạo đức, sỉ nhục gia tộc..."

"... Không có chí cầu tiến, mê muội mất cả ý
chí..."

...

Có những lúc, Tôm Sông thực sự bội phục con người,
cùng một sự việc, lại có thể dùng rất nhiều từ ngữ khác nhau để nói như vậy.

Trong đại sảnh mơ hồ có thân ảnh của đạo sĩ, Tôm
Sông ngẫm nghĩ một chút, thi triển một pháp thuật chói mắt, xông vào.

Trong mắt mọi người, chỉ thấy một thứ to lớn kềnh
càng phá cửa mà vào, nhấc lên từng trận gió lạnh. Quái vật âm hiểm cười, nói,
"Cuối cùng cũng để ta tìm được, m Minh công tử, ngươi nên ngoan ngoãn để
ta ăn đi ~ "

Lời này vừa nói ra, mười người, thì hết chín người
kêu lên sợ hãi, kẻ không kêu duy nhất kia thì bị dọa cho choáng váng.

Mấy tiếng kêu, không ngoài mấy câu kịch quen thuộc,
"Đại sư, đại sư, có yêu quái!!!"

Tôm Sông khinh thường, nó đưa tay, kéo m Minh, bay mất.

Không thể đi đến biệt viện bên cạnh được, cũng không
thể trở về ao, Tôm Sông tìm một nơi hẻo lánh thả hắn xuống.

"Hạ cô nương." m Minh trên mặt không có
chút nào sợ hãi, hắn cười, chào hỏi.

Tôm Sông trợn trắng, "Ngươi là người hay sao?
Ta là yêu quái mà, ta nói muốn ăn ngươi đó? Ngươi không sợ chắc?"

m Minh vẫn cười, "Ta đã từng nói, nàng muốn ăn
thì cứ ăn mà."

Tôm Sông im lặng. Nó thở dài, rút yêu đao ra."Rồi
rồi, lười cãi với ngươi quá. Để cho ta cứa mấy đao, làm giống một chút."

"Nàng còn muốn ta trở về sao?" m Minh mở
miệng, ngữ khí hơi lạnh.

Tôm Sông sững sờ, "Nói thừa, ta là tới giúp
ngươi chứng minh ngươi không có thông đồng làm bậy với yêu ma. Bây giờ đã không
còn gì rồi chứ? Đợi chút nữa ta với mấy tên đạo sĩ kia đánh mấy chiêu rồi bỏ chạy,
ngươi chỉ cần làm ra vẻ vô tội rồi trở về là được rồi."

m Minh không nói chuyện, chỉ nhìn nó.

Tôm sông lắc lắc cái đao nhỏ, "Đứng yên, đừng
có cử động a, chém phải chỗ hiểm thì nguy đấy." Nói xong, nó nhấc đao chém
xuống.

m Minh nhanh chóng, đưa tay, bắt lấy lưỡi đao.

"Vết thương trên tay, chưa đủ giống." Tôm
Sông nhíu mày, nói.

Bàn tay nắm lưỡi dao cũng không hề buông lỏng. m
Minh cười, "Đã rất giống như thật..."

Tôm sông không hiểu, nó nhìn nam nhân trước mặt,
không vui nói: "Ngươi có ý gì?"

Máu theo lưỡi dao từ từ chảy xuống, ánh mắt m Minh vẫn
hàm chứa ý cười, "Hạ cô nương, ta muốn hỏi nàng một câu, nàng vẫn ghét con
người sao?"

Tôm Sông không cần nghĩ ngợi gì liền gật đầu,
"Ghét!"

"Cũng ghét lừa gạt?"

"Ừ."

"Ghét chiến tranh?"

"Không sai!"

m Minh dừng một chút, "Như vậy, nàng nhất định
rất ghét ta."

Tôm Sông ngây ra một chút, "Ê? Đến cùng là
ngươi định nói cái gì hả!!! Ta đã rất có nghĩa khí đến giúp ngươi, vậy mà nói cứ
như ta đang nợ ngươi cái gì vậy?!"

m Minh lắc đầu, "Nàng không nợ ta." Hắn
buông tay, nói, "Hạ cô nương, ngày mai ta phải đi."

Tôm Sông nhíu mi, "Lần này lại là ý gì nữa?"

m Minh cười đáp, "Ta vẫn luôn do dự, có nên
nghe lời cha nói hay không, đi làm chuyện có chí khí. Nhưng mà, bât giờ ta đã
hiểu. Nàng có biển khơi của nàng, ta cũng nên có chỗ dành riêng cho
mình..."

Tôm sông đột nhiên có một loại cảm giác rất không
thoải mái, nó không hiểu tại sao người ta cứ thích úp mở như vậy, khiến người
nghe không hiểu.

Từ xa, tiếng của đạo sĩ, đang đến gần.

Tôm Sông cắn răng, hô, "Vốn dĩ nên như vậy! Chẳng
lẽ ngươi muốn cả đời ở bờ ao hay sao!" Nó đẩy hắn ra, "Ngươi là người,
ta là yêu, sau một trăm năm, ta vẫn đang ở trong ao, mà ngươi, chỉ có thể hóa
thành nắm xương khô! Ngươi sớm nên có chí khí rồi!"

m Minh cúi đầu, "Một trăm năm..." Hắn cười,
"Sai ở một trăm năm này sao?"

Tôm Sông quay đầu, "Ngươi tiếp tục điên đi! Ta
lười quản ngươi luôn!"

Nói xong, nó vọt người rời đi.

m thanh của đám đạo sĩ, dần dần không còn nghe thấy.
Nhưng mà, trong óc nó vẫn vang lên câu hắn nói: Sai ở một trăm năm này sao...

...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3