Quán trọ Hoa Diên Vỹ - Chương 01 phần 1

Lần đầu tiên người đàn ông đó tới trọ ở quán Hoa Diên Vỹ là lúc
trời đang chớm hạ. Mưa cứ rả rích suốt từ sáng sớm, về tối lại càng dữ
hơn. Biển dậy sóng, cả vùng biển chìm trong một màu xám xịt. Mưa táp vào
mỗi lần khách qua cửa, làm thảm phòng ngoài ướt đẫm rất khó chịu. Biển
hiệu các cửa hàng bên cạnh đã tối đèn, đường phố không một bóng người.
Chốc chốc lại thấy những giọt mưa ánh lên trong ánh đèn pha mỗi lần ô tô
chạy qua.

Lúc ấy tôi đang chuẩn bị khóa quầy và tắt đèn phòng
ngoài để vào trong thì đột nhiên có tiếng Bịch như âm thanh một vật nặng
đập xuống sàn. Ngay sau đó ầm lên tiếng la hét của phụ nữ.

Tiếng la hét tru tréo khắp nơi. Nó dai dẳng đến mức tôi cứ nghĩ có ai đó đang cười.

- Lão khốn này!

Một phụ nữ lao ra từ phòng 202.

- Đồ thằng già đê tiện!


ả vấp vào khe nối giữa hai tấm thảm, ngã vật xuống chiếu nghỉ cầu
thang. Rồi cứ nguyên bộ dạng ấy, cô ả không ngừng buông lời chửi rủa về
phía căn phòng.

- Coi khinh người ta cũng vừa vừa thôi! Lão không có tư cách ngủ với đàn bà đâu! Đồ lừa đảo! Lão già chết giẫm! Đồ bất lực!


là gái bán hoa. Ngay cả tôi cũng đoán được điều đó. Nhưng cô ta không
còn trè nữa. Tóc cô ta dính bết vào cái cổ đầy nếp nhăn, son môi bóng
nhoẹt ra má. Mồ hôi và nước mắt làm mascara chảy ra, nhòe xuống đuôi
mắt. Cúc áo bị tuột làm lộ vú trái, cặ đùi lồ lộ dưới chiếc váy ngắn ửng
hồng. Mọi chỗ trên da cô ta cho thấy rõ ràng vừa nãy đã có tay người
khác đụng chạm. Đôi giày cao gót bằng nhựa chỉ còn một chiếc ở chân.

Trong
khoảnh khắc cô ta ngưng chửi rủa khi từ trong phòng một cái gối bay ra
trúng giữa mặt cô ả. Tiếng la hét lại càng to hơn. Cái gối lăn xuống
sàn, vỏ gối dính bết son môi.

Những khách trọ khác bị tiếng ồn đánh thức liền túm tụm ngoài hành lang trong bộ dạng ngái ngủ. Mẹ tôi cũng đi ra.

-
Lão định làm gì hở thằng ngu? Lão tưởng tất cả mọi người đều phải chịu
lão hay sao? Lão mà không quỳ xuống xin lỗi thì đây sẽ bỏ đi luôn. Ngay
cả với con mèo cái ngoài đồng cũng phải van xin thì nó mới cho làm đấy
nhé. Cái trò ấy hợp với lão lắm!

Tiếng la hét của cô ả khàn đi, lẫn với nước mắt, cuối cùng thì tiếng ho, tiếng nấc cộng với nước dãi cứ thế hòa vào nhau.

Không
mảy may thương xót, lại tiếp tục bay ra nào là mắc áo, một cái xu
chiêng vo tròn, chiếc giày còn lại, và túi xách. Miệng túi mở tung ra,
các thứ bên trong vãi ra tung tóe. Cô ả toan lao xuống cầu thang bỏ đi,
nhưng không biết có phải do trẹo chân hay bởi quá kích động mà cô ta
không đứng dậy nổi một cách bình thường.

- Sao ầm ĩ thế? Thôi đi!

- Làm ơn im đi cho! Mấy người không buồn ngủ à?

Khách trong quán trọ mỗi người phàn nàn một câu, càng lúc càng ồn ào. Chỉ riêng phía trong phòng 202 là vẫn yên lặng.

Từ
chỗ tôi đứng không thấy được người đàn ông. Ông ta chưa hề nói lại một
lời nào. Chỉ biết được sự tồn tại của ông ta qua tia lườm của cô ả, và
qua những đồ vật bay ra từ đó. Cô ta tiếp tục sủa về phía cái chỗ trống
im ắng.

- Cô này, chúng tôi thực khó xử lắm. Có cãi nhau thì mời ra ngoài cho. - Mẹ tôi nói.

-
Tôi biết rồi. Không cần nói thì tôi cũng xéo ngay khỏi cái nơi quái quỷ
này. Tôi cóc thèm quay lại đây một lần nào nữa đâu. - Lần này cô ta hét
về phía mẹ tôi.

- Thứ lỗi nếu phải nhờ đến cảnh sát. Cô sẽ trả đủ
tiền bồi thường cho chúng tôi chứ? Không hiểu nổi chuyện này thực ra là
sao nữa. Thôi nào, xin quý khách cứ yên tâm đi ngủ. Xin thứ lỗi vì đã
làm phiền. Cô kia, chúng tôi chịu thiệt hại khá lớn đấy. Chỉ tiền phòng
thôi thì chưa xong chuyện đâu.

Ngược với mẹ tôi đang bước lên cầu
thang, cô ả thu dọn đồ đạc trong túi xách rồi chạy xuống, không thèm cài
lại cúc áo. Bên vú lộ ra rung rinh, người khách huýt gió.

- Khoan đã! Cô định để ai trả tiền hả? Định nhân lúc lộn xộn mà lừa đảo là không xong đâu đấy.

Mối lo lắng của mẹ tôi cuối cùng vẫn là tiền. Cô ta lờ đi, mở cửa ngoài bậc thềm, chính vào lúc đó:

- Câm mồm đi, con đĩ!

Giọng
người đàn ông xuyên qua chỗ chúng tôi. Tiếng xôn xao im bặt. Đó là một
giọng nói trầm lắng hào sảng. Giọng nói không mang chút bực dọc hay giận
dữ nào. Đúng hơn tôi đang tán dương một giọng nói đầy chín chắn. Tôi
rơi vào ảo giác như trong khoảnh khắc có tiếng đàn cello hay tiếng tù
và.

Tôi ngoảnh lại. Người đàn ông đang đứng chỗ chiếu nghỉ cầu
thang. Đó là một người quá tuổi trung niên, nói là sắp về già cũng đúng.
Ông ta mặc một chiếc quần tối màu với áo sơ mi trắng được là phẳng
phiu, tay cầm một chiếc áo khoác cùng chất vải quần. Cô ả làm loạn cả
lên, vậy mà ông ta không hề thở gấp, cũng không đổ một giọt mồ hôi. Ông
cũng chẳng có vẻ xấu hổ. Chỉ có một ít tóc vương trên trán là bị rối mà
thôi.

Tôi nghĩ mình chưa bao giờ được nghe một mệnh lệnh bằng chất
giọng tuyệt vời đến thế: bình tĩnh, đường bệ, không hề run sợ. Đến cả
chữ “con đĩ” cũng làm tôi thấy xao lòng. “Câm mồm đi, con đĩ!”, tôi thử
gợi lại câu nói ấy trong đầu. Song người đàn ông không mở miệng thêm lần
nào nữa.

Trước khi rời khỏi quán trọ, cô ả kia nhổ nước bọt về
phía người đàn ông dù biết chắc chắn rằng nó không đến được chỗ ông ta.
Bãi nước bọt rơi bẹp trên thảm.

- Ông sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm
chứ? Tiền phí làm ồn này, tiền công dọn dẹp này, ông làm ơn trả dư ra
một chút. Nếu không sẽ không đủ đâu. Với lại giờ chúng tôi cấm ông tới
đây. Chúng tôi từ chối những khách trọ có thói lăng nhăng với phụ nữ.
Ông nên nhớ kỹ cho điều này.

Lần này mẹ tôi mắng sa sả vào mặt
người đàn ông. Những người khác chậm rãi quay về phòng. Người đàn ông
cụp mắt xuống im lặng, rồi vừa khoác áo ông ta vừa xuống cầu thang. Ông
rút một nắm tiền ra khỏi túi quần, đặt hai tờ lên quầy. Đó là những tờ
tiền nhàu nát đến tội nghiệp. Tôi cầm lấy chúng, cẩn thận dùng tay vuốt
phẳng ra. Tôi cảm nhận được hơi ấm của người đàn ông còn đọng lại. Không
nhìn về phía tôi lấy một lần, người đàn ông dần xa trong cơn mưa.

*

* *

Tôi
cứ băn khoăn không hiểu sao ai đó lại đặt cái tên kỳ lạ: Quán trọ Hoa
Diên Vỹ. Tên tất cả quán trọ trong vùng đều liên quan đến biển. Vậy mà
chỉ mỗi chỗ này là

- Hoa Diên Vỹ... Một loài hoa đẹp đúng không?
Với lại đó cũng là tên của Nữ Thần Cầu Vồng trong thần thoại Hy Lạp
đấy(1). Như thế chẳng phải rất kiêu sa sao? - Hồi tôi còn nhỏ, ông tôi
đã giải thích như thế với vẻ tự hào.

1. Tên quán trọ: Hotel
Iris - chữ Iris vừa có nghĩa là Hoa Diên Vỹ, vừa trùng tên với Nữ Thần
Cầu Vồng Iris trong thần thoại Hy Lạp. (Từ đây mọi chú thích đều là của
người dịch).

Nhưng ở sân trong Quán trọ Hoa Diên Vỹ không hề
có cây diên vỹ nào. Hoa hồng, hoa păng xê, hoa thủy tiên cũng không. Chỉ
có những cây tứ chiếu(2) vươn ra túa lúa, cộng thêm những cây du côi
lẻ, và cỏ dại mọc um tùm.

2. Một loài hoa mọc trên núi.

Điểm
nhấn ít ỏi trong sân là một đài phun nước bằng gạch, nhưng nước đã khô
cong từ lâu. Ở chính giữa sừng sững một bức tượng khắc bằng đá dính đầy
phân chim. Một cậu thiếu niên tóc búi mặc áo đuôi tôm vừa chơi đàn hạc
vừa như đang suy tư điều gì. Vì thiếu cặp môi và mi mắt, nên trông cậu
có vẻ buồn rầu.

Không rõ ông tôi nghe chuyện nữ thần từ đâu nhỉ. Ở
nhà chúng tôi đến cả giá sách cũng chẳng có, chứ đừng nói đến Thần
thoại Hy Lạp.

Tôi thử tưởng tượng dáng vẻ của Nữ Thần Cầu Vồng.
Gáy nàng mỏng mảnh, ngực nàng đầy đặn, mắt nàng nhìn về một nơi xa xăm
nào đó, và bộ trang phục lấp lánh bảy màu. Chỉ cần nàng bất chợt để bộ y
phục tung bay thì trong chớp mắt thế gian như được đắm chìm trong phép
thuật diệu kỳ. Tôi nghĩ giá Nữ Thần cầu Vồng hạ cố trọ ở quán này, dù là
góc nào cũng được, cậu thiếu niên ở vòi phun nước chắc không phải chơi
đàn với vẻ buồn rầu như thế.

Tấm biển HOTEL IRIS dựng trên mái nhà
tầng ba bị nghiêng chữ R trông thật mất cân đối. Nhìn vừa giống một chỗ
vấp khôi hài, vừa như khiến người ta băn khoăn về những điều không may.
Nhưng chẳng ai có ý định sửa lại.

Ông tôi mất hai năm trước.
Không biết từ lá lách hay túi mật, khối u trong bụng ông di căn ra vùng
xương chậu, sang phổi, và đến não. Rồi vấn đề nó vốn là ung thư gì cũng
trở nên vô nghĩa. Sau khoảng nửa năm bị đau đớn hành hạ, ông đã trút hơi
thở cuối cùng trên giường mình.

Nhà của chúng tôi là ba căn buồng
nhỏ tối tăm phía sau quầy lễ tân. Hồi tôi được sinh ra thì có cả thảy
năm người sống ở đó. Người đầu tiên rời bỏ gia đình là bà tôi. Nhung đó
là chuyện lúc tôi còn rất nhỏ, nên không có ký ức gì. Hình như bà mất vì
bệnh tim. Sau đó đến cha tôi. Chuyện xảy ra hồi tám tuổi nên tôi còn
nhớ rõ. Tôi nhớ đầy đủ mọi chuyện, cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất.


lần này thì đến lượt ông tôi. Giường của ông vốn là giường cho khách
nhưng bị hỏng lò xo nên không dùng được nữa. Mỗi khi ông trở mình, nó
lại phát ra tiếng kêu giống như một con ếch bị người ta giẫm phải.

Tôi
có nhiệm vụ sau khi tan học về phải lập tức rửa sạch cái ống được gắn
bên bụng trái của ông, và đổ chất dịch trong cái túi ở đó đi. Mẹ tôi đã
ra lệnh như vậy. Tôi rất sợ chạm vào cái ống. Vì tôi có cảm giác chỉ cần
hơi mạnh tay một chút là nó sẽ rơi ngay, và từ lỗ hổng ấy những cơ quan
nội tạng bị lở loét sẽ trào ra.

Chất dịch chảy ồng ộc. Nó có màu
vàng đục dễ thương đến mức người ta phải say sưa ngắm nhìn và tự hỏi tại
sao trong cơ thể con người lại ẩn chứa một màu như vậy. Tôi đã đổ nó
vào cái đài phun nước ở sân trong. Vì thế mà móng tay cậu thiếu niên
chơi đàn hạc lúc nào cũng bị ướt.

Ông tôi đã chịu đau đớn suốt cả
ngày. Đến tảng sáng lại càng kinh khủng. Tiếng rên rỉ lẫn với tiếng ếch
kêu, lẩn quất trong bóng tối mãi không thôi. Cửa sổ được che đến hai lớp
mành, nhưng chẳng hiểu sao vẫn có khách trọ qua đêm để ý thấy tiếng rên
ảo não rồi phàn nàn với bà chủ.

- À à à... chúng tôi vô cùng xin
lỗi. Mấy con mèo đến mùa động dục hàng đêm lại tập trung trên mái nhà.
Xin thông cảm cho. - Mẹ tôi vừa nghịch nắp bút bi trên quầy thanh toán,
vừa cố tình trả lời bằng giọng uốn éo.

Ngày ông tôi mất, nhà trọ
cũng không nghỉ. Mặc dù khách không có mấy vì không phải mùa, nhưng
chẳng hiểu sao vào đúng ngày đó lại có một chuyến du lịch tập thể của
đội hợp xướng các bà mẹ. Lúc cha cố ngưng cầu nguyện, tôi nghe thấy nhạc
bài Cây Nhung Tuyết, Ánh Sáng Giữa Thung Lũng và Nàng Tiên Cá nữa. Cha
cố ra vẻ như từ đầu không hề nghe thấy tiếng nhạc, mắt vẫn dõi xuống cử
hành tang lễ. Khi một người bạn rượu của ông tôi - bà chủ một cửa hàng
âu phục - bật khóc nức nở thì bỗng vang lên giọng nữ cao hệt như để hòa
âm. Trong phòng tắm, ở nhà ăn, ngoài hiên nhà, có ai đó đang hát. Giọng
hát của những phụ nữ ấy rót xuống thi thể ông. Nữ Thần Cầu Vồng rốt cuộc
đã không thả tung bay bộ y phục bảy màu vì ông tôi.

*

* *

Lần
tiếp theo tôi gặp người đàn ông ấy là khoảng hai tuần sau vụ việc. Đó
là buổi chiều ngày Chủ nhật, khi tôi đang đi bộ trên phố mua hàng theo
lời mẹ dặn.

Trời nắng nóng đến chảy mồ hôi. Trên bãi biển, bọn
thanh niên đã sớm bận đồ bơi đi tắm nắng. Triều xuống, những dãy đá tiếp
nối đến tận tường thành hiện lên rõ mồn một. Trên bến du thuyền, trong
các nhà hàng đã bắt đầu có bóng khách du lịch. Biển có vẻ vẫn còn lạnh,
nhưng màu nắng phản chiếu trên tường thành ẩm ướt cùng tiếng ồn ào trên
đường phố cho tôi biết mùa hè đang đến

Cái thị trấn này chỉ hồi
sinh trong ba tháng hè, còn sau đó lại im lìm như hóa thạch. Vào mùa hè
biển dịu dàng bao bọc thị trấn, bờ cát óng ánh vàng chạy dài từ Đông
sang Tây. Những tàn tích của bức tường thành chỉ lộ ra lúc triều xuống
và ngọn đồi xanh trải rộng quanh mũi đất khiến bờ biển đầy quyến rũ. Hết
thảy các con phố lại tràn ngập những du khách muốn tận hưởng thời gian
rảnh rỗi. Ô che nắng của các quý cô lại được mở, vòi hoa sen lại phun,
nắp những chai sâm banh lại được khui ra, và pháo hoa lại được bắn lên.
Các nhà hàng, quán bar, quán trọ, du thuyền, cửa hàng đồ lưu niệm, bến
thuyền buồm, rồi cả Hoa Diên Vỹ đều được trang hoàng lộng lẫy hơn theo
những cách riêng. Nhất là ở Hoa Diên Vỹ: Người ta kéo những tấm mành ở
hàng hiên xuống, lau chùi sạch sẽ bóng đèn ở phòng ngoài, và treo lên
tường bảng giá dùng cho mùa du lịch.

Nhưng đột nhiên thời tiết trở
nên khó chịu. Gió đổi chiều, gợn sóng cũng thay đổi. Mọi người trở về
những nơi nào đó mà tôi không biết. Mảnh giấy bọc kem hôm qua còn lấp
lánh bên vệ đường chỉ trong một đêm đã dính chặt vào nhựa đường.

Vừa
thoáng nhìn nghiêng tôi đã nhận ra ngay. Lúc ấy tôi đang mua thuốc đánh
răng ở hiệu tạp hóa. Tối đó tôi không nhìn được kỹ khuôn mặt người đàn
ông, nhưng tôi nhận ra đường nét cơ thể người đang đứng dưới ánh đèn mờ
của hiệu tạp hóa và bàn tay ấy. Người đàn ông đó đang lựa xà phòng giặt.

Người
đàn ông phân vân một lúc lâu. Ông ta cầm tất cả các loại xà phòng giặt
lên, soi nhãn mác và giá cả. Ông bỏ một bịch vào giỏ, nhưng sau đó chợt
nhận ra gì đó, liền xem lại hướng dẫn rồi đặt trở về chỗ cũ. Ông chỉ
chăm chăm vào chỗ xà phòng giặt. Cuối cùng thứ ông chọn là hàng rẻ nhất.

Tôi
không hiểu sao mình lại nảy ra ý định theo sau người đàn ông đó. Không
phải vì tôi hiếu kỳ về chuyện xảy ra ở Hoa Diên Vỹ. Chỉ là, câu nói mà
người đàn ông thốt ra vẫn còn vang vọng bên tai tôi. Dư âm của mệnh lệnh
ấy khiến tôi bị hút lại gần ông ta.

Rời khỏi tiệm tạp hóa, người
đàn ông vào một hiệu thuốc. Ông đưa ra một tờ giấy, hình như là đơn
thuốc, rồi nhận lấy hai gói thuốc. Ông cho hai gói ấy vào túi áo khoác,
rồi lại hướng về tiệm văn phòng phẩm cách đó hai cửa hiệu. Tôi đứng dựa
vào cột đèn đường, len lén nhìn vào bên trong. Ông trao đổi rất lâu với
người chủ tiệm, hình như đang nhờ sửa một cái bút máy. Ông tháo rời cả
chiếc bút, rồi vừa chỉ vào từng bộ phận, vừa hăng hái đặt vấn đề. Người
chủ tiệm bối rối ra mặt, nhưng người đàn ông không quan tâm mà vẫn cứ
thao thao. Tôi muốn nghe xem ông nói gì, nhưng tiếng nói không vọng đến
chỗ tôi. Tôi chỉ thấy cuối cùng người chủ tiệm cũng miễn cưỡng gật đầu.

Sau
đó người đàn ông đi dọc bờ biển về hướng Đông. Trời nóng ông mặc áo
vest thắt cà vạt nghiêm chỉnh, lưng duỗi thẳng, và cứ rảo bước về phía
trước. Tay trái ông xách túi ni lông đựng xà phòng giặt. Túi áo khoác
phồng lên vì hai gói thuốc. Thỉnh thoảng túi xà phòng của ông đụng phải
những người đi ngược chiều, nhưng chẳng ai thèm ngoái nhìn. Chỉ có mình
tôi đang nhìn ông. Cảm giác ấy càng khiến tôi bị cuốn vào cuộc chơi kỳ
lạ này.

Phía trước đồng hồ hoa trên quảng trường có một cậu con
trai trạc tuổi tôi đang chơi phong cầm. Không biết có phải vì nhạc cụ cũ
quá, hay do kỹ thuật chơi đàn của cậu ta mà tôi chỉ nghe được một giai
điệu yếu ớt buồn buồn.

Người đàn ông dừng lại, lắng nghe một hồi
lâu. Mọi người chỉ thoáng nhìn rồi lập tức lướt qua. Tôi đứng hơi xa một
chút. Không vỗ tay, cũng chẳng yêu cầu gì, người đàn ông đứng lặng
trong tiếng phong cầm. Cậu thiếu niên tiếp tục chơi. Sau lưng họ kim
đồng hồ hoa đang dịch chuyển. Người đàn ông ném một đồng xu vào hộp đàn.
Có tiếng keng nhè nhẹ. Cậu thiếu niên cúi người cảm ơn, nhưng người đàn
ông không hề thay đổi nét mặt, im lặng quay lưng bước đi. Tôi cảm giác
khuôn mặt cậu thiếu niên ấy có nét gì đó giống với bức tượng nơi đài
phun nước ở sân trong.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3