Đại phát từ bi - Chương 09 part 1

Nhạn Y Phán không chết. Ngay cả lựa
chọn đều thất bại, nàng thật không biết nên khóc hay nên cười.

Cứu nàng, dĩ nhiên là mẫu thân của
nàng.

Nhạn mẫu xông tới phòng, chuyện thứ
nhất đó là nhanh tay lẹ mắt cầm lấy cây kéo trên bàn, cắt đứt mảnh vải, cho dù
là như thế, gáy Nhạn Y Phán cũng đã in sâu dấu vết.

A, không chết sao ?  Nàng cố
sức mở mắt ra, hoảng hốt nhìn ba người trước mặt: quản gia thực già đi, tóc mai
bạc trắng; nha đầu sợ tới mức mặt không có chút máu, hốc mắt đỏ hồng; Mà nhạn
mẫu tiều tụy đáng thương, bộ dáng vẫn như con chuột nhỏ, cúi đầu, không dám
nhìn thẳng nữ nhi.

   “ Tỉnh, tỉnh là tốt
rồi, dạng hỉ, đi rót trà nóng cho tiểu thư uống .”

   “ Muốn thỉnh đại phu
đến xem hay không ? Hay là nấu chút canh…”

   “ Lúc này thỉnh đại
phu ở đâu ? Nửa đêm, sáng sớm ngày mai…
Nhạn Y Phán thấp giọng đánh gãy ba người nhỏ giọng nói chuyện, “ Không cần, ta
ngủ một giấc thì tốt rồi.”

Bởi vì yết hầu bị thương, nói
chuyện phải cố hết sức, còn khàn khàn, Nhạn Y Phán thật không biết đây có phải
giọng mình hay không.

   “ Phán nhi…” 
nhạn mẫu tiến lên phía trước từng bước, tay muốn sờ sờ nữ nhi nhưng thấy ánh
mắt của Nhạn Y Phán lại khiếp đảm thu hồi.

    “ Ta thật sự
không có việc gì, để ta ngủ một chút đi.”

Nói xong, nàng nghiêng người lại,
không hề nói nhiều. Bởi vì nàng không cần mẫu thân dùng đôi mắt bi thương như
vậy để nhìn nàng, cũng không cần hàm chứa lệ hỏi Nhạn Y Phán vì cái gì ngu như
vậy ? Nàng nên trả lời như thế nào ? Nói là vì một nam nhân không đáng để yêu,
giống như mẫu thân ?

Cổ họng nàng đau, cái trán đau,
toàn thân đều đau, nhưng những vết sẹo này tuyệt đối kém so với một đao bén
nhọn trước ngực. Khó chịu đến không thở nổi, kêu không ra tiếng, lại không thể
giải thoát.

Nhịn một đêm, cuối cùng trời cũng
sáng. Giữa mênh mông nắng sớm, nhạn mẫu cũng một đêm không ngủ mang theo đầu
lặng lẽ tiến vào, Nhạn Y Phán ngửi được mùi vị canh gà mới mơ mơ màng màng tỉnh
dậy, nghiêng người, mẫu thân ngay trước mắt, ưu buồn mà kinh sợ nhìn nàng.

   “ Ta, ta kêu dạng hỉ
nấu canh bổ, ngươi uống một chút.”  Xem nư nhi lẳng lặng nhìn bộ dáng của
nàng, Nhạn mẫu lại nói thêm một câu, “ Nếu ngươi lo lắng, ta uống trước cho
ngươi xem.”

Xem mẫu thân giành canh gà uống
trước một ngụm, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, còn cứng rắn đem canh gà
nuốt vào, chỉ vì tình cảnh của nữ nhi, tâm Nhạn Y Phán hơi hơi đau.

Mẹ con làm sao lại ở vào tình thế
này ?  Mẫu thân của nàng ngực ngốc, thực đần, thực yếu đuối, không bao lâu
sau tính tình bất định, sau khi đến tuổi trung niên lại cực mềm dẻo, có lẽ đã
làm chuyện thực quá đáng, nhưng thật giận là, dù xấu xa thế nào, vẫn là mẫu
thân của nàng như cũ.

Tựa như nàng hận Cảnh Tứ Đoan,
nhưng không cách nào kiên quyết rời đi hắn. Nhạn Y Phán vẫn tự xưng là kiên
cường, kỳ thật, chỉ là nữ tử tầm thường.

Xem nữ nhi vẫn im lặng như cũ, chỉ
lẳng lặng nhìn mình, Nhạn mẫu lại lùi bước. Nàng bị nóng mồm miệng có điểm
không rõ, nói lung tung: “ Không sao cả, nếu ngươi không muốn uống, ta…ta
đây…ta liền đi ra ngoài.”

  “ Nương, đợi chút.” 
Nhạn Y Phán rốt cuộc  mở miệng, gọi mẫu thân lại,

 “ Ta muốn uống.”

Nhạn mẫu đầu tiên là chết đứng, sau
đó chậm rãi trở lại, từ trên tay nha đầu tiếp nhận cnah gà, bưng tới. Sau đó
ngồi xuống ở mép giường, thổi từng ngụm, đút nữ nhi uống hết.

Thật sự không sao cả. Đi một vòng
quỷ môn quan trở về, cho dù mẫu thân thật sự muốn kê đơn, nàng cũng không phản
kháng. Nếu gả cho kẻ có tiền có thể làm mẫu thân vui một chút, có gì là không
thể ?

Canh gà kia tựa hồ có kê đơn, Nhạn
Y Phán uống xong lại ngủ. Nhưng, nàng tuyệt không quan tâm. Ngủ cũng tốt, không
tỉnh lại cũng tốt, nếu nằm mơ đến cái oan gia đáng giận kia, nàng có thể tiếp
tục ngủ, tiếp tục mơ….

Ban đêm, Cảnh Tứ Đoan thật sự tiến
vào giâc mộng.

Hắn vẫn một thân tiêu sái, lỗi lạc
như trước, tuấn mỹ như trước. Mi hơi hơi cong, môi lộ ra ý cười trào phúng như
trước, tựa hồ muốn nói: Nhìn đi, không có ta bên cạnh, ngươi liền đem chính
mình làm thành bộ dáng nghèo túng như vậy ?

   “ Ta nghĩ ngươi sẽ là
quỷ không đầu.” Nhạn Y Phán khởi động thân mình, thốt ra.

Ý cười trong mắt Cảnh Tứ Đoan càng
đậm, “ Nếu ta là quỷ không đầu, tất cả đều do ngươi ban tặng. Tham bản viết rất
tốt, đem ác trạng của ta viết rành mạch, Hoàng thượng nhìn, không chém ta không
được.”

Vài năm rồi sao ? Thói quen dùng nụ
cười giả tạo thay thế nước mắt này, đã qua vài năm ? Nàng thậm chí từng nghĩ
mình sẽ không khóc, bất quá, vào giờ phút này, hốc mắt nóng lên, nàng còn chưa
kịp tỉnh ngộ, nước mắt cũng đã ngã nhào hai má, rơi trên vạt áo.

Cảnh Tứ Đoan đến gần, ngồi xuống
bên mép giường, thở dài một hơi, “ Sao lại khóc ? Không phải ngươi thực hy vọng
ta bị chém, từ nay về sau không bao giờ có thể hại lương dân, tác uy tác phúc
sao ?”

Nàng gật đầu, nhưng nước mắt lại
càng chảy càng nhiều.

   “ Vẫn là không thấy
được quỷ không đầu, đáy lòng không cam nguyện, cho nên thất vọng ?”  hắn
lấy tay giúp nàng lau lệ, miệng vẫn không tha trêu chọc, “ Ta nói trước cho
ngươi, quỷ không đầu rất đáng sợ, ngươi xem sẽ bị dọa.”

Tayhắn thực ấm áp, nhẹ nhàng nâng
mặt nàng lên. Sau đó, hắn cúi người qua hôn cái miệng nhỏ nhắn run run, không
có chút máu kia.

Hai người đều nếm vị mặn chát của
nước mắt, Cảnh Tứ Đoan không thèm để ý, ôn nhu nhưng kiên trì hôn nàng, đầu
lưỡi câu dụ nàng, triền miên khắc cốt, khó khăn chia lìa.

Trong lúc đó, Nhạn Y Phán lại mơ hồ
cảm thấy không đúng. Nếu hắn thật sự là quỷ, tại sao có chút ấm áp quen thuộc ?
Bàn tay to của hắn vỗ về mặt nàng, môi hắn, ngực hắn…đều nóng hầm hập, dương
khí rất nặng, nào có một chút quỷ khí ?

Bàn tay nhỏ bé nhu nhược vô lực
chậm rãi đặt lên gáy hắn, nhẹ nhàng vuốt ve. Da thịt bóng loáng kiên cố, đừng
nói chém đầu, ngay cả một chút dấu vết bị thương đều không có.

Tay Cảnh Tứ Đoan đã vuốt ve gáy
ngọc của nàng, chỗ bị đè tạo ra một vết ứ thật sâu. Hắn thương tiếc nhẹ vỗ về,
sau đó lại ôn nhu lấy môi dẫn dụ, hôn lại hôn, mọi cách không tha.

   “ Thật sự là cô nương
ngốc.”  Hắn cúi đầu nói, không hề có trêu chọc giễu cợt ý, mà là thâm
trầm, còn thật sự nói, “ Nếu không có người cứu ngươi, chúng ta lúc này ngay cả
mặt mũi còn không thấy. Ngươi thông minh cả đời, sao lúc này lại ngốc như vậy ?”

  “ Ân…chờ một chút….” 
Nhạn Y Phán từ trong sương mù chậm rãi tỉnh lại, mãnh liệt đẩy hắn ra. Đáng
tiếc thân thể suy yếu, có người ngực giống như tường đồng vách sắt, cứng rắn
bất động, ngược lại làm cho nàng mệt thở không ra.

Nhưng thở không ra thì thở không
ra, nàng vẫn nũng nịu nói: “  Cảnh Tứ Đoan ! Ngươi, ngươi nói rõ ràng cho
ta, rốt cuộc là người hay quỷ ? Không phải ngươi bị chém đầu sao ?”

Vấn đề này làm Cảnh Tứ Đoan cười
to, hắn đem cái trán dựa vào đầu vai nàng, cười đến toàn thân phát run.

  “ Ngay cả tướng công của
mình cũng không biết là người hay quỷ ? Ngươi ngày thường thông minh tinh
tướng, trong bụng cũng chỉ là cái bao cỏ.”  hắn cuồng tiếu sau một lúc lâu
mới thở hào hển trả lời, “ Đầu của ta vẫn thật sự an ổn, có thể dây dưa với
ngươi vài thập niên không thành vấn đề, ngươi đừng tưởng cứ như vậy rời khỏi
ta.”

    “Ngươi……
Ngươi……” Nhạn Y Phán khiếp sợ đến nói không nên lời, đôi mắt đen thùi lùi trừng
hắn, nháy cũng không nháy, giống y như trúng tà.

   “ Ai, xem ra không nói
rõ ràng với ngươi là không được.”

Đơn giản mà nói, hết thảy chuyện
này đều là kế sách.

Trên đường điều tra Triệu gia, phát
hiện hắn cùng nhân vật trọng yếu trong triều cấu kết, nếu không sẽ không thể
mỗi lần điều tra đều bị đẩy ra. Cảnh Tứ Đoan phụng mệnh đuổi theo, bày bố trận,
sắm vai tham quan. Mà Triệu gia đương nhiên có người chỉ dẫn sẽ biết được thân
phận thật của Cảnh Tứ Đoan. Cảnh Tứ Đoan tương kế tựu kế, thuận thế mà làm, làm
bộ như thân phận bị vạch trần, bị Triệu gia dùng một số tiền lớn mua chuộc, bị
hắn sai khiến.

Tại thời điểm này, tham bản đưa đến
trước mặt hoàng đế. Cảnh Tứ Đoan giả làm kẻ xấu, bao gồm Triệu gia đồng mưu,
toàn bộ tỉ mĩ viết ra. Thực hiển nhiên có người muốn mượn tay hoàng đế, bỏ kẻ
vướng bận Cảnh Tứ Đoan đi..

Cảnh Tứ Đoan nói thực dễ dàng, Nhạn
Y Phán nghe xong lại cảm thấy một trận choáng váng.

   “ Ngươi không phải là
nghĩ đến….cuốn vở kia là ta viết đi ?”

  “ Quả thật từng hoài nghi
qua.”  Loại thời điểm này còn nói giỡn được, Cảnh Tứ Đoan thật không hổ
danh là Cảnh Tứ Đoan.

Xem khuôn mặt tiểu thư thật thảm,
cắn môi, bộ dáng hàm oán hắn, Cảnh Tứ Đoan bất đắc dĩ phải kể ra hết.

   “ Ta đương nhiên không
biết là ngươi. Nhưng cũng phải cảm tạ ngươi, bởi vì rất nhiều chuyện người
ngoài căn bản không biết, cũng có thể bịa đặt tội trạng. Giống như chuyện mua
bán quân mã này, hai bản đều biết cực kì rành mạch. Ngươi biết đó là chuyện
thiên kinh địa nghĩa, nhưng một bản khác, tuyệt đối là người có liên quan viết.
Hoàng thượng cố ý nói muốn trảm ta, sau khi ta bị áp đến tử lao, người nọ liệu
định không có việc gì, liền lập tức liên hệ cùng Triệu gia, chuẩn bị tiến hành
làm ăn, chúng ta mới bắt được hắn.”

   “Người nọ, rốt cuộc là
ai ?”

    “Chính là Lại bộ
hữu thị lang.”

Nghe vậy, Nhạn Y Phán chấn động,
che miệng lại.

Lại bộ tuyển quan luôn lấy thanh
liêm làm điều kiện hàng đầu, không nghĩ tới, hữu thị lang thần thông ngoại quỷ,
cấu kết mưu lợi, làm ra chuyện xấu.

   “ Hắn ở trong triều
cũng rất có địa vị, muốn kiếm tiền phi thường dễ. Mấy năm qua, lén thu một khoảng
tiền lớn, ta thu tiền điều tra so với hữu thị lang, quả thật là gặp sư phụ..”

Kết quả, nói một đống này đến nỗi
Nhạn Y Phán đỏ mắt. Không phải thương tâm mà khóc, mà vì giận.

   “ Tiền điều tra ? Tiền
điều tra có thể tham sao ?” tiếng nói của nàng run run.

   “ Ta là vì tra án…”

   “ Mặc kệ vì cái gì,
đây là chuyện cực ti tiện !” Nhạn Y Phán tức giận bài xích, khuôn mặt nhỏ nhắn
tức giận kinh người, “ Ngươi biết tiền có bao nhiêu quan trọng sao ? Đối với
ngươi mà nói, bất quá chỉ là một chút tiền điều tra, nhưng đối với tiểu dân mà
nói, nói không chừng là thực vất vả mới làm ra, chỉ vì hối lộ ác quan lòng tham
không đáy. Ngươi cứ hào phóng nhận lấy như vậy ?”

Nói xong, nàng cơ hồ không thể hô
hấp, điên cuồng ho khan. Cảnh Tứ Đoan rót chén trà cho nàng, bị nàng đẩy ra,
không muốn nhận chiếu cố cùng an ủi của hắn.

Cảnh Tứ Đoan cũng không để ý, hắn
tùy tiện đặt trà lên bàn, một lần nữa ngồi xuống mép giường. Hắn thò người lại,
cầm vai Nhạn Y Phán, bắt buộc nàng phải nhìn hắn.

Sau đó, hắn gằn từng tiếng, nói rõ
ràng: “ Ngươi cẩn thận hồi tưởng, ta chưa từng chiếm qua tiện nghi của một cái
thanh quan nào. Ta thu bạc, tất cả đều là truy danh sách tham quan. Nếu không
vì điều tra, cho dù đi bất cứ nơi nào, cũng đều không dám quấy rầy họ, ta tình
nguyện tiêu tiền của chính mình. Mà nghĩ trọ ở khách điếm, thế nào không thể
một lần bị chủ quán cho là rành mạch ?”

    “Cho dù ngươi
tra án, cho dù là tham quan, cũng không thể thu tiền của người ta…”

   “ Tất cả đều là thủ
pháp tra án !” Cảnh Tứ Đoan nắm tay thật chặt, ngữ khí cũng nghiêm trang hiếm
thấy, “ Tiền tất cả đều đưa cho hình bộ, một chút cũng không đụng ! Ai cho, cho
bao nhiêu, ngày nào năm nào tháng nào, tất cả đều nhớ rành mạch. Nếu ngươi
không tin, có thể đi đối chiếu một phen, dù sao từng khoản tiền này nọ ngươi
đều nhớ ky, không phải sao ?”

   “ Một văn tiền ngươi
cũng không đụng ?”  Nhạn Y Phán không dám xác định, hoang mang hỏi lại.

Cảnh Tứ Đoan lại nheo mắt, nguy
hiểm nhìn chằm chằm nàng, “ Ngươi nghĩ ta là người trời đất đều không tha, nên
trở thành quỷ không đầu, đúng không ?”

   “ Đúng vậy ! Ngươi
chính là ! Ngươi đáng giận, đáng giận, đáng giận. Ngươi đáng chết, xứng đáng
không có đầu, thành cô hồn dã quỷ đi thôi !” Nhạn Y Phán giận điên rồi, cái gì
phong phạm ôn nhu của tiểu thư, mặt nạ đoan trang im lặng toàn bộ đều ném lên
chín tầng mây, thời gian này tâm tình phập phồng chấn động đã đến giới hạn,
nàng phát hỏa ! Thật sự phát hỏa !

Vừa thét chói tai vừa mắng tay lại
đấm đá, quả thực giống mưa rền gió dữ, Cảnh Tứ Đoan căn bản không thể ngăn nàng
lại, chỉ để mặc nàng hung hăng phát tiết một phen.

Kết quả bốn phía ồn ào làm nhạn mẫu
tâm tư lo lắng. Nàng ở ngoài cửa tham đầu tham não, cũng không dám tùy tiện đi
vào, khẩn trương ở bên ngoài đi tới đi lui, không biết bây giờ nên làm cái gì
mới tốt.

    “Phán nhi, phán
nh i? Ngươi không sao chứ ?” âm thanh lo lắng kêu to gọi nhỏ yếu ớt, lập tức bị
xem thường.

   “ Kẻ lừa đảo ! Ngươi
đúng là kẻ lừa đảo vô sỉ, Toàn bộ đều gạt ta.”  Bên trong Nhạn Y Phán thét
chói tai như người điên, hận không thể cắn Cảnh Tứ Đoan rớt một miếng thịt.

   “Ta không lừa gạt
ngươi nói, dọc theo đường đi đều có Triệu gia cùng người của hữu thị lang âm
thầm đi theo chúng ta ở nghe lén, vạn nhất làm cho bọn họ biết chuyện, tin
tưởng ngươi cũng hiểu, nhât định sẽ giết người diệt khẩu. Ta chỉ theo ý của
ngươi thừa nhận, làm cho đối phương nghe lén được, xác định ta theo chân bọn họ
thông đồng làm bậy.”  ai, hắn giải thích hảo tận tình a.

   “Ngươi thế nhưng……
Ngươi……”  Đáng tiếc Nhạn Y Phán nghe xong, thiếu chút nữa nôn ra máu, “ Ngươi
biết có người đi theo nghe lén ? Chúng ta, chúng ta…..thời điểm thân thiết,
ngươi cũng để người ta nghe sao ?”

   “ Đừng quên, ngón cái,
cánh tay, đầu vai ta là ai cắn ra vết thương ? Chẳng lẽ ngươi không phát hiện
ta chưa bao giờ cho ngươi ra tiếng sao ?”

Bên trong cô dâu mới đang huyên
náo, nóng giận, bên ngoài nhạn mẫu nghe xong xấu hổ đến cực điểm.

Nguyên lai…… Nguyên lai bọn họ…… Là
có chuyện như vậy nha ! Khó trách vị Cảnh đại nhân tuổi trẻ anh tuấn này đột
nhiên đến chơi, lại không nói vì cái gì, liền hướng phòng Phán nhi mà đi.

Vô luận như thế nào, Nhạn mẫu vẫn
là lo lắng. Bên ngoài bồi hồi một hồi lâu, bên trong huyên náo giống như nóc
nhà muốn bay. Cũng không biết phán nhi im lặng xa cách tính tình lại nóng nảy
kịch liệt như thế, nàng làm mẫu thân hai mươi năm lại thất trách như thế.

Nhạn mẫu ở ngoài cửa bồi hồi đến
không biết lần thứ mấy, bên trong đột nhiên im lặng.

Chỉ chốc lát sau, Cảnh Tứ Đoan mở
cửa đi ra. Trên gương mặt anh tuấn của hắn tất cả đều là vết cào sâu, quần áo
vạt áo trước cũng rối loạn, vạt áo còn bị nước trà bắn tung tóe ẩm ướt, hiển
nhiên có chút chật vật, nhưng hắn vẫn mang theo ý cười thản nhiên như cũ, giống
như trời có sập cũng chống đỡ được.

   “Phán nhi ngất đi
thôi.” Hắn thanh thản tuyên bố,“ Để cho nàng ngủ một hồi cũng tốt. Trễ một chút
ta sẽ cho đầu bếp trong phủ, quản gia lại đây hỗ trợ, phu nhân, làm vậy có thể
được chứ ?”

   “ Có, có thể, đa tạ
đại nhân.”  Nàng ngửa đầu nhìn thân ảnh cao lớn tin cậy, giọng nói run
run, nhỏ giọng hỏi: “ Ngươi, ngươi sẽ chiếu cố tốt phán nhi sao ?”

   “ Ta đương nhiên
sẽ.”  hắn nhận lời, kiên định nói, “ Phu nhân, xin yên tâm.”

Sau khi đại thương Nhạn Y Phán ở
nhà tĩnh dưỡng mười ngày, mới chậm rãi khôi phục khẩu vị cùng tinh thần.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3