Đại phát từ bi - Chương 08 part 1

Một tháng sau, Nhạn tiểu thư mất tích một năm im ắng trở về
Tĩnh vương phủ ở phía nam kinh thành.

Tĩnh vương phủ đã thực cũ nát, không có người đến, lúc trước
có một đống bà con xa tiến đến ở. Chủ nhà chết đã nhiều năm, góa phụ thân phận
lại hèn, cho nên ít có người tiến đến bái phỏng, Nhạn Y Phán bởi vậy có thể bất
động thanh sắc về nhà.

Mẹ ruột của nàng thấy nàng cũng không có kích động rơi lệ,
thắp hương bái phật tạ ông trời làm cho nữ nhi bình an trở về, cũng không có
giận dữ chất vấn nàng chạy đi nơi nào vậy, vì sao đi mà không nói lời nào,
ngược lại bộ dáng có chút sợ hãi lùi bước.

Hiển nhiên đối với chuyện xảy ra một năm trước còn nhớ rất
rõ ràng, cho nên chột dạ.

Chột dạ ? Tốt lắm. Sợ hãi ? Rất tốt. Nhạn Y Phán lạnh lùng
cười.

Từ lúc yếu đuối mẫu thân động thủ, kê đơn làm nàng hôn mê
còn trói ở trong phòng tối đen, muốn thông tri kẻ ngồi không mà hưởng kia thừa
cơ đến cướp đi trong sạch, làm cho nàng không thể không gả, tình nghĩa mẹ con
đã sớm cắt đứt sạch sẽ.

Lúc ấy cũng may mà nàng cảnh giác, sớm từng bước trộm đi mê
dược mẫu thân giấu ở đầu giường, đánh tráo thứ khác. Đêm đó nàng không bị hôn
mê, suốt đêm mang theo hành lý đã chuẩn bị tốt toàn mang then, nhảy qua cửa sổ
mà chạy, một đường chạy trốn tới Cảnh phủ. Trộm dược, ngược lại dùng trên người
biểu muội Mộ dung nguyên. Làm cho biểu muội ngủ gần chết nàng mới có thể thoát
thân, đi tìm Cảnh Tứ Đoan.

Từ lúc sinh ra, nếu nói từng có điều gì áy náy, chính là
biểu muội đơn thuần mà đáng yêu cùng với Mộ dung tướng quân. Nhạn Y Phán âm
thầm hỏi thăm, biết biểu muội đã có mang, phu quân tìm mọi cách yêu thương,
lòng tràn đầy xin lỗi mới buông xuống một ít.

Nếu có thể, nàng thật hy vọng có thể bồi thường, cho dù dùng
nửa đời còn lại để bồi thường, thậm chí muốn bóp nát lòng của nàng cũng được.

Sau đó qua nửa tháng, Cảnh Tứ Đoan cũng hồi kinh. Bọn họ cố
ý khai sai mới không làm người ta khả nghi. Bất quá, cho dù có hồi nghi cũng
không có ai dám hỏi nhiều.

Bởi vì gần đây trong kinh có truyền nhau: Nghe nói tướng
quân Mộ dung khai tuổi trẻ anh tuấn đối với biểu muội bà con xa Nhạn Y Phán
từng nảy sinh tình cảm, mà Nhạn Y Phán tự giác không xứng với mộ dung thiếu
tướng tư thế oai hùng sáng láng, sau khi uyển chuyển cự tuyệt, một năm này đều
tránh ở trong miếu ăn chay niệm phật, cầu có thể hoàn lại tình trái…

   “ Ở trong miếu ăn chay niệm phật ?  Vì báo
đáp ân tình ? Loại chuyện ma quỷ này cũng soạn ra được ?”   sau khi
Cảnh Tứ Đoan hồi kinh nghe được lời đồn, một cỗ tức giận dâng lên, khuôn mặt
tuấn tú đen một nửa.

   “ Di ? chuyện này với cái ngươi nói thật không
giống.”  một tiếng nói uy nghiêm mang theo trêu chọc đột nhiên vang lên.

Cảnh Tứ Đoan tuy rằng không hờn giận nhưng cũng không dám lỗ
mãng. Dù sao hắn đang đứng trong ngự thư phòng, báo cáo lời đồn là ngự tiền thị
vệ mang theo đao, mà người trêu chọc, chính là quý khí trung niên nam tử duy
nhất ngồi trong phòng, đương kim hoàng đế.

Lập tức Cảnh Tứ Đoan chỉ có thể cung kính hồi báo, “ Hoàng
thượng, Nhạn tiểu thư cùng vi thần trong lúc đó có điểm hiểu lầm….”

    “Phải không ?” Hoàng đế cười cười, xua
tay ý bảo thị vệ đem bản sổ con trên bàn học bên cạnh đại đàn mộc đưa cho hắn.

Chỉ thấy hoàng đế gập quyển sổ đó lại, giơ giơ lên với Cảnh
Tứ Đoan, “ Ngươi có biết đây là cái gì ?”

    “ Tham bản.” Cảnh Tứ Đoan là cao thủ viết
thứ này, làm sao không biết ?

Nhìn những con số tối đen ghi trên sổ, bình thường cũng
không phải là lời hay, tất cả đều là cả triều văn võ hoặc vương công hậu duệ
quý tộc không làm tròn trách nhiệm. Cảnh Tứ Đoan phụng mệnh điều tra kết quả
xong đều viết thành tham bản, trực tiếp giao cho hoàng đế xem qua.

   “ Đúng rồi, bất quá, sổ này cũng không phải
ngươi viết. Bên trong này tất cả đều viết ác tích của ngươi, cũng chính là ý tứ
có người muốn báo cáo ngươi ăn hối lộ.” tâm địa hoàng đế dang tốt nên tận tình
giải thích.

Cảnh Tứ Đoan cũng không để ý lắm. Hắn ở trong triều đương
nhiên gây thù không ít, người ghen tị hắn cũng rất nhiều, loại sự tình này phát
sinh đã nhiều lần. Hắn bình tĩnh trả lời: “ Lúc này là ai mắng vi thần ?”

   “ tham bản trên tay trẫm, thật đúng là khéo,
đúng là biểu muội bà con xa Nhạn Y Phán viết đến.” Hoàng đế hứng thú nhìn ái
tướng tiêu sái tự tại trước mắt thay đổi săc mặt, trong lòng cảm thấy phi
thường thống khoái, “ Ngươi không biết nàng viết ? Nha, cầm nhìn xem. Thoạt
nhìn cài này không giống như hiểu lầm nhỏ, đấu võ mồm giận dỗi mà thôi.”

Cảnh Tứ Đoan tiếp nhận, mở tấu sớ ra đọc.

Thật đúng là…… Toàn diện không bỏ sót. Một năm qua, ngày nào
tháng nào đến nơi nào, lại thu hối lộ ai bao nhiêu bạc, toàn viết rành mạch.
Khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Tứ Đoan càng đen.

Hắn biết nàng từng viết qua một hồi ác danh, lúc ấy là dùng
để chất vấn hắn, sau cũng không nhắc lại. Không nghĩ tới cô gái nhỏ này tâm cơ
thâm như thế, ghi lại còn không nói, còn tấu lên Hoàng thượng, hung hăng mắng
hắn ở trong sổ thành đại ác quan ti tiện lại tham tiền.

   “…..tham quan ác pháp, chiếu theo nền tảng lập
quốc, không lấy trọng hình trừng phạt, dọa nạt không đủ giác ngộ, ta không thể
chịu nổi hủ đố bại hoại như thế, mong Hoàng thượng hiểu….hừ, hừ, viết còn ra
hình ra dáng thôi.”  Có người vừa nhìn vừa cười lạnh, hồn nhiên quên mất
bên cạnh còn có hoàng đế đương triều.

   “ Tuy rằng trẫm chưa từng thấy nàng, nhưng nàng
là hậu duệ hoàng tộc, hết thảy phải chiếu theo quy củ, không có biện pháp bỏ
mặc. Viết như vậy thật là có bản lĩnh, trẫm còn đang nghĩ có nên triệu nàng đến
sửa lịch sử đây.” Hoàng đế chống má nhàn nhàn nói, “ Xem trình độ này, không
trừng trị ngươi là không thể được ?”

   “ Vậy Hoàng thượng liền xử lý nghiêm khắc đi.”
Cảnh Tứ Đoan ngẩng đầu, ưng mâu lóe ra hào quang lợi hại, “ Dù sao Hoàng thượng
đã muốn giáo huấn vi thần một lần, không phải sao ?”

   “ Nói cũng đúng.”  Hoàng đế cũng gật đầu
đồng ý, “ Khương hộ vệ, không bằng ngươi truyền đạt lại ý chỉ của trẫm cho lại
bộ đi thôi.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Lão Khương cung kính lên tiếng trả lời

Đúng rồi, ngự tiền thị vệ đeo đao đúng là lão Khương làm
việc cho Cảnh Tứ Đoan. Người ta có cái tên thực giang vạn cánh, sau khi rửa mặt
chải đầu đổi áo quần, tư thế oai hùng sáng sủa, căn bản không phải là trung
niên nam tử im lặng đến gần như câm điếc, không chút nào thu hút.

Sau khi lão khương rời khỏi, hoàng đế nhìn Cảnh Tứ Đoan còn
muốn trêu ghẹo, “ Ngươi muốn được xử lý nghiêm khắc, trẫm cũng làm theo, làm gì
còn thối ra mặt ? Này cùng ái khanh trẫm quen biết không giống chút nào. Là vì
biểu muội yêu nước yêu dân của trẫm ?”

Nói kiểu này cũng thực thoải mái khoái trá. Cảnh Tứ Đoan nhẹ
thì mất chức, nặng thì khó giữ được cái đầu, bộ dáng vẫn không thèm quan tâm
như cũ.

   “Nàng…… Biết không nhiều, vẫn nghĩ đến vi thần
là tham quan ô lại, ra kinh thành giả danh lừa bịp, ác quan chuyên môn đi nơi
nơi ức hiếp người.”

   “ Ngươi không nói hết với nàng ?”

   “ Đương nhiên không có. Thứ nhất là sợ ảnh
hưởng kế hoạch, thứ hai vì an toàn của nàng, không thể để nàng liê lụy. Huống
chi….” Trầm ngâm một lát, Cảnh Tứ Đoan mới khó khăn nói, “ Huống chi ngay từ
đầu, vi thần không dự đoán được sẽ cùng nàng…..”

Xem Cảnh Tứ Đoan mồm miệng sắc bén lại chần chừ khôn kể đã
đủ ngạc nhiên, giờ phút này bên tai hắn ửng đỏ, rõ ràng là xấu hổ, đây thật sự
là kỳ quan.

   “ Khó nói ra như vậy sao ? Cô nam quả nữ một
đường làm bạn, tâm đầu ý hợp cũng là chuyện tự nhiên.”  Hoàng đế khoát
tay, bộ dạng biết nhưng không thể trách, “ Ngươi đừng kinh ngạc, lão Khương đều
hồi báo. Nghe nói các ngươi sau đó gắn bó như keo sơn, căn bản là một đôi vợ
chồng nhỏ ân ái, phải không ?”

Lão Khương này nhìn như thành thật, nhưng cũng là muốn đâm
chọc thôi !

Cảnh Tứ Đoan thanh thanh yết hầu, không dám tự thừa nhận, “
Vi thần quả thật đối với Nhạn tiểu thư…..”

   “ Nàng là người trong hoàng thất, ngươi nên
chiếu theo quy củ cưới hỏi đàng hoàng, trẫm cũng sẽ không cản trở.” Ngụ ý là
đang trách hắn quá nóng vội, vô danh vô phận liền đem Nhạn Y Phán ăn luôn.

   “ Chính Hoàng thượng vừa nói, cô nam quả nữ một
đường làm bạn, tâm đầu ý hợp là tự nhiên. Hoàng thượng hiểu biết chính xác, vi
thần thực bội phục.”  Cảnh Tứ Đoan thực nhanh chóng phản kích.

   “ Được rồi, được rồi, không cần bắt bẻ
trẫm.”  quân thần nhiều năm, làm sao mà không biết trong lòng Cảnh Tứ Đoan
có chủ ý gì ? Hoàng đế khoát tay áo, “ Trẫm chỉ hỏi ngươi, ngươi xác định là
tâm đầu ý hợp ? Mộ dung tướng quân cũng là đại tướng trẫm nể trọng, trong lòng
bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đừng hy vọng trẫm giúp ai, việc này tự các
ngươi giải quyết.”

   “ Dạ, vi thần biết.” Kỳ thật Cảnh Tứ Đoan một
chút cũng không biết phải làm sao bây giờ.Hắn không hề nhiều lời, sửa lại thần
sắc nghiêm chỉnh, bẩm báo: “ Vi thần một năm truy Triệu gia, mới xác định sau
lưng hắn có người cực quan trọng làm chỗ dựa. Giờ phút này là thời khắc trọng
yếu để bức người này ra mặt, vi thần không thể phân tâm đi quản việc tư, còn
thỉnh Hoàng thượng hiểu rõ, đừng ở thời điểm này quyết định….”

Vạn nhất thời điểm hắn bắt người xấu, Hoàng thượng bị cái
yêu nữ chuyên diễn trò kia chỉ điểm, thật sự chỉ hôn nàng cho Mộ dung khai, vậy
không phải nguy rồi ?

Đừng nói hắn buồn lo vô cớ, Nhạn Y Phán cũng không phải là
nhân vật bình thường, không thể khinh thường.

Hoàng đế thấy hắn vẻ mặt nghiêm trọng nhưng lại cười ha hả,
“ Cảnh Tứ Đoan, ngươi cũng có ngày này ! Trước nên lo cho cái đầu ngươi đi.”

Tình quan khổ sở, anh hùng cũng thế ! Hoàng đế hết sức giễu
cợt ái tướng, nhịn không được cũng muốn cảm thán như vậy.

 Tiếng đồ vật va chạm kêu loảng xoảng ! Chén trà rơi xuống
đất, bị vỡ nát. Ngoài phòng khách trước khuê phòng của tiểu thư Mộ dung Nguyên
ở phủ tướng quân, nhất thời lâm vào một mảng tịch mịch.

Bởi vì cô gia Cảnh Dập phàm bề bộn nhiều việc, hơn nữa trong
Cảnh phủ lại không có ai có kinh nghiệm nữ tắc giúp đỡ, cho nên Nguyên tiểu thư
có thai trở về nhà mẹ đẻ, cũng chính là phủ tướng quân, dưỡng thai.

Nhạn Y Phán đem đồ ăn vặt tới thăm biểu muội, không nghĩ
tới, tối nay Mộ Dung Nguyên muốn sinh.

Mọi người rất bận rộn, quản gia, vú mẫu, nha đầu thậm chí bà
mụ đều đang chờ, Nguyên tiểu thư sắp lâm bồn. Hẳn là việc đáng mừng, nhưng giờ
phút này, sắc mặt Cảnh Dập phàm cùng Nhạn Y Phán đều cực kỳ ngưng trọng.

   “Ngươi, ngươi nói cái gì ?” Nhạn Y Phán run run
hỏi.

   “ Nghe nói lần này Hoàng thượng nghe không ít
lời can gián, đều bất lợi với thúc phụ. Hoàng thượng tức giận, quyết định xử lý
nghiêm khắc thúc phụ của ta. Lại bộ đều nói, có khả năng xử trảm.”  Cảnh
Dập Phàm gần tuổi với Nhạn Y Phán, mi tâm khắc thật sâu.

Thời gian này trừ bỏ công việc ở ngoài, thê tử sắp sinh,
thúc phụ lại có chuyện, hắn bôn tẩu hỏi thăm chung quanh, phí sức lao động,
tuổi trẻ anh tuấn như hắn cũng tiều tụy.

   “ A….” tiếng sản phụ kêu đau từ trong truyền
ra, Cảnh Dập Phàm lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, hoảng hốt thất thố hướng
bên trong nhìn xem.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3