Ai là ai của ai - Chương 23

CHƯƠNG 23

Viên Hỷ không ngờ người như Bộ Hoài Vũ lại có thể hỏi một câu nham
nhở như vậy, bảo cô trả lời thế nào đây? Ngồi trên xe đợi anh mà được à? Hay là
bảo mình xuống xe rồi vẫy xe khác để về, thế thì còn ra thể thống gì? Có nghĩa
là không cho người ta đi ăn? Hơn nữa người ta đã nói dạ dày mình không tốt, bác
sĩ đã có lời dặn rồi! Viên Hỷ cúi đầu, cuối cùng đáp: “Em… em xuống với anh.”
 
Những cửa hàng bán thức ăn khuya người bên trong rất đông, đa số đều là “tộc đi
làm” phải tăng ca đến khuya, không kịp ăn tối, đợi đến giờ này mới túm tụm lại
với nhau, trước khi về nhà lót dạ chút gì đó. Bộ Hoài Vũ mua hai món mặn, cháo,
và một đĩa nhỏ màn thầu, lúc bê đến còn hỏi Viên Hỷ: “Có cần ăn cùng không?”

Viên Hỷ lắc đầu, Bộ Hoài Vũ bèn không hỏi nữa, chỉ cúi đầu thong
thả ăn thức ăn trước mặt. Viên Hỷ vốn đã hết cơn đói, không còn cảm giác gì
nữa, nhưng nhìn thấy Bộ Hoài Vũ ăn rất ngon lành thì cảm giác đói lại quay trở
lại, chỉ thấy nước bọt bỗng tuôn ra, cô không dám nuốt nước miếng trước mặt
anh, sợ anh phát hiện thấy, chỉ hơi mím chặt môi lại, dời ánh mắt khỏi Bộ Hoài
Vũ, hơi nhíu mày quan sát cảnh bên trong quán.

Bộ Hoài Vũ đưa tay nhìn đồng hồ, hỏi: “Em cần về gấp à? Anh sắp
xong rồi.”

“Không gấp, không gấp, anh cứ ăn đi.” Viên Hỷ vội nói, tay len lút
đưa ấn lấy bụng dưới gầm bàn, cô sợ dạ dày mình bỗng réo lên vô duyên thì chết,
lúc đầu đã nói là không đói rồi, cũng chỉ còn cách gắng gượng đến cùng thôi.

Bộ Hoài Vũ như không phát hiện ra sự thê thảm của Viên Hỷ, chỉ cắm
cúi hưởng thụ thức ăn ngon trước mặt, cuối cùng ăn xong còn bảo phục vụ gói một
hộp cháo và mấy chiếc bánh bao nhỏ mang về, quay đầu nhìn Viên Hỷ đang đờ đẫn
nhìn anh, anh cười có vẻ ngại ngùng, rồi cúi đầu nhìn đồng hồ, hỏi cô: “Không
quá giờ chứ?”

Viên Hỷ vội lắc đầu, Bộ Hoài Vũ đứng dậy nói một cách thoải mái:
“Chúng ta đi thôi.” Vào trong xe, anh lại nhét mấy hộp thức ăn vào tay Viên Hỷ,
sau đó vừa khởi động xe vừa hỏi một cách tự nhiên: “Có thể giúp anh giữ một lúc
không? Anh sợ bị đổ ra.” Viên Hỷ ngẩn ngơ ôm lấy hộp thức ăn, cảm thấy tối nay
từ khi gặp anh, đầu óc không thể phản ứng kịp, giống như lúc nào cũng phản ứng
chậm hơn anh nửa nhịp vậy.

Chiếc xe lướt êm trên đường, chỉ một tấm kính xe thôi đã ngăn cách
với sự huyên náo ngoài kia, trong xe rất yên tĩnh. Viên Hỷ nghe Trương Hằng bảo
rằng xe của Bộ Hoài Vũ rất tốt, biết chiếc xe này vẻ ngoài không nổi bật, song
giá tiền không hề rẻ chút nào, cái anh cần chính là tính năng và độ thoải mái
của xe, mà lúc này, điều này càng nhìn Viên Hỷ thấy mỏi mệt hơn, trong một
khung cảnh lắng đọng yên tĩnh như vậy, ghế ngồi mềm mại và thoải mái, và cả
chiếc hộp đang bốc hơi nóng trong tay, tất cả đều khiến thần kinh đã căng thẳng
suốt một ngày của cô bắt đầu thả lỏng, ý thức đang trong lúc mơ hồ thì Viên Hỷ nghe
thấy Bộ Hoài Vũ khẽ gọi: “Viên Hỷ? Đừng ngủ, sẽ cóng đấy, cố chịu một chút, sắp
đến rồi.”

Viên Hỷ ậm ừ “ồ” lên một tiếng, nhưng vẫn không thể mở nổi mí mắt
như nặng ngàn cân, cô cảm thấy mình lúc này tuy ý thức tỉnh táo, nhưng cơ thể
sao vẫn không thể điều khiển được. Lại loáng thoáng nghe thấy Bộ Hoài Vũ nói
bên tai: “Viên Hỷ, đừng ngủ nữa, nói với anh mấy câu đi.” Viên Hỷ lại ậm ừ đáp
vâng, ý thức bắt đầu trống rỗng trong phút chốc, tiếng nói của Bộ Hoài Vũ như
vẳng đến từ một nơi rất xa, lúc ngắt quãng lúc liên tục, cô nghe không rõ lắm,
hoặc có thể tai thì rõ ràng nghe thấy, song không thể vào đầu nổi.

Bộ Hoài Vũ hỏi: “Viên Hỷ… tại sao lại lén đến bệnh viện?”

Viên Hỷ nhắm nghiền mắt: “Ừm…”

Bộ Hoài Vũ khựng lại, rồi hỏi: “Bây giờ… với Hà Thích… vẫn ổn
chứ?”

Viên Hỷ đáp: “… Vâng.”

Bộ Hoài Vũ lại hỏi: “Em thật sự vẫn yêu Hà Thích thế à?”

Viên Hỷ: “… Ừm.”

Bộ Hoài Vũ: “… Nếu lúc đó… anh chọn cách không buông tay…”

Viên Hỷ: “… Vâng.”

Bộ Hoài Vũ quay đầu nhìn Viên Hỷ vẻ bất lực, thấy cô đã đến mức
chỉ biết nói “ừm” hoặc “vâng”, cuối cùng đành bỏ cuộc, khẽ mím môi, quay đi
tiếp tục chuyên tâm lái xe.

Viên Hỷ choàng tỉnh giấc bởi tiếng chuông di động reo vang đột
ngột, cô ngồi nhổm dậy, chiếc áo khoác trên người tuột xuống được cô chụp lại,
là áo ngoài của Bộ Hoài Vũ. Đầu óc Viên Hỷ lập tức tỉnh táo trở lại, chẳng phải
cô đang đi nhờ xe anh hay sao? Sao lại ngủ thiếp mất? Cô hoảng hốt quay đầu
nhìn bên cạnh, trong lòng Bộ Hoài Vũ là hộp đồ ăn vốn nằm trong lòng cô, đang
dựa vào lưng ghế lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt anh hơi mơ màng, giống như cũng vừa
mở mắt ra.\

“Thấy em ngủ nên không gọi,” Bộ Hoài Vũ giải thích ngắn gọn, thấy
di động cô vẫn reo, lại nhắc nhở: “Di động em đang reo.”

“Ồ…” Viên Hỷ chỉ thấy ngượng ngùng, cũng không kịp nói gì mà vội
vàng lật tìm di động trong túi, đang sục sạo thì lại nghe Bộ Hoài Vũ nói khẽ:
“Không ở trong túi mà?” Viên Hỷ ngẩn ra, cũng phát giác tiếng chuông rất to rất
rõ, không giống phát ra từ trong túi, lúc này mới sực nhớ lúc ra ngoài để tiện
tay nhét vào túi áo. Cũng may người gọi đến rất kiên trì, bao lâu thế mà vẫn
chưa cúp máy, Viên Hỷ bấm nút nghe trong hoảng loạn, giọng Hà Thích trong điện
thoại vẳng ra, anh hỏi: “Viên Hỷ, em ngủ rồi à?”

“Hử, à vẫn chưa,” Viên Hỷ hạ giọng trả lời, lén nhìn Bộ Hoài Vũ
một cái với vẻ thiếu tự nhiên. Bộ Hoài Vũ thấy thế thì nhếch môi, lộ ra một nụ
cười gượng gạo, rồi quay người mở cửa bước ra.

Bên kia Hà Thích lại nói: “Bên anh tiến độ làm việc hơi chậm, xem
ra phải làm thâu đêm rồi, em ngủ sớm đi nhé.”

Viên Hỷ đáp: “Vâng.”

“Ngoan, nghe lời anh, bảo bối, anh nhớ em.” Hà Thích hạ giọng nói,
liền sau đó trong điện thoại vẳng đến tiếng cười ha hả của đám người trẻ tuổi
kia, có người còn hét lên: “Chua quá, chua quá.” Lại có người ngoạc mồm ra gào:
“Đừng mà, người ta ngủ một mình không được đâu, anh mau mau về đi.” Những giọng
nói kia hòa lẫn với nhau rất ồn ào, giọng cười mắng có vẻ ngượng ngùng của Hà
Thích, tiếng cười chọc ghẹo của mọi người, sau đó bên trong văng vẳng đến một
giọng nữ trong trẻo, giọng nói ấy đang hét lên với giọng điệu chế giễu: “God!
Sao vẫn chưa được! Hà, có thể đến điều chỉnh trình tự giúp em không?” Viên Hỷ
nghe Hà Thích đáp lại giọng nói đó, rồi điện thoại im ắng một lúc, giống như Hà
Thích đang dùng tay che ống nghe, anh hạ giọng: “Viên Hỷ, anh đang bận, ngày
mai đến chỗ em sau nhé, em nấu cơm cho anh ăn, được không?”

“… Vâng.” Viên Hỷ đáp khẽ, không hiểu vì sao mà giọng nữ vẳng đến
trong điện thoại đã mang đến cho cô một cảm giác rất kỳ lạ không thể nói cho
rõ, Viên Hỷ lắc lắc đầu, muốn lắc cho hết cảm nhận lạ lùng đó, chỉ là đồng
nghiệp cùng làm việc thôi mà, tại sao cô lại nhạy cảm như thế? Hơn nữa, bây giờ
chẳng phải cô cũng đang ở cạnh Bộ Hoài Vũ hay sao? Tình huống này còn mờ ám hơn
cả Hà Thích nữa ấy chứ? Nếu bị Hà Thích nhìn thấy mới là không thể giải thích
được gì!

Viên Hỷ tự cười chế giễu mình, lòng thầm nghĩ con người đúng là
sinh vật không biết lý lẽ, chỉ muốn mình phóng hỏa mà không cho kẻ khác đốt
đèn, cô ở đây mờ mờ ám ám với Bộ Hoài Vũ suốt buổi tối cũng không suy nghĩ đến
cảm nhận của Hà Thích, mà chẳng qua là một giọng nữ vẳng đến qua điện thoại Hà
Thích đã cảm thấy khó chịu, con người ơi là con người! Viên Hỷ không nén được,
khẽ lắc đầu!

Mở cửa bước ra, Bộ Hoài Vũ đang dựa người vào bên kia xe hút
thuốc, đầu lửa lập lòe trong đêm, có lúc vẽ nên một đường ngắn trong không
trung theo bàn tay của anh. Anh nghe thấy tiếng Viên Hỷ đóng cửa, quay người
lại lặng lẽ nhìn cô, ánh đèn đường vàng vọt phía xa xuyên qua đám là dày trên
đầu lọt xuống dưới, rất mờ ảo, khiến Viên Hỷ không nhìn rõ được vẻ mặt anh lúc
này. Trước kia, Viên Hỷ và Bì Hối hai người thường oán thán khu này đèn đường
quá tối cây lá quá rậm, không thể chiếu sáng mặt đường, đến người đang bước đến
phía đối diện cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mờ mờ, mà lúc này, Viên
Hỷ lại cảm thấy vui mừng vì ánh đèn quá mờ nhạt, khiến cô có thể không cần phải
nhìn thẳng vào mắt Bộ Hoài Vũ.

“Ơ… hôm nay rất cám ơn anh,” Viên Hỷ lựa lời, “Cũng muộn rồi, em
không mời anh lên nhà ngồi nữa, anh về sớm đi, đi đường lái xe cẩn thận nhé.”
Không đợi Bộ Hoài Vũ phản ứng, Viên Hỷ chỉ còn nước mặt dày nói tiếp, “Vậy em
lên trước đây, tạm biệt.”

“Viên Hỷ…” Bộ Hoài Vũ cuối cùng mở miệng, gọi giật Viên Hỷ đang
dợm bước đi.

Nhịp tim Viên Hỷ bắt đầu đập nhanh, chỉ sợ Bộ Hoài Vũ nói ra lời
gì đó, nhưng không thể không dừng lại và quay người nhìn anh, cố làm ra vẻ trần
tĩnh, hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Bộ Hoài Vũ không đáp, chỉ cúi đầu dập tắt điếu thuốc, sau đó cúi
người lấy chiếc hộp đồ ăn trong xe ra, đưa đến cho Viên Hỷ qua mui xe, nói gọn,
“Về nhà hâm lại rồi ăn.”

Viên Hỷ ngẩn ngơ, không ngờ phần thức ăn này là anh mua cho cô.

Bộ Hoài Vũ cười giễu: “Đừng ngẩn ra đó, nếu ngay cả người đối diện
bàn ăn có đói không mà anh cũng không nhìn ra thì cũng đừng mong sống nữa, cầm
lấy đi, không có ý khác đâu.”

Nói thực, Bộ Hoài Vũ rất tinh tế, từ lần đầu Viên Hỷ quá giang xe
anh đã nhìn ra, điều này khiến Viên Hỷ khó mà không cảm động, nhưng đồng thời
cô cũng ý thức được sự cảm động bây giờ là nguy hiểm đến nhường nào, cô không
thể cảm động, cũng không thể đáp lại sự quan tâm đó, đầu óc trì độn cả buổi tối
của cô cuối cùng đã tỉnh táo trong giờ phút này, cô khẽ cười đáp: “Cám ơn anh
nhiều, trong nhà em vẫn còn đồ ăn, về nhà ăn tạm là được, những thứ này anh cứ
mang về vậy, làm bữa sáng ngày mai, đừng tưởng em không biết đàn ông độc thân
các anh lười đến mức nào, he he, nếu dạ dày đã không tốt thì càng phải chú ý
hơn. Được rồi, không nói nữa, thật sự là đã quá muộn rồi, đến khi anh về nhà
cũng không biết mấy giờ ấy chứ, mà ngày mai còn phải dậy sớm đúng không? Anh về
sớm đi, chúng ta nói chuyện sau, hôm nào rảnh rỗi thì đến nhà em với Trương
Hằng, em nấu một bữa thịnh soạn cho các anh, mấy người chúng ta lâu quá không
tụ họp ăn cơm cùng nhau rồi, cô nàng Bì Hối kia lúc nào cũng phàn nàn là em
trọng sắc khinh bạn…”

Bộ Hoài Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Viên Hỷ chăm chú, cho
đến khi Viên Hỷ thực sự không thể nói gì thêm, hai người lại trầm mặc nhìn
nhau. Viên Hỷ cố gắng nhướn nhướn môi cười để phá vỡ sự tĩnh lặng khó chịu đó:
“Tạm biệt.”

“Nếu anh chọn không buông tay thì sao?” Bộ Hoài Vũ đột ngột hạ
giọng hỏi: “Vậy lựa chọn của em sẽ là gì?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3