Đại phát từ bi - Chương 02 part 2
Chỉ thấy Cảnh Tứ Đoan cầm chén rượu lên, tuấn mâu nhìn chằm
chằm cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, cười yếu ớt, nói, “ Ta trước uống một ngụm,
sau đó đem ngụm rượu này uống cùng ngươi, môi làm chén, cái này gọi là chén da.
Ngươi muốn thử không ?”
Nhạn Y Phán chấn động, lập tức che môi lại, sợ bị hắn khinh
bạc. Ngay sau đó lại vội vàng buông tay, trong lòng thầm kêu một tiếng, sợ là
lộ ra !
Quả nhiên bại lộ, Cảnh Tứ Đoan đã nhìn ra.
“ Cho nên mới nói, muốn cải trang danh kỹ không
đơn giản như như ngươi tưởng.” uống rượu xong hắn mới miễn cưỡng nói, “ Bất quá
Nhạn tiểu thư, thuật dịch dung của ngươi coi như cao minh, thay đổi quần áo
cũng thay luôn khuôn mặt. Vừa mới bị ngươi hù qua, ta còn nghĩ ngươi là hàng mới.”
Cho dù là người học nghề, những cô nương ở kỹ viện quả quyết
sẽ không nhu thuận đoan trang như vậy, bị nam nhân ôm còn ngoan ngoãn ngồi ,
không biết làm nũng như vậy. Hơn nữa bị cặp mắt đẹp kia trừng, nam tử tầm
thường đại khái ngay cả tâm đều bay đi. Mấy ngày nay Cảnh Tứ Đoan bị trừng vài
lần, đương nhiên vừa thấy liền phát hiện.
“ Ngươi….ngươi..” Nhạn Y Phán bị nhìn
thấu, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.
“ Ngươi nên cảm tạ ta mới đúng. Nếu ta cố ý
không nói ra, cùng ngươi tiếp tục diễn, ngươi sớm đã bị ta chiếm hết tiện nghi,
ăn đến xương cốt cũng không còn.” Cảnh Tứ Đoan còn lắc lắc đầu, bộ dáng cực
tiếc nuối, “ Ngươi phá hư chuyện tốt của ta, các cô nương đều chạy hết, đêm còn
dài, ai tới giúp ta ?”
“ Cảnh đại nhân, ngài là mệnh quan triều đình,
Khâm sai ngự sử Hoàng thượng tín nhiệm nhất, lại hoang dâm vô đạo, mê đắm tửu
sắc, vậy không sợ làm triều đình thất vọng, làm Hoàng thượng thất vọng sao
?” nàng không nể mặt bài xích.
“ Vậy còn Nhạn tiểu thư ?” Cảnh Tứ Đoan
không chút hoang mang, chậm rãi hỏi lại, “ Tự chạy ra kinh không nói, còn lưu
luyến kỹ viện, dịch dung đi nơi nơi gạt người, chuyện này cũng nói được a.”
“ kỹ viện là ngươi bức ta ở.” Có người
nổi lửa
“ Chỗ nào đâu, Như ý lâu rõ ràng là chính Nhạn
tiểu thư chọn, lúc ấy còn có lão khương làm chứng, Nhạn tiểu thư không nhớ rõ,
có phải muốn tìm hắn tới hỏi hay không ?”
Nhạn Y Phán không hổ là Nhạn Y Phán, bị hắn phản kích, ngược
lại còn tỉnh táo thêm.
Sau một lát, nàng thản nhiên cười hỏi, “ Tốt thôi, cần ta
giúp ngài đi truyền lời sao ? Đến phòng hạ nhân lớn tiếng kêu ‘ Cảnh đại nhân
từ kinh thành đến’ muốn tìm lão Khương ? Chuyện này ta có thể làm, không thành
vấn đề. Ta có thể giúp ngài đi một chuyến.”
Nghe nàng nói nhẹ nhàng bâng quơ, trong lòng Cảnh Tứ Đoan
không tự chủ được rùng mình một cái. Cô nương này bắt lẫy nhược điểm hắn ở chỗ
này phải dùng tên giả, lập tức thật thông minh phản kích.
Hai người đều mỉm cười, đều dùng ánh mắt thưởng thức cùng
cảnh giới một lần nữa đánh giá đối phương.
Công phu biện luận ngắn ngủn, cao thủ đã qua chiêu cũng đều
thông minh thối lui từng bước.
“ Không cần phiền toái. Đồ ăn sắp lạnh, không bằng ăn
trước nói sau. Tiểu Mi cô nương, ngươi nói thế nào ?”
“ Kim gia nói đúng, để tiểu Mi giúp ngài. Đến,
ăn khối thịt vịt được không ?”
“ Tiểu mi cô nương tài mạo song toàn, tại hạ kính
ngài một ly.”
“ Kim gia quá khen, tiểu Mi không dám nhận.
Tiểu Mi kính kim gia mới đúng.”
Bọn họ diễn giống như thật, kim gia lại đây, tiểu Mi đi qua,
một bữa cơm cực kỳ quỷ dị.
Hai người này, dối trá đến mức có thể kết bè kết đảng đi lừa
!
Trong đó, làm người ta ngạc nhiên nhất là Nhạn Y Phán. Can
đảm cẩn trọng, học cái gì bắt chước cái nấy, ở Như ý lâu có mấy ngày liền đem
cử chỉ hành vi của danh kỹ học mười phần mười.
Hơn nữa công lực dịch dung của nàng, lại như hổ thêm cánh,
xen lẫn trong phần đông ca kỹ vũ kỹ, tuyệt không đột ngột, cởi bỏ xuất thân
thanh lâu, mỹ nữ lưu lạc phong trần. Mọi người đều nghĩ nàng là cô nương mới
tới Như ý lâu, không chút khả nghi.
Cảnh Tứ Đoan cũng không sáng sủa cho lắm. Hắn xem ra là
hưởng thụ cuộc sống mĩ lạn hoang dâm, mỗi ngày ẩm yến mua vui, để một đám cô
nương hầu hạ, chuyện trò vui vẻ, nói chuyện phiếm, vui đến quên cả trời đất.
Người này nếu nói là thanh quan, ngay cả đứa con nít ba tuổi
cũng không tin. Nhìn hắn vừa ra khỏi kinh thành, chính là cái loại đức hạnh này.
Như ý lâu cô nương cũng không để ý, các nàng yêu chết vị “
kim gia” này. Bên ngoài ân cần tiếp đón, còn làm nũng oán giận, “ Kim gia cái
gì cũng tốt, chính là không thường đến, muốn giết chúng ta !”
“ Các ngươi vội vàng tiếp đón khách quý, không
phải sao ? Hai ngày trước có nghe nói, Triệu lão gia thường đến thăm, còn vung
tiền như rác, các ngươi yêu thảm hắn. Có việc này hay không ?”
“ Kim gia uống dấm chua sao ?” nói mấy
câu đã làm các cô nương cười đến run rẩy hết cả người, vui đến bay lên trời.
Nhạn Y Phán ở một bên rót rượu, nghe đến đó nhịn không được
ghé mắt nhìn hắn một cái.
Người như Cảnh Tứ Đoan cũng biết ghen tị sao ? Vị Triệu gia
kia là thần thánh phương nào ?
“ Ta không thích Triệu gia, người lạnh
như băng, rất khó lấy lòng, vẫn là kim gia hòa khí.” Cô nương trẻ tuổi chu cái
miệng nhỏ nhắn oán giận.
“ Người tới là khách, đừng phê bình người ta.”
Một tiền bối giáo huấn hậu sinh tiểu bối, “ Huống chi Triệu gia ra tay hào
phóng, ngươi xướng tiểu khúc, thưởng đều là một hai bạc.”
“ Đây là đang ám chỉ ta ra tay không hào phóng
sao ?” Cảnh Tứ Đoan cười nói, một bàn tay to vung lên, hào khí nói, “ Thúy tú
xướng khúc cho ta nghe một chút, đợi lát nữa ngươi nhất định có thưởng.”
Không nên a. Nhạn Y Phán căm giận nghĩ. Người này nhìn thì
tự nhiên, hào phóng hào sảng, nhưng bên dưới, ngay cả vòng tay trên người nữ tử
đều phải thu, quỷ hẹp hòi !
Tuy rằng cúi đầu đùa nghịch chén rượu, biểu tình không hờn
giận nhíu mày vẫn bị Thúy Tú thấy. Thúy Tú hiểu lầm, lập tức cười trấn an nàng,
“ Tiểu Mi, không cần ghen. Triệu gia đặc biệt thích gương mặt trẻ tuổi, lần
khác hắn đến đây, ta an bài ngươi đi hầu hạ một hồi, thế nào ?”
Nhạn Y Phán nghe vậy trong lòng kinh hãi. Nàng cũng không
phải là thanh lâu diễm kĩ a !
May mắn nàng có dịch dung, bên ngoài nhìn không ra thất
kinh. Chỉ thấy nàng mỉm cười, ôn nhu trả lời: “ Cám ơn Thúy tú tỉ đề bạt.”
“ Bộ dạng ngươi tuy hơi bình thường, bất quá
miệng thực ngọt, học lại mau. Ăn cơm phải dựa vào hai loại này. Qua một thời
gian, nhất định trở thành hồng bài, rất nhiều cha con cầm bạc tới tìm ngươi,
đừng lo lắng.”
“ Tỷ tỷ nói đúng. Tiểu Mi không lo lắng.” ngoan
ngoãn làm tâm ý người ta dễ thoải mái.
Cảnh Tứ Đoan ở bên kia đột nhiên truyền đến tiếng ho khan,
hình như bị sặc, hoặc là nhịn cười, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, đôi mắt lóe ra.
Người này dám cười nàng ? Kiên trì muốn ở kỹ viện, không
phải đại lão gia hắn sao ? Nàng cố gắng ‘ dung nhập’ hắn còn cố ý cười nàng ?
Lập tức Nhạn Y Phán vụng trộm lấy đầu ngón tay dính chút
tương, tẩm vào trong rượu. Rượu là rượu tốt, hắn sẽ không biết trong đó có vị
tương hay không, hoàn hảo.
“ Kim gia, đến uống chén rượu.” nàng bộ
dạng phục tùng, nũng nịu đưa chén rượu trắng lên.
Cảnh Tứ Đoan tiếp nhận chén rượu, không nghi ngờ uống một
ngụm, sau đó bất động thanh sắc, nhướng mày cười nói, “ Rượu này thật tốt. Tiểu
mi, ngươi cũng uống một chút thế nào ?”
“ Không dám…..” Nhạn Y Phán lui từng bước.
“ Khách nhân thưởng rượu, làm sao có thể không
uống.” Thúy tú nghiễm nhiên là đại tỷ, vừa cười vừa đẩy nàng về phía
trước.
Nhạn Y Phán lảo đảo, ngã ngồi trên đùi Cảnh Tứ Đoan. Hắn
thừa cơ đem chén rượu có vị tương chỉ có hai người biết kia tiến đến trước môi
nàng.
“ Uống một ngụm thôi, ta nghĩ ngươi sẽ
thích.” Ngữ khí hắn có bao nhiêu gian trá còn có bấy nhiêu xảo quyệt,
trêu đùa cười dài ở bên tai nàng
Người ngoài nhìn thấy, nghĩ kim gia thật thương hoa tiếc
ngọc. Thật kỳ quái là, kim cùng tiểu Mi hợp ý. Tất cả mọi người hâm mộ nhìn
người bị sủng ái, nào biết có người khổ nói không nên lời ?
Cáo gọi là tự làm bậy phải chịu, ai biết tới nhanh vậy ?
Nhạn Y Phán cũng chỉ có thể uống một ngụm rượu, mày liễu đều nhíu.
“ ôi, ngươi xem xem, tửu lượng không tốt như
vậy, mới uống có một ngụm mặt liền trắng bệch, sau này làm sao tiếp đón khách
nhân ?” có người vẫn ghen tị với Nhạn Y Phán cố ý nói, lại rót chén rượu,
tiến đến trước mặt Cảnh Tứ Đoan anh tuấn ân cần bày tỏ, “Gia, Hạ lăng bồi ngài
uống, tửu lượng của ta là số một, có thể bồi gia tận hứng !”
“ Vậy tiểu Mi không cần…..” Nhạn Y Phán
chống tay trong bộ ngực nam tính, chuẩn bị chạy trốn.
Không ngờ Cảnh Tứ Đoan lại nắm chặt, đem bàn tay nhỏ bé nắm
trong tay, kéo nàng vào trong lòng.
“ Ta muốn xem bộ dáng cô nương say rượu.”
hắn thấp giọng cười nói, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ phong lưu, “ Lại uống giúp ta
một chén, đợi lát nữa có thưởng.”
“ Kim gia thưởng cái gì ? Tiểu Mi thích
vòng tay.” Mau đưa vòng tay của ta trả ta. Nàng cười ngọt ngào phản kích,
một mặt ngầm dùng sức, muốn thoát khỏi cánh tay sắt ôm chặt vòng eo nàng.
Chúng cô nương nghe xong đều chảy mồ hôi lạnh. Tiểu Mi này
rõ ràng là người mới học nghề, như thế nào lại bắt đầu lưu loát sinh động như
mây bay nước chảy, không chút lo lắng ?
“ Liền thưởng ngươi vòng tay. Đến, uống
đi.” Lại là chén rượu vị tương kia, hắn chính là cứng rắn muốn bức nàng
uống hết.
“ Đáng ghét, người ta không muốn chén rượu này…”
Một cái cố ý lừa gạt, một cái cố ý làm nũng, có chúng cô
nương hát đệm, có cười mỉa, quả nhiên là phi thường náo nhiệt. Từ sau khi kim
gia đến đây, mỗi buổi tối đều náo nhiệt như vậy..
“ Ta nói là các vị ấy ở trong này, cùng các cô
nương đùa đến vui vẻ, nguyên lai là kim gia đã lâu không thấy, cũng khó
trách.” Một tiếng cười duyên từ cửa phòng khách truyền đến.
Người chưa tới, giọng đã tới trước, sau đó là một trận hương
khí đậm đặc, cuối cùng là chính chủ nhân của nó.
Người nói chính là chủ của Như ý lâu_Hoa đại tỷ. Chỉ thấy
nàng mặc dù đã không còn trẻ nhưng lại hoa lệ lóa mắt, một đôi mị nhãn như tơ,
hai phiến môi đỏ mọng như máu, dáng người quyến rũ, nhờ vào phong vận mà thắng
rất nhiều cô nương trẻ tuổi.
“ Đại tỉ.”
“ Đại tỉ đến đây !”
“ Mời đại tỉ ngồi !”
Các cô nương phía sau tiếp phía trước chào mời, phòng khách
càng náo nhiệt.
Nhạn Y Phán vụng trộm liếc Cảnh Tứ Đoan một cái. Chỉ thấy
ngụy quân tử trong ngoài không đồng nhất này hai mắt đều nhìn thẳng, nhìn chằm
chằm vào diễm nữ đột nhiên xuất hiện kia, phảng phất giống như hồn bị câu dẫn.
Bọn họ nhất định là có quan hệ thân mật. Bằng không, Như ý
lâu có thể nào để Cảnh Tứ Đoan nói muốn ở liền ở, còn đối với con riêng_ cũng
chính là Nhạn Y Phán_mở một con mắt, nhắm một con mắt, thậm chí khi biết Nhạn Y
Phán muốn giả làm cô nương ở Như ý lâu Hoa đại tỉ đều đồng ý, không hỏi gì cả ?
“ Cùng tiểu Mi uống rượu sao ? Có thể để ta
kính kim gia một ly không ?” hoa đại tỉ cười nói, một mặt tiếp nhận chén
rượu từ tay Hạ lăng, xoay người lại đây.
“ Hoa đại tỉ muốn uống cùng ta, nào có thể
không uống.”
Namnhân hồn đều bị lấy đi nhẹ buông tay, Nhạn Y Phán thuận
lợi đào thoát khỏi kiềm kẹp của hắn.
Được, đùi cũng đổi người ngồi. Xem hai người thấp giọng trêu
đùa, chụm đầu ghé tai, mặt trái xoan của hoa đại tỉ cũng không che dấu được ý
cười, tiếng cười lanh lảnh cùng tiếng nói trầm thấp nam tính, quả thực là phù
hợp, vô cùng thân thiết làm cho người ta nhìn mắt đều đau.
Các cô nương khác chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn, ngay
cả Nhạn Y Phán đã chạy tới góc phòng vẫn cảm giác được một cỗ không khí đau ê
ẩm đến tận trời.
“ Tần lão gia cùng cố lão gia đến đây, điểm
danh muốn nhìn Thúy tú cùng Mạnh cầm, hai ngươi đi tiếp đón một chút.” Nói
xong, một đôi mắt câu hồn bay lại đây, cao thấp đánh giá Nhạn Y Phán, “
Tiểu Mi, đi đổi cái váy đẹp hơn một chút, ngươi cùng hai vị tỷ tỷ đi gặp một
chút cho quen mặt.”
“ Ta cũng phải đi ?” Nhạn Y Phán lại chấn
động. Muốn nàng thật sự lưu lạc phong trần sao ? Hai mươi năm trong sạch sẽ hủy
ở nơi này ?
Một trận khủng hoảng thấu xương, nàng liếc mắt cầu trợ Cảnh
Tứ Đoan.
Làm ơn, cứu người cho trót, đã có lòng từ bi mang nàng ra
kinh, đừng ở chỗ này bỏ nàng !
Chỉ thấy Cảnh Tứ Đoan ôm Hoa đại tỉ nhìn lại đây. Mày rậm
giương lên, giống như hỏi lại: Muốn ta cứu ngươi, có gì báo đáp ?
Nàng nhìn sang khuỷu tay chính mình, ý bảo: Ta còn giấu vài
chiếc vòng tay, một cái có giá mười lượng bạc, bình thường đủ cho một nhà tiêu
dùng nửa năm, có đủ hay không ?
Vòng tay thôi….có người lo lắng.
Thực đắt tiền được không ? Dù sao ngươi chính là thấy tiền
sáng mắt ! Nhạn Y Phán căm giận trừng lại.
Hai người không có tiếng động mắt đi mày lại, hoàn toàn thu
vào hết trong một đôi mị nhãn.
Hoa đại tỉ cười duyên hỏi: “ Hỏi thử ý chủ nhân nên làm thế
nào, tiểu Mi còn đang hầu hạ kim gia. Không biết kim gia có thể thả người hay
không ?”
Vốn là, “ tiểu Mi” đến ăn ở vài ngày, bao ăn bao ở đều do
“kim gia” lo, có thể tránh không cần xuất đầu lộ diện. Là Nhạn Y Phán không
chịu ở yên, có tinh thần học tập, muốn làm đến bây giờ, đuôi to khó vẫy !
Mau nói không được ! mau nói không được !
Cảnh Tứ Đoan khẽ nhếch môi, trầm thấp đáp lại, “ Có hoa đại
tỉ ôm, nào có đạo lý luyến tiếc thả người !”
Hắn lại còn nói thế ? Muốn đẩy nàng vào hố lửa sao ?
Cái gọi là tự làm tự chịu, nay nàng lãnh đủ.
Mắt thấy không thể thoái thác, Nhạn Y Phán chỉ có thể bi
thảm theo các cô nương rời đi. Cũng không quay đầu lại, hướng nhà chính mà đi.