Khi Lướt Qua Nhau - Chương 33

Chương 33

Có thể là do buổi tối ngủ không ngon, ngày hôm sau khi tỉnh dậy
gương mặt cô tiều tụy khiến cho người khác liếc một cái cũng giật mình, cũng
may là Phương Ngôn Án nói Tô Lập đã đi rồi, nếu không, cô thật sự muốn ngồi oán
trách bản thân một hồi.

Cô mong muốn không nhìn thấy Tô Lập, nhưng lại không nhịn được
mà nhớ đến anh.

Một đêm tuyết rơi, mặc dù ngày hôm sau trời đã trong xanh trở
lại, nhưng lúc bọn họ đi đến sân bay, chuyến bay vẫn không thể cất cánh đúng
hẹn được, cô đành phải ngồi trong đại sảnh phòng chờ bay, Tống Giai Nam nhắm
mắt lại nghỉ ngơi, điện thoại của Phương Ngôn Án thỉnh thoảng lại vang lên, bận
rộn thật lâu rồi cậu ấy mới hỏi: “Chị Giai Nam, hiện nay chị có gặp các bạn học
của chị không?”

Cô thuận miệng trả lời: “Lúc lên nghiên cứu sinh, căn bản là bọn
họ đã được điều đến các đài truyền hình, radio, tòa soạn báo, tòa soạn tạp chí,
cũng là quan hệ đồng nghiệp cạnh tranh, cho nên thường không gặp nhiều, lúc tôi
học đại học ở nơi khác, cũng có một cuộc họp mặt bạn trung học trước đó vài
ngày”.

“Em cũng vậy, bạn bè thời đại học không có tình cảm đặc biệt gì,
nhưng lúc học trung học toàn là những anh em tốt”.

Cô cười cười, “Tôi cũng vậy, lúc học trung học mới đúng là bạn
bè tỷ muội hoạn nạn có nhau, khi đó bạn bè cùng nhau chiến đấu, các thí sinh dự
thi toàn quốc, điền vào bảng nguyện vọng cũng không tranh đấu với người trong
nhà, tình cảm đó rất thuần túy, lúc lên đại học hay nghiên cứu sinh chỉ có một
mình chiến đấu”.

Phương Ngôn Án xoay chiếc điện thoại trong tay, “Keng” một tiếng
không lưu ý làm rơi xuống mặt đất, cậu ấy khom lưng nhặt lên, sau đó suy nghĩ
một lát, rồi thờ ơ hỏi: “Chị Giai Nam, lúc học trung học, có phải là anh ấy
luôn đứng đầu hay không, cũng giống như mấy cái anh đẹp trai trên kênh Hồ Nam,
Thượng Hải Đông Phương có phải không ạ?"

Tống Giai Nam gật đầu thật mạnh, “Cậu không cần phải nói, lúc đó
anh ấy muốn tham gia những hoạt động kia, anh ấy thật sự đã mang về nhiều giải
thưởng lớn, cho dù lúc đó có khá nhiều lời đồn đại, lúc đó nếu như cậu là một
nữ sinh, đứng ở cổng trường thét lên một tiếng Tô Lập, mọi người dường như dùng
ánh mắt nham hiểm để nhìn cậu, dường như chính là ý nghĩ fan hâm mộ điên cuồng
ngày nay”.

“Ôi, Lý Vũ Xuân gọi là hạt ngô, Tô Lập gọi là gì? Hạt dẻ, hạt
lê, hạt vải, ha ha!” Tống Giai Nam
còn chưa khôi phục suy nghĩ Phương Ngôn Án đã lại lập tức chuyển đề tài: “Vậy
hẳn là có không ít nữ sinh thích anh ấy nha, có đúng vậy không? Lúc trước em có
làm gì cũng không cậy miệng anh ấy nói ra được, anh ấy luôn cười cho qua
chuyện”.

“Ừh, có rất nhiều người thích anh ấy, nhưng người thật sự dám
đến gần anh ấy thì không nhiều lắm”. Chàng trai có khí chất tỏa ra sự lạnh lùng
xa cách, một cô gái bình thường chỉ có thể xem chàng trai đó như một bức tranh
để ngắm nhìn, say mê, hoặc là tưởng tượng ra một câu chuyện tốt đẹp hư ảo, thỏa
mãn niềm ham muốn nho nhỏ của bản thân, ví dụ như cô.

Cô nhẹ nhàng dựa vào thành ghế sau lưng, ngẩng đầu, nơi cửa thủy
tinh sát đất kia có một chiếc máy bay đang chậm rãi chạy trên đường băng, trận
tuyết này, chẳng qua chỉ là một trò đùa dai không cố ý của mùa đông.

Phương Ngôn Án nháy mắt mấy cái, nghiêng mặt sang nhìn cô một
lúc, sau đó bĩu môi, “Ai bảo anh ấy khó tính, đáng đời”.

“Cũng tốt, tính tình của anh ấy luôn như vậy”.

“Trước kia tính cách của anh ấy cũng như vậy, khi còn bé đến nhà
em, mọi người đều xem tivi, chỉ có môt mình anh ấy lặng lẽ lấy một quyển sách
Tổng quát lịch sử Trung Hoa, âm thầm tìm nơi nào đó ngồi xem hai giờ, như pho
tượng vậy, kéo một lúc cũng không đi, chị nói xem có biến thái không, khi đó bố
mẹ anh ấy cũng buồn rầu lắm, sợ anh ấy bị chứng trầm cảm gì đó”.

Tống Giai Nam
khẽ nhíu mày, “Nghiêm trọng thế sao, khi còn nhỏ tôi cũng không tự kỷ như thế”.

“Sau này anh ấy đọc quản lý toàn diện gì đó, lịch sử tổng quát
thế giới, thôn trang của lão Khổng Tử gì đó, sau đó mãi rồi bọn em cũng thành
thói quen, lại xem Agatha (1), Edogawa Rampo(2), bọn em cũng thản nhiên xem như
bình thường, trời sinh anh ấy không thích xem TV, xem phim, ngay cả tiết mục
cuối năm cũng không xem, giống như vừa khai quật được ở Chu Khẩu Điếm(3) vậy,
nhưng thật ra, những điều đó đều không tốt”.

(1) Agatha Christie, là một nhà văn trinh thám người Anh. Bà còn
viết tiểu thuyết lãng mạn với bút danh Mary Westmacott, nhưng vẫn được nhớ đến
hơn cả với bút danh Agatha Christie và 66 tiểu thuyết trinh thám. Với hai nhân
vật thám tử nổi tiếng, Hercule Poirot và Bà Marple (Miss Marple), Christie được
coi là "Nữ hoàng trinh thám" (Queen of Crime) và là một trong những
nhà văn quan trọng và sáng tạo nhất của thể loại này

(2) Edogawa Rampo: Tên thật là Tarō Hirai, một tác giả nổi tiếng
Nhật Bản, đóng một vai trò quan trọng trong sự phát triển của tiểu thuyết viễn
tưởng Nhật Bản.

(3) Chu Khẩu Điếm: (tiếng Trung:

周口店

, phiên âm: Zhōukǒudiàn) là tên gọi của một trấn thuộc quận
Phòng Sơn, Bắc Kinh,Trung Quốc. Chu Khẩu Điếm có diện tích 126 km² và dân số
42.000 người.

Tại Chu Khẩu Điếm có các di chỉ người vượn Bắc Kinh, người Sơn
Đính Động (người động đỉnh núi) tại núi Long Cốt, được coi là Di sản thế giới
của UNESCO từ năm 1987.

Cô tự nhiên thốt ra một câu: “Tại sao?”

Phương Ngôn Án hờ hững nhìn thoáng qua Tống Giai Nam,
“Ối, con trai không nên xem, không khéo sau này người phụ nữ của mình lại phải
chịu khổ”.

Tống Giai Nam
chỉ có thể thốt ra những âm tiết đơn độc “Ừ, à, ờ, òh”.

Mặc dù lịch bay trì hoãn, nhưng cũng không tránh được những
chuyện không may, chia tay với Phương Ngôn Án ở trạm xe bus gần sân bay, đúng
lúc gần đó có một siêu thị, cô vào đó mua một ít bánh mì, sữa, bột giặt quần áo
và một số đồ dùng khác, vừa đi đến quầy thu ngân, phía sau đột nhiên có người
gọi tên, cô quay lại nhìn, ngay lập tức vẻ mặt trở nên thoải mái, “Thật là
khéo, Vương Thầm, ôi, cậu còn có con gái nữa, thật là đáng yêu quá!”

Cô bé nhỏ nhắn kia dè dặt nhô đầu ra, ánh mắt chớp chớp nhìn
Tống Giai Nam, sau đó rụt rè
vùi đầu vào lòng mẹ, Tống Giai Nam
hỏi: “Mấy tuổi rồi, có phải là hai tuổi không?”

“Uhm, hơn hai tuổi một chút”. Người mẹ hạnh phúc sờ sờ đầu cô
bé, “Lâu rồi không gặp cậu”.

Tống Giai Nam
cũng mỉm cười, “Đúng vậy, đã lâu rồi, dường như rất lâu rồi tớ không liên lạc
với các cậu, mọi người sao rồi?”

“Ôi, lần trước bọn tớ nói sang năm sẽ tổ chức một cuộc họp mặt,
tìm thật lâu cũng không biết cách liên lạc với cậu, kết quả là có người nói ở
tòa soạn báo Evening City có một người tên là Tống Giai Nam, có phải cô ấy hay
không, vì thế bọn tớ đang cân nhắc không biết có nên gọi điện thoại cho cậu hay
không”.

Tống Giai Nam
bật cười, “Là tớ, đương nhiên là tớ rồi, đúng rồi, họp mặt vào lễ mừng năm mới,
nhưng các bạn học thời trung học của chúng ta có thể gộp lại họp cùng luôn
không, có vẻ như mỗi người bây giờ đã một nơi”.

“Sao lại không thể, lớp trưởng của bọn tớ làm việc thì cậu cứ
yên tâm, sẽ tìm toàn bộ bạn bè lúc trước trong trường lại, chỉ còn thiếu mỗi
việc chưa gọi điện thoại đến tòa soạn của cậu, đùa thôi, cụ thể là tập hợp được
chừng bốn mươi người, dự định là đặt hai bàn hoặc nhiều hơn một chút, rộng rãi
thì náo nhiệt mà, vậy giờ cậu để số điện thoại di động lại cho tớ đi, đến lúc
đó tớ gọi điện thoại báo cho cậu biết, không đến không được nha!”

Tống Giai Nam
vội vàng nhận lời, “Uhm, khi đó tớ nhất định sẽ đến”.

Lúc này cô bé lại quay đầu nhìn thoáng qua Tống Giai Nam,
sau đó cúi đầu xem đồ đạc trong túi hàng của cô, tiếng nói trong trẻo cất lên,
“Mẹ mẹ, con muốn thạch trái cây lạnh, muốn thạch trái cây lạnh, con muốn ăn
thạch trái cây lạnh”.

Cô lấy một hộp thạch Chi Lang cho cô bé, mẹ cô bé ở bên cạnh
nói: “Tống Giai Nam, tớ cảm thấy cậu không có gì khác thời còn học trung học,
quà bánh dành cho con nít cậu vẫn còn thích, quả nhiên là chưa kết hôn khác quá
xa với những người đã có chồng như bọn tớ”.

Từ đáy lòng Tống Giai Nam bật cười, “Không có gì, cảm
giác có một đứa con và một gia đình cũng rất tốt”.

Ngày hôm sau cô đến nhà sách thành phố để phóng vấn nhà siêu học
thuật Dịch Trung Thiên, phỏng vấn xong cô cũng không có chuyện gì làm, đành đi
dạo quanh nhà sách, lúc đi đến quầy sách tin tức truyền thông, thấy quyển
Truyền bá lý luận đại chúng, tay cô nhẹ nhàng lướt qua gáy sách, mỉm cười.

Lúc trước khi học đại học, không biết vì sao cô lại bỏ quên tài
liệu giảng dạy ở phòng tự học, rồi không tìm được, để tìm ra quyển sách này cô
đã mất rất nhiều công sức, cũng tìm đến rất nhiều nhà sách nhưng không có, đang
lúc cô muốn mượn một quyển đi photocopy thì bất ngờ nhận được quyển sách này.
Khi đó Hứa Nhan từ phòng phụ trách văn thư trở về, vẻ mặt cười rất mờ ám, trêu
chọc cô: “Cậu có ma lực gì thế, vô duyên vô cớ gì tự nhiên người ta ở Bắc Kinh
gửi quyển sách này đến cho cậu”, cô kinh ngạc không biết nên biểu hiện như thế
nào, cho đến khi thấy trong quyển sách kia có chữ viết quen thuộc cô mới dám
xác nhận, phía trên là chữ viết của Tô Lập, “Lần trước nghe nói cậu làm mất tài
liệu giảng dạy nhưng không tìm lại được, hôm nay đi dạo ở cao ốc thư viện trong
lúc vô tình tớ mới thấy, không biết có phải quyển sách này hay không, nhưng tìm
khắp nơi cũng không có quyển thư hai đâu đấy, tớ nghĩ hẳn là quyển này”.

Cho đến nay, cô vẫn vô cùng trân trọng đặt quyển sách kia lên
giá sách, những quyển sách giáo khoa đại học khác ngay sau khi cô tốt nghiệp
cũng đã bán đi, nghĩ đến đây cô không khỏi bắt đầu cảm thấy mình thật ngốc
nghếch, bỗng nhiên điện thoại di động của cô vang lên phá vỡ sự yên tĩnh, cô
vội vàng nhận, là Tô Lập gọi đến, giọng nói của anh rất nhỏ, có chút khàn khàn:
“Tống Giai Nam, bây giờ em đang ở nhà sách thành phố phỏng vấn Dịch Trung
Thiên?”

“Ừh, đúng vậy, Phương Ngôn Án bảo với anh sao, có chuyện gì
không?”

“Là như vậy, ông nội tôi rất thích ông ấy, không biết em có tiện
xin chữ ký của ông ấy được không”.

Tống Giai Nam nghiêng đầu nhìn xuống phía dưới lầu, quả nhiên
nơi đó đang có một dòng người thật dài đang đứng xếp hàng, cô cười nói: “Lấy
việc công làm việc tư, không thành vấn đề, đừng nói một quyển, anh muốn mấy
quyển cũng được, nhưng mà ông nội của anh thích quyển nào, ở đây có [Phẩm Tam
Quốc], [Đại Thoại Phương Ngôn]”.

“Sách nào cũng không quan trọng, quan trọng là chữ ký, như vậy
đi, buổi tối em ở tòa soạn đúng không, tôi đến tìm em”.

Từ nhà sách thành phố về, trời đã trở lạnh, lúc về đến tòa soạn
thì thấy có một nhóm người đang xúm lại không biết thảo luận chuyện gì, cô tò
mò đi đến, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“À, không có gì, chính là lịch sắp xếp tiết mục phỏng vấn cuối
năm”.

Cô lễ phép cười cười, thuận tay kéo một chiếc ghế chuẩn bị viết
bản thảo, nhưng làm thế nào cũng không tập trung viết được, ánh mắt cô luôn lơ
đãng nhìn quyển sách có chữ ký trong tay, cô thuận miệng hỏi, “Phương Ngôn Án
đâu rồi?”

“Đi ra ngoài phỏng vấn rồi, hình như là đến đài phát thanh
truyền hình”.

Tống Giai Nam thở dài, không có cách nào để chuyển giao quyển
sách này cho Phương Ngôn Án rồi, cô càng nghĩ càng không thể nào viết bản thảo
được, cứ viết ra mấy câu chữ nhạt nhẽo, sau đó lại xóa đi, bần thần hết một
buổi chiều cô mới miễn cưỡng nộp bản thảo.

Trời vào tháng một buổi tối đến hơi muộn hơn, những vẫn rất
lạnh, hơn nữa càng ngày càng có khuynh hướng lạnh hơn, trên cửa sổ đã kết đầy
sương trắng, bên ngoài là một cảnh mơ hồ nhưng lại là thế giới xinh đẹp.

Đang ngơ ngẩn nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, di động bỗng nhiên
của cô vang lên, một tin nhắn hiện ra trên màn hình, người gửi là Tô Lập, “Tôi
đang ở dưới lầu tòa soạn của em, công việc kết thúc chưa, tôi mời em dùng cơm”.

Tống Giai Nam không dưới một lần suy nghĩ, nếu như người mình
thích, đứng đợi mình tan ca rồi cả hai cùng đi ăn cơm sẽ có cảnh tượng như thế
nào, như vậy nhất định sẽ là chuyện hạnh phúc và vui vẻ nhất.

Cô liếc thấy người đàn ông ở trong đại sảnh nhìn tấm áp-phích
dán trên tường, hai tay tùy ý để vào túi, vẻ mặt dường như rất chăm chú, cô rón
rén từng bước đi đến, nhìn ánh mắt của anh, hóa ra là bài viết tuyên truyền của
mình được đánh giá là hay nhất vào năm ngoái, ngay lập tức cô cảm thấy xấu hổ:
“Ơ… Cái đó…”

Nhưng ngay sau đó, đối diện với cô lại là một ánh mắt tìm tòi
nghiên cứu, trong đó còn có ẩn giấu ý cười, “Tan ca?”

“Uhm, mới vừa nộp bản thảo”. Cô thuận tay lấy quyển sách trong
túi xách ra, “Đây là quyển [Phẩm Tam Quốc] có chữ ký. Không biết ông nội anh có
thích quyển này hay không, đúng rồi, chúng ta có cần chờ Phương Ngôn Án một lát
hay không?”

“Chờ em ấy ấy làm gì?”

“Cùng nhau ăn cơm đó?” Tống Giai Nam đề nghị, “Cậu ấy đến đài phát
thanh truyền hình rồi, chắc là sẽ nhanh về thôi”.

“Tại sao em ấy phải đi”. Anh nhận lấy sách của cô, thờ ơ lật hai
trang sách, sau đó nghiêm túc từ chối: “Em ấy ăn trong quán tự phục vụ là được
rồi, bên đài phát thanh truyền hình có món cá om cà ăn rất ngon, lúc đầu lên
trung học tôi đã ăn suốt ba tháng”.

Tống Giai Nam kinh ngạc nhìn anh, trong lúc nhất thời suy nghĩ
không phản ứng kịp, từ đáy lòng cô thầm nghĩ, vốn dĩ biết anh lâu như vậy, hóa
ra anh lại là người lãnh đạm thờ ơ, nhưng mà, thực sự rất buồn tẻ.

“Được rồi, đừng ngây người nữa, đã muộn rồi đó”. Anh mỉm cười
nhàn nhạt, đi về phía trước vài bước, sau đó xoay người, “Còn có, đừng nói với
Phương Ngôn Án, nếu không em ấy nhất định sẽ làm ầm lên”.

Ánh đèn màu trắng ngà trong đại sảnh chiếu lên gương mặt nghiêng
tuấn tú của anh một vầng sáng nhàn nhạt, nụ cười kia vẫn còn trên khóe môi anh
chưa từng biến mất, cảnh vật xung quanh anh như được mở rộng, bóng tối và ánh
sáng đan vào nhau.

Cô chưa bao giờ có cảm giác gần anh đến như vậy, mười năm xa xôi
chẳng qua là gần trong gang tấc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3