Khi Lướt Qua Nhau - Chương 19

Chương 19

Bữa cơm hôm nay cực kỳ tẻ nhạt và vô vị, cho dù cô đang đói sắp
chết, nhưng nước trái cây hay thịt bò bổ dưỡng vào miệng vẫn cảm thấy như nhai
sáp nến, trong lòng Tống Giai Nam bị câu nói kia phá rối ngũ vị (1), nhưng cũng
không muốn suy nghĩ quá nhiều, chỉ là không yên lòng.

(1) Ngũ vị: mặn, ngọt, chua, cay, đắng.

Tất cả đều bị Tịch Lạc Dữ thu vào ánh mắt, nhưng ngược lại anh
ta cũng không thể hiện ra điều gì, bầu không khí giữa hai người vô cùng ngột
ngạt, cho đến khi thanh toán tiền, cả hai đồng thời rút tiền mặt ra đưa, khiến
cho người bán hàng sửng sốt, tay của người bán hàng như bị treo giữa không
trung, không biết nên nhận tiền của ai, Tịch Lạc Dữ lại bật cười, đẩy tay Tống
Giai Nam, rồi đùa giỡn nói: “Vừa rồi tâm trạng của tôi không được tốt, em cũng
đừng làm tôi ấm ức thêm nữa”.

Cô “Ưhm” một tiếng, thần sắc vẫn giống như còn đang lạc vào chốn
thần tiên, “Vốn dĩ nên là tôi mời, thế này làm sao đây?” Nhưng giọng nói yếu ớt
của cô không hề có một chút sức uy hiếp nào, cô bán hàng cũng rất lanh lợi,
nhận lấy tiền trong tay của Tịch Lạc Dữ, không để cho Tống Giai Nam đổi ý.

“Giữa bạn bè với nhau không cần phải phân định rõ ràng như vậy,
huống hồ đàn ông mời khách rồi thanh toán tiền là đạo lý hiển nhiên”. Tịch Lạc
Dữ nói vô cùng kiên quyết, Tống Giai Nam không thể làm gì khác hơn là
bĩu môi, trợn mắt một cái, bày ra sự bất mãn.

Trong lúc vô ý hành động mờ ám của cô giống như một đứa trẻ phạm
phải sai lầm nhưng lại kiêu ngạo không chịu thừa nhận, người lớn mà lại có hành
động mờ ám đáng yêu như thế in hết trong mắt Tịch Lạc Dữ, anh ta khẽ mỉm cười,
thậm chí từ đáy lòng có một loại cảm giác thỏa mãn.

Tịch Lạc Dữ muốn đưa cô về nhà, Tống Giai Nam nhìn đồng hồ, “Anh đưa tôi đến
đầu phố Trường Ninh là được rồi”.

“Muốn mua đồ sao?”

Tống Giai Nam mỉm cười, “Đi mua điện thoại di động, tôi đã làm
mất điện thoại rồi, cũng không thể sử dụng PHS làm việc mãi được, bây giờ, tôi
rất dị ứng với PHS, nó vừa reo lên là tóc tôi dựng đứng cả lên, sợ lại bị sai
khiến đi đâu đó lấy tin tức nữa”.

“Tôi đưa em đi, tôi có một người bạn làm quản lý ở Suning (2),
sẽ có giảm giá nội bộ”.

(2) Suning: Trung tâm mua sắm các mặt hàng điện gia dụng ở Trung
Quốc.

Đêm tối mùa đông cũng không có nhiều người, nhân viên bán hàng
vẫn rất nhiệt tình, không ngừng giới thiệu kiểu dáng mới nhất cho họ, Tống Giai
Nam giải thích: “Tôi chỉ cần một chiếc điện thoại có thao tác đơn giản, có thể
gửi tin nhắn, nghe điện thoại, chiếc nào có kiểu dáng gọn gàng và rơi không
hỏng ấy”.

Nhân viên bán hàng nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, Tịch Lạc Dữ có
chút bất ngờ nói: “Không cần bất kỳ chức năng nào khác sao, ví dụ như nhạc
chuông, hình thức, kiểu dáng, văn bản, video âm nhạc, trò chơi, hay cảm ứng đều
tùy tiện sao?”

Tống Giai Nam
cười nói: “Anh cho rằng điện thoại di động là máy vi tính sao, tôi dùng để đi
làm, đâu cần phải nhiều chức năng như vậy, thôi được rồi, thêm vào kiểu dáng
tương đối dễ nhìn là được”.

Cuối cùng cô cũng chọn một chiếc điện thoại di động không đến
một ngàn nhân dân tệ, kiểu dáng kinh điển, vừa được bộ phận quản lý giảm giá,
thật sự là rất có lợi, cả hai cùng đến sảnh kinh doanh điện thoại di động ở
siêu thị để mua sim, lựa chọn nhiều lần mà vẫn không chọn được số vừa ý, Tống
Giai Nam than thở: “Nếu có thể lấy lại số điện thoại trước kia về thì thật là
tốt”.

Anh chàng đẹp trai ở sảnh kinh doanh rất nhiệt tình: “Có thể làm
lại, nhưng mà thủ tục hơi phiền phức một chút, cô cần vì công việc sao?” Vừa
nói, lại định lấy những giấy làm thủ tục kia ra, Tịch Lạc Dữ vừa định tiếp
nhận, Tống Giai Nam
lại ngăn cản.

Cô mấp máy môi, nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: “Bỏ đi, cái đó phức
tạp quá, tôi đang cần dùng gấp”.

Anh chàng đẹp trai cũng cười cười, “Số điện thoại của chúng tôi
ở đây bị quản lý tương đối nghiêm ngặt, mua số cũng rất phiền phức, xử phạt
càng phiền phức hơn, rất nhiều người thà bị xử phạt còn hơn là làm lại, trừ khi
dãy số kia có ý nghĩa đặc biệt”.

Tịch Lạc Dữ không nói chuyện đã lâu bỗng nhiên lên tiếng hỏi
ngược lại: “Dãy số có ý nghĩa đặc biệt?”

Lời vẫn chưa dứt, liền nghe thấy âm thanh rất nhỏ nhưng lại rất
chói tai vang lên, một đường bút ký tên đã hiện lên lá đơn trên bàn làm việc,
Tống Giai Nam cảm thấy xấu hổ vẫy vẫy tay: “Trời đang rất lạnh, tay cũng bị
đông cứng rồi, chữ cũng không viết ra được”.

Nụ cười của cô trong sáng vô tư, thế nhưng trong đôi mắt như có
một màn sương mờ ảo, làm thế nào cũng không thể nhìn rõ tận đáy lòng cô, trong
nháy mắt, có một loại cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng Tịch Lạc Dữ, anh ta
không khỏi nhìn cô vài lần.

Anh chàng đẹp trai rất tích cực nhìn màn hình máy vi tính để
chọn số, anh chàng chỉ lên màn hình hỏi: “Mã số này thế nào, 0908, rất giống mã
số ở ký trúc xá trước kia của chúng tôi, vừa thuận tiện, vừa dễ nhớ”.

Tống Giai Nam
yên lặng đưa mắt nhìn một lúc, đột nhiên bật cười: “Vậy thì số này đi, thật sự
rất dễ nhớ”.

Anh chàng đẹp trai rất vui vẻ, vừa thông thạo đóng dấu nghiệp vụ
lên đơn, vừa cùng tán dóc với bọn họ, Tống Giai Nam yên lặng lắng nghe âm thanh
đóng dấu “cộp cộp”, những chỗ trống trên tờ đơn được điền vào, lúc cô bước ra
ngoài thì phía trên đã được ghi đầy chữ, trên đó có tên của cô cùng với số điện
thoại di động, còn có mã số 0908 ở phía cuối, cô khẽ thở dài một hơi.

Mở chiếc sim điện thoại mới tinh ra, cắt đứt tất cả những liên
lạc với quá khứ, ngay cả đầu mối cuối cùng để Tô Lập có thể tìm được cô cũng bị
đích thân cô kết thúc, dường như đó chính là ánh sáng hy vọng cuối cùng từ đáy
lòng cô, rồi lại bị chính tay cô dập tắt, một chút tro tàn đã bốc cháy vẫn còn
âm ỉ nóng đang nằm rải rác ở giữa lòng bàn tay cô, nhưng cũng giống như trong
nháy mắt có một sự giải thoát cho những ham muốn của bản thân.

Cô muốn lựa chọn sự ấm áp ở kiếp này, muốn quên những gì đã trải
qua trong hiện thực, nhưng lại dùng một phương thức khác để bản thân được đắm
chìm trong ký ức điên loạn của mình.

Năm đó, khoảng cách giữa hai lớp 11/9 và 11/8 chẳng qua chỉ là
một bức tường, nhưng sự mong mỏi không được đặt ở ánh mắt, mà nó là tình yêu
được chôn giấu ở tận đáy lòng.

Là không có cơ hội làm quen, hay là không có dũng khí để nói ra,
chính bản thân cô cũng không biết.

A, 0908, Tống Giai Nam khẽ đọc thầm dãy số trong lòng
một lần, mỉm cười.

Mùa đông về đêm luôn rất lạnh lẽo, trong xe có đầy đủ hệ thống
sưởi khiến cho gương mặt của Tống Giai Nam nóng lên, dưới ngọn đèn mờ tối le
lói, hiện lên một vẻ ửng đỏ nhàn nhạt.

Đến dưới lầu nhà cô, chiếc Buick từ từ dừng lại, vẫn là những
lời chào tạm biệt máy móc, Tống Giai Nam vừa kéo cửa xe muốn bước ra ngoài,
chân vẫn chưa chạm mặt đất, bỗng nhiên cô cảm thấy cổ tay mình bị nắm lại, sức
lực không lớn, nhưng vẫn rất kiên định.

Ngay lập tức cô quay lại chạm phải ánh mắt của Tịch Lạc Dữ, đêm u
tối, ánh mắt của anh ta bị chiếc mắt kính nặng trĩu che kín, ngay lập tức mặt
cô nóng lên, ngay cả tài ăn nói lợi hại thường ngày cũng đành im lặng rất lâu
mà không thốt được lời nào.

“Đưa điện thoại cho tôi”.

Không đợi Tống Giai Nam phản ứng, lòng bàn tay cô đã trống trơn,
chiếc điện thoại vừa mua đã nằm trong tay của anh ta, ánh sáng phát ra từ màn
hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt của anh ta, đường nét rõ ràng, vô cùng kiên
nghị và tuấn tú, khi Tịch Lạc Dữ mỉm cười đuôi lông mày của anh ta giương lên,
khóe mắt cong cong, ngũ quan vô cùng sinh động, biểu tình đó rất hiếm khi xuất
hiện trên gương mặt của anh ta, mang theo chút bướng bỉnh.

“Tống Giai Nam, tôi nên nói với em như thế nào đây, em mua điện
thoại di động mới, thay cả số điện thoại, em cũng không hề hỏi số điện thoại
của tôi, bây giờ, tôi đã giúp em lưu lại rồi đấy, cũng may là danh bạ trong
điện thoại em vẫn trống rỗng, em nhìn xem, tôi là người đầu tiên ngồi ở ghế
sofa”.

Về đến nhà, vừa lên mạng, cô liền đổi số điện thoại đăng ký trên
QQ, điền số điện thoại vừa mua vào, không bao lâu sau Phương Ngôn Án điện thoại
cho cô, Tăng Thư Ức và một vài người khác cũng nhắn tin cho cô, bỗng nhiên
avatar của nick “Thất lý điền giang” phát sáng, cô mở mắt ra nhìn thấy một biểu
tượng đồng cảm hiện lên: [Ôi, gần đây nhiều người bị mất điện thoại quá].

Giọng điệu dường như rất thân quen, Tống Giai Nam cười cười, trả lời lại: [Đúng
vậy, cũng sắp đến cuối năm rồi, ăn trộm cũng muốn dự trữ hàng xài tết, vậy xem
như chúng ta cũng có một ít trợ giúp mọi người ăn mừng năm mới, để xã hội đạt
tới tiêu chuẩn hài hòa].

Rất lâu sau bên kia cũng không có phản hồi, chắc hẳn là bận gì
rồi, Tống Giai Nam ghi lại số điện thoại, ngẫm nghĩ vẫn cảm thấy không an toàn,
cô lấy ra một quyển sổ nhỏ ghi chép lại một lần nữa, lúc cô ghi đến số của Tịch
Lạc Dữ thì sửng sốt một chút, ngoại trừ số điện thoại di động, còn có số bàn,
thậm chí cả số điện thoại ở phòng làm việc, một dãy số thật dài.

Không thể diễn tả được đó là cảm giác gì, trong ký ức, cũng đã
từng có một chàng trai đem cả số điện thoại di động, số điện thoại ký túc xá,
thậm chí cả số điện thoại của bạn cùng phòng cho cô biết, còn cười nói với cô:
“Có chuyện gì xảy ra nhớ là phải gọi cho tớ đầu tiên đấy” dặn dò như không hề
sợ người khác làm phiền.

Tống Giai Nam thở dài một hơi, buông bút nhìn ra ngoài cửa sổ,
đêm tối mùa đông dường như đến rất nhanh, những cơn gió lạnh se người đang đập
vào cửa sổ tạo thành một tiết tấu, mùa đông ở bên kia đại dương rốt cuộc kéo
dài đến bao lâu.

Bỗng nhiên có một tiếng gõ cửa quen thuộc kéo cô từ ký ức trở
về, mở cửa thấy hóa ra đó là tiểu nha đầu Tống Thụy, dường như cô bé vừa tan
học về, Tống Giai Nam cảm thấy kỳ lạ, “Này, không có chuyện đến nhà chị làm gì,
không phải em và mẹ lại cãi nhau nữa chứ?”

“Đâu có đâu, chị đừng suốt ngày chia rẽ mối quan hệ giữa em và
mẹ chứ”. Tống Thụy quăng cặp sách trên ghế sofa, rồi xông vào phòng ngủ của
Tống Giai Nam, kéo một cái ghế rồi trèo lên, Tống Giai Nam liền vội hỏi: “Em
làm gì vậy? Xét nhà à?”

Tống Thụy kiễng chân, ra sức túm lấy chiếc hộp: “Năm trước em để
một chồng manga ở đây, bây giờ bạn học mượn, em phải lấy xuống”.

Tống Giai Nam
bất lực: “Con bé tiểu quỷ này, cẩn thận một chút, đừng để ngã nha”.

Lời vẫn chưa dứt, Tống Thụy đã ôm chiếc hộp nhỏ nhảy xuống, vô
cùng đắc ý mỉm cười, Tống Giai Nam vừa bực mình vừa buồn cười: “Em đến đây là
vì mấy quyển manga này ư, nếu mẹ em mà biết bây giờ em còn xem manga, chị đảm
bảo là sẽ tức giận mắng em mất”.

“Ôi, không để cho mẹ thấy em xem là được, chỉ cần chị Giai Nam
không bán đứng em là được rồi”. Tống Thụy cẩn thận từng li từng tí lấy từng
quyển manga trong hộp ra, “A, còn vài quyển manga nữa đâu rồi, em nhớ hôm trước
thấy cái hộp này để trống nên ném vào, hóa ra bên trong đều là đồ của chị”.

Tống Giai Nam
cười cười, xoay người định đi, “Em muốn tìm thì cứ từ từ mà tìm, chị đi uống
nước đây”.

“Sột xoạt” tiếng lật sách vang lên, còn có tiếng lẩm bẩm như
muỗi kêu của Tống Thụy, khiến cho Tống Giai Nam choáng váng.

“Chị Giai Nam, trong chiếc hộp này có nhiều thư như vậy, đại học
Nhân Dân, Tô Lập, đại học Trung Sơn, Hứa Nhan gửi cho Tống Ức Văn”.

“Tống Ức Văn này là ai vậy, không phải là chị chứ!” .

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3