Bạn trai tôi đến từ thế giới khác - Chương 02

Việc Bối Bối gặp nạn khiến Vi Vi rất bối rối.
Từ trước đến nay, Bối Bối luôn là người mạnh mẽ, không ai dám bắt nạt. Lần
này gặp phải xã hội đen, Vi Vi không biết nên làm thế nào.

Mang tiền đến chuộc? Có chắc bọn hắn
nhận tiền sẽ thả Bối Bối ra? Mà chuyện này chỉ mình Vi Vi biết, cô làm sao
góp được ngần ấy tiền chuộc bạn. Hơn nữa người đến chuộc lại là
một cô gái chân yếu tay mềm như Vi Vi, ai đảm bảo chúng sẽ không làm gì cô
chứ.

Vi Vi bắt đầu lo lắng. Phải làm sao bây
giờ? Đồng hồ điểm từng tiếng dài. Bước chân đu đưa trên
giường tầng trong kí túc xá của Vi Vi cũng ngày càng trở nên nhanh hơn.

Mọi chuyện bắt đầu từ hôm qua, khi Bối
Bối và Vi Vi từ kí túc xá qua trường để mua cơm hộp…

Có tiếng khóc ré lên từ phía góc tường, Bối
Bối và Vi Vi ngó vào xem. Một em bé bị đám thanh niên đi xe đua
dồn vào phía chân tường. Em bé gào khóc hết nước mắt. Đám thanh niên
nhìn chòng chọc:

- Thằng nhãi. có câm không? Ông phóng
xe đâm chết mày bây giờ.

Em bé tiếp tục gào, thằng đằng sau lên
tiếng:

-Ai bảo mày hôm qua đánh giày ăp
cắp điện thoại của đại ca tao. Đại ca gọi còn không quay lại.
Bây giờ thì thành khẩn, có trả hay không?

Em bé lắc đầu. Thằng đằng trước tức
giận, văng tục một vài câu rồi nói tiếp:

-Mày không trả, chúng tao phóng xe đâm
chết mày.

Một đứa đằng
sau đang đứng nãy giờ bỗng cầm cái dùi to tiến đến: Đại
ca, để em xử lý nó cho. Nhưng hắn chưa kịp bước thêm thì tiếng khóc
lại ré lên: Mẹ ơi, mẹ ơi, cứu con.

-Im ngay! Thằng đứng đầu nghiến
răng kèn kẹt, định rồ ga phóng lên nhưng thằng đằng sau ngăn lại:

-Thôi bỏ đi, cái điện thoại thôi
mà. Đâm chết trẻ con cũng chẳng có gì vinh quang, ngộ nhỡ nó kêu to cảnh
sát kéo đến thì hỏng. Anh em hùn tiền mua cho đại ca cái mới là được.

-Không được, cái điện
thoại đó…

-Mẹ ơi cứu con

Tiếng khóc ré lên. Tên đầu sỏ chưa
kịp trả lời thì Bối Bối hất tay Vi Vi bước ra, miệng nói lớn:

-Ai làm gì cậu bé, phải bước qua tao
trước đã.

Bọn đua xe hơi bất ngờ, nhưng thấy trước
mặt là cô gái mảnh khảnh, bọn chúng cười ồ:

-Con nhóc kia, sức mấy mà vênh
váo? Đến đây chúng tao đập cho gãy cổ.

-Trẻ con mà cũng không tha, Bối Bối nhổ nước
bọt. Có giỏi thì đua với tao, đảm bảo chúng mày thua thê thảm.

-Cô em không có xe đua thì đua thế
nào?

-Tùy chúng mày định liệu

-Mà ăn nói cứng thế kia, chắc cũng bản
lãnh lắm đấy, hay một người một xe nhé?

-Được – Bối Bối hếch mặt, đưa tao một
xe, chúng ta ăn thua đủ.

Tên đằng trước cười: Cô em nghe rõ chưa,
một người một xe, chúng mày chạy, chúng tao đuổi. Để xem người chạy
nhanh hơn hay xe chạy nhanh hơn?

Tiếng cười khả ố. Tiếng rú ga rầm rầm,
Bối Bối đưa mắt nhìn em bé, gọi to: Chạy đi em.

Cả ba người chạy mau trong tiếng rú
xe ầm ầm. Cả đoàn đua phóng xe lao theo.

***

Ba cái bóng cùng lao vào ngõ hẻm. Bối Bối và
Vi Vi chạy đến cụt đường thì tiếng thằng bé hổn hển:

-Chị…em không chạy được nữa.

-Cụt đường rồi. Bối Bối nói, giọng thông
báo. Thằng bé bám lấy gấu áo Vi Vi, hổn hển:

-Chị…chị cầm cái điện thoại này, ai
nói…cũng không được đưa ra.

Vi Vi đang bối rối không biết nên làm thế
nào thì có tiếng la lớn:

-Chúng nó kia rồi.

Tiếng xe rú lên, cả đoàn xe rồ đến.
Giọng thằng đi đầu khả ố:

-Chạy này, xem chúng mày còn
chạy được đi đâu?

-Chị! Chị! Thằng bé giật giật. Chị phải cầm
nhanh lên, không kịp nữa đâu.

Vi Vi lo lắng, trong vô thức cầm lấy
chiếc điện thoại. Bối Bối nói:

-Chỉ còn nước duy nhất, công kênh người ra
khỏi chiếc tường này. Cậu bé, em đi đầu tiên nhé, để chị
nâng em lên.

Thằng bé lắc đầu nguầy nguậy. Nó chỉ
sang Vi Vi:

-Để chị ấy đi.

-Lần này chúng mày đừng hòng thoát.

Tiếng vài chiếc xe đua nãy giờ lạng lách
tìm kiếm đường bên cạnh cũng từ đâu rồ đến. Bối Bối lo lắng
nhưng thằng bé cứ nằng nặc:

-Để chị ấy đi đi, em không
sao đâu. Em bị chúng nhận mặt rồi, có chạy thì rồi cũng bị bắt.

Trong lúc luống cuống, Bối Bối để mặc
chân tay làm theo lời thằng bé. Vi Vi được công kênh lên, thoát khỏi bức
tường rào.

***

Sự việc xảy ra khiến Vi Vi hết sức bối rối.
Không có tin tức gì, sự an nguy của Bối Bối và cậu bé kia bị lung lay ít
nhiều. Nhỡ ra, bọn chúng giết phắt hai người thì có ngàn vạn tiền chuộc cũng
không cứu được.

Mà chúng cần chiếc điện thoại làm gì?
Câu hỏi này vang lên trong óc Vi Vi. Chẳng lẽ trong này có gì bí hiểm? Cô
lấy chiếc điện thoại ấy ra, một chiếc điện thoại thiệu Samsung
Galaxy quá đỗi bình thường. Có tin nhắn đến! Vi Vi chợt sững người,
mém rơi làm hỏng chiếc điện thoại.

Ma túy! Bọn này buôn ma túy.

Trong này là tin nhắn trao đổi về thời
gian và địa điểm mua hàng. Có lẽ phía bên kia chưa biết bọn này bị
mất liên lạc nên vẫn tiếp tục gửi tin. Điện thoại đặt chế độ im
lặng nên Vi Vi không để ý. Người mua hàng có vẻ bí hiểm lắm nên mới
nhắn tin cảnh giác: Ông chỉ được liên lạc với tôi qua điện thoại
này thôi. Mọi liên lạc từ những vị trí khác đều bị cắt. Nếu tiếp
tục, hợp đồng giữa chúng ta sẽ chấm dứt.

Trong tin nhắn nói thêm: 2 giờ ngày 7/4 tại
công viên Tân Bình. Đối tượng mặc áo đỏ, mũ bộ đội, cầm cần
câu câu cá ở bậc thang phía cuối, ngay dưới bóng cây xà cừ. Nếu đến
hãy mặc áo xanh, đội mũ phớt nửa đầu. Ám hiệu gặp nhau: Tôi
có mấy con cá chép vàng to lắm, anh muốn mua không?

Rồi có lẽ vì chờ quá lâu, phía bên
kia đánh tiếng gọi lại. Vi Vi run run cầm lên nghe, run rẩy thế nào
mà bấm nhầm nút Cancel. Điện thoại tiếp tục rung. Vi Vi lấy hết
can đảm nhắn lại một chữ: Được.

Có lẽ họ thông báo hôm nay mới liên lạc, Vi
Vi cầm điện thoại lại vừa lúc, nên việc này mới không bị phát giác.

Nhưng họ là ai? Phải làm gì để cứu Bối
Bối bây giờ?

Vi Vi nghĩ ngợi một lúc rồi nghĩ ra cách: Báo
công an. Giờ đang là 3h ngày 6/4, nếu có kế hoạch cụ thể, Vi Vi nghĩ có thể
ngăn chặn được.

Cho dù có bố làm ở viện kiểm sát, nhưng việc
này lôi cả gia đình vào rất dễ to chuyện, tốt nhất tự mình giải quyết thì hơn.


bần thần hồi lâu rồi bấm số máy. Điện thoại tít tít hồi lâu rồi giọng nói bên
kia vang vọng:

-Alo,
cảnh sát 113 xin nghe.

-Dạ
vâng…giọng nói cô run run…em gọi điện thông báo..chuyện khẩn cấp.

-Có
chuyện gì vậy? Giọng bên kia nhấm nhẳn.

-2 giờ ngày 7/4 tại công viên Tân Bình có một
vụ trao đổi ma túy.  Đối tượng mặc áo đỏ, mũ bộ đội, cầm
cần câu câu cá ở bậc thang phía cuối, ngay dưới bóng cây xà cừ. Ám
hiệu gặp nhau: Tôi có mấy con cá chép vàng to lắm, anh muốn mua không?

Nói xong, Vi Vi cúp máy, thở một cái thật
mạnh.

Báo công an! Vi Vi bây giờ mới nghĩ đến mặt
hại. Nhỡ bọn chúng biết rồi thủ tiêu nhân chứng thì sao? Trong tay chúng có cậu
bé và Bối Bối, lỡ có chuyện gì, hai người bọn họ chắc chắn sẽ hận cô đến chết
mất.

Vi Vi quyết định tự mình đến thăm dò.

***

Công viên Tân Bình thật yên lặng. Nắng rất
đẹp, nắng chiếu rọi những con đường vàng ươm như sáp. Đây đó trên mặt hồ, những
con cá bơi vòng quanh thỉnh thoảng lại nhảy vọt lên khỏi làn nước trong suốt.
Dưới gốc cây tỏa bóng mát ven đường lấp ló các đôi tình nhân nắm tay nhau, ríu
rít tâm sự. Vi Vi nhìn ngó một lượt rồi thở dài: cảnh vẫn đẹp, là do con người
làm nó xấu đi thôi.

….

7/4/1999

1h30 chiều, có tiếng tin nhắn kêu tít tít. Vi
Vi cải trang ngồi dưới gốc cây, suýt giật mình vì tiếng động. Mở ba lô, bên
trong có dòng chữ:

-Đến ngay khu vui chơi phía sau công viên,
cảnh sát đã biết.

Vi Vi bần thần, định gọi 113 thông báo địa
điểm thay đổi thì tiếng tít tít vang lên. Từng dòng chữ đập vào mắt:

-Im lặng đi theo hướng chỉ, không tao bắn
chết.

Mình bị lộ! Trong đầu Vi Vi thoáng hiện câu
nói. Cần nhanh chóng liên lạc với công an để thông báo tình hình. Nhưng liên
lạc bằng cách nào? Bọn chúng nhắn tin hăm dọa như vậy, chắc chắn đang nấp đâu
đó theo dõi. Mình để lộ sơ hở, chắc chắn sẽ bị chúng giết đến chết mất thôi.

Vi Vi run rẩy đi về cuối con đường. Cô nhìn
thấy, trong thoáng chốc rất nhanh, có người rời khỏi ghế đá, đứng dậy đi theo.
Bọn chúng có đông người! Phen này cô bị bẫy thật rồi.

Vi Vi từ từ đi ra phía cổng. Trong lúc không
ai để ý, cô bỗng ngoặt vào khúc rẽ, đi về nhà vệ sinh. Điện thoại đổ chuông
liên hồi, một giọng nói  giận dữ:

-Đi ngay ra phía sau công viên, không tao bắn
chết.

-Tôi…tôi đi vệ sinh – Vi Vi run run nói từng
chữ. Đầu dây bên kia tiếp tục:

-Đừng giở trò, bọn tao có camera quan sát
mày. Đi ngay về hướng cũ, không có WC gì hết.

-V..vâng – Vi Vi nói, cô run rẩy nghĩ ngợi –
thế là hết, đời mình coi như xong.

Rời khỏi khúc rẽ về lại con đường cũ, lòng Vi
Vi nóng như lửa. Cô không thể nghĩ thêm điều gì, đành để mặc cho số phận quyết
định. Ở cổng lấp ló bóng người chờ sẵn. Cô vừa bước qua, hắn đã sấn sổ bước
đến. Theo bản năng, Vi Vi tóm tay hắn, bẻ gập, rồi ngáng chân đẩy một cái thật
mạnh.

Tên đằng sau bất ngờ, trong vô thức rút súng
ra bắn. Ánh súng sáng loáng xẹt qua mắt khiến Vi Vi thấy như có dòng điện xẹt
qua khắp cơ thể, buốt xương. Cô chưa kịp phản ứng thì tên kia bóp cò, dòng ánh
sáng đỏ nhằm trúng cơ thể. Xee.t…một tiếng động phát ra, một bàn tay đẩy mạnh.
Cô ngã sõng xoài, đến khi định thần lại thì một sự việc khiến Vi Vi nhớ mãi…

Một chàng trai dong dỏng cao, gương mặt thanh
tú, mặc áo sơ mi trắng , đẹp như thiên thần đang ôm bụng. Bên trong, từng dòng
máu đỏ tươi chảy ra. Máu nhỏ giọt từng giọt trên tay chàng. Chàng trai ôm bụng
nhưng miệng nở nụ cười. Một tiếng “Hoét, cảnh sát đây, các người bỏ vũ khí xuống”.
Mọi người quay lại và chàng trai biến mất.

Quá nhanh! Trong khi Vi Vi đang nằm bẹp trên
đất khó hiểu thì cảnh sát đã đến. Từng tốp trang bị vũ trang nhanh chóng tóm
gọn từng tên đang lẩn quất dưới bóng cây, theo dõi tên kia hành động. Tên đầu
sỏ được đưa đến, một luồng sáng lóe lên, Vi Vi thở hổn hển:

-Bối Bối đâu, cậu bé kia đâu, các người bắt
họ đi đâu rồi?

Tên kia ương ngạnh không chịu trả lời. Một cú
huých trên vai, hắn mới chịu lên tiếng:

-Đó là việc của phía bên kia.

-Vậy là các người không biết họ ở đâu?  Vi Vi lo lắng thực sự

-Không biết.

Luồng sáng tối dần, Vi Vi đứng như trời
trồng. Một anh cảnh sát đến vỗ vai cô, nói khẽ: Đừng lo cô gái, chúng tôi sẽ
giúp cô tìm ra thôi.

May mà cảnh sát đến nhanh, không cô đã lìa
đời rồi!

Nhưng chàng trai ấy đâu, người đã cứu cô đâu?

Lần thứ hai chàng trai ấy giúp mà không một
lời chào gặp mặt, ra đi cũng không một lời từ biệt. Hôm nay bị bắn, rất đau,
cũng không quay lại nói một lời. Xuất quỷ nhập thần như thế, rốt cuộc người ấy
là ai, đã đi đâu?

Và cả Bối Bối, cậu bé, họ ở đâu?

***

Lại một đêm Vi Vi thao thức không ngủ.

Nghĩ đến cậu bé và Bối Bối, đến những chuyện
vừa xảy ra, lòng Vi Vi nóng như lửa đốt.

Chàng trai ấy là ai? Làm thế nào để cứu Bối
Bối bây giờ?

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3