Đấu Trường Sinh Tử - Chương 09 - Phần 1

Một sự phản bội. Nghe
thì có vẻ buồn cười, nhưng đó là điều đầu tiên tôi cảm thấy. Để có sự phản bội,
trước tiên phải có sự tin tưởng. Giữa Peeta và tôi. Nhưng lòng tin hoàn toàn
không có trong giao ước. Chúng tôi là những vật tế. Nhưng cậu bé đã không màng
bị đòn để đưa tôi ổ bánh mì, người đã giữ tôi đứng vững khi đi trên cỗ xe, người
đã cứu tôi trong tình thế khó xử với cô gái Avox tóc đỏ, người đã cố thuyết phục
Haymitch về khả năng săn bắn của tôi… liệu đã khiến tôi tin tưởng một phần nào
đó?

Bù lại, tôi thấy nhẹ
nhõm khi không phải giả vờ làm bạn Peeta nữa. Rõ ràng là, mối quan hệ mỏng manh
mà chúng tôi ngớ ngẩn tạo dựng đến lúc này đã bị cắt đứt. Cũng đến lúc rồi. Đấu
trường sẽ bắt đầu trong hai ngày tới và việc tin tưởng nhau sẽ chỉ thể hiện điểm
yếu. Bất kể điều gì dẫn đến quyết định của Peeta - tôi ngờ rằng đó là sự trội
hơn của mình trong những ngày huấn luyện - tôi vẫn thấy mình phải cảm ơn. Có lẽ
cuối cùng cậu cũng chấp nhận sự thật rằng chúng tôi càng thẳng thắn thừa nhận
mình là kẻ thù của nhau sớm bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.

“Tốt thôi,” tôi nói. “Lịch
cụ thể thế nào?”

“Mỗi đứa sẽ có bốn giờ
với Effie cho phần hình thức và bốn giờ với ta cho phần nội dung.” Haymitch
nói. “Cháu bắt đầu với Effie trước, Katniss.”

Tôi chưa hình dung
Effie sẽ phải dạy tôi những gì trong suốt bốn tiếng, nhưng bà bắt tôi tận dụng
thời gian tối đa. Cả hai về phòng tôi và bà cho tôi mặc một chiếc đầm dài đến
chân, đi giày cao gót, tuy không phải thứ tôi sẽ mặc trong buổi phỏng vấn, và
hướng dẫn cách đi. Đôi giày là thứ ngán ngẩm nhất. Tôi chưa bao giờ đi giày cao
gót và không thể nào quen với việc cứ bị đung đưa mất thăng bằng suốt. Nhưng
Effie đi giày cao gót suốt cả ngày, và nếu bà làm được thì tôi cũng phải làm được.
Chiếc đầm làm nảy sinh một vấn đề khác. Nó cứ vướng vào đôi giày nên tất nhiên
là tôi phải kéo nó lên, nhưng Effie bổ xuống tôi như một con diều hâu, đập tay
tôi mà hét toáng, “Không được kéo quá mắt cá!” Giải quyết xong phần đi đứng thì
vẫn còn tư thế ngồi, dáng điệu - tôi hay cúi đầu xuống - giao tiếp bằng mắt, động
tác tay và cách cười. Cười không đơn giản là cười. Effie bắt tôi nói hàng trăm
câu sáo rỗng bắt đầu bằng nụ cười, vừa cười vừa nói, hay kết thúc bằng nụ cười.
Đến bữa trưa các cơ hai bên má tôi giật giật vì hoạt động nhiều quá.

“Đấy, ta đã làm hết sức
rồi,” Effie thở dài. “Chỉ cần nhớ, Katniss, là cháu muốn làm khán giả thích cháu.”

“Bà không nghĩ họ sẽ
như thế sao?” tôi hỏi.

“Không, nếu lúc nào
cháu cũng trừng trừng nhìn họ. Tại sao cháu không để dành ánh mắt đó khi vào Đấu
trường? Thay vào đó, hãy nghĩ những người xung quanh là bạn cháu,” Effie nói.

“Họ đang đánh cược xem
cháu sẽ sống được bao lâu!” Tôi thốt lên. “Họ không phải bạn cháu.”

“Nào, hãy cứ giả vờ!”
Effie ngắt lời. Rồi bà làm mặt cười cho tôi thấy. “Nhìn này, như vậy đấy. Ta
đang cười với cháu mặc dù cháu đang chọc tức ta.”

“Vâng, có vẻ rất thuyết
phục,” tôi nói. “Cháu đi ăn đây.” Tôi nhấc gót và bước đi nặng nề xuống phòng
ăn, kéo váy lên đến đùi.

Hình như Peeta và
Haymitch đang có tâm trạng rất tốt, nên tôi nghĩ phần nội dung sáng nay có tiến
triển. Tôi lầm quá. Sau bữa trưa, Haymitch đưa tôi vào phòng khách, bảo tôi ngồi
lên chiếc đi văng, chỉ cau mày nhìn tôi một lúc.

“Sao thế ạ?” cuối cùng
tôi hỏi.

“Ta đang suy nghĩ xem
phải làm gì với cháu,” ông nói. “Chúng ta nên để cháu thể hiện như thế nào?
Cháu sẽ là một cô gái duyên dáng? Lạnh lùng? Hay tàn nhẫn? Đến lúc này thì cháu
đang tỏa sáng như một ngôi sao. Cháu xả thân để cứu em mình. Cinna đã giúp cháu
trông thật khó quên. Cháu đạt điểm luyện tập cao nhất. Người ta tò mò, nhưng
không ai biết cháu là ai. Ấn tượng mà cháu tạo ra trong ngày mai sẽ quyết định
chính xác ta có thể giúp cháu nhận được tài trợ hay không,” Haymitch nói.

Đã từng theo dõi những
cuộc phỏng vấn vật tế từ bé, tôi biết ông nói thật. Nếu bạn hấp dẫn đám đông,
dù bằng sự hóm hỉnh, tàn nhẫn hay thậm chí lập dị, bạn sẽ được để ý.

“Thế còn chiến thuật của
Peeta thì sao? Hay là cháu không được phép hỏi?” tôi nói.

“Tỏ ra đáng mến. Cậu ta
có khiếu hài hước bẩm sinh thu hút người khác,” Haymitch nói. “Còn cháu cứ mở
miệng ra là tỏ ra sưng sỉa, hằn học.”

“Cháu không như thế,”
tôi nói.

“Làm ơn đi. Ta không biết
bằng cách nào cháu kiếm đâu ra cô gái vui vẻ hồ hởi trên cỗ xe, nhưng trừ lúc
đó ra ta chưa thấy cô ấy bao giờ cả,” Haymitch nói.

“Hẳn là bác cho cháu
nhiều lý do để vui vẻ lắm nhỉ,” tôi cãi.

“Vì cháu không cần làm
vừa ý ta. Ta không phải người tài trợ cho cháu. Bây giờ giả sử ta là khán giả,”
Haymitch nói. “Thu hút đi!”

“Được!” Tôi gằn giọng.
Haymitch đóng vai người phỏng vấn còn tôi cố gắng trả lời những câu hỏi của ông
với một phong thái tự tin. Nhưng tôi không thể. Tôi quá cáu tiết với những gì
Haymitch nói và không thiết trả lời. Tôi chỉ nghĩ rằng tất cả những điều này thật
bất công, cái Đấu trường Sinh tử này. Tại sao tôi phải nhảy loi choi như con
khuyển được huấn luyện để lấy lòng những kẻ mà tôi ghét? Cuộc phỏng vấn càng
kéo dài, sự bực tức của tôi càng như muốn trào ra, cho đến khi tôi như ném câu
trả lời vào mặt ông.”

“Được rồi, đủ rồi,” ông
nói. “Chúng ta phải tìm một cách khác. Cháu không chỉ hằn học thôi đâu, ta còn
chẳng biết gì về cháu cả. Ta đã hỏi cháu năm mươi câu mà vẫn chưa có gì rõ ràng
về cuộc đời, gia đình và những điều cháu quan tâm. Họ lại muốn biết về cháu,
Katniss ạ.”

“Nhưng cháu không muốn
cho họ biết! Họ đã tước đi tương lai của cháu! Họ không thể có những thứ trong
quá khứ của cháu!” tôi nói.

“Vậy thì nói xạo! Bịa
ra điều gì đó!” Haymitch nói.

“Cháu không giỏi nói xạo,”
tôi nói.

“Được rồi, cháu sẽ học
nhanh thôi. Trông cháu như con sên đói, chẳng quyến rũ chút nào cả,” Haymitch
nói.

Oạch. Đau thật. Hẳn là
Haymitch cũng biết là mình có phần khắt khe nên ông dịu giọng. “Ta có ý này.
Hãy tỏ ra khiêm tốn.”

“Khiêm tốn,” tôi lặp lại.

“Rằng cháu không tin rằng
bản thân mình, một cô gái nhỏ từ Quận 12, lại được điểm cao như vậy. Mọi thứ đã
hơn diễn ra còn hơn những gì cháu từng mơ. Hãy nói về bộ trang phục do Cinna
thiết kế. Người dân ở đây thật dễ mến làm sao. Thành phố này quyến rũ cháu thế
nào. Nếu cháu không muốn nói về bản thân mình thì ít nhất hãy ca tụng họ, khán
giả. Cứ xoay mọi thứ theo cách như thế, được chứ. Thể hiện đi.”

Những giờ đồng hồ tiếp
theo thật khổ sở. Bây giờ rõ ràng tôi không thể hiện gì được. Chúng tôi đang cố
tạo ra một con gà trống, nhưng đơn giản là tôi không có mào đỏ. Rõ ràng, tôi
quá “yếu đuối” để trở nên tàn nhẫn. Tôi không hóm hỉnh. Hài hước. Khêu gợi. Hay
bí ẩn.

Vào cuối buổi, tôi
không biết mình là ai nữa. Haymitch bắt đầu mất vẻ hóm hỉnh trước đó và giọng
ông có chút gì cáu gắt. “Ta chịu. Con gái yêu ạ. Chỉ cần trả lời các câu hỏi và
đừng để khán giả biết cháu thực sự coi thường họ thế nào.”

Tối hôm đó tôi ăn trong
phòng, gọi một mớ hổ lốn những cao lương mỹ vị rồi ăn ngấu nghiến, và để xua đi
nỗi bực dọc về Haymitch, về Đấu trường Sinh tử, về bất cứ cá thể nào sống ở
Capitol, tôi ném đĩa khắp phòng. Khi cô gái tóc đỏ bước vào để tháo ga giường,
cô trố mắt nhìn đống mảnh vụn. “Cứ để đấy!” tôi quát cô ta. “Cứ để yên đấy!”

Tôi cũng ghét cả cô, bởi
cái ánh mắt như quở trách tôi là đồ thỏ đế, đồ quái vật, đồ con rối của
Capitol, cả bây giờ và về sau. Với cô, công lý cuối cùng sẽ đến. Ít nhất cái chết
của tôi sẽ trả giá cho mạng sống của chàng trai trong khu rừng dạo trước.

Nhưng thay vì bước ra,
cô tiến đến cánh cửa bên cạnh và đi vào buồng tắm. Cô bước ra với chiếc khăn ướt
trên tay và nhẹ nhàng lau mặt rồi lau vết máu trên đôi tay bị sây sát vì mảnh
đĩa vỡ của tôi. Tại sao cô làm thế? Tại sao tôi lại để cô làm như thế?

“Lẽ ra tôi nên tìm cách
cứu cô,” tôi thì thầm.

Cô lắc đầu. Liệu điều
đó có nghĩa là chúng tôi nên nương tựa nhau? Rằng cô ấy đã tha thứ cho tôi?

“Không, như vậy là
sai,” tôi nói.

Cô đặt mấy ngón tay lên
môi rồi chỉ vào ngực tôi. Tôi nghĩ ý cô là số phận tôi cũng sẽ kết thúc như một
người Avox. Có thể lắm. Là người Avox hoặc là chết.

Trong một tiếng sau đó
tôi giúp cô gái tóc đỏ dọn dẹp căn phòng. Sau khi mọi thứ rác rưởi đã được đổ
vào máy nghiền và thức ăn được dọn dẹp, cô quay lại giường tôi. Tôi trườn xuống
dưới tấm ga như một đứa trẻ lên năm, để cô đắp chăn cho tôi. Rồi cô đi. Tôi muốn
cô ở lại cho đến khi tôi ngủ, và ở đó khi tôi thức dậy. Tôi muốn sự che chở của
cô gái ấy, mặc dù cô chưa bao giờ nhận được sự che chở từ phía tôi.

Sáng hôm sau, không phải
cô gái mà là đội chuẩn bị đứng xung quanh tôi. Bài học của tôi với Effie và
Haymitch đã kết thúc. Ngày hôm nay là của Cinna. Anh là niềm hy vọng cuối cùng
của tôi. Anh có thể làm cho tôi trở nên lộng lẫy, và sẽ không quan tâm tôi nói
những gì.

Cả đội làm việc cho đến
cuối buổi chiều. Họ biến da tôi thành ra mịn màng như vải xa tanh, in những hoa
văn lên tay tôi, vẽ những họa tiết lửa lên móng tay và móng chân tôi. Rồi Venia
bắt đầu làm tóc, bà kết dải băng màu đỏ trên đầu tôi bắt đầu từ bên tai trái, vấn
qua đầu và thả xuống cùng một lọn tóc bên vai phải. Họ đánh trắng khuôn mặt tôi
bằng một lớp phấn trang điểm nhạt rồi kẻ nét. Cặp mắt to đậm, đôi môi mọng đỏ,
hàng mi lấp lánh mỗi khi tôi chớp mắt. Cuối cùng, họ phủ lên người tôi một lớp
bột làm cơ thể tôi mờ đi trong đám bụi vàng.

Rồi Cinna bước vào với
một thứ mà tôi nghĩ là váy, nhưng không thể thấy rõ được qua lớp bọc ngoài. “Nhắm
mắt đi em,” anh đề nghị.

Tôi có thể cảm nhận được
lớp lụa mềm mại bên trong khi họ trượt bộ váy xuống tấm thân đang lõa lồ của
tôi, rồi cả sức nặng của nó nữa. Phải đến hai mươi ký lô. Tôi bám lấy tay
Octavia trong khi mò mẫm xỏ giày, vui sướng khi nhận ra chúng thấp hơn ít nhất
là năm xăng ti mét so với đôi mà Effie đã bắt tôi luyện tập. Có một chút chỉnh
sửa và hối thúc. Rồi tất cả im lặng.

“Em mở mắt được chưa?”
tôi hỏi.

“Được rồi,” Cinna nói.
“Mở mắt đi.”

Người đứng trước mặt
tôi trong gương như đến từ một thế giới khác. Làn da lấp lánh và đôi mắt lung
linh. Bộ quần áo rõ được làm từ đá quý. Ôi, bộ váy của tôi được phủ kín những
viên đá quý lấp lánh đủ màu sắc, đỏ có, vàng có, trắng có cộng với một chút
xanh làm nổi bật bề mặt của những họa tiết rực lửa. Một chuyển động nhỏ nhất
khiến người ta có cảm giác tôi đang chìm trong lửa.

Tôi không lộng lẫy. Tôi
không xinh đẹp. Tôi sáng lóa như ánh mặt trời.

Trong một lúc, tất cả
chỉ biết chăm chú nhìn tôi. “Ồ, Cinna,” cuối cùng tôi thì thầm. “Cảm ơn anh.”

“Xoay một vòng cho
anh,” anh nói. Tôi dang tay và xoay thành một vòng. Cả đội òa lên ngưỡng mộ.

Cinna không để ý đến
đám đông, bắt tôi đi lại trong bộ váy và đôi giày, vốn thoải mái hơn hẳn đôi của
Effie. Bộ váy rủ xuống theo một cách khiến tôi không phải nhấc váy lên khi bước,
giúp tôi nhẹ đi một gánh nặng.

“Sao? Sẵn sàng cho cuộc
phỏng vấn rồi chứ?” Cinna hỏi. Qua thái độ tôi đoán anh đang hỏi về Haymitch.
Anh biết là tôi cảm thấy chán ngán như thế nào.

“Em đến là sợ. Haymitch
gọi em là con sên đói. Dù chúng ta đã cố gắng đến mấy, em vẫn không thể làm
đúng ý ông ấy. Em không sao làm được những điều mà ông ấy muốn,” tôi nói.

Cinna nghĩ ngợi trong
thoáng chốc. “Tại sao em không đơn giản là làm chính mình?”

“Làm chính mình ư? Như
vậy cũng không được. Haymitch nói rằng em trông sưng sỉa và thù địch,” tôi nói.

“Ừm, em đúng là như thế…
khi ở gần Haymitch,” Cinna tươi cười. “Anh không thấy em như vậy. Đội chuẩn bị
ngưỡng mộ em. Thậm chí em còn thuyết phục được Ban Tổ chức. Và đối với những
người dân ở Capitol, đấy, họ không ngừng bàn tán về em. Không ai là không ngưỡng
mộ phong thái của em.”

Phong thái của tôi. Điều
này mới. Tôi không biết chính xác ý của anh là gì, nhưng có lẽ anh muốn nói tôi
là một chiến binh. Với sự quả cảm. Điều đó không có nghĩa là tôi chưa hề tỏ ra
thân thiện. OK, có thể là tôi không đủ cởi mở với những người tôi gặp, có thể nụ
cười của tôi khó nhận ra, nhưng tôi thật sự quan tâm đến một số người nào đó.

Cinna nắm lấy đôi tay lạnh
giá của tôi. “Giả sử trong lúc trả lời phỏng vấn em nghĩ đến một người bạn ở
nhà. Người bạn tốt nhất của em sẽ là ai?” Cinna hỏi.

“Gale,” tôi nói ngay.
“Nhưng chuyện đó chẳng nghĩa lý gì, Cinna ạ. Em sẽ không bao giờ kể với Gale những
điều ấy. Anh ấy vốn đã biết.”

“Còn anh thì sao? Em đã
nghĩ về anh như một người bạn chứ?” Cinna hỏi.

Trong những người tôi
đã gặp từ lúc xa nhà, Cinna vẫn là người tôi thấy thú vị nhất. Tôi thích anh
ngay lần gặp đầu tiên và anh cũng chưa từng làm tôi thất vọng. “Em nghĩ là thế,
nhưng…”

“Anh sẽ ngồi ở khu
chính với những nhà tạo mẫu khác. Em có thể nhìn ngay thấy anh. Khi trả lời phỏng
vấn, hãy nhìn anh, và trả lời một cách trung thực nhất,” Cinna nói.

“Ngay cả nếu em nghĩ trả
lời như thế thật tệ hại?” Tôi hỏi. Bởi điều đó có thể xảy ra lắm chứ.

“Nhất là khi em nghĩ trả
lời như thế thật tệ hại.” Cinna nói. “Em sẽ thử chứ?”

Tôi gật đầu. Đó là kế
hoạch của chúng tôi. Hay ít ra là một cái phao cứu sinh cho tôi níu lấy.

Rồi cũng đến lúc phải
đi. Cuộc phỏng vấn diễn ra trên một sân khấu dựng trước Trung tâm Huấn luyện. Một
khi rời khỏi phòng, chỉ chốc lát thôi là tôi đã đứng trước đám đông, trước máy
ghi hình, trước toàn bộ cư dân Panem.

Khi Cinna xoay nắm cửa,
tôi ngăn tay anh lại. “Cinna…” Tôi hoàn toàn bị ngợp trước nỗi sợ hãi khi phải
bước ra sân khấu.

“Hãy nhớ lấy, họ đều
yêu mến em,” anh dịu dàng. “Hãy là chính mình.”

Chúng tôi gặp những người
còn lại của nhóm Quận 12 tại thang máy. Portia và bộ sậu của cô hẳn đã làm việc
vất vả. Peeta trông khá ấn tượng trong bộ cánh màu đen với những đường nhấn rực
lửa. Chúng tôi nhìn nhau và cảm thấy nhẹ nhõm khi không mặc đồ giống nhau.
Haymitch và Effie đều ngất ngây khi thấy chúng tôi. Tôi lờ Haymitch, nhưng vẫn
nhận những lời khen ngợi của Effie. Effie có thể vô vị và nhạt nhẽo, nhưng bà
không khó tính như Haymitch.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3