Tình yêu không mật mã - Chương 11
Chương 11: Những ký ức bị che giấu
Lục Hiển Phong vừa
xuống xe thì nhìn thấy người
đàn ông đang bước ra khỏi cửa.
Người này khoảng trên dưới
ba mươi tuổi, dáng người cao gầy,
mặt mũi sáng sủa. Nếu bỏ qua sự
xảo quyệt
ẩn sâu trong đáy mắt thì thoạt
nhìn rất giống một bác sỹ nha khoa hoặc
giáo sư đại học.
Lục Hiển Phong nhìn rất
nhanh từ vai xuống eo, đến đôi chân dài của anh ta, rồi
lại nhìn nhanh lên mặt. Trong một
khoảnh khắc
rất ngắn,
trong đầu anh đã đưa
ra được đánh giá bước đầu-anh
ta tuyệt đối
không giống như vẻ nho nhã bề
ngoài.
Ký ức nhanh chóng
quay về, dường
như cùng một lúc, anh nhớ lại
mình đã gặp người này ở đâu rồi. Hai tiếng
đồng hồ
trước ở
khách sạn phía tây khách sạn Hyaat.
Sở dĩ anh để ý đến
anh ta là bởi vì ánh mắt người
này đang theo dõi Bành Tiểu Ngôn và người đàn ông tên là Simon. Cái kiểu quan sát một
cách vô tình, ánh mắt nhìn lại rồi
thôi, không khiến cho đối phương cảnh
giác.
Không thể chỉ là tình cờ.
Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện
trong đầu Lục Hiển Phong.
Tuyệt đối không thể
chỉ là tình cờ. Khả năng nhìn nhận con người
của Lục
Hiển Phong đã được đào tạo một cách chuyên nghiệp, anh có thể khẳng định
người này không chú ý đến Simon hay Bành Tiểu Ngôn mà hoàn toàn chú tâm đến
các tiểu tiết khi hai người gặp nhau, ánh mắt
khi anh ta nói, ánh mắt cô ấy nhìn anh ta, thái độ của anh ta khi lấy thức
ăn cho cô...
Điều này có ý nghĩa
gì đó.
Lục Hiển Phong tháo kính đen vứt vào trong xe, bước đến gần người
đàn ông đang chầm chậm bước
đi, ánh mắt suy tư điều gì đó.
"Thật đúng
lúc." Lục Hiển Phong nhìn từ trên xuống dưới
đánh giá anh ta, thản nhiên giống như là đang chọn rau ở chợ, "Tình cờ
lại gặp
nhau ở đây-Anh quen Hình Nguyên
à?".
Mặt người đàn ông tươi cười.
Một nụ
cười ôn hòa và vô hại, nhưng lại
khiến Lục
Hiển Phong bất giác đề phòng.
"Đúng là đời người có thể
gặp lại
nhau ở bất
cứ đâu. Tôi là La Thanh Thụ. Nếu
không nhầm thì anh là anh Lục đúng không?".
Lục Hiển Phong bắt
tay anh ta, mặt không để lộ cảm xúc gì, gật
đầu, "Thật là may mắn". Trong
lòng cảm thấy cái tên này đã nghe thấy
ở đâu...lẽ
nào anh ta chính là người bạn ở Đức của
Hình Nguyên?
Trong khi suy đoán, mặc
dù thân phận của người này vẫn chưa được
xác định nhưng những cảnh
giác ban đầu đã giảm bớt
đi.
Lại còn chuyện này nữa,
vẫn chưa đủ
phiền phức
sao? Lục Hiển Phong bất giác chau
mày.
La Thanh Thụ chỉ vào căn phòng phía sau, ánh mắt có gì đó rất
lanh lợi. "Tôi vừa mới
biết anh Lục
cũng quan tâm đến việc mà tôi đang nhúng tay vào. Thế nào? Có muốn
đi cùng tôi một chuyến không? Cũng đúng lúc tôi đang thiếu một
trợ thủ."
Lục Hiển Phong hơi nheo mắt lại, chăm chú đến mức
ánh mắt của
anh dường như khiến cho nhiệt
độ không khí giữa hai người tăng lên. Tuy
nhiên, giọng điệu rất bình tĩnh, bình
tĩnh đến mức
nghe có vẻ ấm áp: "Tôi có việc rất thú vị-
Không biết anh La đang nói việc gì?".
La Thanh Thụ cười, "Tôi không biết nhiều về việc
của anh Lục,
nếu nhớ
không nhầm, anh cũng đang tìm dấu tích của
cô Lâm?".
Lục Hiển Phong bất
giác ngạc nhiên, lông mày nhướng lên, "Lâm Chi Chi? Cô ấy có liên quan gì đến anh?".
La Thanh Thụ chau
mày, "Cô ấy và tôi không có quan hệ gì. Tôi chỉ
cầm tiền
của người
khác mà làm thôi".
Lục Hiển Phong chau mày lại, "Anh nói là...có người
thuê anh? Là ai?".
La Thanh Thụ
La Thanh Thụ cười, đáp: “Không sai, có người thuê tôi tìm tung tích của Lâm Chi Chi. Nhưng tôi có nguyên tắc riêng, rất
tiếc là không thể nói cho anh thân phận của người
thuê được”.
Lục Hiển Phong chau mày, trong lòng cảm thấy
hơi bực bội.
Người anh ta nói liệu có phải
là Tô Cẩm không? Nếu là cô ấy…vì
sao cô ấy lại cứ phải làm như vậy?
Là do không tin tưởng mình? Hay là vì
hôm đó mình dẫn người về
nhà, khiến cho cô ấy quyết
định phải
vạch giới
hạn rõ ràng giữa mình và cô ấy?
Thậm chí cô còn không
gọi điện
cho anh.
Đây là điều mà anh muốn, nhưng…
Lục Hiển Phong ngậm
một điếu
thuốc, đang định quay về xe tìm bật lửa
thì một chiếc bật lửa màu bạc
chìa ra trước mặt anh, tách một tiếng xòe ra một
ngọn lửa
nhỏ.
Châm thuốc xong, Lục Hiển
Phong không ngước mắt lên, nói một
câu: “Cảm ơn”.
La Thanh Thụ cất bật
lửa vào túi, tươi cười nói: “Không cần phải cảm ơn, tôi đang thiếu trợ
thủ. Thật
sự là anh không muốn suy nghĩ về
vấn đề
chia sẻ quyền lợi với tôi sao? Anh không nên để mình bị
thiệt như thế”.
Lục Hiển Phong lại
chau mày.
Thời gian gần đây, tất
cả tâm trí của anh đều để tâm đến
Vu Dương và những người bên cạnh
cô ta. Tuy nhiên, cô ta chẳng có động tĩnh gì, ngay cả việc công ty của cô ta cũng ít đến. Đây vốn dĩ là một điều
rất đáng nghi nhưng những nghi ngờ
đối với
cô ta cũng chỉ dừng lại ở đó. Cô ta tự
lái xe đi làm, rất ít khi gặp riêng với
trợ lý của
mình.
Đây rõ ràng là điều
không bình thường, nhưng
những biểu hiện của sự bất bình thường
này lại diễn
ra rất bình thường, khiến cho anh không
thể nắm
được đầu
mối nào. Thế là sự bực bội
trong lòng Lục Hiển Phong càng chất chứa thêm, mỗi
ngày anh không hút dưới hai bao thuốc.
“Nói với anh như
thế này”, ngữ điệu
của La Thanh Thụ rõ ràng là có vẻ mê hoặc hơn, “Tôi đã gặp cô Bành, bây giờ, tôi
đang muốn đi gặp cậu Lâm. Rất trùng hợp
là, tôi còn là bác sỹ tâm lý, giỏi nhất
là làm thôi mien. Tôi nói như vậy,
cậu có cảm
thấy hứng
thú hơn không?”
Thôi miên?
Tim Lục Hiển Phong đập
nhanh.
“Thế nào?” La Thanh
Thụ nở
một nụ
cười như đang thương lượng, nhìn có vẻ
rất…quái.
Lục Hiển Phong dập
điếu thuốc,
nói dứt khoát: “Được!”.
Muốn tìm Lâm Cường không khó.
Họ đến đúng vào giờ
lên lớp, người ở trong ký túc xá
không đông. Từ cửa phòng nhìn vào, Lâm Cường
đang dựa vào giường đọc sách-chỉ có cậu
ta ở trong phòng.
Thiên thời.
Đây là phòng của cậu ta, mọi
ngóc ngách đều rất quen thuộc. Ở nơi mà cậu ta cảm thấy an toàn nhất,
cho dù có gặp người lạ thì cậu ta cũng không quá cảnh giác.
Địa lợi.
Tất cả mọi
người đều
đi học, từ
phòng học về đến đây thì cũng phải đi qua nửa
sân trường. Cũng có thể nói, trong khoảng
thời gian anh cần, Lâm Cường không thể gặp gỡ ai, việc
họ cần
tiến hành sẽ không bị ai làm phiền.
Nhân hòa.
La Thanh Thụ lộ vẻ
hài lòng nhìn Lục Hiển Phong.
Lục Hiển Phong phớt
lờ liếc
nhìn anh ta rồi quay sang nhìn Lâm Cường, “Từ
khi cậu ra viện không có thời gian đến thăm cậu.
Đây là anh La bạn của tôi, anh ấy
là bác sĩ, tôi mời anh ấy đến
đây xem vết thương cho cậu”.
Lâm Cường có vẻ ngại
ngần, “Bác sĩ La, vết thương của
em không sao mà.”
“Nghe nói là cậu bị ngã”, La Thanh Thụ ngồi lên chiếc ghế
đặt cạnh
giường, nhìn vào mắt cậu
ta, ánh mắt hiền hậu, “Có bị gãy xương không?”.
Lâm Cường lắc đầu,
ánh mắt có chút mơ màng, “Không sao.
Nghiêm trọng nhất cũng chỉ
có hai vết rạn ở xương
đùi…”.
La Thanh Thụ nhìn vào
mắt cậu,
cố ý nói nhỏ như đang ve vuốt: “Rạn xương
thì cũng cần nghỉ ngơi. Còn đau không?”.
Lâm Cường lắc lắc
đầu, ánh mắt
bất giác trở nên mơ màng.
Lục Hiển Phong lùi ra cửa phòng, cảnh giác với mọi
động tĩnh ở
ngoài hành lang. Phía sau anh, giọng của La Thanh Thụ
ngọt ngào và êm ái: “Tôi là bác sĩ của cậu,
cậu nhất
định phải
tin tôi”.
“Vâng…”
“Thế cậu có thể
nói cho tôi cậu bao nhiêu tuổi được
không?”
“Đến tháng Chín em
tròn hai mươi tuổi”.
“Ở trong phòng cậu lớn
thứ năm à?”
“Không, em lớn thứ ba”.
“Bình thường cậu ăn cơm ở
nhà ăn phải không?”.
“Vâng”.
“Lâm Chi Chi lớn hơn
cậu mấy tuổi?”.
“Hơn em mười tuổi”.
“Cậu với bạn
học đề
đến nhà ăn ăn sao?”.
“Không, anh cả thích
mang cơm về phòng ăn”.
“Cậu có thích thành
phố T không?”.
“Không thích. Chỗ nào
cũng hỗn loạn, rất ồn ào”.
“Lâm Chi Chi có đến
thăm cậu không?”.
“Đã từng đến”.
“Các bạn học khác có đến
thường xuyên không?”
“Có”.
“Họ thường đến
làm gì?”.
“Chơi bài, nói chuyện”.
“Sau khi tan học cậu thường
làm gì?”.
“Đánh bóng”.
“Lần gần đây nhất
Lâm Chi Chi đến thăm, cô ấy đã nói gì?”.
“Chị ấy nói có thể
cho em tiền học hết đại học,
bảo em đừng
đi làm thêm mà bỏ học”.
“Thích bơi không?”.
“Không thích”.
“Đã đến bể bơi của
trường chưa? Điều
kiện thế
nào?”.
“Đến vài lần, cũng không tồi”.
“Một ngày trước khi cậu
bị ngã, Bành Tiểu Ngôn đến tìm cậu, cậu
đang ăn cơm trưa à?”.
“Không, vừa chơi
bóng xong, chuẩn bị về ký
túc”.
“Vệ sinh ở ký túc là do mình tự dọn dẹp à?”.
“Mọi người thay nhau quét dọn”.
“Hội sinh viên có kiểm tra vệ
sinh không?”.
“Có lúc kiểm tra”.
“Cậu có phải là thành viên của hội sinh viên không?”
“Không”.
“Bành Tiểu Ngôn đến tìm cậu,
là hỏi tung tích của Lâm Chi Chi sao?”.
“Đúng”.
“Cậu có biết không?”.
“Em..”
Tiếng nói đột nhiên dừng
lại.
Lục Hiển Phong quay lại
nhìn, Lâm Cường đang nhìn thẳng vào mặt
La Thanh Thụ, ánh mắt rất
hoang mang, giống như
là đang lạc giữa sương mù. Tuy nhiên, những cảm
xúc đó thể hiện rất rõ, ngay cả Lục
Hiển Phong ở cũng có thể nhận ra, anh cảm
thấy vô cùng kinh ngạc-cậu
bé này đang đấu tranh rất khổ
sở bởi
cái nút buộc trong ký ức của
mình hay là do những câu hỏi của
La Thanh Thụ?
La Thanh Thụ không
dám hỏi thêm, nhẹ nhàng nói: “Vết thương
bên ngoài thì cũng cần nghỉ ngơi bồi
bổ, vết
thương bên trong rất dễ để lại di chứng”.
Sự đấu tranh trong mắt
Lâm Cường dần dần dịu đi, thần
sắc đã tỉnh
táo, ánh mắt nhìn La Thanh Thụ có vẻ
mơ màng. “Xin lỗi bác sĩ,
có phải đầu
óc em vừa mất tập trung không?”.
La Thanh Thụ cười, đáp: “Đúng rồi, tôi hỏi cậu có bị
thương bên ngoài không, cậu
không để ý đến”.
Lâm Cường có vẻ hơi xấu
hổ, “Em xin lỗi, có lẽ là em…”.
“Không sao.” La Thanh Thụ
vội vàng nói. “Tôi ở cách đây không xa, vài ngày nữa tôi lại
đến thăm cậu
xem tình hình của cậu thế
nào.”
Lâm Cường vội vàng từ
chối: “ Như vậy
thì phiền anh quá”.
La Thanh Thụ cười, đáp: “Tôi và anh Lục đều là bạn của
chị gái cậu,
quan tâm đến em trai cô ấy là điều
nên làm. Bây giờ cậu cử động không tiện,
đến bệnh
viện kiểm
tra thì rất phiền phức. Là người nhà thì không cần khách sáo”.
Lâm Cường nhìn anh, rồi nhìn Lục
Hiển Phong đang đứng ngoài cửa, do dự hỏi:
“Em gọi điện
thoại cho chị gái em thì thấy tắt máy, chị
ấy…”.
Lục Hiển Phong và La Thanh Thụ nhìn nhau, Lục Hiển Phong cười,
đáp: “Công việc mà, lúc nào mà chả thế.
Bây giờ cô ấy không có ở thành phố T, phải
qua đợt này mới về”.
Lâm Cường “Ồ” một
tiếng, thần
sắc có vẻ
bình tâm lại.
Lục Hiển Phong vỗ
vai cậu ta, “Được rồi, không có việc gì chúng tôi về trước đây. Câu nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì gọi điện
cho tôi”.
Bước ra khỏi ký túc, Lục
Hiển Phong vô cùng ủ rũ, La Thanh Thụ lại có vẻ như có rất
nhiều suy nghĩ trong lòng.
“Anh biết không?”
Nhìn ra sân bóng ở phía xa, La Thanh Thụ hơi nheo mắt lại, như tự nói với
mình: “Khi bị thôi miên, có sự khác nhau rất
lớn với
mỗi người.
Một phần
mười những
người bị
thôi miên không có phản ứng gì, mà những
người dễ
bị thôi miên cũng chỉ chiếm
tỷ lệ
một phần
mười thôi”.
Lục Hiểu Phong hỏi
lại: “Lâm Cường và Bành Tiểu Ngôn thuộc loại
nào?”.
“Lâm Cường không đề phòng với
người lạ
mặt nên cậu
ta là thuộc người loại sau, nhưng
Bành Tiểu Ngôn…” La Thanh Thụ cầm
điếu thuốc
Lục Hiển
Phong đưa cho, trầm tư
giây lát rồi nói nhỏ: “Cô ấy
có nhận thức
rõ ràng về bản thân”.
Lục Hiển Phong để
ngón tay cầm thuốc của mình dừng lại
trên môi, “Nghĩa là sao?”.
“Không sao, chỉ là hơi
xúc động một chút thôi.” La Thanh Thụ
lắc đầu,
nhanh chóng chuyển chủ đề,
“Không phải là cậu cũng nghi ngờ họ bị
thôi miên tâm lý sao? Vì sao không tìm người
chứng thực?”.
Lục Hiển Phong nghĩ đến
câu nói của Mạnh Hằng Vũ “Anh sẽ đi tìm chuyên gia”, trong lòng cảm thấy
không yên tâm. Rốt cuộc anh ấy
đã tìm thấy chuyên gia chưa?
Liệu có thể là…sau khi tìm thấy đã đi
theo mình để gặp gỡ Bành Tiểu Ngôn rồi?
Điếu thuốc đã cháy hết
khiến cho đầu ngón tay cảm thấy hơi nóng. Dập điếu thuốc, Lục
Hiển Phong sốt ruột hỏi: “Thế
bây giờ phải
làm gì?”.
La Thanh Thụ trầm tư một
lát, “Anh có thể hẹn hai người
họ cùng một
lúc được không?”.
Lục Hiển Phong ngạc
nhiên, “Anh có thể tiến hành thôi miên hai người cùng một
lúc sao?”.
La Thanh Thụ lắc đầu,
“Tình hình của họ, có vẻ như được khóa bằng
hai khóa, cần phải mở một khóa trước
đã…Anh có biện pháp gì không?”.
Lục Hiển Phong nhướng
lông mày, “Để tôi nghĩ đã rồi sẽ
trả lời
anh sau”.
Cửa văn phòng kêu ầm một
tiếng rồi
lại nặng
nề đóng vào.
Tô Cẩm đang ngồi viết
báo cáo trên máy tính giật mình, tay run
run, trên màn hình xuất hiện vài chữ
viết sai. Cô vội vàng lùi ô, xóa đi từng
chữ một.
“Cửa hỏng thì phải
đền đấy,
cậu không cần tiền thưởng nữa
à?” Tô Cẩm lưu lại file, ngẩng
đầu, nhìn thấy Trần Lâm đang đứng cạnh
bàn mình, vẻ mặt tức tối.
Cô không nhịn được, “Lại
sao thế? Không phải là cậu lại bị
anh Ngụy cho một bài đấy chứ?”.
Trần Lâm là con trai,
khi Ngụy Xuyên lên lớp cậu
ta thì không kiêng dè gì. Nhưng ở
Hải Công, ai cũng biết tính khí của
anh Ngụy hơi kỳ quặc, đối với những
người không vừa ý thì anh ấy cũng không
muốn nhắc
nhở. Vì thế,
người trong bộ phận kỹ thuật
đều đánh giá tốt Trần Lâm, nói là cậu ấy sắp trở
thành đệ tử
ruột của
Ngụy Xuyên.
Trần Lâm tức tối
chạy đến
bàn của Tô Cẩm, cầm lấy nửa
gói bim bim vị cải để cạnh máy tính của
cô. “Em thấy chị toàn ăn cái này thôi, không sợ
bị nóng à?”.
Tô Cẩm cướp lại
đồ ăn của
mình, “Đừng cướp của chị. Sao thế?”.
Trần Lâm nhìn vào bàn
tay không của mình, vẻ tiếc
nuối, thở
dài, “Cũng chẳng có gì đáng tức giận.
Em chỉ là một thực tập sinh, làm gì có quyền được nói?”.
Tô Cẩm thắc mắc,
“Cuối cùng là chuyện gì?”.
Trần Lâm dựa vào tường,
thủng thẳng
nói: “Còn chuyện gì nữa? Chuyện
Trung Hoàn thôi”.
Tô Cẩm giật mình, “Trung Hoàn lại phiền nhiễu gì à?”.
“Vừa rồi anh Ngụy
bảo em đem bản báo cáo tối qua anh ấy sửa
đến bên xưởng
chính”, Trần Lâm nói, “Khi em đi, ông
Tiêu đang nói chuyện với anh ấy,
nhìn thấy em đi vào, ông Tiêu bảo em nói với
chị là, Trung Hoàn cần trả
lại một
lô đồng hồ,
bảo chị
ký vào đó”.
“Bảo tôi ký vào?” Tô
Cẩm ngạc
nhiên, “Anh Ngụy nói sao?”.
“Mặt anh Ngụy cũng tái đi, khi em đi thấy họ
đang cãi nhau.” Trần Lâm thở dài. “Chị
Tô, em đã suy nghĩ việc này khi đi trên
đường. Việc
lắp đặt
hai thiết bị này đều đặt lên vai chúng ta, anh Ngụy là phụ
trách chính, trong tay còn có mấy hệ thống
máy móc khác, việc nhận hay trả
lại lô hàng ấy không đến lượt anh ấy
phải làm. Em là thực tập
sinh, cũng không có quyền hạn gì để
ký tên. Ông Tiêu chỉ trông vào chị thôi.”
Nét mặt Tô Cẩm trầm
ngâm, “Cái mà bên ông Tiêu nói, liệu có
thể là lô van bướm mà Tào Anh muốn trả lại
không?”.
Trần Lâm lắc đầu,
“E rằng là như vậy. Chị
quên rồi ạ,
anh Ngụy còn nói việc này không dễ
dàng giải quyết như vậy
đâu”.
Tô Cẩm chau mày, vứt gói bim bim vị
cải lên bàn làm việc, “Bên Trung Hoàn đúng là có chỗ dựa rồi, ngay cả
ông Tiêu cũng bị lôi vào…Cậu nói xem ông Tiêu có nắm rõ sự
tình không?”.
Hai đầu ngón tay của Trần
Lâm chạm vào gói đồ ăn vặt
của cô, không ngầng đầu nói: “Làm sao em
biết được?
Em chỉ là thực tập sinh thôi”.
Tô Cẩm thở dài.
Trần Lâm lại hỏi:
“Thế chị
định làm thế nào?”.
“Chúng ta phải tin tưởng lãnh đạo
thôi”, Tô Cẩm bóp trán rồi thở
dài, “Hơn nữa, ông Tiêu chỉ nói là “một
lô đồng hồ”,
chứ không nói là “mười mấy
cái van bướm đó”, vì thế chúng ta đừng
tự dọa
mình”.
“Nếu thật thì sao?” Trần
Lâm hỏi lại,
“Chị có ký không?”.
Tô Cẩm trầm tư giây lát, vẻ thản nhiên, “Chưa
biết được”.
Bành Tiểu Ngôn đi qua
shop quần áo nữ, tiện tay lấy một
bộ váy vào phòng thử đồ. Một lúc sau, bước
ra quét thẻ trả tiền, không ngẩng đầu
đi thẳng ra thang máy. Sau khi đi xuống tầng,
cô vòng qua quầy mỹ phẩm
rồi bước
vào hàng KFC. Đúng vào bữa trưa,
trước quầy đang có rất nhiều người
xếp hàng, trong nhà ăn đông nghịt người.
Bành Tiểu Ngôn bước nhanh ra khỏi bầu không khí đầy
mùi thức ăn đó, quả nhiên nhìn thấy
một chiếc
taxi màu xanh lam đỗ bên đường.
Bành Tiểu Ngôn men
theo vạch đường cho người đi bộ chạy
sang rồi lên xe, cửa xe chưa kịp
đóng khít thì xe đã chạy nhanh ra khỏi tòa nhà trung tâm thương mại.
Bành Tiểu Ngôn vỗ vào trán, “Giống
như là 007 vậy, có cần phải
như vậy không?”.
Lái xe đang mải quan
sát đường nên không trả lời
câu hỏi của
cô.
Bành Tiểu Ngôn rất hứng
khởi, “Anh xem tôi có khả năng làm nhân viên đặc vụ không? Tôi hành động rất
nhanh, không quá hai mươi phút…”.
“Nhiều nhất là ba phút.” Người lái xe mất kiên nhẫn, chặn
đứng những
lời nói phét của cô.
“Ồ?” Bành Tiểu Ngôn không hiểu,
“Làm gì mà chỉ ba phút?”.
Lục Hiển Phong lái xe vào một con đường yên tĩnh,
không quay đầu lại nói: “Tôi quen một người, nếu
anh ấy thực
hiện thì từ
lúc vào tòa nhà trung tâm thương mại
cho đến lúc ra, không quá ba phút”.
Bành Tiểu Ngôn há hốc miệng:
“Thật hay đùa đấy? Quần áo nữ là ở
tầng bốn
mà”.
Lục Hiển Phong liếc
nhìn cô qua chiếc kính hậu, “Quần
áo nam ở tầng
năm”.
Bành Tiểu Ngôn ngạc nhiên há hốc
miệng: “Cũng đúng. Anh nói xem người đó…thật
hay giả?”.
Lục Hiển Phong không nói gì nữa.
Bành Tiểu Ngôn nghĩ
đi vẩn vơ rồi
hỏi: “Này, Tô Tô nhà anh đã khỏe hơn chưa?”.
“Gì?” Chiếc xe đột nhiên chạy
ra khỏi làn đường, mặt Lục Hiển
Phong biến sắc, “Thế nghĩa là sao?”.
Bành Tiểu Ngôn ngạc nhiên, “Tôi đang nói Tô Tô mà. Mấy ngày trước
không phải là cô ấy ốm một trận
thừa sống
thiếu chết
sao?”.
“Cô ấy ốm à?” Lục
Hiển Phong ngạc nhiên, “Bệnh gì vậy?”.
Bành Tiểu Ngôn tròn mắt ngạc
nhiên, “Anh không biết sao? Thế thì làm sao có thể làm người đàn ông của cô ấy
được?”.
Lục Hiển Phong liếc
nhìn cô qua kính chiếu hậu, ánh mắt
đầy cảnh
giác.
Bành Tiểu Ngôn nhìn lại anh, không có ý định lùi bước, “Anh nhìn
tôi làm gì? Tôi nói không đúng à?”.
Lục Hiển Phong không nhìn nữa, giải thích một cách dứt
khoát: “Giữa chúng tôi không như
cô nghĩ đâu, chỉ là bạn bè mà thôi”.
“Bạn bè mà thôi?”
Bành Tiểu Ngôn nghe thấy câu này thì cảm
thấy tức
giận. Tất
cả những
hành động giúp cô ấy giải
vây, chăm sóc cô ấy, thậm chí quan tâm đến từng hành động của
cô ấy đều
chỉ là bạn
bè thôi sao? Người này đúng là…một anh chàng tốt
bụng hay giúp đỡ người khác.
“Thế thì cứ coi như tôi chưa nói gì là được.” Bành Tiểu
Ngôn cười lạnh lùng. “Có ai mà lại
nhiệt tình như thế? Bạn
bè bình thường, cũng không thể quan tâm chu đáo như vậy được.”
Bàn tay đang cầm vô
lăng bất giác nắm chặt hơn,
trong lòng Lục Hiển Phong tự
nhiên cảm thấy buồn bã. Anh nhấn ga, chiếc
xe phóng đi như bay.
Mười phút sau, chiếc xe taxi dừng
lại ở
một con ngõ nhỏ bình thường.
Lục Hiển Phong im lặng
xuống xe, bước đến mở cửa.
Bành Tiểu Ngôn cũng không thèm để ý đến
anh, chậm rãi xuống xe, hiếu kỳ nhìn con
ngõ nhỏ.
Đây là nơi tập
trung của các thương gia đến thành phố
T trước thời
kỳ giải phóng, có thời kỳ người
dân gần đó gọi là “đường tụ tài”. Những
thương nhân này có nhiều tiền nhưng lại
không muốn để lộ sự giàu có của
mình nên nhà họ thường có cấu
trúc rất bền
mà bề ngoài không hề bắt mắt. Sau giải
phóng, con đường này được gọi
là đường Hàng Châu, thể hiện
đây là một nơi có chiều dài lịch
sử của
thành phố T. Nghe nói, chính phủ muốn
lấy nơi này làm khu bảo tang, không rõ thật hay là giả.
Trong khi cô đang suy nghĩ lung tung, Lục Hiển
Phong đã vào trong sân.
Bành Tiểu Ngôn do dự một
lát, cũng bước vào theo, “Ôi, Lục Hiển
Phong, anh đỗ xe trước cửa
như vậy à?”.
Lục Hiển Phong không quay đầu lại đáp: “Không cần trông, đợi
một lát sẽ
có người đến
lái đi”.
Bành Tiểu Ngôn rất muốn
hỏi anh lấy
chiếc xe này ở đâu ra, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bất cần
đời của
anh ấy, cô cũng ngại không hỏi
gì nữa.
Nếu chú ý xem xét tứ hợp
viện này sẽ
thấy, mặc
dù được thu dọn rất sạch sẽ
nhưng không có khói bếp,
không hề giống một nơi
có người ở.
Thời tiết lúc này cũng đã ấm hơn, cây cối đâm chối nảy lộc,
không khí ấm áp và tươi
mới.
La Thanh Thụ đang ngồi trong phòng uống
trà, nhìn thấy ngoài cửa có hai người
lần lượt
bước vào, mỉm cười vẫy tay, “Ngồi
bên này”.
Bành Tiểu Ngôn bước vào mới
phát hiện ra trà cụ của
anh ấy mặc
dù được chọn
rất sành, nhưng lại dùng loại
trà hoa nhài rất phổ biến,
không kìm lòng được than thở: “Thật
là tiếc cho bộ đồ uống trà của
anh”.
La Thanh Thụ rót cho
cô một tách trà, đẩy về
phía cô, “Thời tiết đẹp như
thế này, uống gì cũng cảm thấy thích”.
Bành Tiểu Ngôn nhấp một
ngụm trà, ngẩng đầu hỏi: “Anh La, anh tìm tôi có việc gì? Có gì bí mật mà phải đến tận
đây mới nói?”.
La Thanh Thụ vừa đưa trà cho Lục Hiển Phong, mời anh ấy
ngồi xuống,
vừa cười
nói với cô: “Nơi này rất thanh tịnh,
không có ai đến làm phiền, rất
thích hợp để thôi miên”.
Bành Tiểu Ngôn ngạc nhiên, “Thôi miên tôi sao?”.
La Thanh Thụ gật đầu,
thận trọng
nói: “Tôi luôn cảm thấy dấu
vết quan trọng của Lâm Chi Chi trong
đầu cô, nhưng bí mật này đã bị ký ức của
cô giấu kín. Tôi hy vọng cô tin tôi, phối hợp với tôi để
tìm ra nó”.
Thái độ của Bành Tiểu
Ngôn có vẻ đang đấu tranh tư tưởng,
“Vì sao không phải là Lâm Cường?”.
“Bởi vì…” La Thanh
Thu nhìn cô, nhẫn nại trả
lời: “Cậu
ta vốn không hề biết là Lâm Chi Chi đã mất tích, vì thế
những ký ức
của cậu
ta không đem lại thông tin cho tôi. Đối với
cậu ta, những
thông tin liên quan đến Lâm Chi Chi chỉ là một
tờ báo cũ có khắp nơi, cho dù tìm ra được gì thì cũng rất phí sức lực. Trong ký ức
của cô, điều
mà chúng ta muốn biết giống
như một cái cây to lớn trên thảo
nguyên. Mặc dù đã bị người
khác khóa lại nhưng mục tiêu phải
mở ra là rất
rõ ràng”.
Bành Tiểu Ngôn có vẻ không hiểu
lắm, “Thế
anh chuẩn bị mở khóa à? Liệu có làm cho tôi trở thành một kẻ ngốc
không?”.
“Cô chỉ cần tin tưởng
tôi là được”.La Thanh Thụ cười.
“Về vấn
đề sau, nói thế này, tôi có phòng khám ở
Mu-nich, tất cả mọi thông tin liên quan
tôi đã giao cả cho người này”. Anh chỉ
vào Lục Hiển
Phong đang ngồi im lặng một
bên, “Nếu tôi làm điều gì có hại
đến cô, anh ấy sẽ khởi tố
tôi. Như thế thì, sự nghiệp
sau này của tôi không thể phát triển
được nữa”.
Bành Tiểu Ngôn nhìn Lục Hiển
Phong, thấy anh rất trầm tĩnh, sự lo lắng
trong lòng cũng vơi đi. Mặc dù những gì anh ta nói
trên đường đi khiến cô không vui, nhưng cho dù nói như
thế nào thì từ khi vào viện
đến giờ
anh ta đều chăm sóc cho mình, sự tin tưởng
là vẫn có.
“Được, tôi đồng ý”. Bành Tiểu
Ngôn gật đầu.
“Nhưng nếu tìm ra dấu vết
gì thì các anh phải cho tôi đi cùng”.
La Thanh Thụ nói dứt khoát: “Không thành vấn đề”.