Tình yêu không mật mã - Chương 08 - Phần 1
Chương 8: Vực sâu tối đen
Đường Bắc Kinh gần
khu vực mới
phía đông thành phố. Những năm gần
đây thành phố T đã xây dựng vài trường
đại học
ở đây, vì thế dân cư gần
đó gọi là “đường học phủ”. So với
khu vực cũ, đường ở đây rộng hơn, kiến
trúc hiện đại hơn, người
cũng ít hơn.
Bình thường Tô Cầm rất
ít khi đến đây, ngồi trong xe, nhìn theo hướng Lục
Hiển Phong ra hiệu, cũng chỉ nhìn thấy một
lớp cửa
kính sáng loáng.
Lục Hiển Phong nhìn thấy
vẻ căng thẳng
của cô, mím miệng cười. “Em chỉ cần
nhớ là tòa nhà Phát Triển đường
Bắc Kinh, địa chỉ cụ thể
phòng khám của anh ấy cứ hỏi lễ
tân là được.
Tô Cẩm ngạc nhiên, “Chúng ta không lên đó bây giờ sao?”
Lục Hiển Phong lắc
đầu. “Tạm
thời chúng ta không thể làm gì. Có lẽ
là tôi nghĩ nhiều quá, tôi cảm thấy
nếu bệnh
tình của Bành Tiểu Ngôn và Lâm Cường thực sự
có vấn đề
thì là bạn bè của Chi Chi, tôi lo hành động
của chúng ta cũng đang bị theo dõi. Tôi không biết là em có để
ý không, những việc xảy ra với em và Tiểu
Ngôn, đều bắt đầu từ khi Tiểu
Ngôn đến nhà Lâm Chi Chi. Vì thế, tôi nghi ngờ
là hai người đã làm cho chúng chú ý, rất có thể
chúng không quan tâm đến bạn bè bình thường
của Lâm Chi Chi, không tham gia vào chuyện của
Chi Chi thì sẽ an toàn hơn.”
Anh dừng lại một lát, bất giác nhấn
mạnh thêm: “Tô Tô, em nhất định
phải nhớ
rằng, khi có tôi thì em không được làm điều
gì không?”
Tô Cẩm cắn môi, cảm
thấy hoang mang.
Việc của Lâm Chi Chi đã đi quá xa những dự
liệu ban đầu
của cô, cô biết trong vấn đề này có một
yếu tố
bất thường,
giống như có một
đám mây đen đang bao phủ, điều gì cũng không thể nhìn nhận rõ ràng khiến cho người
ta ngày càng sợ hãi. Nếu đợi
đến khi Bành Tiểu Ngôn và Lâm Cường ra viện, Lục
Hiển Phong cũng biến mất
như Lâm Chi Chi thì ngoài việc
đến tìm gặp
bác sĩ tâm lý để biết được
sự thật
về trí nhớ
của Bành Tiểu Ngôn và Lâm Cường, cô
còn có thể làm được gì? Tiếp tục đi tìm dấu
vết hay là đem hai người bệnh
này đến gặp
cảnh sát?
Tô Cẩm vặn vẹo
hai tay, lắp bắp hỏi anh: “Anh… Anh sẽ không gặp
chuyện gì chứ?”
Lục Hiển Phong cười.
“Đương nhiên!”
Đương nhiên, là đương
nhiên có thể hay là đương
nhiên không thể? Vì sao lại có thể
ung dung như vậy, chẳng khiến
cô bớt lo lắng chút nào.
“Ôi, Tô Tô, không phải
lần trước
em nói với em và Bành Tiểu Ngôn đều
rất thích ăn xíu mại Vương Ký sao?” Có lẽ cảm
thấy sự
bất an trong lòng cô, Lục Hiển
Phong chuyển chủ đề. “Hôm nay tôi đặt xíu mại
và canh xương ở đó. Tôi nói cho em
biết, không đi thì phí, đó là một nhà hàng rất
tuyệt, đặt
hàng, mang đến tận nơi cũng phải xếp hàng.”
Tô Cẩm không nói gì,
chỉ ngơ ngác nhìn anh. Tất cả
các đường nét đều rất nhẹ nhàng, mắt
anh sáng, khóe miệng cong lại vẻ
mãn nguyện, không nhìn thấy bất
kỳ điều gì mất tự nhiên.
Nhưng cô biết, anh đang cố tình lảng sang chuyện
khác. Anh luôn dùng chủ đề ăn uống
để đánh lạc
hướng cô.
Không muốn nói thì
thôi, đánh lạc hướng làm gì? Tô Cẩm tức tối
nghĩ, một con heo mà giao du với cáo thì cũng phải giảo hoạt hơn một
chút chứ… Anh ta cho rằng mình không nhận ra sao?
Cửa xe vừa mở
thì bị một
bàn tay phía sau đóng sập lại.
Tô Cẩm ngạc nhiên, cô nghe thấy bên tai giọng thì thầm vẻ rất cấp
thiết: “Đợi
một lát!”.
Đây là bãi đỗ xe của bệnh
viện, cách một bã cỏ là cánh cửa của
phòng đăng ký nhập viện. Đã quá bữa
trưa rồi, không gian rất yên tĩnh.
Anh ấy… cần đợi
điều gì?
Tô Cẩm ngạc nhiên, quay người lại nhìn, một bàn tay cảu
Lục HIển
Phong vẫn ấn
lên mu bàn tay cô, đơi mắt
đang nhìn về phía trước, giống
như một con thú đang cảnh giác trước
điều gì đó khả nghi, tất cả các cơ đều
căng lên.
Giống như
là… một giây nữa sẽ
có một vụ
giết chóc đẫm máu.
Tô Cẩm nhìn đôi mắt đầy
cảnh giác của anh, cảm thấy lạnh
sống lưng. Theo hướng anh nhìn, cô thấy hai
người đàn ông đang bước lại
bãi đỗ xe từ bậc thang phogn2 đăng ký
nhập viện.
Người bên trái mặc một bộ vest màu đen, dáng người tấp, khuôn mặt yếu
đuối nhưng lại
có đôi mắt rất tinh nhanh. Người đàn
ông bên phải anh ta cao hơn
anh ta hẳn một cái đầu,
eo thon vai rộng, mặc một
chiếc áo gió màu xám được may rất
cầu kỳ, dáng đi nho nhã và ung dung. Nửa khuôn mặt
người đó được
che chở bởi
cặp kính đen, Tô Cẩm chỉ
có thể nhìn thấy anh ta đang hơi nhếch
môi.
Nhưng điều
khiến cho Lục Hiển Phong chú ý hình
như chính là người đàn ông
đo kính đen đó.
Lục Hiển Phong đột
nhiên ôm vai Tô Cẩm, giấu mặt
mình vào cổ cô và tạo thành một
khoảng trống
nhỏ ở
ghế ngồi
phía sau.
Lưng của
Tô Cẩm như đông cứng lại.
Tay kia của Lục Hiển
Phong vỗ nhẹ lên vai cô nói nhỏ: “Đừng động
đậy”.
Tô Cẩm không nhúc nhích,
thực sự
cô không thể chống cự được.
Người cô đang trong một tư thế
cố định
không thể tránh, cô ngửi thấy
mùi cơ thể của anh ấy:
mùi chanh thoang thoảng cùng mùi thuốc ấm
áp của kẹo
cao su anh ấy mới cho vào miệng, chưa
kịp nhai. Tô Cẩm ngửi
thấy mùi đó, lưng cô như được thả
lỏng, tựa
cằm vào vai anh.
Tô Cẩm cảm thấy
anh giơ một vật gì đó cạnh
cổ cô, giây lát sau, bên tai có một tiếng
“tách”, hình như anh đang chụp ảnh bằng
điện thoại.
Tô Cẩm muốn quay đầu
nhìn, nhưng bị anh giữ chặt.
Người anh ép chặt vào người cô.
Tô Cẩm ngước mắt
nhìn hai người bước qua cửa sổ xe. Mới
nhìn thì có vẻ hết sức bỉnh thường,
nhưng Tô Cẩm bất giác cảm
thấy vô cùng căng thẳng.
Lục Hiển Phong lấy
cánh tay che mắt cô. Không lâu sau, chiếc Audi màu đen kề sát họ lao ra khỏi bãi đổ
xe.
Trong khoảnh khắc chiếc
xe lướt qua, cô nhìn thấy người
đàn ông ngồi phía sau đang dựa vào ghế,
gọi điện
thoại.
Cách lớp cửa kính nên cô không nhìn rõ mặt. Nhưng người
này có khuôn mặt mềm mại
và một vẻ
mặt nửa
như cười nửa như không khiến cho người khác rợn tóc gáy.
Tô Cẩm nhìn theo chiếc Audi đang lao ra khỏi bệnh viện, giơ tay đẩy người đàn ông đang áp
sát vào mình. “Anh quen người đó à?”
Lục Hiển Phong chống
hai tay lên người cô, rất tự
nhiên tựa cằm lên trán cô. “Tô Tô, em đã cứu
mạng tôi. Em nói xem tôi nên làm thế nào để
cảm ơn em đây? Tôi lấy thân tôi có được
không?”
Tô Cẩm quay mặt đi vẻ
ngượng ngùng.
Lục Hiển Phong cười
khẽ. “Tô Tô, em không đẩy tôi ra à?”
Mặt Tô Cẩm đỏ
lên.
Cô nghe thấy anh đang
cười, nhưng không muốn nhìn thấy anh lúc này.
Người đàn ông này khi trầm tĩnh thì không sao, nhưng
khi cười nghe rất yêu mà, không nhìn mắt anh cũng đã đủ xấu hổ rồi.
“Người đó…” Tô Cẩm đẩy
anh ra, cô gắng ngồi thẳng
dậy. “Anh quen hai người vừa
rồi sao?”
Tô Cẩm hít một hơi rồi
nhìn anh, mặt lại đỏ lên. Lần này không phải
vì xấu hổ
mà là vì tức giận. Lần này không phải là vì xấu
hổ mà là vì tức giận. “Cứ cho là tôi không cần biết việc này, nhưng anh không nên biện hộ để đối
phó tôi chứ?”
Lục Hiển Phong nhìn cô, lắc lắc ngón tay. “Không phải là biện
hộ.”
Tô Cẩm nhìn anh, mặt đầy
ngờ vực.
“Nếu quen anh thì liệu họ
có thể không nhận ra xe của anh không?
Lục Hiển Phong im lặng,
thu ngón tay về, vuốt vuốt
cằm. “Đúng rồi.”
Tô Cẩm bị anh ta trêu cho tức chết. Cô hỏi: “Anh quen hai người vừa rồi sao?”, còn anh trả lời: “Hắn đang lùng sục
khắp nơi để
tìm tôi” rốt cuộc “anh ta trong câu nói của
anh là người nào?
Lục Hiển Phong vừa
trấn tĩnh lại nhìn thấy đôi mắt tức
giận của
cô lại trở
nên cáu bẳn. “Anh ta không thể nhận
ra xe của tôi được. Em nghĩ xem, tôi có điên không mà lại lái xe của tôi đi hẹn hò với
bạn gái anh ta?”
Tô Cẩm cắn răng tức
giận, tháo dây an toàn, xuống xe không thèm quay đầu lại,
bước nhanh ra khỏi bãi giữ xe.
Lục Hiển Phong nhìn thấy
vẻ tức
giận của
cô, không nhịn được nhếch miệng cười.
Trên màn hình điện
thoại của
anh là bức ảnh chụp trộm. Hai người
đàn ông chỉ nhìn được nửa
mặt, nhưng nhận
ra họ là được
rồi.
Lục Hiển Phong vội
vàng lưu lại bức ảnh,
rồi gửi
nhanh vào hòm thư “Tam Kiếm Khách”.
“Kiểm tra lai lịch người
bên phải.”” Anh nghĩ một lát, rồi
bổ sung thêm: “Người đàn ông mặc áo đen bên
trái là người nhà họ Vu, trợ
lý của tổng
giám đốc, yêu cầu điều tra từ người
này”.
Một lát sau đã có tin
trả lời:
“Rồi! Cậu
chú ý an toàn”.
Lục Hiển Phong trả
lời ngắn
gọn bằng
một chữ:
“Được”.
Xíu mại và canh xương
quả nhiên đã không có phần cho họ.
Già nửa bát canh xương
đã vào bụng Bành Tiểu Ngôn, hơn một
nửa xíu mại
cũng vào bụng của Lâm Cường và bạn cậu
ta.
Năm người bạn cùng phòng thay phiên nhau đến chăm sóc cậu
ta, có thể thấy việc dạy ỗ ở trường
cũng không đến nỗi tồi. Hơn
nữa, bạn cùng phòng của cậu ta đều
biết cậu
ta còn có một người chị rất bản
lĩnh và tài giỏi, điều này phần
nào làm giảm bớt sự ghét bỏ của
Bành Tiểu Ngôn đối với cậu ta. Cũng được,
vẫn còn biết
kể chuyện
với bạn
bè về Chi Chi, có thể thấy
thằng nhóc này vẫn còn có một chút lương
tâm, không đến mức quá xấu
xa.
Coi như là Chi Chi không mất công nuôi dưỡng
cậu ta, Bành Tiểu Ngôn dựa người vào đầu
giường nghĩ: Đợi Chi Chi quay lại, thằng nhóc này sẽ
đối xử
với cô ấy
tốt hơn… Mặc
dù Chi Chi không nói gì với cô nhưng
cô biết Chi Chi rất coi trọng
điều này…
Nếu cô ấy có thể
quay trở lại…
Bành Tiểu Ngôn thở dài, xua tay ra hiệu với Tô Cẩm đang ngồi
bên giường gọt táo. “Đừng gọt nữa,
cậu gọt
miếng dày miếng mỏng, nhìn đã không muốn ăn rồi.”
Tô Cẩm lườm cô. “Mình gọt
cho Cường ăn!”
Bành Tiểu Ngôn liếc nhìn bệnh
nhân nằm bên cạnh giường mình, cậu bé và bạn
học đang chen chúc ngủ trên một
chiếc giường.
Cái con người làm cho người khác phiền
não đó khi ngủ cũng có nét lương
thiện, vô lại.
Bành Tiểu Ngôn nghĩ.
Nếu không phải trước đây cậu ta đối
xử với
Chi Chi không ra gì, khiến người khác căm ghét, thì cô cảm thấy
cậu ta là một cậu bé không tồi. Thái độ
của các bác sĩ và y tá rất lễ
phép, ăn nói cũng dễ nghe. Chỉ có duy nhất
khi nhìn mình, ánh mắt lúc nào cũng e
dè, giống như là di chứng sau vài lần
bị mình dọa
dẫm vậy.
Cậu bé ngốc nghếch
này vẫn chưa biết
việc Lâm Chi Chi mất tích, chỉ
biết rằng
Chi Chi gửi vào tài khoản của
mình một món tiền đủ để học
xong đại học.
Mỗi lần nghĩ đến
việc này, Bành Tiểu Ngôn đêu cảm thấy ấm ức. Cô tin rằng
gieo nhân nào gặt quả ấy.
“Không ăn thật à?” Tô
Cẩm giơ quả
táo đã gọt trước mặt cô. “Cậu có muốn
ăn nữa thì cũng không được, mình sắp
phải đi làm dự án rồi, cậu muốn
mình chăm sóc thì cũng e là không còn cơ hội
nữa.”
“Được rồi, được
rồi.” Bành Tiểu Ngôn vỗ vào tay cô.
“Mình không sao, ở đây vẫn còn y tá mà. Thêm nữa anh chàng nhà cậu thường xuyên nấu
canh gà cho mình ăn, tay nghề giỏi hơn cậu
nhiều. Cậu
cứ yên tâm mà đi kiếm tiền.”
Tô Cẩm bực mình lườm
cô. “Mình thấy cậu cũng không có vấn đề gì, chỉ
bắt đầu
nói lung tung thôi”
“Ôi, nói thật nhé.”
Bành Tiểu Ngôn chớp mắt, cười cười.
“Mình luôn luôn cảm thấy những
người đàn ông biết nấu ăn là người rất
tốt.”
“Bởi vì… cậu là một
con heo!” Tô Cẩm dúi tái táo vào tay cô,
chỉ sang giỏ hoa quả để ở đầu giường
hỏi: “Vừa
rồi ai đến
thăm cậu đấy?”.
Bành Tiểu Ngôn cắn một
miếng táo, trả lời: “Chính là người đưa mình đến bệnh viện. Bây giờ
những người
tốt như vậy
không nhiều…”.
Tô Cẩm giật mình. “Người
nay… trông như thế nào?”
Bành Tiểu Ngôn chớp chớp
mắt nghĩ ngợi. “Chắc hơn
tuổi Lục Hiển Phong nhà cậu. Dáng đẹp,
vai rộng. Ngoại hình không tồi, có đường nét. Chỉ
không rõ là có biết nấu ăn không, nếu
không mình sẽ nghĩ đến chuyện
tiến xa hơn…”
Tô Cẩm ngắt lòi cô: “Có phải anh ta cắt đầu bằng,
mặc chiếc
áo gió màu xám không?”
Bành Tiểu Ngôn ngạc nhiên hỏi:
“Cậu nhìn thấy rồi à?”
“Mình vừa nhìn thấy một
người như vậy
ở dưới
tầng.” Tô Cẩm do dự giây lát, giải thích một
cách thờ ơ: “Buổi
trưa, bãi đỗ xe rất vắng
vẻ nên mình mới chú ý đến”.
Bành Tiểu Ngôn chớp mắt,
cười thích thú. “Đúng rồi, đúng rồi,
có phải là rất đẹp trai không? So với Lục
Hiển Phong nhà cậu thì thế nào?” Đầy là thói quan của Bành Tiểu Ngôn, cô ấy thường
nói: Ngạc Lâm nhà cậu…
“Anh ấy không phải là “nhà mình”, người bạn của cậu
cũng không đẹp trai bằng anh ấy.”
Tô Cẩm lắc
đầu, trong lòng thắc mắc:
Vì sao Lục Hiển Phong lại biết người
đàn ông này?
Thật là rắc rối.
Cô nghĩ: Lục Hiển Phong biết
anh ta, nếu là đồng nghiệp của Lục
Hiển Phong, có thể Chi Chi cũng biết anh
ta? Mà người này lại cứu
Bành Tiểu Ngôn… chỉ là trùng hợp?
Lẽ nào thật sự
chỉ là trùng hợp?
Lục Hiển Phong ngậm
một điếu
thuốc mà không châm lửa, cúi đầu
dựa vào của
phòng bệnh.