Em đừng mong chúng ta là người dưng - Chương 13 - Phần 1
Chương
13
Khẽ
thở dài, Hàn Mặc Ngôn nắm lấy tay Lục Nhiễm: “Em đã là vợ của anh rồi”.
Trong
tiếng pháo nổ giòn giã, một mùa xuân nữa lại về.
Nhà
họ Lục ít người nên hết một cái Tết Lục Nhiễm cũng chẳng vất vả gì.
Theo
lệ thường, thời gian này mẹ cô đang chuẩn bị đi nam bán cầu tránh rét. Nhưng
năm nay mẹ lại dồn hết tâm trí lo việc hôn nhân của Lục Nhiễm. Chắc tại ngày
xưa đám cưới mẹ do một tay bà ngoại lo liệu, nên hôn lễ lần này cứ như là mẹ tự
tổ chức cho mình, từ champagne, bánh cưới đến khách sạn, mọi thứ đều hoàn hảo
đến từng chi tiết. Mẹ còn có phương án dự phòng trên khinh khí cầu và du
thuyền, nhưng vì không thích hợp nên đề nghị nhanh chóng bị bác bỏ.
Thời
gian còn lại, hình như chỉ có Hàn Mặc Ngôn.
Nhà
họ Hàn còn vắng vẻ hơn, chỉ có Hàn Sâm và Hàn Mặc Ngôn. Hàn Sâm còn bận hơn cả
Hàn Mặc Ngôn. Thực tế là, Lục Nhiễm chưa từng thấy Hàn Mặc Ngôn ăn Tết bao giờ,
cuộc sống của anh luôn bận rộn một cách khó hiểu, chỉ có làm việc và làm việc
mà thôi.
Có
điều từ sau hôm đó, Lục Nhiễm cảm thấy thật khó khăn khi đối diện với Hàn Mặc
Ngôn.
Cô
tin người đàn ông này, tin rằng tất cả những gì anh nói đều là sự thật. Anh
không nói dối, kể cả trên bàn đàm phán cũng chỉ căn cứ vào những con số cụ thể.
Nhưng…
giữa họ luôn bị ngăn cách bởi một người.
Khẽ
đặt cốc café trước mặt Hàn Mặc Ngôn, anh ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt mệt
mỏi của Lục Nhiễm.
Đón
lấy cốc café, khẽ nhấp một ngụm, anh do dự hỏi: “Hôm qua em không ngủ được à?”.
“Không
ạ”. Lục Nhiễm cười trả lời.
“Nếu
mệt, em không cần đến đây cùng anh đâu”.
Nghỉ
Tết, trong công ty còn mỗi anh bảo vệ. Hàn Sâm chỉ tới ăn cùng bữa cơm tất niên
rồi không thấy xuất hiện nữa. Đối với Hàn Mặc Ngôn, ngày nghỉ chẳng hề có ý
nghĩa gì. Ngày nào không muốn làm việc, ngày đó sẽ là ngày nghỉ. Có điều, sau
cú sốc sáu năm về trước, anh chỉ biết lấy công việc làm tê liệt cuộc sống của
mình, bây giờ thói quen ấy đã ăn sâu bén rễ, không thể thay đổi.
Bởi
vì nếu không làm việc thì anh không biết mình sẽ làm gì.
Anh
cũng không biết mình có còn yêu Trang Tĩnh nữa hay không, anh không thể bình
tĩnh đối diện Trang Tĩnh chỉ vì nhìn thấy người phụ nữ ấy, anh lại nhớ đến quá khứ
ngu ngốc của mình.
Tình
yêu phải sâu nặng thế nào mới có thể triền miên đau khổ hết ngày này qua ngày
khác.
Ít
nhất anh đã không làm được.
Anh
không thể coi Trang Tĩnh như một cố nhân bình thường, nhưng cũng không thể coi
cô là người thân yêu nhất.
Lục
Nhiễm cầm cốc café của mình, đứng dựa vào khung cửa, cười nhẹ: “Không sao đâu,
đằng nào thì em cũng rảnh rỗi, có việc gì cần em làm không?”.
Cô cố
mỉm cười ra vẻ không sao.
Giây
phút ấy, Hàn Mặc Ngôn bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp Lục Nhiễm, cô nói: “Tôi là
Lục Nhiễm, trợ lý mới đến, mong anh chỉ giáo”, mặc dù đã cố tỏ ra rất chân
thành, nhưng không khó để nhận ra cô có chút bất cần.
Thực
ra lúc đó, anh đã cố tình làm khó Lục Nhiễm.
Gia
đình đầy đủ, cuộc sống thuận lợi, học lực tương đối, cũng chưa từng gặp phải
bất cứ trắc trở nào trong cuộc sống nên cô gái ấy không hề sợ sệt mà tràn đầy
tự tin đến mức không cần để ý tới xung quanh.
Mấy
năm nay, không chỉ mình anh thay đổi.
Hình
như còn có một người nữa cũng đang cùng anh thay đổi, chỉ là để thích ứng với anh.
Đẩy
tập tài liệu cho Lục Nhiễm, Hàn Mặc Ngôn lại cúi xuống nhấp một ngụm café, hơi
nóng bốc lên từ cốc café bám vào mặt kính, che mờ mọi vật, cũng che đi ánh mắt
u ám của anh.
Có
Lục Nhiễm, hiệu quả làm việc của Hàn Mặc Ngôn tăng lên rõ rệt, hai người vốn
rất ăn ý, chẳng cần tốn quá nhiều lời.
Thời
gian thấm thoắt thoi đưa, hôn lễ cũng đã cận kề.
Đúng
vào lúc này, Lục Nhiễm lần đầu tiên gặp riêng người phụ nữ đó, cô không biết
Trang Tĩnh vì tình cờ hay cố ý muốn gặp cô, đằng nào thì tất cả những điều đó
cũng không quan trọng.
Bởi
vì, cô cũng muốn gặp cô ta.
Lục
Nhiễm rất muốn biết, tại sao Trang Tĩnh lại làm những việc vô liêm sỉ đến vậy.
Tiếng
kèn saxophone du dương réo rắt.
Cây
dây leo xanh biếc bám trên tường thật tự nhiên.
Người
phục vụ mang thực đơn đến, Lục Nhiễm không gọi gì, đầu tiên Trang Tĩnh định gọi
café, nhưng bị Lục Nhiễm ngăn lại. Cô nở một nụ cười vừa đủ xã giao cảnh cáo
Trang Tĩnh: “Tốt nhất chị đừng có gọi café, chị biết là café khó giặt sạch
lắm”.
Trang
Tĩnh hơi ngước mắt lên, mỉm cười, gọi nước suối.
“Ý cô
là muốn hắt lên người tôi?”.
Lục
Nhiễm cũng cười, “Chị Trang đã biết còn cố hỏi”. Cô có thể nhẫn nhịn với Hàn
Mặc Ngôn, chứ đâu cần nhẫn nại với người phụ nữ này.
“Cô
ghét tôi lắm à?”.
Lục
Nhiễm trả lời rất nhanh: “Đúng thế”.
Trang
Tĩnh bật cười, hơi cúi đầu xuống: “Chắc cô cảm thấy tôi là người thứ ba, nhưng
biết đâu được đấy, thực ra đối với tôi cô mới chính là kẻ thứ ba?”.
“Chị
muốn nói đến chuyện này sao?”. Lục Nhiễm cười nhạt: “Đối với chị mà nói? Chị
thử ra phố tìm bất cứ người nào mà hỏi, thì sẽ biết ngay ai mới là người thứ
ba. Chị bỏ đi sáu năm trời, còn dám nói người khác là người thứ ba? Nếu chị
ngồi đây chỉ để truyền bá logic kẻ cướp của mình, thì… chị không cần phải nói
nữa đâu”.
Bị
Lục Nhiễm chặn ngang như vậy, Trang Tĩnh nhất thời không biết nói gì.
Người
phục vụ mang nước ra. Dòng nước suối mát gan mát ruột khiến Trang Tĩnh bình
tĩnh lại.
Xét
cả về tình về lý Trang Tĩnh đều không thắng nổi Lục Nhiễm, nhưng… tình cảm vốn
là thứ không thể mang ra đo đếm, cô chỉ có một ưu thế, một ưu thế chí mạng, đó
chính là Hàn Mặc Ngôn.
Giữ
vẻ bình tĩnh, Trang Tĩnh vẫn cười nhã nhặn: “Nhưng mà, cô Lục, anh ấy có yêu cô
không? Cô đã biết thế nào là yêu và được yêu chưa?”.
Lại
thế rồi.
Tại
sao với bất cứ ai, lần nào cô ta cũng lặp đi lặp lại điệp khúc này?
Lục
Nhiễm cảm thấy vô lý đến mức nực cười: “Yêu nhau thì có gì là ghê gớm? Có yêu
nhau lắm thì cũng là chuyện của sáu năm về trước, không phải hiện tại. Cho dù
trước đây chị đã từng ở bên cạnh Hàn Mặc Ngôn, nhưng bây giờ không phải, sau
này cũng không phải, đó mới là điều quan trọng”.
Nói
xong, cô quay sang nhìn Trang Tĩnh đang nắm chặt chiếc cốc thủy tinh trong tay,
định đứng dậy đi, nhưng bị Trang Tĩnh nắm cổ tay kéo lại.
Đang
định hất ra, lại nghe thấy giọng của Trang Tĩnh.
“Cô
Lục, đừng tức giận thế. Cô có muốn nghe kể chuyện trước kia của anh ấy”.
Hàn
Mặc Ngôn trước đây, Hàn Mặc Ngôn của sáu năm về trước, sẽ như thế nào…
Lục
Nhiễm dừng bước, ngồi xuống: “Chị muốn nói gì thì nói nhanh lên”.
“Lúc
đó Hàn Mặc Ngôn vẫn chưa trưởng thành, cũng không hung hăng sừng sộ và lạnh
lùng như bây giờ. Tuy nhìn bề ngoài rất khó gần, nhưng tính tình thực ra khá ôn
hòa và dễ chịu, có những lúc lại đáng tin cậy đến bất ngờ”. Ánh mắt Trang Tĩnh
thoáng dịu dàng: “Còn nhớ có lần giữa đêm tôi bị viêm dạ dày cấp tính, lúc đó
đã quá muộn không gọi được xe, Hàn Mặc Ngôn đã cõng tôi chạy đến bệnh viện, vì
quá vội vàng, anh ấy còn bị trẹo chân, nhưng anh ấy thà chịu đau chứ không để
tôi chịu khổ…”.
Cố
nén cảm xúc, nhưng Lục Nhiễm cũng không cảm thấy đau khổ khó chịu như tưởng
tượng, có thể vì cô đã từng nghĩ đến những việc như thế này, nên nghe lại cũng
chẳng cảm thấy gì.
Đúng
thế, họ đã từng yêu nhau.
Nhưng
mà, lúc đó cô vẫn chưa xuất hiện, đó là sự thật không thể thay đổi.
Đã là
tình yêu, nên có kẻ đến trước người đến sau.
Dù có
thế nào, cũng phải biết chấp nhận.
Thậm
chí cô đã từng rất tàn nhẫn nghĩ rằng, lúc đó càng yêu thì Hàn Mặc Ngôn càng
không thể chấp nhận sự phản bội.
Cô
ngồi đó, nghe Trang Tĩnh nói về những câu chuyện đã qua của họ.
Trong
đầu Lục Nhiễm dần dần hiện ra một Hàn Mặc Ngôn khác, vẫn có chút trầm mặc, ít
cười, làm việc cẩn thận, chắc chắn, tuy rằng thỉnh thoảng có đôi chút tính khí
trẻ con, luôn kiên định nhưng thỉnh thoảng cũng có thể thay đổi vì người mình
yêu, cũng biết ảo não khi làm sai một việc, cũng biết khôn vặt, nhưng khi
nghiêm túc thì cũng rất đáng sợ… điều quan trọng nhất là không cô đơn, lãnh đạm
như bây giờ, lãnh đạm với mọi người, lãnh đạm với bản thân mình.
Trang
Tĩnh uống một ngụm nước mát, nói vẻ áy náy: “Xin lỗi đã làm mất thời gian của
cô”.
Ngẩng
lên, thấy Lục Nhiễm không phẫn nộ, đau khổ, thất thần như cô ta tưởng tượng,
chỉ cười lịch sự: “Không có gì, cảm ơn chị đã kể cho tôi nghe. Có điều, chị
định cả đời này đắm chìm trong những ký ức này sao?”.
Trang
Tĩnh giật mình.
Nụ
cười của Lục Nhiễm có đôi chút tàn khốc: “Sống mãi trong ký ức thì thật là đáng
thương, bởi vì không còn ai đợi chị trên đất cũ. Tôi không biết chị làm thế nào
mà có thể sống yên lòng sáu năm ở nước ngoài, nhưng tôi rất thành thật mà cho
chị biết rằng, Hàn Mặc Ngôn không còn là anh ngốc của sáu năm về trước để chị
tùy ý thao túng. Chị có thể tự lừa mình lừa người rằng Hàn Mặc Ngôn vẫn là vật
sở hữu trong lòng bàn tay của chị, điều đó là tùy chị, nhưng, chị hãy giữ lại
suy nghĩ đó cho riêng mình. Chị Trang Tĩnh, chị cũng không còn trẻ, đừng tiếp
tục hao tổn sức lực nữa, nhân lúc còn chưa đến tuổi da mồi tóc bạc hãy nhanh
chóng kiếm cho mình một chỗ tử tế mà lấy làm chồng, đây mới là nhiệm vụ cấp
bách hiện thời. Còn tự cho mình là phải, chiếm đoạt chồng chưa cưới của người
khác thì không phải một việc nên làm, hơn nữa, tôi dám chắc rằng chị sẽ không
thành công đâu”.
Sắc
mặt của Trang Tĩnh càng lúc càng nhợt nhạt, thậm chí còn có vẻ đáng sợ.
Lục
Nhiễm không để ý đến cô ta, dứt khoát đứng dậy.
Cô
không phải vai nữ chính bi kịch trong phim truyền hình, nếu phải làm thế mới có
được vai nam chính, thì cô thà là vai thứ ác độc còn hơn.
Đang
định quay đi, cô nghe Trang Tĩnh nói: “Nếu cô đã muốn đánh cuộc thì chúng ta
hãy đánh cuộc xem, chưa đến cuối cùng thì chưa biết ai thắng ai thua”. Giọng
nói cũng trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Lục
Nhiễm quay lại, cười khẩy: “Cuối cùng cô cũng không vờ vịt nữa rồi”.
Lục
Nhiễm không tin người phụ nữ một thân một mình phấn đấu nơi đất khách quê người
vinh quy trở về, mà vẫn có thể ngây thơ như một con thỏ trắng, vì như thế thì
không thể tồn tại ở môi trường khắc nghiệt xứ người.
Nhưng
cũng chẳng liên quan gì đến cô, có tâm kế hay không, Trang Tĩnh đã lựa chọn
buông tay thì không còn tư cách để tiếp tục cạnh tranh.
Lục
Nhiễm đợi mấy ngày, luôn ở bên cạnh Hàn Mặc Ngôn, nhưng vẫn chưa thấy Trang
Tĩnh xuất hiện.
Phòng
tranh của Đỗ Hàn khai trương vào một ngày đầu năm, Lục Nhiễm đến cùng Hàn Mặc
Ngôn. Tuy Hàn Mặc Ngôn và Đỗ Hàn xem mặt không thành công, nhưng buôn bán không
thành vẫn còn tình nghĩa, huống hồ, có vẻ như Đỗ Hàn sắp trở thành con dâu nhà
cô đến nơi.
Ngày
khai trương, phòng tranh mời đến mấy họa sĩ khá có tiếng tăm và hai cô minh
tinh xinh đẹp, có cả phóng viên của đài truyền hình địa phương đến phỏng vấn,
và một số lượng khách khứa nên khá náo nhiệt.
Nhưng
vì cái rét cắt da cắt thịt của tháng Giêng nên khách khứa cũng không thể ở bên
ngoài quá lâu, phòng tranh nhanh chóng chính thức đi vào hoạt động.
Lục
Nhiễm sợ Đỗ Hàn không đủ thanh thế nên mua đến hai lẵng hoa đặt ở cửa, đến nơi
mới thấy một hàng lẵng hoa dài kín cả con phố, cô hỏi nhỏ Đỗ Hàn: “Chị kiếm đâu
ra nhiều người thế?”, rồi kín đáo liếc nhìn hai cô minh tinh, “Lại còn mời được
cả ngôi sao nữa”.
Đỗ
Hàn cười tự mãn, nháy mắt với Lục Nhiễm: “Thấy tôi lợi hại không? Còn không
nghĩ xem Đỗ Hàn này là ai chứ!”.
Lục
Nhiễm nhún vai tỏ vẻ bất lực.
Vẫy
tay chào Lục Nhiễm, Đỗ Hàn cười lớn: “Được rồi, tôi đi tiếp khách đây, cô và
Hàn Mặc Ngôn cứ ngắm tranh đi, ngắm được bức nào thì mang đi, coi như tôi
tặng”.
Thế
là, Lục Nhiễm và Hàn Mặc Ngôn, hai kẻ không có chút tế bào nghệ thuật nào trong
người, đi một vòng quanh phòng tranh, từ bức đầu tiên đến bức cuối cùng.
Cả
hai đều không có hứng thú về mặt này. Tính ra, hồi cấp ba không biết đầu óc hâm
hấp thế nào Lục Nhiễm còn tham gia vào vị trí tay trống của một ban nhạc, nhưng
sau đó bỏ bẵng đi, rồi bị Hàn Mặc Ngôn thay đổi dần dần thành ra hứng thú bây
giờ của cô cũng chỉ có mỗi công việc và công việc mà thôi.
Thực
ra cũng không có gì không tốt, vì kiếm tiền vốn không phải một việc xấu.
Xem
hết một vòng, Lục Nhiễm hỏi nhỏ: “Anh thấy bức nào đẹp?”.
Hàn
Mặc Ngôn trầm ngâm một lúc, thật thà trả lời: “Cũng như nhau cả”.
Lục
Nhiễm gật đầu: “Em cũng cảm thấy thế, chẳng hiểu gì cả…”.
Vừa
nói xong đã thấy Đỗ Hàn, sau khi đi một vòng khách khứa quay lại, tươi hơn hớn:
“Thế nào hả? Toàn là kiệt tác đúng không? Đều mang hơi thở thời đại, cậu nhìn
bức Đứa trẻ ăn quả táo kia có nhớ về Newton, về Turing, nghĩ về một sự mất mát
mơ hồ. Còn bố cục hư ảo của bức Đường xa kia có khiến cậu nhớ đến những tác
phẩm văn học hoang đường của thế kỷ mười bảy? Thật là lãng mạn bí ẩn xen lẫn
cảm giác hoang vu trống trải… Đúng rồi, còn bức kia nữa…”.
Hàn
Mặc Ngôn khẽ chau mày, hỏi nhỏ Lục Nhiễm: “Cô ấy đang nói gì thế?”.
Lục
Nhiễm trả lời còn nhỏ hơn: “Đang bán hàng”.
Quả
nhiên không ngoài dự đoán, sau một hồi giới thiệu, Đỗ Hàn tràn đầy hy vọng hỏi:
“Hai người có chọn được bức nào không?”.
Lục
Nhiễm không thể không nể mặt, chỉ đại một bức: “Bức tranh quả cam kia đi, treo
ở trong bếp rất hợp đấy”.
Im
lặng vài giây, khuôn mặt Đỗ Hàn không cảm xúc: “Đây là bức tranh Mặt trời bùng
cháy”.
Xách
bức tranh Mặt trời bùng cháy, đi như chạy khỏi phòng tranh của Đỗ Hàn, hai
người thở phào nhẹ nhõm.
Lục
Nhiễm xem thời gian: “Anh có bận gì không, hôm qua người ta gọi cho em báo xong
nhẫn cưới rồi đấy, có đi lấy luôn không?”.
Hàn
Mặc Ngôn im lặng vài giây, đáp: “Ừ”.
Ngồi
trong xe, Lục Nhiễm đã dần quen với mùi xe và cả không khí lành lạnh quen
thuộc. Ngón tay gõ gõ trên khung tranh, cô ngước mắt lên nhìn thấy chiếc bùa
bình an mình đã treo lên, túi gấm xanh thẫm, tua rua đỏ rực lắc qua lắc lại,
nổi bật trong không khí lạnh lẽo mùa đông.
Cô
bỗng nhớ ra một chuyện: “Anh đã bảo là cho em mượn xe để lái mà”.
Hàn
Mặc Ngôn hơi nhướng mắt: “Em định thử bây giờ à?”.
Nhìn
dòng xe đông đúc, Lục Nhiễm cười: “Giờ không được, nhưng cũng lâu lắm rồi em
không lái xe, anh dạy em nhé”.
“Được
rồi”. Có vẻ như Hàn Mặc Ngôn hơi nhếch môi một chút: “Lấy nhẫn xong, tìm một
chỗ rộng rãi tập xe”.
Nhẫn
cưới được làm khá đơn giản, vòng nhẫn vắt lên nhau thành hình chữ thập chéo, ở
giữa khảm một viên kim cương sáng bóng, xung quanh điểm xuyết những hạt nhỏ li
ti, sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Lục
Nhiễm cũng giống như mọi cô dâu khác, ngẩn ngơ ngắm nghía mãi mới chịu cất lại
vào hộp.
Chiếc
nhẫn này chứng tỏ cuộc hôn nhân của cô và Hàn Mặc Ngôn sắp trở thành hiện thực.
Vừa
đặt xuống, Lục Nhiễm có điện thoại, mẹ đang dặn dò cô thì điện thoại hết pin
tắt ngấm, Lục Nhiễm phải mượn điện thoại của Hàn Mặc Ngôn để nói chuyện tiếp.
Còn Hàn Mặc Ngôn thử nhẫn xong thì đi thanh toán.
Vừa
ngắt điện thoại, âm báo tin nhắn lại vang lên.
Lục
Nhiễm nhìn theo phản xạ, trên màn hình hiện lên hai chữ: “Trang Tĩnh”.
Số
điện thoại của Hàn Mặc Ngôn từ hồi Lục Nhiễm biết anh đến giờ vẫn không thay
đổi, Trang Tĩnh biết được cũng là điều hoàn toàn bình thường.
Nhưng
Lục Nhiễm cảm thấy thật khó chịu, ma xui quỷ khiến thế nào khiến cô mở tin nhắn
ra.
Dòng
chữ trên đó, rõ ràng không phải của Trang Tĩnh:
“Xin
hỏi có phải người thân của số máy này không? Cô ấy bị tai nạn, hiện đang cấp
cứu ở bệnh viện Trung tâm”.
Lục
Nhiễm giật mình, không ngờ lại là một tin nhắn kiểu này, bên tai cô vang lên
tiếng bước chân, Hàn Mặc Ngôn đã sắp lại gần, tay Lục Nhiễm run run xóa đi tin
nhắn vừa rồi.
Định
thần lại, cô nghĩ, đằng nào thì Trang Tĩnh cũng có bố có mẹ, huống hồ Hàn Mặc Ngôn
và cô ta không thân không thích.
Cố tỏ
vẻ bình thường, Lục Nhiễm trả lại điện thoại cho Hàn Mặc Ngôn như chưa từng có
chuyện gì xảy ra.
Cất
chiếc nhẫn vào trong túi, Lục Nhiễm vẫn hơi cúi đầu, cảm thấy một nỗi lo sợ lạ
lùng.
Trang
Tĩnh.
Dù đã
cố quên, nhưng con người đó vẫn xuất hiện giữa cô và Hàn Mặc Ngôn, dù cố không
thừa nhận, Trang Tĩnh vẫn là một vết thương không thể mờ sẹo trong lòng Hàn Mặc
Ngôn… Nếu bị Hàn Mặc Ngôn phát hiện việc vừa rồi…
“Lục
Nhiễm… Lục Nhiễm…”.
Nghe
tiếng gọi, Lục Nhiễm ngẩng lên, Hàn Mặc Ngôn đang ngồi ở ghế lái, quay đầu xe
hỏi: “Luôn ở đây nhé?”.
“Gì
ạ?”.
Tháo
đai an toàn, Hàn Mặc Ngôn cũng ngạc nhiên: “Lúc nãy em nói muốn học lái xe mà”.
Lúc
này Lục Nhiễm mới nhớ ra, thật ra cô cũng chỉ tiện miệng mà nói vậy thôi, không
ngờ Hàn Mạc Ngôn tưởng thật. Cố thu lại nỗi lo lắng trong lòng, Lục Nhiễm chớp
mắt, mỉm cười: “Vâng ạ”.
Lục
Nhiễm biết lái xe, chỉ là không đủ thành thạo vì ngày thường ít có cơ hội luyện
tập.
Họ ra
vùng ngoại ô vắng vẻ, Hàn Mặc Ngôn dạy rất cẩn thận, Lục Nhiễm tiếp thu khá
nhanh, cả đoạn đường lái rất chắc chắn, không thể nhận ra là tay lái mới chưa
mấy lần cầm vô lăng. Giữ chặt vô lăng, Lục Nhiễm nhìn chăm chăm về phía trước,
điệu bộ căng thẳng như sắp vào trận đánh.
“Không
cần…”.
Lục
Nhiễm dừng xe, quay lại hỏi: “Dạ?”.
“Đừng
lo lắng quá như thế”.
Nghe
tiếng, Lục Nhiễm cũng thả lỏng hơn vài phần, mím môi cười: “Em hơi căng thẳng”.
Khẽ
thả lỏng tay, cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường, từ trước đến nay cô luôn như vậy,
làm gì cũng dốc hết toàn lực, phấn đấu học tập vì Hàn Mặc Ngôn cũng vậy, nỗ lực
tiếp cận anh cũng thế, đều dốc hết toàn lực, nhưng, có những việc, không phải
cứ nắm thật chặt là có thể nắm bắt được. Cho tới ngày hôm nay, đối với cô mà
nói, cô vẫn cảm thấy thắc thỏm, cảm thấy người đàn ông bên cạnh vẫn luôn ngoài
tầm với…
Cô
xua đi những ý nghĩ trong đầu, Lục Nhiễm tập trung lái xe.
Trở
về nhà, tin nhắn đó vẫn hiển hiện trong đầu cô.
Nỗi
lo lắng không yên khiến cô sợ sự việc phát sinh theo chiều hướng không mong
muốn, cô xem thời gian, đã hơn chín giờ tối, Lục Nhiễm do dự một lát rồi vẫn
xách túi ra cửa.
“Muộn
thế này còn đi đâu?”. Mẹ thò đầu ra từ sau tủ quần áo: “Sắp kết hôn rồi, cũng
nên biết chừng mực”.
“Vâng,
con biết rồi”.
Mẹ
còn tưởng Lục Nhiễm sẽ cự cãi lại, không ngờ cô chỉ nói vậy, tiếp theo là tiếng
khép cửa nhẹ.
Bệnh
viện Trung tâm cách đó khá xa, Lục Nhiễm mất nửa tiếng mới đến nơi.
Lúc
này, bệnh viện vắng vẻ một cách khác thường, nhưng đã đến đây, cô cũng không có
ý định về ngay, cô hỏi lễ tân số phòng rồi đi lên tầng.
Bệnh
viện toàn mùi thuốc sát trùng, lên đến tầng trên, cô mở cửa khoa nội trú.
Cô y
tá trực nói Trang Tĩnh đã qua khỏi nguy hiểm, Lục Nhiễm cũng không hỏi thêm…
Đang suy nghĩ, chợt toàn thân cô tê cứng lại.
Trong
hành lang bệnh viện, có một dáng hình quen thuộc đang đứng đó.
Quen
thuộc đến nỗi, mấy tiếng trước, anh vẫn còn đang ở cạnh cô.
Cứ
cầm nắm đấm cửa mà đứng yên ở đó, Lục Nhiễm không biết bước tiếp theo nên làm
thế nào, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu hỏi.
Hàn
Mặc Ngôn làm sao mà biết được?
Sao
anh biết được Trang Tĩnh đang ở đây? Sao anh lại đến đây? Anh có biết là cô đã
xóa tin nhắn đi không?
Hết
câu hỏi này đến câu hỏi khác.
Trong
lúc cô do dự, Hàn Mặc Ngôn đã vào trong phòng bệnh.
Lý
trí bảo cô, tốt nhất nên rời khỏi nơi này, coi như chưa hề có việc gì xảy ra.
Cô sắp làm đám cưới với Hàn Mặc Ngôn rồi, không thể phạm sai lầm vào thời điểm
này.
Nhưng…
cô sao có thể tiếp tục nhẫn nại?
Làm
những việc lừa mình lừa người.
Cuối
cùng cô cũng mở cửa, đi về phía phòng bệnh của Trang Tĩnh, hành lang yên ắng,
đèn trong các phòng đều đã tắt hết. Lục Nhiễm đi đến trước cửa, có thể nghe
được cả những âm thanh bên trong, hình như là tiếng nói chuyện, tuy không thật
rõ ràng.
Tay
cô đặt trên cánh cửa, định gõ, lại thôi.
Tay run run, cô đang sợ.
Vẫn là nỗi lo sợ bấy lâu nay, một
nỗi lo sợ trong tiềm thức rằng Hàn Mặc Ngôn là của Trang Tĩnh, còn hiện tại,
chỉ là cô đánh cắp được mà thôi.
Cửa bỗng mở ra, Lục Nhiễm đối diện
Hàn Mặc Ngôn.
Mấy giây im lặng.
Lục Nhiễm lùi lại, quay đi, cô
muốn đi càng xa càng tốt.
“Lục Nhiễm, sao em lại ở đây?”.
Lục Nhiễm khẽ hít một hơi thật
sâu, không quay lại, hỏi: “Thế tại sao anh cũng ở đây?”.
“Anh đến thăm người bệnh”.
Thấy Lục Nhiễm định nói gì lại
thôi, Hàn Mặc Ngôn đóng cửa lại, thoáng thở dài: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện
đi”.
Dưới sảnh có một quán café mở cửa
hai mươi tư giờ, lúc này chỉ có mấy người ngồi trong góc, tiếng nói chuyện rì
rầm.
Trên đường Lục Nhiễm nghĩ rất
nhiều, nhưng khi trấn tĩnh ngồi xuống, lại thành ra im lặng.
Ngồi đối diện cô là Hàn Mặc Ngôn,
cô không thể giữ được vẻ bình tĩnh lạnh lùng như khi đứng trước mặt Trang Tĩnh.
Ngón tay mân mê cốc café, cô khẽ
hỏi: “Anh biết cô ấy bị thương à?”.
Hàn Mặc Ngôn gật đầu: “Ừ, có người
gọi điện cho anh”.
Giọng nói hoàn toàn bình tĩnh như
mọi khi.
Lục Nhiễm như vô ý hỏi: “… Anh
không hiếu kỳ xem tại sao em biết à?”.
“Bệnh viện gọi điện thoại, họ nói
trước đó đã có người nhắn tin hỏi, nhưng anh không trả lời”. Ngừng một lát, mới
tiếp tục: “Anh nghĩ chắc em đã đọc được”.
Hóa ra cô đã bị phát hiện.
Hành động này của cô thực là đáng
xấu hổ.
Nắm chặt những ngón tay cầm cốc,
Lục Nhiễm cúi xuống nhìn bọt café trong cốc: “Rồi sao nữa?”.
“Sao hả?”.
Đắn đo cân nhắc lựa lời, Lục Nhiễm
lãnh đạm hỏi: “Hôn lễ của chúng ta có cần lui lại không?”.
“Tại sao?”.
“Anh không trách em à? Còn nữa…
nghe tin cô ta bị tai nạn, chắc anh đau lòng lắm?”.
Câu trả lời của Hàn Mặc Ngôn nằm
ngoài dự định của cô: “Việc này thì có liên quan gì đến hôn lễ của chúng ta”.
Nghe thế, Lục Nhiễm giật mình, rồi
chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt.
Ánh đèn trong quán café không đủ
sáng, ngũ quan của người đàn ông trong tranh tối tranh sáng trở thành những nét
lập thể, giống hệt bức tượng điêu khắc vô cảm trong lớp hội họa.
Vẫn là vẻ mặt không thay đổi từ
khi cô quen anh.
Hàn Mặc Ngôn nhíu mày, giọng nói
có chút bất lực: “Em cảm thấy anh sẽ thế nào? Nối lại tình cũ, rồi dứt khoát
chia tay em khi ngày cưới đã gần kề… nguyên nhân là vì em xóa tin nhắn của
anh”.
Lục Nhiễm mở miệng, nhưng không
biết nói gì.
Bởi vì sự thực đúng là cô nghĩ như
thế.
Đối diện với một Trang Tĩnh tự tin
có thừa, đúng là Lục Nhiễm quá tự ti, họ quen nhau, yêu nhau bao nhiêu năm như
thế, cô không bao giờ có thể xen vào.
“Hàn Mặc Ngôn, có thật là… anh
không còn tình cảm gì với cô ta nữa không?”.
Bất giác ánh mắt cô nhìn chằm chằm
vào Hàn Mặc Ngôn, chờ đợi vào lo sợ… hoàn toàn khác xa một Lục Nhiễm trong quá
khứ.
Hàn Mặc Ngôn bỗng bật cười: “Lục
Nhiễm, có phải là em không hề tin anh? Anh phải làm thế nào thì em mới tin
anh?”.
Câu hỏi đó cô đã hỏi không dưới
một lần.
Lục Nhiễm ngưng lại mấy giây.
Phải làm thế nào thì cô mới tin
anh?
Từng nghe người khác kể về tình
yêu của họ, từng nhìn thấy những hình ảnh đẹp đẽ trong quá khứ của họ, thậm chí
còn tận mắt chứng kiến trạng thái thất thần say rượu của Hàn Mặc Ngôn khi gặp
lại Trang Tĩnh, cô không thể làm như không biết gì. Mặc dù hết lần này đến lần
khác cô tự nói với bản thân mình, những chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi,
nhưng nỗi ấm ức trong lòng vẫn y nguyên, không thể rũ bỏ.
Bỗng có tiếng chuông điện thoại.
Hàn Mặc Ngôn nhận điện thoại, “Ừ”
một tiếng, lông mày càng lúc càng cau lại, Lục Nhiễm cũng cảm thấy lo lắng, đợi
anh nói xong điện thoại mới hỏi: “Sao thế?”.
Cầm áo khoác lên, Hàn Mặc Ngôn trả
lời đơn giản: “Bác sĩ gọi, em… đi cùng anh nhé”.
Trang Tĩnh bị thương ở sau đầu và
chân trái, vốn dĩ tình trạng đã ổn định, nhưng không biết tại sao hiện giờ lại
xuất hiện hiện tượng khó thở.
Theo sau Hàn Mặc Ngôn, thấy anh lo
lắng mọi thứ, giống như anh đã từng chăm sóc cô ta trong quá khứ, Lục Nhiễm cảm
thấy cảm xúc lẫn lộn trào dâng trong lòng.
Ngồi trên chiếc ghế nhựa ở hành
lang trống trơn trong bệnh viện, Lục Nhiễm dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm tỉnh dậy, cô thấy đang đắp
trên mình chiếc áo khoác của Hàn Mặc Ngôn. Điều hòa trung tâm của bệnh viện
không tốt lắm, nhưng cô vẫn thấy ấm áp lạ kỳ.
Hành lang tối om, thỉnh thoảng mới
có vài tiếng động khe khẽ.
Lục Nhiễm do dự một lát.
Giờ này, chắc Hàn Mặc Ngôn đang ở
bên cạnh Trang Tĩnh, cũng phải, cô ta đang bị thương, xét về tình về lý cô
không thể có ý kiến gì… nhưng mà…
“Uống trà sữa đi, máy nước nóng hỏng
rồi, chỉ có trà sữa thôi”.