Mãi Mãi Bên Em - Chương 23

Chương 23:

Đình Đình ngồi trên ghế sofa, mắt lăm lăm nhìn ra hướng cửa
sổ, lúc sáng cô có thái độ như vậy không biết A Dũng có trách cô không? Không
những thế, cô còn nhắc tên Thần Võ, lại còn…lại còn, tóm lại rối rắm quá. Ngủ
sâu một giấc cô lại nằm mơ thấy những hình ảnh kỳ lạ thâm nhập vào trí óc cô, sợ
hãi? Đó là điều đương nhiên, cô sống trong mối lo ngại đó đã là lâu lắm rồi, cô
cũng không nhớ nữa. Chỉ có một cảm giác len lõi trong cô lúc này. Như sắp mất
đi thứ gì đó quan trọng, mà thứ đó là thứ gì cô cũng chẳng rõ.

Thấy A Dũng bần thần đi vào trong nhà, cô lập tức nảy người
chạy tới níu cánh tay anh, mơ hồ hỏi:

- Dũng ca, có chuyện gì đang xảy ra đúng không? Muội, muội
có một linh cảm không tốt_phải vậy, hình bóng anh đã không còn xuất hiện trong
cô nữa. Xa thật hay còn lý nào khác?

Đột ngột nghe cô hỏi thế, A Dũng không thoát khỏi ngạc
nhiên, hẳn là cô ta đã nói gì với cô chăng?

- Tống Y Y nói muội nghe sao?

Cô lắc đầu, nét mặt xanh xao hiện lên vài tia đau đớn:

- Không, không có, muội chỉ suy đoán theo cảm giác, huynh biết
chăng?

Ánh mắt ngờ vực nhìn cô, vậy là cô vẫn không biết ngày mai
Nguyên Thần Võ và Tống Y Y sẽ kết hôn, lúc sáng thấy cô như vậy anh cũng không
dám nói ra sợ cô vì quá đau mà gây ra tình trạng sức khỏe suy sụp. Tự nhủ đến tối
chờ cô bình phục hoàn toàn thì anh mới nói. Nhưng bây giờ cô lại cư nhiên hỏi?
Nói hay không nói? Chả là hôm trước trong lúc đang làm nhiệm vụ Y Y đến tìm anh
sau đó bảo rằng ngày mùng 7 tháng 6 sẽ cùng Thần Võ tổ chức đám cưới. Sẽ không
có ai, chỉ có Cha sứ và vài người thân thiết tới dự. Không phải chứ? Anh cũng
biết Nguyên Thần Võ là Chủ tịch của tập đoàn Nguyên Thiên nhất nhì Thế Giới, cơ
mà đám cưới, người trong thương trường và đám “chó săn” (phóng viên) chẳng một
ai biết cả. Là thật hay giả? Chọn ngay vào ngày sinh nhật cô làm ngày kết hôn.
Thần Võ anh thật là quá đáng!

Nhìn nữ nhân đang đau khổ này, anh nhếch môi cười nhạt. Sinh
nhật mình cũng không nhớ, phải nói sao nhỉ? Cô hoàn toàn không có ngày đó, vì
sao? Vì sinh nhật cô cũng là ngày dỗ của mẹ cô. Chuyện như vậy? Đáng nhớ sao?

Sớm muộn gì cũng biết, hay anh nói ra bây giờ rồi an ủi cô?
Như thế có lẽ sẽ tốt hơn cho cả bốn người. Gật đầu một cái, A Dũng nắm bả vai
cô:

- Huynh nói ra muội phải bình tĩnh, không được làm điều gì ảnh
hưởng tới sức khỏe muội biết không?

Cô hoang mang không biết nào, ừ thì chấp nhận, chuyện này cô
cũng hiếu kỳ muốn nghe lắm rồi.

Cô đã đủ đau, vì thế, bất kỳ chuyện gì xảy ra đến với cô, cô
sẽ không đau nữa đâu.

- Được

Hít một hơi thật sâu, A Dũng lên tiếng:

- Chuyện này huynh cũng không chắc nhưng mà ngày mai, Tống Y
Y sẽ kết hôn cùng với Nguyên Thần Võ, nghe này, huynh biết muội sẽ không tin
nhưng mà nếu không có thật chắc chắn cô ta sẽ không nói tự tin như vậy đâu.
Đình Đình, đừng khóc

Khóc? Có sao?

Kết hôn?

Đám cưới?

Sinh con?

Họ đã có cuộc sống an nhàn như vậy rồi thì cô lấy cớ gì để
khóc, nói đi nói lại cô cũng chỉ là bạn gái cũ, mà lấy tư cách của một cuộc
tình tan vỡ, cô có quyền xen vào tình yêu họ? Hạnh phúc của họ sao? Tình cảm giữa
cô và anh cũng chỉ là bạn bè, không không, nhính hơn một xíu, bạn thân? Phải
chăng? Bạn thân mà nói chia tay? Cũng không hợp lý, người yêu? Chắc chắn rồi.

Phát ngôn ra hai từ tình yêu làm cô thấy mắc tởm? Yêu trong
một ngày? Há gọi là yêu thử?

Nực cười, cô thật “rẻ tiền” giống như đồ ăn hết hạn sử dụng
cũng chỉ là thứ bỏ đi.

A Dũng nhíu mày nhìn phản ứng cô, ngoài tầm dự đoán của anh
cô rất bình thường thậm chí còn cười được nữa. Là quá đau buồn chăng? Xem ra
anh cũng nghĩ quá nhiều rồi. Giật mi mắt một cái, A Dũng nói:

- Muội là đang đau lòng?

Cô lập tức phủ nhận:

- Không hề. Trong khoảng thời gian hai năm cũng không ngắn,
họ lại ở chung với nhau mà cô ta lại giống muội thì chắc chắn hắn sẽ siêu lòng
ngay. Không có muội cũng đâu có sao? Hắn ta vẫn vui cười, vẫn ăn uống đầy đủ chứ
không như muội, một mực khẳng định trong lòng hắn ít ra cũng có muội mà đau đớn,
dằn xé. Giờ họ lại kết hôn, đó là lẽ đương nhiên, muội nên chúng mừng nha. Vừa
gặp đã yêu, vừa yêu đã cưới, đó là chuyện rất bình thường xảy ra. Huynh nói
xem, nên khi dễ muội hay là sao đây?_cô nhún vai nói một cách tự nhiên nhất

A Dũng cũng chẳng bảo sao, quay mặt sang hướng khác trả lời
cộc lốc:

- Huynh không quan tâm

Cô cong khóe môi tạo thành nụ cười, tốt, đây mới chính là
Dũng ca mà cô biết.

- Ngày mai, mấy giờ, địa điểm?_thong thả ngồi xuống ghế đàn
piano, cô lia mắt hỏi rồi tập trung đánh đàn

Mân mê ly rượu van đỏ trên tay, uống hết một ngụm, anh mở miệng
đáp:

- 9h tại Thánh Đường Wedding

Sau câu nói đó là một khoảng không gian im lặng, không ai
nói gì ai nữa mà chỉ đâu đó vang lên khúc nhạc bản Sonate Ánh Trăng, anh biết,
mai sẽ có cuộc hỗn chiến. Phức tạp nha, anh có nên đến xem không? Sự việc xảy
ra trong hai năm qua, tất cả sẽ được tiết lộ hết vào ngày mai.

9h – ngày của định mệnh, thiên sứ và ác quỷ.

9h – cũng là ngày anh đem vứt bỏ cô

Cũng 9h – anh cùng người khác vun đắp tình cảm

Và cũng sẽ là 9h – cô kết thúc tất cả.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………….

2h sáng tại biệt thự
Nguyên gia

Anh lo lắng không tài nào chợp mắt được, mới tuần trước Y Y
nói bắt anh phải kết hôn với cô ta, không thì tính mạng Lạc Đình sẽ gặp nguy hiểm.
Phản ứng theo lẽ tự nhiên, anh nào có đồng ý, liền một mạch suy nghĩ muốn đuổi
Y Y ra khỏi nhà của mình. Muốn đeo bám anh suốt cả đời cơ à? Y Y không có phước
để hưởng đâu. Y Y chỉ là công cụ để anh thôi nhớ tới Đình Đình mà thôi.

Chậc chậc, lúc Quỳnh Thiên Tinh mất tích, Lạc Đình xuất hiện,
rồi anh cũng đem cô ra làm người thay thế sau đó yêu cô. Giờ thì Lạc Đình bay
đâu mất, một Thiên Tinh khác lại quay về, anh cũng đem cô gái này ra để thay thế?
Có khi nào lịch sử lại tái diễn không? Rằng, anh cũng sẽ yêu cô gái hiện tại
như Lạc Đình năm đó?

Nhưng trong đầu anh đã có đáp án, anh sẽ mãi yêu Đình Đình,
Y Y sao? Không có vé đâu.

Chỉ còn vài tiếng nữa anh sẽ kết hôn với người anh yêu, nên
vui hay nên buồn? Một cái đám cưới mà không có nhẫn, không có hoa, không có lời
cầu hôn, không có nụ hôn nồng nàn, vậy…có nên tin không?

(Hân Chi: *bĩu môi* ngủ đi, mai tỉnh dậy sẽ biết *kè dao vào
cổ* muội sẽ cho huynh hết thắc mắc, làm đau Đình tỷ của muội hứ *ngoe nguẩy bỏ
đi*)

………………………………………………………………………………………………………………………………………………..

8h30 phút a.m tại
Thánh Đường Wedding

Anh trong âu phục chú rể trắng thanh toát, mái tóc đen láy
phủ xuống vòm trán cao rộng, ánh mắt vui cũng có, buồn cũng có, tâm trạng ngạc
nhiên cũng có, hồi hộp cũng có. Vì không ngủ được nên anh thức dậy tầm khoảng
5h sáng thì phát hiện ra Y Y đã mất tích từ lúc nào, đồ đạc mất sạch, anh vội
vã đi tìm thì chỉ thấy một tờ giấy màu hồng trên bàn thủy tinh trong phòng, cụ
thể có nội dung như thế này:

 “Gửi Thần Võ,

Cảm ơn anh đã cứu em trong ngày hôm đó, tính mạng này là anh
cho, thực cảm ơn anh, em không biết lấy gì đền đáp ân tình này nên chỉ đeo bám
anh suốt hai năm phục vụ anh mà thôi. Cơ mà anh lại không quan tâm em, không
sao cả, em hiểu mà, việc kết hôn là em sắp đặt cho hai người coi như là lời tạ
lỗi. Em đi đây, chúc hai người hạnh phúc!

Lưu bút, Quỳnh Thiên Tinh”

Vậy đó, nên anh mới hớn hở tới Nhà thờ.

Bóng dáng người ấy xa xa đi từ cổng trước tiến lại gần anh,
dù là đã lâu không gặp nhưng anh làm sao quên được, chính là Lạc Đình, người
anh nhớ thương bấy lâu nay đây mà. Dáng vóc cô vẫn xinh đẹp như ngày xưa, trên
người mặc chiếc áo cưới Châu Âu thật đẹp, cô gái đó, sẽ là vợ anh.

(Hình ảnh minh hoa cho váy cưới Châu Âu)

Cô tiến tới, khuôn mặt ngập tràn trong hạnh phúc nhìn anh,
môi mỉm cười mấy máy nói:

- Thần Võ, em rất nhớ anh

Tin – Được – Không???

Anh đã làm như thế với cô cô không những không hận anh mà
còn chấp nhận lấy anh làm chồng, là thật hay mơ? Khẽ đưa tay chạm vào khuôn mặt
đang đứng trước mình, không những mịn mà còn rất ấm.

Là thật?

Anh sung sướng ôm chầm lấy cô, hít mùi hương trên cơ thể cô,
giọng nói nghẹn ngào:

- Đình Đình, anh cũng rất nhớ em, cảm ơn em đã quay về bên
anh

Cô lắc đầu:

- Em yêu anh nên sẽ không tính toán

Anh buông cô ra, đặt môi mình nhẹ phớt qua đôi môi cô, hai từ
hạnh phúc làm sao miêu tả hết cảm xúc trong anh lúc này. Dắt tay cô vào trong
Thánh Đường, cùng nhau trải qua muôn vàn tình yêu sâu đậm.

Đâu đó cách không xa, luôn có một ánh mắt dõi theo anh từ rất
lâu rồi, nước mắt đẫm đìa trên khuôn mặt xinh xắn ấy, vừa đau lại vừa hận.

Thực sự là…đã hết rồi sao?

9h a.m

Cô dâu thanh khiết khoác tay chú rể lịch lãm lên giáo đường
nơi có vị Cha sứ đang đứng trên ấy, khuôn mặt hiền từ nhìn đôi nam nữ. Xung cảnh
(xung quanh + khung cảnh) không hề có một ai, duy nhất chỉ có ba người. Tiếng
nhạc vang lên, chứng minh cho sự hồi xuân, vinh quang của họ.

Link nhạc để nghe tại đây: http://mp3.zing.vn/bai-hat/Here-Comes-The-Bride-Horns-Strings-Wagner/IW8D8W6Z.html

“Rầm”

Cánh cửa giáo đường mở ra một cách mạnh mẽ, bước vào là một
nam nhân mặc âu phục màu đen, gương mặt nham nhở, đôi môi nhếch lên một cách vô
thức. Cô dâu làm sao không nhận ra được, đó chính là A Dũng của tổ chức Lạc gia
đây mà, nhưng theo sau, một gương mặt khác được lộ ra, mái tóc xoăn dài, ánh mắt
vô hồn, toàn thân mặc y phục một màu đen tuyền.

Cô dâu cùng chú rể ngạc nhiên trên hết, đó chẳng phải chính
là nhân vật chính của ngày hôm nay sao?

Lạc Đình???

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3