Tiên Luyện Chi Lộ - Quyển 7 - Chương 709

Chương 709: Bắc Kiếm Hàn.

Trương Hằng và Mộng Tuyết tiến vào trong Lăng Tuyết Trì rất nhanh.
Lưu Cát Chấp sự hôn mê bất tỉnh bị Trương Hằng túm lấy đi tới một chỗ sâu trong
Lăng Tuyết Trì mấy chục thước.

Chát!

Trương Hằng tự tay đánh tỉnh kẻ này, cười tủm tỉm nhìn chăm chú
vào vẽ mặt mê hoặc của Lưu Cát Chấp sự.

-Các ngươi muốn làm gì?

Lưu Cát sợ hãi kêu lên một tiếng, pháp lực toàn thân đã bị Mộng
Tuyết phong ấn.

-Ngươi nói chúng ta muốn làm gì nào?

Sự tươi cười của Trương Hằng lộ ra vài tia quỷ dị. không cần nói
nhiêu mà không ngừng dùng quyền cước đấm đá kẻ này.

Trong chóp mắt. mặt mũi Lưu Cát Chấp sự đã bầm đập. ngay cả răng
cũng bị gãy mấy chiếc.

Trương Hằng xuống tay dùng lực đạo vô cùng khéo léo. khiến người
này có thể chịu được nhưng không tránh khỏi nỗi đau da thịt.

Lưu Cát Chấp sự liên tục kêu thảm thiết, vẻ mặt cừu hận nhìn
Trương Hằng, giận dữ kêu lên:

-Trương Hằng. ngươi dám Khi dưới phạm trên, không sợ bị môn quy xử
trí sao?

-khi dưới phạm trên? Ta có sao? Mộng Tuyết cô nương có thể làm
chứng mà.

Trương Hằng thản nhiên nói.

-Mộng Tuyết sư muội. ngươi mau ngăn hắn lại đi!

Lưu Cát Chấp sự vội vàng cầu cứu Mộng Tuyết.

Mộng Tuyết cười tươi đẹp, rúc vào trong ngực Trương Hằng, nhìn Lưu
Cát nói:

-Lưu Cát sư huynh, ta có thể làm chứng là vào thời điểm ngươi chấp
hành nhiệm vụ đã lấy việc công làm việc tư, để Trương đại ca mà một Chân Tiên
cấp thấp tiến vào trong Lăng Tuyết Trì suýt nữa khiến hắn chết. Mà ta cũng tí
nữa là bị tẩu hòa nhập ma, khó giữ được cái mạng nhỏ này.

-Ngươi, ngươi...

Khí huyết Lưu Cát dâng lên. suýt nữa là tức chết.

-Còn vết thương trên người ngươi là do ta bảo Trương đại ca ra
tay. môn quy xử trí thế nào lại làm khó được ta chứ?

MộngTuyết cười khẩy nói.

-Mộng Tuyết sư muội. ngươi tại sao lại ở cùng một gã Chân Tiên cấp
thấp như con kiến là hắn chứ. Hắn rốt cục có điểm nào tốt hả?

Vẻ mặt Lưu Cát không cam lòng, ánh mắt âm độc nhìn Trương Hằng,
hận tới nghiến răng nghiến lợi.

-Ta thích hắn đó.

Mộng Tuyết lạnh như băng nói.

-Ngươi... Các ngươi... Á!

Lưu Cát mới nói được nửa chừng thì lại một Trương Hằng cho ăn một
cái bạt tai.

Sau một lát, Lưu Cát Chấp sự đầy mình thương tích, hấp hối nằm ở
đó. miệng không ngừng cầu xin tha thứ:

-Tha cho ta... Dừng lại...

-Trương mỗ sống an bình ở Ngạo Nguyệt Sơn. ngươi lại cố tình muốn
chọc tới ta, năm lần bảy lượt dùng quỷ kế. Hiện giờ Trương mỗ chỉ giáo huấn nhỏ
ngươi một chút. Lần sau nếu ngươi tái phạm thì đừng trách ta vô tình.

Trương Hằng vỗ vỗ tay, đá lên người này một cước, chậm rãi nói.

-Tốt rồi Mộng Tuyết muội. chúng ta đi thôi, để cho người này ở
dưới Lăng Tuyết Trì tĩnh dưỡng mấy ngày.

Dứt lời hắn liền cùng tình lữ khăng khít bay đi.

Trương Hằng để Mộng Tuyết đánh cấm chế lên Lăng Tuyết Trì phòng
ngừa tên Lưu Cát Chấp sự trốn ra.

-Trương đại ca yên tâm. Ta đã đặt cấm chế rồi. Với trạng thái hiện
giờ cua hắn thì ba tới năm ngày cũng không ra nổi.

MộngTuyết cười nói.

-ừ. tốt lắm.

Trương Hằng gật gật đầu:

-Ngươi đi về trước đi. Ta muốn chờ cho nhiệm vụ tuần tra lần này
kết thúc mới trở về động phủ.

-Trương đại ca không có chuyện gì muốn ta làm sao?

Mộng Tuyết cười hỏi.

-Ngươi đã nhu thuận như vậy thì ta sẽ giao cho ngươi hai nhiệm vụ.

Bàn tay Trương Hằng đưa lên vuốt mũi nàng một cái, thản nhiên nói:

-Sớm hoàn thành nhiệm vụ, ngươi có thể khôi phục tự do trước thời
hạn.

-Không biết Trương đại ca có nhiệm vụ gì?

Mộng Tuyết không thay đổi sắc mặt hỏi.

-Sư tôn của ngươi là Đại trưởng lão. lại là cường giả đỉnh phong
của Bắc Thần đại lục. ngươi có cơ hội thì hỏi giúp ta một chút xem hiện giờ
cường giả đệ nhất của Cô Đế Tinh này có phải là Tiên Đế cấp một không. Ngoài ra
thì cường giả cấp Tiên Quân cao cấp có bao nhiêu ngươi? Đây là nhiệm vụ thứ
nhất. Một nhiệm vụ nữa là về truyền thuyết của Độc Cô Tiên Đế kia là thật hay
giả. Độc Cô Tiên Đế có thật sự để lại ý bát của mình ở Cô Đế Tinh không?

Trương Hằng trực tiếp dùng thần niệm truyền âm nói.

Mộng Tuyết ngạc nhiên nói:

-Trương đại ca chẳng lẽ không phải là người ở Cô Đế Tinh sao? Trên
Cô Đế Tinh hiện giờ đương nhiên không có Tiên đế. Tồn tại như Tiên đế cấp một
làm sao có thể ở một góc hoang vu của Tiên Giới thế này chứ? Còn cường giả Tiên
Quân cao cấp thì bọn họ tuyệt đối là đỉnh phong trên Cô Đế Tinh này.

về phần có bao nhiêu người thì ta cũng không rõ ràng lắm. Tuy
nhiên ta biết trong tam đại tông môn trên Cô Đế Tinh đều có một vị Tiên Quân
cao cấp tọa trấn. Bọn họ gồm tông chủ Lãnh Nguyệt của Lãnh Nguyệt Môn, tổ sư
của Linh Xà Tông - Trịnh Trí Lôi. Huyễn Nguyệt - Người thần bí đứng sau Vụ
Nguyệt Tông.

-Lãnh Nguyệt tông chủ, Trịnh Trí Lôi, Huyễn Nguyệt.

Trương Hằng trước đây đã nghe nói tới người nắm giữ thực quyền của
tam đại tông này.

-Lãnh Nguyệt tông chủ đã tu luyện bảo điển tối cao Lãnh Nguyệt Vô
Song tới đỉnh phong, được xưng là người có lực công kích mạnh nhất, thực lực
đứng số một số hai trên Bắc Thần đại lục. Linh Xà Tông chủ Trịnh Trí Lôi thái
độ làm người giả đối. pháp thuật và thần thông có hơi quỷ dị, rất khó nắm bắt.
Huyễn Nguyệt đứng sau lưng Vụ Nguyệt Tông kia am hiểu nhất là ảo thuật, thậm
chí có cả lĩnh vực ảo thuật, là người thần bí nhất. Đương nhiên ngoài bọn họ ra
thì ở Bắc Thần đại lục còn có mấy Tiên Quân cao cấp lánh. đời. ta chỉ ngẫu
nhiên nghe sư tôn đề cập qua.

Mộng Tuyết uyển chuyển nói.

-Vậy thì ý bát truyền thừa của Độc Cô Tiên Đế là thật hay không?

Trương Hằng hỏi.

-Truyền thuyết này đúng là sự thật. Độc Cô Tiên Đế sau khi rời
khỏi Cô Đế Tinh đã để lại ý bát của mình trên Băng Nguyên đại lục. Sư tôn của
ta và trưởng lão trong phái dường như đều đang tính toán tới việc này. còn tin
tức cụ thể thế nào thì không rõ.

MộngTuyết đáp.

Trương Hằng thở khẽ nói:

-Được rồi. Ngươi về trước đi. Cô Đế Tinh có Tiên đế lánh đời hay
không thì ngươi có thể tới hỏi lại sư tôn của ngươi một chút. Còn về chuyện của
Độc Cô Tiên Đế thì ngươi cũng nhớ lưu ý giúp ta một chút.

-Vâng thưa Trương đại ca, ta biết rồi.

Mộng Tuyết biểu hiện nhu thuận thông minh trước mặt Trương Hằng,
nhìn hắn hai cái rồi bay đi.

-Nữ tử này mặc dù không tính là người thiện lương nhưng bản tính
cùng không xấu, nếu có thể giữ lại bên người xử lý công vụ thì cũng là một sự
lựa chọn không tồi.

Trương Hằng nhìn nàng rời đi. trong đầu dần hiện lên một ý niệm
như vậy.

Tuần tra ở phụ cận Lăng Tuyết Trì nửa ngày. Trương Hằng liền ẩn
hiện cảm nhận được động tĩnh của Lưu Cát Chấp sự trong ao.

Ầm ầm!

Lưu Cát Chấp sự còn chưa lành thương thế đã sử dụng công kích mạnh
mẽ tấn công cấm chế mà Mộng Tuyết bố trí.

Tuy rằng đều là Chân Tiên cao cấp nhưng lĩnh ngộ đối với pháp tắc
không gian của hai người lại chênh lệch quá lớn. Mộng Tuyết có thể thoải mái
dùng một ngón tay đánh tan cấm chế do Lưu Cát bố trí như Lưu Cát muốn phá vỡ
cấm chế của Mộng Tuyết lại không dễ dàng như vậy.

-Mẹ kiếp. Trương Hằng. ngươi nhớ kỹ lão tử. Đợi tới sau khi bản
Chấp sự trở về nhất định sẽ nghĩ biện pháp chỉnh chết ngươi. Còn con quỷ cái
Mộng Tuyết kia nữa, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi phải rên rỉ hầu hạ dưới khố
của ta.

Trong mắt Lưu Cát Chấp sự lộ ra vẻ oán hận vô cùng.

Trương Hằng di chuyển trên bầu trời Lăng Tuyết Trì thì thào nói:

-Tiên nhân trên thượng giới này có sinh mệnh vĩnh hằng, nhàn hạ
rất nhiều. Chẳng qua tranh đấu lại vô cùng gay gắt. không giống như phàm nhân ở
hạ giới.

Hắn thật sự chẳng coi lời nói của Lưu Cát Chấp sự vào đâu. Kêu gào
là một chuyện. còn có làm được hay không lại là chuyện khác. Lý tưởng và sự
thật luôn luôn sai lệch rất lớn.

Từ khi đi vào thượng giới, tiến vào tiên môn xong, lần đầu tiên
Trương Hằng sinh ra nghi ngờ đối với các tiên nhân thượng giới.

Trong ý tưởng của hắn thì tiên nhân vốn phải siêu phàm thoát tục.
ngao du thiên địa. tiêu điều tự tại.

Nhưng sự thật lại là tiên nhân trong thượng giới này cũng suy diễn
ích lợi, tranh đấu tình cừu.

-Chỉ mong có thể sớm gặp Lạc Hà đại ca và nhị đệ. Tiên Giới rộng
lớn vô ngần này cũng cần phải thăm dò một phen. Đợi tới khi ta tiến vào tầng
sáu công pháp, chuẩn bị tất cả rồi mới có thể tính tới chuyện đi Loạn Tinh
giới.

Trương Hằng đón gió trên bầu trời, cảm thấy không tự nhiên lắm.
Vài phân thân của hắn vẫn đều ở trong lĩnh vực không gian tìm hiểu thần thông
và bí pháp.

-Đúng rồi. Sau khi tiến vào công pháp tầng năm. ta còn chưa đắp
nặn phân thân thứ tư của ta. Từ lúc tiến vào Lãnh Nguyệt Môn tới giờ ta cũng
quên mất việc này.

Trương Hằng đột nhiên bật cười.

Từ tầng hai của Luyện Thiên Hóa Địa Công, công pháp mỗi lần thăng
cấp lại có thể tăng thêm một phân thân.

Cứ thêm một khối phân thân là đại biểu cho thực lực của Trương
Hằng đã gia tăng.

-Trong cấp Tiên Quân thì cấp bậc chênh lệch tuy lớn nhưng đối với
ta sau khi dung hợp tam đại chân thân, thực lực tăng vọt đâu chỉ vài lần, lại
cộng với ưu thế công pháp thì hẳn có thể thắng Tiên Quân trung cấp dễ dàng. Mà
sau khi ta có thêm một khối phân thân nữa, dung hợp lại thì dù đánh với Tiên
Quân cấp cao cũng có thể tự bảo vệ.

Trương Hằng thầm nghĩ.

Hiện tại chỉ cần biết rõ một vấn đề là trên Cô Đế Tinh rốt cục có
nhân vật siêu nhiên cấp bậc Tiên đế cấp một không mà thôi.

Nếu có cường giả Tiên đế cấp một thì kế hoạch cướp sạch tinh cầu
này của Trương Hằng tất nhiên là sụp đổ.

Lại qua nửa ngày, Trương Hằng thấy một Chân Tiên trung cấp bay
tới. vẻ mặt nghi hoặc hỏi:

-Sao lại không thấy Lưu Cát Chấp sự?

Trương Hằng cười thần bí:

-Hắn đi Lăng Tuyết Trì tắm rửa rồi...

-Đi Lăng Tuyết Trì tắm rửa?

Vị Chân Tiên trung cấp kia nao nao.

-Hắn chẳng lẽ không sợ môn quy xử lý sao? Lăng Tuyết Trì là trọng
địa tu luyện không được trưởng lão trong môn phái phê chuẩn là không được tự
tiện đi vào.

-Chuyện này ta cũng không rõ lắm...

Trương Hằng nhún vai.

Tên Chân Tiên trung cấp kia lộ vẻ hồ nghi nói:

-Tại sao ta lại thấy có điều gì không đúng.

Trương Hằng cười thầm nhưng ngoài mặt lại chẳng hề đổi sắc nói:

-Vị huynh đệ này. ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi...

-Thật sao?

Vị Chân Tiên này bán tín bán nghi hỏi.

Hai người đang thảo luận vấn đề này thì bề mặt Lăng Tuyết Trì rung
chuyên một trận, sóng nước gợn lên.

-Bên kia đã xảy ra chuyện gì?

Biến hóa này khiên vào tên Chân Tiên ở phụ cận chú ý.

Bốn người gồm cả Trương Hằng vội vàng chạy tới Lăng Tuyết Trì.

Rầm rầm rầm!

Dưới mặt nước của Lăng Tuyết Trì dường như có một người nào đó đang
không ngừng công kích mạnh mẽ.

-Chẳng lẽ là Lưu Cát Chấp sự?

Tên Chân Tiên vừa rồi lộ vẻ nghi hoặc hỏi.

-Hẳn là thế rồi...

Trương Hằng nói chuyện rất thản nhiên:

-Chúng ta chờ thêm một chút đi.

-Không thể đợi được. Chúng ta hợp lực đánh tan cấm chế này đi.

Có vài tên Chân Tiên không dám trì hoãn, vội vàng tế pháp bảo ra,
bắt đầu công kích tầng cấm chế kia.

Ước chừng qua một chén trà nhỏ. Bỗng nghe phốc một tiếng, cấm chế
đã bị đánh tan. Lưu Cát Chấp sự mặt mày sưng đỏ bay ra từ trong ao.

-Á!

Biến hóa như vậy khiến sắc mặt vài tên Chân Tiên đại biến.

Lưu Cát Chấp sự dùng ánh mắt có thể giết người nhìn tới nhưng
Trương Hằng lại vô cùng vô hại hỏi:

-Lưu Cát Chấp sự. ngươi bị làm sao thể? Nóng quá nên xuống ao tắm
rửa sao?

-Lưu Cát chấp sự, là ai đánh ngài thành như vậy?

Vài vị Chân Tiên ở bên cạnh thật cẩn thận hỏi.

-Ngài yên tâm! Chỉ cần tìm ra người kia, chúng ta nhất định sẽ
giúp ngài báo thù rửa hận.

Trong đó một gã Chân Tiên trung vị lấy lòng nói.

-Đi đi đi!

Trương Hằng với ánh mắt khinh miệt nhìn hắn một cái, nói:

-Tại Lãnh Nguyệt Môn này, có ai dám trêu chọc Lưu Cát chấp sự. Hơn
nữa, có thể thắng dễ dàng Lưu Cát chấp sự, hơn phân nửa là nhân vật cấp Tiên
Quân, chẳng lẽ ngươi muốn tìm Tiên Quân gây phiền toái?

-Tiên Quân...

Tên Chân Tiên kia lập tức né tránh ánh mắt, không dám nói tiếp
nữa.

-Lưu Cát chấp sự, ta nghĩ nhất định là thời điểm ngài luyện công
xảy ra chuyện bất ngờ, đây tuyệt đối là một chuyện ngoài ý muốn. Ngài nói xem
có đúng không?

Trương Hằng dùng ánh mắt khác thường nhìn Lưu Cát chấp sự.

-Không... không sai! Trương Hằng nói rất đúng, đây tuyệt đối là
một chuyện ngoài ý muốn. Ta thấy thời tiết nóng, cho nên đi tới Lăng Tuyết Trì
kia tắm rửa, nhưng không biết vì sao đột nhiên ngộ đạo, tìm được một tia linh
cảm, vì thế ở ngay tại chỗ tu luyện bí pháp. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới,
đang lúc luyện công xuất hiện một chút sai lầm, tuy rằng không có tẩu hòa nhập
ma, nhưng tâm thần thác loạn, khí huyết bốc lên, không cẩn thận tự làm cho mình
bị thương.

Trên mặt Lưu Cát chấp sự lộ ra một vẻ tươi cười miễn cưỡng, nói.

-Nhưng... cấm chế trong Lãng Tuyết Trì này là chuyện gì xảy ra?

Một gã Chân Tiên khác hỏi.

-Đầu đất! Đương nhiên là Lưu Cát chấp sự bế quan ngay tại chỗ, sợ
người ngoài quấy rầy, vì thế thiết hạ cấm chế.

Trương Hằng khinh bỉ nói.

“Bốp!”

Trương Hằng với bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giơ tay
vỗ lên ót tên Chân Tiên kia một cái.

-Á.

Chân Tiên kia bị Trương Hằng đánh ngớ ra, trong lúc nhất thời ngay
cả ý thức phản kháng cũng không có, trong miệng còn nói thầm:

-Nếu là tự mình thiết trí cấm chế, như thế nào còn phải dùng sức
để phá vỡ...

-Mấy người các ngươi đều nghĩ thông minh chút đi! Lưu Cát chấp sự
đích xác bị người đánh, không cần hỏi tiếp việc này, nếu để Chấp sự đại nhân
mất hết mặt mũi, làm cho hắn không vui... Hừ hừ!

Trương Hằng dùng thần niệm truyền âm nói với mấy tên Chân Tiên
này.

-Hiểu rồi, hiểu rồi!

Mấy người này chợt tỉnh ngộ, lập tức ngậm miệng hoặc nói sang
chuyện khác.

Kế tiếp trong thời gian gần một tháng, sắc mặt Lưu Cát chấp sự
thật khó đăm đăm, ánh mắt âm trầm, một bộ dáng như muốn giết người.

Đối với tình thế này, các Chân Tiên còn lại đều lo lắng đề phòng,
không dám nói chuyện nhiều cùng Lưu Cát chấp sự như trước kia, thật thận trọng
dè chừng và giữ một khoảng cách với hắn.

Trương Hằng ngược lại không ngại ở cùng một chỗ với Lưu Cát chấp
sự, hưởng thụ ánh mắt âm lệ có thể giết chết người của hắn.

Rốt cục, nhiệm vụ tiểu đội chấp hành đã kết thúc, Lưu Cát chấp sự
tuyên bố giải tán.

-Trương Hằng! Ngươi nhớ kỳ cho Lưu mỗ! Ta còn ở lại Lãnh Nguyệt
Môn một ngày, ngươi đừng mơ tưởng một ngày nào được an bình!

Trước khi Lưu Cát rời đi, dùng thần niệm truyền âm nói với Trương
Hằng, trong lời nói lộ ra một cỗ sát khí nồng đậm.

Trương Hằng vẻ mặt bình tĩnh nói:

-Đây là một lần cơ hội cuối cùng, nếu ngươi tiếp tục không biết
tốt xấu, thì chung quy cứ để cho Trương mỗ lấy tính mạng của ngươi.

Dứt lời, Trương Hằng ung dung rời đi, ngay cả nhìn cũng không thèm
liếc mắt nhìn Lưu Cát chấp sự một cái, trong ánh mắt kia đầy vẻ khinh thị và
xem thường, làm thương tổn sâu sắc tới lòng tự trọng của Lưu Cát chấp sự.

-Cứ đợi xem! Đừng tưởng rằng có mụ đàn bà Mộng Tuyết kia làm chỗ
dựa cho ngươi, thì ta sẽ không làm gì được ngươi?

Lưu Cát thầm cười lạnh, nhưng hắn không biết rằng tự mình lại từng
bước đến gần vực sâu tử vong.

Trương Hằng trở về lại động phủ, sau đó, bản tôn liền tiến vào
Lĩnh vực không gian, để lại một khối phân thân khoanh chân ngồi trong động phủ,
làm ra bộ dáng đang tu luyện.

Sau khi tiến vào công pháp tầng năm, Trương Hằng còn chưa có đắp nặn
phân thân thứ tư của mình, hắn rất coi trọng việc này.

Bản tôn Trương Hằng đắp nặn phân thân, không phải một hai tháng là
có thể thành công. mà ít nhất cần mười năm trở lên. Thời gian mười năm nhìn như
rất dài, nhưng thành tựu một phân thân cấp Tiên Quân, quả thực là có thể xem
nhẹ không đáng kể. Đổi lại là đại bộ phận tiên nhân của Tiên giới, đừng nói mấy
ngàn mấy vạn năm, cho dù tiêu phí trăm vạn năm, cũng tuyệt đối khó có thể tấn
chức cấp Tiên Quân tha thiết mơ ước kia.

Ở bên kia, Lưu Cát chấp sự vẻ mặt âm trầm về tới động phủ của
mình, trong lòng hắn càng nghĩ càng phẫn nộ, không thể nén nhịn cơn tức giận
trong lòng kia.

Sau khi tĩnh dường mấy tháng, hắn đạp phi kiếm bay tới động phủ
của biểu ca Bắc Kiếm Hàn.

Bắc Kiếm Hàn là đệ tử thân truyền của Lãnh Nguyệt tông chủ, thực
lực của hắn ở trong đồng lứa là số một số hai. Ở trong môn phái, chỉ có đệ tử
Mộng Tuyết của Đại trưởng lão là có thể chống lại phần nào. Tiên nhân đồng cấp
còn lại ở dưới tay hắn, căn bản là không qua được mấy chiêu.

-Nghe nói trước đây vài ngày, ngươi bị người ta khi dễ?

Bắc Kiếm Hàn một thân áo trắng, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, không
ngờ vừa lên tiếng liền nói toạc ra chuyện của Lưu Cát chấp sự.

-Đại ca! Cái này... Huynh ngài như thế nào biết?

Lưu Cát chấp sự hơi sửng sốt.

-Hừ! Toàn bộ Lãnh Nguyệt Môn đều đồn ầm lên, nói ngươi ở phụ cận
Lăng Tuyết Trì, bị người nào không rõ đánh cho tối tăm mặt mũi. Ta làm biểu ca,
mặt mũi đều mất sạch!

Trên mặt Bắc Kiếm Hàn lộ ra vẻ không vui.

-Biểu ca! Chuyện là như vầy...

Lưu Cát chấp sự kể lại một lần đầu đuôi gốc ngọn sự việc trải qua.

Chuyện trải qua ở trong miệng hắn, đương nhiên biến chất, hắn nói
Trương Hằng như thế nào như thế nào không theo đạo lý, là kẻ dưới phạm thượng,
chính mình không thể dễ dàng tha thứ, răn dạy vài câu, lại rơi vào trả thù như
thế.

Bắc Kiếm Hàn trầm mặc, ánh mắt ảm đạm rồi chớp mắt một cái, hỏi:

-Mộng Tuyết thật sự đối tốt cùng gã Chân Tiên hạ vị kia sao?

-Tuyệt đối không sai! Đệ tận mắt nhìn thấy Mộng Tuyết rúc vào
trong lòng Trương Hằng kia, rất thân mật, cũng không biết có phải bọn họ kết
hợp song tu hay không...

Lưu Cát ngầm quan sát sắc mặt Bắc Kiếm Hàn.

-Ta còn là có điểm không tin, Mộng Tuyết thanh cao lãnh đạm hạng
nhất, như thế nào lại coi trọng một tên Chân Tiên hạ vị?

Bắc Kiếm Hàn hít sâu một hơi, đứng bật dậy, hai tay nắm chặt.

-Biểu ca! Điểm này tuyệt đối không sai! Đệ mà lừa huynh thì không
chết tử tế được!

Lưu Cát vội vàng thề thốt.

-Một tên Chân Tiên hạ vị nho nhỏ?

Bắc Kiếm Hàn mỉm cặp môi mỏng, thản nhiên nói:

-Ta thật muốn đi xem, Nam nhân có thể bắt được núi băng Mộng
Tuyết, là người như thế nào?

-Đại ca! Huynh nhất định phải báo thù cho đệ. Đây không chỉ là mặt
mũi của một mình đệ, mà còn là thể diện của huynh. Mộng Tuyết vốn phải thuộc về
huynh, hiện tại lại bị tiểu tử kia cướp đi, đại ca huynh mất hết mặt mũi?

Lưu Cát nói lòng đầy căm phẫn.

-Ngươi cút qua một bên cho ta, việc này ta đã có chủ trương!

Bắc Kiếm Hàn hừ lạnh một tiếng, một cổ uy áp vô hình thổi quét ra,
lập tức làm cho thân hình Lưu Cát loạng choạng không ổn.

-Dạ dạ... đệ đi!

Lưu Cát mừng thầm trong lòng, rời khỏi động phủ của biểu ca.

Hắn hiểu rằng, với cá tính luôn chú ý tới thể diện của Bắc Kiếm
Hàn, khẳng định hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Trương Hằng.

“Trương Hằng! Ngươi chờ chết đi, trêu chọc đệ tử của Lãnh Nguyệt
tông chủ, để xem ngươi làm sao sống yên trên Ngạo Nguyệt Sơn.” Lưu Cát chấp sự
vui mừng khấp khởi rời đi.

Bắc Kiếm Hàn dõi mắt nhìn theo bóng Lưu Cát rời đi, thì thào nói
nhỏ:

-Lưu Cát kể lại chỉ là lời nói của một bên, một tên Chân Tiên hạ
vị sao dám công khai trắng trợn chống đối cùng hắn. Tuy nhiên, tên Trương Hằng
này thật sự có quan hệ tốt với Mộng Tuyết hay không?

Hắn có chút nghi hoặc.

Đúng vào lúc này, từ một góc động phủ của hắn, một lão nhân nhếch
nhác đi ra, trong miệng không ngừng kêu to:

-... Ma Thần... Ma Thần buông xuống...

-Ngươi cũng cút qua một bên cho ta.

Bắc Kiếm Hàn tâm tình không tốt, không kiên nhẫn quát lên.

-... Ma Thần... Ma Thần buông xuống...

Hồ lão tiên mặc kệ tiếng quát của Bắc Kiếm Hàn, lẩm bẩm tự nói.

-Nếu ngươi còn kêu to một câu nữa, ta lập tức ném ngươi ra ngoài
Lãnh Nguyệt Môn, để mặc cho ngươi tự sinh tự diệt!

Bắc Kiếm Hàn lạnh lùng nói.

Bắc Kiếm Hàn thuộc hạng người tâm trí kiên nghị, ác nghiệt, tuy
rằng thiên phú không tính là cao, nhưng hắn ở dưới cơ duyên xảo hợp đạt được
thành tựu hiện giờ.

Nếu không phải biết rõ nội tình của Hồ lão tiên, hắn như thế nào
thu lưu một ngoại nhân vào Lãnh Nguyệt Môn?

-Bắc công tử...

Đột nhiên, trong con ngươi đục ngầu của Hồ lão tiên lóe lên một
tia sáng.

-Ồ? Ngươi thanh tỉnh rồi?

Bắc Kiếm Hàn mừng rỡ.

-Thời gian không nhiều lắm! Bắc công tử! Ta hỏi ngươi một câu, sư
tôn ngươi đã xuất quan chưa?

Trên mặt Hồ lão tiên lộ ra vẻ lo âu cấp bách thật sâu.

-Sư tôn lão nhân gia còn chưa có xuất quan? Xin hỏi, ngài có
chuyện gì muốn nói sao? Cái gì Ma Thần buông xuống, đây là ý tứ gì?

Bắc Kiếm Hàn vội vàng hỏi.

-Còn chưa có xuất quan ư...

Hồ lão tiên khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Bắc Kiếm
Hàn nói:

-Bắc công tử! Thời điểm lần sau ta thanh tỉnh lại, đại khái sẽ vào
ba năm sau, lão nhân ta có chuyện vô cùng trọng yếu muốn bẩm báo với Lãnh
Nguyệt tông chủ.

-Hồ lão tiên! Ngài có chuyện gì, có thể trực tiếp nói với ta. Chờ
sư tôn xuất quan, ta sẽ lập tức chuyển đạt cho ông ấy!

Bắc Kiếm Hàn nói.

-Không được! Hiện tại nếu ta nói ra bí mật với ngươi, sẽ chỉ làm
cho hai người chúng ta chết đi. Thậm chí, hiện tại ta thanh tỉnh chốc lát này,
đều là thập phần nguy hiểm. Được rồi! Ba năm sau gặp lại!

Hồ lão tiên thở dài một hơi, đôi mắt trở lại đục ngầu không chịu
nổi, cả người lại trở nên điên điên khùng khùng, không ngừng nói:

-... Ma Thần... Ma Thần buông xuống...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3