4. Em có dạ nào!

Em có dạ nào!

Tôi
thích từ “dịu dàng”. Đàn bà thì phải thế! Ba hồi tự hỏi: “Có nên tính chuyện
đặt tên con là Dịu?”

1. Em
dậy sớm gội đầu. Tóc đã không còn dài như thuở hàn vi. Đã không thẳng lụa là và
đen nhánh những niềm khao khát mang đầy những cái tên kiêu hãnh, nồng nàn. Em
chải tóc bằng những ngón tay cong cong đầy vết xước bé li ti. Sợi rụng. Sợi
rơi. Lả tả xuống khoảng sân đầy nắng dịu dàng. Có phải nỗi niềm thương cảm cũng
đang rơi. Đang rơi?

Em tắm
sạch tấm thân lấm lem này. Em quét nhà. Em lau mài đến loang loáng những vết
bụi thời gian.

Để…
Đợi
anh về.

Em ngó
hoài ra cửa.

Anh
không về.

Em lại
mải miết kì cọ tấm thân này. Lớp kí ức trôi đi. Niềm đau cũ lại tấy lên mưng
mủ. Em lại mải miết cọ kì.

Để anh
về. Em trắng phau và tươi mới. Cho anh.

Em ngó
hoài ra cửa.

Anh
không về.

Em
thay áo. Em vấn tóc thật cao để nỗi niềm không buông thả.

Đợi
anh về.

Để anh
hôn em dịu dàng. Dịu dàng lắm. Không tớp táp và nhầy nhụa. Không cào cấu và bức
bối.

Để anh
lùa tay vào tóc em. Để chính tay anh mở cửa cho hoang hoải bay đi.

Vậy mà…
Anh
không về.

Em
không hút thuốc vè em ghét mình nồng vị khói. Em không uống rượu vì rượu khiến
em say đớn đau. Em vào sàn không lắc giật lắc tung để phô bày bộ ngực hớ hênh
căng cứng tương tư. Em không gào. Không thét.

Ra
đường, va phải một người đàn bà. Đứt tung nút áo. Thế là hớ hênh. Người đàn bà
mắng em: “Con đĩ!” Em không thèm kéo áo, cứ thế bước đi.

Gió
thông thốc. Thông thốc được đến đâu? Liệu có đủ thổi hết những vết lem mòn mỏi,
đỏ tấy dấu tay em cào cấu?

Về
nhà, vật vã ra, em viết: “Em nhớ anh.”

Em lại
dịu dàng rồi, phải không anh?

2. Anh
bảo: “Anh quá yêu em! Anh không thể chia sẻ em, ngay cả trong ý nghĩ.” Vậy là
em run rẩy. Em sung sướng đến man dại. Em quấn chặt lấy anh bằng vòng tay cũng
cong cong xanh xám, cũng sùi sùi bé li ti những vết xước.

Em hôn
anh. Mở mắt. Có phải em đang không thật lòng? – “Vớ vẩn!” – Em hôn anh mà nhìn
thấy một mảnh trăng chéo xiên, nằm nghiêng chênh chếch một cái ăng ten nhà ai
liêu xiêu đến tội. Em hôn anh, mà nhìn thấy đêm phủ dài tận gót chân lám nhám
sạn. Bất giác, em vùng. Em giãy mạnh. Chắc tại lúc đó, em thấy mình không đủ
trong trắng cho anh!

Anh
bảo: “Ngoan nào! Ngoan nào! Anh sẽ vẫn yêu em cho dù có bất cứ chuyện gì!”

Em lại
yên. Nhắm mắt rất hiền lành. Hôn anh. Em nhắm mắt rồi nhé! Không mở mắt nữa
đâu, tại em sợ mình lại lấn cấn bởi miếng ngói chệch nghiêng nóc nhà ai bên
trái. Bởi con mèo đen trũi, mắt xanh lòe choe chóe gọi bạn tình trong đêm
thanh. Bởi cái gì gì đâu xưa lắm, xưa đến độ em không đủ kí ức để gọi được
thành tên!

Anh
phủ nhòa lên người em. Tĩnh quá! Em bần thần. “Sao anh không hôn em?” Em vẫn
chưa dám mở mắt. “Không phải người ta yêu nhau thật tình, ân ái kết thúc bằng
một nụ hôn sao?” Em vẫn nhắm nghiền mắt. “Sao anh không hôn em?”

Anh
bảo: “Em đã từng với ai?” Anh đổ dài bên cạnh. Em không nhìn được cả bóng anh
trên vách. Giống như là em đang ủ ê trong những giấc mơ của mùa đông năm trước.
Của mùa hạ năm kia, của mùa xuân thuở nào không nhớ rõ. “Anh là đầu tiên cho
em. Em đã là đầu tiên cho ai?”

Em
ngồi dậy thật nhanh. Bối rối lắm! Em vốn là vậy mà, ai hỏi gì không thể trả lời
thì bối rối, hoang mang. Cái nút áo cài lệch. Mặt dây chuyền nằm lệch. Em lệch
bước ra khỏi vừng đêm có mảnh trăng, mái ngói, con mèo… “Giá mà anh với tay một
chút để níu lấy cái ngón út cong cong!”

3. Em
gạch xóa hai chữ quá khứ lên tường, lên giấy vẽ, lên tay, lên tim. Em chong mắt
với cơn bão mùa hè quất ngang khung cửa. Xào xạc rú rít, vậy mà em chỉ nghe
thấy những tiếng thì thầm của anh rất nhỏ. Rất mơn man như ngón tay anh không
hề cong, không hề có bất kì vết xước nào, lang thang nhẹ bẫng trên má em, trên
môi em, trên cổ em…

Em
không đủ can đảm làm như người đàn bà trong phim[1], soi gương và tự nắm bóp
ngực mình lúc nhớ anh. Em sợ đau lắm! Tự mình làm đau mình, sẽ đâu có ai thương
cảm cho, anh nhỉ! Em chỉ biết ôm mình trong góc, ngó trâng trâng vào đêm. Mà
sao rướn hoài cũng không đủ hết được vòng lưng. Nên em thấy mình lạnh run lẩy
bẩy.

[1]
Phim Tuyết tháng Tư.

“Anh
cần thời gian để chấp nhận!”

Chấp
nhận em hay chấp nhận em cùng quá khứ của em?

Bão
tan. Em thấy con phố phủ xanh màu lá. Ông dưới nhà, bụng rất to, áo may ô kéo
cao đến ngực, vừa xỉa răng vừa chỉ trỏ với mấy ông bụng to khác, chắc là kín
đáo hơn, “Mẹ, te tua hết trơn!” Thấy em đi qua, nhe răng xởi lởi, để lộ một
miếng rau xanh còn giắt chéo. “Cô T đi đâu đó? Cầm cái mũ bảo hiểm nè, coi
chừng cành gãy rớt xuống đầu. Coi, phố xá kìa! Nguy hiểm lắm đó nha!” Tự nhiên
em rùng mình, tưởng tượng ra đội cái mũ như người ta áp hai cái gáo dừa vô mặt,
đi thẩn thẩn thơ thơ trong đám tan hoang màu xanh lục kia. Mà có khi nào, em
bịt mặt lại rồi, anh mới yên tâm để yêu em tiếp không anh?

Nắng
hắt vào màu xanh. Nắng đẹp. Màu xanh cũng đẹp! Sao hoang tàn mà đẹp quá đỗi vậy
hả anh…

Bỗng,
em nghe ai gọi. 

Em
quay mình. Tóc vấn cao bật tung. Lòa xòa bay ngay cả khi không gió.

Em
nhìn thấy anh…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3