Huyền của Ôn Noãn - Chương 20 - Phần 1

Chương 20

Thu mua, cơ hội

Ôn Noãn ngồi trong nhà hàng Quân Khải đợi Chu

Lâm Lộ.

Trong không gian trang trọng ca khúc November Sky của
Yanni vang lên. Cô nhớ rõ bầu trời cuối thu như vậy, những chiếc lá vàng óng
ánh của cây bạch quả rơi đầy một khoảng sân, cô giẫm lên, phát ra những tiếng
rung động, phía chân trời, những áng mây tím biếc biến ảo khôn lường, trông tuyệt
đẹp.

Màu mây tím này, buổi sáng, lúc cô rời khỏi nhà họ Chiếm
cũng từng nhìn thấy.

Trước khi rời đi, cô ghé qua phòng nghe nhìn, cầm điều khiển
từ xa, mở đĩa nhạc đã để sẵn trong đầu đọc đĩa CD, cô vẫn biết, anh hiểu cô hơn
cả chính cô, nhưng khi nhìn thấy đĩa nhạc này vẫn bất giác rung động.

Tất cả CD ở đây đều giống hệt CD trong thư phòng của cô.

Tại sao cuối cùng cô lại lấy Chu Lâm Lộ, còn anh muốn lấy
người khác? Là vì những điều cô làm còn chưa đủ ư? Anh dịu dàng nói cho cô, cô
đã đến rất gần lối ra của mê cung, nhưng không biết phải làm thế nào mới có thể
vượt qua được bức tường cuối cùng trong lòng anh.

Mà anh cũng không định cho cô biết bất cứ ám chỉ nào nữa.
Anh muốn chơi trò chơi này đến khi… Đây là điểm cô cảm thấy hoảng sợ, cô không
biết anh định chơi trò ú tim này đến khi nào thì mới bằng lòng mà dừng lại, có
lẽ anh thật sự sẽ để chính mắt cô nhìn thấy anh cưới người con gái khác.

Chu Lâm Lộ vừa liếc mắt liền thấy bóng người thất thần dựa
lưng vào ghế, đi đến phía đối diện cô rồi ngồi xuống. Anh đặt một phong thư lớn
trên mặt bàn, khiến cô kinh ngạc nhướng mày.

Cô mở phong thư, lấy ra một xấp ảnh.

Ảnh chụp ở góc rộng, bối cảnh là bức phù điêu hoa sen vàng rực
rỡ, đối diện với nó qua đường phố tấp nập là một bảng hiệu điện tử lớn, hai chữ
Vĩnh Lợi màu đỏ nhấp nháy, cách đó không xa là tháp ngắm cảnh xây gần biển, cô
nhận ra đây là đoạn đường phồn hoa nhất ở Ma Cao.

Một tấm ảnh chụp mặt đường lát toàn đá rộng lớn, Chiếm Nam
Huyền đứng trên đường, ôm một cô gái trẻ cực kỳ xinh đẹp, môi anh áp vào tai cô
gái giống như đang nói gì đó, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười rất mờ ám,
ánh mắt lại đầy châm chọc, khiêu khích nhìn về phía ống kính.

“Sao lại thế này?” Cô hỏi.

“Hắn gửi cho anh.”

Ôn Noãn há hốc miệng, bỗng vỡ lẽ, bật cười.

Chu Lâm Lộ với tay túm chặt áo cô, thẹn quá hóa giận: “Không
được cười!”

Cô cười đến mức chảy cả nước mắt, ho khan liên tục: “Đã sớm
bảo anh không nên chọc anh ấy rồi.”

“Tại sao không phải là hắn chọc anh trước?” Chu Lâm Lộ kêu
oan. “Nói thế nào thì trên danh nghĩa em cũng là bạn gái của anh mà, đúng
không?!”

Phải cố gắng lắm mới nhịn được cười, cô hỏi: “Anh ấy đã làm
những gì?”

“Cho người mỗi ngày gửi đến một chiếc nhẫn kim cương.”

Cô che miệng: “Anh ấy thực sự đang theo đuổi cô ta?”

“Ngọc trai cũng chẳng thực được như vậy.”

“Cô ấy có rung động không?” Cô tò mò hỏi, muốn cười mà không
dám.

Chu Lâm Lộ cười hì hì: “Không biết, tốt nhất là không. Nếu
không, anh sẽ bắt cóc em ngay lập tức để cái tên tiện nam kia cả đời này cũng
không tìm ra được.”

Cô liếc nhìn anh: “Lần này là thật?”

Chu Lâm Lộ nghĩ một lúc: “Cũng không biết nữa, nhưng sau khi
nhìn thấy đống ảnh này, anh bỗng thấy cực kỳ khó chịu.”

“Cô gái ấy biết chuyện anh kết hôn chưa?”

“Biết, cô ấy nói, trong lòng anh vẫn luôn có hình bóng của một
người, anh nghĩ đó có phải là em không? Chi bằng dứt khoát lấy em, xem rốt cuộc
có chuyện gì xảy ra với mình.”

“Kết quả thế nào?”

“Kết quả là… Noãn Noãn, anh dường như đã thay lòng đổi dạ…”
Anh than thở.

Cô mỉm cười: “Có biết từ khi nào anh bắt đầu trở nên khác
thường không?”

Anh nhíu mày: “Khi nào?”

“Bắt đầu từ lúc nửa đêm anh chạy đến nhà em bảo em kết hôn,
sau đó em liền cảm thấy… dựa theo cách nói của cô ấy, trong lòng anh đã có hình
bóng của một người, nhưng chính anh cũng không hiểu rõ tình cảm của mình đối với
cô ấy là gì, cho nên anh cảm thấy hoang mang… Có lẽ kết hôn với em là phương
pháp trốn tránh anh cho rằng tốt nhất?”

“Nhưng mà Noãn Noãn…” Chu Lâm Lộ làm vẻ mặt đau khổ. “Rõ
ràng là anh thích em, em tưởng rằng anh ăn no rửng mỡ đi ở bên cạnh một cô gái
mười năm à?”

Ôn Noãn thật muốn cười to. Phải, anh thích cô, anh có cảm
tình với cô, nhưng đó không phải là tình yêu mà là tình anh em, sự quan tâm của
bạn thanh mai trúc mã. “Lâm Lộ, em cũng thích anh, thật đấy, anh có tin em từng
đố kỵ với cô ấy không?”

Cô gái kia xuất hiện khiến người đàn ông tốt nhất trên thế
giới này không bao giờ thuộc về cô nữa.

Đã nhiều năm trôi qua, anh vẫn luôn làm bạn với cô, bảo vệ
cô, cố gắng không để lạc mất cô…

Cô có cảm giác mình sắp mất đi hai người thân quan trọng nhất
trong đời, Ôn Nhu và anh.

Không có Chu Lâm Lộ, không có Ôn Nhu, có thể cũng sẽ không
có Chiếm Nam Huyền.

Cuối cùng, đến lúc để trưởng thành rồi, từ nay về sau, cô phải
tự bước đi một mình.

Chu Lâm Lộ miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, nhìn ánh mắt vừa
chăm chú vừa mơ màng của cô.

Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào? Dáng vẻ của cô, cái nhăn mặt
nhíu mày, nụ cười của cô bắt đầu in sâu trong lòng anh.

Lúc đầu là bởi vì ủy thác của Ôn Nhu mà phải gánh vác tròn một
phần trách nhiệm, nhưng quen biết trong hoàn cảnh đặc biệt, cô như một con chim
non mới sinh mất đi sự che chở, trong hoang mang, sợ hãi coi anh là phao cứu
sinh duy nhất, rất tin tưởng và dựa dẫm vào anh, đã vô hình đánh thức phần
trách nhiệm và lòng thương xót lạ thường trong anh. Anh không có anh chị em,
khi đó không biết tại sao lại nảy sinh một ý nghĩ mãnh liệt, muốn bảo vệ để cô
lớn lên thật tốt.

Những năm cô ở Anh quốc, anh thường bay tới thăm cô.

Anh vốn tưởng rằng cô sẽ chẳng khác gì những đứa trẻ từng phải
chịu tổn thương về mặt tình cảm, sau một thời gian sẽ dần thay đổi, quên đi quá
khứ, tình cảm phai nhạt, nói cách khác, sẽ bắt đầu lại cuộc sống.

Nhưng điều làm anh kinh ngạc là, cô thay đổi vẻ bề ngoài,
thay đổi cung cách làm việc, nhưng trái tim vẫn như năm đó, chỉ dành cho một
người, rõ ràng hai người ở rất xa nhau, đừng nói là gặp mặt, ngay cả tin tức của
hắn ta, cô cũng không biết, nhưng một năm, rồi một năm nữa trôi qua, cho dù thế
giới này có xảy ra chuyện gì, rất nhiều người đến rồi đi bên cạnh cô mà cô vẫn
ngỡ ngàng không biết.

Một kẻ lang thang nửa đời người như anh chưa bao giờ gặp người
nào chung thủy như vậy.

Xung quanh có rất nhiều người, cũng có người yêu cô, nhưng họ
đến rồi lại đi, tình yêu là gì chứ?

Anh không tin, cũng đừng nói đến từ vĩnh viễn, quên một người
cần bao nhiêu thời gian, khoa học kỹ thuật tiên tiến ngày nay có thể dựa trên
công thức ảnh hưởng của tình yêu, nhiều nhất chẳng qua chỉ cần hai, ba năm.

Cũng đã có vài người phụ nữ luôn miệng nói không có anh thì
không sống nổi, cũng có vài người từng tự sát vì phải rời xa anh, nhưng nửa năm
sau họ đã chạy đi tìm niềm vui mới.

Nhưng hết năm này qua năm khác, anh tận mắt nhìn thấy thứ
tình cảm thế tục bình thường nhất mà anh không tin, anh phỉ nhổ, anh khinh thường
lại có thật, có người đã có được nó trong tay.

Mà con người, sâu trong thâm tâm vẫn luôn khát khao mãnh liệt
những mà mình không có.

Anh không biết mình kinh ngạc, chán ghét hay là khát vọng, đố
kỵ,… chỉ biết là từ khi nào thì càng chứng kiến càng thấy không vừa mắt với mối
tình của cô, đương nhiên cũng càng ngày càng không vừa mắt với kẻ nào đó. Nếu
thứ tình cảm đó đáng quý đúng như người ta thường nói, vậy tại sao anh chưa từng
gặp, mà kẻ kia lại vô duyên vô cớ có được? Anh vô cùng khó chịu, tại sao cô lại
yêu hắn như vậy mà không thể yêu anh lấy một chút? Anh không cam tâm, cho dù thật
ra trong lòng cũng bái phục kẻ kia nhưng vẫn muốn phá hoại, đoạt lấy cô.

Anh muốn chứng minh, anh không tin, tình cảm đặc biệt tồn tại
giữa hai người chẳng qua chỉ là ảo giác thôi, chỉ cần anh phá hủy mối liên hệ
giữa bọn họ là có thể chứng minh quan niệm về tình yêu của anh hoàn toàn chính
xác. Cái gì mà chung thủy? Cái gì mà cả đời chỉ yêu một người? Tất cả đều không
tồn tại.

Nhưng làm càng nhiều càng nhận ra, hành động cứng rắn của
anh cũng chỉ như hạt cát giữa biển khơi, thậm chí còn không tạo nổi một gợn
sóng giữa hai người, trong tâm trí họ hình thành một thế giới nhỏ độc đáo,
ngoài đối phương, tuyệt đối không dung nạp bất cứ thứ gì khác.

Quan niệm về tình cảm của anh cuối cùng cũng bị đả kích
trong thất bại, tạo thành một khe hở.

Đúng lúc nửa tin nửa ngờ điều đó, trông mong mà như không, vận
mệnh bỗng đưa đến cho anh một mối duyên.

Cô gái yêu kiều kia cho anh những cảm xúc hoàn toàn mới,
không giống cảm giác khi anh ở bên cô gái thân thiết như anh em cùng cha mẹ
này, vì thế anh đã bị hấp dẫn.

Sau đó, anh hoang mang.

Anh lựa chọn bước vào hôn nhân, anh cho rằng nhà lao kiên cố
không thể phá vỡ trong mắt người ngoài đó có lẽ mang đến cho anh chút cảm giác
an toàn, cho dù chỉ là tạm thời.

Nhưng…

Một bàn tay trắng nõn, dài nhỏ lắc lắc trước mặt anh.

“Dáng vẻ của anh không đến mức sa sút nhưng rõ ràng là mất hồn,
ở đây uống trà với em, chi bằng sớm bay đi Ma Cao.”

Chu Lâm Lộ gạt tay cô xuống, đưa một tập văn kiện khác tới
trước mặt cô: “Cái này cho em.”

Cô cầm lấy, rút ra, càng xem càng hoảng sợ: “Tại sao tất cả
cổ phần ở Đại Trung của anh đều chuyển sang tên em?”

Chu Lâm Lộ bĩu môi: “Không phải anh đã nói muốn đưa em lên
làm phú bà à?”

Cô không kìm được cười: “Đây cũng là nguyên nhân anh muốn kết
hôn với em?”

“Các cổ đông chính của Đại Trung đều có lập trường rõ ràng.
Chiếm Nam Huyền và Chu Lệnh Hồng nắm giữ số cổ phần gần như tương đương, mười
phần trăm này là lúc trước ông nội để lại cho anh, trong thời điểm mấu chốt,
anh muốn nó phát huy tác dụng quyết định, bây giờ đưa nó cho em, hai người bọn
họ, ai đủ khả năng lấy nó từ tay em thì đó là người chiến thắng.”

Anh đã sớm muốn làm Đại Trung biến mất, nhưng đối với hội đồng
quản trị của một công ty lớn, cho dù trước kia anh có là tổng giám đốc, muốn
làm một công ty hoàn toàn biến mất cũng không phải là một chuyện dễ dàng, một lần
sơ suất Đại Trung còn chưa bị phá đổ thì anh đã mất chức.

Vì để chắc chắn Đại Trung sẽ sụp đổ trong tay anh, anh lợi dụng
Chiếm Nam Huyền bởi vì các công ty cùng ngành cạnh tranh khốc liệt là chuyện
bình thường, chỉ cần mánh khóe mờ ám của anh không bị phát hiện, mấy ông già
trong hội đồng quản trị sẽ không nghi ngờ đó là do anh cản trở.

Mặc dù trong chuyện này anh không đối thoại trực tiếp với
Chiếm Nam Huyền, nhưng hai người cũng coi như quen biết nhiều năm nên xem như
hiểu rõ. Hơn nữa, dựa vào chỉ số thông minh của Chiếm Nam Huyền, đương nhiên sẽ
sinh nghi ngờ với một số vấn đề Đại Trung không nên để lộ cho Thiển Vũ, dần dần
dò xét, cuối cùng cũng tự nhiên hiểu được ý đồ của anh.

Nếu anh định hai tay dâng Đại Trung, cơ hội tốt như vậy Chiếm
Nam Huyền đương nhiên sẽ không buông tha, do đó giữa hai người hình thành một sự
ăn ý vô hình, nói trắng ra, hai người là bạn mà như không phải bạn, là địch mà
lại không phải địch.

Điều không ngờ đến là khi anh đi tới bước cuối cùng, chỉ cần
bán cổ phần trong tay cho Thiển Vũ là có thể hoàn thành tâm nguyện phủi tay chạy
lấy người, chú hai dường như nhìn ra ý đồ của anh, ngày nào cũng đến nhà anh,
dùng dằng với bố anh.

Mà điều bực mình nhất chính là Chiếm Nam Huyền lại cố tình
chọn đúng lúc này chạy đến Ma Cao trêu chọc cô gái của anh, định bắn cho anh một
mũi tên trúng hai đích.

Rõ ràng là anh lợi dụng Chiếm Nam Huyền, hiện tại lại thành
dẫn sói vào nhà, còn bị Chiếm Nam Huyền chơi cho một vố rõ đau, mà đã đâm lao
thì phải theo lao, cổ phần trong tay không bán đi, tất cả trở về điểm xuất
phát, âm mưu nửa năm nay của anh coi như uổng phí, nhưng phải bán cho Chiếm Nam
Huyền, anh thực không cam lòng! Vậy nên cách giải quyết tốt nhất đương nhiên
là… đem củ khoai lang nóng bỏng tay này ném cho cô vợ trên danh nghĩa của anh.

Như vậy cha già không thể lải nhải bên tai anh được nữa, mà
cho dù là chú hai, Chu Lệnh Hồng hay Chiếm Nam Huyền, ai muốn có được mười phần
trăm cổ phần này đều chỉ có thể đến tìm cô.

Chu Lâm Lộ cười đểu: “Hắn ta chơi được, chẳng nhẽ anh không?
Há há, muốn Đại Trung? Đến mà cầu xin em nhé!”

Ôn Noãn cười mà không nói.

Trong dự án thu mua này, Chiếm Nam Huyền đã đổ vào một lượng
vốn lớn, không có khả năng tay không quay về, hơn nữa dựa vào tình thế trước mắt,
Đại Trung cơ bản đã nằm trong tay anh, cho dù mười phần trăm cổ phần này của
Chu Lâm Lộ không vào tay anh thì Đại Trung cũng chỉ chống đỡ được trong chốc
lát nữa thôi.

Chuyện này Chu Lâm Lộ không phải là không biết, chỉ là anh
khó chịu, không muốn để Chiếm Nam Huyền thuận lợi thành công mà thôi.

“Sau này anh sẽ có cơ hội chỉnh anh ấy đến chết mà”, cô an ủi
nói.

Chu Lâm Lộ cười ha ha: “Anh sớm đã chỉnh hắn ta đủ thảm rồi.”

“Ồ, làm thế nào?”

“Đồ ngốc, em nghĩ rằng tại sao hắn ta đột nhiên nổi hứng chạy
đến Ma Cao?” Chu Lâm Lộ vỗ vỗ đầu cô vẻ vô cùng đắc ý. “Tuy hắn ta là mối tình
đầu của em, là người đàn ông đầu tiên của em, nhưng anh mới là người chồng đầu
tiên của em, ha ha ha.”

Chỉ cần nghĩ tới điểm ấy thôi là anh thấy thoải mái, hả cơn
giận, Chu Lâm Lộ anh đời này từng là chồng của Ôn Noãn, cho dù Chiếm Nam Huyền
có bản lĩnh thông thiên cũng không thể thay đổi được sự thật anh và Ôn Noãn từng
là vợ chồng.

Ôn Noãn vừa không biết làm thế nào vừa thấy buồn cười.

Hôm sau, Ôn Noãn hẹn gặp Cao Phóng.

Chu Lâm Lộ không cam lòng tự tay bán cổ phần cho Thiển Vũ,
đành để người trung gian là cô làm vậy.

“Đây là mười phần trăm cổ phần của công ty Đại Trung, nhưng
tôi không muốn giao dịch tiền mặt.”

“Tôi mua theo cách chuyển cổ phần Thiển Vũ tương đương cho
cô?”

“Được.” Chờ sau này Chu Lâm Lộ có con có thể làm quà đầy
tháng.

Cao Phóng đưa một tấm chi phiếu ra trước mặt cô: “Còn cái
này, cô đưa Chu Lâm Lộ giúp tôi.”

Ôn Noãn nhìn số tiền viết trên đó, hơi kinh ngạc: “Sao lại
thế này?”

“Khoản tiền này là số tiền trước kia Đại Trung phải đền bù
cho Ích Chúng, sau đó Ích Chúng chuyển cho Thiển Vũ, Nam Huyền cảm thấy số tiền
đó nên về tay Chu Lâm Lộ.”

Ôn Noãn hiểu ra, Chiếm Nam Huyền cho rằng hai người cùng hợp
sức phá hoại Đại Trung, cuối cùng Thiển Vũ cũng không nên hưởng lợi một mình,
anh cũng vì Chu Lâm Lộ mà lấy một món nho nhỏ từ Đại Trung, nói trắng ra tờ chi
phiếu này vốn là thứ thuộc về Chu Lâm Lộ.

Bí mật hoàn tất cả thủ tục liên quan đã là mùng Sáu tháng
Tám, sau đó ti vi và các tạp chí tài chính kinh tế liên tục đưa tin, bởi vì Chiếm
Nam Huyền đi công tác chưa về nên Cao Phóng nhận trả lời phỏng vấn. Anh bình thản
tuyên bố sát nhập những bộ phận mấu chốt của Đại Trung vào Thiển Vũ, còn các
công ty con khác sẽ giải thể rồi rao bán.

Dự án thu mua nảy lửa của hai ông trùm tài chính vì Chiếm
Nam Huyền thu mua thành công vào phút chót mà trở thành tiêu điểm.

Khi nhìn thấy tin này, Ôn Noãn đang giúp Ôn Nhu đóng gói
hành lý, cô còn tưởng mình sẽ đi trước, không ngờ đột nhiên Ôn Nhu nói đi là
đi.

“Chu Lâm Lộ bây giờ làm gì? Đã lâu không gặp cậu ta”, Ôn Nhu
hỏi.

“Anh ấy có sự nghiệp khác rồi, chắc sau này sẽ phát triển ở
Ma Cao.”

“Mày có đi cùng cậu ta không?”

“Không, em định đi du lịch một thời gian, sau đó quay về định
cư ở Anh quốc.”

Là chị em hơn hai mươi năm, mới trước đây cô còn bị bé trai
nhà hàng xóm bắt nạt, Ôn Nhu giúp cô đánh lại. Khi đi qua đường lớn, Ôn Nhu nhất
định sẽ nắm tay cô, bảo cô đừng sợ. Giờ phút biệt ly ở ngay trước mắt, tuy rằng
việc đi lại tiện lợi nhưng từ nay về sau, biển rộng sông dài cách trở, cho dù gặp
lại cũng không biết đã là ngày tháng năm nào.

Tối Ôn Noãn quay về nhà, không ngờ lại gặp Chiếm Nam Huyền ở
dưới nhà, mà Cao Phóng nói đang đi công tác.

Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao không gọi cho em?”

Anh không đáp, đi theo cô vào thang máy rồi mới nói: “Đi
đâu?”

“Nhà Ôn Nhu.”

“Khi nào cô ấy đi?”

“Chuyến bay sáng mai.”

Cô mở cửa vào nhà.

“Còn em?”

Cô quay lại nhìn anh.

Anh cong miệng: “Em chừng nào thì đi?”

Cô không muốn giấu anh sự thật này, nhưng anh đột nhiên phá
vỡ mọi dự định trong lòng cô không kiêng nể, lúc lâu sau cô mới nói: “Em còn tưởng
anh đang ở Ma Cao.”

Khóe miệng anh lại cong lên: “Anh chỉ thuận đường tạt qua
thăm bạn gái Chu Lâm Lộ thôi.”

“Ồ? Vậy hóa ra anh đi công tác thật?” Cô mỉm cười, mỗi ngày
tặng một chiếc nhẫn kim cương thì ra chỉ là thuận đường, đây là lần đầu tiên cô
nghe thấy cách nói mới lạ như vậy.

“Anh đi Hồng Kông ký hợp đồng với một công ty của Mỹ.”

Cô ngồi xuống, gật đầu vẻ đồng tình: “Từ Hồng Kông bay đến
Ma Cao chỉ mấy chục phút, quả thật rất thuận đường.”

“Thật ra anh nghĩ điều em nên hỏi chính là anh đi Hồng Kông
ký hợp đồng gì?”

Anh gối đầu lên chân cô, nằm xuống sofa.

“Xin hỏi Tổng giám đốc Chiếm, ngài đến Hồng Kông ký hợp đồng
gì?” Cô nghe lời hỏi.

Anh nhắm mắt lại: “Anh mua một nhà máy sản xuất thuốc hiện đại
nhất thế giới.”

Cô cười nói: “Từ khi nào ngay cả ngành y dược Thiển Vũ
cũng…” Bỗng nhớ ra điều gì đó, bắt gặp ánh mắt bí hiểm của anh dừng lại trên ngực
mình, cô không nói nên lời.

Cường độ ST-T thay đổi, không thuốc chữa trị, từ nay về sau
cô có một trái tim bị tổn thương.

Trong khoang ngực đang cuộn trào thứ gì đó, muốn bảo anh đừng
giỡn với cô nữa, lại muốn hỏi anh hai ngày nữa có thực sự cử hành hôn lễ không?
Tại sao lại phải hoang phí một số tiền lớn như vậy? Rõ ràng muốn hỏi nhưng những
lời nói đó như nghẹn lại trong họng, một câu cũng không thể nói ra.

“Em chừng nào thì đi hả?” Anh hỏi.

“Đừng ép em!” Cô khó khăn nói.

“Ép em? Sao thế được, anh chỉ muốn biết em có muốn uống xong
rượu mừng của anh rồi mới đi không thôi.” Nụ cười trên môi anh vẫn lạnh lẽo như
thế, giống như đang nói chuyện với cô về vấn đề thời tiết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3