Những Nốt Nhạc Trầm - Chương 01
Nắp valise đã đậy rồi me lại mở ra, đôi mắt me tần ngần nhìn
vào những chiếc quần áo xếp ngay ngắn. Mấy viên long não bốc mùi thơm dìu dịu,
chiếc hộp nhỏ đựng kim chỉ và các đồ vật linh tinh nằm một góc. Tay me vuốt nhẹ
lên lần vải của chiếc áo trên cùng, em thấy nghèn nghẹn ở cổ họng, nước mắt chỉ
muốn trào ra. Me ngồi yên lặng, đầu cúi xuống valise mở rộng như muốn thu hết
những hình ảnh vào lòng me. Em nói nhỏ giọng nghẹn lại :
- Thôi me.
Me thở dài khe khẽ ngước mắt nhìn em, mắt me sao buồn thế,
như có cả một biển nước mắt long lanh sâu thẳm. Em gần muốn khóc khi nhìn thấy
khuôn mặt me. Thôi me. Thôi me. Nắp valise được đậy lại, me kéo hai cái chiếc
fermeture sát vào nhau bảo em :
- Khánh, con đưa khóa đây me khóa lại cho.
Em đưa cho me ổ khóa bé tí cùng với chiếc chìa mầu bạc xinh
xắn. Me vặn khóa thật êm, khi trao lại cho em chiếc chìa khóa me giữ lấy tay
em, giọng me thương xót :
- Con nhớ giữ cho cẩn thận nhé, bỏ vào ví nhỏ ấy, không biết
còn quên cái gì nữa không. Me lo quá, lên trên ấy nhỡ thiếu thốn gì thì sao
đây.
Me làm như em sắp đi vào một hoang đảo nào không bằng. Thiếu
gì nữa, mấy hôm nay me lo sửa soạn hành lý cho em từng li từng tí. Từ lọ dầu
nóng đến mẩu bông gòn, từ cây kim sợi chỉ, từ viên thuốc nhức răng, từ ống
pommade trị phỏng. Me biết em mỗi lần làm bếp thế nào cũng bị phỏng, không có ống
pommade không xong. Tính em vụng về, xa em me lo lắm. Thôi thế là hết, từ nay
không ai làm bếp cho me nữa, dù làm làm bếp thì cơm khê, canh mặn, cá cháy. Mắt
em cay khi nghĩ đến những ngày sắp tới sẽ không còn vòi vĩnh nữa. Rồi me ở một
mình làm sao, em Vũ nhỏ giúp gì được me. Em bặm môi rưng rưng nước mắt :
- Me.
Me nhìn em, giọng me ngọt dịu :
- Gì thế Khánh ?
Em cúi gầm mặt xuống đấy, nghẹn ngào :
- Thôi con không đi nữa đâu me, nhớ me lắm.
Me cười nhẹ, nụ cười hiền dịu mà buồn tênh, me nói khẽ :
- Sao con lại nghĩ thế, lên trên ấy với bác con được đi học
không thích sao. Ở đây với me làm gì, me muốn cho con học nên người. Bác thương
nên mới gọi con lên, trên ấy có anh Khải, anh Hoàng, chị Hân dạy con học, buồn
gì.
- Con không đi đâu, con muốn ở lại với me cơ.
Giọng me nghiêm lại, nửa thương xót, nửa nhẫn nhục :
- Khánh, con đừng cãi me. Để con đi me không xót hay sao –
giọng me nghẹn lại – nhà có ba me con … Khánh, me không đủ sức nuôi con học me
tủi lắm. Con rán đi, lên trên ấy con chịu khó ngoan ngoãn cho vừa lòng bác. Me
muốn con được lên bậc Đại Học, ở đây với me thiếu thốn, me không đành lòng.
Thiếu thốn, me, thiếu thốn gì bằng thiếu me hở me, con sắp sửa
thiếu một tình thương đã ấp ủ con mười sáu năm nồng nàn yêu dấu. Bỗng nhiên con
bị rứt ra khỏi đôi cánh tay me, rứt ra khỏi cái tổ ấm nhỏ bé đơn sơ này làm sao
không nhớ. Nước mắt em trào ra :
- Me, con chịu thiếu thốn, con ở với me.
- Khánh, nghe me nói, rồi con sẽ quen, ở với me con sẽ không
bao giờ được học cao bằng người, con sẽ tiếp tục đời sống nghèo nàn như me bây
giờ. Trí óc của con sẽ hẹp hòi, kiến thức của con sẽ nhỏ bé. Con không ngoi lên
nổi giữa xã hội nếu con khư khư giữ ý định đó. Can đảm lên đi Khánh của me. Me
ước thấy con một ngày thành công rực rỡ trở về với me. Me không ước thấy con nhỏ
bé, thấp hèn mãi trong tay me. Không ai ở với bố mẹ hoài bao giờ. Khánh, nghe
me đi, tương lai của con sẽ sáng sủa. Đừng ở với me, tăm tối lắm.
- Con không muốn xa me.
Me thở dài, dịu dàng :
- Thế con không muốn me sung sướng hay sao, con đi học, mỗi
năm sẽ về thăm me. Vài năm nữa con học xong, con có thể về cạnh me mãi mãi. Me
muốn thấy đời sống con được bảo đảm. Khánh, đừng làm me buồn.
Em nhìn me, mắt me cũng rướm nước mắt, khuôn mặt me đắm chìm
trong vẻ buồn xa xăm. Con phải can đảm hở me, can đảm để có một tương lai tươi
sáng cho me vui phải không me. Em gượng cười, môi còn mặn nước mắt :
- Me, con hiểu rồi, con không khóc đâu.
Nhưng thực sự thì nước mắt đã chảy dòng trên đôi má em. Me
quàng lấy thân hình em vỗ về :
- Me biết, Khánh …
Em cắn môi, giọng sũng nước mắt :
- Em Vũ còn ngủ hở me ?
- Ừ, em còn ngủ, gần đến giờ con đi chưa ?
- Con không biết, me.
Me nói nhẹ nhàng :
- Chắc cũng sắp, để me xem đồng hồ.
- Sáu giờ kém mười lăm. Me kêu lên.
- Khánh, thôi xách valise đi thôi, muộn rồi con.
Em tần ngần đứng bên giường nhìn Vũ ngủ say, mắt em khép
kín, có hai hàng mi cong thật đẹp, đẹp hơn mắt con gái. Vũ ngủ bình thản. Em
nghẹn ngào nghĩ đến lát nữa đây khi thức giấc Vũ sẽ gọi chị Khánh ầm ĩ lên, chị
xa Vũ rồi Vũ ơi. Căn nhà bé nhỏ thân yêu quá, một bộ bàn ghế cũ, một chiếc giường
cho ba mẹ con. Một góc là bếp, phòng khách ngăn đôi bằng một tấm màn kẻ hoa
tím. Nước mắt em lại ứa ra khi nghĩ một chút nữa thôi là em đã rời bỏ nơi này,
bỏ me, bỏ Vũ thui thủi hiu quạnh. Chưa đi mà đã nhớ đã thương quá me ơi.
Me đến gần em nhỏ nhẹ bảo :
- Đi thôi Khánh.
Em cúi xuống hôn lên má Vũ một cái hôn nhẹ rồi theo me ra
ngoài. Me xách valise, em cầm hai chai mật ong để biếu bác. Một chiếc cyclo chạy
qua, me vẫy. Người phu ngừng lại trước cửa, me trả giá rồi đặt valise vào xe, bảo
em :
- Lên đi Khánh.
Em ngập ngừng nhìn me rồi leo lên xe, chiếc xe rộng quá đối
với thân hình nhỏ nhắn của em. Me đứng đó yên lặng trong vẻ mờ mờ của buổi
sáng. Em nhìn me thốt kêu lên nghẹn ngào :
- Me.
Me nghiêng người vào lòng xe nắm chặt lấy tay em. Bàn tay me
lạnh giá, đôi mắt me sâu thẳm. Me. Em gọi một lần nữa và bật khóc thút thít.
Qua làn nước mắt em thấy khuôn mặt me tái xanh, đau đớn, me thốt lên bằng giọng
hoảng hốt :
- Khánh, me đi với con.
Người phu xích lô sửa soạn đẩy chiếc xe ra đường bỗng ngừng
lại, giọng ngạc nhiên :
- Ủa, bà cũng đi nữa hả, thì lên nhanh đi.
Me đứng sững, em thấy vẻ tuyệt vọng trong đôi mắt me. Me nửa
như muốn bước tới, nửa đứng chôn chân một chỗ. Em lắc đầu cắn môi nói bằng vẻ
xúc động :
- Me, thôi me, đừng đưa con đi. Me ở nhà lo cho em Vũ.
Người phu xích lô hỏi lại :
- Bà có đi không ?
Me từ từ lắc đầu, trông me tội nghiệp quá. Người phu đẩy chiếc
xe hướng ra đường, em quay đầu nhìn me kêu lên :
- Me, con đi.
- Khánh.
Em nghe tiếng kêu của me như một tiếng vọng thê thảm. Giọng
me tắt nghẹn. Em giấu mặt trong những ngón tay để mặc nước mắt tha hồ tuôn chảy.
Nhịp bánh xe lăn đều trên đường. Tiếng chuông kêu loong coong khua động sự yên
tĩnh của buổi sáng. Chiếc valise lắc lư dưới chân em, em nghe trong nỗi nhớ rất
thầm cái se thắt ngấm ngầm đau đớn.
*
Chuyến bay Ban Mê Thuột – Đà Lạt cất cánh lúc bảy giờ rưỡi,
sớm hơn giờ ghi mười phút. Em tựa vào ghế, lắng nghe tiếng động ì ầm nổ, thân
hình chao đi chao lại trong lòng ghế, em thấy choáng váng. Máy bay đang chạy
trên phi đạo, một chút nữa thôi là nó sẽ tung lên không, mang theo em rời xa miền
đất đỏ. Em nhắm mắt tưởng tượng đến me giờ này chắc đã sửa soạn đi làm, em Vũ
đang hỏi me chị Khánh đâu. Nước mắt em lại muốn chảy ra, me ơi, nhớ quá me
ơi.Người thiếu phụ trẻ ngồi cạnh em kẽ chạm nhẹ vào tay, em mở mắt. Người nữ tiếp
viên hàng không tay bưng khay kẹo lẫn bông gòn nhìn em chờ đợi. Em ngơ ngác
nhìn, cô gái nhắc em, mời em lấy đi. Em cầm chiếc kẹo mầu xanh với vẻ bỡ ngỡ.
Người thiếu phụ trẻ nói :
- Chắc em chưa đi máy bay lần nào phải không ?
- Dạ.
Thiếu phụ cười mỉm, bà đưa cho em một mẩu gòn :
- Em nhét vào tai đi, đỡ nhức đầu hơn.
- Cám ơn bà.
Người thiếu phụ lại cười, thân ái :
- Tôi quen đi máy bay nhưng nhiều khi cũng mệt lắm. Em ở Đà
Lạt ?
- Dạ không, em ở đây.
- Em lên Đà Lạt chơi ?
- Em đi học.
Thiếu phụ gật gật đầu :
- À phải, tôi quên là sắp tựu trường, em học trường nào ?
Em bối rối :
- Dạ, em cũng chưa biết, em chưa đi Đà Lạt lần nào.
Giọng người thiếu phụ đầy vẻ ngạc nhiên :
- Thế là sao ?
Em lúng túng giải thích :
- Em có người bác ở Đà Lạt, gọi em lên học, em chưa biết gì
cả.
Người thiếu phụ tỏ vẻ hiểu, bà nói :
- Thế à ? Không ai đưa em đi hay sao ?
Câu hỏi làm em nhớ đến me, em bậm môi nhịn một giọt nước mắt
chực rơi xuống, lắc đầu. Người thiếu phụ vô tình hỏi tiếp :
- Sao em không học ở đây với ba má, em bao nhiêu tuổi rồi ?
Em quay mặt ra khung cửa kính nghẹn ngào đáp :
- Em mười sáu.
Tiếng động cơ nổ lớn mà em lại nói nhỏ nên người thiếu phụ
nghe không rõ, bà nghiêng người qua hỏi lại :
- Em nói gì cơ ?
- Dạ, em nói em mười sáu tuổi.
- Mười sáu, em có vẻ như mới mười bốn hay mười lăm là cùng.
Em không trả lời người thiếu phụ, đầu em nhức bưng lên, em
ôm lấy mặt. Người thiếu phụ nói bên tai em :
- Em mệt phải không, em nên ngủ một chút.
- Dạ, cám ơn bà.
Em nhắm mắt thật chặt, có những đốm sáng mờ nhẩy múa trong
đôi mắt. Máy bay nhồi lên nhồi xuống làm ruột gan em nhiều lúc tưởng chừng dâng
lên tận mồm, cảm giác trống rỗng chơi vơi thật khó chịu, em cắn chặt đôi môi giữa
hai hàm răng đến tê dại. Tiếng động ù ù làm em thấy tai lùng bùng, cả người mệt
như qua một cơn sốt. Con người ta là những cánh chim, nay ở nơi này mai ở nơi
khác. Chỉ có nửa giờ bay mà xa cách trùng trùng. Giờ này chắc me cũng se thắt cả
lòng nghĩ đến đứa con yêu. Nước mắt em ứa ra bên khóe, thương ơi là thương
thành phố em đã bỏ đi. Thành phố có những con đường nhỏ bụi mù, có những khóm
hoa quỳ vàng mướt. Thành phố xanh ngát lá cây; thành phố có con đường dẫn đến
ngôi trường đầy hoa muồng vàng, thành phố của những cây sầu đau, soan, thành phố
của hoa gạo đỏ, của bông gòn bay trắng xóa trời mùa gió. Thành phố có ấp ủ ngôi
nhà bé nhỏ của ba mẹ con em. Ngôi nhà gỗ vách ván mái tôn, mùa Đông lạnh buốt,
mùa hạ nóng thiêu. Ngôi nhà nghèo nàn với mảnh sân con lấm tấm cỏ dại với hoa
móng tay tím hồng với những bụi tử la lan thơm ngát, với cây đào lông tội nghiệp
gầy guộc vì đất khô cằn. Ngôi nhà với ba mẹ con lúc nhúc bên nhau, với me ngày
hai buổi đi làm công sở lương thánh ít oi, với em Vũ như con sơn ca vui múa, với
em loay hoay trong bếp nhỏ, chật vật kho cá nấu canh. Với những nụ cười, với
dòng nước mắt. Thôi thế từ nay là cái tổ ấm đã mất đi một con chim nhỏ. Con
chim chưa đủ lông đủ cánh đã rời đôi cánh mẹ. Và mưa, và gió, và những gì của
ngày mai còn mù mờ xa lạ.
Em hình dung lại con đường mờ sương buổi sáng dẫn ra phi trường.
Những dây hoa leo tim tím mọc trên hàng kẽm gai của phi trường L 19 rầu rầu nở
giữa đám lá xanh, những dây hoa kẽm gai như em thường gọi. Và những vườn cao su
xanh ngát, những đám cỏ dại mọc cao, những thân muồng thẳng đứng, những bụi quỳ
san sát hoa vàng. Hoa dại nghiêng ngả trên bờ cỏ, xe qua chùa Dược sư, qua hai
vườn cây xanh đường cây số năm, qua trường Nông Lâm Súc, qua vườn ương cây, qua
làng Hòa Bình. Em đã ứa nước mắt khi nhìn thấy tấm bảng “Ban Mê Thuột tiễn chào
quý khách” dựng bên đường. Em khóc thầm, tường chừng như đang làm một chuyến đi
vĩnh viễn. Ban Mê Thuột tiễn chào quý khách. Nhưng em có phải là quý khách đâu.
Em chỉ là một cô gái nhỏ bị bứt khỏi đôi cánh tay người mẹ, bị đẩy ra khỏi
thành phố thân yêu, lòng em nào đâu muốn thế. Trái tim nhỏ của em run rẩy lên
tiếng phản đối. Xe ca đi nhanh, vụt cái rồi tấm bảng biến mất nhưng lòng em đã
tựa như có một mũi gai đau nhói đâm vào. Rồi qua, rồi xa, nửa giờ ngồi đợi ở
phòng đợi của phi trường Phụng Dực màu đỏ thắm, nhìn người ta tiễn nhau, nhìn
người ta cười nói bên nhau, nhìn những cô gái cùng tuổi cười tươi với chuyến du
lịch sắp đến, em tưởng như lòng em vỡ nát ra được. Hết những buổi trưa ngồi chờ
mẹ về bên bữa ăn thanh đạm. Hết những buổi chiều ôm cặp lững thững về trên con
đường rậm bóng cây. Hết những buổi tối hai chị em ngồi nghe mẹ kể chuyện, nhìn
mẹ mạng lại chiếc áo sờn, xếp lại mớ đồ cũ. Rồi lăn vào lòng me tranh với em Vũ
câu con thương me hơn, me ơi. Biết có là sung sướng hay không cho những ngày sắp
đến, me đã muốn thế, Khánh của me phải làm thế. Nhưng ăn cơm không có me, đi ngủ
không có me, sáng thức giấc một mình, ai âu yếm, ai săn sóc bằng me đây. Và anh
Khải, anh Hoàng, chị Hân, những cái tên hãy con xa lạ ở đầu môi thì tấm lòng
còn xa bao nhiêu hở me ?
Có một vật gì được dúi vào lòng em, em giật mình mở choàng mắt,
hạt lệ đọng ở mi tự do lăn xuống má. Tiếng người thiếu phụ trẻ nói dịu dàng :
- Thức ăn điểm tâm, em ăn đi.
Mẩu sandwich nằm gọn trong hộp giấy, thêm một trái chuối nữa.
Em tần ngần nhìn, người thiếu phụ nói :
- Em ăn đi, buổi ăn sáng của máy bay đó.
Tay em chạm vào lớp bánh nguội, em nhớ đến bát cháo hoa bốc
khói me nấu buổi sáng. Em ưa ăn cháo với muối, Vũ ưa ăn cháo với đường. Nhà ít
tiền, sáng sáng me cho ăn cháo hay ăn cơm rang lại buổi tối. Quà sáng phải mua
là điều khổ cho me, tiền bạc xuống giá, mười đồng ăn sáng không thấm thía gì với
hai cái dạ dầy đang tuổi ăn của em và Vũ. Nhiều hơn thì me lo không nổi, thôi
ăn cháo cho xong. Em cũng ăn được cháo hòa với đường nhưng ít khi em ăn, để cho
Vũ, ăn với muối cũng ngon. Đường bây giờ lên giá vùn vụt, em ăn một bát tốn một
bát. Để hộp đường cho mình Vũ ăn đủ tháng. Vũ nhỏ cần ăn nhiều cho mau lớn hơn
em. Em lớn rồi còn gì, con gái ăn nhiều mập xấu. Me thường kêu em gầy quá, mảnh
như sậy. Em bảo thế giống me, đẹp. Em nheo mắt cười khi nhấn mạnh chữ đẹp. Me đẹp
lắm, dịu dàng ẻo lả như hoa cúc (em ưa cúc lắm). Em chưa thấy ai đẹp như me. Mẹ
của lũ bạn em chả bà nào đẹp bằng, bà mập như thùng tô-nô, bà cao lớn như đàn
ông, bà nào đẹp lắm thì trông thường thường thôi, chả bà nào đẹp bằng me em hết.
Tóc me dài, tối ngủ xõa đầy gối, em kêu tóc me liêu trai ác, me cười, mắt me
sâu thăm thẳm lúc nào cũng long lanh nước. Mắt thế khổ lắm, em vẫn nghe me bảo
thế.
Người thiếu phụ hỏi bằng giọng ái ngại :
- Sao em không ăn, em nhớ nhà hả, nín đi nào, có gì mà khóc.
Em ngẩng nhìn bà, ở người thiếu phụ này giọng nói miền Nam
thật dễ yêu khác hẳn với những giọng Nam mà em đã nghe. Ban Mê Thuột là thành
phố của dân tứ xứ, em được nghe giọng nhiều miền ở đó, Nam, Trung, Huế, Quảng …
Với em, chỉ có giọng miền Bắc là nhất nhưng bây giờ em phải chịu là em có thành
kiến sai. Người thiếu phụ cạnh em có giọng Nam rất dễ thương, tiếng nói trong
trẻo, non nớt như giọng trẻ con. Nếu đừng nhìn mặt bà có lẽ em nghĩ là cũng bằng
tuổi em là cùng. Em ngượng ngùng đưa tay lên chùi mắt khi nghe câu hỏi, đầu lắc
nhẹ :
- Em đi xa lần đầu hay sao ?
- Dạ.
- Em nhớ nhà ?
Em chớp chớ mắt, những hạt lệ nóng lại muốn trào ra khỏi viền
mi.
- Dạ.
Người thiếu phụ yên lặng nhìn em, ánh mắt thương hại rõ rệt.
Em cúi gầm đầu xuống nhìn hai bàn tay mình. Hai bàn tay nhỏ với những ngón
thuôn dài trên vạt áo xanh. Máy bay lắc một cái thật mạnh làm chao người hẳn lại,
hộp bánh rơi xuống sàn. Em lúng túng với chiếc thắt lưng buộc bụng sát vào ghế
không cúi xuống được, người thiếu phụ cúi xuống nhặt giùm em, em ngửi thấy mùi
phấn và nước hoa ngọt dịu phảng phất khi bà nghiêng sát về em. Em nhận lấy hộp
bánh lý nhí cám ơn, người thiếu phụ cười mỉm :
- Sao em không ăn ?
- Dạ, em không đói.
Yên lặng một chút, em bỗng thấy muốn nói chuyện, em hỏi bằng
giọng rụt rè :
- Chắc bà ở Đà Lạt ?
- Không, nhưng có một người con gái nội trú ở đó.
- Bà đi nhiều nơi lắm phải không bà ?
Một nụ cười làm tươi sáng khuôn mặt người thiếu phụ, bà nói
hồn nhiên :
- Không nhiều gì, chỉ loanh quanh thăm mấy người quen, tôi
có chị ở Ban Mê Thuột. Bà Q. ở đường Huyền Trân Công Chúa, em biết chớ ?
- Dạ không, em biết ít lắm.
- Chị Q. tôi theo chồng lên đó đã năm sáu năm rồi, tội nghiệp
chị ở cái thành phố gì mà vắng hiu vắng ngắt. Tôi ở mấy bữa phát buồn. Không hiểu
sao chị ấy chịu được.
Thế còn những người ở thành phố ấy cả đời thì sao. Em cười một
nụ cười buồn bã, ở bất cứ nơi nào, cái đẹp còn ở lòng người và tình người. Như
em, em muốn suốt đời ở thành phố hiu quạnh với mẹ, nhưng chả bao giờ được, cuộc
đời có quá nhiều khúc rẽ.
- Bà ở đâu ạ ?
- Sài Gòn. Em đã về Sài Gòn lần nào chưa ?
- Dạ chưa, em có nghe nói.
- Tôi ở Sài Gòn, con gái tôi thích Đà Lạt, tôi chịu, khí hậu
lạnh của Đà Lạt không thích hợp với tôi.
- Bà đi thăm con gái trước khi về Sài Gòn phải không ạ ?
- Tôi vẫn đi hoài em ạ, mỗi tháng một lần. Tháng này Đà Lạt
bắt đầu lạnh rồi. Em có mang theo áo len ?
Em nghĩ đến chiếc áo len màu đỏ sậm me đan từ năm kia đã ngắn.
Đó cũng may là em không lớn bao nhiêu nên còn tạm mặc được. Giọng em buồn thiu
:
- Dạ có, em có một chiếc áo len.
- Sao em không lấy ra mặc. Lên đến Đà Lạt lạnh lắm, không
như Ban Mê Thuột đâu. Một cái áo len thấm gì, tôi phải quấn khăn, mang găng
tay, khoác manteau ngoài mà vẫn lạnh đó.
Em cắn môi nghe thiếu phụ vô tình nói. Trời ơi, bao nhiêu thứ
ấy làm sao em có được. Chiếc áo len cũ hai năm chưa thay được chiếc mới.
Manteau, găng tay, khăn quàng ấm là những thứ vô cùng xa xỉ với em. Em cố nhịn
nỗi nghẹn ngào dâng lên. Nhưng đã trót là con gái nhà nghèo, hãy cam chịu những
gì mình có đi, Khánh ạ. Cái sưởi ấm em nhất là đôi cánh tay me em đã xa rồi,
còn có gì để làm ấm áp được tấm lòng thơ nhỏ.
Mây trắng nõn bay thênh thang ngoài cửa kính, những đám mây
mịn trắng xóa như bông gòn. Em tưởng tượng đến vẻ mát dịu, mềm mại của mây khi
được hốt, được ôm mây vào lòng. Mây bay cuồn cuộn nổi vân nổi sóng đẹp tuyệt vời.
Em nghĩ đến lúc mình bước ra ngoài máy bay dẫm chân lên đám mây trắng tuyệt vời
đó. Chắc chân mình sẽ dẫm thủng mây và rơi ngay xuống đất, tan xác là cái chắc.
Mây mềm mại dịu dàng thế kia thân xác nặng nề của em làm gì chịu nổi. Chỉ có những
nàng tiên áo trắng có đôi cánh bay lượn la đà khắp nơi mới ngự trị được thôi.
Em chớp mắt thở dài, mơ ước vẫn là mơ ước thôi. Nếu em hốt
được một đám mây về may áo nhỉ. Áo mây tinh khiết, áo mây kiêu sa, đẹp quá thôi
là màu mây của trời cao.
Em quay sang người thiếu phụ bên cạnh, bà mang một đôi kính
xanh nhạt lên mắt tựa vào ghế nghĩ ngợi. Hai bàn tay ôm nhẹ quyển sách có móng
màu hồng phớt. Nhìn nghiêng bà có vẻ đẹp của những tượng điêu khắc, thanh và nổi
rõ khác hẳn vẻ đẹp tròn và thuần hậu của những người đàn bà miền Nam khác em đã
nhìn thấy. Em nghĩ thầm, con gái bà chắc cũng phải đẹp lắm. Nhìn vẻ kiêu sa quý
phái của bà em se sẽ thở dài. Me chẳng bao giờ có được chiếc áo dài đẹp như thế
kia. Me chẳng bao giờ được nhàn nhã du lịch từ xứ này sang xứ khác thăm các con
me. Cuộc đời me nhỏ bé thu hẹp với việc làm của người công chức ở sở, với ngày
hai bữa cơm, lo âu, suy nghĩ cho ngày mai. Hết đi làm lại lo dọn dẹp nhà, bàn
tay me mấy khi rỗi rảnh đê tô màu hồng màu đỏ. Mùi hương phấn nhẹ thoảng từ người
thiếu phụ làm em nhớ hương tóc me, người me thơm thơm mỗi tối em nằm cạnh me.
Em lại muốn bật khóc, sao em hay khóc quá đỗi, me bảo khóc nhiều khổ, nhưng nếu
trời đã sinh thế thì người khổ phải khóc. Nếu không khổ người ta đã không có
tính hay khóc. Me bảo co ngái me chả giống gì me, toàn giống bố, chỉ có đôi mắt
là của em. Giống gì chả giống lại giống đôi mắt, đôi mắt long lanh nước lúc nào
cũng như sắp khóc. Mắt khổ quá đi con me ạ.
Máy bay tiếp tục bay, chao lắc dữ dội. Nửa giờ sao lâu quá
là lâu. Em lại nhìn ra cửa kính, những cụm mây trắng nõn đã được thay thế bằng
nền trời xám đục, dầy đặc mịt mờ. Trời hết đẹp. Mưa giăng những hạt nhỏ trên mặt
kính. Mưa không rơi theo chiều thẳng đứng mà lại rơi theo chiều nghiêng, gần
như nằm ngang theo chiều lướt của máy bay. Những sợi mưa dài đứt đoạn trên mặt
kính tròn nối nhau xuất hiện và biến mất đều đều. Em cảm thấy lạnh, thời tiết của
Đà Lạt đã chớm thoáng đâu đây.
Người thiếu phụ ngồi thẳng dậy tự lúc nào, bà mở kính khỏi mắt
lo âu nhìn ra ngoài trời xám ngắt. Bà xem đồng hồ tay, lắc đầu :
- Gần một tiếng rồi, thời tiết này máy bay khó mà đáp xuống
phi trường được.
Thảo nào mà em thấy lâu thế, nửa giờ qua đã lâu. Em hỏi bằng
giọng lo âu :
- Sao máy bay lâu đến thế hở bà ?
Người thiếu phụ lắc đầu nhẹ nhàng đáp :
- Chắc có sương mù phi cơ không xuống được. Phi trường Đà Lạt
hay gặp phải nạn này lắm.
- Rồi làm sao bây giờ hở bà ?
- Thì bay quầng trên trời chờ đáp xuống, có khi sương mù nhiều
quá phải trở về nơi khởi hành hay đáp xuống một phi trường khác.
- Bà biết nhiều quá, chắc bà gặp trường hợp này nhiều lần ?
Người thiếu phụ bình thản trả lời :
- Không, tôi chỉ bị một lần thôi, đó là trường hợp rủi ro lắm
mới bị. Em đừng lo.
- Em không lo, em còn muốn máy bay phải quay về nữa.
Đôi mắt người thiếu phụ mở to kinh ngạc :
- Em điên à ?
Em muốn nói rằng em không điên, nhưng bây giờ máy bay không
xuống được phải quay về, để em xách valise trở lại ngôi nhà nhỏ, ngó em Vũ cười,
thay quần áo lúi húi thổi cơm trưa chờ me về, khóc với me, cười với me một lần,
sung sướng biết bao. Rồi mai em đi, rồi mốt em đi, hôm nào em đi cũng được, ôi
chao, em câu cho sương mù thật nhiều ngăn đường để em còn một lần nữa về ủ
trong đôi tay me. Máy bay lắc mạnh một cái rồi hạ thấp đột ngột, em bưng lấy mồm,
ruột gan em muốn vọt ra ngoài. Em cố nuốt nước bọt, cổ em khô, bụng em rỗng,
nôn nao khó chịu. Người thiếu phụ bên cạnh hơi nhăn mặt nói khẽ :
- Trời này thì lại bị nhồi đến mệt đừ, biết giờ nào mới hạ
được cánh, chọn nhầm chuyến bay xui quá.
Mưa vẫn giăng từng sợi mỏng ngoài khung cửa, máy bay nghiêng
ngả, nhồi lắc như con tàu giữa bão tố. Em vịn tay vào thành ghế ngả hẳn người
ra phía sau thôi nhìn trời. Cảm giác ớn lạnh lan tràn khắp thân thể, em rùng
mình liên tiếp mấy cái. Người thiếu phụ nói :
- Em lấy áo len mặc đi, đến Đà Lạt rồi, trời lạnh lắm đó. Chắc
lát nữa nắng lên máy bay mới đáp xuống được.
- Vâng, cám ơn bà.