Huyền của Ôn Noãn - Chương 13 - Phần 1

Chương 13

Đoạn tuyệt, ích kỷ

Hơn mười nhân viên an ninh xếp thành hàng dài, chặn rất nhiều
phóng viên trong tay cầm các loại thiết bị ở phía ngoài Nhã Trúc Viên, khi nhìn
thấy một chiếc xe bình thường lắp kính phản quang chạy vụt qua, biển số và lái
xe đều rất lạ, các phóng viên tưởng là gia đình nào đó trong khu nên hoàn toàn
không để ý.

Bỏ lại tòa nhà đằng xa, Cao Phóng không kìm được bật cười, vỗ
vỗ vai Ôn Noãn đang ngồi chồm hỗm trốn phóng viên bên chân anh.

Rất nhanh, họ đến nhà Ôn Nhu.

Ôn Nhu đang giận dữ, nhìn thấy sắc mặt thảm hại của cô thì lại
ủ rũ không buồn nói, thở dài một tiếng rồi đi pha trà.

Mấy ngày sau đó, Ôn Noãn không ló đầu ra khỏi nhà.

Nhưng cho dù cô có cách gì, thậm chí suýt chút nữa đập vỡ điện
thoại, cũng không thể liên lạc với Chu Lâm Lộ.

Cuối cùng, Ôn Nhu cũng không chịu nổi, đành lên tiếng: “Mày
đừng cố chấp như vậy nữa được không? Nếu muốn gặp, cậu ta sẽ tìm mày. Nếu cậu
ta không muốn gặp, mày tìm cậu ta thì có tác dụng gì?”

Hai ngày trôi qua, cô quyết định ra khỏi nhà, nói với Ôn
Nhu: “Cho em mượn xe của chị.”

Ôn Nhu trợn mắt nhìn cô: “Tiểu thư, tôi chỉ sợ cô vừa ra khỏi
nhà đã bị người ta ném trứng đầy người thôi.”

Cô cầm chìa khóa xe: “Điều gì phải đến rồi cũng sẽ đến, tùy
bọn họ thôi.”

Sau hôm Chiếm Nam Huyền ra mặt lại vô cảm tặng quần chúng,
phóng viên và Bạc Nhất Tâm một câu: “Không thể trả lời”, đáp lại món quà đó của
anh, tình thế càng ngày càng

hỗn loạn.

Hình tượng ngọc nữ của Bạc Nhất Tâm nhiều năm qua không hề
dính scandal, cô có hàng vạn fanủng hộ, từ độc giả, các báo lớn đến những
comment trên các diễn đàn. Ôn Noãn bị dè bỉu là đồ lẳng lơ, trơ trẽn, thủ đoạn
nham hiểm, ai cũng có thể lấy làm chồng, những tính từ thô tục làm người ta phải
than lên sợ hãi đều đủ cả.

Tổng kết lại trong một câu, cô là hồ ly phá hoại tình cảm của
người khác, đáng bị đâm hàng nghìn hàng vạn nhát dao rồi ném xác xuống vạc dầu
luộc một ngàn năm. Ngày nào cũng thấy Ôn Nhu ôm bụng cười to, phải biết rằng trong
đời cô em gái chưa bao giờ trải qua một chuyện phấn khích như thế.

Ôn Noãn rời đi rất thuận lợi.

Đến tòa nhà Chu Lâm Lộ ở, người bảo vệ nhận ra cô, nhanh
chóng cho cô qua. Cô vừa lái xe vào, nhìn qua gương chiếu hậu, không biết từ
đâu chui ra mười mấy bóng người cầm camera, may mà khi bọn họ định tiến lên thì
bị bảo vệ ngăn lại, không thể chạy lại đây, bò nhoài lên đuôi xe của cô.

Ấn chuông cửa hơn nửa giờ vẫn không có ai ra mở cửa, cuối
cùng cô cũng chấp nhận sự thật Chu Lâm Lộ không có ở nhà.

Cô ngồi chờ ở cửa.

Từ giữa trưa đến khi bầu trời đã tối đen, anh vẫn chưa về,
qua mười hai giờ đêm, cô đi ra ngoài qua cửa nách phía tây, gọi taxi.

Hôm sau, Ôn Nhu cho thư ký đến lấy xe, sau khi tan làm, về đến
nhà, ném một xấp báo lên bàn: “Mấy người này có tài viết thật đấy.”

Ôn Noãn liếc mắt nhìn, chỉ thấy tiêu đề: “Ôn Noãn ra ngoài
trong tình hình nước sôi lửa bỏng, đi gặp bạn trai cũ một đêm không về.”

Ôn Nhu phẫn nộ nói: “Rõ ràng là công ty của Bạc Nhất Tâm
nhân cơ hội xào nấu, khơi chuyện này lên,mãi không chịu giải quyết, giẫm lên đồ
ngốc mày để giúp cô ta càng hot hơn, giỡn à! Ra vẻ thần bí không chịu trở về,
trước là để cảnh tượng này cho người xem no mắt, sau đó về đương nhiên sẽ thu
hút hết ánh mắt của mọi người.” Sau đó lại ra vẻ điềm đạm, đáng yêu, khoan dung
độ lượng, đẩy cao trào lên đỉnh điểm, cứ như vậy bộ phim điện ảnh cuối tháng Bạc
ngọc nữ định đưa ra thị trường rất có thể tạo thành thế cục tất cả mọi người đều
đổ xô ra đường, phòng vé không muốn được lợi cao cũng khó.

Cho dù Ôn Nhu nói gì, Ôn Noãn cũng chỉ cười, giống như thờ ơ
với chuyện này, bây giờ cô chỉ có một ý nghĩ, đó là bằng cách nào cũng phải tìm
được Chu Lâm Lộ.

Trời sẩm tối, cô lấy chìa khóa một chiếc xe khác của Ôn Nhu,
lại đi ra ngoài.

Ba ngày liên tiếp, Ôn Noãn trốn tránh sự truy đuổi của phóng
viên đã đến tòa nhà Chu Lâm Lộ ở, ôm cây đợi thỏ, bởi vậy “thời gian đau khổ cuồng
dại” của cô cũng bị báo chí viết suốt ba ngày liền, tin đồn bay loạn trời, sự hứng
chí của công chúng đều dành cho diễn biến tiếp theo của chuyện giữa cô và Chu
Lâm Lộ.

Nhất thời Ôn Noãn trở nên vô cùng nổi bật, rất nhiều công ty
liên lạc với Ôn Nhu, muốn nhờ cô thuyết phục Ôn Noãn ngoại hình thì chẳng kém Bạc
Nhất Tâm, khí chất lại càng đặc biệt bước vào làng giải trí.

Ôn Nhu cực kỳ cui vẻ: “Thật buồn cười, chỉ có vài ngày mà Bạc
ngọc nữ đã bị hồ ly tinh mày thay thế ở các trang báo, có lẽ bọn họ cũng không
thể ngờ rằng tính toán cẩn thận cuối cùng lại đưa mày lên, sau này tao phải bày
mấy mâm bào ngư, vi cá cảm ơn bọn họ mới được.”

Cuối cùng, công ty của Bạc Nhất Tâm cũng tuyên bố, cô sẽ đáp
chuyến bay trưa hôm sau trở về.

Tin tức này lại kéo theo một trận xôn xao.

Ôn Nhu lạnh lùng mỉa mai: “Thật đúng là không ngoài suy đoán
của tao, chẳng có ý tưởng gì mới mẻ cả.”

Ôn Noãn im lặng nhìn điện thoại của mình, số của cô chỉ có
vài người biết, Ôn Nhu, Chu Lâm Lộ, Cao Phóng, Đinh Tiểu Đại và Chiếm Nam Huyền...
Ngày đầu tiên Đinh Tiểu Đại gọi điện tới gào thét một trận, sau đó nó không còn
đổ chuông nữa.

Ôn Nhu liếc mắt nhìn cô, không lên tiếng.

Trưa hôm sau, Ôn Nhu sống chết bắt cô xem buổi tường thuật
trực tiếp.

“Màn ngọc nữ hóa trang lên sân khấu biểu diễn, mày là đương
sự, sao có thể bỏ qua?”

Trong ti vi chỉ nhìn thấy lối cửa ra đã chật ních người,
không chỉ có rất nhiều phóng viên, còn có các fan cầm hoa tươi và quà đến đón Bạc
Nhất Tâm.

Ôn Noãn nằm nghiêng người trên sofa, chậm rãi uống trà.

Cuối cùng, dưới sự bảo vệ của trợ lý và rất nhiều nhân viên,
khuôn mặt mỉm cười mang phong thái độc nhất vô nhị mà cô không hề xa lạ xuất hiện
trên màn hình, gương mặt và dáng người tuyệt đẹp, ánh đèn flash lóe sáng liên tục.

Vô số chiếc micro được đưa tới trước mặt Bạc Nhất Tâm.

“Bạc tiểu thư, xin hỏi cô có ý kiến gì về chuyện Chiếm Nam
Huyền và Ôn Noãn không?”

Cô ta quyến rũ nghiêng đầu, đang định nói gì đó rồi bỗng
nhiên im bặt, vẻ mặt vui mừng và thùy mị làm lay động lòng người. Tất cả phóng
viên có mặt đều quay đầu nhìn theo ánh mắt cô ta, một người đẹp trai tuấn tú
ngay lập tức lọt vào mắt người xem.

Chiếm Nam Huyền đứng cách vài bước, ánh mắt mỉm cười không hề
rời khỏi Bạc Nhất Tâm. Anh không nói gì, trong sự vây quanh của phóng viên và
đám người, cúi đầu hôn lên môi cô, các fan hét chói tai, tiếng vỗ tay hoan hô
lan tràn khiến người khác cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Ôn Nhu nhảy dựng lên khỏi thảm, đụng phải chén trà trong tay
Ôn Noãn đang dừng giữa không trung. Nước trà bắn hết lên người Ôn Noãn nhưng cô
chỉ lẳng lặng nhìn hai người tình tứ ôm nhau trong ti vi. Giờ phút này cho dù
là ai cũng không thể phủ nhận, đôi kim đồng ngọc nữ này thực sự yêu nhau rất
sâu đậm.

Đàn ông hư hỏng gặp dịp thì chơi, sau đêm xuân, lãng tử quay
đầu, đối với nữ chính tình yêu không đổi, trong những câu chuyện tình yêu lại
không có những tình tiết kinh điển tuy rối rắm nhưng lại khiến người ta cảm động,
vì thế cô mới nổi tiếng ba ngày đã bị cho là tiện nhân, cuối cùng vẫn không phá
hoại được tình cảm của người khác.

“Có lẽ công ty của Bạc Nhất Tâm nhờ cậu ta phối hợp diễn màn
này”, Ôn Nhu nói.

Ôn Noãn nhìn chị cười, đó quả là lời an ủi vụng về nhất. Cô
thật sự không biết trong thành phố này, ai có mặt mũi lớn đến mức có thể nhờ
Chiếm Nam Huyền giúp đỡ.

Trừ phi là chính anh đồng ý.

Khi vị hôn thê của anh giẫm lên cô và càng trở nên nổi tiếng,
anh chẳng những không gọi cho cô lấy một cú, mà còn không ngần ngại tỏ vẻ đồng
tình với vị hôn thê, việc đó chẳng khác nào anh đã nhấc chân giẫm lên, không biết
người bị giẫm nát dưới chân là cô, hoặc có biết nhưng không thèm để ý. Khi cô
phải chịu sự giày xéo nặng nề của hai người họ, anh tâng bốc vị hôn thê đang
tràn đầy hạnh phúc kia lên tận mây xanh.

Cô chợt nghĩ, không biết Chu Lâm Lộ sẽ lại cười nhạo cô như
thế nào?

“Em ra ngoài một lát.” Lần thứ tư cô đi tìm Chu Lâm Lộ, lần
này không cần che giấu, ngoài tòa nhà không còn một bóng người, tất cả phóng
viên đã tụ tập ở sân bay.

Ấn chuông tầng một, tiếng “ting… ting” vang thật lâu, vẫn
không có người trả lời. Cô không lên tầng, ngồi cạnh khu vườn đầy hoa tường vi
nở rộ, thỉnh thoảng giật mấy cây cỏ dại thưa thớt trong vườn, không biết cô đã
ngồi đó bao lâu.

“Em ngồi đây làm gì?” Có người kinh ngạc kêu lên.

Cô ngẩng đầu, khuôn mặt quen thuộc của Chu Lâm Lộ mệt mỏi
treo trên đỉnh đầu cô.

Phút chốc, khóe mắt cô ầng ậc nước, anh bỗng cầm tay cô:
“Tay chảy máu!”

“Xin lỗi, Lâm Lộ...”

Anh vuốt vuốt tóc cô, nhe răng cười: “Đúng là đồ ngốc, không
được khóc!”

Cánh tay anh mở rộng, ôm chặt cô vào lòng, giọng đầy vẻ
thương xót: “Em nhìn em đi, năm đó như thế này, bây giờ vẫn như thế này, không
có anh, em sẽ sống kiểu gì đây?”

Cô lẩm bẩm: “Ông trời để em quen anh ấy, có phải thật sự chỉ
vì muốn em tác thành cho anh ấy và Bạc Nhất Tâm?” Còn cô thì sao? Ai sẽ đến tác
thành cho cô? Nước mắt chảy xuống.

Khi nghiêng đầu áp vào ngực anh, cô thấy một cô gái xinh xắn
trong tay cầm một chiếc camera đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn cô. Cô hoảng
sợ ngẩng đầu, bóng dáng cô bé kia đã nhanh chóng biến mất ở chỗ ngoặt.

“Em đến lâu chưa?” Chu Lâm Lộ hỏi.

“Lâu như cả đời vậy.”

“Anh đi Ma Cao.Bọn phóng viên thật phiền phức, lúc đó anh tắt
máy. Lên nhà nghe thử một lát nhé, anh mang về cho em một đĩa CD.”

Chuyện đầu tiên cô làm khi vào nhà là mở chai rượu vang quý
của anh, sau đó nằm trên sofa nghe đĩa nhạc anh mang về, đó không phải là một
ca khúc mới, nhưng quả thực đó là giai điệu tuyệt đẹp mà cô thích.

Không, em không muốn kết thúc, em chưa kết thúc,

con đường không thể có điểm cuối.

Nhìn những bước chân không ngừng nghỉ của em,

em đã quên mình đang ở nơi nào rồi.

Ai có thể thay đổi chiều dài cuộc đời con người,

ai biết vĩnh hằng kinh khủng đến nhường nào.

Ai biết sống còn tàn khốc hơn cả vận mệnh,

chỉ là không có ai bằng lòng chịu thua.

Chúng ta đều đang chạy không ngừng trên con đường quên mất

lối thoát, trong thất vọng theo đuổi sự thỏa mãn tình cờ.

Chúng ta đều giải thoát cái đau đớn trong mộng,

lang thang nơi ngọn đèn tàn lụi.

Đi mãi rồi lại trở về điểm xuất phát, con đường đi mãi

không có điểm dừng.

Nếu cuối cùng không trở về điểm xuất phát,

em nghĩ chúng ta đều không...không để ý.

Cho đến giờ phút này cô mới hiểu rõ, thì ra Chu Lâm Lộ luôn
đúng, anh biết rõ cô sẽ bị đá giống như, anh biết cô thích loại nhạc nào vậy,
khi anh giúp cô băng bó ngón tay, cô tựa đầu vào vai anh: “Chúng ta kết hôn
đi.”

Anh cười lớn: “Trừ phi em xin anh.”

“Em xin anh, Lâm Lộ, chúng ta kết hôn đi!” Cô nói rất chân
thành.

“Bây giờ đã biết anh tốt rồi hả?” Anh vỗ bộp một cái lên đầu
cô, ánh mắt có vẻ mỉa mai: “Đồ ngốc này, lại đây, quỳ gối xin anh ba ngày ba
đêm.”

Cô bị anh chọc cười: “Em ngốc lắm đúng không?”

“Đương nhiên.”

“Lâm Lộ, em nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, rốt cuộc em đã làm
sai điều gì?”

Tại sao mọi chuyện lại trở nên rối tinh rối mù như thế này?
Tại sao Chiếm Nam Huyền lại đối xử với cô như vậy? Những điều tốt đẹp trong một
đêm đã vỡ tan thành bọt nước, hỗn loạn đến ngay cả trí nhớ cũng trở nên sai lệch.

Chu Lâm Lộ sợ hãi đến mức mặt biến sắc: “Đến bây giờ em vẫn
không biết mình sai ở đâu?”

Cô lắc đầu.

Vẻ mặt anh đầy căm phẫn: “Đồ ngốc, lỗi lớn nhất của em chính
là... không yêu một người phong lưu, tài giỏi độc nhất vô nhị như anh!”

Cô cười đến chảy nước mắt, từng giọt nước mắt chảy xuống
không ngừng như chuỗi ngọc trai bị đứt, trong suốt vô cùng, rơi vào ly rượu đỏ.

Đêm đó, cô uống đến say mèm.

Hầu như các báo đều lấy ảnh nụ hôn của Chiếm Nam Huyền và Bạc
Nhất Tâm làm tiêu đề, chỉ có duy một nhà lại làm trái, đưa tin về Ôn Noãn và
Chu Lâm Lộ.

Trên mặt báo, tấm ảnh nào cũng cực kỳ sắc nét, cô ngồi tựa vào
khóm hoa tường vi lớn màu đỏ sậm, gương mặt đau thương, u sầu làm lay động lòng
người, sau đó Chu Lâm Lộ xuất hiện, cô ngẩng đầu, vẻ mặt vui mừng, nước mắt nhạt
nhòa, đầu ngón tay rớm máu, khi vòng tay ôm chặt lấy anhđã nhuộm đỏ cả vệt áo
sơ mi của anh.

Ôn Nhu cười nhe nhởn: “Trời ạ, cả thế giới này đang nghĩ mày
yêu cậu ta.”

Ngay cả Ôn Noãn sau khi đọc xong bài báo này cũng không thể
không nghĩ, nhất định phải gọi điện nói với Chu Lâm Lộ, cô đã khóc vì anh.

Bài báo thực sự rất hàm súc, phóng viên tận mắt nhìn thấy cảnh
đó nên cảm động, cố gắng giải oan cho Ôn Noãn, nhấn mạnh phụ nữ hiện đại trước
khi kết hôn có ai lại không từng qua lại với vài người? So sánh và lựa chọn vốn
không có gì đáng trách, hành động của Ôn Noãn không đáng bị chỉ trích.

Cuối bài báo là một đoạn vô cùng cay độc, mỉa mai nói Chiếm
Nam Huyền ở nhà Ôn Noãn một đêm cũng không chiếm được lòng cô, ngược lại cô đợi
Chu Lâm Lộ mấy ngày mấy đêm, chờ cả đêm không chịu rời đi. Chiếm Nam Huyền lén
lút hại người nhưng xem chừng năng lực vẫn kém Chu Lâm Lộ.

Ôn Nhu cười lăn lộn trên sofa.

Giống như kéo dài nhiều thế kỷ, khi điểm nóng mới xuất hiện,
hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Nhưng rồi chuyện này cũng bị bỏ lại phía sau,
chỉ có vết xước trên tay Ôn Noãn là không khỏi hẳn một cách kỳ lạ, vết thương
nhỏ bé kia như mãi mãi không thể tự khép miệng.

Khi Ôn Nhu hỏi cô có quay về Thiển Vũ làm không, cô lắc đầu
một cách kiên quyết.

Nhưng ngày thứ hai sau khi cô vừa dọn về nhà, Cao Phóng đã
xuất hiện trước cửa nhà cô.

Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình giống như phi tần của
đế vương thời phong kiến, vạn tuế gia mất hứng một cáiliền đẩy cô vào lãnh
cung, không biết khi nào ngài bỗng nhớ tới người này, vì thế một đạo chỉđược
ban xuống, cô hoảng sợ trình diện trước mặt thánh nhân.

Sau giây phút lo lắng, cô vẫn đi theo Cao Phóng về Thiển Vũ.

Đến tầng sáu mươi sáu, cô thấy vị trí của mình đã thay người,
Đinh Tiểu Đại không biết đi đâu, Trương Đoan Nghiên ngồi trên chiếc ghế vốn là
của cô lễ phép chào hỏi, tất cả đồ trên bàn làm việc của cô đều đã bỏ đi, thay
mới hoàn toàn, một chút dấu vết chứng tỏ cô từng làm việc ở đây cũng không có.

Cô suýt bật cười, còn tưởng Cao Phóng đón cô đến công ty là
vì Chiếm Nam Huyền cho rằng trò chơi vẫn chưa kết thúc, cho nên không cho cô cởi
bỏ trang phục diễn rời sân khấu, xem ra ngay cả điểm này cũng là cô tự suy diễn
rồi.

Đi đến trước phòng tổng giám tốc, cô đưa tay gõ cửa.

“Vào đi.” Nghe thấy giọng nói quen thuộc lại vì có chút xa lạ,
lạnh nhạt, bàn tay đặt trên tay nắm cửa của cô khẽ run. Cô đứng bất động rất
lâu, cho đến khi cảm xúc đã ổn định, mới đẩy cửa đi vào.

Chiếm Nam Huyền vẫn giữ phong thái cũ, không ngẩng lên, khi
làm việc lúc nào cũng tập trung, ngón tay thon dài gõ như bay trên bàn phím
laptop cực mỏng màu bạc.

“Tìm tôi có việc?” Cô lạnh nhạt hỏi.

“Giám đốc bộ phận Thư ký Lưu Đan Nhiên mang thai, xin phép
nghỉ dài hạn, cô ấy đề cử cô nhậm chức, Trì Bích Tạp sau khi xem xét, cho rằng
có thể được, theo quy định tôi phải hỏi ý kiến cô.”

Đoạn đối thoại này không nằm trong dự liệu, cô giật mình,
sau đó phản ứng lại: “Tôi định quay về Anh học tiếp.”

“Xin học tiến sĩ?” Giọng anh vô cùng ôn hòa.

“Gần như thế.”

Cuối cùng, anh cũng ngừng làm việc, mười ngón tay đan vào
nhau, mắt vẫn dừng lại trước màn hình máy tính, hàng mi rủ xuống, khóe môi khẽ
nhếch lên: “Lần trước làđi bảy năm, còn lần này? Em lại định rời khỏi tôi bao
lâu?”

Trong thoáng chốc cô nghĩ mình nghe nhầm, giọng anh sao có
thể đau đớn, giận dỗi như vậy. Cô không lên tiếng, chỉ cảm thấy không thể quen
được với sự thay đổi của anh, hoàn toàn không biết anh đang nghĩ gì.

Anh nghiêng đầu, dường như cô nhìn thấy sự hoài niệm trong
đôi mắt trong trẻo, lạnh lùng của anh, nhưng câu nói tiếp theo khiến cô lập tức
hiểu rõ, tất cả chẳng qua chỉ là ảo giác.

“Chu Lâm Lộ làm được hơn tôi?” Anh hỏi, khóe miệng lạnh nhạt
nhếch lên vẻ hoài nghi.

“Hả?” Trái tim chợt nhói đau, cô không biết đã có ai nói với
anh chưa, rằng trên thế giới này anh là người biết cách đả kích người khác nhất.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô hỏi.

“Còn em? Em muốn thế nào? Chạy thêm lần nữa? Nhưng mà bảo bối
à, nước Anh vẫn chưa đủ xa, lúc nào anh cũng có thể nửa đêm dò hỏi giường em. Nếu
em thật sự muốn nhắm mắt làm ngơ, anh nghĩ em nên tìm một nơi khác thì tốt
hơn.”

Cô đưa tay ôm ngực, hít thật sâu, không, cô đến đây không phải
để cãi nhau với anh: “Nam Huyền, nói như vậy thì anh muốn em thế nào?” Cuối
cùng cô phải làm thế nào thì anh mới bằng lòng buông tha cô?

Trong đôi mắt lạnh lùng của anh hiện lên sự căm hận và bi
ai. Anh đột nhiên đứng dậy, vung tay hất toàn bộ tài liệu trên mặt bàn xuống đất,
giọng nói phát ra từ khóe miệng vô cùng dịu dàng: “Anh muốn em nằm lên đó, sau
đó nói cho anh biết ai được hơn.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3