Lữ Quán Giết Người - Chương 06-p2

Nói xong, Jean chạy vụt ra ngoài. Mary chậm rãi ra theo. Cô
tưởng tượng đến một người mẹ gầy guộc, cô đơn đứng trên thềm dõi mắt theo đàn
con hung tợn như quỉ dữ với tất cả trìu mến của người mẹ tận tụy suốt đời. Jean
la lên:

- Đây, tôi muốn bán cho cô con ngựa này đây! Sao cô hà tiện
quá vậy?

- Bộ anh tưởng tôi mất trí chắc? Mua về để đâu? Trong chuồng
ngựa lữ quán hả? Đặng ông Bassat đến nhận ra ư? Cảm ơn anh. Tôi đã nói dối cho
anh em nhà anh nhiều rồi.

Jean lộ vẻ buồn:

- Cô từ chối dịp may. Khó có con ngựa đẹp như nó. Noel tôi sẽ
mang nó ra phiên chợ uổng quá !

Anh đuổi ngựa đi rồi bứt cọng cỏ cắn, mắt không rời Mary:

- Cô biết ông Bassat tìm gì trong quán không?

- Anh biết hơn tôi chứ? Anh hỏi làm gì? Lại còn vờ. Tôi
không đến cho anh thẩm vấn đâu. Mình ông toà quá đủ rồi...

- May phúc cho Joss. Ảnh đã dời đi - Giọng Jean thản nhiên -
Tôi đã nói rồi mà cứ nhơn nhơn. Có ngày họ sẽ tóm cho coi.

Mary nghĩ thầm: Đừng vờ ngay thật để lừa ta. Anh em nhà anh
giống nhau mà!

Jean nói tiếp:

- Bộ cô sợ tôi mách lại Joss hả? Hay là cô khờ đến nỗi không
biết chút gì? Tôi không tin vậy, một đứa trẻ cũng biết sự gian ác trong lữ quán
Giao Mai mà! Cô đến cả tháng rồi...

- Anh muốn gì? Tôi chỉ cần mang dì tôi ra khỏi hắc điếm này.
Còn anh, có chết đuối trong rượu cũng không can chi đến tôi.

- Như vậy, buôn lậu không làm cô sợ? Cô làm ngơ để ảnh chất
đồ lậu đầy phòng, đủ loại? Và còn nhiều tội ác, như chuyện giết người chẳng hạn?

Mary nhìn thẳng mặt Jean, anh không còn một chút gì giống
Joss. Nét mặt anh già dặn, trịnh trọng, lương thiện. Jean mím môi:

- Tại sao dì cô như một bóng ma? Khi gió tây bắc thổi mạnh,
cô hãy hỏi bà cho biết...

Mary bối rối. Nàng không hiểu gì cả, có thể nàng hiểu được nếu
Jean không phải là em Joss. Chao ơi! Giá… Jean có vẻ bí mật, không biết có phải
hắn định dọa nàng không:

- Rồi một ngày kia, anh ấy sẽ gặp tôi. Sẽ có việc đáng tiếc
xảy ra...

Nói xong, Jean đứng lên, tìm ngựa. Nếu trực giác nàng không
lầm, còn có bí ẩn sau chuyện buôn lậu nữa. Kẻ bị treo cổ, trước khi chết cũng
có nói đến tội ác, nó là tội gì? Ghê gớm đến mức nào khiến cho một kẻ đồng lõa
lại có thể từ chối, chọn cái chết hơn nhúng tay vào! Jean cũng vừa nhắc đến?
Tuy không nói rõ. A! đúng vậy, thần kinh mình không yếu, mình tỉnh táo, cũng
không tưởng tượng như cha phó Davey nghĩ.

Mary muốn về ngay để có thì giờ ngồi một mình suy nghĩ. Nàng
từ từ đổ dốc, đến đầu rào. Jean chạy theo:

- Cô về hả? Sớm mà! Chơi một chút, tôi sẽ đưa cô về. Hay là
cô sợ tôi? Cô cho là anh em tôi đều bất lương như nhau hả? Có phải cô cho là
tôi cũng nhúng tay vào máu người như Joss chứ gì?

Mary không thể nhịn cười:

- Đúng vậy. Nhưng tôi không có gì phải sợ anh. Nếu anh lương
thiện hơn anh anh, tôi có thể là bạn...

- Phải cô cũng nhận rằng tôi có vẻ lương thiện hơn anh Joss
không?

- Thôi, đừng tưởng vậy. Tôi không nhận nhiếc gì hết, tôi về
đây. Tối đến nơi rồi, tôi không muốn bị lạc giữa đồng như...

- Chà! Vậy ra cô bị lạc rồi?

Biết mình lỡ lời, Mary vội chữa:

- Tôi đi dạo phía tây, sương mù xuống sớm... Cũng may, một
lát là tôi tìm thấy đường về.

- Đừng dại nữa nghe? Giữa đường đi Roughtor có chỗ đầm lầy,
có thể nhận chìm cả đàn bò trong nháy mắt. Đừng giải trí kiểu đó...

- Thì tôi có ngờ đâu, định đi loanh quanh cho giãn gân, ở
nhà ngấy quá...

- Lần sau có muốn đi chơi thì đến đây. Nhưng tránh phía trái
nghe? À, Noel cô muốn đi chơi không? Đi Launceston chơi.

- Anh đi hả, chi vậy?

- Ồ ! Bán ngựa chớ chi. Vả lại, tôi tưởng anh ấy sắp tỉnh lại
sẽ có chuyện không hay. Nếu hai ông bà biết cô đi dạo, họ sẽ không ngạc nhiên về
sự vắng mặt của cô hôm đó. Chịu không?

- Rủi họ tóm anh về vụ con ngựa ông Bassat, thì tôi sẽ ra
sao? Ở tù luôn với anh hả? Ê mặt quá!

- Ai bắt tôi được? Dễ dầu gì? Hãy cứ mạo hiểm chơi! Cô nhát
cáy vậy ạ? Ở Helford, con gái được bọc trong gòn hả?

Giỡn quá, mình mà bọc trong gòn? Mary đáp liều :

- Jean Merlyn! Đừng tưởng tôi sợ. Ngồi tù cũng không đáng sợ
bằng sống trong lữ quán Giao Mai.

- Tốt! Vậy mới đáng là người! Tôi thắng xe để tụi mình đi,
con ngựa đen cột phía sau. Quên, cô biết đường đi North Hill xuyên ngang đồng
hoang không?

- Không.

- Vậy thì nghe đây: cứ đi thẳng quốc lộ có một dặm tới đỉnh
đồi, trước mặt là núi đá Carey, đoạn quẹo phải và đi thẳng hoài. Tôi sẽ đón
ngang đó.

- Đi lúc mấy giờ?

- Cô nên rời lữ quán cỡ 11 giò sáng. Nhớ chưa?

- Tôi không hứa chắc. Nếu anh không thấy tôi thì thôi, nghe?
Có khi, dì tôi cần tôi ở nhà.

- Tôi mong cô sẽ đi. Vui lắm.

- Chào anh !

Mary nói và nhanh nhẹn quay về. Nàng vừa đi vừa nghĩ đến bộ
mặt tươi tỉnh của Jean. So với các thanh niên ở làng mình, anh ta chả có gì đặc
biệt. Chỉ là tên trộm ngựa, biết chừng cũng buôn lậu, sát nhân? Nhưng Mary cóc
sợ Jean. Nàng sẽ ngồi cùng xe với hắn hôm áp lễ Giáng Sinh để chứng tỏ điều
này. Vả lại, cô cũng muốn thay đổi không khí một phen.

Mary về đến cổng trời cũng vừa tối sập. Dì nàng vẻ lo lắng,
xanh xao:

- Con đi đâu vậy? Chú Joss hỏi con suốt ngày nay...

- Con đi dạo ngoài đồng. Chú hỏi con làm gì? Con tưởng không
ai cần đến con. (Nàng liếc vào cái giường trống trong bếp.) Ủa, chú đâu gì? Ông
mạnh rồi sao?

- Chú ngán nằm trong bếp, chú ưng nằm phòng khác hơn. Mary!
Con nên làm chú vui một chút. Nên nhỏ nhẹ, đừng trái ý ổng. Khi ổng ngồi dậy được,
ổng có thể... dữ tợn...

Dì Patience đã trở lại sợ hãi, lo lắng. Nom dì thật đáng
thương. Mary hỏi :

- Chú muốn gặp con làm chi?

- À, chắc ổng trở chứng mà. Đừng để ý đến lời ổng trong lúc
này. Để dì cho ổng hay cháu về rồi, nhé?

Mary rót nước uống để trấn tĩnh. Nàng xấu hổ mà thấy mình hết
cái can đảm ở đồng hoang: nàng cũng lấm lét sợ sệt như dì vậy! Dì nàng trở lại,
thì thầm:

- Hình như ổng ngủ rồi. Dì cháu ta đi ăn, có ba-tê cho con
đó.

Mary không thấy đói chút nào, nàng cố gắng nhai mẩu bánh nhỏ
rồi uống trà. Cả hai cùng im lặng. Rồi nàng châm thêm củi vào lò sưởi, khói
xanh nồng làm cô cay mắt, nhưng lửa gần tàn, không đủ ấm gian phòng lạnh lẽo.

Trong hành lang đồng hồ gõ đều đều. Nàng gần nghẹn thở. Buổi
tối nặng nề chậm chạp trôi qua. Hai dì cháu thu dọn về phòng mình. Nhưng rồi dì
nàng đi khỏi phòng, Mary vẫn ngồi yên. Nàng mơ màng nửa thức nửa ngủ, không nhấc
nổi chân.

Lửa tắt ngấm, nến cũng gần tàn... Bỗng Mary ngẩng lên vì một
tiếng động khẽ, và cửa bếp hé mở: Joss bước vô. Mặt xám ngoét, mắt đỏ ngầu, ông
cất giọng gắt:

- Ai đó? Làm gì đó? Để dao xuống! Nghe chưa? Tôi bảo để dao
xuống!

Mary nhìn trừng trừng Joss, không nhúc nhích được nửa phân:

- Cháu đây! Chú lầm rồi không có ai đây hết, không có dao
đâu...

- Ủa, Mary! Họ đi đâu hết rồi?

- Chú lầm đó, không có ai trừ cháu ở đây. Chú cần gì không?

Joss nhìn quanh phòng, thì thầm:

- Ta không sợ họ đâu. Kẻ chết làm sao hại được ta? Ta làm họ
biến mất như khi ta thổi tắt ngọn nến, phải không, cháu?

Mary gật đầu, Joss kéo ghế ngồi xuống, liếm môi:

- Chỉ là cơn mơ thôi, cháu ạ ! Kỳ một cái mặt nào cũng rõ
ràng hết mới là ghê... Chú khát quá, Mary! Vô lấy chai rượu cho chú đi !

Mary đón xâu chìa khóa trên tay chủ quán, nàng thầm nghĩ
không biết có nên đi luôn lên phòng mình không, thì có tiếng giục giã:

- Đem chai rượu chớ không phải đi luôn, nghe?

Mary lẳng lặng vào quầy rượu, lục lấy chai Cognac và cái ly
đem lại trước mặt Joss. Người đàn ông rót nửa ly rượu, uống chầm chậm và nói:

Mary! Cháu thật tốt. Cháu thông minh, can đảm. Đáng lẽ cháu
là con trai mới phải. Chú thương cháu lắm đó, nghe?

Lão cười, giọng ngớ ngẩn:

- Rượu này phải trả bằng vàng và máu đó. Tiền khó mà mua nổi.
Vua George cũng không có thứ quí hơn. Ta tốn bao nhiêu? Không đến vài xu. Lữ
quán Giao Mai này có rượu miễn phí. (Lão lại cười gật gù.) Đây là một trò chơi nguy
hiểm nhưng hấp dẫn đối với đàn ông. Ta xuýt chết nhiều lần, nhưng dễ gì hạ nổi
ta? Ta lanh quá! Trước kia, ta ở Padslow, lúc nước lớn ta đánh đắm tàu, nhưng
là tàu nhỏ. Chỉ có năm người phụ ta thôi. Ít quá mà làm ăn gì? Bây giờ ta tổ chức
đại qui mô à! Ta sẽ giết người nhiều lắm, nhưng trò chơi... Không! Công việc chớ,
công việc này khác lắm. Mary! Lại gần đây! Ta tin cậy cháu, cháu không giống dì
cháu. Ta hợp tác với nhau, nghe?

Joss chồm đến bất ngờ, chộp tay Mary ấn cô ngồi xuống cạnh
mình:

- Chính rượu quái quỉ hại ta đó, Mary! Nếu không coi... Bình
thường ta không sợ gì hết, chính ta giết người, dìm chúng xuống nước, lấy đá đập
lên đầu chúng...mà ta ngủ ngon lắm, chả có băn khoăn gì hết. Đứa nào nói có
lương tâm cắn rứt là nói láo, nói theo kiểu trưởng giả, tụi văn sĩ láo khoét.
Lương tâm là cái gì? Hình thù nó ra sao? Bịa! Mà có cái kỳ này: hễ ta say thì
ta thấy xác chết hồi sinh. Ý trời ôi! Đứa thì bị cá ăn mất mắt, đứa khác thì
tóc vướng trong rong bể, đứa thì da mặt trắng như sáp. Có một lần, ta gặp một
phụ nữ tóc xõa dài, tay bám lấy tấm ván, tay kia bế con. Thuyền ở gần đó và bể
không có sóng, nhiều kẻ sống sót và cố lội vào bờ, nước cạn, biết không, Mary?
- Chả là tụi ta tính lầm con nước. Bà kia cầu cứu dữ lắm nhưng ta tặng cho bả một
hòn đá to vào mặt, bả ngã ngửa, buông cả tấm ván lẫn con. Đâu phải ta độc ác
gì, công việc là công việc chớ. Ta phải ra tay, nếu không họ lên bờ sao? Nếu
không lanh tay, họ sẽ lên bờ nhiều người lắm. Tụi ta phải ném đá, gần quá thì
áp lại, bẽ gãy lọi tay chân họ, dìm họ xuống nước. Nước sâu không đầy một thước,
khó lắm chớ dễ gì? Ta chu đáo lắm, phải không Mary?

Ngọn nến lung linh. Joss lại nắm tay cô gái, tay cô lạnh và
mềm nhũn như bàn tay kẻ vừa tắt hơi. Lão giật mình, buông cô ra, nhìn phía
khác:

- Bàn tay gì giống như...

Rồi lão im luôn. Mary ngồi chết dí, nhìn con muỗi đậu trên
tay Joss, nàng chợt nhớ lại cái lần lão cắt bánh cho nàng, khéo léo, mềm mại.
Nhung giờ đây, nàng tưởng tượng đến viên đá trong tay lão. Joss quay lại:

- Tiếng đồng hồ gõ mà ta tưởng tiếng chuông báo động trên
bãi bể, nghe buồn quá đi! Tiếng chuông báo động trên tàu ấy mà, có lần ta muốn
hét to cho át tiếng chuông cầu cứu. Chúng ta cũng vất vả lắm chớ đâu phải dễ
dàng gì. Chèo thuyền dọc theo bãi, đem theo đủ thứ: gậy gộc, giẻ, dao, thừng...
Cháu biết giẻ để chi không? Đặng nhét vào miệng họ, cho họ câm suốt đời mới yên
tâm mình chớ chi... Còn tàu: một tiếng đánh rầm vào cồn đá, tàu rung động rồi
chìm dần, chìm dần, sóng nuốt tiêu tan... Cháu đã thấy ruồi dính vào hủ mật
chưa ! Người ta vướng trong tàu như vậy đó, họ bám vào tàu, mỗi lần thấy sóng
to họ thét lên, nom họ như những chấm đen li ti, li ti... li ti...

Mary muốn nôn, nàng lạnh cóng. Joss chồm tới trước, gục đầu
xuống ngực, miệng há to, chìm trong cơn say - hay giấc ngủ? Hai cánh tay đặt
lên bàn, bàn tay chắp lại như đang cầu nguyện...

Mary se sẽ đứng lên, chỉ những sợ ông ta tỉnh dậy kéo nàng
ngồi lại nghe chuyện nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3