Huyền của Ôn Noãn - Chương 09 - Phần 1

Chương 9

Chiến tranh lạnh, khoảng
cách ưu thương

Trương Đoan Nghiên được điều lên tầng sáu mươi sáu trợ giúp
dự án Viễn thông Đại Hoa, Phan Duy Ninh không còn tặng hoa nữa.

Chiếm Nam Huyền và Ôn Noãn, ngoài mặt làm như không có chuyện
gì, thi thoảng không thể tránh mặt, cô chỉ lễ độ chào: “Chiếm Tổng.”Chiếm Nam
Huyền cũng vậy, chỉ hơi gật đầu đáp lại, sau đó hai người lướt qua nhau, giống
như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Đinh Tiểu Đại nhanh chóng phát hiện ra, Chiếm Nam Huyền
có chuyện gì sẽ chỉ gọi Trương Đoan Nghiên, không tìm Ôn Noãn nữa, còn Ôn Noãn
có chuyện cũng chỉ bảo tiểu muội này, không bao giờ gõ cửa phòng tổng giám đốc,
năm lần, bảy lượt như vậy cô có thể khẳng định, 13 và 99 đang chiến tranh lạnh.

Ý thức được tình thế bất lợi, không muốn phải trở thành vật
hy sinh, cô nhóc thông minh tức thì, không dám tùy tiện cợt nhả nữa.

Kẻ duy nhất không thông minh là Trương Đoan Nghiên, tự nhiên
bị kéo vào vòng chiến tranh, chuyện gì tổng giám đốc cũng giao cho mình làm, dường
như coi Ôn Noãn như cái bình hoa rồi gạt sang một bên, thầm ngạc nhiên không biết
Ôn Noãn đã đắc tội gì với ông chủ, thoáng có chút vui vẻ.

Nhưng điều làm cô không hiểu là, hai người kia dường như
không nói lời nào với nhau, không thèm nhìn nhau lấy một cái, nhưng Chiếm Nam
Huyền không nói sẽ thuyên chuyển Ôn Noãn, Ôn Noãn cũng không từ chức, hằng ngày
cứ giằng co như vậy, tựa như nơi này không phải công ty, giữa hai người cũng
không phải là quan hệ cấp trên, cấp dưới.

Chớp mắt đã đến thứ Sáu, đang có vẻ nhàn rỗi thì bỗng có
khách.

Trương Đoan Nghiên vội vàng đứng dậy, Đinh Tiểu Đại lưỡng lự
một lúc, mặc dù có vẻ không muốn nhưng cũng chầm chậm đứng lên, chỉ có Ôn Noãn
đang úp mặt xuống bàn chợp mắt là không ngẩng lên, Đinh Tiểu Đại thật muốn vo một
tờ giấy ném cô.

“Bạc tiểu thư!” Trương Đoan Nghiên vội vàng chào hỏi. “Tổng
giám đốc đang ở trong phòng, cô muốn uống gì? Tôi sẽ đi pha cho cô.”

Bạc Nhất Tâm cười cười: “Cám ơn cô, cho tôi một tách cà phê
được không?”

Khi đi qua bàn Ôn Noãn, ánh mắt lơ đãng lướt người đang gục
mặt xuống bàn, nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc của Chiếm Nam Huyền, không đợi
có tiếng trả lời đã đẩy cửa bước vào.

Chiếm Nam Huyền ngồi sau bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn thấy
cô, cười nhạt: “Đến sao không gọi?”

Bạc Nhất Tâm miễn cưỡng ngồi xuống sofa: “Không muốn.”

“Không khỏe?”

“Không, chỉ cảm thấy không vui thôi.”

“Bác sĩ nói ba tháng đầu phải đặc biệt chú ý, anh nghĩ em
nên nghỉ ngơi một thời gian.”

Bạc Nhất Tâm sờ sờ bụng, trên mặt thoáng qua một nụ cười:
“Anh bảo tên gì thì hay?”

Tiếng gõ cửa vang lên, Trương Đoan Nghiên bưng cà phê tiến
vào, ánh mắt Chiếm Nam Huyền rất nhanh liếc ra phía ngoài, chỗ thư ký không
bóng người, anh liền thu lại ánh mắt, nhíu mày nhìn Bạc Nhất Tâm: “Tại sao còn
uống thứ này?”

Bạc Nhất Tâm khẽ nhấp một ngụm rồi đặt tách cà phê xuống:
“Quen rồi, không đổi được.” Nói xong, cô lườm anh một cái: “Lúc đó chẳng phải
anh cũng thế sao?”

Chiếm Nam Huyền mỉm cười, không nói gì.

“Đôi khi em rất phục anh.”

“Rất nhiều người cũng nói vậy.”

“Chuyện Đại Trung, anh có thể im lặng đến tận bây giờ.” Trước
mặt cô, anh không hề nói một lời.

“Việc nhỏ mà, nói làm gì?”

Cô khẽ châm chọc: “Ngay cả Ôn Noãn cũng nghĩ là việc nhỏ?”

Chiếm Nam Huyền cười hờ hững: “Chắc thế.”

Bạc Nhất Tâm giật mình, rất lâu không nói lời nào. Một lúc
sau, cô mới khẽ thở dài: “Trước kia em không hiểu tại sao anh lại yêu cô ấy như
vậy, bây giờ đã hiểu ra, anh và cô ấy, trong mắt chỉ nhìn thấy đối phương,
trong lòng chỉ có đối phương, ngoài ra, mọi thứ bên ngoài đều không quan trọng,
phải vậy không?”

“Ai nói? Đứa bé trong bụng em cũng rất quan trọng với anh.”

“Phải rồi.” Bạc Nhất Tâm bật cười. “Quan trọng đến mức anh
muốn kết hôn với em.” Cô nhìn chăm chú người đang mỉm cười cúi đầu làm việc.

Một người dù có đánh mất mối làm ăn mấy triệu cũng không hề
để ý, một người dù có lọt vào bẫy trí mạng cũng không làm sao, bọn họ chỉ cần đối
phương ở cạnh bên mình, hơn nữa, sau khi trải qua quãng thời gian chia lìa quá
dài, lại càng thấy quý trọng. Rốt cuộc là tình yêu của họ phải sâu sắc như thế
nào thì mới lưu luyến, chung tình như vậy? Quấn quýt không bao giờ tách xa,
cũng không chấp nhận có người khác tiến vào.

Cô cầm tách cà phê lên, nhấp một ngụm rồi gọi:

“Nam Huyền!”

“Ừ?”

“Em đã suy nghĩ rất lâu, hôm đó anh về ăn tối, biết rõ hôm
sau Duy Ninh sẽ tới, tại sao… vừa khéo anhđể quên bản kế hoạch, hơn nữa còn vứt
lung tung trên bàn làm việc?”

Chiếm Nam Huyền nhếch miệng, nụ cười nhạt rất quyến rũ: “Chu
Lâm Lộ đã đưa cho anh một phần lợi nhuận của Lãnh Thị, dù sao anh cũng phải thể
hiện chút lòng biết ơn.” Anh vô cùng thành tâm tặng Đại Trung một quả bom hẹn
giờ.

Bạc Nhất Tâm thở dài: “Bọn em đều tự nguyện nhảy vào bẫy của
anh phải không?”

“Nếu Phan Duy Ninh dám theo đuổi em, nên sớm chuẩn bị tâm lý
sẽ bị nhà họ Phan đuổi khỏi nhà. Về phần Chu Lâm Lộ, nếu Ôn Noãn không chịu
chia tay hắn, anh đành phải ra tay.” Anh nhìn về phía cô, khóe môi nhếch lên,
có chút chế nhạo: “Nhưng anh cũng không ngờ em lại nhảy vào.”

Chủ nhật, Ôn Noãn vẫn nhốt mình trong thư phòng vẽ tranh, đến
trưa thì Ôn Nhu đến.

Cô nói: “Hôm nay mày nhường chị nhé! Ra ngoài ăn đi.”

Cô lắc đầu.

“Nhanh thôi.” Ôn Nhu đi theo cô vào bếp.

“Mày thật sự nên đi ra ngoài nhiều hơn một chút, làm quen
vài người bạn.”

“Chị biết là em thích ở nhà.”

Ôn Nhu tức giận: “Hai mươi lăm tuổi mà đã giống ao tù nước đọng,
chẳng lẽ mày định sống như thế tới năm mươi tuổi à?”

Cô giữ cánh tay Ôn Noãn đang mở tủ lạnh: “Đi theo tao!”

Ôn Nhu kéo Ôn Noãn ra ngoài, đóng sầm cửa, ra đến thang máy,
vội vàng đẩy cô vào trong.

Ôn Noãn nhìn lại mình, tóc tai bù xù, chiếc áo sơ mi cổ trễ
làm lộ ra sợi dây áo bra màu đen, quần soóc denim và dép lê, mặc như thế mà ra
ngoài kết bạn? Bảo cô đi cùng nhóm học sinh mười lăm, mười tám tuổi thì miễn cưỡng
có thể chấp nhận được, nếu bọn họ đúng là bạn mới như lời Ôn Nhu.

Ôn Nhu cười: “Có sao chứ? Mày mặc thế này bảo đảm đẹp hơn mặc
đồ công sở rất nhiều.”

Cô không biết làm thế nào: “Chị phải cam đoan với em lát nữa
không có ai nói em không mặc quần áo tử tế.”

Ôn Nhu đưa cô đi uống trà chiều. Mới ngồi xuống đã thấy Ôn
Nhu xem điện thoại. Ôn Nhu là một người bận rộn, cô có rất nhiều cuộc điện thoại,
đến nỗi Ôn Noãn không thể hẹn với chị, thỉnh thoảng ở nhà phải bảo Ôn Nhu tắt
máy.

Vừa mở máy vài phút đã có ba cuộc gọi. Ôn Nhu chú tâm nói,
còn cô chú tâm ăn.

Nhân viên trong các khu mua sắm xung quanh đã bắt đầu nghỉ
trưa, trong nhà ăn, người đông dần lên, Ôn Nhu lại có điện thoại, không biết là
quá ồn hay tín hiệu không tốt, cô phải đứng dậy, tìm một chỗ yên tĩnh.

Ôn Noãn ăn uống no say, cảm thấy chán vì không có ai tán gẫu.
Chờ cả buổi mà không thấy Ôn Nhu về, cô đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy
bóng dáng chị đâu, chỉ thấy nhân viên phục vụ đang đi tới chỗ mình.

“Xin hỏi cô là Ôn Noãn phải không ạ?”

“Vâng, có chuyện gì thế?”

“Vừa rồi cô Ôn nói có việc gấp phải đi trước, nhờ tôi tới
báo cho cô một tiếng.”

Ôn Noãn nhảy dựng lên, kìm nén sự sợ hãi trong lòng, hỏi:
“Bàn này đã thanh toán chưa?”

“Cô ấy đã trả tiền rồi.”

Cô an tâm nói: “Cám ơn.”

Đây chính là lý do tại sao cô rất ít khi đi ăn cơm với Ôn
Nhu, mười lần thì tám lần Ôn Nhu bỏ cô giữa chừng, cô thường phải ngồi ăn một
mình một cách vô vị, nhưng không thảm như lần này... Hai bàn tay trắng, không
tiền, không chìa khóa hay điện thoại.

Mượn điện thoại nhà hàng gọi cho Ôn Nhu, nhưng vẫn là tiếng
“tút… tút” báo điện thoại bận, cô gọi cho Chu Lâm Lộ, thuê bao ngoài vùng phủ
sóng.

Cô cố nghĩ xem mình còn nhớ số điện thoại của ai không, Cao
Phóng, Quản Dịch, Đinh Tiểu Đại, Đỗ Tâm Đồng,... Mười lăm phút sau, cô không thể
không thừa nhận một chuyện khiến người ta phải hộc máu, phương thức liên lạc với
vài người cô quen đều lưu trong PDA[21].

[21] Thiết bị kỹ thuật
số hỗ trợ cá nhân thường được gọi là PDA (Personal Digital Assistant): các thiết
bị cầm tay vốn được thiết kế như một cuốn sổ tay cá nhân và ngày càng tích hợp
thêm nhiều chức năng. Một PDA cơ bản thường có đồng hồ, sổ lịch, sổ địa chỉ,
danh sách việc cần làm, sổ ghi nhớ và máy tính bỏ túi.

Điện thoại của Ôn Nhu nửa giờ sau vẫn bận, cuối cùng thì tắt
máy, cô đành từ bỏ.

Đi về phía phốđi bộ được mô phỏng theo kiểu cổ, trong những
ô cửa kính rực rỡ sắc màu, nếu không phải là ma nơ canh mặc những bộ trang phục
và đồ trang sức hợp mốt theo mùa thì là những viên kim cương ba carat trong suốt,
lấp lánh.

Phía ngoài hàng rào sắt của phố đi bộ, từ chiếc xe thể thao
đời mới nhất đến chiếc xe buýt cũ kỹ đều dừng trước đèn đỏ, hai bên đường là những
bụi cây thấp không biết tên, trên những dãy phố chằng chịt biển hiệu muôn màu
muôn vẻ, có to có nhỏ, rực rỡ hoặc giản đơn.

Đây là thành phố cô sống ư? Tại sao cảm giác lại giống như
nơi đất khách quê người?

Tất cả đối với cô đều rất xa lạ, tới mức làm cô cảm thấy có
chút mới mẻ. Đến bây giờ cô mới biết Ôn Nhu nói đúng, đã rất lâu rồi cô không
ra ngoài, thói quen sống không thay đổi, đối với thế giới bên ngoài đã lơ là rồi
thờ ơ, hoàn toàn không biết trời đất bên ngoài biến đổi từng ngày như thế nào.

Con đường chật hẹp càng lúc càng hỗn loạn, đi đến cuối đường,
cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước mắt là quảng trường rộng lớn rất đông người, trước tòa
nhà thương mại lớn có một đài phun nước. Ngồi xuống bệ đá cẩm thạch cạnh đài
phun nước, cô nghĩ mình đã lạc đường, không biết phải làm sao, sau đó ngẩn người,
nếu không tìm được Ôn Nhu, đêm nay, cô sẽ không có chỗ nào để về.

“Ôn...Noãn?” Một tiếng gọi như quen biết vang lên từ phía
sau. Cô quay đầu lại, chỉ thấy cách mình vài bước, một người phụ nữ tầm năm
mươi tuổi ăn mặc sang trọng, khuôn mặt nhìn quen thuộc đang mỉm cười, cô sửng sốt:
“Bác...Chiếm?!”

“Bác nhìn cháu rất lâu rồi, sợ nhận nhầm người.”

Mẹ Chiếm Nam Huyền, Châu Tương Linh, vui sướng bước tới:
“Nhiều năm rồi... vậy mà cháu vẫn giống hồi trước, nhìn qua thì không thay đổi
chút nào.”

“Đã lâu không gặp, bác Chiếm.” Cảm giác sung sướng tự đáy
lòng, cô nở nụ cười. Trước khi chia tay Chiếm Nam Huyền, cô thường đến nhà anh
chơi, bác Chiếm rất thích cô. Sau khi chia tay, cô đi Anh, không hề liên lạc,
hai người đã rất nhiều năm không gặp.

“Tại sao cháu lại ngồi đây?” Châu Tương Linh hỏi.

Ôn Noãn định trả lời thì một giọng nói vang lên phía sau cô.

“Mẹ, sao mẹ lại chạy tới đây? Con tìm mẹ khắp nơi.”

Giọng nói quen thuộc như một lưỡi dao sắc lạnh đâm thẳng vào
tim. Cô không nói gì, cũng không dám quay đầu lại, tưởng rằng anh không nhận ra
mình, ngay sau đó vai bị nhéo một cái rất mạnh, cô hét lên, đối diện với gương
mặt khẽ biến đổi của anh.

“Mẹ, mẹ vào trong xe chờ con.” Anh nói, giọng lạnh lùng, trầm
đặc.

Châu Tương Linh nhìn anh, rồi nhìn Ôn Noãn, chần chừ đứng
lên.

Nhìn thấy sự nghi ngờ và bất an của mẹ, nụ cười hiếm thấy đột
nhiên xuất hiện trên gương mặt Chiếm Nam Huyền, bàn tay anh nhẹ nhàng xoa xoa bả
vai Ôn Noãn, dịu dàng nói với mẹ: “Chúng con có chút chuyện cần nói.”

“À, được.” Châu Tương Linh cười rồi rời đi.

Vẻ mặt anh nhanh chóng lạnh băng, sau khi thu tay lại, anh
nhìn cô từ đầu đến chân, dừng ở ngón chân nho nhỏ lộ ra khỏi đôi dép lê, không
nói một câu, xoay người bỏ đi.

Giữa anh và cô dường như đã không còn lời nào để nói.

Ôn Noãn ngồi trên thềm đá nhẵn nhụi, trong đầu, hai dấu hỏi
như sợi tơ quấn quanh không đứt.

Thái độ cảnh giác của anh đối với cônhư muốn nói anh không
muốn nhìn thấy cô ở cạnh mẹ anh, nhưng tại sao anh lại cố ý ôm cô, diễn trò
thân mật trước mặt mẹ? Hai hành động mâu thuẫn này thật khó giải thích.

Cúi đầu, nhúng ngón tay vào nước, cô vẽ lên mặt đá cẩm thạch
màu đen một đường cong mềm mại, sau đó lại thêm một vòng.

Mặt trời dần ngả về phía tây, phía chân trời xuất hiện một vầng
ráng màu tím.

Hoàng hôn dần tắt, ánh đèn đường rực rỡ.

Mặt đá cẩm thạch đãướt một mảng, người đến người đi xung
quanh cô không để ý nhiều, vẫn ngồi nghịch nước, vừa tưởng tượng vừa vẽ từng
vòng lên mặt đá ướt tạo thành một bức tranh không rõ hình dạng.

“Cô ăn mặc lôi thôi thế này đến đây để viết nguệch ngoạc đấy
à?” Đột nhiên có tiếng ai đó châm chọc.

Cô vội quay đầu lại, cúi xuống đã lâu nên bỗng thấy quay cuồng,
chỉ cảm thấy lưng, chân mềm nhũn rồi mất thăng bằng, ngã vào đài phun nước.
Giây phút đó, cô thực sự đã được mở mang về sự tuyệt tình của Chiếm Nam Huyền.

Chỉ cần anh vươn tay ra, nắm lấy bả vai cô thì nhất định sẽ
không xảy ra chuyện này. Nhưng không, anh không giúp cô, đôi mắt đẹp kia mang
theo ánh sáng sắc lẹm như muốn nói chẳng liên quan đến anh. Anh cứ thờ ơ đứng
đó, như cố tình nhìn cô ngã xuống.

Khi cô chật vật bò lên khỏi đài phun nước, người ướt sũng,
khiến những người xung quanh đều chú ý.

Một phút sau, cô buông tha chiếc dép lê không biết đã rơi xuống
chỗ nào, đi chân trần ra đường lớn, vẫy taxi. Cô không biết mình muốn đi đâu,
cô không có chìa khóa nhà, cũng không có tiền đi xe, nhưng những vấn đề này đều
có thể chờ sau khi cô lên xe rồi tính tiếp.

Cuối cùng cũng có xe đi đến, cô mở cửa, ngay lập tức bị aiđó
đóng sầm lại, lái xe mắng một câu: “Mẹ kiếp!” rồi bỏ đi.

Cô im lặng, nước chảy thành hàng từ đỉnh đầu xuống mặt đường.

Không lâu sau, một chiếc xe dừng lại, cô quay đầu, bình tĩnh
nói: “Hãy để tôi đi.”

Chiếm Nam Huyền nghiêng đầu, vểnh khóe môi: “Tôi tò mò không
biết bộ dạng cô như vậy thì đi kiểu gì?”

Anh quay lại chính là vì muốn thấy tình cảnh không có chỗ
nào để đi của cô? Ôn Noãn cười nhạt, thành phố rộng như vậy, hay là về chung cư
mượn chìa khóa ở phòng quản lý, trên đời này hẳn vẫn còn một nơi cô có thể dung
thân.

Cô vươn tay ra mở cửa xe, đang muốn cảm tạ anh không đóng sầm
cửa lại, nào ngờ anh lại theo cô, chui tọt vào xe.

“Cái tính kiêu ngạo của cô đến khi nào mới sửa được?” Câu hỏi
lạnh lùng của anh vang lên trong không gian chật hẹp.

Ra là thế? Thà lưu lạc đầu đường xó chợ cũng không muốn xin
anh giúp đỡ?

“Còn tiêu chuẩn của anh, bao giờ mới rõ ràng hơn đây?”

“Ý cô là gì?”

“Chuyện Quách Như Khiêm và Đỗ Tâm Đồng, anh trách tôi không
mở miệng nói với anh, còn chuyện Đại Trung… chẳng phải tôi đã mở miệng rồi
sao?” Kết quả như thế nào? Ngực cô bị anh đâm trúng.

Chiếm Nam Huyền khẽ cười giễu cợt: “Tôi thật không biết nên
nói cô ngây thơ hay ngu xuẩn, tại sao cô dám khẳng định Chu Lâm Lộ muốn cô làm
người phát ngôn cho hắn ta?”

Cô nghiêng đầu nhìn về phía anh: “Anh muốn nói gì?”

“Sao cô không hỏi người trong lòng cô đi?”

“Nếu anh chịu cho tôi mượn điện thoại gọi cho anh ấy, tôi sẽ
cảm động đến rơi nước mắt.”

Đôi môi mỏng của Chiếm Nam Huyền khẽ nhếch lên.

Cô biết, bình thường những lúc này Chu Lâm Lộ rất muốn bóp
chết cô ngay lập tức.

Người ẩm ướt nên cô cực kỳ khó chịu, chỉ muốn đi tắm ngay,
không để ý nhiều. Cô thò tay vào áo khoác của anh móc điện thoại, bấm số của Ôn
Nhu lần thứ một nghìn không trăm linh một.

Cám ơn trời đất, lần này rốt cuộc chị cô cũng nghe máy.Trong
tiếng ồn ào nghe thấy giọng của Ôn Nhu: “Chiếm Nam Huyền?”

“Là em, Ôn Noãn! Chị đến nhà em ngay, không có chìa khóa, em
không vào nhà được.”

“Ối trời ơi!” Ôn Nhu như cứng đờ. “Tao đang ở Singapore, phải
mấy ngày nữa mới về được.”

Ôn Noãn ngây người, nếu có thể, cô thề đời này sẽ không để ý
tới con người kia nữa.

Cô không nói gì, ngắt máy, gọi cho Chu Lâm Lộ, thuê bao vẫn
đang ngoài vùng phủ sóng. Cô nản đến nỗihy vọng ngay lúc này xảy ra tai nạn
giao thônghoặc có một vị cứu tinh nào đó giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này.

Cô chậm rãi trả điện thoại lại cho Chiếm Nam Huyền. Anh hoàn
toàn biết rõ những gì vừa xảy ra, ánh mắt lạnh nhạt không chút nhân từ, khóe miệng
khẽ nhếch lên có ý mỉa mai, ý tứ vô cùng rõ ràng, cô đừng mơ mộng hão huyền rằng
anh sẽ vươn tay giúp đỡ.

Chỉ trừ phi… anh đang đợi cô mở miệng nói với anh.

Anh muốn cô thần phục, anh muốn chính cô nói, anh muốn cô chủ
động yêu cầu, anh muốn cô phải dẹp hết ương bướng và kiêu ngạo quỳ gối trước
anh.

Trong sự giằng co của hai người, tiếng chuông điện thoại
vang lên, sau khi nghe thấy giọng đối phương, anh bất giác mỉm cười: “Ừ...tôi
biết rồi...cậu yên tâm.”

Không lâu sau xe đến nơi, lái xe nói: “Tiểu thư, đến rồi.”

Ôn Noãn không lên tiếng.

Khóe miệng Chiếm Nam Huyền càng nhếch lên: “Cô còn không trả
tiền rồi xuống xe đi?”

“Tôi có thể… lĩnh trước một tháng lương không?”

“Đương nhiên”, anh nói.

Cô thở dài, làm gì có chuyện tốt như thế: “Điều kiện là gì?”

“Chia tay Chu Lâm Lộ.”

Biết thế thì bị tai nạn giao thông còn tốt hơn, cô nghĩ thầm.

Lái xe bắt đầu mất kiên nhẫn: “Hai người rốt cuộc có xuống
không?”

“Bình tĩnh nào, đừng nóng.” Chiếm Nam Huyền thong thả nói.
“Vị tiểu thư này sẽ trả ông gấp đôi tiền xe.”

Lái xe lập tức im lặng, liếc nhìn hai người qua gương chiếu
hậu.

Ôn Noãn bị buộc đến vách núi, không còn cách nào khác, cuối
cùng đành nói: “Có thể có một lần ngoại lệ được không? Cho tôi một cơ hội mặc cả.”

“Nếu cái giá của cô khiến tôi thấy hứng thú.”

Cô nhíu mày, cái gì có thể làm anh thấy hứng thú? Hôm sau trả
gấp ba cho anh? Nhưng cô biết có gấp mười lần anh cũng không cảm thấy hứng thú.
Hay lấy thân báo đáp? Nhưng bên Chiếm Tổng đã có một cô bạn gái mười năm, sao
có thể chen chân vào tình cảm của người khác?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3