Người Anh Hùng Mất Tích - Chương 49:Jason
Sau
cuộc chiến trên núi Diab chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể cảm thấy sợ hãi
và xáo trộn như thế này.
Giờ
đây, chị gái cậu đang bị đông cứng ở ngay cạnh chân cậu. Cậu đang bị lũ quái vật
vây hãm. Cậu đã làm gãy thanh kiếm vàng của mình và thay thế nó bằng một mẩu gỗ.
Cậu có độ chừng năm phút nữa là đến thời điểm vua của những tên khổng lồ vọt ra
và tiêu diệt hết bọn họ. Jason đã lấy ra quân bài chủ lực mạnh mẽ nhất của mình
là gọi tia chớp của thần Zeus khi cậu chiến đấu với Enceladus, và cậu nghi ngờ
về sức mạnh hay sự hợp tác để làm điều đó một lần nữa từ phía trên kia. Điều đó
có nghĩa là tài sản duy nhất mà cậu có là một nữ thần hay cáu kỉnh bị giam cầm,
một người bạn gái phần-nào-là-như-thế với một con dao găm, và Leo, người hình
như nghĩ rằng cậu ấy có thể đánh bại các đội quân bóng tối bằng những viên kẹo
bạc hà giúp hơi thở thơm tho.
Trên
hết, những ký ức tồi tệ nhất của Jason đang lũ lượt ùa về. Cậu biết chắc một điều
rằng mình đã làm rất nhiều chuyện nguy hiểm trong đời, nhưng chưa bao giờ cậu ở
gần với cái chết như lúc này.
Kẻ
thù rất xinh đẹp. Khione mỉm cười, đôi mắt đen của cô ta sáng lấp lánh khi một
con dao băng hiện ra trong tay cô ta.
“Cô
đã làm gì?” Jason gặng hỏi.
“Ồ,
khá là nhiều thứ,” nữ thần tuyết bĩu môi. “Chị gái ngươi chưa chết đâu, nếu đó
là ý ngươi muốn nói. Cô ta và các Thợ Săn trong nhóm cô ta sẽ trở thành những
món đồ chơi tuyệt đẹp cho lũ sói của chúng ta. Ta nghĩ bọn ta sẽ rã đông chúng
từng người một và săn đuổi ch
ng
để giải trí. Lần này hãy để chúng thành con mồi.”
Những
con sói gầm gừ tán thưởng.
“Đúng
thế, các bé yêu của ta.” Khione vẫn tiếp tục nhìn Jason. “Chị gái của ngươi
suýt giết chết vua của chúng, ngươi biết đấy. Không còn nghi ngờ rằng Lycaon
đang nghỉ ngơi trong một hang động ở đâu đó để liếm láp các vết thương, nhưng
các tay sai của ông ta đã gia nhập vào đội quân của chúng ta để trả thù cho chủ
nhân. Và rồi Porphyrion sẽ hồi sinh, và chúng ta sẽ cai trị thế giới.”
“Đồ
phản bội!” Nữ thần Hera hét lớn. “Ngươi, đồ thích chõ mỏ vào việc của người
khác, đồ nữ thần hạng D! Ngươi chẳng xứng để rót rượu cho ta, chứ đừng nói đến
việc cai trị thế giới.”
Khione
thở dài. “Luôn khó chịu như mọi khi nhỉ, Nữ hoàng Hera. Ta từng muốn làm cho bà
im miệng lại trong hàng thiên niên kỷ qua.”
Khione
vẫy tay và băng bao bọc lấy buồng giam, lấp kín các khoảng trống giữa các xúc
tu bằng đất.
“Thế
tốt hơn đấy,” nữ thần tuyết nói. “Giờ, các á thần, về cái chết của các
ngươi...”
“Chính
ngươi đã lừa nữ thần Hera đến đây,” Jason nói. “Ngươi đã gợi ý cho thần Zeus
đóng cửa đỉnh Olympus.”
Lũ
sói gầm ghè, và các tên tinh linh bão hí vang, sẵn sàng để tấn công, nhưng
Khione đã giơ tay lên. “Kiên nhẫn nào, các tình yêu của ta. Nếu hắn ta muốn nói
thì cũng có chết chóc gì đâu nào? Mặt trời đang lặn dần, và thời gian đang về
phe chúng ta. Đúng thế đấy, Jason Grace. Cũng như tuyết, giọng nói của ta êm ả,
nhẹ nhàng và rất lạnh nhạt. Điều đó giúp cho ta dễ dàng thì thầm với các vị thần
khác, đặc biệt là khi ta chỉ đang chứng thực nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất của chính
họ. Ta cũng đã thì thầm vào tai thần Aeolus rằng ông ta nên ban lệnh giết chết
các á thần. Đó chỉ là một việc làm nhỏ dành cho nữ thần Gaea, nhưng ta chắc rằng
ta sẽ được tưởng thưởng khi những người con trai khổng lồ của bà ấy sống lại với
đầy sức mạnh.”
“Ngươi
có thể giết bọn ta ở Quebec,” Jason nói. “Sao ngươi lại để bọn ta sống sót?”
Khione
nhăn mũi. “Việc giết các ngươi trong nhà cha ta là một việc khó nhằn, đặc biệt
khi ông ấy cứ cương quyết gặp tất cả các vị khách đến viếng thăm. Ta đã thử, chắc
là ngươi có nhớ. Sẽ thật tuyệt nếu ông đồng ý biến các ngươi thành băng. Nhưng
khi ông bảo đảm cho các ngươi có một chuyến đi an toàn, ta không thể công khai
không vâng lời ông ấy. Cha ta là một ông già ngu ngốc. Ông sống trong nỗi sợ
hãi thần Zeus và thần Aeolus trong khi bản thân mình là một người có sức mạnh.
Sẽ nhanh thôi, khi các người chủ mới của ta thức tỉnh, ta sẽ hạ bệ thần Boreas
và trở thành người đứng đầu của Gió Bấc, sẽ sớm thôi. Ngoài ra, cha ta đã nói
đúng. Cuộc tìm kiếm của bọn ngươi khá là liều lĩnh. Ta hoàn toàn mong chờ sự thất
bại của các ngươi.”
“Và
để giúp bọn ta thất bại nhanh hơn,” Leo nói, “ngươi đã làm cho con rồng của bọn
ta rơi khỏi bầu trời phía trên Detroit. Những mạch điện đóng băng trong đầu nó
– đó là lỗi của ngươi. Ngươi sẽ phải trả giá cho điều đó.”
“Ngươi
cũng là người đã thông báo cho Enceladus về bọn ta,” Piper nói thêm vào. “Bọn
ta đã bị các cơn bão tuyết quấy rầy suốt trong toàn bộ hành trình.”
“Đúng
thế, giờ t cảm thấy cực kỳ gắn bó với tất cả các ngươi!” Khione nói. “Khi các
ngươi đi qua Omaha, ta quyết định yêu cầu Lycaon lần theo dấu vết của bọn ngươi
để Jason có thể chết ở đây, tại Nhà Sói.”
Khione
mỉm cười với cậu. “Ngươi thấy đấy, Jason, máu ngươi tràn ra trên mảnh đất thánh
này sẽ vấy bẩn nó trong nhiều thế hệ. Các người anh em á thần của ngươi sẽ oán
hận, đặc biệt khi họ tìm thấy xác chết của hai tên đến từ Trại Con Lai. Họ sẽ
tin rằng người Hy Lạp đã âm mưu cùng với người khổng lồ. Việc đó sẽ... vô cùng
thú vị.”
Piper
và Leo dường như không hiểu những gì cô ta đang nói. Nhưng Jason thì biết rõ.
Các ký ức của cậu đang quay trở lại đủ để cậu nhận ra hậu quả nguy hiểm mà kế
hoạch của Khione mang lại là như thế nào.
“Ngươi
định làm cho các á thần chống lại các á thần sao,” cậu nói.
“Chuyện
dễ như bỡn!” Khione nói. “Như ta đã nói với ngươi, ta chỉ khuyến khích những gì
ngươi sẽ làm mà thôi.”
“Nhưng
tại sao?” Piper dang hai tay ra. “Khione, ngươi sẽ tàn phá cả thế giới. Người
khổng lồ sẽ hủy diệt tất cả. Ngươi không muốn điều đó đâu. Bảo lũ quái vật của
ngươi đi ra chỗ khác đi.”
Khione
ngập ngừng, rồi cười lớn. “Sức mạnh thuyết phục của ngươi ngày càng hoàn thiện
đấy, cô gái. Nhưng ta là một nữ thần. Ngươi không thể dùng lời nói mê hoặc với
ta. Những thần gió chúng ta là các sinh vật của sự hỗn loạn! Ta sẽ lật đổ thần
Aeolus và để cho những cơn bão được tự do. Nếu chúng ta tiêu diệt thế giới của
con người, tốt quá đi chứ! Chúng chưa bao giờ tôn kính ta, ngay cả vào thời Hy
Lạp. Con người và những câu chuyện về sự ấm lên toàn cầu. Chà! Ta sẽ nhanh
chóng làm cho chúng mát mẻ. Khi chúng ta quay lại những nơi cổ xưa, ta sẽ bao
phủ Acropolis(18) trong tuyết.”
“Những
nơi cổ xưa.” Mắt Leo mở lớn. “Đó là những gì mà Enceladus muốn nói về việc phá
hủy cội nguồn của các vị thần. Hắn ta muốn nói đến Hy Lạp.”
“Ngươi
có thể tham gia với ta, con trai thần Hephaestus,” Khione nói. “Ta biết ngươi
thấy ta xinh đẹp. Chỉ cần hai đứa kia chết là kế hoạch của ta có thể hoàn
thành. Hãy vứt bỏ cái định mệnh lố bịch mà các Nữ thần Mệnh đã trao cho ngươi.
Thay vào đó là sống và trở thành người anh hùng của ta. Các kỹ năng của ngươi sẽ
khá hữu dụng đấy.”
Leo
trông khá kinh ngạc. Cậu ấy liếc nhìn ra phía sau lưng, có lẽ đang nói với một
người nào khác. Trong một giây, Jason cảm thấy lo lắng. Cậu đoán Leo chưa từng
được các nữ thần xinh đẹp mời mọc như thế này hằng ngày.
Rồi
Leo cười ngặt nghẽo đến nỗi cậu ấy phải gập cả người xuống. “Ừ nhỉ, tham gia với
ngươi. Đúng thế. Cho đến khi ngươi chán ta và biến ta thành một tượng băng Leo
sao? Quý cô, không một ai làm hỏng con rồng của ta và rồi bỏ đi dễ dàng được cả.
Ta không thể tin rằng mình đã nghĩ ngươi thật nóng bỏng.”
Khuôn
mặt Khione đỏ lên. “Nóng bỏng? Ngươi dám sỉ nhục ta sao? Ta là một người lạnh lẽo,
Leo Valdez à. Rất, rất lạnh.”
Cô
ta bắn một luồng mưa đá về phía các á thần, nhưng Leo đã đưa tay ra. Một bức tường
lửa gầm lên, xuất hiện sống động ngay phía trước mặt họ, và tuyết tan chảy
thành một đám hơi nước.
Leo
cười toe toét. “Nhìn thấy chứ, quý cô, đó là những gì xảy ra với tuyết khi ở
Texas. Nó... tan chảy... hoàn toàn.”
Khione
rít lên. “Như thế là đủ rồi. Hera đang yếu dần. Porphyrion đang trỗi dậy. Giết
chết lũ á thần kia. Hãy để chúng trở thành bữa ăn đầu tiên cho vị vua của chúng
ta!”
Jason
nhấc thanh gỗ đóng băng lên – một vũ khí ngu ngốc để sống mái trong cuộc chiến
sống còn – và những tên quái vật lao đến tấn công.