Người Anh Hùng Mất Tích - Chương 35:Leo
Leo
cho rằng cậu là người xui xẻo nhất trong nhóm, và điều đó nói lên rất nhiều điều.
Sao cậu lại không có một người chị mất tích đã lâu hay một người cha là một
ngôi sao điện ảnh đang cần được giải cứu nhỉ? Tất cả những gì cậu có là một chiếc
thắt lưng đồ nghề và một con rồng đã vỡ tan tành khi mới đi được nửa đường
trong cuộc tìm kiếm. Có thể đó là lời nguyền ngu ngốc của nhà thần Hephaestus,
nhưng Leo không nghĩ như thế. Cuộc đời cậu đã không may mắn trước cả khi cậu đến
trại.
Một
ngàn năm kể từ đây, khi cuộc tìm kiếm này được kể quanh một buổi lửa trại, cậu
đoán mọi người sẽ chỉ nói về Jason thông minh, Piper xinh đẹp và người bạn cộng
sự Valdez Lửa của họ, người đồng hành cùng họ với một cái túi đựng tua vít ma
thuật và đôi khi phục vụ món hamburger nhân đậu phụ.
Nếu
điều đó còn chưa đủ tệ thì, Leo luôn cảm mến mọi cô gái cậu nhìn thấy – miễn chừng
nào cô ấy hoàn toàn không phải cùng nhóm với cậu.
Lần
đầu tiên nhìn thấy Thalia, Leo ngay lập tức nghĩ rằng cô ấy quá xinh để có thể
là chị của Jason. Rồi cậu nghĩ tốt hơn hết cậu không nên nói ra điều đó nếu
không cậu sẽ gặp rắc rối. Cậu thích mái tóc đen, đôi mắt xanh dương, và phong
thái tự tin của cô ấy. Cô ấy trông như kiểu con gái có thể dậm mạnh chân vào bất
cứ ai trên sân banh hoặc trên chiến trường, và sẽ không thèm nói chuyện với Leo
– đúng
tuýp
người Leo thích!
Trong
một phút, Jason và Thalia nhìn nhau, choáng váng. Rồi Thalia chạy nhanh về phía
trước và ôm lấy cậu ấy.
“Thánh
thần ơi! Bà ấy bảo với chị rằng em đã chết!” Cô ấy ôm lấy mặt Jason và dường
như đang xem xét mọi thứ trên đó. “Cám ơn nữ thần Artemis, đúng là em rồi. Cái
sẹo nhỏ xíu trên môi em – em đã cố ăn một cái dập ghim khi em lên hai!”
Leo
cười lớn. “Không đùa chứ?”
Thầy
Hedge gật đầu như thể ông tán thành về sở thích của Jason. “Cái dập ghim – một
nguồn sắt tuyệt hảo.”
“Ch...
chờ đã,” Jason lắp bắp. “Ai nói với chị là em đã chết? Chuyện gì đã xảy ra?”
Ở cửa
động, một trong các con sói trắng tru lên. Thalia quay lại nhìn con sói và gật
đầu, nhưng cô ấy vẫn giữ tay mình trên mặt Jason, như thể sợ cậu ấy có thể biến
mất. “Con sói của chị nói rằng chị không có nhiều thời gian, và nó nói đúng.
Nhưng chúng ta cần nói chuyện. Ngồi xuống nào.”
Piper
làm còn tốt hơn cả yêu cầu đó. Cô ấy đổ ập người xuống. Cô ấy có lẽ đã đập đầu
vào nền hang nếu như thầy Hedge không kịp thời tóm được cô ấy.
Thalia
vội lao đến. “Có chuyện gì với cô ấy thế? À – không sao. Chị hiểu rồi. Chứng hạ
thân nhiệt. Mắt cá chân.” Cô ấy cau mày nhìn thần rừng. “Không phải ông biết chữa
lành tự nhiên sao?”
Thầy
Hedge chế giễu. “Thế cô nghĩ con bé trông khá khẩm như thế này là vì đâu? Cô
không ngửi được mùi Gatorade sao?”
Thalia
lần đầu tiên nhìn Leo, và dĩ nhiên đó chỉ là một cái liếc nhìn buộc tội, như thể
muốn nói, Sao cậu lại để cho tên dê đó làm bác sĩ cơ chứ? Cứ như đó là lỗi của
Leo vậy.
“Cậu
và thần rừng,” Thalia ra lệnh, “mang cô gái đó ra gặp bạn ta ở bên ngoài cửa động.
Phoebe là một người chữa bệnh tài ba.”
“Ở
ngoài kia rất lạnh!” thầy Hedge nói. “Cặp sừng của ta sẽ đông cứng mất.”
Nhưng
Leo biết giờ là lúc họ không cần phải có mặt. “Đi nào thầy Hedge. Hai người họ
cần nói chuyện với nhau.”
“Hừm,
tốt thôi,” thần rừng lầm bầm. “Làm như ai cũng không có não cả vậy.”
Thầy
Hedge mang Piper đi về phía cửa động. Leo chuẩn bị đi theo thì Jason cất tiếng
gọi, “Thật ra, anh bạn, cậu có thể, ừm, quanh quẩn ở đây được không?”
Leo
nhìn thấy điều mà cậu không ngờ đến trong mắt Jason: Jason đang yêu cầu hỗ trợ.
Cậu ấy muốn có ai đó khác ở đây. Cậu ấy sợ hãi.
Leo
cười toe toét. “Quanh quẩn lảng vảng là chuyên môn của tớ mà.”
Thalia
trông không được vui lắm về điều đó, nhưng ba người họ ngồi xuống bên đống lửa.
Trong vài phút, không ai lên tiếng. Jason chăm chú nhìn chị gái mình như thể cô
ấy là một thiết bị đáng sợ vậy – thứ có thể phát nổ nếu như xử lý không đúng.
Thalia dường như thoải mái hơn, như thể cô ấy đã quen với việc va phải những
chuyện còn lạ lùng hơn nhiều so với người thân mất tích lâu ngày. Thế nhưng cô ấy
vẫn nhìn chăm chăm Jason với kiểu nhìn đầy kinh ngạc, có lẽ cô ấy đang nhớ lại
lúc cậu ấy hai tuổi, đang cố ăn một cái dập ghim. Leo lấy một vài mẩu dây đồng
ra khỏi túi và xoắn chúng lại với nhau.
Cuối
cùng, cậu không thể chịu nổi sự im lặng. “Vậy... các Thợ Săn của nữ thần
Artemis. Việc ‘không hẹn hò’ ấy – việc đó là luôn như vậy, hay chỉ theo mùa,
hay như thế nào ạ?”
Thalia
liếc nhìn cậu như thể cậu vừa mới được tiến hóa từ tước ngọt. Ừm, cậu thực sự
thích cô gái này.
Jason
đá vào ống quyển của cậu. “Đừng để ý đến Leo. Cậu ấy chỉ đang cố phá vỡ sự ngượng
ngập mà thôi. Nhưng chị Thalia này... chuyện gì đã xảy ra với gia đình chúng ta
thế? Ai đã nói với chị là em đã chết?”
Thalia
kéo cái lắc bạc trên cổ tay cô ấy. Trong ánh lửa, trong bộ quần áo lính mùa
đông, cô trông từa tựa như cô công chúa tuyết Khione – vừa lạnh lẽo vừa xinh đẹp.
“Em
có nhớ được bất cứ điều gì không?” cô ấy hỏi.
Jason
lắc đầu. “Ba ngày trước, em tỉnh lại trên một chiếc xe buýt cùng với Leo và
Piper.”
“Chuyện
đó không phải lỗi của bọn em,” Leo vội vàng thêm vào. “Nữ thần Hera đã đánh cắp
ký ức của cậu ấy.”
Thalia
cứng người lại. “Nữ thần Hera? Sao cậu biết điều đó?”
Jason
giải thích về cuộc tìm kiếm của họ – lời tiên tri ở trại, việc nữ thần Hera bị
giam giữ, tên khổng lồ bắt giữ cha của Piper, và thời hạn cuối cùng vào ngày
đông chí. Leo xen vào để bổ sung vài chuyện quan trọng: cậu ấy đã sửa chữa con
rồng bằng đồng, có thể ném các quả cầu lửa và làm món tacos tuyệt vời như thế
nào.
Thalia
là một người biết lắng nghe. Chẳng có gì khiến cô ấy ngạc nhiên – lũ quái vật,
lời tiên tri, cái chết đang trỗi dậy. Nhưng khi Jason nhắc đến vua Midas, cô ấy
nguyền rủa bằng tiếng Hy Lạp cổ.
“Chị
biết bọn chị nên đốt rụi biệt thự của hắn ta. Gã đàn ông đó là một mối đe dọa.
Nhưng bọn chị quá chú tâm vào việc lần theo dấu vết của Lycaon – Ừm, chị mừng
là em đã thoát được khỏi đó. Vậy, nữ thần Hera đã... cái gì, che giấu em trong
suốt những năm qua sao?”
“Em
không biết.” Jason lấy bức ảnh ra khỏi túi áo cậu. “Bà ta để lại cho em vừa đủ
ký ức để nhận ra khuôn mặt của chị.”
Thalia
nhìn bức ảnh, và nét mặt cô ấy trông dịu dàng hơn hẳn. “Chị đã bỏ quên nó. Chị
để nó ở Nhà số Một, đúng không?”
Jason
gật đầu. “Em nghĩ nữ thần Hera muốn chúng ta gặp nhau. Khi bọn em đáp xuống
đây, trong hang động này... em có cảm giác nơi đây quan trọng. Như thể em biết
được rằng chị đang ở gầniều đó có điên lắm không?”
“Không
đâu,” Leo cam đoan với cậu. “Chúng ta hoàn toàn được trù tính để gặp gỡ người
chị gái nóng bỏng của cậu.”
Thalia
lờ cậu đi. Chắc chắn cô ấy chỉ không muốn giả vờ rằng Leo đã gây được ấn tượng
với cô ấy nhiều như thế nào.
“Jason
này,” cô ấy nói, “khi em giao thiệp với các vị thần, không có gì là quá điên rồ
cả. Nhưng em không thể tin tưởng vào nữ thần Hera, đặc biệt khi chúng ta là con
của thần Zeus. Bà ta ghét tất cả con của thần Zeus.”
“Nhưng
bà ta đã nói điều gì đó về việc thần Zeus trao cho bà ta tính mạng của em như một
lời đề nghị hòa bình. Điều đó có nghĩa gì không?”
Mặt
Thalia biến sắc. “Ồ, thánh thần ơi. Mẹ sẽ không... Em không nhớ ra – Không, dĩ
nhiên là em không nhớ.”
“Chuyện
gì ạ?” Jason hỏi.
Nét
mặt Thalia dường như già hơn trong ánh lửa, như thể sự bất tử của cô không hoạt
động tốt vậy. “Jason... chị không chắc phải nói chuyện này như thế nào. Mẹ của
chúng ta chính xác là người không đáng tin cho lắm. Bà lọt vào mắt thần Zeus chỉ
vì bà là một diễn viên truyền hình, và thật sự xinh đẹp, nhưng danh tiếng của
bà không tốt mấy. Bà say xỉn, làm những việc ngu ngốc. Bà luôn có mặt trong các
tờ báo khổ nhỏ. Bà không bao giờ có đủ sự chú ý. Ngay cả trước khi em được sinh
ra, bà và chị đã luôn cãi nhau. Bà... bà biết được cha là thần Zeus, và chị
nghĩ điều đó quá sức chịu đựng của bà. Nó như là một thành tựu tột bậc của bà
khi quyến rũ được chúa tể bầu trời, và bà đã không chấp nhận được khi ông bỏ
đi. Vấn đề với các vị thần là... Ừm, họ không thường ở lâu với ai đó.”
Leo
nhớ đến mẹ mình, cách bà cam đoan với cậu hết lần này đến lần khác rằng một
ngày nào đó cha cậu sẽ quay trở về. Nhưng bà không bao giờ cư xử một cách điên
cuồng về điều đó cả. Bà dường như không muốn thần Hephaestus cho riêng bà – mà
chỉ đủ để Leo có thể biết về cha mình. Bà phải làm một công việc không hề có cơ
hội thăng tiến, sống trong một căn hộ bé tẻo teo, chưa bao giờ được sung túc –
và dường như bà hài lòng với điều đó. Miễn là bà có Leo, bà luôn nói như thế,
cuộc sống sẽ tốt đẹp.
Cậu
nhìn vào mặt Jason – trông ngày càng lúng túng khi Thalia mô tả về mẹ họ – và lần
đầu tiên, Leo đã không cảm thấy ghen tị với bạn mình. Leo có thể đã mất đi mẹ.
Cậu có thể đã có một vài qu thời gian khó khăn. Nhưng ít nhất cậu còn nhớ về
bà. Cậu nhận ra mình đang gõ một thông điệp mã Morse trên đầu gối mình: Yêu mẹ.
Cậu cảm thấy buồn cho Jason, vì đã không có được các ký ức như thế – không có bất
cứ thứ gì để nhớ lại.
“Vậy...”
Jason dường như không thể nói hết câu hỏi của mình.
“Jason,
cậu có bạn bè,” Leo bảo cậu. “Giờ cậu có thêm một người chị gái. Cậu không đơn
độc.”
Thalia
chìa tay ra, và Jason cầm lấy nó.
“Khi
chị được khoảng bảy tuổi,” cô ấy nói tiếp, “thần Zeus bắt đầu lại đến thăm mẹ.
Chị nghĩ ông cảm thấy thật tệ vì đã làm hỏng cuộc đời của bà, và ông dường như
– không hiểu sao – chị cảm thấy khác biệt. Hơi già hơn và nghiêm nghị hơn, đồng
thời cũng hiền hậu hơn với chị. Trong khoảng thời gian đó, mẹ cải thiện hẳn đi.
Bà thích việc có thần Zeus ở bên, mang các món quà đến cho bà, làm cho bầu trời
nổi cơn đùng đùng. Bà luôn muốn có được nhiều sự chú ý hơn. Đó là năm em được
sinh ra. Mẹ... ừm, chị không bao giờ hợp với bà, nhưng em là lý do cho việc chị
ở lại đó. Em rất kháu khỉnh. Và chị không tin tưởng lắm việc giao cho mẹ chăm
sóc em. Dĩ nhiên, thần Zeus một lần nữa ngừng việc viếng thăm. Chắc là ông ấy
chẳng thể chịu đựng thêm nữa các yêu cầu của mẹ, lúc nào cũng nằng nặc yêu cầu
đưa bà đến thăm đỉnh Olympus, hay làm cho bà trở nên bất tử hoặc vĩnh viễn xinh
đẹp. Khi ông rời đi mãi mãi, mẹ trở nên ngày càng không tự chủ được. Đó là khoảng
thời gian các quái vật bắt đầu tấn công chị. Mẹ đã đổ lỗi cho nữ thần Hera. Bà
tuyên bố rằng nữ thần cũng đang bám theo cả em – rằng nữ thần Hera chỉ có thể
tha thứ cho việc sinh ra chị, nhưng hai đứa trẻ á thần đến từ cùng một gia đình
là một sự lăng mạ nhục nhã với bà ta. Mẹ thậm chí còn nói bà đã không muốn đặt
tên em là Jason, nhưng thần Zeus cứ khăng khăng, như là một cách dỗ dành nữ thần
Hera vì bà ta thích cái tên đó. Chị không biết phải tin vào điều gì.”
Leo
nghịch các sợi dây đồng của mình. Cậu cảm giác như mình là một kẻ xâm phạm. Cậu
không nên nghe câu chuyện này, nhưng đồng thời cậu có cảm giác đây là lần đầu
tiên cậu dần hiểu được Jason hơn – như thể việc có mặt ở đây có lẽ là một sự đền
bù cho bốn tháng vừa qua ở Trường học Hoang Dã, vì lúc đó Leo chỉ đang tưởng tượng
về một tình bạn giữa họ.
“Sao
hai người lại bị tách ra?” cậu hỏi.
Thalia
siết tay em trai cô ấy. “Nếu chị biết em còn sống... thánh thần ơi, mọi việc sẽ
trở nên khác đi. Nhưng khi em lên hai, mẹ đưa chúng ta lên xe, lên đường cho kỳ
nghỉ gia đình. Chúng ta lái xe về hướng bắc, về vùng rượu nho, đến công viên mà
bà muốn chỉ cho chúng ta thấy. Chị nhớ mình đã nghĩ chuyện đó thật kỳ lạ, vì mẹ
chưa bao giờ đưa chúng ta đến bất cứ nơi nào, và bà đang tỏ ra cực kỳ sợ hãi.
Chị đang nắm tay em, dẫn em về phía một công trình xây dựng lớn ở giữa công
viên, và...” Cô ấy run rẩy hít vào. “Mẹ bảo chị quay trở lại xe và lấy giỏ
picnic. Chị không muốn để em một mình với bà, nhưng việc đó chỉ mất có vài
phút. Khi chị quay trở lại... mẹ đang quỳ gối trên các bậc thềm bằng đá, ôm chặt
lấy mình và đang khóc. Bà nói... bà nói em đã đi rồi. Bà ấy nói nữ thần Hera
đòi có được em và em sống mà như đã chết. Chị không biết bà đã làm gì. Chị e là
bà đã hoàn toàn mất trí. Chị đã tìm em khắp mọi nơi, nhưng em cứ như là đã tan
biến đi vậy. Bà đã phải lôi chị đang vung tay đá chân và la hét ra khỏi đó. Vài
ngày sau đó, chị đã quá hoảng loạn. Chị không nhớ hết mọi việc, nhưng chị đã gọi
báo cảnh sát về mẹ và họ đã thẩm vấn bà trong một thời gian dài. Từ đó về sau,
bọn chị chống đối nhau. Bà bảo rằng chị đã phản bội bà, rằng đáng lẽ ra chị nên
hỗ trợ bà, như thể bà là người quan trọng duy nhất. Cuối cùng, chị không thể chịu
đựng được nữa. Sự biến mất của em là giọt nước làm tràn ly. Chị đã bỏ nhà ra
đi, và không bao giờ quay trở lại, ngay cả khi mẹ mất vài năm về trước. Chị
nghĩ em đã ra đi mãi mãi. Chị chưa bao giờ kể cho bất cứ ai về em – ngay cả với
Annabeth và Luke, hai người bạn thân nhất của chị. Chuyện đó quá đau đớn.”
“Bác
Chiron biết.” Giọng của Jason dường như xa xăm. “Khi em đến trại, bác ấy nhìn
em và bảo, ‘Cậu đáng lẽ đã chết rồi chứ.’”
“Điều
đó thật vô lý,” Thalia khẳng định. “Chị chưa bao giờ kể cho bác ấy.”
“Này,”
Leo nói. “Điều quan trọng là giờ hai người đã tìm được nhau, đúng không? Hai
người thật may mắn.”
Thalia
gật đầu. “Leo nói đúng. Nhìn em này. Em bằng với tuổi của chị. Em đã lớn.”
“Nhưng
em đã từng ở đâu?” Jason nói. “Sao em có thể biến mất trong suốt thời gian dài
như thế? Và chuyện về La Mã.”
Thalia
cau mày. “Chuyện về La Mã?”
“Em
trai chị nói tiếng Latinh,” Leo nói. “Cậu ấy gọi tên các thần theo tên La Mã của
họ, và cậu ấy có các hình xăm.” Leo chỉ dấu xăm trên tay Jason. Rồi cậu tặng
cho Thalia một bài báo cáo tóm tắt về các sự việc kỳ lạ khác đã xảy ra: việc thần
Boreas biến thành thần Aquilon, Lycaon đã gọi Jason là “đứa con của Rome”, và
những con sói lùi lại khi Jason nói tiếng Latinh với chúng
Thalia
giật giật dây cung của mình. “Tiếng Latinh. Thần Zeus đôi khi cũng nói tiếng
Latinh, vào lần thứ hai ông đến với mẹ. Như chị đã nói, ông dường như rất khác,
trông trang trọng hơn.”
“Chị
có nghĩ là ông ấy xuất hiện với bản thể La Mã của mình không?” Jason hỏi. “Và
có phải đó là lý do tại sao em lại nghĩ bản thân mình là một đứa con của thần
Jupiter không?”
“Chắc
thế,” Thalia nói. “Chị chưa bao giờ nghe thấy chuyện như thế xảy ra, nhưng có
thể nó lý giải vì sao em luôn suy nghĩ theo tiếng La Mã, vì sao em có thể nói
tiếng Latinh thay cho tiếng Hy Lạp cổ. Điều đó sẽ khiến em trở nên khác thường.
Thế nhưng, nó không giải thích được việc làm thế nào em có thể sống sót khi
không có sự bảo vệ của Trại Con Lai. Một đứa con của thần Zeus, hay thần
Jupiter, hay bất cứ tên nào khác mà em gọi ông ấy – em sẽ bị lũ quái vật săn
lùng ráo riết. Nếu em chỉ có một mình, lẽ ra em đã mất mạng từ nhiều năm trước.
Chị biết rõ điều đó vì chị sẽ không thể sống sót nếu như không có các bạn của
chị. Em sẽ cần phải được rèn luyện, có một nơi trú ẩn an toàn...”
“Cậu
ấy không ở một mình,” Leo buột miệng. “Bọn em nghe nói về những người khác giống
cậu ấy.”
Thalia
nhìn cậu với vẻ mặt đầy ngạc nhiên. “Ý cậu là gì?”
Leo
kể cho cô nghe về chiếc áo sơ mi màu tía bị chém tơi tả ở cửa hàng bách hóa của
Medea, và câu chuyện mà các tên Cyclops đã kể về một đứa con của thần Mercury,
người cũng đã nói tiếng Latinh.
“Chẳng
lẽ còn có chỗ nào khác dành cho các á thần sao?” Leo hỏi. “Ý em là ngoài Trại
Con Lai ấy? Có thể một thầy giáo dạy tiếng Latinh điên khùng nào đó đã bắt cóc
những đứa con của các vị thần hay những người tương tự như thế, làm cho chúng
suy nghĩ như những người La Mã.”
Ngay
khi vừa nói ra câu đó, Leo nhận ra ý tưởng đó mới ngu ngốc làm sao. Đôi mắt màu
xanh dương lấp lánh của Thalia nhìn chăm chú vào cậu, khiến cậu cảm thấy mình
như một người khả nghi trong hàng người dành cho nhân chứng nhận diện.
“Chị
đã đi khắp đất nước,” Thalia suy ngẫm. “Chị chưa bao giờ nhìn thấy các nạn nhân
của một thầy giáo dạy tiếng Latinh điên khùng, hay các á thần mặc áo mơ mi màu
tía. Thế nhưng...”
Giọng
cô ấy lạc đi, như thể vừa mới có được một ý nghĩ phiền muộn nào đó.
“Gì
ạ?” Jason hỏi.
Thalia
lắc đầu. “Chị sẽ phải nói chuyện với nữ thần. Có thể nữ thần Artemis sẽ chỉ dẫn
cho chúng ta.”
“Bà
ấy vẫn nói chuyện với chị sao?” Jason hỏi. “Hầu hết các thần đều đã rơi vào trạng
thái im lặng.”
“Nữ
thần Artemis làm theo các luật lệ của chính bà,” Thalia nói. “Bà phải cẩn thận
để tránh thần Zeus biết được, và bà cũng nghĩ thần Zeus khá là lố bịch khi đóng
cửa đỉnh Olympus. Bà là người bảo bọn chị lên đường tìm kiếm Lycaon. Bà nói rằng
bọn chị sẽ tìm thấy manh mối dẫn đến người bạn đang mất tích của bọn chị.”
“Là
Percy Jackson,” Leo đoán. “Anh chàng mà Annabeth đang tìm kiếm.”
Thalia
gật đầu, khuôn mặt cô ấy đầy lo lắng.
Leo
tự hỏi liệu có ai sẽ trông lo lắng như thế tất cả các lần cậu biến mất không. Cậu
khá là nghi ngờ về điều đó.
“Vậy
Lycaon có liên quan gì với việc đó?” Leo hỏi. “Và việc đó liên quan như thế nào
với bọn em?”
“Chúng
ta sẽ sớm tìm ra thôi,” Thalia thừa nhận. “Nếu hạn cuối của bọn em là ngày mai,
chúng ta đang lãng phí thời gian đấy. Thần Aeolus có thể nói cho bọn em...”
Con
sói trắng lại xuất hiện ở cửa động và kêu ăng ẳng liên tục.
“Chị
phải đi tiếp.” Thalia đứng dậy. “Nếu không chị sẽ mất dấu các Thợ Săn khác.
Nhưng, trước hết, chị sẽ mang em đến lâu đài của thần Aeolus.”
“Nếu
chị không thể, không sao đâu,” Jason nói, mặc dầu giọng cậu ấy có vẻ hơi đau buồn.
“Ôi, thôi nào.” Thalia mỉm cười và giúp cậu ấy đứng dậy.
“Chị đã không gặp em trong nhiều năm. Chị nghĩ chị có thể đứng lại với em thêm
vài phút nữa trước khi em cảm thấy khó chịu. Giờ thì, chúng ta đi thôi!”