Người Anh Hùng Mất Tích - Chương 27:Piper
Piper
muốn chạy đến chỗ thang máy.
Lựa
chọn thứ hai của cô: tấn công ngay vị công chúa kỳ quái, vì cô tin chắc rằng một
trận chiến đang chờ đón họ. Cái cách mà khuôn mặt người phụ nữ phát sáng khi
nghe tên của Jason đã đủ tồi tệ rồi. Giờ Lệnh Bà đó đang mỉm cười như thể chẳng
có chuyện gì xảy ra, và cả Jason lẫn Leo dường như không nghĩ là có gì đó không
ổn ở đây.
Công
chúa ra hiệu về phía quầy mỹ phẩm. “Chúng ta sẽ bắt đầu với thuốc độc chứ nhỉ?”
“Tuyệt,”
Jason nói.
“Các
cậu,” Piper chen ngang, “chúng ta đến đây để tìm các tên quỷ bão và Huấn luyện
viên Hedge. Nếu vị công chúa này... thật sự là bạn của chúng ta...”
“Ồ,
ta còn hơn cả là một người bạn đấy, cưng ạ,” Lệnh Bà nói. “Ta là một người bán
hàng.” Những viên kim cương của bà ta lấp lánh, và đôi mắt bà ta rực sáng như mắt
của một con rắn – l
ạnh
lẽo và cay độc. “Đừng lo. Chúng ta rồi cũng đi xuống lầu một thôi, đúng không?”
Leo
hăm hở gật đầu. “Đúng, đúng thế! Nghe ổn cả mà. Đúng không, Piper?”
Piper
c cậu thật giận dữ nhất có thể: Không, chuyện này chẳng ổn tí nào cả!
“Dĩ
nhiên, mọi việc rồi sẽ tốt đẹp thôi.” Lệnh Bà đó đặt tay lên vai Leo và Jason rồi
hướng họ về phía quầy mỹ phẩm. “Đi nào, các chàng trai.”
Piper
không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo.
Cô
ghét các cửa hàng bách hóa – phần lớn là do cô bị bắt khi trộm một vài thứ ở
đó. Ừm, không chính xác là bị bắt, và cũng không chính xác là trộm.
Cô
đã nói với những người bán hàng để họ đưa cho cô máy tính, giày ống mới, một
chiếc nhẫn vàng, thậm chí có lần là cả một cái máy cắt cỏ nữa, mặc dầu cô không
rõ tại sao cô lại muốn có nó. Cô không bao giờ giữ các thứ đó. Cô làm thế chỉ để
thu hút sự chú ý của cha. Thường thì cô bảo anh chàng nhân viên USP ở khu vực
nhà cô mang các thứ đó trả lại. Nhưng dĩ nhiên những người bán hàng mà cô lừa
luôn tỉnh lại và gọi cảnh sát, những người luôn tìm ra Piper.
Dù
sao đi chăng nữa, cô chẳng thấy xúc động gì khi đi vào một cửa hàng bách hóa –
đặc biệt khi người chủ của nó là một vị công chúa điên khùng phát sáng trong
bóng tối.
“Và
đây,” vị công chúa nói, “là bộ sưu tập hỗn dược ma thuật tốt nhất ở bất kỳ
đâu.”
Quầy
hàng được nhồi nhét với những chiếc cốc đang sôi sùng sục và những chiếc lọ nhỏ
đang bốc khói trên những chiếc giá ba chân. Xếp thành dãy trên các kệ trưng bày
là những chai bẹt nhỏ bằng thủy tinh – một vài chai có hình thiên nga hay những
bình rót có hình gấu trúc Bắc Mỹ. Chất lỏng bên trong có đủ màu sắc, từ màu trắng
đang phát sáng đến chấm bi. Và mùi – eo ơi! Một vài thứ thì dễ chịu, như bánh
quy vừa mới nướng hay mùi của hoa hồng, nhưng chúng hòa lẫn với mùi của bánh xe
cháy khét lẹt, mùi phun ra từ chồn hôi, và mùi của phòng thay áo quần trong
phòng tập thể dục.
Vị
công chúa chỉ tay về một lọ đỏ như máu – một ống nghiệm đơn giản với một cái
nút bần bịt chặt trên đầu. “Đây là thứ sẽ chữa được bách bệnh.”
“Cả
bệnh ung thư sao?” Leo hỏi. “Bệnh hủi? Xước măng rô?”
“Bất
cứ loại bệnh nào, cậu bé dễ thương. Và cái lọ này...” Bà ta chỉ tay về phía
bình đựng có hình thiên nga với chất lỏng màu xanh dương bên trong. “... Sẽ giết
cậu một cách đau đớn.”
“Thật
tuyệt,” Jason nói. Giọng cậu nghe mê mụ và ngái ngủ.
“Jason,”
Piper nói. “Chúng ta có việc phải làm. Nhớ không?” Cô thử tăng thêm sức mạnh
trong lời nói của mình để đánh thức cậu khỏi cơn mê bằng lời nói mê hoặc, nhưng
ngay cả cô cũng nhận ra là giọng cô đang run rẩy. Người phụ nữ này làm cô vô
cùng sợ hãi, khiến sự tự tin của Piper sụp đổ, giống y những gì cô đã cảm nhận
được khi ở nhà nữ thần Aphrodite cùng với Drew.
“Có
việc phải làm,” Jason lầm bầm. “Đúng thế. Nhưng mua sắm trước đã, phải không?”
Công
chúa tươi cười với cậu. “Rồi chúng tôi có các chất để kháng cự lại lửa...”
“Đã
có chất đề kháng đó rồi,” Leo nói.
“Vậy
sao?” Công chúa chăm chú nhìn gần mặt Leo hơn. “Cậu hình như không dùng chất chống
nắng đặc trưng của tôi... nhưng cũng chẳng sao. Chúng tôi còn có chất độc gây
mù mắt, mất trí, ngủ, hay...”
“Chờ
đã.” Piper vẫn đang nhìn chằm chằm vào cái lọ nhỏ màu đỏ. “Liệu chất lỏng đó có
thể chữa chứng mất trí nhớ không?”
Vị
công chúa kia nheo mắt lại. “Dĩ nhiên. Có chứ. Hoàn toàn có thể. Sao thế, cưng?
Cô đã quên điều gì đó quan trọng sao?”
Piper
cố giữ cho nét mặt mình được bình thường, nhưng nếu cái lọ đó có thể chữa được
chứng mất trí nhớ của Jason...
Liệu
mình có thực sự muốn điều đó không? cô tự hỏi.
Nếu
Jason phát hiện ra cậu là ai, cậu thậm chí có thể không còn là bạn cô nữa. Nữ
thần Hera đã lấy đi ký ức của cậu là có nguyên nhân. Bà ta đã nói với cậu rằng
đó là cách duy nhất để cậu có thể tiếp tục sống ở Trại Con Lai. Chuyện gì sẽ xảy
ra nếu như Jason nhận ra rằng cậu là kẻ thù của họ, hay đại loại như thế? Cậu
có thể thoát khỏi chứng quên và lựa chọn rằng cậu ghét Piper. Cậu có thể đã có
một cô bạn gái ở nơi mà cậu đến từ đó.
Chẳng
sao cả, cô quyết định, và khá ngạc nhiên vì lựa chọn của mình.
Jason
trông luôn đau khổ khi cố nhớ ra mọi chuyện. Piper ghét việc nhìn thấy cậu như
thế. Cô muốn giúp cậu vì cô quan tâm đến cđiều đó có nghĩa là sẽ mất cậu. Và có
lẽ quyết định ấy sẽ làm cho chuyến đi khắp cửa hàng bách hóa của Lệnh Bà Mất
Trí này trở nên đáng giá.
“Bao
nhiêu?” Piper hỏi.
Công
chúa có cái nhìn xa xăm trong mắt bà ta. “Ừm, giờ thì... Giá cả luôn là vấn đề
tế nhị. Ta thích được giúp đỡ mọi người. Thành thật mà nói, ta đã từng làm thế.
Và ta luôn giữ đúng giao kèo, nhưng đôi khi con người thường cố để lừa gạt ta.”
Ánh nhìn của bà găm vào người Jason. “Ví dụ như, trước đây, ta đã gặp được một
anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, người muốn lấy một vật quý từ vương quốc của cha
ta. Chúng ta đã giao kèo với nhau, và ta hứa sẽ giúp anh ta lấy trộm nó.”
“Từ
chính cha bà sao?” Jason trông vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng điều
bà ta nói dường như khiến cậu áy náy.
“Ồ,
đừng lo,” công chúa nói. “Ta đã ra một cái giá rất cao. Người đàn ông trẻ đó phải
mang ta đi cùng anh ta. Anh ta trông dễ nhìn, quả quyết, mạnh mẽ...” Bà ta nhìn
Piper. “Ta cam đoan, cô gái yêu quý, ngươi hiểu được một người có thể bị thu
hút bởi một anh hùng, và muốn giúp anh ta như thế nào mà.”
Piper
cố kiểm soát các cảm xúc của mình, nhưng cô hầu như chắc rằng mình đang đỏ mặt.
Cô có một linh cảm cực kỳ nổi da gà rằng vị công chúa này có thể đọc được suy
nghĩ của cô.
Đồng
thời cô cũng nhận ra câu chuyện của vị công chúa đó quen thuộc đến mức phiền phức.
Các mẩu chuyện thần thoại cổ xưa mà cô đã từng đọc cùng cha mình lần lượt xuất
hiện, nhưng người phụ nữ này không thể là người mà cô đang nghĩ đến được.
“Trong
bất cứ trường hợp nào,” Lệnh Bà nói tiếp, “người anh hùng của ta phải thực hiện
khá nhiều các nhiệm vụ bất khả thi, và ta không khoe khoang gì khi ta nói rằng
anh ta không thể thực hiện những nhiệm vụ đó nếu như không có ta. Ta đã phản bội
lại chính gia đình mình để giúp người hùng của ta giành được phần thưởng. Thế
nhưng anh ta đã lừa gạt về việc trả công cho ta.”
“Lừa
gạt ư?” Jason cau mày, như thể đang cố nhớ lại điều gì đó quan trọng.
“Điều
đó thật bẩn thỉu,” Leo nói.
Lệnh
Bà vỗ vào má cậu ấy đầy trìu mến. “Ta chắc cậu không cần phải lo lắng, Leo. Cậu
có vẻ rất thành thật. Cậu sẽ luôn trả mức giá hợp lý, phải không
Leo
gật đầu. “Chúng ta lại đang mua cái gì nữa thế? Tôi sẽ lấy hai lọ.”
Piper
chen ngang: “Vậy, cái lọ đó, thưa Lệnh Bà – giá bao nhiêu?”
Công
chúa đánh giá áo quần, mặt mũi, dáng vẻ của Piper như thể đang đặt một nhãn giá
lên trên một á thần vừa mới qua sử dụng vậy.
“Liệu
cô có thể trả bất cứ thứ gì để có được nó không, bé cưng?” công chúa hỏi. “Ta
có cảm giác là ngươi sẽ làm thế.”
Các
từ đó lan khắp người Piper với sức mạnh của một ngọn sóng lớn. Uy lực ám thị đó
gần như nhấc bổng cô lên. Cô muốn trả bất cứ giá nào. Cô muốn nói đồng ý.
Rồi
dạ dày cô xoắn lại. Piper nhận ra cô vừa bị mê hoặc. Cô đã từng cảm nhận được
điều này trước đây, khi Drew nói trong buổi lửa trại, nhưng lần này nó có hiệu
lực hơn cả ngàn lần. Không ngạc nhiên khi các bạn cô đều mê mụ. Đây có phải là
những gì mà mọi người cảm nhận khi Piper sử dụng lời nói mê hoặc? Một cảm giác
tội lỗi hiện hữu trong cô.
Cô
dồn hết tất cả sức mạnh ý chí của mình. “Không, tôi sẽ không trả bất cứ giá nào
cả. Nhưng một giá phù hợp, thì có thể. Sau đó, chúng tôi cần phải rời khỏi đây.
Đúng không, các cậu?”
Ngay
lúc đó, lời nói của cô dường như có tác dụng chút ít. Các chàng trai trông khá
bối rối.
“Rời
khỏi?” Jason nói.
“Ý
cậu là... sau khi mua sắm hả?” Leo hỏi.
Piper
muốn hét lên, nhưng vị công chúa đó nghiêng đầu, nhìn kỹ Piper với một sự chú ý
vừa mới khám phá.
“Thật
ấn tượng,” công chúa nói. “Không mấy người có thể chống lại những lời mời mọc của
ta. Cô là con gái của nữ thần Aphrodite sao, bé cưng? À, đúng rồi – ta nên nhận
ra điều đó mới phải. Không sao. Có lẽ chúng ta nên đi xem mọi thứ lâu hơn một
chút trước khi các cô cậu có thể quyết định muốn mua cái gì, nhở?”
“Nhưng
cái lọ...”
“Đi
nào, các chàng trai.” Bà ta quay về phía Jason và Leo. Giọng nói bà ta có sức mạnh
với Piper, tự tin quá đỗi, Piper không có lấy một cơ hội. “Các cậu có muốn xem
thêm không?”
“Chắc
rồi,” Jason nói.
“Được
thôi,” đến phiên Leo đáp.
“Tuyệt,”
công chúa nói. “Các cô cậu sẽ cần có tất cả các sự giúp đỡ mà các người có thể
nhận được nếu đến được Bay Area.”
Tay
Piper di chuyển đến chỗ con dao của cô. Cô nghĩ về giấc mơ của mình trên đỉnh
núi – cảnh tượng Enceladus đã cho cô thấy, một nơi mà cô biết và được cho là sẽ
phản bội các bạn mình trong hai ngày tới.
“Bay
Area?” Piper nói. “Tại sao lại là Bay Area mới được?”
Công
chúa mỉm cười. “À, vì đó là nơi chúng phải chết, chẳng phải sao?”
Rồi
bà ta đưa họ về phía thang cuốn, Jason và Leo vẫn trông khá thích thú với chuyến
mua sắm.
Piper
chặn cô công chúa lại khi Jason và Leo rời đi để kiểm tra mấy chiếc áo khoác
lông sống nhăn.
“Bà
muốn họ mua sắm cho cái chết của mình sao?” Piper gặng hỏi.
“Ừm.”
Công chúa thổi bụi khỏi kệ trưng bày các thanh kiếm. “Ta là một nhà tiên tri,
bé cưng. Ta biết bí mật nhỏ của cô. Nhưng chúng ta không muốn đào sâu chuyện đó
làm gì, đúng không? Các chàng trai đang rất vui.”
Leo
cười ngặt nghẽo khi cố thử một chiếc mũ có vẻ như được làm từ lông con gấu trúc
Mỹ đã bị làm phép. Chiếc đuôi được đeo chuông của nó co rúm lại, mấy cái chân
nhỏ xíu của nó ngọ nguậy điên cuồng khi Leo bước đi. Jason vẫn đang nhìn chằm
chằm vào một bộ trang phục thể thao dành cho nam giới. Các chàng trai thích đi
mua sắm áo quần sao? Một dấu hiệu rõ ràng cho thấy họ đang bị bỏ bùa.
Piper
liếc nhìn vị công chúa. “Bà là ai?”
“Ta
đã nói với cô rồi
,
bé cưng. Ta làông chúa xứ Colchis.”
“Colchis
là ở đâu?”
Nét
mặt công chúa trở nên hơi buồn bã một chút. “Ý cô, Colchis đã ở đâu. Cha ta đã
cai trị một bờ biển xa xôi ở Biển Đen, xa xa về phía đông khi mà một con thuyền
Hy Lạp có thể dong buồm đến vào thời đó. Nhưng Colchis đã không còn nữa – nó đã
biến mất trong hàng niên kỷ rồi.”
“Hàng
niên kỷ sao?” Piper hỏi. Công chúa trông không quá năm mươi tuổi, nhưng một
linh cảm tồi tệ bắt đầu phủ lấy Piper – điều gì đó mà thần Boreas đã nhắc đến
khi còn ở Quebec. “Bà bao nhiêu tuổi?”
Vị
công chúa cười phá lên. “Một quý cô sẽ nên tránh việc hỏi hay trả lời câu hỏi
đó. Chỉ có thể nói như thế này, à, quá trình nhập cư vào đất nước của các cô cậu
phải mất kha khá thời gian. Người bảo trợ của ta đã giúp ta. Bà ta đã làm cho tất
cả những thứ này trở thành hiện thực.” Công chúa khoát tay chỉ khắp cửa hàng
bách hóa.
Miệng
Piper có vị như vị của kim loại. “Người bảo trợ của bà...”
“Ồ,
đúng rồi. Không phải bất cứ ai bà ta cũng giúp nhập cư đâu, xin hãy nhớ điều đó
– chỉ những người có năng lực đặc biệt, như là ta thôi. Và thật sự là, bà ta cứ
khăng khăng một điều nhỏ nhặt rằng lối vào cửa hàng phải nằm ở bên dưới lòng đất
để bà ấy có thể, à, giám sát các khách hàng của ta; và thỉnh thoảng lại giúp đỡ
ta. Một sự trao đổi cho một cuộc sống mới? Thật sự, nó là vụ giao kèo tốt nhất
mà ta có được trong nhiều thế kỷ.”
Chạy,
Piper nghĩ. Chúng ta phải ra khỏi đây.
Nhưng
ngay trước khi cô có thể biến suy nghĩ của mình thành lời, Jason gọi lớn, “Này,
đến xem cái này này!”
Từ
cái giá có dòng chữ Áo quần Rách, cậu cầm lên một chiếc áo phông màu tía như
cái mà cậu đã từng mặc trong chuyến đi thực tế của trường – ngoại trừ một việc
rằng chiếc áo này trông như thể bị những con hổ cào nát.
Jason
cau mày. “Sao cái này trông quen thế nhỉ?”
“Jason,
nó giống hệt cái của cậu,” Piper nói. “Giờ chúng ta thực sự phải đi thôi.”
Nhưng cô không chắc liệu cậu còn có thể nghe được cô nói gì nữa không khi đã bị
bà công chúa đó bỏ bùa.
“Vớ
vẩn,Các chàng trai vẫn chưa mua sắm xong, phải không? Và đúng thế, bé cưng. Những
chiếc áo đó rất nổi tiếng – đồ đổi chác từ các khách hàng trước. Nó rất hợp với
cậu.”
Leo
cầm lên một cái áo thun Trại Con Lai màu cam với một lỗ hổng ở giữa ngực, như
thể nó bị đâm bởi một ngọn giáo. Kế bên đó là một chiếc giáp che ngực bằng đồng
đầy các vết lồi lõm và lủng lỗ chỗ bởi acid, có lẽ thế, và một chiếc áo choàng
toga của người La Mã bị chém thành từng mảnh và vấy bẩn bởi thứ trông khá giống
máu khô.
“Thưa
Lệnh Bà,” Piper nói, cố kiểm soát trạng thái thần kinh kích động của mình. “Sao
người không kể cho các chàng trai ở đây nghe bà đã phản bội gia đình mình như
thế nào? Tôi chắc họ muốn được nghe câu chuyện đó.”
Lời
nói của cô vô hiệu với công chúa, nhưng hai chàng trai quay người lại, đột
nhiên tỏ ra vô cùng hứng thú muốn nghe.
“Thêm
chuyện kể à?” Leo hỏi.
“Tớ
thích nghe thêm chuyện kể nữa!” Jason đồng ý với Leo.
Công
chúa ném cho Piper một cái nhìn đầy bực tức. “Ồ, ai cũng sẽ làm vài điều kỳ lạ
vì tình yêu, Piper à. Ngươi biết rõ điều đó mà. Sự thật, ta si mê anh chàng anh
hùng trẻ tuổi đó là do bà mẹ Aphrodite của cô đã bỏ bùa ta. Nếu không phải vì
bà ta – nhưng ta không thể hận thù một nữ thần, đúng không?”
Giọng
nói của công chúa khiến ý bà ta muốn nói trở nên rõ ràng hơn: Ta có thể đòi lại
điều đó ở ngươi.
“Nhưng
người hùng đó đã mang bà đi cùng khi anh ta trốn khỏi Colchis,” Piper nhớ lại.
“Chẳng phải sao, thưa Lệnh Bà? Anh ta đã cưới bà như đã hứa.”
Cái
nhìn trong mắt của công chúa khiến Piper muốn nói lời xin lỗi, nhưng cô không hề
thoái lui.
“Lúc
đầu,” Lệnh Bà thừa nhận, “có vẻ như anh ta giữ đúng lời hứa của mình. Nhưng thậm
chí ngay cả sau khi ta đã giúp anh ta đánh cắp kho báu của cha mình, anh ta vẫn
cần ta giúp. Khi chúng ta bỏ trốn, hạm đội của anh trai ta đã đuổi theo bọn ta.
Chiến thuyền của anh ấy đã bắt kịp bọn ta. Anh ấy đáng lẽ đã giết chết chúng
ta, nhưng ta đã thuyết phục anh trai ta lên tàu và nói chuyện khi hai bên ngừng
chiến. Anh ấy đã tin tưởng ta.”
“Và
bà đã giết chết chính anh trai mình,” Piper nói, cô đã nhớ lại được toàn bộ
chuyện kinh khủng đó, cùng với một cái tên – một cái tên khét tiếng được bắt đầu
với chữ cái M.
“Gì
chứ?” Jason cựa mình. Trong giây lát, cậu trông gần như là chính mình. “Giết chết
chính...”
“Không,”
công chúa ngắt lời. “Những câu chuyện đó là dối trá. Người giết anh trai ta
chính là người chồng mới của ta và đám thuộc hạ, mặc dầu họ không thể làm được
việc đó nếu không có sự lừa dối của ta. Họ đã ném xác anh trai ta xuống biển,
và đoàn thuyền đuổi theo đã phải ngừng lại, tìm kiếm thi thể để họ có thể chôn
cất anh ấy theo đúng nghi thức. Điều đó đã giúp cho bọn ta có đủ thời gian để bỏ
trốn. Ta đã làm tất cả những việc đó chỉ vì chồng mình. Và anh ta đã quên đi
giao kèo giữa bọn ta. Cuối cùng anh ta cũng đã phản bội ta.”
Jason
trông vẫn rất khó chịu. “Anh ta đã làm gì?”
Công
chúa đưa chiếc áo choàng toga đã bị chém nát bươm ướm vào ngực Jason, như thể
bà ta đang liệu chừng cậu cho một vụ ám sát. “Không phải cậu biết câu chuyện đó
sao, cậu bé của ta? Cậu phải rõ chuyện hơn ai hết chứ. Cậu mang tên của anh ta
cơ mà.”
“Jason,”
Piper nói. “Jason nguyên bản. Nhưng còn bà – bà đáng lẽ đã phải chết rồi chứ!”
Công
chúa mỉm cười. “Như ta đã nói, một cuộc sống mới ở một đất nước mới. Tất nhiên
ta đã mắc sai lầm. Ta đã quay lưng lại với chính thần dân của ta. Ta bị gọi là
kẻ phản bội, kẻ trộm, kẻ nói dối, kẻ giết người. Nhưng ta làm thế vì tình yêu.”
Bà ta quay sang phía các chàng trai và nhìn họ với ánh mắt đầy thương xót, hàng
mi nhấp nháy. Piper có thể cảm nhận được ma thuật đang lan tỏa khắp người họ,
giành lấy quyền kiểm soát mạnh mẽ hơn bao giờ hết. “Các cậu cũng sẽ làm tương tự
như thế cho người mà các cậu yêu quý đúng không, các chàng trai yêu quý của
ta?”
“Ồ,
chắc chắn rồi,” Jason nói.
“Được
thôi,” Leo đáp.
“Các
cậu!” Piper nghiến răng trong thất vọng. “Các cậu không nhận ra bà ta là ai ư?
Các cậu không...”
“Chúng
ta đi tiếp nào, được không?” công chúa nói đầy phấn khởi. “Ta tin các cô cậu muốn
nói về giá dành cho những tên tinh linh bão... và thần rừng của các ngươi.”
Leo
bị phân tâmụng cụ ở tầng hai.
“Không
phải chứ,” cậu ấy nói. “Đó có phải là cái lò rèn bọc sắt không?”
Trước
khi Piper có thể ngăn cậu lại, cậu đã nhảy khỏi thang cuốn và chạy về phía cái
lò hình bầu dục lớn trông giống một cái lò nướng.
Khi
họ bắt kịp cậu, vị công chúa nói, “Ngươi rất có khiếu thẩm mỹ đấy. Đây là
H-2000, được chính Hephaestus thiết kế. Đủ nóng để làm tan chảy đồng Celestial
hay vàng Thần Thánh.”
Jason
chùn bước lại như thể nhận ra thuật ngữ đó. “Vàng Thần Thánh?”
Công
chúa gật đầu. “Đúng thế, bé cưng. Như thứ vũ khí thông minh được cất giấu trong
túi quần của ngươi. Để được rèn một cách đúng đắn, vàng Thần Thánh phải được
cúng trong Đền thờ thần Jupiter trên Đồi Capitoline ở Rome. Đó là kim loại khá
hiếm và có sức mạnh, nhưng giống như hầu hết các hoàng đế La Mã, rất hay thay đổi.
Hãy chắc rằng đừng bao giờ làm gãy thanh kiếm đó...” Bà ta mỉm cười dịu dàng.
“Đế chế La Mã ra đời sau thời đại của ta, dĩ nhiên, nhưng ta đã nghe được các
câu chuyện. Và ngay tại đây – ngai vàng này là một trong số những món đồ xa xỉ
đẹp nhất của ta. Hephaestus đã chế tạo nó như một sự trừng phạt dành cho mẹ
mình, Hera. Ngồi lên nó, và ngươi sẽ dính bẫy ngay lập tức.”
Leo
hình như xem câu nói đó là một mệnh lệnh. Cậu bắt đầu bước về phía cái ngai
trong trạng thái bị thôi miên.
“Leo,
đừng!” Piper cảnh báo.
Cậu
chớp chớp mắt. “Cả hai cái này giá bao nhiêu?”
“Ồ,
với cái ghế ta có thể bán cho ngươi với giá năm chiến công. Lò rèn thì, bảy năm
nô lệ. Và chỉ một phần nhỏ sức mạnh của ngươi...” Bà ta đưa Leo vào phía trong
khu vực dụng cụ, báo giá từng món hàng khác nhau.
Piper
không muốn để cậu ấy lại một mình với bà ta, nhưng cô phải thử thuyết phục
Jason. Cô kéo cậu sang một bên và tát vào mặt cậu.
“Ối,”
cậu làu bàu với giọng ngái ngủ. “Cái tát đó để làm gì đấy?”
“Cho
tỉnh lại!” Piper rít lên.
“Ý
cậu là gì?”
“Bà
ta đang dùng lời nói để mê hoặc cậu. Cậu không cảm thấy gì cả
Cậu
cau mày. “Bà ta trông ổn mà.”
“Bà
ta chẳng ổn tí nào! Bà ta thậm chí không nên còn sống mới phải! Bà ta đã cưới
Jason – một Jason khác – cách đây ba ngàn năm. Nhớ những gì thần Boreas đã nói
– điều gì đó về các linh hồn không còn chịu sự quản lý của thần Hades không?
Không chỉ lũ quái vật không thể chết. Bà ta đã quay trở lại từ Địa ngục!”
Jason
lắc đầu. “Bà ta không phải là một con ma.”
“Không,
bà ta còn tệ hơn! Bà ta...”
“Nhóc.”
Công chúa quay trở lại với Leo đi phía sau. “Nếu ngươi thích, giờ chúng ta sẽ
xem xem ngươi đến đây vì cái gì. Đó là những gì ngươi muốn, đúng không?”