Mong ước lâu bền- Chương 22 Part 2

-Chu Chính Hạo…- Khả Nhi khẽ thở
dài: -Như vậy là không công bằng với anh!

-Nếu như chuyện tình cảm có thể tính
toán được mất, công bằng…vậy thì tại sao đến tận bây giờ em vẫn không quên được
Dương Phàm, hoàn toàn không nhìn thấy những người đàn ông khác ngoài cậu
ta? 

Khả Nhi cúi đầu không nói.

-Anh từng nói anh không phải là một
người tốt. Là thật đấy, anh không phải là người tốt gì đâu! Còn nhớ lần đầu
tiên nhìn thấy em là ngày đầu tiên sinh viên mới nhập trường…- Chu Chính Hạo
nhớ lại chuyện xưa, đôi môi khẽ nở nụ cười: -Đám nam sinh khóa trên bọn anh nói
là tích cực tham gia công tác chào đón sinh viên mới nhưng thực ra là để xem xem
có bao nhiêu người đẹp trong đám sinh viên mới đến. Anh với một người bạn cùng
phòng đã từng đánh cược, mỗi bên sẽ chỉ định một cô sinh viên cho đối phương,
xem ai có thể tán đổ được mục tiêu trước. Lúc ấy anh đã chỉ một cô gái nhìn có
vẻ rất đanh đá cho cậu bạn cùng phòng đó, khiến cho cậu ta cảm thấy rất bất
mãn. Đúng lúc ấy thì em đi ngang qua, mặt cúi gằm xuống đất, mái tóc dài che
mất khuôn mặt, mặc một bộ đồng phục cấp ba cũ và rộng thùng thình trông thất là
xấu xí. Cậu bạn cùng phòng lập tức chỉ định em làm mục tiêu cho anh.

Đương nhiên anh rất không hài lòng,
đang định bảo cậu ta chỉ định đối tượng khác, đột nhiên có người gọi em Tần Khả
Nhi…em liền ngẩng đầu lên tìm kiếm người vừa gọi, vừa hay ngoảnh mặt về phía
bọn anh. Anh nhìn thấy đôi mắt đen láy và trong veo của em đẹp vô cùng, thế là
lời phản đối lập tức bị nghẹn lại trong cổ họng.

Khả Nhi bật cười: -Tình yêu sét
đánh?

-Nói một cách chính xác thì không
hẳn là tình yêu sét đánh. Anh và Dương Phàm không giống nhau. Cậu ấy luôn có
thái độ rất nghiêm chỉnh đối với cuộc sống riêng tư. Mặc dù rất được con gái
yêu thích nhưng lúc nào cậu ấy cũng giữ thái độ lịch sự và khoảng cách đối bất
kì cô gái nào. Trước em cậu ấy chưa từng có bạn gái. Còn anh lại thích đùa
nghịch, trước khi quen biết em anh đã có đến mấy người bạn gái, thậm chí ban
đầu lúc mới quen em, anh còn có ý định đùa vui, đúng như em từng nói: anh nhắm
vào một mục tiêu nào đó, muốn chinh phục cho bằng được để tìm cảm giác phấn
khích và chiến thắng. Có lẽ đây là sự trừng phạt của cuộc đời với những trò đùa
của anh, đợi đến khi anh phát hiện ra bản thân mình đã thật lòng thích em thì
bên cạnh em đã có Dương Phàm, người anh em và người bạn thân nhất của anh. Lúc
ấy tình cảm của hai người đã gắn bó keo sơn. Anh tưởng rằng tình cảm này của mình
sẽ chỉ có thể chôn chặt trong tim. Suốt một thời gian dài anh sợ không dám gặp
bọn em, chỉ cần nhìn thấy em là cả đêm anh mất ngủ, trong lòng cảm giác rất khó
chịu. Về sau, bởi vì có sự ngăn cản của mẹ Dương Phàm, giữa hai người xuất hiện
khoảng cách, anh thầm nghĩ nếu như hai người chia tay có phải là anh sẽ có hi
vọng?

-Nhưng mà rõ ràng anh luôn giúp đỡ
bọn em mà?

-Bởi vì anh nhìn thấy em khóc thầm,
một mình ngồi khóc ở trong rừng trúc gần sân vận động…- một Khả Nhi thông minh
và lí trí, lúc nào cũng tràn trề sức sống, luôn mạnh mẽ trước mặt người
khác…vậy mà vô tình anh lại nhìn thấy sự yếu đuối của cô. Lúc ấy anh mới hiểu:
-Đối với anh, niềm vui của em quan trọng hơn tất cả. Nếu như không phải là
Dương Phàm đã lấy người khác, thì có lẽ anh mãi mãi không có cơ hội bày tỏ tình
cảm này với em. Khả Nhi, không phải anh giậu đổ bìm leo đâu. Lần này anh đã mua
sẵn nhẫn để về đây cầu hôn với em. Cứ coi như cho anh một cơ hội, giúp anh hoàn
thành một giấc mộng đẹp…hoặc là cho anh một lí do để hoàn toàn bỏ cuộc. Khả
Nhi…chúng ta có thể đính hôn thật chứ đừng coi đây như một vở diễn được không?

Lễ đính hôn tiến hành rất đơn giản.
Khả Nhi chuẩn bị một bàn tiệc rượu rồi đón bà ngoại từ bệnh viện về nhà, lại
mời cả Tương Vũ đến. Dưới sự chứng kiến của mọi người, Chu Chính Hạo đeo chiếc
nhẫn đã chuẩn bị từ trước vào ngón tay của Khả Nhi.

-Hoàn tất!- Tương Vũ vỗ tay đôm đốp:
-Mọi người cho một tràng pháo tay cổ vũ nào!

Bởi vì vui vẻ nên mọi người ai cũng
tự nhiên phối hợp theo Tương Vũ. Người vui nhất có lẽ là bà ngoại Khả Nhi, uống
một ngụm trà do Chu Chính Hạo và Khả Nhi mời bà vui sướng reo lên: -Ngọt quá!
Ngọt thật đấy!

Tương Vũ bịt miệng cười: -Bây giờ
cho dù có cho bà uống mướp đắng bà vẫn thấy ngọt ấy chứ!

Tần Khả Nhi cũng vui mừng ra mặt:
-Trong lòng cảm thấy ngọt ngào thì uống gì cũng thấy ngọt!

Nhìn thấy mọi người ai nấy đều vui
vẻ, Khả Nhi bỗng cảm thấy thật xứng đáng. Bất chợt nhìn thấy Chu Chính Hạo đang
mỉm cười chăm chú nhìn mình, Khả Nhi vui vẻ cười đáp lễ.

Đêm hôm ấy, bà ngoại của Khả Nhi ra
đi thanh thản, không một chút đau khổ, lúc ra đi miệng vẫn nở nụ cười. Khả Nhi
và mẹ chôn bà ở trong phần mộ đôi bên cạnh ông ngoại, có lẽ đó chính là cái kết
cục mỹ mãn mà bà vẫn mong muốn. Nghĩ như vậy nên hai mẹ con Khả Nhi mới cảm
thấy bớt đau buồn.

Sau khi mai táng bà ngoại xong xuôi,
Khả Nhi và Chu Chính Hạo đưa mẹ về Thâm Quyến. Trương Cương cũng đón bố mẹ mình
về Thâm Quyến dưỡng lão. Vợ chồng Triệu Vĩnh Niên sống ở trong căn hộ khá gần
nhà Khả Nhi. Đồng hương bạn bè cũ thường xuyên qua lại, đến nhà thăm nom nhau,
nhờ đó mà nỗi đau của Tần Tuyết Liên cũng vơi đi phần nào. Nhìn thấy mẹ vui hơn
khi có vợ chồng Triệu Vĩnh Niên làm bạn, Khả Nhi mới yên tâm cùng Chu Chính Hạo
đến Bắc Kinh ra mắt bố mẹ anh.

Bố mẹ Chu Chính Hạo vô cùng hài lòng
với một cô con dâu như Tần Khả Nhi. Mẹ Chu Chính Hạo cầm tay Khả Nhi cười sung
sướng, bố Chu Chính Hạo vỗ vai con trai thì thầm: -Giỏi lắm, có thể cưa đổ cả
tổng giám đốc lừng danh của Thừa Nghiệp…con trai à, con là thần tượng của bố
đấy!

Chu Chính Hạo bị câu nói đùa của bố
làm cho dở khóc dở cười. Anh muốn bố mẹ có tâm lí chuẩn bị trước nên nói: -Khả
Nhi không giống như những cô gái khác. Cô ấy sẽ không từ bỏ sự nghiệp của mình,
có thể sau này cô ấy sẽ không ở nhà để chăm chồng chăm con, phụng dưỡng bố mẹ chồng
đâu. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không coi trọng gia đình, không tôn
trọng người lớn. Hi vọng bố mẹ không để bụng!

-Đương nhiên không để bụng rồi! Con
dâu tài giỏi chứng tỏ con trai mình cũng xuất sắc. Đâu phải ai cũng xứng với
những cô gái xuất sắc như vậy!

Khả Nhi đã lên lịch hẹn với Tống
Điềm, lần này nhân cơ hội đến Bắc Kinh, hai người bạn cũ sẽ gặp nhau để hàn
huyên tâm sự. Sau khi ăn trưa xong, Chu Chính Hạo lái xe của mình từ trong nhà
để xe ra, giao chìa khóa cho Khả Nhi lúc đó đang mải mê xem bản đồ: -Ở đây cách
trường đại học Z rất xa, em có tìm được đường không?

-Chắc là không vấn đề gì đâu, dù gì
em cũng đã học ở Bắc Kinh bốn năm còn gì!- Khả Nhi gấp tấm bản đồ trong tay
lại: -Nếu như không tìm được em có thể xem bản đồ hoặc tìm người hỏi đường mà!

Chu Chính Hạo vẫn không yên tâm: -Có
cần anh đi cùng với em không?

-Không cần đâu…-Khả Nhi cười: -Con
gái nói chuyện anh đi theo làm gì? Lại chẳng chán ngấy ra ấy chứ!

-Không sao!- Chu Chính Hạo nói đùa:
-Cứ coi như là đi ngắm gái đẹp đi. Dù gì thì Tống Điềm năm ấy cũng là một trong
ba người đẹp nhất của học viện kinh tế trường mình còn gì!

Khả Nhi tò mò: -Thế hai người kia là
ai?

-Một người là Tang Lệ Na, sau khi
sinh con xong, thân hình có phì ra đôi chút, thật là đáng tiếc!- Chu Chính Hạo
lắc đầu than thở.

-Ờ…- Khả Nhi lườm Chu Chính Hạo.

Nhìn thấy đôi mắt biết cười, cái má
lúm duyên dáng trên hai má hồng hào của Khả Nhi, lồng ngực của Chu Chính Hạo
bỗng nhiên đập thình thịch, anh rất muốn hôn cô một cái.

-Còn một người nữa là ai?- Khả Nhi
truy hỏi.

Chu Chính Hạo định thần lại, cuối
cùng đành cố kìm nén lòng mình, nói: -Còn không phải là người đang đứng cạnh
anh hay sao?

-Đáng ghét!- Khả Nhi lườm Chu Chính
Hạo một cái rồi kéo cửa xe, chuẩn bị ngồi vào trong xe: -Em đi đây! Nếu không
tìm được đường em sẽ gọi điện cho anh!

-Khả Nhi…- Chu Chính Hạo khẽ gọi.
Khả Nhi ngoảnh đầu lại nhìn. Chu Chính Hạo đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc đen
mượt mà của Khả Nhi: -Về sớm nhé!

Mặc dù đã đính hôn nhưng đôi bên
chưa từng có một hành động thân mật nào. Đây dường như là cử chỉ thân mật nhất
của cả hai. Khả Nhi hơi ngẩn người, rồi gật đầu dịu dàng nói: -Yên tâm đi, em
đi sớm về sớm!

Đợi cho chiếc xe của Khả Nhi đi
khuất, Chu Chính Hạo mới quay người lại định về nhà. Vừa đi đến cổng, bước chân
của Chu Chính Hạo đã khựng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía xa xa. Quả nhiên Dương
Phàm đang đứng ở trước vườn hoa bên cạnh biệt thự. Cũng không biết Dương Phàm
đã đứng đó bao lâu, đã nhìn thấy những gì. Do đứng ngược hướng ánh sáng, vẻ mặt
của Dương Phàm vô cùng mơ hồ. Dương Phàm vội vàng giải thích: -Tôi nhìn thấy xe
của cậu, vốn định qua đó chào hỏi cậu!

Chu Chính Hạo từ từ đi đến trước mặt
Dương Phàm: -Đi uống một li chứ?

-Được thôi!- Dương Phàm đi trước dẫn
đường.

Mặc dù nói là vạn vật giữa đông đều
trở nên xơ xác, nhưng cây cối trong quán rượu này dường như vẫn tràn trề nhựa
sống. Trong quán đang phát một bản nhạc du dương từ cây vĩ cầm.

-Tôi và Khả Nhi đã đính hôn rồi!-
Chu Chính Hạo đi thẳng vào vấn đề.

-Chúc mừng cậu!- Dương Phàm lạnh
lùng như chẳng hề liên quan đến mình.

-Tôi biết là cô ấy không yêu tôi,
cũng hiểu rõ vị trí của cậu trong trái tim cô ấy. Nhưng tôi không còn cách nào
khác, tôi không thể buông cô ấy ra được!- Chu Chính Hạo tự cười nhạo bản thân,
rót đầy cốc rượu rồi nốc cạn.

Dương Phàm cúi xuống nhìn vào cốc
rượu trước mặt, trầm ngâm không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng chẳng chút biểu
cảm.

-Trước đây, thấy quan hệ của hai
người tốt đẹp như vậy, tôi đã sớm tuyệt vọng, nên nói là chẳng dám có một chút
hi vọng. Những gì mà tôi có thể làm chỉ là cố gắng quên đi cô ấy. Thế nên tôi
đã quen hết người bạn gái này đến người bạn gái khác. Nhưng mỗi lần có bạn gái
mới, tôi lại không kiềm chế được bản thân mình âm thầm mang ra so sánh với Khả
Nhi. Người xinh đẹp hơn Khả Nhi thì không thông minh được như cô ấy, người
thông minh hơn cô ấy lại không dịu dàng bằng, người dịu dàng hơn thì không đủ
mạnh mẽ…So đi so lại, chẳng ai có thể so sánh với cô ấy được, chẳng thể nào tìm
được một người vừa ý. Kết quả là tôi càng muốn quên cô ấy thì hình ảnh của cô
ấy càng in sâu trong trái tim tôi…- Chu Chính Hạo lại uống cạn một cốc rượu đầy
nữa: -Xin lỗi cậu, Dương Phàm…Tôi chưa từng nghĩ sẽ chen chân vào giữa hai
người. Nhưng mà, nếu như cậu đã từ bỏ, tôi lại muốn đánh cược, cạnh tranh một
lần vì bản thân mình!

-Giờ tôi chẳng là gì của cô ấy hết,
cậu không cần phải nói xin lỗi!- Dương Phàm đẩy cốc rượu ra xa, mặt mày lạnh
lùng đứng dậy khỏi ghế: -Tôi còn phải dẫn Thư Á và Tiểu Hân về gặp ông nội. Tôi
đi trước đây!

Bạn bè cũ lâu ngày gặp lại đương
nhiên rất vui, tuy nhiên cả hai đều không quá mức phấn khích. Có lẽ là bởi vì
hai người đều đã không còn ở trong độ tuổi thanh xuân như ngày xưa nữa nên đã
trở nên điềm đạm và biết kiềm chế hơn nhiều. Sau khi ôn lại chuyện cũ, hai
người lại kể cho nhau nghe những thay đổi trong mấy năm nay, nói hết rồi thì
chẳng còn gì để hàn huyên nữa. Khả Nhi chợt nhận ra rằng, sáu năm trời, mỗi
người đều trải qua rất nhiều chuyện, tư tưởng và quan niệm đã thay đổi khá
nhiều, giữa những người bạn thân giờ đã tồn tại những khoảng cách nhất định.

Tống Điềm nhìn đồng hồ rồi nói:
-Cùng ăn bữa cơm đi! Ở cổng trường có một nhà hàng rất ngon!

Khả Nhi đề nghị: -Hay là đến nhà ăn
của trường?-thấy Tống Điềm kinh ngạc nhìn mình, Khả Nhi liền bổ sung thêm một
câu: -Mấy năm rồi không được ăn ở nhà ăn của trường nên có hơi nhớ!

Đang là giờ ăn tối của sinh viên,
thế nên trong nhà ăn người ra người vào không ngớt. Bỗng nhiên có hai cô gái ăn
mặc lịch sự, sắc nước hương trời bước chân vào nhà ăn đã gây sự chú ý đối với
mọi người xung quanh. Khả Nhi thản nhiên trước những ánh mắt tò mò kia. Nhìn
những khuôn mặt trẻ trung, tràn trề sức sống đi ngang qua, Khả Nhi vô cùng
ngưỡng mộ: -Điềm Điềm, nhìn những sinh viên này mình phải thừa nhận là mình đã
già rồi!

-Có thể vài năm nữa họ cũng có cảm
nhận giống như cậu!- Tống Điềm gõ vào mặt bàn: -Còn nhớ chỗ này không?

Khả Nhi gật đầu: -Trước đây…- trước
đây, cô và Dương Phàm, Tống Điềm và Ngô Tuyển Tùng, còn có cả Diệp Phi và
Khương Lan nữa… mọi người ai nấy đều rất thích vị trí này, có một dạo họ đã
từng coi cái bàn này là “bàn tình nhân của phòng 312”. Đến nay, trừ đôi của
Diệp Phi đã đơm hoa kết quả ra, những đôi khác đều tan tác mỗi người mỗi nơi.

-Cậu và Dương Phàm thật đáng tiếc!-
Tống Điềm thở dài: -Mọi người ai cũng biết là anh ấy vẫn chờ cậu quay về. Tại
sao cuối cùng lại chia tay chứ?

Khả Nhi không đáp mà hỏi ngược lại:
-Cậu và Ngô Tuyển Tùng thì sao? Rõ ràng là cùng ở lại trường cơ mà?

-Vốn dĩ đã định làm đám cưới rồi,
đúng lúc ấy thì nhà trường tiến cử tớ đi học thạc sĩ, còn anh ấy được tiến cử
vào làm trong cơ quan chính phủ. Bọn tớ quyết định sẽ hoãn đám cưới đến hai năm
sau, đợi cả hai đều ổn định nền tảng sự nghiệp rồi sẽ kết hôn. Nào ngờ hai năm
sau gặp lại mới phát hiện ra rằng người kia không còn là người ở trong kí ức
của mình nữa. Không có ai thay lòng đổi dạ, chỉ là vì bản thân mình đã tự thay
đổi mà thôi….

-Hóa ra là chúng ta đã thay đổi…

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3