Mong ước lâu bền- Chương 18 Part 2

Nhìn vào trong phòng, Dương Phàm ngẩn người ra khi không thấy Khả Nhi đâu
cả, ngay cả ga trải giường của Khả Nhi cũng được dọn dẹp rất gọn gàng, chỉ còn
lại một chiếc giường trống không. Anh lắp bắp: -Khả Nhi…

-Anh đến đúng lúc lắm…có một bức thư Khả Nhi gửi cho anh đây!- Diệp Phi lấy
ra một bức thư màu trắng đưa cho Dương Phàm.

Dương Phàm bóc lá thư ra, một chiếc thẻ ngân hàng từ trong phong bì thư rơi
ra, chính là chiếc thẻ ngân hàng mà anh đã đưa cho cô, còn có cả một bức thư
với những nét chữ quen thuộc: -6 năm, đợi đến một ngày em có thể đứng ngang
hàng với anh, em sẽ trở lại tìm anh!

-Cứ như vậy mà đi hay sao?- Dương Phàm lẩm bẩm, thế giới của anh như hoàn
toàn sụp đổ.

Tang Lệ Na không kìm chế được liền nói: -Trưa nay cô ấy đã ra sân bay rồi,
là chuyến bay đi New York lúc 10 giờ 20 phút.

-Cám ơn!- dứt lời, Dương Phàm liền biến mất nhanh như làn khói.

Chương 18: Quý nhân trong cuộc đời

Phượng Lai lầu là nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng trên phố Chinatown của
Manhattan. Ở đây có thể thưởng thức các món ăn chính hiệu Quảng Đông. Con phố
Chinatown này đã trở thành khu vực có nhiều người Quảng Đông và người Hồng kông
sinh sống, vì vậy việc làm ăn của nhà hàng Phượng Lai lầu cũng trở nên rất phát
đạt.

Bà chủ của Phượng Lai lầu là một người phụ nữ thướt tha, yểu điệu, không ai
biết được tên họ và tuổi tác thực sự của bà, vì vậy mọi người đều gọi bà là
“chị Phượng”. Mỗi lần bà giáo huấn nhân viên là Tần Khả Nhi lại liên tưởng đến
hình ảnh một Vương Hi Phượng đanh đá trong tác phẩm kinh điển “Hồng lâu mộng”.

Chị Phượng thực ra là một người rất coi trọng đạo lí, thường ưu tiên, tạo
công ăn việc làm cho những du học sinh khó khăn mới đến New York, tiền lương
trả cũng tương đối hậu hĩnh. Chị thường nói rằng: -Ở nước ngoài, người Trung
Quốc không giúp người Trung Quốc thì chẳng phải để cho người khác chê cười,
khinh thường hay sao?

Khả Nhi đến New York đã gần ba năm. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô lại tiếp
tục học lên thạc sĩ, vừa đi học vừa đi làm thêm, tất cả đi làm đến bảy nơi.
Trong số đó thời gian cô làm thêm ở Phượng Lai lầu là lâu nhất, lại rất hợp cạ
với chị Phượng. Chị Phượng xưa nay rất thích nhận những sinh viên nữ xinh đẹp
đến nhà hàng của mình để làm tiếp tân.

Ngoài việc quản lí nhà hàng, chị Phượng còn rất thích xem tướng, tự xưng là
mình đã nhiều năm nghiên cứu thuật xem tướng số, xem đâu trúng đấy. Nhiều người
còn được chị ấy xem rất chính xác, ví dụ như cậu nam sinh đến Phượng Lai lầu làm
thuê lúc mới đến New York, làm việc được gần một tháng, cậu ta phát hiện ra chị
Phượng vẫn còn độc thân, tưởng rằng chị sẽ cảm thấy cô quạnh, bản thân mình
nhân cơ hội có thể thừa cơ hưởng lợi, thế là liền liếc mắt đưa tình, lại còn
thêm lời trêu ghẹo. Nào ngờ bị chị Phượng chỉ thẳng vào mặt mà chửi trước mặt
đám đông: “Chị mày đây đã từng gặp nhiều du học sinh rồi, đừng tưởng học được
vài năm mà ghê gớm! Chị đây nhìn tướng là biết ngay chú mày là loại ăn bám, cả
đời này đừng mong có cơ hội nở mày nở mặt!”. Hai tháng sau khi rời khỏi Phượng
Lai lầu, cậu sinh viên đó quả thực đã cặp với một phụ nữ người Mỹ gốc Hoa ngoài
40 tuổi, chính thức trở thành một “kẻ ăn bám” đúng như lời chị Phượng nói.

Do vậy, một nữ sinh viên nữa làm tiếp tân ở Phượng Lai lầu là Chu Thành Bích
đã trở thành một tín đồ đối với khả năng xem tướng của chị Phượng. Nhân lúc
buổi trưa nghỉ ngơi, cô liền kéo Khả Nhi đến nhờ chị Phượng xem tướng.

Chị Phương tỉ mỉ quan sát tướng mạo của Chu Thành Bích và Tần Khả Nhi rồi
trầm ngâm không nói, khiến cho Chu Thành Bích vô cùng sốt ruột: -Chị Phượng à,
có gì chị cứ nói thẳng. Em…em..có thể chịu đựng được mà!

-Bích này…- chị Phượng chậm rãi nói: -Mối lương duyên của em ở trong nước
chứ không phải ở nước ngoài. Sau này về nước có thể lấy được một người chồng
rất mực yêu thương em. Còn về sự nghiệp ấy mà…chỉ có thể nói là ổn định. Nói
chung là không được đại phú đại quý nhưng khá giả thì không thành vấn đề.

Chu Thành Bích hài lòng đáp: -Có thể được như vậy là em hài lòng lắm rồi!-
rồi cô lại sốt ruột hỏi: -Thế còn Khả Nhi thì sao? Tướng của cô ấy thế nào hả
chị?

-Khả Nhi thì khác, tướng mạo của cô ấy ẩn chứa một phong thái bá vương, nói
như thời xưa thì có nghĩa là có tướng làm quan đấy!

Khả Nhi bật cười: -Sao chị không nói là em có tướng làm hoàng đế, là Võ Tắc
Thiên thứ hai?

-Hoàng đế thì không được…- chị Phượng nghiêm túc: – Em quá lương thiện,
thiếu mất cái tàn nhẫn của một bậc đế vương.

Chu Thành Bích nhìn chăm chăm vào mặt Khả Nhi, nhìn qua nhìn lại, vẻ mặt
hoài nghi: -Sao em chẳng nhìn thấy phong thái bá vương ở Khả Nhi nhỉ?

-Xí…- chị Phượng tự đắc: -Xem tướng là một môn học cực kì thần bí, một người
ngoại đạo như cô làm sao có thể nhìn ra được?

-Thế còn cái tàn nhẫn của bậc đế vương thì sao?- Chu Thành Bích tò mò hỏi:
-Có phải là tướng mạo cực kì hung dữ không chị?

-Cô tưởng là đi mổ lợn à mà mặt mày phải hung dữ? Cái gọi là phong thái của
một bậc đế vương…- chị Phượng xoa xoa cằm:- Là một loại khí chất toát ra từ tận
sâu thẳm tâm hồn, người bình thường không thể nhìn ra được, nhưng đứng trước
mặt người đó, cô sẽ không kiềm chế được bản thân mà tự cúi đầu trước người ấy.

Nhìn Chu Thành Bích ngẩn người ngồi nghe chị Phượng nói, Khả Nhi bật cười:
-chị Phượng à, chị chỉ nói lí thuyết suông thì làm sao bọn em có thể lĩnh hội
được những tinh hoa của thuật xem tướng? Chi bằng chị hãy lấy một cái ví dụ đi!

-Ờ…phải đấy. Ngày mai có một nhân vật có máu mặt đến đây ăn cơm. Đến lúc ấy
hai đứa cứ tỉ mỉ quan sát mà xem. Ở cô ta toát lên vẻ tàn nhẫn của một bậc đế
vương đấy! Đương nhiên ở ngoài mặt thì khó mà nhận ra được!- chị Phượng chớp
chớp mắt: -Khả Nhi, ngày mai em và Bích phụ trách tiếp đón vị khách quý này! Cơ
hội hiếm có đấy, đừng có mà bỏ lỡ!

-Ý chị là…- mắt Khả Nhi sáng lên.

Chị Phượng gật đầu: -Thư kí của bà ấy hôm nay có gọi điện thoại đến đặt bàn
ăn, chị chỉ có thể giúp em được đến đây thôi. Cái còn lại em phải tự làm lấy!

Chu Thành Bích ngây người không hiểu hai người bọn họ đang nói gì.

Để tiết kiệm tiền, Khả Nhi và Chu Thành Bích đã thuê chung một căn phòng.
Buổi tối sau khi thu dọn xong, hai người mệt mỏi lê cái thân rã rời ra trạm xe
buýt. Đêm đã khuya, người trên đường chỉ còn thưa thớt, ánh trắng vằng vặc phản
chiếu hai cái bóng dài của họ trên mặt đường.

-Ngày mai là tết Trung thu…- Chu Thành Bích ngẩng đầu lên nhìn trăng tròn nói:
-Tớ nhớ nhà quá! Khả Nhi, cậu có nhớ nhà không?

Khả Nhi chợt khựng người lại, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng lơ lửng giữa
trời. Mặc dù ánh trăng đêm trước trung thu rất đẹp nhưng mặt trăng vẫn chưa
tròn hẳn. Ngày mai sẽ là cái tết Trung thu thứ ba của cô ở nơi đất khách quê
người. Thời hạn sáu năm mới chớp mắt mà đã trôi qua mất một nửa: -Nhớ…- Khả Nhi
khẽ nói: -Rất nhớ!

-Đến Mỹ lâu như vậy rồi, cậu có bao giờ hối hận không?

Khả Nhi trầm ngâm hồi lâu rồi ngoảnh sang cười với Chu Thành Bích: -Mau đi thôi,
nếu ra chậm sẽ phải chờ đến chuyến sau đấy!

Hai người nhanh chân đến bến xe, vừa hay lúc ấy có một chiếc xe buýt hai
tầng đến bến. Trên xe rất ít hành khách, ghế ngồi ngoài ban công trên tầng hai
xe buýt chỉ có mỗi Khả Nhi và Chu Thành Bích.

-Nhìn kìa!- Thành Bích chỉ lên mặt trăng: -Mặt trăng đang đi theo chúng ta
kìa!

Khả Nhi khẽ mỉm cười, cơn gió se se lạnh thổi ngang qua mặt cô.

-Khả Nhi, tớ rất hối hận!- nụ cười của Thành Bích đột nhiên trở nên ảm đạm:
-Đã bao nhiêu đêm tớ nằm mơ có thể trở lại quê hương. Lúc tỉnh dậy mới phát
hiện ra rằng mình đang ở một nơi cách xa quê hương, tớ buồn lắm! Lúc nào cũng
nghĩ nếu như lúc đầu mình không rời quê hương đi xa, không rời xa bố mẹ thì tốt
biết mấy!

Khả Nhi nhìn thấy nét buồn man mác trên khuôn mặt khả ái của Thành Bích. Cô
khẽ hỏi: -Thế tại sao lúc đầu cậu lại đến Mỹ?

-Là vì một người con trai. Lúc còn ít tuổi tớ thật ngốc, cho rằng tình yêu
phải trải qua sóng gió thử thách, bản thân mình có thể thịt nát xương tan vì
tình yêu. Mặc cho bố mẹ ra sức khuyên can, trách mắng, năn nỉ tớ đều không
nghe, thậm chí oán hận họ đã phá hoại tình cảm của mình, làm tổn thương người
mình yêu thương…- Chu Thành Bích cười chua xót: -Tuổi trẻ, thật là nông nổi!

Khả Nhi thở dài: -Chẳng nhẽ giờ cậu đã già lắm rồi sao?

-Ở đây…- Chu Thành Bích chỉ vào ngực mình: -Đã già nua rồi!

-Người con trai ấy…- Khả Nhi ngập ngừng: -Đã làm cậu tổn thương?

-Tớ rời xa người thân, từ bỏ cuộc sống sung sướng nơi quê nhà, bất chấp tất
cả để đến đây tìm người tớ yêu nhưng lại phát hiện ra rằng thứ tình yêu mà mình
kiên quyết bảo vệ chẳng qua chỉ là một trò đùa. Cái người luôn mồm nói rằng sẽ
yêu tớ suốt cuộc đời, mãi mãi sẽ đợi tớ sau khi đến Mỹ chưa đầy một năm, đã kết
hôn với một người phụ nữ người Mỹ gốc Hoa để lấy được cái thẻ định cư ở đây.
Vậy mà lúc đó hắn ta vẫn ngày ngày nhắn tin những lời đường mật cho tớ, lừa tớ
liên tục gửi tiền từ trong nước sang cho hắn ta. Tớ thắt lưng buộc bụng, dồn
tất cả tiền bạc của mình gửi cho hắn, thương hắn ta một mình ở nước ngoài phải
chịu nhiều gian khổ, nghĩ mọi cách để khiến cho hắn ta bớt khổ. Nếu như không
đến Mỹ thì có lẽ, cái tài khoản rút tiền tự động là tớ sẽ mãi mãi không phát
hiện ra sự thực này!

Khả Nhi phẫn nộ: -Thật là vô liêm sỉ!

-Còn có chuyện vô liêm sỉ hơn cơ. Hắn ta phản bội tớ, lợi dụng tớ, thế mà
còn luôn mồm: Anh không xứng với em, nhà em giàu có, mọi chuyện đều có bố mẹ
che chắn cho. Nhà anh nghèo, tất cả phải dựa vào bản thân. Anh có làm gì cũng
chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi!- Chu Thành Bích cắn môi cười nhạt: -Mẹ tớ từng
nói con nhà nghèo thường sống rất thực dụng, tớ còn trách mẹ mình quá quắt. Giờ
mới biết mẹ đã nói đúng, môn đăng hộ đối chính là chân lí ngàn năm không bao
giờ thay đổi!

Nỗi đau đớn ẩn sâu trong lòng Khả Nhi như bị ai đó chạm phải, mặt cô trắng
bệch ra. Những đứa con nhà nghèo thường sống rất thực dụng, giữa đứa con và
tương lai, cô đã chọn tương lai cho mình, chẳng nhẽ còn không phải là một kiểu
thực dụng? Dương Phàm…rốt cuộc chính cô đã làm cho anh bị tổn thương.

Nhìn thấy sắc mặt của Khả Nhi khác thường, Chu Thành Bích liền lo lắng hỏi:
-Khả Nhi, có phải tớ nói sai điều gì không?

Khả Nhi bừng tỉnh, cô cười an ủi bạn: -Bích ạ, nếu như thật sự quá mệt mỏi
và khổ sở, cậu hãy về nước đi! Có lẽ bố mẹ cậu vẫn đang chờ đợi cậu đấy!

-Tớ không còn mặt mũi nào quay về nữa!- ánh mắt Chu Thành Bích long lanh:
-Tớ đã làm sai, làm tổn thương bố mẹ mình, tớ không thể quay về được nữa!

Không thể quay về được nữa? Khả Nhi nhớ lại câu nói mà Dương Phàm đã từng
nói với cô: -tuyệt đối đừng đi, một khi đã ra đi thì chẳng thể nào quay về được
nữa.

-Không…- cô lẩm bẩm một mình: -Cho dù có phải liều cái mạng này em nhất định
sẽ trở về!

-Khả Nhi?- Chu Thành Bích kinh ngạc: -Cậu đang nói cái gì vậy?

Khả Nhi lắc đầu, cô nhắm mắt dựa lưng vào ghế: -Tớ hơi mệt!

Trở về nhà trọ, Chu Thành Bích đi tắm trước còn Khả Nhi chỉnh lại ít tài
liệu luận văn rồi đặt ở bên gối. Cô có thói quen đọc tài liệu khoảng nửa tiếng
đồng hồ trước khi đi ngủ mỗi ngày. Ánh mắt bất giác của cô dừng lại ở trên một
chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật. Chiếc hộp đã khá cũ, rõ ràng là đã để khá lâu rồi.
Khả Nhi mở chiếc hộp đó, lấy ra một chiếc kèn môi, với lấy một cái giấy ăn rồi
lau sạch cái kèn, màu sắc trên chiếc kèn môi đã phai nhạt đi nhiều, cũng giống
như những người bạn lúc thanh xuân gặp lại nhau lúc về già.

Đó chính là chiếc kèn môi mà Dương Phàm tặng cho cô. Ngày ra nước ngoài, cô
đã đem nó theo bên mình. Hồi đầu mới đến New York, cô nhớ anh, nhớ đến phát
điên lên. Mỗi tối anh lại hiện lên trong giấc mơ của cô. Sau khi tỉnh lại, cô
phát hiện ra mặt mình đã đầm đìa nước mắt. Chiếc kèn môi này đã ở bên cạnh cô
suốt bao đêm cô mất ngủ, cất lên khúc nhạc ‘Mong ước lâu bền” mà anh đã dạy cho
cô, khiến cho cô cảm thấy anh vẫn đang ở bên cạnh mình.

Khả Nhi ngồi dựa vào ghế bên cạnh cửa sổ, nhìn lên vầng trăng lơ lửng trên
trời và bắt đầu thổi bản nhạc ‘Mong ước lâu bền” quen thuộc.

Chu Thành Bích từ trong phòng tắm đi ra, ngồi xuống bên cửa sổ, lặng lẽ lắng
nghe bản nhạc buồn.

-Mỗi lần nghe thấy cậu thổi bản nhạc này là tớ lại có cảm giác muốn rơi nước
mắt!- Chu Thành Bích dụi dụi mắt: -Khả Nhi, trong trái tim cậu cũng có một
người nào đó phải không?

-Đúng vậy!- trong đêm khuya thanh vắng, đột nhiên Khả Nhi lại muốn dốc bầu
tâm sự: -Anh ấy là người con trai tốt với tớ nhất trên đời này, anh ấy đã bỏ ra
quá nhiều vì tớ, vậy mà tớ chỉ để lại có một bức thư, bảo anh ấy đợi tớ sáu năm
rồi lặng lẽ rời bỏ anh ấy!

-Vậy anh ấy có đợi cậu sáu năm không?

Khả Nhi xót xa: -Tớ không biết!

-Nếu như anh ấy không đợi cậu, cậu sẽ làm gì?

-Tớ sẽ đi tìm lại anh ấy!- Khả Nhi mím môi, ánh mắt kiên định: -Sẽ theo đuổi
anh ấy như cái cách anh ấy đã theo đuổi tớ năm đó!

-Ồ…- Chu Thành Bích há hốc miệng như hình chữ O, ngạc nhiên đến quên mất cả
việc ngậm miệng lại.

Khả Nhi cẩn thận cất chiếc kèn môi vào trong hộp rồi lại đọc tài liệu chuẩn
bị cho ngày hôm sau. Lúc làm việc này, cô luôn tỏ ra rất cẩn thận và tập trung.

Chu Thành Bích nhìn Khả Nhi hồi lâu rồi nói: -Có chuyện này tớ vẫn không
hiểu!

-Chuyện gì?

-Hoàn cảnh của cậu hoàn toàn không giống chuyện của tớ. Tớ là ra nước ngoài tự
túc, bằng cấp không được chứng nhận, chỉ có thể đăng kí học trường ngôn ngữ, vì
không tìm được việc mới phải tới làm ở Phượng Lai lầu. Còn cậu có thể lấy được
bằng đại học chính quy ở Mỹ, giành được học bổng cao, chỉ nửa năm nữa là cậu đã
có bằng thạc sĩ quản lí doanh nghiệp, hoàn toàn có thể tìm được một công việc
tốt. Tại sao cậu lại chấp nhận làm việc ở Phượng Lai lầu?

Khả Nhi ngẩng đầu nhìn Chu Thành Bích.

-Ơ…không tiện nói à?- Chu Thành Bích bối rối: -Vậy cứ coi như tớ chưa hỏi
nhé!

-Không có gì là không tiện nói cả, tớ đang đợi một người. Hoặc là cũng có
thể nói tớ đang đợi một cơ hội!

-Chính là cái người ngày mai sẽ đến Phượng Lai lầu ăn cơm chứ gì?

-Ừ…- Đỗ Tích Nhã, đại gia người Hoa thường có thói quen cùng gia đình và
người thân đến Phượng Lai lầu ăn cơm vào mỗi Trung thu hàng năm. Khả Nhi nắm
chặt các tài liệu ở trong tay, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi. Suốt cả năm nay,
cuối cùng thì cô cũng chờ đợi được cơ hội này, thành bại đều phụ thuộc vào hành
động lần này.

-Cái người ấy sao vẫn chưa thấy xuất hiện nhỉ? –Chu Thành Bích sốt ruột thì
thầm: -Cậu nói xem, một nhân vật tầm cỡ như vậy xuất hiện có phải là rất ồn ào
không?

Khả Nhi cười: -Có phải là quay phim đâu!

-Chắc là phải có vệ sĩ đi theo nhỉ, những người có tiền đều sợ bị bắt cóc
mà!

-Đâu chỉ là bắt cóc!- Khả Nhi bông đùa: -Còn có rất nhiều người bị ám sát
nữa đấy…

-Đúng thế!-Chu Thành Bích gật đầu: -Có tiền đâu phải là sướng!

Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên có hai chiếc xe hơi đỗ xịch trước
cửa nhà hàng. Đó là hai chiếc xe hơi bình thường, có thể nhìn thấy rất nhiều ở
trên phố.

Chu Thành Bích nói: -Chắc chắn không phải là người đó rồi!

Khả Nhi không đáp lời, chỉ chăm chú nhìn vào hai chiếc xe.

Chiếc xe dừng lại ở trước cửa Phượng Lai lầu, một người đàn ông ăn mặc lịch
lãm bước xuống xe. Khả Nhi nhận ra đó chính là Thành Hạo, trợ thủ đắc lực của
Đỗ Tích Nhã.

Thành Hạo mở cánh cửa sau của xe, cúi xuống bế một đứa bé trai khoảng sáu,
bảy tuổi lên: -Popbi, cháu muốn Popbi!- cậu bé chỉ tay vào trong xe và nói.

-Tiếu Tiếu…- một cô gái khoảng 27 tuổi bước xuống từ chiếc xe kia và bảo:
-Chó con không được phép mang vào nhà hàng đâu con!- giọng nói của cô gái ấy
rất dịu dàng và êm tai. Khả Nhi giật mình, khuôn mặt xinh đẹp này không còn là
lạ đối với cô. Đỗ Tích Nhã, đại gia của tập đoàn tài chính mặc dù làm việc gì
cũng rất kín tiếng nhưng lại nổi danh khắp thiên hạ, những thông tin và hình
ảnh của cô vẫn thường xuyên tràn ngập mặt báo. Chỉ có điều hiện giờ cô chỉ mặc
một bộ quần áo giản dị màu trắng, khuôn mặt không hề trang điểm, nụ cười ấm áp,
ánh mắt hiền dịu nhìn cậu bé nọ, hoàn toàn khác với người phụ nữ mạnh mẽ luôn
tỏa ánh hào quang và khiến cho người khác phải khiếp sợ thường xuất hiện ở trên
ti vi.

Một thiếu phụ xinh đẹp rạng ngời và một chàng trai cực kì đẹp trai lần lượt
bước xuống từ chiếc xe thứ hai đó. Đó cũng là hai nhân vật lớn trong giới kinh
doanh, vì vậy Khả Nhi có thể dễ dàng nhận ra họ, chính là Giang Nhã Thu và Trụ
Kiệt, hai trợ thủ đắc lực của Đỗ Tích Nhã.

Ba người họ đi xung quanh, tạo thành hình tam giác vây quanh hai mẹ con Đỗ
Tích Nhã.

Khả Nhi như được mở rộng tầm mắt. Không phải là cô chưa từng nhìn thấy những
cô gái xinh đẹp, nhưng một người xinh đẹp lại có khí chất cao quý như thế này
thì xưa nay thật sự cô chưa từng thấy. Bốn người bọn họ đứng bên cạnh nhau,
cộng thêm với một cậu bé xinh trai khiến cho ánh hào quang tỏa từ bọn họ sáng
lòa cả góc đường.

Chị Phượng đích thân ra tận cửa để nghênh đón: -Cuối cùng thì tôi cũng đợi
được các quý nhân của mình rồi! Nửa năm rồi không thấy bóng dáng đâu, còn tưởng
cô quên nhà hàng của chúng tôi rồi chứ!

-Sao mà quên được!- Đỗ Tích Nhã mỉm cười: -Cho dù có quên được món canh của
Phượng Lai lầu thì cũng không quên được bà chủ xinh đẹp của Phượng Lai lầu đâu!
Nửa năm trời không gặp, bà chủ càng ngày càng trẻ đẹp hơn, có phải là có bí
quyết làm đẹp gì không? Mau mách nhỏ cho tôi với!

Những lời nói ngọt này quả là có hiệu quả với chị Phượng. Chị Phượng cười
tươi như hoa: -Tôi bẩm sinh đã xinh đẹp rồi, làm gì có bí quyết làm đẹp nào
chứ!- nói rồi chị đưa mắt nhìn quanh: -Sao không thấy Khai Tâm đâu nhỉ?

-Bị bố nó dẫn đến sân bay đón chú nó rồi, lát nữa sẽ đến sau!- Đỗ Tích Nhã
đang định cất bước đi vào Phượng Lai lầu.

-Mẹ ơi, mẹ ơi…- Tiếu Tiếu vẫn còn quyến luyến với con chó nhỏ của mình, lấy
tay bám chắc vào cửa xe, nhất định không chịu vào nhà hàng: -Popbi một mình ở
trên xe sẽ khóc đấy!

-Tiếu Tiếu…- Đỗ Tích Nhã bối rối không biết phải làm thế nào: -Popbi là chó
con, không phải là người, không được vào nhà hàng!

-Không phải, không phải đâu!- Tiếu Tiếu lắc đầu: -Poppi rất giống con, nó là
em của con!

-Hả?- Đỗ Tích Nhã giật thót mình, cô nhìn thấy những người xung quanh đang
bụm miệng cười mà không dám cười lớn. Cô quắc mắt nhìn ba trợ thủ của mình giận
dữ hỏi: -Ai đã dạy nó như thế?- con trai mình đi nhận chó là em trai, vậy cô
thành ra cái gì chứ?

Ba người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn trời, tỏ vẻ: chuyện này chẳng liên
quan gì đến tôi hết.

Nhìn thấy con trai nhất định không chịu thả tay ra, mặt Đỗ Tích Nhã đỏ lựng
lên như muốn khóc. Nhưng cô có vẻ mềm lòng, liền bảo tài xế mở cửa xe ra. Cánh
cửa xe vừa mở ra, một con chó nhỏ lập tức lao ra và chạy vào bên trong Phượng
Lai lầu.

-Ai da…- Tiếu Tiếu vội vàng đuổi theo: -Popbi, đợi tao với!

Khả Nhi đứng đón khách ở cửa, nhìn thấy có một con chó nhỏ chạy vào liền
chạy ra chặn đường theo bản năng. Con chó nhỏ chạy đến gần liền dừng lại dưới
chân Khả Nhi, chẳng hề tỏ ra là e sợ đối với người lạ, thậm chí còn thò móng
vuốt ra cào cào vào đôi giày có thêu hình con bướm của cô.

Để tạo ra một không khí cổ xưa, các nữ tiếp tân của Phượng Lai lầu đều mặc
đồng phục áo sườn xám, đi giày đế bệt thêu lụa. Khi đi phong thái của họ uyển
chuyển và nhẹ nhàng, trông rất giống như cô gái xinh đẹp thời xưa. Rõ ràng là
con chó nhỏ rất hứng thú đối với đôi giày thêu hoa của Khả Nhi, nó cứ chạy vòng
quanh chân cô.

Hình như con chó này mới được vài tháng tuổi, thân hình bé nhỏ, bộ lông màu
trắng muốt mềm mại, cái mũi ươn ướt khẽ chạm vào cánh tay Khả Nhi. Khả Nhi dịu
dàng nhìn con chó nhỏ đáng yêu.

Tiếu Tiếu đuổi đến cổng đã nhìn thấy con chó nhỏ đang nằm yên trong tay Khả
Nhi. Cậu bé nghiêng nghiêng đầu ra vẻ suy nghĩ rồi tỏ vẻ nghiêm nghị, nói với
Khả Nhi bằng tiếng Trung: -Madam, xin hãy trả nó lại cho tôi!- khuôn mặt non
nớt lại cố tỏ vẻ già dặn trông thật thú vị!

Khả Nhi cố nhịn cười, nói bằng giọng điệu của cậu bé: -Thưa Sir, không được
phép mang chó vào nhà hàng ạ!

Tiếu Tiếu bất mãn, cái mũi nhăn lên: -Popbi không phải là con chó thông
thường, nó là em trai của em!

-Em của em á?- Khả Nhi mở to đôi mắt.

-Đúng thế, là em trai của em!- Tiếu Tiếu gật đầu: -Nó giống em, giống em hơn
cả Khai Tâm cơ!

-Khai Tâm?- Khả Nhi hỏi: -Cũng là chó con phải không?

-Là em gái của em…- Tiếu Tiếu nhăn mặt: -Cũng là con gái giống như chị!
Chẳng giống em gì cả, lúc nào cũng thích khóc nhè!

Khả Nhi không nhịn được liền bật cười ha ha: -Thế Popbi giống em ở chỗ nào?

-Đôi mắt của Popbi giống em!

Khả Nhi nhìn đôi mắt của Tiếu Tiếu rồi lại ngoảnh sang nhìn đôi mắt của con
chó con. Cả hai đôi mắt đều tròn xoe và trong veo, trông như những viên ngọc
trai đen không chút tì vết. Đúng là có nét gì đó giông giống.

Tiếu Tiếu chớp chớp mắt: -Tách Popbi ra khỏi em sẽ khiến cho buồn đấy!

Nhìn thấy ánh mắt tha thiết và thuần khiết của cậu bé, Khả Nhi bỗng nhiên
cảm thấy xót xa trong lòng, cô bỗng nhiên cảm thấy mềm lòng: -Nếu như Popbi đã
là em trai của em, vậy thì không nên tách các em ra phải không nào! Chúng ta
cùng nghĩ cách gì nhé!- Khả Nhi bế Popbi và dẫn Tiếu Tiếu đến trước quầy lễ
tân, tìm một cái hộp giấy nhỏ vừa vặn với Poppy rồi đặt nó vào đó. Cái hộp ấy
vốn là cái hộp đựng rượu của nhà hàng, bên trong cố một miếng xốp mềm nên con
chó nhỏ thích thú nằm lại trong hộp.

Khả Nhi lại đục thêm mấy cái lỗ hổng ở trên nắp hộp rồi đậy nắp hộp lại:
-Này, như thế này thì em có thể mang theo Popbi ở bên cạnh rồi!

-Cám ơn Auntie…- Tiếu Tiếu ôm chặt lấy cổ Khả Nhi và hôn “chụt” một cái lên
má cô.

Làn môi mềm mại của cậu bé chạm vào mặt khiến cho Khả Nhi cảm thấy rất vui,
một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng cô. Trẻ con đúng là thiên sứ!

Đỗ Tích Nhã đi vào bên trong Phượng Lai lầu dưới sự dẫn đường của chị
Phượng. Hai người vừa đi vừa nói chuyện khá vui vẻ. Giang Nhã Thu và Thành Hạo
cũng đang nói chuyện gì đó với nhau nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Khả Nhi và
Tiếu Tiếu cảnh giác. Thấy Khả Nhi nhìn thấy, họ cũng chẳng thèm nhìn đi nơi
khác, còn mỉm cười với Khả Nhi nữa. Khả Nhi cũng mỉm cười và cúi đầu chào đáp
lễ.

Giác quan thứ sáu của Khả Nhi rất nhạy bén. Từ khi Tiếu Tiếu đến gần cô, cô
đã phát giác ra có đến mấy đôi mắt đang chăm chú quan sát mình, chỉ cần cô tỏ
ra có chút gì đó khác thường, chắc chắn sẽ có người ra tay ngăn cản cô. Khổ
thân cho Đỗ Tích Nhã, vì không muốn gây ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu con
trai nên cô đành phải dùng phương pháp “thầm lặng” này để bảo vệ an toàn cho
con mình.

Khả Nhi kéo tay Tếu Tiếu ra đón đoàn người của Đỗ Tích Nhã. Đi phía sau đoàn
người của Đỗ Tích Nhã vài bước là một người đàn ông, cô tưởng là khách đến nhà
hàng dùng bữa nhưng bước chân của cô chợt khựng lại. Có cái gì đó rất khác
thường!

-Auntie…- Tiếu Tiếu kéo tay của cô: -Chị đang nghĩ gì vậy?

Báo cáo nội dung xấu