Chờ một ngày nắng - Chương 08
Chương
8:
Tâm
tư của người con gái sắp lấy chồng
Tiêu Tinh ngồi trước máy tính, nhìn
chằm chằm vào màn hình, một lúc rất lâu mà không nói được câu nào.
Đối với Tiêu Tinh mà nói, Kỳ Quyên
luôn là “nhân vật lãnh đạo” khiến cô hết sức khâm phục, thậm chí ngưỡng mộ.
Trong lòng Tiêu Tinh, những lời nói của cô ấy rất có trọng lượng, đã tăng vọt đến
ngưỡng của “danh ngôn triết lý”.
Mặc dù vậy Tiêu Tinh vẫn thấy, kết
hôn với Thẩm Quân Tắc theo ý kiến của Kỳ Quyên. Chuyện này có chút… không thỏa
đáng.
Hôn nhân không phải trò trẻ con,
đâu có đơn giản như Kỳ Quyên nói?
Tiêu Tinh cũng không ngốc đến nỗi lấy
anh ta để trả thù. Dùng cái cách ngốc nghếch như thế để trả thù thì hoàn toàn
giống tên ngu ngốc Thẩm Quân Tắc, không có chuyện gì lấy đá ném vào chân mình,
diễn kịch diễn ra họa, hại người hại mình.
Nếu thật sự muốn trả thù, với tính
cách của cô, hoàn toàn không cần thừa nước đục thả câu, thẳng tay ném đá vào cửa
kính xe ô tô của anh ta. Như thế còn dứt khoát và vang dội hơn.
Có điều, suy đi tính lại, Tiêu Tinh
vẫn quyết định đồng ý với hôn sự này.
Ngoài những lý do mà Kỳ Quyên nói,
quan trọng nhất vẫn là gia đình.
Trước khi cô ra nước ngoài, mặc dù
bố mẹ chưa bao giờ nói với cô về khó khăn trong nhà nhưng rất nhiều lần nửa đêm
tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng cãi cọ khe khẽ của bố mẹ trong thư phòng. Có lúc
nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy trên khuôn mặt của một người phụ nữ kiêu ngạo như mẹ,
trong lòng Tiêu Tinh cũng thấy rất buồn.
Cô cũng sớm biết một đứa con gái có
bối cảnh gia đình phức tạp như mình, hiện tại cũng chưa thích ai, hai năm nữa tốt
nghiệp thạc sĩ, chắc chắn bố mẹ sẽ tìm đối tượng cho mình. Điều kiện của đối
phương không cần quá tốt, môn đăng hộ đối mới là quan trọng nhất. Đối tượng có
thể giúp đỡ việc kinh doanh của gia đình thì chắc chắn sẽ được ưu tiên. Năm ấy
bố mẹ cô cũng đến với nhau như thế. Cô, bác cũng đều như vậy. Cô đã không còn
thấy lạ với chuyện này.
Thích ư?
Rốt cuộc cảm giác thích một người sẽ
như thế nào?
Trong mắt họ cảm giác ấy đáng giá
bao nhiêu?
Tiêu Tinh dụi đôi mắt cay xè, nhìn
cửa sổ chat với Thẩm Quân Tắc, mơ hồ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Lúc nãy cô cố tình gây khó dễ cho
anh ta, đưa ra bao nhiêu yêu cầu như vậy thực chất cũng là ngầm hy vọng anh ta
có thể từ chối. Như thế cô sẽ có cớ để không kết hôn với anh ta. Kết quả Thẩm
Quân Tắc lại nhận lời không chút do dự. Cho dù cô nói gì, anh ta đều nói: “Được”,
“Ok”, “Không vấn đề” khiến cô không biết phải làm thế nào.
Tiêu Tinh có cảm giác mình đang
đánh bom xuống một ao nước tù phẳng lặng. Từ lựu đạn đến bom nguyên tử, ao nước
tù ấy hoàn toàn không có động tĩnh, ngược lại khiến cô dính đầy bụi đất.
Thực ra cô hiểu rất rõ lấy anh ta
có thể giúp gia đình vượt qua khó khăn. Cuộc hôn nhân vốn không hạnh phúc của
mình có thể đổi lại một chút lợi ích này, chí ít thì mọi người trong nhà sẽ rất
vui, rất hài lòng. Còn Thẩm Quân Tắc muốn lấy cô cũng chỉ là coi cô là “bia đỡ
đạn” mà thôi. Lấy cô rồi anh ta sẽ không phải đi xem mặt. Nhiều lúc lấy cái cớ
“có vợ rồi” để làm việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Nhưng cô thà rằng lúc này tiếp tục
làm cô nàng ngốc nghếch, thà rằng vờ như không hiểu chuyện gì.
Giống như Kỳ Quyên nói, tùy tiện lấy
anh để trả thù, như thế ít ra cô sẽ không khó chịu, không bực tức, có lẽ còn có
thể vui mừng hớn hở, tràn đầy khí thế chiến đấu, giương cao ngọn cờ tiêu diệt
Thẩm Quân Tắc bước vào nhà họ Thẩm, sau đó nghĩ mọi cách giày vò anh ta, ức hiếp
anh ta, làm anh ta tức chết, thậm chí lấy đó làm niềm vui.
Nhưng bây giờ cô không có ý chí chiến
đấu.
Trước mắt là nấm mồ đang chờ cô nhảy
xuống, ai có thể có ý chí chiến đấu được cơ chứ?
Tiêu Tinh buồn rầu tắt màn hình, cầm
điện thoại gọi điện cho mẹ. Lúc này, đột nhiên cô rất muốn nghe giọng nói của mẹ.
Giọng nói của Nhạc Lăng vẫn lạnh
lùng như thế, chỉ là giọng nói khàn khàn ẩn chứa chút mệt mỏi.
“Con không nhớ Trung Quốc và Mỹ
chênh lệch múi giờ sao? Bây giờ là ba giờ chiều, mẹ đang họp”.
“Dạ…”. Tiêu Tinh sững người, nhẹ
nhàng nói, “Vậy mẹ cứ họp đi, họp xong rồi con sẽ gọi lại sau”.
“Thôi, mẹ đã ra khỏi phòng họp rồi”.
Nhạc Lăng ngừng một lát, “Đã quá nửa đêm rồi còn chưa ngủ sao?”.
“Vâng, con đọc tiểu thuyết. Tình tiết
quá hấp dẫn, con đọc đến cuối truyện, xúc động quá không ngủ được”.
“Biết ngay mà”, Nhạc Lăng lườm một
cái, “Sắp vào học rồi chứ, sống ở nhà chị họ có quen không?”.
“Quen ạ, tốt lắm ạ”. Tiêu Tinh ngừng
một lát, cuối cùng chuyển sang chủ đề chính, nghiêm túc nói, “À đúng rồi mẹ ơi,
hồi ấy lúc lấy bố, mẹ đã nghĩ thế nào?”.
“… Tiêu Tinh”, Nhạc Lăng im lặng một
lúc, đột nhiên cao giọng nói, “Con bị làm sao đấy! Con gọi điện lúc mẹ đang họp
để hỏi mẹ hồi ấy lấy bố con đã nghĩ như thế nào? Con nói xem mẹ nghĩ thế nào?”.
“… Dạ”, Tiêu Tinh cười gượng rồi
xoa đầu, “Con chỉ muốn nghe suy nghĩ của người từng trải như mẹ, đến lúc con kết
hôn cũng muốn tham khảo ý kiến của mẹ”.
“À, vậy à”, Nhạc Lăng mỉm cười,
bình tĩnh nói, “Lúc ấy mẹ chỉ muốn đi khỏi nhà, con có muốn tham khảo không?”.
“…”. Tiêu Tinh im lặng một lúc, “Mẹ
mau đi họp đi, con không làm phiền mẹ nữa, con cúp máy đây, tạm biệt!”.
Haizz, vốn dĩ muốn vun đắp tình cảm
mẹ con, sắp kết hôn rồi đột nhiên rất muốn nói với mẹ những điều thầm kín trong
lòng, ôm chầm lấy mẹ khóc nức nở. Nhưng… mẹ cô hoàn toàn không cho cô cơ hội ấy.
Tiêu Tinh nghĩ một lúc, cảm thấy
trước khi lấy chồng mà không tâm sự với bố mẹ hình như vẫn thiếu chút gì đó,
không nản lòng gọi điện thoại cho bố. Từ nhỏ cô đã thân thiết với bố hơn, nói
chuyện cũng hợp. Có lẽ bố sẽ đồng cảm với cô, thậm chí cảm động vì những gì cô
đã hy sinh cho nhà họ Tiêu, không biết chừng còn nói vài câu như Tiêu Tinh, con
là niềm tự hào của nhà họ Tiêu chúng ta để khích lệ cô.
“Bố
ạ, con là Tiêu Tinh”. Đầu dây bên kia đã nhấc máy nhưng lại im lặng không nói
gì. Tiêu Tinh nói tiếp, “Con biết có chênh lệch múi giờ nhưng thật sự con rất
muốn nói chuyện với bố. Haizz, con vừa gọi điện cho mẹ, bị mẹ mắng cho té tát mặt
mày, thấy ấm ức mà không biết trút đi đâu. Nghe nói năm ấy bố mẹ kết hôn cũng
là do người khác giới thiệu đúng không ạ? Xem mặt rồi thì quyết định kết hôn.
Tính cách của hai người khác biệt nhiều như vậy, sau khi kết hôn có thể sống với
nhau được không? Mẹ đúng là ghê gớm, sao bố có thể chịu đựng mẹ bao nhiêu năm
như thế? Con thật sự rất khâm phục bố”.
Đầu
dây bên kia vẫn im lặng đến đáng sợ, đột nhiên Tiêu Tinh thấy đầu dây bên kia
vang lên tiếng thở khiến cô thấy sống lưng lạnh buốt.
“Bố
ạ?”. Tiêu Tinh có chút nghi ngờ.
Vẫn
chưa bình tĩnh lại thì bên tai vang lên một giọng nói u ám.
“Ta
là mẹ con”.
Tiêu
Tinh sững người, suýt chút nữa thì rơi điện thoại. Trời ơi! Vì sao lần trước bố
gọi điện cho cô cô gặp mẹ, lần này cô gọi điện cho bố vẫn gặp mẹ?
“Mẹ…”.
Tiêu Tinh gần khóc.
Nhạc
Lăng hầm hầm nói: “Con đúng là đồ ngốc! Lập tức kiểm tra lại danh bạ điện thoại,
nhìn xem số điện thoại của bố có phải là đầu 139 không?”.
Tiêu
Tinh ngoan ngoãn kiểm tra, “Đúng ạ, đầu 139 không sai”.
“Lại
còn dám nói là không sai?! Đầu 139 là điện thoại của ta! Bố con dùng đầu 131,
con không biết sao? Có phải là cả bố cả mẹ đều lưu một số, lần nào nhắn tin
cũng nhắn hết sang máy của ta?”. Nhạc Lăng nói rồi tắt máy luôn, chỉ còn lại tiếng
tút tút.
“…”.
Tiêu
Tinh bực tức tra danh bạ điện thoại, quả nhiên số của bố và mẹ đều là cùng một
số đầu 139.
Chả
trách lần nào cô cũng xui xẻo như thế, lại còn tưởng là trùng hợp. Thì ra là tự
tạo nghiệp chướng, không thể sống được.
Tiện
tay mở hộp thư đến, đột nhiên Tiêu Tinh phát hiện một chuyện đáng sợ hơn.
Tối
qua số điện thoại đầu 131 nhắn tin cho cô: “Tiêu Tinh, đến New York đã thấy
quen chưa?”.
Cô
nhắn lại là: “Cảm ơn sự quan tâm của bạn, mình rất ổn, có thể phiền bạn bỏ thêm
một hào phí nhắn tin, nói cho mình biết bạn là ai được không?”.
Sau
khi đọc được tin nhắn này, cô lẽ bố cô đã phải kìm nén một lúc rất lâu mới
không trực tiếp nhắn lại: “Tao là bố mày đây!”.
Tiêu
Tinh nhăn nhó, vội vàng trả lời tin nhắn ấy: “Bố ạ, con xin lỗi, con lưu số của
bố thành số của mẹ, con xin lỗi, xin lỗi bố!”.
Một
lúc sau, bên kia bình tĩnh nhắn lại: “Không sao, bố quen rồi”.
Hic…
Đúng là bi thảm. Trong lòng bố mẹ, rốt cuộc hình tượng của cô là thế nào đây!
Như thế mà cũng quen được!
Tiêu
Tinh buồn rầu, nhìn chằm chằm vào hàng chữ ấy, một lúc sau mới bực tức nhắn lại.
“Bố,
con định kết hôn với Thẩm Quân Tắc, chuyện này bố thấy thế nào?”.
“Tiêu Tinh, bây giờ là ba giờ sáng
giờ New York. Con chắc chắn là mình đang nói chuyện trong trạng thái tỉnh táo
chứ? Con thử véo vào tay mình xem có đau không?”.
Ặc… Bố tưởng cô đang mộng du? Trong
mắt bố, cô đúng là không còn một chút hình tượng nào sao?
“Bố, con đang rất tỉnh táo, bố đừng
đả kích con nữa”.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rất
lâu mới nhắn lại: “Nếu con đã quyết định lấy Thẩm Quân Tắc, dĩ nhiên bố rất
vui. Thẩm Quân Tắc rất được, chín chắn, bình tĩnh hơn con. Hai đứa có thể bù trừ
cho nhau, có nó chăm sóc con, bố rất yên tâm”.
Chín chắn, bình tĩnh hơn con, hai đứa
có thể bù trừ cho nhau? Nói như thế có nghĩa là… cô ấu trĩ, bồng bột?
Lời nói của bố lúc nào cũng đầy ẩn
ý. Bố nói như vậy khiến Tiêu Tinh càng buồn hơn.
“Bố, có phải là bố luôn buồn phiền
vì không ai dám lấy con”.
“Tuyệt đối không có chuyện đó”.
Trả lời càng nhanh càng chứng tỏ bố
chột dạ?
“Thế sao bố lại ủng hộ con lấy chồng
như thế, cứ như là chỉ mong con lấy chồng ngay thôi…”.
“Bố ủng hộ con là vì Thẩm Quân Tắc
rất được. Nếu con nói muốn lấy Tạ Ý thì chắc chắn bố sẽ phản đối”.
So sánh của bố đúng là sắc bén.
So sánh như thế Tiêu Tinh lại thấy
kết hôn với Thẩm Quân Tắc cũng chẳng có gì đáng sợ. Trên thế gian này, những
người đàn ông khác người giống như Tạ Ý phải nói là nhiều vô kể. So với việc
sau này phải xem mặt lấy một người bất thường như thế, ít ra Thẩm Quân Tắc bây
giờ vẫn được coi là bình thường.
Một là không động kinh, hai là
không bạo lực, ba là rất đẹp trai.
Nghĩ như vậy, cảm giác hụt hẫng nhanh
chóng tiêu tan, tâm trạng bực bội cũng chuyển biến theo hướng tích cực. Ngẫm lại
những lời Kỳ Quyên nói, đột nhiên Tiêu Tinh thấy lấy Thẩm Quân Tắc cũng không
phải là thiệt thòi.
Tâm nguyện tâm sự với bố mẹ trước
khi kết hôn cuối cùng cũng tan thành bong bóng, không những không được bố mẹ
thương xót và khích lệ mà dường như bố mẹ chỉ mong cô lấy chồng ngay lập tức…
đúng là khiến người ta đau lòng.
Tiêu Tinh đành phải ủ rũ leo lên
giường ngủ. Trong giấc mơ, Thẩm Quân Tắc xoay người một cái, biến thành tên yêu
quái khổng lồ, há to cái miệng đỏ lòm và nói: “Lấy anh nhé, hủy diệt nhé, ha ha
ha, nàng phải chết trong tay ta!”. Tiêu Tinh tức giận, hóa thành rồng lửa tiêu
diệt anh ta.
Kỳ Quyên ở lại New York hai tuần rồi
về nước. Thẩm Quân Tắc nghe được thông tin này, trong lòng cảm thấy rất vui. Dĩ
nhiên là anh sẽ không ngốc đến nỗi đắc tội quân sư đứng sau Tiêu Tinh, vừa nghe
nói cô ấy sắp đi, lập tức tích cực chủ động mời cô ấy ăn món Tứ Xuyên mà cô ấy
thích ăn nhất để chia tay. Tiêu Tinh bị sự nhiệt tình của anh làm cho mơ hồ,
còn Kỳ Quyên thì thản nhiên nhận lời.
Ba người ngồi trong quán ăn Tứ
Xuyên, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Thẩm Quân Tắc tỏ ra rất phong độ, rót nước,
gắp thức ăn cho hai cô gái, gọi toàn món Kỳ Quyên thích nhất, nào là chân gà
xào ớt, thịt gà xào cay, giống hệt những món mà Tiêu Tinh đã gọi lần trước, cứ
như là lúc hai người ăn anh đứng bên cạnh nghe trộm vậy.
Tiêu Tinh nhìn những món ăn được
bưng lên mà trợn mắt há mồm. Anh chàng Thẩm Quân Tắc cũng thật bỉ ổi, vẫn chưa
kết hôn mà đã bắt đầu lôi kéo chị em tốt của cô. Kỳ Quyên, nhất định mày phải
giữ vững trận tuyến!
Kết quả, Tiêu Tinh vừa đi vệ sinh,
quay vào thì thấy Kỳ Quyên và Thẩm Quân Tắc nói chuyện rất say sưa.
“Nó có chút đoảng vị, EQ cũng thấp,
sau khi kết hôn anh phải nhường nó, nếu không tuyệt đối sẽ chỉ thấy bực mình mà
thôi”.
“Dĩ nhiên rồi, anh sẽ không tính
toán với cô ấy”.
“Thế thì em yên tâm rồi. Tiêu Tinh
nhà bọn em nhìn thì giống hổ cái, cùng lắm chẳng qua chỉ là con mèo xù lông,
anh dịu dàng với nó một chút, nó sẽ cảm động. Loài động vật xù lông này thực ra
rất dễ dỗ dành”.
“Ồ…
thì ra là thế”.
Thẩm
Quân Tắc quay đầu sang, nhìn Tiêu Tinh với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tiêu
Tinh trợn mắt lườm anh, ghét sát vào tai Kỳ Quyên, giọng nói rất u ám: “Mày
đang giúp tao đối phó với anh ta sao?”.
Kỳ
Quyên mỉm cười, “Tao đang dụ địch sa lưới mà”.
Tiêu
Tinh nhìn cô ấy với ánh mắt nghi ngờ, cảm giác Kỳ Quyên có gì đó là lạ, bắt đầu
từ khi cô ấy khen Thẩm Quân Tắc đã rất lạ rồi.
Ăn
cơm xong, Thẩm Quân Tắc còn đích thân đưa Kỳ Quyên ra sân bay. Tiêu Tinh rất
lưu luyến Kỳ Quyên, kéo tay cô ấy không nỡ buông ra, đến sân bay rồi mắt còn đỏ
hoe. Một mình cô sống ở vùng đất xa lạ, chẳng bao lâu sẽ phải lấy người đàn ông
xa lạ này, Kỳ Quyên là chỗ dựa duy nhất của cô. Bây giờ chỗ dựa sắp đi rồi, đột
nhiên Tiêu Tinh thấy mình sẽ thê thảm hơn bây giờ.
Trên
đường về nhà, Tiêu Tinh chỉ cúi đầu, im lặng không nói một lời. Thẩm Quân Tắc
không kìm được nhìn cô qua gương chiếu hậu rất nhiều lần. Mỗi lần chỉ có thể
nhìn thấy mái tóc đen nhánh của cô khẽ rung rung.
Không
biết vì sao lúc nãy nhìn thấy dáng vẻ cô cố nén nước mắt, mỉm cười vẫy tay tạm
biệt Kỳ Quyên, trong lòng Thẩm Quân Tắc có chút xót xa mơ hồ.
Nói
như vậy cuộc hôn nhân này anh là người được lợi, nhưng Tiêu Tinh lại là người
vô tội, bị vở kịch dở ẹc của anh cuốn vào. Cô còn nhỏ tuổi như vậy, vốn chỉ là
một sinh viên vô ưu vô lo, đột nhiên bây giờ bắt cô đối mặt với rất nhiều vấn đề
như hôn nhân, gia đình, tranh chấp kinh tế. Đối với cô mà nói thì quả là có
chút tàn nhẫn. Là kẻ đầu xỏ gây ra mọi chuyện, đột nhiên trong lòng Thẩm Quân Tắc
thấy có chút day dứt.
Đột
nhiên anh thấy ngay từ lúc bắt đầu mình đã lừa Tiêu Tinh, lừa đi lừa lại lừa
quá trớn, cuối cùng lại bắt Tiêu Tinh cùng mình gánh chịu hậu quả. Chuyện này…
rất vô đạo đức.
Lừa
gạt nữ sinh, khụ khụ, nói như vậy hình như anh thật sự có chút bỉ ổi…
Thẩm
Quân Tắc không kìm được lại quay sang nhìn Tiêu Tinh, nhìn dáng vẻ cúi đầu,
toàn thân khẽ run run, anh thấy mềm lòng, không kìm được lấy phong giấy ăn
trong túi áo đưa cho cô, khẽ an ủi: “Thôi, đừng khóc nữa, sau này về nước, cô vẫn
có thể gặp chị em tốt của mình”.
Tiêu
Tinh không hề có phản ứng nào.
Thẩm
Quân Tắc có chút ngượng ngùng, đưa giấy ăn ra trước mặt cô, “Tôi đảm bảo sau
khi kết hôn sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cô, cô muốn thế nào cũng được,
mỗi người có cuộc sống riêng. Cô đừng buồn nữa”.
Tiêu
Tinh vẫn không phản ứng.
Thẩm
Quân Tắc không kìm được khẽ vỗ vai Tiêu Tinh. Lúc ấy Tiêu Tinh mới giật mình
quay sang: “Hả? Cái gì? Anh đang nói chuyện với tôi?”. Nói rồi còn giơ tay ra dụi
mắt, ngượng ngùng gãi đầu, nhếch mép cười, “Lúc nãy tôi ngủ không nghe thấy,
anh nói lại đi”.
“…”.
Sắc mặt của Thẩm Quân Tắc từ từ trở nên rất khó coi.
Tiêu
Tinh tiếp tục cười nói: “Làm gì mà sì mặt ra như thế, anh lái xe như rùa bò ý,
tôi buồn ngủ quá nên mới ngủ gật”.
Thẩm
Quân Tắc im lặng một lúc, cất giấy ăn đi, hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: “Tám giờ
sáng mai đi đặt váy cưới! Cô thử ngủ quên xem!”.
“Biết
rồi biết rồi, đừng có gào lên như thế”. Tiêu Tinh lườm anh rồi ngáp một cái,
“Không có chuyện gì thì tôi ngủ tiếp đây, anh lái chậm thôi”. Nói rồi cô tiếp tục
ngả người vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Thẩm
Quân Tắc từ từ xiết chặt vô lăng, ngay cả những mạch máu trên mu bàn tay cũng hằn
lên.
Kỳ
Quyên nói không sai, tính toán với Tiêu Tinh đúng là chỉ thêm bực mình.
Thế
mà lúc nãy mình còn tưởng cô ta buồn quá nên khóc, thương xót cô ta, đồng cảm với
cô ta, thậm chí còn vì thế mà thấy day dứt, lại còn dịu dàng an ủi cô ta, đưa
giấy ăn cho cô ta. Mình đúng là một kẻ đại ngốc!
Chẳng
mấy chốc đã gần đến khách sạn, Tiêu Tinh ngủ rất ngon, gật gà gật gù giống như
gà con mổ thóc. Thẩm Quân Tắc nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng giơ tay ra đẩy cô.
Tiêu
Tinh giật mình bừng tỉnh từ trong giấc mộng, bỗng nhiên nhảy dựng lên, đập đầu
vào nóc xe, đau đến nghiến răng nghiến lợi, mặt mày nhăn nhó, vừa xoa đầu vừa
trách móc: “Tôi nằm mơ đúng đến đoạn gay cấn, một tên ác quỷ theo sau tôi, tôi
đang chạy trốn, anh đập một cái khiến tôi giật bắn cả người”.
Thẩm
Quân Tắc cố kìm nén ý nghĩ đấm cho cô một quả, lạnh lùng nói: “Sắp đến rồi”.
“Ừm”,
Tiêu Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu và nói, “Thế thì anh cứ dừng ở đây đi,
dù sao thì cũng sắp đến rồi, tôi sẽ tự đi bộ về, nhân tiện đi dạo một lúc”.
Thẩm
Quân Tắc sa sầm mặt xuống, anh đáng sợ như vậy sao? Tiêu Tinh không muốn ở cạnh
anh thêm một phút nào sao? Suốt đường đi chỉ ngủ, ngủ và ngủ, khó khăn lắm mới
tỉnh lại thì lập tức xuống xe tránh mặt anh?
“Tôi
có chuyện muốn nói với cô”, Thẩm Quân Tắc dừng xe lại nhưng lại không mở cửa
xe.
Tiêu
Tinh quay sang hỏi: “Nói đi, tôi đâu có ngăn anh”.
Thẩm
Quân Tắc quay sang nhìn cô, nghiêm túc nói: “Hôm qua tôi nói chuyện điện thoại
với bố cô. Ông nói chúng ta có thể kết hôn ông rất vui. Việc kết hôn thế nào do
chúng ta tự quyết định. Đến lúc ấy… ông sẽ sang tham dự hôn lễ. Ông cũng… chỉ
phụ trách tham gia hôn lễ”. Xem ra bố cô cũng sợ cô, chỉ mong cô sớm lấy chồng.
“Ừm,
bố tôi hơi lười”. Tiêu Tinh gật đầu, “Thế thì sao?”.
Ánh
mắt của Thẩm Quân Tắc có chút lạnh lùng, “Vì thế, cô muốn… một hôn lễ như thế
nào?”.
Cuối
cùng Tiêu Tinh đã hiểu ý của anh, nghiêng đầu buồn phiền suy nghĩ, nghĩ rất
lâu, lâu đến mức khả năng chịu đựng của Thẩm Quân Tắc sắp đến cực điểm cô mới
quay sang, mỉm cười và nói, “Tùy anh”.
Thẩm
Quân Tắc nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nghĩ lâu như thế, chỉ
nghĩ được… tùy sao?”.
Tiêu
Tinh làm ra vẻ vô tội, gật đầu: “Đúng vậy, hôn lễ thế nào cũng được. Dù sao thì
tôi cũng chưa từng kết hôn, anh sắp xếp đi”.
Thế
nào gọi là cô chưa từng kết hôn! Lẽ nào tôi đã từng kết hôn?
Thái
độ không chút bận tâm của Tiêu Tinh càng khiến Thẩm Quân Tắc khó chịu. Vốn tưởng
rằng cô sẽ đưa ra những yêu cầu như “tiệc rượu và hoa tươi trong lễ đường”,
“đoàn xe vòng quanh New York, với cái đầu óc kỳ quái của cô, cho dù đưa ra yêu
cầu ly kỳ như thế nào Thẩm Quân Tắc cũng không thấy lạ, nhưng cô lại nói là “tùy!”.
Tùy
cái đầu cô ấy!
Thẩm
Quân Tắc không biết vì sao mình lại tức giận như vậy, dù sao thì anh càng nhìn
Tiêu Tinh càng thấy chướng mắt.
“Được,
thế thì tùy”. Thẩm Quân Tắc lạnh lùng lườm cô, “Khi nào về nhớ đặt báo thức,
trước tám giờ sáng mai phải rửa mặt sạch sẽ. Một cái đồng hồ không đánh thức
cô, tôi đề nghị cô nên đặt ba cái”.
“Thực
ra ngày nào tôi cũng đặt ba cái đồng hồ báo thức nhưng vẫn không dậy được”.
Tiêu Tinh nghiêm túc nói. Nhìn thấy sắc mặt u ám của Thẩm Quân Tắc, vội vàng cười
nói, “Không sao, tối nay tôi sẽ đặt năm cái”.
Thẩm
Quân Tắc lẳng lặng quay đầu đi, hầm hầm mở cửa xe. Anh không muốn nói chuyện với
cô nữa, nếu không sẽ bị cô làm cho tức chết.
Tiêu
Tinh vội vàng mở cửa xuống xe, “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây,
bye bye”.
Nói
xong chữ “bye” cuối cùng thì đã đi được ba mét rồi.
Mái
tóc dài của cô đung đưa theo dáng đi. Đi được vài bước cô lại dừng lại xem đồ
lưu niệm bên đường. Lúc mặc cả với người bán hàng, mồm miệng nhanh nhảu giống hệt
như đang học thuộc bài diễn thuyết, trông rất có tinh thần, đặc biệt là dáng vẻ
đắc ý khi mặc cả thành công, mua được thứ mà mình thích, không còn dáng vẻ ấm ức
khi nén nước mắt tiễn Kỳ Quyên ở sân bay lúc nãy.
Đột
nhiên Thẩm Quân Tắc thấy trái tim của mình cũng bắt đầu đung đưa trong lồng ngực.
Thật
sự anh phải lấy một người con gái mà nhìn thế nào cũng thấy rất khác người...
Đúng
là tự gây ra nghiệp chướng, không thể sống được.
Sáng
hôm sau, Thẩm Quân Tắc sợ Tiêu Tinh ngủ nướng nên bảy rưỡi đã gọi điện thoại giục
cô dậy. Kết quả chỉ đổ một chuông đầu bên kia đã nhấc máy, hơn nữa nghe giọng
nói lanh lảnh thánh thót của cô hoàn toàn không giống như vừa ngủ dậy.
“A
lô, Thẩm Quân Tắc, tìm tôi có chuyện gì không?”.
“Cô
dậy sớm vậy sao?”. Thẩm Quân Tắc có chút kinh ngạc, không kìm được cất cao giọng
nói.
“Không
phải là tôi dậy sớm. Haizz, tôi không ngủ”. Tiêu Tinh ngừng lại một lát rồi giải
thích, “Hôm mà Kỳ Quyên sắp đi, chúng tôi nói chuyện thâu đêm. Hôm qua sau khi
từ sân bay về, tôi ngủ bù, ngủ một phát đến tận mười giờ tối, sau đó không ngủ
được nữa, kiên quyết thức đêm”.
“…
Thôi được”. Thẩm Quân Tắc thấy hơi đau đầu, “Lát nữa tôi qua đón cô”.
Kết
quả khi đến khách sạn, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Tinh, Thẩm Quân Tắc chỉ
muốn vo tròn cô nàng này, bóp nát rồi nặn lại.
Hai
mắt thâm quầng, nhìn rất thảm hại. Bố mẹ nhìn thấy dáng vẻ này chắc chắn sẽ sợ
hãi đến nỗi phát bệnh tim.
Thẩm
Quân Tắc gườm gườm nhìn cô, “Cô không biết trang điểm để che đi sao?”.
Tiêu
Tinh cười và nói: “Không kịp rồi, lên xe rồi nói. Đừng lo, vết thâm xuất hiện
sau khi thức đêm chỉ là tạm thời, một lúc sau sẽ hết. Dù sao thì chỉ có anh
nhìn thấy. Mà anh thì lại không bận tâm tôi xinh hay xấu, đúng không?”. Cô nói
rồi tự mở cửa lên xe, thắt chặt dây an toàn.
Dáng
vẻ ngờ nghệch của cô lúc thức dậy chỉ có anh có thể nhìn thấy? Đãi ngộ đặc biệt
này anh nên cảm thấy vinh dự sao?
Thẩm
Quân Tắc hoàn toàn không cảm thấy vinh dự, càng nhìn quầng thâm quanh mắt cô
càng tức giận. Anh sa sầm mặt xuống, không thèm nói gì mà khởi động xe.
Tiêu
Tinh ngồi ở ghế lái phụ, soi gương chiếu hậu rồi dụi mắt, quả nhiên quầng thâm
nhạt đi, sau đó cô lại lấy một đống đồ trong chiếc túi xách rồi bôi lên mặt.
Động
tác trang điểm của cô rất nhanh nhẹn, bôi kem lót, đánh phấn má, kẻ lông mày, kẻ
mắt, đánh mascara, từng bước từng bước rất đúng thứ tự, cuối cùng còn tô son,
mím môi, sau đó nhe răng cười trong gương, lúc ấy mới cất túi mỹ phẩm đi.
Thẩm
Quân Tắc bị nụ cười của cô làm cho sởn tóc gáy.
Có
điều, sau khi trang điểm xong, khuôn mặt của cô vừa trắng vừa mịn, đôi mắt to,
lông mày vừa dài vừa rậm, cái mũi xinh xắn, đôi môi màu hồng phấn khiến người
ta suy nghĩ vẩn vơ. Khuôn mặt này thật sự… rất xinh.
Thẩm
Quân Tắc nhìn cô, không kìm được cười nhạo: “Không ngờ cô cũng biết trang điểm.
Sau khi trang điểm trông rất giống người”.
Anh
thật sự rất bất ngờ, còn tưởng cô là cô nàng không bao giờ lớn, không hiểu chuyện
gì, chỉ biết ăn rồi ngủ.
Tiêu
Tinh mỉm cười và nói: “Những thứ này bình thường không dùng mấy, lúc gặp người
lớn, vì lễ phép nên phải trang điểm một chút, nếu không mẹ tôi biết sẽ mắng tôi
chết mất. Hơn nữa tôi không muốn mang mặt mộc đi gặp bố mẹ anh, bị họ coi thường,
những ngày tháng sau này cũng khó sống. Sau này còn phải tìm mọi cách để lấy
lòng bố mẹ anh. Ấn tượng đầu tiên mà không tốt thì đâu có được. Ngay cả bố mẹ
mình tôi còn không biết cách ứng phó nữa là”.
Thôi
được, nghe cô nói như vậy, cuối cùng trong lòng anh cũng thấy dễ chịu hơn một
chút. Ít ra cô nàng này cũng biết để lại ấn tượng tốt cho bố mẹ anh. Mặc dù cô
suy nghĩ cho tương lai của mình nhưng cũng coi như là gián tiếp suy nghĩ cho
anh, miễn cưỡng đạt yêu cầu.
Thẩm
Quân Tắc lái xe đưa Tiêu Tinh đến nhà họ Thẩm, dừng xe rồi mới nói: “Đến rồi”.
Tiêu
Tinh nhìn thấy cánh cửa sắt ấy, ngạc nhiên quay sang nhìn anh: “Lần trước chúng
ta gặp nhau ở đây, chẳng phải anh nói nhà họ Thẩm chuyển nhà rồi sao?”.
Thẩm
Quân Tắc ngượng ngùng sờ mũi, không biết nên trả lời thế nào.
Tiêu
Tinh trợn mắt lườm anh và nói: “Anh sợ tôi đoán ra thân phận của anh, cố tình lừa
tôi đến khách sạn? Lấy chuyển nhà làm cái cớ, thật là bỉ ổi”.
Thẩm
Quân Tắc ho một tiếng, bình tĩnh nói: “Cô muốn tính sổ cũng không vội tính hôm
nay. Sau này chúng ta từ từ tính”.
Tiêu
Tinh hấm hứ một tiếng rồi mở cửa xuống xe.
Quả
nhiên nhà họ Thẩm giống hệt tưởng tượng của cô. Trong vườn là những cây cổ thụ
cao chọc trời, ở giữa có một căn nhà ba tầng, dưới đất trải đá hoa xanh. Tiêu
Tinh có cảm giác, nơi đây lưu dấu lịch sử với bề dày mấy chục năm hưng thịnh
suy tàn của một đại gia tộc, vừa vào cửa đã khiến cô cảm thấy áp lực.
Cùng
Thẩm Quân Tắc vào phòng khách, bỗng chốc Tiêu Tinh bị cảnh tượng trước mắt làm
cho giật thót tim.
Ông
lão ngồi giữa sofa giống hệt lần trước đã gặp, tay cầm gậy ba toong, ngồi rất
ngay ngắn, trông rất có khí thế. Bên trái là một người phụ nữ khí chất cao quý
đang thư thái uống trà. Bên phải là một người đàn ông trầm tĩnh tay cầm cuốn tạp
chí. Chiếc sofa đơn bên cạnh còn có một người… Quân Tắc giả mạo đang tươi cười
gọt táo. Vừa nhìn thấy Tiêu Tinh, anh ta trượt tay, làm đứt vỏ táo.
Thẩm
Quân Tắc thấy Tiêu Tinh có chút căng thẳng, ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “Ông nội
tôi cô biết rồi, hai người kia là bố mẹ tôi, rất dễ nói chuyện, cô không cần
căng thẳng”.
Tiêu
Tinh gật đầu.
Thấy
mọi người trong phòng khách cũng phát hiện ra hai người, Thẩm Quân Tắc vờ ra vẻ
thân mật, vòng tay khoác vai Tiêu Tinh, đi đến trước ghế sofa, nói với mọi người:
“Bố, mẹ, đây chính là Tiêu Tinh”.
Tiêu
Tinh vội vàng cung kính cúi người: “Cháu chào ông! Cháu chào hai bác!”.
Thật
là ngoan… Thẩm Quân Tắc không kìm được thầm cho cô thêm vài điểm.
Bố
Quân Tắc nhìn Tiêu Tinh, mỉm cười và nói: “Tiêu Tinh đấy à, mấy năm không gặp,
cháu lớn quá, lại xinh hơn hồi nhỏ rất nhiều”.
“Hi
hi, thật ạ”. Tiêu Tinh gượng cười rồi xoa đầu. Cô không nhớ hồi nhỏ đã gặp người
này khi nào.
Mẹ
Quân Tắc nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng cũng nở nụ cười, “Lại đây ngồi, đừng
khách sáo”.
Chiếc
sofa đôi bên cạnh rõ ràng là đặc biệt dành cho hai người, Quân Tắc nắm tay Tiêu
Tinh ngồi xuống.
Sau
đó đột nhiên Thẩm Quân Tắc như làm trò ảo thuật, lấy một đống đồ trong túi,
“Ông, bố, mẹ, đây là quà Tiêu Tinh mang đến biếu mọi người”.
“Ôi,
đúng là cô bé ngoan”. Ông Thẩm không kìm được khen ngợi.
Không
ngờ Thẩm Quân Tắc là người cẩn thận đến vậy, ngay cả quà cũng chuẩn bị từ trước.
Tiêu Tinh hoàn toàn không nghĩ đến việc gặp người lớn phải mang quà…
Quay
đầu sang thì phát hiện Thẩm Quân Tắc vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh, cứ như là “chuyện này
không liên quan đến tôi”.
Thấy
mọi người khen ngợi không ngừng, lúc ấy Tiêu Tinh mới mỉm cười ngượng ngùng và
nói: “Mọi người đừng khách sáo ạ… Cháu chọn nhưng không biết mọi người có thích
không”.
“Thích
thích, cháu có tấm lòng như vậy chúng ta đã rất vui rồi”. Ông Thẩm nhìn Tiêu
Tinh với ánh mắt rất đỗi hiền từ, cười tít mắt và nói, “Tiêu Tinh à, cháu lấy
Quân Tắc đúng là phúc phận của Quân Tắc nhà chúng ta, sau này cháu là con dâu
nhà họ Thẩm rồi, người nhà cả không cần khách sáo. Nếu Quân Tắc dám ức hiếp
cháu, cháu cứ nói với ông. Ông sẽ giúp cháu xử lý nó”.
“…”.
Thẩm Quân Tắc giữ im lặng.
“Vâng
ạ”. Tiêu Tinh gật đầu, bỗng chốc cảm thấy hình tượng ông lão trở nên rực sáng lấp
lánh, ngay cả bộ râu vốn rất đáng sợ cũng trở nên đáng yêu.
Thẩm
Quân Kiệt thấy Tiêu Tinh nói chuyện vui vẻ với mọi người, mình cứ trốn tránh
mãi cũng không phải cách hay, đành phải nghiến răng, nở nụ cười rạng rỡ, “Hi
hi, xin tự giới thiệu, em là Thẩm Quân Kiệt, là cháu trai thứ ba của nhà họ Thẩm,
sau này phải nhờ chị dâu giúp đỡ”.
“Ai
là chị dâu của cậu!”. Tiêu Tinh lạnh lùng lườm anh ta.
Đột
nhiên cảm giác có ba luồng sáng mơ hồ ở bên cạnh hướng về phía mình, Thẩm Quân
Tắc cũng lén kéo tay áo của cô. Tiêu Tinh vội vàng tươi cười, khẽ nói, “Cái đó…
vẫn chưa kết hôn mà, cậu gọi như thế tôi thấy rất ngại”.
Thẩm
Quân Tắc và Thẩm Quân Kiệt nhìn nhau, hai người đều bị điệu bộ vờ ra vẻ e thẹn
của cô làm cho da đầu tê dại. Cả hai cùng rùng mình.
Ba
người lớn không biết chuyện, nghe cô nói vậy đều bật cười rồi gật đầu, rõ ràng
là càng thích cô hơn. Đặc biệt là ông Thẩm, cười đến nỗi “rách” cả miệng. Cô
cháu dâu e thẹn này thật đáng yêu…
“Đúng
đúng, vẫn chưa qua cửa mà. A Kiệt, cháu đừng nói lung tung làm Tiêu Tinh sợ!”.
Ông Thẩm gườm gườm nhìn Thẩm Quân Kiệt.
Thẩm
Quân Kiệt ấm ức trong lòng nhưng không dám bộc lộ ra ngoài, đành phải bực tức
cúi đầu gọt táo. Cháu làm chị ta sợ? Thôi xin, hoàn toàn ngược lại thì có! Ông
nội ơi, ông không biết sức sát thương của chị dâu khủng khiếp thế nào đâu!
Bố
Quân Tắc rất điềm tĩnh, mỉm cười nói: “Tiêu Tinh, cháu và Quân Tắc đã bàn bạc với
nhau khi nào chính thức kết hôn chưa? Ý kiến của bố mẹ cháu thế nào?”.
Tiêu
Tinh cười đáp: “Bố mẹ cháu nói tất cả đều do chúng cháu quyết định. Cháu… lúc
nào cũng được ạ. Cháu nghe Quân Tắc”.
Thẩm
Quân Tắc sững người, đột nhiên cô cho anh đặc quyền lớn như vậy, quả là khiến
anh quá đỗi ngạc nhiên.
“Tháng
sau ạ”. Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nói, “Vẫn còn mười mấy ngày nữa để chuẩn bị, thế
là đủ”.
Mười
mấy ngày? Anh ta sốt ruột như thế, có phải là sợ để tuột mất con mồi?
Mặc
dù Tiêu Tinh có chút ngạc nhiên nhưng lúc nãy đã đá bóng sang cho anh, không thể
hối hận được nữa, đành phải miễn gưỡng gật đầu trước ánh mắt phấn khích và mong
chờ của người nhà họ Thẩm.
“Thế thì… tháng sau ạ”.
Nét mặt của Tiêu Tinh có chút giống
với dũng sĩ đeo gông xiềng lên đoạn đầu đài.
Thẩm Quân Tắc không kìm được ghé
sát vào tai cô, khẽ nói: “Lấy tôi đau khổ lắm sao?”.
Tiêu Tinh gật đầu, cau mày nghĩ một
lúc rồi mới nói: “Đúng vậy, rất đau khổ”.
Thẩm Quân Tắc im lặng.
Nhẫn nhịn một lúc vẫn thấy không
cam tâm, anh khẽ nói: “Tôi cũng rất đau khổ. Cô phải hiểu rằng đối với tôi mà
nói, kết hôn với cô đúng là ác mộng…”.
“Vì thế, anh thích tự ngược đãi
mình sao? Đi một vòng tròn chính là để kéo mình vào cơn ác mộng?”. Tiêu Tinh tò
mò hỏi.
Lần này thì Thẩm Quân Tắc thật sự
không nói được lời nào.