Cùng ta vui vẻ được không - Chương - 40

Đại hội võ lâm (nhất)

“Thục Sơn của các người cũng là môn phái lớn trên
giang hồ. Nay đến Cao Ngạo sơn lại lập chưởng môn mới cũng nên thông báo cho võ
lâm đồng đạo a.”

Đệ tử Thục Sơn vừa mới luyện kiếm xong, người đói
người mệt, sốt ruột ăn điểm tâm, nghe Diêu Kim nói thế đều ngừng đũa nhìn nhau,
cuối cùng đều nhìn về Hàn Tùng Lạc. Hàn Tùng Lạc già dặn nói: “Nghe theo chưởng
môn.”

Trong lòng Lâm Thiên Hàn cười thàm, tiểu tử này lại
tin tưởng Liên Tống như vậy.

Liên Tống đang bưng cháo thổi thổi nghe Hàn Tùng Lạc
ném câu chuyện sang cho nàng thì dừng lại suy nghĩ: “Tin tức đương nhiên phải
thông báo. Nhưng mà trên giang hồ người thông thạo tin tức có rất nhiều, nói
không chừng chuyện của chúng ta đã sớm lan truyền ra ngoài. Thục Sơn nay chỉ
còn vài đứa nhỏ nên chắc giang hồ cũng không để ý, yên lặng vẫn tốt hơn.”

Diêu Kim muốn náo nhiệt, hắn yên lặng đã đủ rồi. Hắn
chụp chiếc đũa nói: “Cho dù không thông báo thiên hạ, Thục Sơn các người thay đổi
chưởng môn, vẫn nên làm nghi thức gì đó. Ta thấy các người nên làm yến hội mời
bạn hữu giang hồ đến cho náo nhiệt.”

Liên Tống đang định không đồng ý, Lâm Thiên Hàn đã
nói trước: “Liên Tống dù sao cũng là nữ. Trên giang hồ, trừ bỏ phái Thương Ngô
cùng phái Hằng Sơn thì chưa bao giờ từng có nữ tử làm chưởng môn. Lại nói, nàng
là một cô nương lớn như thế, dẫn dắt bang hội còn chưa dứt sữa…”

Nghe được bốn chữ còn chưa dứt sữa, đệ tử Thục Sơn đều
ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Thiên Hàn.

Lâm Thiên Hàn làm như vô tình nói tiếp: “Trên giang
hồ có người cũng rất bảo thủ, khẳng định sẽ chỉ trích Thục Sơn, làm thế này
không phải giống như khiêu khích đám người bảo thủ kia sao. Vẫn là nên quên đi,
yên lặng tốt hơn.”

Lâm Thiên Hàn nói có rất có lý, mọi người cũng đều
nhất trí.

Trong lòng hiểu rõ nhưng vẫn mất hứng, than thở nói:
“Xem ra những ngày lành của lão nương còn thật lâu mới đến a…”

Nhưng mà, một tháng sau, ngày lành của hắn đã đến.

Bọn họ vẫn chưa mang tin tức phái Thục Sơn lên định
cư ở Cao Ngạo sơn lan truyền, tiến lên núi cũng có hai ba người, phần lớn là
nghe tiếng trên giang hồ đây là nơi không ai đặt chân nên muốn đến để kiếm lời,
lại bị Diêu Kim nấp ở gần đó trêu đùa vài lần, bọn họ liền mặt mày xám xịt mà
xuống núi.

Hơn một tháng, Liên Tống đã luyện “Thất tu kiếm
pháp” hoàn hảo. Trong bảy đệ tử của Thục Sơn chỉ có Hàn Tùng Lạc là có võ công
tốt hơn chút. Hiên Viên Bất tán thưởng hắn có tư chất bất phàm, nguyện ý chỉ hắn
mấy chiêu. Nhưng Hàn Tùng Lạc không chịu nhận sự chỉ dạy của người ngoài, một
lòng tự mình luyện, chỉ khi Liên Tống nói vào vài câu hắn mới nghe.

Diêu Kim thường cười nói với Liên Tống: “Thật ra hắn
cũng ngu ngốc giống ngươi năm đó.”

Nhớ lại năm đó, Liên Tống cảm thấy như đã qua một kiếp.

Ngày nọ, ở dưới chân núi có một vị hòa thượng tự
xưng là chân tăng của Thiếu Lâm, vội tới truyền tin cho chưởng môn của Thục
Sơn, nhưng tăng nhân kia có việc vội nên chỉ đưa thư đến rồi liền đi.

Trên thư chỉ có vài câu ngắn gọn, Thiếu Lâm muốn ba
ngày sau tết Trung Nguyên tổ chức đại hội võ lâm, đề cử tân minh chủ. Hy vọng
võ lâm đồng đạo đều tới tham gia.

Khi Liên Tống xuống núi thường nghe được tin tức
Giáo chủ Hồng Liên Giáo hôm nay thế nào hôm qua như thế nào. Các môn phái dưới
sự uy hiếp của Hồng Liên Giáo không khuất phục thì trốn đi xa, chỉ có Thiếu Lâm
trấn giữ võ lâm, lù lù bất động. Lần này Thiếu Lâm hành động cấp bách như thế
xem ra là tình thế đã rất gấp.

Liên Tống quyết định sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát
đi Thiếu Lâm. Buổi chiều, có một vị khách đến. Diêu Kim vừa thấy người này đã
nhảy ra đón tiếp.

“Lão Vạn, ngươi đã về rồi.” Diêu Kim cười đến mức thịt
trên mặt dồn lại: “Có mang rượu thịt ngon cho chúng ta không?”

Ngàn Vạn Lý mang mặt nạ sắt, chỉ lộ ra hai con mắt.
Hắn ném một cái túi lớn cho Diêu Kim. Diêu Kim vui mừng tiếp nhận. Liên Tống
cũng đến chào hỏi, Ngàn Vạn Lý lại không để ý đến nàng.

Diêu Kim nói nhỏ ở bên tai nàng: “Hắn vì Tiểu Tô mà
giận chó đánh mèo lên người ngươi. Không cần để ý đến hắn.”

Liên Tống không nói gì nữa, tự đi chuẩn bị mọi thứ
cho ngày mai ra đi.

Hiên Viên Bất thương lượng với mọi người, quyết định
đại hội võ lâm bao nhiêu năm mới có một lần thế này nhất định phải đi, nhưng
đương nhiên họ sẽ không đồng hành với Thục Sơn. Dù sao họ cũng từng là ma giáo,
đi cùng Thục Sơn nhất định mang đến rất nhiều phiền toái, chuẩn bị xuất phát
trước Liên Tống một bước.

Ngàn Vạn Lý là cao thủ dịch dung, trước khi xuống
núi, hắn liền hóa trang cho mọi người, trở thành thương nhân bình thường.

Liên Tống mang theo đệ tử đến cửa, nàng nói ở bên
tai Tiểu Thất mấy câu. Tiểu Thất chạy đến bên cạnh Ngàn Vạn Lý cười hì hì nói:
“Gia gia, râu của người thật dài a.”

Ngàn Vạn Lý tuy ý chí sắt đá, nhìn thấy đứa nhỏ đáng
yêu như vậy trong lòng cũng mềm đi, vuốt râu cười với Tiểu Thất. Tiểu Thất nói
câu Liên Tống đã dạy: “Trên mặt gia gia dán cái gì thật là lạ, cũng cho cháu một
cái được không?”

Khóe miệng lạnh lùng của Ngàn Vạn Lý nhếch lên: “Là
chưởng môn của cháu bảo tới hỏi ta sao?”

Tiểu Thất ngu ngốc nói: “Chưởng môn dặn cháu nói là
do cháu muốn.”

Liên Tống ở bên cạnh ôm trán trợn trắng mắt, nàng thấy
Ngàn Vạn Lý lại lấy hộp dụng cụ ra. Nàng kinh ngạc nhìn qua, Ngàn Vạn Lý nhìn
nàng nói: “Có cái gì thì trực tiếp nói với ta, không nên làm phiền đứa ngốc
kia.”

Liên Tống sờ sờ cái mũi ngượng ngùng cười: “Chỉ là
muốn mượn của người vài thứ để dùng thôi.”

Ngàn Vạn Lý nói: “Ta không có nhỏ nhen như vậy.
Ngươi muốn cái gì ta sẽ cho ngươi. Nhưng mà ta nghĩ ngươi không cần dùng.”

“Chỉ giáo cho?”

“Hiện nay, trên võ lâm hiện nay những người từng thấy
qua mặt ngươi hầu như đã bị Kim Nhật Lãng giết hết. Ngươi đã quên ngày đó phái
Thanh Y từng phái người đi bắt ngươi, để người ta nhận khuôn mặt mà hắn còn nhận
sai sao?”

“Ngươi làm sao có thể biết?”

“Ngày đó người ở trong phòng giúp bọn họ làm người
giả mạo ngươi là ta.”

“Ngươi thật sự là...” Liên Tống vốn định nói cái
tính thấy chết cũng không cứu của hắn đã thành tánh. Nhưng nghĩ lại tính tình của
hắn vốn kỳ lạ, nên lười nói nữa.

Ngàn Vạn Lý thừa nhận: “Tính tình ta là như thế, người
không quan hệ với ta, cho dù chết trước mặt ta ta cũng không quan tâm.”

Liên Tống quay lưng lè lưỡi.

“Nha đầu.” Ngàn Vạn Lý hạ thấp âm thanh nói với
nàng: “Hiện tại người trên võ lâm biết ngươi không nhiều lắm. Ngươi có thể công
khai mà đi. Nhưng mà dù sao ngươi cũng là chưởng môn của Thục Sơn, trong lúc tụ
hội nhất định võ lâm sẽ chú ý đến ngươi. Thân phận yêu nữ của ngươi sớm hay muộn
cũng bị tố giác, tự giải quyết cho tốt đi.”

Đám người Hiên Viên Bất rời đi, ngày kế, Liên Tống
cũng đi.

Nàng mặc nam trang như bình thường, nhưng không dịch
dung. Có lẽ quả thận không ai có thể nhận ra nàng.

Đường từ Cao Ngạo sơn đến Thiếu Lâm Tự đường xá xôi.
Bọn họ mất hai ngày đi ra khỏi Trữ Châu, đến giao giới giữa hai phủ là một vùng
hoang sơ, đêm đó chỉ có thể ở tạm trong ngôi miếu đổ nát. Đi được ba ngày, rốt
cuộc cũng đi đến một vùng náo nhiệt, nhìn thấy người ở, ngửi được khói lửa.
Liên Tống tìm một khách điếm đặt chân. Vì không muốn người ta chú ý nên nàng
cúi đầu đi sau các đệ tử, vào đại sảnh liền ngồi vào bàn ở góc. Tuy rằng như thế,
một hàng thiếu hiệp áo trắng nối đuôi nhau đi vào vẫn khiến vài người xung
quanh ngẩng đầu nhìn. Vài nhân sĩ giang hồ âm thầm đoán thân phận của bọn họ.

Trong đó có người nói: “Xem họ mặc đồ như thế, có
chút tương tự như Huyền Tông Môn khi đó.”

“Nói Huyền Tông Môn làm gì a, chết hết rồi.” Tên còn
lại ngữ khí tức giận nói: “Lúc này Thiếu Lâm mở đại hội võ lâm, là khiêu chiến
công khai với Hồng Liên Giáo. Chúng ta đi lần này có thể nói là tập trung lực
lượng để tiêu diệt Hồng Liên Giáo. Nhưng nếu không thể tiêu diệt, chỉ sợ cũng sẽ
bi thảm như Huyền Tông Môn.”

“Đừng bi quan vậy.” Người khi nãy lại nói: “Đến lúc
đó chúng ta sống chết mặc bây, chờ thế cục đã định thì quyết định gia nhập bên
sống sót. Chúng ta chỉ là phái nhỏ, không thù hận với Hồng Liên Giáo, chỉ mong
được giữ mình.”

Liên Tống dựng thẳng lỗ tai nghe bên ngoài nói chuyện,
Tiểu Thất thấy nàng không động đũa liền ân cần gấp cái chân gà cho nàng nói:
“Chưởng môn, ăn a.”

Thanh âm của đứa nhỏ trong trẻo lập tức bị người
xung quanh nghe rõ ràng.

Vài vị đại hán thô lỗ mang đao tinh tế nhìn Liên Tống,
nhận ra nàng là nữ, phát ra tiếng cười quỷ dị với nhau: “Giờ chuyện gì cũng thấy
a, một người đàn bà nhỏ thống lĩnh vài đứa tiểu tử rêu rao khắp nơi, haha, đây
là một phục bảy hay bảy phục vụ một a, ở Túy Hồng Lâu cũng chưa thấy qua thể loại
đa dạng thế này, hắc hắc…”

Hàn Tùng Lạc tức giận vỗ bàn đứng lên.

Liên Tống giữ chặt tay hắn, nói với hắn một chữ nhẫn.

Hàn Tùng Lạc nắm chặt nắm tay, chịu đựng tức giận ngồi
xuống.

Bọn kia lại được một tấc tiến thêm một thước: “Cư
nhiên lại sợ nữ nhân a, xem ra ván này là một bảy người phục vụ một người rồi.”

Đệ tử Thục Sơn nghe xong không thể nhịn được nữa đều
đứng lên.

Liên Tống đè người này lại ấn người kia xuống đều
không được, lúc này Tôn Giai Định là người nhảy ra trước.

Đại hán đã sớm có chuẩn bị, Tôn Giai Định còn chưa tới
gần, đao của bọn họ đã từ bốn phương tám hướng chém tới.

“Giai Định, cẩn thận!” Liên Tống quát to một tiếng,
rút mấy chiếc đũa bắt tới trên mặt đao của mấy đại hán. Vài tiếng leng keng
vang lên, bọn đại hán rút lui ba bước, toàn bộ đao trong tay đều bị đũa bắn bay
ra ngoài.

Toàn bộ đại sảnh, người đứng người ngồi, toàn bộ đều
khiếp sợ. Mà Liên Tống khiếp sợ cũng không thua gì bọn họ. Nàng chưa từng nghĩ
bản thân mình dưới tình thế cấp bách lại có thể phát ra nội lực lớn như vậy.
Xem ra “Thất Tu kiếm pháp” còn cao thâm hơn những gì nàng biết, không chỉ là
gia tăng nội lực đơn giản như vậy.

Thấy thần lực như thế mọi người không ai dám tiến
lên nữa. Bọn đại hán nhặt đao chạy cuống quít. Hai người nói chuyện khi nãy
đánh giá bàn của đám thiếu niên áo trắng một lần nữa.

Một người nói: “Ngươi nói xem bọn họ là môn phái
nào?”

Một người khác nói: “Ta nghe nói thư sinh nhiều mặt
Giang Tài Lang vừa bị người ta bắt giao cho quan phủ, bắn hắn là phái Thục Sơn.
Ta còn nghe nói Ác Đại Thông có ý cướp “Thiên ngoại phi tiên”, không ngờ tới lại
bị người của Thục Sơn giết ở trên thuyền. Thi thể hắn trôi nổi trên biển ba
ngày mới bị người ta phát hiện. Hai sự kiện này đều liên quan đến một cô nương.
Cùng lúc đó, yêu nữ Liên Tống mới sống lại kia lại không có tin tức.”

“Ý tứ của ngươi...”

“Ý của ta là...”

Hai người nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía Liên Tống,
lại nhìn nhau, sau đó đột nhiên đồng thời đứng dậy, thả bạc vụn trên bàn rồi bỏ
chạy.

Liên Tống nghe được tiếng lau bàn ghế bén nhọn thì
ngẩng đầu lên nhìn đã thấy hai người giang hồ kia chạy như gặp phải quỷ, khi chạy
đi còn hoảng sợ liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng lập tức biết thân thế của nàng
có thể đã bị bại lộ.

Tôn Giai Định cũng đã nhìn ra, hổ thẹn nói: “Chưởng
môn, thực xin lỗi, là do ta không nhẫn nhịn.”

Liên Tống an ủi hắn, nói: “Không phải lỗi của ngươi.
Thân phận của ta sớm muộn gì cũng bị vạch trần, là các ngươi bị ta liên lụy a.”

Hàn Tùng Lạc mở miệng muốn nói gì đó, nhanh thanh âm
thanh thúy của Tiểu Thất đã vang lên trước: “Chưởng môn mới không có liên lụy đến
chúng ta đâu. Khi ở trên thuyền, nếu không phải chưởng môn cho chúng ta uống
máu, nói không chừng chúng ta đã sớm chết. Mạng của chúng ta đều là của chưởng
môn, không có gì là liên lụy hay không liên lụy.”

Liên Tống có chút không thể tin được nói: “Ngươi chỉ
là một tiểu hài tử, sao có thể nói được như vậy, ta thật cảm động nha.”

Tiểu Thất cười hớ hớ nói: “Ta nói thật thôi. Nga,
còn nữa, ta không nhỏ, ta đã chín tuổi rồi. Chưởng môn đừng xem ta là tiểu hài
tử.”

Liên Tống cười toe toét: “Được được được, không gọi
ngươi là tiểu hài tử, gọi là tiểu ca nhi có được không?”

“Tiểu ca nhi?” Tiểu Thất chưa từng nghe qua xưng hô
này, còn thật sự suy nghĩ có thể gọi thế này hay không.

Hàn Tùng Lạc lại biết Liên Tống trêu ghẹo Tiểu Thất,
nếu là trước kia hắn sẽ tức giận, nhưng hiện tại hắn hiểu rõ, Liên Tống tuy là
cô nương nhưng có tính không kiềm chế như nam tử, mặc kệ nàng đi.

Ăn xong bữa tiệc, bọn họ ngủ lại ở khách điếm, ngày
hôm sau lại khởi hành.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3