Con trai thần Neptune - Phần 16
XVI. PERCY
BUỔI ĂN TRƯA Y NHƯ TIỆC TANG LỄ. Mọi người cắm cúi ăn.
Tất cả đều ăn trong im lặng. Một số người đặc biệt vui vẻ. Những trại viên khác
cứ liếc nhìn Percy như thể cậu là một xác chết danh dự.
Reyna đọc một bài diễn văn ngắn gọn chúc họ may mắn.
Octavian lại xé ruột một con thú nhồi bông Beanie Baby và thông báo về các điềm
báo nguy hiểm cùng khoảng thời gian gian nan sắp tới, tuy nhiên
, lại dự báo rằng trại sẽ được cứu nguy bởi một anh
hùng bất ngờ (mà tên của người đó chắc chắn là OCTAVIAN). Sau đó, các trại viên
khác rời nhà ăn để tham dự các lớp học buổi chiều – đấu kiếm, lớp dạy tiếng
Latinh, đánh trận giả với các con ma, huấn luyện đại bàng và một tá các hoạt động
khác nghe khá khẩm hơn nhiều so với một nhiệm vụ mang tính tự sát. Percy theo
sau Hazel và Frank vào doanh trại để thu xếp đồ đạc.
Percy không có nhiều đồ lắm. Cậu đã dọn dẹp ba lô từ
sau chuyến đi phía nam và giữ lại phần lớn đồ mua ở Chợ Giảm Giá. Phòng hậu cần
cấp thêm cho cậu một quần jeans mới và thêm một cái áo phông tía, ít rượu
thánh, bánh thánh, đồ ăn vặt, một ít tiền của người phàm và dụng cụ cắm trại.
Lúc ăn trưa, Reyna đã đưa cho cậu một cuộn giấy giới thiệu từ pháp quan và viện
nguyên lão. Giả sử như trong chuyến hành trình có gặp cựu binh nào của quân
đoàn thì người đó sẽ giúp họ nếu họ đưa lá thư ra. Cậu cũng giữ lại chiếc vòng
cổ bằng da với những hạt đất sét, chiếc nhẫn bạc và tấm thẻ giai đoạn thử
thách, dĩ nhiên là có cả thanh Thủy Triều đã sẵn sàng trong túi quần. Cậu gấp
chiếc áo phông màu cam rách te tua và để nó lại trên giường.
“Tôi sẽ quay lại,” cậu nói. Cậu thấy mình hơi ngốc
khi nói chuyện với một chiếc áo phông, nhưng đúng là cậu đang nghĩ đến Annabeth
và cuộc sống trước đây của mình. “Tôi sẽ không đi mất đâu. Nhưng tôi phải giúp
những người này. Họ đã đón nhận tôi. Họ đáng được sống sót.”
May mà chiếc áo phông đã không trả lời cậu.
Một trong số những người bạn cùng phòng, Bobby, đưa
họ đến ranh giới thung lũng trên lưng con voi Hannibal. Từ trên đỉnh đồi, Percy
có thể quan sát toàn cảnh bên dưới. Con sông Tiểu Tiber uốn khúc quanh co qua
các bãi cỏ vàng xuộm, nơi đàn kỳ lân đang gặm cỏ. Những ngôi đền và quảng trưởng
của Rome Mới lấp la lấp lánh trong ánh nắng. Trên Cánh đồng Thần Mars, các công
binh đang chăm chỉ kéo xuống những gì còn sót lại của pháo đài đêm hôm trước và
lắp đặt các chướng ngại vật dành cho trò bắn cầu lửa. Một ngày bình thường của
Trại Jupiter – nhưng ở đường chân trời phía bắc, những đám mây bão đang tụ hợp
lại. Bóng râm di chuyển dọc ngang khắp ngọn đồi, và Percy mường tượng ra khuôn
mặt của Gaea đang dần tiến đến gần sát hơn.
Hãy làm việc với tôi trong tương lai, Reyna đã nói.
Tôi muốn cứu lấy trại.
Nhìn xuống thung lũng, Percy hiểu tại sao cô lại
quan tâm đến nơi này nhiều như thế. Dù chỉ là người mới với Trại Jupiter, cậu vẫn
có một khao khát mãnh liệt muốn bảo vệ lấy vùng đất này. Một chỗ trú ẩn an
toàn, nơi các á thần có thể xây dựng cuộc sống – cậu muốn điều đó trở thành một
phần tương lai của mình. Có thể nó sẽ không giống như cách Reyna đã tưởng tượng,
nhưng cậu có thể chia sẻ nơi này với Annabeth...
Họ leo xuống khỏi mình voi. Bobby chúc họ thượng lộ
bình an. Hannibal dùng vòi cuốn cả ba người lại. Rồi dịch vụ taxi voi quay đầu
đi về phía thung lũng.
Percy thở dài. Cậu quay sang Hazel và Frank, cố nghĩ
ra điều gì đó vui vẻ để nói.
Một giọng nói quen thuộc vang lên, “vui lòng trình
phù hiệu cá nhân nào.”
Một bức tượng Terminus xuất hiện ở đỉnh đồi. Khuôn mặt
bằng đá hoa cương của vị thần cau lại đầy cáu kỉnh. “Thế nào? Nhanh lên!”
“Lại là ông sao?“ Percy hỏi. “Tôi nghĩ ông chỉ bảo vệ
cho thành phố thôi chứ.”
Terminus nạt nộ. “Rất vui được gặp ngươi lần nữa,
Ngài Lờ Luật. Thường thì, đúng thế, ta canh giữ thành phố, nhưng với những chuyến
đi quốc tế, ta muốn thực hiện thêm một vài thủ tục an ninh tại các ranh giới của
trại. Trên thực tế thì ngươi phải có mặt tại đây hai tiếng trước giờ khởi hành,
ngươi biết chưa. Nhưng không sao, chúng ta sẽ làm điều đó ngay bây giờ. Giờ
thì, tới đây để ta kiểm tra thân thể“Nhưng ông không có...” Percy ngừng lại. “Ừ,
được thôi.”
Cậu đứng cạnh bức tượng không tay. Terminus dùng
tinh thần lực để kiểm tra cặn kỹ.
“Có vẻ như cậu hợp lệ,” Terminus tuyên bố. “Cậu có
muốn khai báo gì không?”
“Có,” Percy nói. “Tôi phải nói rằng chuyện này thật
ngu ngốc.”
“Hừm! Bảng tên của tân binh trong giai đoạn thử
thách: Percy Jackson, Đội quân Số Năm, con trai thần Neptune. Duyệt, đi đi.
Hazel Levesque, con gái thần Pluto. Duyệt. Có ngoại tệ hay, ây hèm, kim loại
quý nào để khai báo không?”
“Không,” cô lầm bầm.
“Cô có chắc không?” Terminus hỏi. “Vì lần cuối
cùng...”
“Không!”
“Ồ, đây là một nhóm gắt gỏng,” vị thần nói. “Những
người lên đường thực hiện nhiệm vụ! Luôn vội vã nhỉ. Giờ, để xem nào – Frank
Trương. A! Đội trưởng? Làm tốt lắm, Frank. Và mái tóc đó thật hợp luật. Ta chấp
thuận! Trong trường hợp này các ngươi có thể đi rồi đấy, Đội trưởng Trương. Hôm
nay cậu có cần hướng dẫn nào không?”
“Không. Không, tôi đoán là không.”
“Chỉ cần đi về phía nhà ga tàu điện cao tốc BART,”
dù sao thì Terminus cũng đã lên tiếng. “Đổi tàu ở phố Mười hai bến Oakland. Các
cậu phải đến Ga Fruitvale. Từ đó, các cậu có thể đi bộ hoặc đón xe buýt đến
Alameda.”
“Các ông không có tàu BART ma thuật hay đại loại thế
sao?” Percy hỏi.
“Các chuyến tàu ma thuật!” Terminus chế giễu. “Cậu rồi
sẽ muốn một lối đi riêng và chỗ ngồi hạng thương gia nữa nhỉ. Thượng lộ bình an
nhé, và cẩn thận với Polybotes đấy. Nói về những kẻ xem thường luật pháp thì –
hừ! Ta ước gì ta có thể trực tiếp bóp cổ hắn.”
“Chờ đã... ai cơ chứ?” PercyTerminus trưng ra nét mặt
căng thẳng, như thể ông đang gập hai bắp tay không tồn tại của mình lại. “À, ừm.
Chỉ là hãy cẩn thận với hắn. Ta nghĩ là hắn có thể ngửi thấy mùi con trai thần
Neptune khi ngươi ở cách hắn một dặm đấy. Giờ thì đi đi. Chúc may mắn!”
Một lực vô hình đá họ văng qua đường ranh giới. Khi
Percy ngoái nhìn lại, Terminus đã biến mất. Thật ra là toàn bộ thung lũng biến
mất. Đồi Berkeley dường như chẳng còn bóng dáng của trại La Mã.
Percy nhìn các bạn mình. “Có ý kiến gì về những điều
Terminus nói không? Hãy trông chừng... thứ gì đó liên quan đến chính trị hay gì
gì đó?”
“Pô-líp-ừ-quấy rầy sao?” Hazel phát âm cái tên thật
cẩn thận. “Em chưa bao giờ nghe nhắc đến kẻ đó.”
“Nghe giống một cái tên Hy Lạp,” Frank nói.
“Điều đó giúp chúng ta giới hạn được người có liên
quan.” Percy thở dài. “Ừm, chúng ta chắc chắn sẽ xuất hiện trên hệ thống dò tìm
mùi của mỗi một con quái vật trong vòng tám ki-lô-mét. Tốt hơn hết chúng ta nên
lên đường thôi.”
Họ mất hai giờ mới đến được các vũng tàu đậu ở
Alameda. So với vài tháng trước của Percy, chuyến đi khá nhẹ nhàng. Không một
con quái vật nào tấn công. Chẳng ai nhìn Percy như thể cậu là một đứa trẻ lang
thang không nhà không cửa.
Frank cất ngọn giáo, cung và ống tên trong một chiếc
túi dài dùng cho các ván trượt tuyết. Thanh kiếm kỵ binh của Hazel được quấn
trong một tấm drap giường và đeo sau lưng cô. Cả ba người trông như những học
sinh trung học bình thường đang trên đường đi dã ngoại qua đêm. Họ đi đến ga
Rockridge, mua vé bằng tiền của người phàm và lên tàu tốc hành BART.
Họ xuống ở ga Oakland. Họ phải đi bộ qua vài khu vực
dân cư tồi tàn, nhưng chẳng ai làm phiền họ. Bất cứ khi nào những thành viên của
băng nhóm côn đồ địa phương tiến đến đủ gần để nhìn vào mắt Percy, chúng đều
nhanh chóng quay người bỏ đi. Cậu đã tập luyện thành thạo ánh mắt của loài sói
trong hơn vài tháng qua – một cái nhìn thể hiện rõ: Dù cho ngươi nghĩ mình xấu
xa đến thế nào đi chăng nữa, ta vẫn ghê gớm hơn đấy. Sau khi siết chết lũ quái
vật biển và dùng xe chẹt qua hai ả gorgon, Percy chẳng sợ gì lũ du côn. Và khá
chắc chắn một điều rằng chẳng còn gì trong thế giới của loài người khiến cậu sợ
chết khiếp nữa.
Trong buổi chiều muộn ngày hôm đó, họ đã đến được
các vũng tàu đậu ở Alameda. Percy nhìn ra Vịnh San Francisco ở phía xa xa kia
và hít vào luồng không khí mằn mặn vị muối biển. Ngay lập tức cậu cảm thấy khá
lên nhiều. Đây là lãnh địa của cha cậu. Cho dù phải đối đầu với bất cứ thứ gì
đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ có lợi thế hơn chừng nào họ còn ở trên biển.
Hàng tá thuyền bè đang neo lại trong vũng – có đủ loại,
từ những chiếc du thuyền dài mười lăm mét đến những thuyền đánh cá dài ba mét.
Cậu liếc tìm nơi đậu của một con tàu lớn đầy ma thuật nào đó – một chiếc thuyền
chiến cổ ba tầng chèo chẳng hạn, hoặc là một chiến thuyền có hình đầu rồng mà cậu
đã nhìn thấy trong các giấc mơ.
“Ừm... các cậu có biết chúng ta cần tìm cái gì
không?”
Hazel và Frank lắc đầu.
“Em còn không biết là chúng ta có một chiến hạm.” Giọng
Hazel nghe như thể cô ước gì chẳng có chiếc tàu nào ở đây cả.
“Ồ...” Frank chỉ tay. “Hai người có nghĩ...?”
Ở cuối bãi đậu tàu là một con thuyền bé tí teo như một
chiếc xuồng hơi, được phủ một tấm vải dầu màu tía. Dọc theo tấm bạt là dòng chữ
S.P.Q.R được thêu bằng chỉ vàng đã bạc màu.
Sự tự tin của Percy trở nên dao động. “Không đùa chứ.”
Cậu dỡ tấm vải bạt xuống, hai tay tháo các nút thắt
thành thạo như thể cậu đã làm điều đó trong suốt cả đời. Ở bên dưới là một chiếc
thuyền có mái chèo bằng thép cũ kỹ mà chẳng có lấy một cái mái chèo. Một mũi
thuyền được sơn màu xanh dương đậm, nhưng phần thân thì bị hắc ín và muối bám
vào nhiều đến nỗi trông cứ như một vết thâm cực lớn trên con thuyền.
Ở đầu mũi thuyền, từ Hòa Bình khắc bằng vàng vẫn còn
đọc được. Đôi mắt bằng sơn buồn bã nhìn xuống mặt nước, như thể con thuyền sắp
đi ngủ vậy. Trên thuyền có hai băng ghế dài, vài miếng bùi nhùi, một cái thùng
làm lạnh cũ và một đống dây thừng xơ xác với đầu dây được cột chặt vào nơi bỏ
neo. Một túi nhựa và hai lon Coca Cola rỗng nổi lềnh bềnh trên mặt nước nổi
váng cao hơn vài phân so với đáy
“Hãy nhìn xem,” Frank nói. “Chiến hạm của người La
Mã vĩ đại đấy.”
“Chắc có nhầm lẫn gì thôi,” Hazel nói. “Đây là một
chiếc thuyền mành cơ mà.”
Trước mặt Percy hiện ra hình ảnh Octavian đang cười
nhạo họ, nhưng cậu quyết định không để việc đó làm mình ngã gục. Hòa Bình vẫn
là một con thuyền. Cậu nhảy lên thuyền và nó kêu răng rắc như đáp lại sự hiện
diện của cậu. Cậu nhặt hết rác bỏ vào thùng làm lạnh và đặt lên ụ tàu. Cậu ra lệnh
cho nước bẩn chảy tràn ra ngoài qua hai bên thành thuyền. Rồi cậu chỉ vào miếng
bùi nhùi và nó bắt đầu bay khắp mặt sàn, cọ và đánh bóng nhanh đến nỗi mặt thép
cũng phải bốc khói. Khi xong việc, con thuyền trở nên vô cùng sạch sẽ. Percy chỉ
tay vào dây thừng, và nó tự động cởi nút thắt.
Không có mái chèo, nhưng điều đó chẳng hề hấn gì.
Percy có thể khẳng định rằng con thuyền đã sẵn sàng di chuyển, chỉ còn đợi lệnh
từ cậu mà thôi.
“Nó sẽ làm được,” cậu nói. “Nhảy lên nào.”
Hazel và Frank nhìn hơi sửng sốt, nhưng họ leo lên
thuyền. Hình như Hazel vô cùng sợ hãi. Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Percy
tập trung, và con thuyền lướt khỏi vũng đậu.
Juno đã đúng, ngươi biết đấy. Giọng nói ngái ngủ của
Gaea thì thầm trong đầu Percy khiến cậu giật mình, dẫn đến việc con thuyền cũng
lắc lư theo. Ngươi có thể chọn một cuộc sống mới ở đại dương. Ở đó, ngươi sẽ được
an toàn. Giờ thì quá muộn rồi. Ngươi đã chọn con đường đau khổ và bất hạnh. Hiện
tại, ngươi là một phần trong kế hoạch của ta – con tốt nhỏ bé quan trọng.
“Ra khỏi thuyền của tôi ngay,” Percy gầm lên.
“Ừ, gì thế?” Frank hỏi.
Percy chờ đợi, nhưng giọng nói của Gaea im bặt.
“Chẳng có gì,” cậu nói. “Hãy xem con thuyền có mái
chèo này làm được những gì.”
Cậu hướng con thuyền về phía bắc, và rất nhanh, họ
lao đi với vận tốc mười ải lý một giờ, tiến thẳng về phía Cây cầu Cổng Vàng.

