Phu quân là thái giám tổng quản - Chương 164 - 166
Chính văn Chương 164: Ngọn nguồn rối loạn
Sau đó nói với Linh Lan: “Linh Lan, ngươi nói vế này nên đối thế nào?”
Linh
Lan đi đến bên cạnh bàn, nhìn vế trên, lại đi ra ngoài nhìn nhìn, trên
mặt vui sướng, viết: ‘Thanh sơn bất lão, nhậm đình tiền hoa.’
Cầu Mộ Quân rất cao hứng, không ngờ nàng có thể đối được thật, lại viết: ‘Thúy dược hồng hành kỷ phiên phong vũ.’
Lần này Linh Lan đối rất nhanh, viết mấy chữ: ‘Hoàng hoa lục cúc dư cá sương thiên.’
Thấy
nàng đối đáp dễ dàng, Cầu Mộ Quân cố gắng suy nghĩ lâu hơn, lại viết
xuống một vế: ‘Phong phong vũ vũ, ái ái hàn hàn, xử xử tầm tầm.’
Linh Lan suy nghĩ trong chốc lát, viết: ‘Hoa hoa thảo thảo……’
“Không
đúng không đúng, sai rồi.” Nàng gạch mấy chữ ‘hoa hoa thảo thảo’, viết
lại xuống phía dưới: ‘Oanh oanh yến yến, hoa hoa diệp diệp, khanh khanh
mộ mộ hướng hướng.’
Không
ngờ nàng vẫn đối được, Cầu Mộ Quân cầm lại tờ giấy đang chuẩn bị viết,
nhưng thấy tờ giấy đã viết kín, lại lấy tờ giấy khác ra, đẩy tờ giấy cũ
sang bên cạnh, không ngờ tờ giấy kia lại rơi xuống kẽ hở giữa thư án và
tường. Cầu Mộ Quân xoay người nhặt giấy lên đang định buông tay, không
chú ý nhìn lướt qua tờ giấy, đột nhiên cảm thấy tờ giấy này, tình hình
này dường như rất quen thuộc.
Giấy rơi xuống kẽ hở, bút tích không giống, có chỗ bị gạch……
Đột
nhiên nghĩ ra, bút tích không giống, là do nhiều người ngồi cùng nhau,
ngươi viết vài câu, ta viết vài câu, sau lại cảm thấy không thích hợp,
liền gạch đi.
Tờ
giấy kia, là danh sách, do hai người hoặc ba người thương lượng, có lẽ
là đang bày kế phản Thích Tĩnh, sau đó viết ra những người tin được, rồi
lại cảm thấy không thích hợp, lại gạch bớt một số người không chắc
chắn. Hai người tiếp tục thương lượng, nên lấy tờ giấy khác, đẩy tờ giấy
này sang một bên, tờ giấy kia rơi xuống đất, lại kẹt ở chân bàn, cho
nên mãi sau này cũng không bị ai phát hiện.
Giống
nhau như vậy, chắc chắn là đúng rồi, mười cái tên, gạch ba, vậy thì còn
bảy. Còn một người, Cố Thiệu Chương, vậy đó là tám. “Phản loạn Thiếu
Dương” được gọi “Bát tử chi loạn” là do có tám người sao?
Nhưng
lại có điểm không đúng, người thương lượng đâu có ghi lại tên mình, vậy
là ai thương lượng cùng Cố bá bá đây? Nàng nhớ tới những lời mẹ nói hôm
kia.
Có
một buổi tối, Cố bá bá bí mật đi gặp cha…… Tờ giấy kia cũng tìm được ở
trong thư phòng cha…… Nói cách khác, người kia là cha, Cố bá bá là cùng
cha thương lượng, nghĩ ra danh sách!
Nhưng, nhưng cha không nằm trong “Phản loạn Thiếu Dương”!
Nếu
cha có trong đó, Thích Tĩnh sẽ bỏ qua cho ông sao? Nhưng, Cố bá bá sẽ
không thương lượng chuyện quan trọng như vậy với một người không tham
gia, vậy nhất định cha có biết, có lẽ cũng tham gia……
Không,
không phải có lẽ, là chắc chắn. Cha chắc chắn có tham gia. “Phản loạn
Thiếu Dương” không phải tám người, mà là chín người, nhưng vì sao, chỉ
có tám người bị công bố, chỉ có tám người bị xử tội?
Vì sao trước khi Cố bá bá bị bắt cha lại từ hôn?
Nhất
định không phải trùng hợp, ông biết, ông biết hành động đã bị lộ, hoặc
là sắp sửa bị lộ, vì muốn tự bảo vệ mình, ông liền đoạn tuyệt quan hệ
với Cố gia.
Nhưng,
Cố bá bá để yên sao? Vì sao, ông không khai ra cha? Người khác cũng
không khai? Sao lại thế này? Rốt cuộc sao lại thế này?
“Phu
nhân, phu nhân?” Linh Lan thấy nàng sửng sốt hơn nửa ngày, liền gọi.
Cầu Mộ Quân đột nhiên bừng tỉnh, lập tức nói:“Linh lan, mau chuẩn bị xe,
ta muốn đi ra ngoài.”
Nàng muốn lập tức đến Cầu phủ.
Trước
kia, nàng vẫn nghĩ cha không cùng Cố bá bá không đến mức cùng sống cùng
chết, nên có thể lý giải hành động của cha. Bây giờ nàng không rõ, cha
cũng tham gia, ông ấy cũng tham gia, lại chỉ có mình ông sống sót.
Vừa đến Cầu phủ, nghe được Cầu Vĩ ở thư phòng, nàng liền lập tức đi vào.
Nghe được tiếng động, Cầu Vĩ ngẩng đầu nói:“Mộ Quân, sao con lại tới đây?”
Nàng đóng cửa lại, đi lên phía trước nói nói:“Cha, người nói cho con biết,“Phản loạn Thiếu Dương”, rốt cuộc có mấy người?”
“Sao con lại hỏi chuyện này?”
“Con
muốn biết, cha, người đừng gạt con, dù cho người làm chuyện gì vẫn là
cha con, con chỉ muốn biết chân tướng mà thôi, có phải người làm chuyện
có lỗi với Cố bá bá hay không?” Nàng nhìn Cầu Vĩ hỏi.
Cầu Vĩ nói:“Ta nói rồi, không cần nhắc lại chuyện Cố gia.”
“Vậy cha hãy nói cho con biết chân tướng, con là con gái cha, có gì không thể nói ?”
Cầu Vĩ yên lặng.
Cầu Mộ Quân sốt ruột hỏi:“Cha, Cố bá bá chết, có liên quan đến cha sao?”
Cầu Vĩ thở dài một hơi, nói:“Con ngồi xuống đi.”
Cầu
Mộ Quân vội lấy ghế dựa ngồi xuống, Cầu Vĩ nói:“Việc này ta để trong
lòng tám năm, con đã muốn nghe, ta sẽ nói cho con, cũng không có gì
không thể nói .”
Hắn chậm rãi nói: “Cố bá bá con, là người khiến ta cảm thấy áy náy nhất, cũng là người ta mắc nợ nhiều nhất.”
Trong
lòng Cầu Mộ Quân bắt đầu lo lắng, Cầu Vĩ nói:“Con nói đúng,“Phản loạn
Thiếu Dương” quả thật không phải tám người, là chín người, người kia, là
ta, thậm chí, chuyện cơ mật nhất, cũng là ta đề suất. Lúc ấy, Hoàng
Thượng độc sủng Hòa phi, không để ý đến triều chính, chuyện trong triều,
tất cả đều do một mình Thích Tĩnh định đoạt. Hắn giết hại người chống
lại hắn, hãm hại trung lương, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, còn
khiến cho người ta sợ hãi hơn cả Hoàng Thượng. Trong triều rất nhiều
đại thần đều hận hắn thấu xương, cũng từng dâng tấu lên Hoàng Thượng,
nhưng vẫn không làm gì được hắn. Sau đó, ta vô tình tìm thấy bằng chứng
hắn sát hại Lễ bộ Thị Lang đương nhiệm, lại không dám tùy tiện lấy ra,
bởi vì chứng cớ này cũng không đủ để Hoàng Thượng trị tội hắn, cũng rất
dễ khiến mình mất mạng. Sau đó, ta nghĩ, Thích Tĩnh làm nhiều chuyện xấu
như vậy, muốn tìm chứng cớ chắc chắn sẽ có, nếu tìm đủ chứng cớ có thể
luận hắn tội chết, lại liên hợp với nhiều vị đại thần cùng nhau buộc
tội hắn, hơn nữa Thích Tĩnh luôn đối chọi với Hoàng hậu, nói không
chừng có vài phần thắng. Việc này, ta tìm Cố bá bá con thương lượng, Cố
bá bá con là người ngay thẳng, tất nhiên vô cùng đồng ý, vì thế, mấy
người chúng ta liền bắt đầu kế hoạch tìm cách lật đổ Thích Tĩnh.”
Cầu
Vĩ thống khổ nói:“Việc này, vốn là ta đưa ra, nhưng ta ở kinh thành,
mỗi tiếng nói cử động đều khó qua mặt Thích Tĩnh, Cố bá bá con kết giao
quen biết nhiều người, hắn nói, ta ở kinh thành rất nguy hiểm, việc này
cứ giao cho hắn một mình bôn tẩu, cũng tạm thời không nói ra ta trước
mặt những người khác, chờ đến cuối mới để ta ra mặt. Hắn một mình mạo
hiểm, bí mật liên hệ cùng vài vị đại nhân, những người đó đều là những
kẻ gan dạ, nhất trí đáp ứng. Chúng ta thu thập tội chứng của Thích Tĩnh
cùng tay sai của hắn, rất nhiều chuyện đều là những việc trơ trẽn khiến
thiên hạ phỉ nhổ. Không ngờ rằng, chúng ta còn chưa kịp hành động, sự
việc đã bại lộ, Cố bá bá con biết được sớm nhất, biết đại sự không ổn,
liền bảo ta đoạn tuyệt quan hệ với Cố gia, để tránh những hy sinh không
cần thiết.”
Chính văn Chương 165: Dỗi
Ông
nhắm mắt nói:“ Cố bá bá con là người cao cả rộng lượng, trọng tình
trọng nghĩa, ta là hạng người rất sợ chết. Ta thật sự chặt đứt quan hệ
với Cố gia, Thích Tĩnh vu hãm tội phản nghịch lên tám người bao gồm cả
Cố bá bá con, sau đó ngày ngày ta đều rất đau khổ. Sau, ta giấu tất cả
mũi nhọn, hạn chế làm việc, trên triều đình trở thành kẻ Thích Tĩnh
không thèm để ý nhất. Ta cũng không muốn vậy, nhưng mỗi khi nhớ đến bởi
vì đề nghị của ta mà cho cả nhà Cố bá bá con bị hại, làm cho nhiều đại
nhân trung nghĩa như vậy bị hại, tim ta như bị đao cắt, từ nay về sau
không dám xúc động làm việc mà liên lụy đến những người khác. Ta thường
xuyên nghĩ, có lẽ, đại nương con bệnh mà mất, Tư Huyên chết thảm, bất
hạnh của con, đều chính là bởi vì lỗi của ta, ông trời vì muốn trừng
phạt ta mới đem tội đổ lên đầu mọi người.”.
“Cha……”
Nhìn
Cầu Vĩ đau khổ, Cầu Mộ Quân nói:“Cha, người không cần tự trách mình như
vậy, chuyện của chúng ta, đâu có quan hệ gì đến người? Người không cùng
Cố bá bá đồng sinh cộng tử, tuy người có lỗi với Cố bá bá, đồng thời
lại bảo vệ gia đình ta, làm người muốn chết không khó, muốn sống không
dễ. Trên đời này, người cha không mắc nợ nhất, đó là chúng ta .”
“Mộ
Quân, ta biết, chỉ sợ con tình nguyện có người cha như Cố bá bá con,
cũng không nguyện có người cha như ta. Cả đời này, ta không có gì để
kiêu ngạo, cái gì cũng không có.” Cầu Vĩ nắm chặt cạnh bàn, bởi vì thống
khổ, trên lưng đã chảy ra mồ hôi lạnh.
“Cha……”
Cầu Mộ Quân vội vàng đi đến bên người hắn, ngồi xổm xuống, cầm tay hắn,
tựa vào trên đùi ông nói:“Cha, ngay cả Cố bá bá đều cảm thấy nếu người
chết đó là hy sinh vô ích, “rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun”.
Giống như hai quân đối trận, chẳng lẽ binh lính nhìn huynh đệ mình bị
quân địch giết lại muốn hy sinh cùng nhau hắn sao? Có thể sống liền
sống, còn sống mới có cơ hội. Thích Tĩnh còn đó, nhưng còn rất nhiều
người khác nữa, có rất nhiều người muốn thanh lọc triều đình, người là
một trong số đó, còn người không phải còn hi vọng sao? Có lẽ không bao
lâu nữa, cơ hội sẽ đến? Đến lúc đó người không những lật đổ quyền thần,
tạo phúc cho dân, còn có thể báo thù cho Cố bá bá, không phải sao?”
“Con
a……” Cầu Vĩ thở dài một hơi nói:“Hiện giờ, một bên là Thích Tĩnh, một
bên là Đoàn Chính Trung, thật không biết ngày mai, giang sơn này sẽ thế
nào nữa!”
Cầu
Mộ Quân an ủi nói:“Cha, người yên tâm, giờ triều đình tuy rằng hỗn
loạn, nhưng căn cơ vẫn chưa bị hao tổn, chỉ cần cố gắng, lại có quân chủ
tài đức sáng suốt, lập tức có thể khiến cho dân chúng khắp thiên hạ an
cư lạc nghiệp .”
Cầu
Vĩ gật đầu nói:“Đúng vậy, nói đến nói đi, còn nói đến người nối nghiệp
Hoàng Thượng. Thái tử đã gặp bất hạnh, giờ mỗi ngày vào triều đều nghị
sự chuyện lập Thái tử. Thích Tĩnh nhất trí đề cử Tam hoàng tử, nhưng lại
có người ngầm nói lúc trước Tam hoàng tử gặp chuyện là do Tam hoàng tử
tự sai người bày ra, mục đích muốn hãm hại Thái tử. Sau đó Hoàng Thượng
quả nhiên nghi ngờ Thái tử, bắt đầu lãnh đạm với Thái tử, Thái tử lại
chết thảm trong chùa trong lúc nguy cơ nguy ngập. Hoàng Thượng dường như
rất áy náy, không lâu liền ngã bệnh, nay dù thế lực Tam hoàng tử lớn
nhất, nhưng Hoàng Thượng lại chậm chạp không nói lời nào, hình như là
không quá vừa ý với Tam hoàng tử . Ta nghĩ, Đoàn Chính Trung tuy là
hoạn quan, đại quân quyền không lớn như Thích Tĩnh, nhưng hắn còn nhiều
cơ hội thân cận với Hoàng Thượng hơn Thích Tĩnh, nhất định hắn sẽ không
để yên cho Tam hoàng tử, để yên cho Thích Tĩnh, có lẽ vì nhiều nguyên
nhân, Hoàng Thượng đã có khúc mắc với Tam hoàng tử, việc sắc phong Thái
tử, lại hoãn lại.”
Cầu
Mộ Quân nói:“Cha, nếu Tam hoàng tử làm Thái tử, vậy Thích Tĩnh không
phải là Quốc cữu sao, vậy quyền thế của hắn lại lớn hơn nữa .”
“Đúng vậy, cái này chưa tính, chỉ sợ hắn có ý mưu phản, vậy thì không tốt .”
Cầu
Vĩ nói xong, nhìn nàng nói:“Lại nói những việc này rồi, quên đi, không
nói nữa. Hôm qua sau khi trở về, thái độ Đoàn Chính Trung thế nào?”
Nàng cúi đầu nói:“Còn có thể thế nào, chẳng lẽ hắn có thể xin lỗi con sao? Chỉ là không nói gì nữa .”
Cầu
Vĩ lại buông tiếng thở dài, nói:“Nếu đã đến đây, đi thăm mẹ con đi. Ta
không nói cho nàng chuyện ngày hôm qua, con cũng đừng nói, đỡ cho nàng
lại nghĩ nhiều.”
“Dạ.” Cầu Mộ Quân gật đầu nói:“Cha, con đi trước, người cũng không cần quá để ý chuyện trước kia.” Nói xong, liền đi ra cửa .
May
mà, may mà cũng không phải kết quả tệ nhất nàng đã nghĩ. May rằng cha
được Cố bá bá bảo vệ , nếu là cha khiến Cố bá bá chết, vậy chỉ sợ nàng
sẽ không thể thoải mái nói ra lời an ủi cha như vậy.
Ở Cầu phủ không bao lâu nàng liền trở về, mùa thu ngày ngắn, chưa kịp làm gì, đã đến buổi chiều .
Đoàn Chính Trung trở về, nàng không đi đón. Nha hoàn gọi nàng dùng bữa, nàng cũng không đi. Đến khi trời tối, hắn lại đến đây.
Đến trong phòng, hắn hỏi:“Hôm nay nàng lại đi ra ngoài?”
Nàng ngồi ở án thư, lãnh đạm nói:“Sao? Lại chọc giận ngươi mất hứng à?”
Hắn nói:“Ta không muốn ép nàng, nhưng ta thật sự không thích nàng đi ra ngoài.”
“Ta
biết, dâm phụ thôi, sợ để ta ra ngoài, nhanh chóng cho ngươi đội nón
xanh, cũng không có cách nào khác, tính ta trời sinh đã thế, nếu không,
ngươi nhốt ta lại. Chỗ căn phòng chết rất nhiều người ở phía Tây kia
cũng rất được, nhưng lần này cần phải nhớ đóng đinh cửa sổ cho kỹ, miễn
cho ta lại chạy ra.”
“Mộ Quân—” Hắn nhìn nàng chằm chằm nói:“Nàng có thể đừng tùy hứng như vậy không?”
Nàng
cười lạnh nói:“Ta chính là tùy hứng như vậy đấy, ngươi không phải đã
biết sao từ sớm? Chịu không nổi thì bỏ ta đi, dù sao ta cũng không quan
tâm.”
Hắn đột nhiên đi về phía nàng, ôm nàng hung hăng hôn lên môi của nàng.
Nàng lạnh lùng nghiêm mặt, dùng sức đẩy hắn ra.
Hắn nói:“Là nàng nói, muốn ở bên ta mỗi ngày, nay ở bên nhau, nàng không thể để ta an tâm một chút sao?”
“Bây
giờ không phải ta đang để cho ngươi tâm an sao, bởi vì ta ngu ngốc, sợ
hơi vô ý một chút lại làm hỏng chuyện của ngươi, cho nên ta liền chuyển
đến đây, ngươi còn muốn ta làm thế nào nữa?”
Hắn hạ giọng nói:“Chuyện ngày hôm qua, ta rất xin lỗi nàng.”
Nàng
trả lời:“Ngươi không cần xin lỗi ta, ngươi suy nghĩ vì đại cục, những
chuyện như vậy, ta là tiểu nữ nhân không kiến thức sao có thể so sánh
được? Nếu không có ngươi, nói không chừng ta đã chết từ lâu rồi, ta sao
có tư cách trách ngươi?”
Mặt Đoàn Chính Trung lạnh lùng, ngữ khí lại vẫn là dịu đi, nói: “Nàng vẫn nên trở về.”
“Trở
về làm gì, nơi này rất tốt. Không phải bây giờ ngươi lại muốn cơ thể
của ta chứ, ai, xem ra ta ‘Một thân mị cốt, còn có thể được nam nhân yêu
thương’ , chỉ tiếc, ta không muốn hầu hạ ngươi.”
Hắn
nắm chặt tay, rốt cục mất kiên nhẫn, nói:“Nếu thích nơi này, nàng cứ ở
lại. Về sau sai người mang đồ ăn đến, nàng không cần về bên kia nữa.”
Nói xong, liền ra cửa phòng.
Chính văn Chương 166: Nguyên nhân
Hắn
nắm chặt tay, cuối cùng mất kiên nhẫn, nói: “Nếu thích nơi này, nàng cứ
ở lại. Về sau sai người mang đồ ăn đến, nàng không cần về bên kia nữa.”
Nói xong, liền ra khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng bước chân hắn đi xa, Cầu Mộ Quân tức giận ném cây bút trong tay, giọt mực bắn tung tóe lên trên người.
Thật đúng là lạnh lùng, thật đúng là tuyệt tình!
Nếu hắn bảo nàng ở đây, nàng sẽ ở, dù sao cũng không phải nàng thiếu hắn sẽ không sống nổi!
Kết
quả, nàng thật ở lại nơi này, hắn cũng không đến đón nàng trở về, không
chỉ có thế, còn liên tục vài ngày cũng chưa nhìn thấy bóng dáng hắn.
Thật
ra, nàng chuyển ra ngoài chỉ là nhất thời dỗi mà thôi, nhưng dỗi thế
nào, nàng cũng không muốn căng thẳng như vậy. Không từ mà biệt, mắt thấy
trời càng ngày càng vào thu, ban đêm càng ngày càng lạnh, có hắn bên
người, ấm áp hơn so với một mình nàng ngủ. Uể oải ghé vào thư án, chống
cằm nhìn ngoài cửa sổ.
Nếu
bây giờ hắn tới nói vài câu tốt đẹp với nàng, nhất định nàng sẽ không
nói hai lời theo hắn trở về. Nhưng nàng muốn xuống, hắn lại cố tình
không cho nàng bậc thang.
“Phu nhân, người đang chờ ai sao?” Linh Lan đứng một bên hỏi.
Cầu Mộ Quân vội phản bác nói:“Ai nói, ta chờ ai? Nơi này có thể có ai đến!”
Trong lòng nàng chột dạ, lúc này mới phát giác mình đúng là chờ hắn, nhưng đợi mấy ngày, hắn lại không đến.
Chẳng lẽ muốn nàng đi tìm hắn? Hoặc là cố ý đi dạo hoa viên, sau đó chạm mặt hắn?
Thôi xong, nàng giống như phi tử đi tranh thủ tình cảm vậy.
Nhưng mà, nàng đến hoa viên đi dạo, cũng không nhất định là muốn gặp hắn.
Cũng không phải bị giam lỏng, vì sao nàng không ra khỏi phòng?
Nghĩ vậy nàng liền đứng dậy, ra ngoài.
Không
đi xa, chỉ đến bên cạnh ao cá, ngồi xổm gần mặt nước, lấy bánh bao ném
cho cá vàng đủ mọi màu sắc trong ao. “Cá ơi, thấy ăn là vui vẻ, nếu ta
cũng có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy thì tốt rồi.” Cầu Mộ Quân lẩm bẩm.
Trong lòng rối loạn, ngẩng đầu, nhưng lại thấy một bóng người từ rất xa
đang đi tới bên này. Là nam nhân.
Trong
lòng run lên, thiếu chút nữa nàng đã ngã xuống nước. Người nọ càng ngày
càng đến gần, lại nhìn thêm một lúc mới khẳng định người nọ không phải
Đoàn Chính Trung. Lại ủ rũ, nhàm chán tiếp tục nhìn người nọ. Xem tư thế
đi không giống hạ nhân, nhưng trong Đoàn phủ ngoại trừ Đoàn Chính Trung
sẽ không nam chủ tử khác. Lại một lát sau, hình dáng người nọ dần dần
rõ ràng, nàng mới nhận ra là Liễu Vấn Bạch. Hình như rất lâu rồi không
gặp hắn, hắn đến Đoàn phủ làm gì?
Liễu
Vấn Bạch dường như mới từ chỗ Đoàn Chính Trung đi ra, cúi đầu, cầm cây
quạt, mùa thu nắng ấm mà che mặt như chắn mặt trời. Đợi hắn đến gần, Cầu
Mộ Quân gọi:“Liễu Vấn Bạch -”
Liễu Vấn Bạch nhìn về phía nàng, vội bước nhanh về phía trước, giống như muốn trốn nàng.
“Này, ngươi làm sao vậy?”
Liễu Vấn Bạch đi tiếp hai bước, lại đột nhiên ngừng lại, nghĩ nghĩ, xoay người đi về phía nàng. Cầu Mộ Quân đứng lên, nhìn hắn.
Hắn
đến gần, nâng cây quạt lên che mặt chỉ để lộ ra ánh mắt nhìn nàng một
cái nói:“Ai nha, Đoàn phu nhân, cho cá ăn, tâm tình cũng không tệ.”
“Mặt ngươi làm sao vậy?” Cầu Mộ Quân giật mình hỏi.
Khóe
miệng Liễu Vấn Bạch lại có vết thâm ứ máu màu tím, hình như là bị người
ta đánh. Khuôn mặt mỹ nhân như ngọc lại bị thương, thật đúng là khó mà
thấy được. Liễu Vấn Bạch vội che mặt, ho hai tiếng, nói: “Cái kia…… Cái
kia… Đoàn phu nhân, có thể nói chuyện một chút hay không?”
Cầu Mộ Quân bị hắn làm cho ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn hắn, gật gật đầu.
Nàng
nhìn bốn phía, đang chuẩn bị nói đến chỗ không có người đi, không ngờ
Liễu Vấn Bạch nói: “Đi vào trong phòng cô đi, nơi đó mới an toàn.”
Trong
phòng…… Nghĩ đến quan hệ của Liễu Vấn Bạch cùng Đoàn Chính Trung, cũng
không có gì phải kiêng kỵ, Cầu Mộ Quân gật gật đầu, đi vào phòng nghỉ.
Vào phòng, Liễu Vấn Bạch đóng cửa lại, đặt cây quạt lên thư án, nói: “Nói cho cô vì sao ta lại bị thương.”
Nhưng đáp án của hắn lại làm cho nàng từ kỳ lạ biến thành khiếp sợ: “Bị Trung Trung ca nhà cô đánh.”
Cầu Mộ Quân ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới hỏi: “Này…… sao có thể, làm sao hắn có thể đánh người?”
“Cô
đương nhiên không biết hắn sẽ đánh người, người ta chỉ biết chắn đao
thay cô, làm sao nỡ đánh cô, nhưng ta không giống, không làm gì cũng bị
hắn bắt nạt.” Liễu Vấn Bạch đáng thương nói.
“Nhưng…… quan hệ giữa hai người không phải rất tốt sao? Vì sao hắn lại đánh ngươi?” Cầu Mộ Quân hỏi.
“Bởi
vì cô! Trọng sắc khinh bạn, thái giám chết tiệt! Uổng công ta vì hắn ăn
ngưu tiên một tháng, bây giờ chỉ cần nghe đến từ ‘Ngưu’, đã thấy buồn
nôn.” Liễu Vấn Bạch căm giận nói.
“Bởi vì ta?” Cầu Mộ Quân càng kỳ lạ .
“Đương nhiên, cô ngẫm lại, bây giờ hắn bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi ba, hình như sắp hai mươi tư.” Nàng không hiểu ra sao.
“Mặc kệ là hai mươi ba hay là hai mươi tư, hắn là nam nhân trẻ tuổi mới hơn hai mươi đúng không ?”
Nàng gật đầu.
“Nam
nhân hơn hai mươi tuổi, nam nhân hơn hai mươi tuổi mỗi ngày ăn ngưu
tiên, đã có thê tử lại không thể chạm vào, mỗi ngày bất mãn, tính tình
hắn có thể tốt được sao? Tính tình không tốt, có thể không ra tay sao?”
Liễu Vấn Bạch nói.
“Ngươi……
Ngươi nói cái gì vậy!” Cầu Mộ Quân đỏ mặt, cúi đầu, quay mặt đi. Nhìn
nàng như vậy, Liễu Vấn Bạch đắc ý, lúc này mới nghiêm túc nói:“Được rồi,
được rồi, bây giờ ta nói thật.” Cầu Mộ Quân nghĩ ngợi, vẫn lựa chọn tin
tưởng hắn, quay đầu lại. Hắn nói:“Cô đang trách hắn chuyện hắn kéo cô
đi gặp quan?” Nàng cúi đầu, không đáp.
“Ta
biết, nhất định cô cảm thấy hắn không nên nhục nhã cô trước mặt nhiều
người như vậy, hơn nữa cho dù hắn muốn lợi dụng cô, hắn cũng có thể nói
trước cho cô, cô cũng không phải không hiểu chuyện, cũng không phải
không muốn giúp hắn, vì sao hắn còn làm như vậy với cô, đúng không?”
Cầu Mộ Quân vẫn không nói lời nào.
Liễu
Vấn Bạch nói:“Thật ra sự thật là, chuyện này cũng không phải hắn cố ý.
Hoặc nên nói, cô cho rằng đại phu kia thật sự chẩn sai sao? Còn nữa,
Đoàn Chính Trung thật sự sẽ vô duyên vô cớ tìm đại phu đến, bảo đại phu
kia nói cô mang thai, còn đem việc này tới cho quan phủ giải quyết?”
“Không
phải là đại phu chẩn sai sao?” Cầu Mộ Quân nghi hoặc nói. Nàng quả thật
không mang thai, uống thuốc rồi, bây giờ cái gì cũng tốt .
Liễu
Vấn Bạch gật đầu nói: “Đoàn Chính Trung không biết đại phu kia là ai,
nhưng hắn biết, quản gia Đoàn phủ sẽ không tùy tiện mời bừa một đại phu
không dùng được từ trên đường đến, cũng biết, chỉ cần biết một chút y
thuật, cũng sẽ không chẩn sai mạch tượng cơ bản như hỉ mạch, huống chi,
còn xem hai lần.
Cầu Mộ Quân không thể tin được nói: “Ngươi muốn nói là đại phu kia cố ý nói ta mang thai ?”
Liễu Vấn Bạch nói: “Đoàn Chính Trung chính là đoán được điểm ấy, cho nên mới đoán được những cái khác.”
“Đại
phu là có người sai khiến. Người nọ có lẽ đã nghi ngờ hắn là thái giám
giả, lại muốn do thám quan hệ thực sự của vợ chồng các ngươi. Cho nên
sai đại phu đến, nói cô có thai. Cô nghĩ xem, nếu Đoàn Chính Trung không
chuẩn bị trước, không ăn thuốc khống chế sinh dục, hắn sẽ thế nào?”