Lấp lánh - Chương 07

7. Cái gông bằng nước

Đã bao nhiêu năm rồi tôi mới lại tới một khu vui chơi nhỉ?
Đứng bên hông quầy bán vé, tôi lơ đễnh ngắm nhìn những gia đình, những đôi yêu
nhau, mấy cô bé trẻ huyên náo ở xung quanh trong lúc chờ Mizuho. Lẽ ra Mutsuki
cũng tới, nhưng máy nhắn tin kêu từ sáng sớm thế là anh vội đến bệnh viện.

Mutsuki là bác sĩ nội khoa, nên máy nhắn tin hiếm khi kêu.
Những người bị tai nạn giao thông, ruột thừa cấp tính hay bệnh nặng cấp cứu,
đầu tiên bao giờ cũng cần đến bác sĩ ngoại khoa. Trường hợp máy nhắn tin của
Mutsuki kêu, phần lớn là do bệnh tình của những bệnh nhân nội trú xấu đi. Là
người phụ trách chính khi điều trị bệnh nhân cao tuổi nên Mutsuki thường xuyên
phải đánh bạn với cái chết. Mỗi lần bệnh nhân qua đời, Mutsuki thẫn thờ mất một
thời gian. Thậm chí không cả thèm ăn. Tự anh bảo rằng việc đó thật đáng xấu hổ
với một người chuyên nghiệp, nhưng tôi thì không nghĩ thế. Ngược lại, tôi có
cảm giác chính những người bệnh đó mới đáng trách. Làm cho một người tốt như
Mutsuki phải đau khổ. Tất nhiên, có thể tôi trách lầm người ta, nhưng tôi vẫn
muốn gọi (linh hồn) người đó ra đằng sau nhà thể chất mà hỏi tội, giống như lũ
con gái hư hỏng ngày xưa vẫn làm. Chết thì cứ chết, nhưng chớ có làm phiền đến
Mutsuki.

Nói gì thì nói, khi không có Mutsuki nữa thì khu vui chơi
kia đâm ra phiền toái. Tôi cũng định bỏ quách cho rồi nhưng Mutsuki nói như cầu
khẩn, rằng thì là như thế thì không phải với Mizuho nên tôi đành phải đi. Tôi
đang sốt ruột với mẹ tôi và với mẹ chồng, nên nghĩ biết đâu đến đây tâm trạng
sẽ tốt hơn. Giờ tôi đang đứng ở bên hông quầy bán vé, hối hận vì trót tới chỗ
này. Khu vui chơi phía bên kia hàng rào trông rộng khủng khiếp, màu mè, tiếng
nhạc huyên náo và vô duyên phát ra từ những cái loa càng khiến lòng tôi nặng
trĩu.

- Shoko!

Giọng nghe quen quá, tôi quay lại thì thấy Hanegi.

- Lâu rồi không gặp. - Hanegi cao lênh khênh trong bộ quần
jean áo sơ mi Polo và chiếc áo khoác kẻ sọc, còn Mizuho đang đứng bên cạnh vẻ
lúng túng.

- Tình cờ gặp nhau ở đây, thôi chả mấy khi nên tớ quyết định
đi cùng mọi người luô

Làm gì có chuyện ai đó tình cờ đi một mình đến chỗ này.

- Cháu chào cô chú ạ! - Thường chỉ lễ phép duy nhất khi
chào, Yuta cất tiếng rất to bất chấp bầu không khí xung quanh cũng như thời
điểm.

- Cháu chào cô chú ạ! - Tôi đầu hàng trước sự tự tin thái
quá của thằng bé khi lúc nào nó cũng chào tướng lên cho tới khi người ta phải
đáp lại. Tôi đành chào lại, và thế là nhanh như chớp Yuta lao đến tóm lấy ngón
tay phải của tôi.

- Shoko chẳng thay đổi chút nào nhỉ.

Hanegi nói, mắt hơi nhìn xuống chẳng rõ vì lý do gì. Vạt tóc
mái lao xao để lộ vầng trán đầy vẻ u sầu. Tôi đã từng có lúc rất yêu những nếp
nhăn trên vầng trán của con người ấy.

- Người thì ở đây nhưng có vẻ hồn thì đang phiêu diêu ở đâu
ấy nhỉ, cái vẻ bất an vẫn thế.

- … Anh cũng không thay đổi gì.

Tôi muốn nói em chẳng biết mình đang nói gì, nhưng đành kìm
lại, rồi ném ánh mắt sang Mizuho hỏi: định làm gì thế hả?

- Nghe nói em lấy chồng rôi.

Nghe Hanegi nói và nhìn xuống đôi giày của anh, tôi bật cười
đau khổ. Vẫn không thay đổi gì. Đôi giày da cao cổ màu đen. Anh lúc nào cũng đi
đôi giày đó. Tôi đã nhiều lần góp ý về chúng, nhưng Hanegi vẫn ngoan cố không
tiếp thu. Xem ra chúng sẽ khiến đôi chân cảm thấy nóng nực và khó chịu ở một
khu vui chơi vào một ngày Chủ nhật đầu mùa hạ.

- Anh Minamisawa đâu? - Tôi quay sang hỏi Mizuho. Minamisawa
là chồng Mizuho

- Anh ấy ở nhà, kêu mệt. Một kẻ làm công ăn lương đau khổ và
kiệt sức.

- Thế đấy.

Chúng tôi mua vé và vào bên trong. Mizuho không hỏi chuyện
Mutsuki.

Khu vui chơi đúng là một chốn kỳ lạ. Ngay cả những người
không muốn tới cuối cùng cũng quên mất điều đó mà lăn vào vui chơi. Chẳng phải
vì có gì đó thật vui vẻ mà vì bầu không khí ép người ta phải vận động. Chúng
tôi lần lượt chinh phục từng trò chơi. Không ai hình dung được là Hanegi và
Yuta lại hợp nhau. Hai chú cháu cứ chạy khắp nơi.

- Tớ cứ tưởng anh ta là một diễn viên kịch thảm hại nhưng có
vẻ là một người vui tính đấy chứ. - Mizuho nói. Thảm hại!? Tôi hơi giật mình,
đưa mắt nhìn Mizuho.

- Cực kỳ vui tính là đằng khác. - Giọng tôi hơi gắt, kiểu
như muốn nói: thế mà không biết, khiến đến lượt Mizuho ngạc nhiên nhìn sang
tôi. Đeo kính râm, tô son màu cam, hôm nay Mizuho trang điểm đậm hơn mọi lần.
Chiếc mũ màu be kéo sụp xuống tận mắt khiến người ta buộc phải đồng ý rằng tia
tử ngoại là kẻ thù của nhân loại.

- Ê! - Túm được một người đội hình thú bông to đùng, từ đằng
xa Yuta và Hanegi vừa vẫy tay vừa hét toáng lên. Tôi không thích kiểu thú bông
đội lốt như thế ở mấy khu vui chơi. Kích cỡ bằng đúng tỷ lệ thân người đã khiến
người ta ghê ghê, lại thêm khuôn mặt cười nhân tạo và cái dáng đi như anh hề
thật chẳng bình thường chút nào. Mizuho chắc hẳn cũng đồng tình với tôi, ấy vậy
mà vẫn lôi máy ảnh trong túi khoác vai bằng mây ra, giơ tay lên vẫy và chạy bổ
đến chỗ hai người kia.

Chúng tôi ăn trưa với pizza và rượu táo bên chiếc bàn dưới
một tán dù to. Điều đáng ngạc nhiên là không thể kiếm đâu một lon bia ở cái khu
vui chơi này. Họ triệt để nghĩ cho bọn trẻ con như thế là rất lành mạ

- Ai có thể nói cho tôi nghe chuyện này được sắp đặt như thế
nào không? - Tôi vừa lấy tăm chọc chọc quả ô liu trên miếng bánh pizza đặt bên
cạnh vừa quay sang hỏi hai người. Cả hai đều không trả lời. Tôi nghĩ nên tấn
công Mizuho, nên hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng hết sức có thế: Cậu biết anh
Mutsuki không tới phải không?

- Vì thế mà cậu rủ anh Hanegi đến phải không?

Mizuho tỏ ra hoàn toàn nghiêm túc.

- Đúng thế. - Mizuho đã bỏ cả mũ lẫn kính râm ra. Ánh nắng
phản chiếu lên mép chiếc bàn tròn.

- Vì sao?

- Như thế cũng có sao đâu, - người nói là Hanegi.

- Lâu lắm rồi mới gặp nhau, chỉ cần vui vẻ bên nhau là tốt
rồi. - Anh đưa mắt nhìn Yuta như để kiếm đồng minh nhưng Yuta làm ra vẻ không
biết. Quanh miệng lấm lem nước xốt cà chua.

Tôi hoàn toàn không hiểu. Không hiểu một chút nào về ý định
của Mizuho.

- Mình leo lên cầu trượt nước đi! - Hanegi đề nghị. Chúng
tôi vẫn tránh những trò chơi tốc độ cao vì Yuta không đi được, nhưng thực sự
thì tôi thích nhất là cầu trượt nước. Tôi cảm thấy cay mũi như thể bị người ta
bắt thóp được điểm yếu của mình, nên không trả lời.

- Cậu đi đi. - Mizuho nói, trong lúc đó Hanegi đứng dậy và
cười với Yuta.

- Cháu đi mua kem cho mẹ

Cầu trượt nước nằm cách đó không xa. Thực ra là nằm ngay
cạnh quán pizza. Tưởng ở đâu, tôi thầm nghĩ. Hóa ra anh ta đề nghị lên cầu
trượt là vì nó ở ngay gần đó. Tôi chợt có cảm giác khoan khoái kỳ lạ.

- Không tin nổi, em đã là vợ người ta rồi.

Ngồi xuống ghế, vừa cài dây an toàn Hanegi vừa nói. Vâng,
tôi ngồi bên cạnh gật đầu. Nhìn từ góc độ này, Hanegi vẫn là Hanegi của cái
thuở thường đánh xe đưa tôi đi chơi. Vẫn mái tóc hơi dài mà tôi nghĩ là nên cắt
bớt và màu môi ốm yếu. Nhân viên hướng dẫn kiểm tra đai an toàn rồi vội vã lui
ra.

- Chồng em là người thế nào?

- Là người hiền lành. - Trả lời xong, tự nhiên tôi cảm thấy
buồn phát sợ. Ngoài hiền lành, câu nói nghe chừng nhẹ bẫng nhưng tôi biết hoàn
toàn không phải vậy. Mutsuki còn hơn thế rất rất nhiều… Tôi bối rối. Tôi không
biết dùng từ gì đó ở đằng trước cái từ “hơn thế” đó. Tôi biết giải thích ra sao
đây nếu bị hỏi đó là người như thế nào?

- Lâu lắm rồi mới thấy Shoko nhíu mày đấy.

Tiếng còi rít lên lanh lảnh, sau cú giật nhẹ, thân xe bắt
đầu chuyển động. Tôi tóm vào thanh nắm.

- Em đâu có làm gì xấu xa mà giữ bộ mặt như thế chứ. Phóng
khoáng mới chính là điểm hấp dẫn ở Shoko.

Cái kiểu đi lạc đề vẫn không thay đổi. Cảm giác hồi hộp lúc
tàu đi lên, tốc độ lao xuống, cơn rùng mình khi mọi thứ bị xô nghiêng như trong
ruột của một hộp cơm lúc vào khúc cua gấp, bụi nước bắn tung tóe. Cầu trượt
nước đúng là rất dễ chịu. Thanh nắm màu bạc sáng chói làm tôi phải cúi xuống
thấp và bắt gặp đôi giày đen của Hanegi. Hầu như không có dấu tích nào của sự
chăm chút và đầy những vết mốc thếch. Mutsuki không đời nào lại như thế, tôi tự
nhủ

Đoàn tàu trượt dần vào bến xuất phát, cùng lúc đây đó vang
lên những tiếng tháo đai an toàn. Sau này chúng mình vẫn có thể gặp nhau chứ,
tiếng Hanegi như lẫn giữa sự nhốn nháo khi đoàn người đứng lên.

- Như những người bạn tốt.

Bạn tốt. Tôi không thể đáp lời. Xuống tới mặt đất mà chân
tôi vẫn cứ chông chênh.

- Em không được trách Mizuho đâu nhé. Vì việc này là do ông
xã đề nghị đấy.

Hanegi nói thêm trong lúc xuống cầu thang khiến tôi giật
mình, toàn thân nổi gai ốc.

- Ông xã ai cơ?

Ở cửa ra, Mizuho và Yuta đã đứng chờ.

- Này cậu, ai được ông xã của ai đề nghị cơ?

- Là tớ được anh Mutsuki chồng cậu nhờ rủ anh Hanegi đi
cùng. - Mizuho nói, tư duy của tôi chao đảo tận gốc rễ.

Trong khi Hanegi và Yuta quay mòng mòng với trò “tách trà
vui vẻ” thì Mizuho kể cho tôi nghe về cuộc điện thoại ngày hôm kia. Câu chuyện
về cuộc điện thoại ngu ngốc của Mutsuki. Hôm đó anh sẽ không đi, anh Mutsuki
nói thế đấy, Mizuho bảo tôi.

- Tớ hỏi tại sao nhưng anh ấy không trả lời mà lại nói có
việc muốn nhờ tớ… Anh ấy còn rào đón trước rằng là việc này nói ra thì hơi kỳ
quặc, rồi hỏi tớ có biết Hanegi bạn trai cũ của Shoko không? - Mizuho nói một
thôi một hồi như đang giận dữ.

- Tớ bảo là đương nhiên là em biết, vì hồi đó hai đôi bọn em
đi chơi với nhau suốt. Thế là anh Mutsuki bảo, vậy thì em rủ Hanegi đi cùng hộ
anh được không? Tớ ngạc nhiên quá, hỏi tại sao thì anh ấy bảo dạo gần đây Shoko
thường hay bất ổn. Tớ bảo, em cũng nghĩ thế, thì anh ấy nói bằng một giọng rất
nghiêm túc, rằng là anh nghĩ cô ấy nên có bạn trai. Này Shoko, cậu tin được
không? Tất nhiên là tớ gạt đi ngay lập tức. Thế nhưng anh ấy cười, bảo vì anh
không làm được việc đó. Anh không làm tròn vai trò của mình, chồng cậu nói vậy
đấy. Rồi lại còn tự nhận một cách rất chân thành rằng anh không thể làm một
người đàn ông theo nghĩa đó nữa chứ.

Tôi tưởng như máu trong người đang sôi lên. Tôi muốn lập tức
về nhà và nện cho Mutsuki một trận nhừ tử. Nghĩ đến đó, nước mắt tôi ứa ra, tôi
nhắm chặt mắt lại để những giọt nước mắt lăn xuống nóng hổi. Không thể tha thứ
được, tôi nghĩ. Nhất định không thể tha thứ được.

Mizuho túm lấy tay tôi đang chực bỏ về.

- Shoko, giờ đến lượt cậu giải thích đấy. - Mizuho nói. - Có
chuyện gì thế? - Vợ chồng cậu trục trặc à?

Nước mắt tôi đã chan chứa tự bao giờ, cổ họng khô rát, tôi
khóc òa. Tôi nghĩ mặt mình chắc phải đỏ như khỉ. Tôi biết mọi người xung quanh
đang nhìn mình chòng chọc nhưng những chuyện đó thì sao cũng được. Hóa ra tin
nhắn sáng nay đã được sắp đặt. Tôi đã mong rằng anh sẽ không bỏ bữa nữa, và
thậm chí cũng không trách cứ người bệnh nữa, thế mà... Tôi ôm lấy cái túi từ
Mizuho đang đứng ở bên cạnh, lần lượt ném từng thứ xuống đất, đầu tiên là cái
khăn bông màu vàng, rồi đến túi đựng đồ trang điểm và sổ đại chỉ, rồi đến hộp
đựng kính bằng da nâu, cái lược chải đầu, bánh bích quy của Yuta. Hanegi là
Hanegi. Tại sao lại có thể ngu ngốc đến vậy khi chấp nhận lời mời này cơ chứ.
Tôi ngồi thụp xuống, khóc toáng lên.

Mizuho ở bên cạnh xoa lưng tôi nhưng tôi không sao nín được.
Khi Yuta và Hanegi quay về thì xung quanh người ta đã xúm thành một đám lao
xao, tôi còn nghe thấy ai đó bảo “động kinh hay sao ấy nhỉ?”

Cuối cùng, lần đầu tiên trong đời tôi nằm lên cáng và được
đưa đến phòng y tế. Lúc được chuyển sang cái giường màu trắng cứng đơ, tôi hầu
như buông xuôi tất cả. Đến sức lực để khóc tôi cũng không còn. Một phụ nữ lớn
tuổi vận blouse trắng lấy ngón tay vành hai mắt tôi ra để kiểm tra, vẫn còn
sống, bà nói. Bà cởi giày cho tôi và đắp khăn lạnh lên trán. Để xem tình hình
thế nào, bà vừa nói vừa nắm lấy cổ tay tôi.

- Mạch khá nhanh đấy!

Làm thế cũng vô ích thôi, tôi thầm nghĩ, tuy vậy cái khăn
lạnh khiến cho mí mắt cảm thấy dễ chịu hơn, các đầu ngón chân đi tất được gió
thổi qua cũng thật thoải mái. Hình như có cửa sổ ngay gần đó. Tiếng nhạc vui vẻ
và tiếng người cười nói. Tôi bỗng nhớ lần trốn giờ thể dục ở phòng y tế như thế
này từ lâu lắm rồi.

- Nhất định phải gọi cho Mutsuki mới được. - Mizuho kích
động nói. - Dù anh ta có ở đâu đi nữa cũng phải gọi.

- Như thế không hẳn đã sáng suốt đâu. Shoko chỉ hơi bốc đồng
một chút thôi. Không sao đâu, đợi khoảng ba mươi phút nữa là cô ấy sẽ bình tĩnh
trở lại, không nên gọi chồng cô ấy đến, rồi lại lớn chuyện ra.

- Không phải vấn đề đó. - Mizuho cả quyết nói. - Ý em đây là
trách nhiệm của Mutsuki.

Tôi cảm thấy hơi thở bên má mình lúc đó, hé mắt ra thì thấy
màu áo phông của Yuta từ dưới khăn lạnh. Yuta đứng tựa vào giường, hình như là
đang nhìn tôi. Tôi nghĩ tôi phải dị dạng lắm trong mắt Yuta. Tôi cảm thấy ánh
mắt nghiêm khắc đến mức nửa mặt trái tôi đau nhức, nó không hề có ý định quay
đi khiến tôi bối rối. Không chịu được nữa tôi đưa một tay ra khỏi chăn lập tức
thấy một bàn tay nhỏ rụt rè đặt lên tay tôi. Một bàn tay rất nóng và ươn ướt.

Lúc Mutsuki đến nơi thì tôi đã hơi thiếp đi. Trong ý thức xa
xôi, tôi nghe thấy tiếng Mutsuki cám ơn người phụ nữ lớn tuổi, tiếng Muziho
trách móc Mutsuki, tiếng Mutsuki và Hanegi chào hỏi làm quen. Mutsuki chậm rãi
đến bên giường. Tôi mở căng các giác quan để cảm nhận Mutsuki bằng toàn bộ cơ
thể mình. Tiếng bước chân của Mutsuki, không khí xung quanh Mutsuki.

Mutsuki bỏ khăn ra, vén lọn tóc dính bết nơi trán tôi. Lòng
bàn tay hanh khô của Mutsuki ấm áp như tiết trời mùa thu vậy.

- Anh xin lỗi.

Anh khẽ chạm vào mí mắt tôi và nói nhỏ đến mức không thể
nghe thấy gì. Tôi nghĩ anh biết tôi đang nhận thức. Tựa như một cái gông làm
bằng nước. Mềm mại nhưng không thể thoát ra. Tôi hiểu cảm giác của Mutsuki,
Mutsuki hiểu cảm giác của tôi, rõ ràng đến nhường nào. Tôi không thể trách
Mutsuki về chuyện Hanegi và chiếc máy nhắn tin được nữa. Vì sao lúc nào cả hai
chúng tôi cũng phải dồn ép nhau?

- Shoko, Shoko. - Mizuho lay chân tôi.

- Cứ để cô ấy ngủ. Anh đi xe đến mà. - Mutsuki nói. Tôi khẽ
run lên. Gần như là sợ hãi. Tôi dám chắc. Lúc này đây, tôi chỉ có thể về nhà trong
trạng thái ngủ giả vờ. Chắc chắn là như vậy.

Khi tay Mutsuki luồn xuống dưới người tôi, trong khoảnh khắc
rất nhanh trước khi Mutsuki bế tôi lên, tôi đã áp mặt mình vào ngực anh. Hơi ấm
của Mutsuki, nhịp tim của Mutsuki. Tôi thấy cảm giác yên ổn như một đứa trẻ.
Tôi và Mutsuki chưa một lần quan hệ xác thịt, nhưng cơ thể của Mutsuki đã thực
sự gần gũi với cơ thể của tôi theo một cách rất đỗi tự nhiên.

Bãi đỗ rộng, những chiếc xe đang tắm trong ánh nắng chiều.
Tôi để cơ thể mình lên xuống theo nhịp bước chân của Mutsuki và hé mắt tìm kiếm
bóng dáng con nghẽo già thân thuộc. Đó là chiếc xe nhỏ màu tím than yêu quý của
Mutsuki.

- Thế thôi, bọn tôi đi về bằng tàu điện. - Hanegi nói. Còn
Mizuho ở bên cạnh thì khẳng

- Sự tình thế nào nhất định lần sau em sẽ làm cho ra nhẽ.

Tôi vẫn áy náy vì đã không nói cám ơn với người phụ nữ trong
phòng y tế được.

- Đi cẩn thận nhé! - Bà nói lúc chúng tôi ra khỏi phòng. Còn
lại trong mắt tôi chỉ là cái dáng lanh lẹ, hoạt bát và đôi chân gầy như chiếc
gậy.

Ở trong xe rồi, tôi vẫn giả vờ ngủ suốt. Mutsuki không nói
gì nhưng anh cẩn thận bật băng cassette mà tôi thích. Chúng tôi chạy từ từ qua
con đường men theo bờ vịnh. Ban công với hàng lan can màu trắng, người đàn ông
màu tím, cái cây của Kon. Tôi muốn về nhà thật nhanh. Tôi mở cửa sổ trong giấc
ngủ. Giọng hát ngọt ngào của Julie tan dần vào bóng trời chiều nhập nhoạng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3