Anh Sẽ Cưới Em Thêm Nhiều Lần Nữa - Chương 06

Chỉ có những điều bạn đã làm là sẽ tồn
tại trong mọi người chứ không phải là những điều bạn đã nói.

Một bài viết để đọc lại mỗi khi lòng mình
nguội lửa. Và cho con trai mai sau này nếu có dịp đọc lại. Vậy mà
thôi! Chỉ vậy mà thôi!!!

Nếu không có điều ta muốn Hãy muốn điều ta
có

Có những khoảng đời, người sống tựa chiêm
bao. Cứ mải mê đuổi theo điều vô thực và ảo ảnh. Để mà ngỏ về hiện
thực lại khó chịu và vô cảm. Sống hoang tưởng và mộng mị.

Em gái tôi là một ví dụ về sự hoang tưởng
đó. Như mọi cô gái mới lớn khác, em tôi đã tưởng tượng ra một cuộc
sống khác xa so với hiện thực mà em tôi có. Để rồi sinh chán nản
với hiện thực.

Tôi cũng từng như thế. Hoang tưởng về một
cuộc đời khác. Ở đó, tôi mạnh mẽ hơn tôi hiện tại. Ở đó, tôi có
những điều mà đời thực tôi hằng mong muốn. Năm lớp 10, lớp 11 và lớp
12, tôi có thích một vài cô bạn, tôi kể với những người bạn cũ của
mình rằng họ – những cô gái đó đã yêu tôi. Thực ra, ở lớp, bạn bè
vẫn gọi tôi là Tú Cô Đơn. Tôi bắt đầu được yêu vào ngày 4/1/1996, tức
là sau khi học hết lớp 12, bắt đầu năm thứ nhất đại học.

Hôm mẹ Pi bảo: Em sợ con sẽ hoang tưởng. Tôi
có vỗ về rằng: Không! Đó là sự tưởng tượng của hầu hết những đứa
trẻ. Nó sẽ như tôi, chỉ hết khi trưởng thành.

Trưởng thành. Bao nhiêu tuổi thì người ta
trưởng thành?

Chẳng có một mốc nào chắc chắn để mọi
người biết lúc nào thì mình trưởng thành cả.

Có những người 35 tuổi, như tôi, vẫn chưa
trưởng thành.

Và có những người 15 tuổi đã trưởng thành.

Bởi trưởng thành được tính bằng sự mất mát
của mỗi người.

Sự mất mát càng lớn thì sự trưởng thành
càng đến mau.

Thế nên, càng hạnh phúc bao nhiêu, càng đầy
đủ bao nhiêu thì tuổi trưởng thành càng xa bấy nhiêu.

Có nhiều người vẫn cứ nghĩ mình đã trưởng
thành.

Nhưng họ đã lầm.

Kể cả khi họ đã có một dứa con.

Chưa chắc họ đã trưởng thành.

Vì trưởng thành gắn liền với TRÁCH NHIỆM và
HY SINH.

Chưa có đủ trách nhiệm và chưa biết hy sinh
thì chưa được gọi là trưởng thành.

Chừng nào bạn còn chỉ nghĩ đến cảm xúc và
sống bằng bản năng của mình thì bạn chưa được gọi là trưởng thành.

Có những khoảng đời, con người sống như chiêm
bao. Đó là khoảng đời trước tuổi trưởng thành. Họ vẫn hoài vọng
những điều không có thật.

Như một cô gái, dù biết rằng mình và anh ta
không thể đến được với nhau, không thể kết hôn được với nhau, nhưng cô
ấy vẫn nghĩ về anh chàng đó, mãi mãi, không đoái hoài gì đến những
anh chàng khác. Sống thế là u mê. Sống thế là tự làm khổ mình,
đóng chặt cửa trái tim cũng như tương lai của mình. Sống thế thì phí
đời lắm!

Cũng có thể ai đó nói: Không có gì là không
được, hãy dám chọn lựa và hy sinh cho hạnh phúc cuộc đời mình.

Đúng! Nếu cô ta làm thế thì cô ta đã trưởng
thành và cô ta xứng đáng để có được hạnh phúc ấy.

Đằng này thì không!

Cô ta vẫn vừa sống mộng mị với tình yêu kia
lại vừa không dám hy sinh cuộc đời hiện thực của cô ấy.

Bao biện bằng hàng tỉ lý do đi chăng nữa thì
rốt cục, cô ta mãi mãi loay hoay giữa dòng.

Nó khác nào một kẻ nghiện game online, sống
ảo theo game và quên mất rằng đời thực cần phải sống thế nào?

Có những người mất đi kỹ năng sống của đời
thực từ những thứ ảo ảnh như vậy.

Tỉnh thức.

Liệu có điều gì thức tỉnh những u mê để quay
về?

Mất mát ư? Có thể!

Có thể sự mất mát mới khiến họ tỉnh giấc.

Như người ta thức giấc vì bị đánh mạnh một
cái. Mạnh đến bật máu.

Nhưng có bố mẹ nào đánh thức con mình bằng
cách đó không?

Có bao giờ bạn đánh người bạn yêu thương nhất
bằng cách đó không?

Không! Chẳng ai dám và đủ can đảm để làm
điều đó cả.

“Làm sao mà trách được em

Có ai ngu xuẩn trách tim của mình”

Vậy điều gì làm cho họ tỉnh thức?

Yêu thương, yêu thương nhiều hơn nữa ư?

Lý thuyết là thế!

Nhưng thực tế thì không!

Yêu thương chỉ khiến đứa con lầm đường sẽ
biết quay lại.

Chứ yêu thương không thể khiến kẻ không còn yêu
thương mình quay lại được.

Bạn đang vô cảm với một ai đó thì dù họ có
làm hàng tỉ thứ cho bạn, bạn cũng không biết vì bạn đâu để ý đến
họ.

Vậy thì cách gì?

Nếu không có điều ta muốn, hãy muốn điều ta
có.

Cách đấy!

Đó là sự tự nhận thức của chính bản thể
của vấn đề.

Chỉ có sự tự nhận thức mới khiến người đó
dứt u mê.

Nhưng sự tự nhận thức ấy lại liên quan đến
tuổi trưởng thành.

Nếu một người chưa trưởng thành liệu họ có
thể tự nhận thức được không?

Hay họ chỉ biết họ sai nhưng họ sẽ đi tìm
những lý do để bao biện cho cái sai đó?

Như họ đâm vào xe bạn, họ biết họ sai nhưng
họ sẽ chống chế rằng do đường hẹp, do họ đang mải nghĩ đến cách
cứu thế giới nên không để ý hoặc do bạn đi giữa đường.

Như một khi ngoại tình, người ta sẽ lấy cớ
vì đó là tình yêu, vì người yêu của họ đã không hiểu họ khiến họ
phải đi tìm chỗ dựa khác.

Vậy thử hỏi: Nếu họ yêu và nếu họ thấy
người thứ ba kia đúng như là chỗ dựa cho họ thì sao họ không kết
thúc tình yêu cũ đi?

Họ sẽ lại lấy đủ các cớ để ngụy biện cho
việc không thể kết thúc tình yêu cũ.

Vậy thì lý do thực sự là gì?

Là sự tự nhận thức đó vẫn chưa được coi là
nhận thức.

Chỉ được coi là sự ngụy biện.

Và xét cho cùng, con người, với cơ chế tự
phòng vệ, họ sẽ tìm mọi cách để họ không thua. Vậy thôi!

Tôi học câu: Nếu không có điều ta muốn, hãy
muốn điều ta có.

Để cuộc đời tôi bớt mộng mị.

Để sống thoải mái nhất với hiện tại thay vì
sống trên trời với những ước mơ viển vông.

Nó khiến tôi trở về nhà và không thờ ơ với
những gì tôi đang có.

Tôi trân quý từng chút những gì tôi đang có.

Thay vì cứ mải mê chạy theo những giá trị lý
thuyết, tôi yêu chính những sự thật.

Và yêu những sự thật tôi đang có, tôi sẽ rơi
nước mắt với những điều giản dị thay vì mệt nhoài để cố sống
kiễng chân lên theo cuộc đời của người khác.

Và đêm nay, lại một đêm khó ngủ.

Không vui.

Chẳng buồn.

Chỉ thấy mình đang cười.

Cười một cách tuyệt vọng.

Cười mình nhạy cảm và hiểu quá rõ về những
gì mình đang trải qua.

Ừ thôi, nếu không có điều ta MUỐN, hãy MUỐN
điều ta CÓ!

u cũng là một lẽ sống cho lúc này!

Ngày mai chưa tận thế!

Mai là một ngày mới. Mai là cơ hội. Mai là
tương lai. Mặt trời chỉ có một và chẳng ai là mặt trời của ai cả.
Nhất định đấy, ngày mai chưa phải là ngày tận thế đâu...

Hôm nay đọc lại mấy bài của thiền sư Thích
Nhất Hạnh. Đọc khi lòng đang ngổn ngang trăm mối. Chợt thấy lòng bình
yên trở lại.

... Tuệ giác của đạo Phật là mình có thể
sống an lạc và hạnh phúc trong giây phút hiện tại (hiện pháp lạc
trú: Living happily in the present moment). Đó là giáo lý căn bản của
đạo Phật. Chẳng hạn, khi đi từ đây ra bãi đậu xe, mục đích là lấy xe
để đi, nhưng không ai cấm mình đi từ đây ra bãi đậu xe bằng những bước
chân thảnh thơi, an lạc hạnh phúc, chứ không phải chỉ khi lái xe mới
an lạc hạnh phúc. Nêu đi từ đây ra xe mà không an lạc hạnh phúc thì
nắm vô lăng cũng không thể an lạc hạnh phúc được. Vấn đề là phải
thực tập.

... Hiện tại rất đẹp, quá khứ đã đi qua,
tương lai thì chưa tới. Mình chỉ có giây phút thực sự sống là hiện
tại, nếu sống sâu sắc mình có thể tiếp nhận trời xanh, mây trắng,
chim hót, thông reo, hoa nở... những nhiệm màu của sự sống. Ly nước
trong là nhiệm màu, mình có thể an trú trong hiện tại để tiếp xúc
với ly nước không? Hay khi uống ly nước mà nghĩ tới dự án tương lai.
Hiện pháp lạc trú là nghệ thuật sống có hạnh phúc. Nếu hạnh phúc
trong hiện tại thì chắc chắn tương lai sẽ hạnh phúc, còn nếu không
có hạnh phúc trong hiện tại thì tương lai cũng không thể có hạnh
phúc. Nếu lo rửa bát cho mau để cầm ly trà cho hôn nhân, thì khi cầm
ly trà cũng lại hối hả đến tương lai mà bỏ quên mất ly trà. Vấn đề
là thực tập để sống sâu sắc giây phút hiện tại. Ta có đạo Phật mà
không dùng được tuệ giác của đạo Phật, nghĩa là đạo Phật của ta
chưa thành công.

... Hiện pháp Lạc trú tức là sống sâu sắc
đời sống của mình trong mỗi phút giây. Nguyên tắc là đừng đánh mất
mình trong sự tiếc thương hay hối hận về quá khứ, chứ không phải là
không được học hỏi từ quá khứ. Mình có thể an trú trong hiện tại
và coi quá khứ là đối tượng của sự nghiên cứu của mình. Trong khi
mình thiết lập thanh tâm trong hiện tại, mình đem quá khứ về hiện
tại để học tập thì mình sẽ học hỏi được nhiều từ quá khứ.

Đối với tương lai cũng vậy, đừng đánh mất
mình trong sự tiếc thương hay hối hận về quá khứ, chứ không phải là
không được học hỏi từ quá khứ. Mình có thể an trú trong hiện tại
và coi quá khứ là đối tượng của sự nghiên cứu của mình. Trong khi
mình thiết lập thanh tâm trong hiện tại, mình đem quá khứ về hiện
tại để học tập thì mình sẽ học hỏi được nhiều từ quá khứ.

Đối với tương lai cũng vậy, đừng đánh mất
mình trong sự lo lắng và sợ hãi về tương lai. Còn mình có quyền
thiết kế tương lai của mình chứ. Mình an trú trong hiện tại và mình
đem tương lai về hiện tại để nghiên cứu và hoạch định.

Nói cách khác, sống sâu sắc trong hiện tại
thì đồng thời mình cũng tiếp xúc được quá khứ, còn tương lai cũng
nằm trong hiện tại. Mình cần biết xử lý hiện tại với tất cả khả
năng của mình, thì có nghĩa là mình đang làm tất cả những gì mình
có thể làm cho tương lai rồi.

Lo lắng và sợ hãi tương lai chỉ làm hư tương
lai của mình, còn tiếc nuối và mặc cảm về quá khứ sẽ biến quá
khứ thành nhà tù và mình không có khả năng sống trong hiện tại nữa.
Đó là sự đáng tiếc!

Đôi khi, là đôi khi nhé, những cái mất đi rồi
tất dễ khiến ta động lòng. Mặc dù khi có nó, ta cũng thấy nó chỉ
bình thường thôi. Nhưng khi mất đi thì ta lại bắt đầu “thật tình cờ
và thật bất ngờ” nhận ra vô vàn giá trị của nó. Và ta bắt đầu
tiếc. Cái vòng luẩn quẩn đó khiến ta trách bản thân mình ghê gớm.
Nó cũng giống như việc bỏ ra 10.000 đồng mua một cổ phiếu. Cổ phiếu
lên giá thành 600.000 đồng. Đến khi nó tụt thê thảm, giá xuống dưới
cả 10.000 đồng thì lúc đó ta lại tiếc. Không phải tiếc vài nghìn
mất đi từ 10.000 gốc mà là tiếc 590.000 đồng tiền ảo kia. Có những
khi ta ngớ ngẩn như vậy. Khi yêu nhau thì một hai đòi bỏ nhau cho được,
đến khi bỏ nhau rồi, thấy người ta không đau khổ vì mất mình mà trái
lại họ còn... đi lấy vợ, thì bắt đầu thấy tiếc. Cái tiếc đấy được
một phần não bộ xử lý sai thành tình yêu, còn yêu. Thực ra đó chỉ
là sự ích kỷ nhất thời. Giống như cậu Pi nhà này, đồ chơi vứt lăn
lóc thì không sao, cứ em Cún động vào là lại ra hạnh họe: “Em đưa anh
cái đó đi.” (Như thế là rất hư và đã bị bố mẹ phát đít cho mấy
lần rồi).

Đôi khi, là đôi khi nhé, những cái mất đi lại
chính là cơ hội cho những cái mới được bắt đầu. Giống như trái tim,
bạn hết yêu một ai đó thì bạn mới biết yêu một ai đó khác chứ!

Chẳng ai là mặt trời của riêng ai được. Thế
nên, mất họ rồi, sáng mai, mặt trời vẫn mọc kia mà!

Con cá mất là con cá to. Đôi khi, là đôi khi
nhé, ta vẫn hay bị ngày xưa mụ mị ta như vậy. Và vẫn hát: “Lối cũ
ta về, dường như nhỏ lại” dù thực sự ra, nó vẫn vậy mà thôi. Chỉ
là vì xa xưa ấy, ta thấy nó thật vĩ đại. Một cuộc tình chết non hay
một cuộc tình chết già thực sự ra cũng như nhau vậy. Bởi tình là
cái thứ đã chạm vào tim là để lại dấu vết. Nhưng đừng vì thế mà
phán định thứ tình đã chết lại đẹp hơn thứ tình đang sống, tình
sắp đến. Đừng mà hát bài sến khúc: Chắc sẽ chẳng yêu được ai hơn
đã yêu anh. Bởi nói như thiền sư Thích Nhất Hạnh: Lo lắng và sợ hãi
tương lai chỉ làm hư tương lai của mình, còn tiếc nuối và mặc cảm về
quá khứ sẽ biến quá khứ thành nhà tù và mình không có khả năng
sống trong hiện tại nữa. Đó là sự đáng tiếc!

Nuôi lửa

Làm thế nào để lửa trong mình luôn cháy?
Thật ra không khó nếu như trong bạn có lửa. Bài viết cho LỬA CỦA TÔI!

Tôi không phải là người có khả năng giao tiếp
tốt. Nhiều người chưa quen (hoặc mới gặp) đều nói về tôi như một kẻ
kiêu hãnh, kiêu căng và kiêu ngạo. Nói chính xác của từ đó là: Tinh
Tướng. Vì khả năng giao tiếp của tôi kém. Tôi không biết làm cách nào
để bắt đầu một cuộc trò chuyện (hay một tình yêu cũng vậy). Thường
thì điều đó là khó khăn với tôi. Chỉ khi vào cuộc rồi, tôi mới “lộ
rõ bản chất”. Điều đó khiến tôi có nhiều hạn chế. Chẳng hạn như
khó có khả năng mở rộng mạng lưới bạn hay cưa một cô nàng nào đó.
Thậm chí, có những người không hiểu còn tưởng rằng tôi lạnh lùng.
Có lẽ tôi không hợp với chuyện cười nói ồn ã với một người mới
quen. Tôi luôn lúng túng với những cái mở đầu như thế. Nếu ai tinh ý
sẽ thấy, chuyện ngắn của tôi chính là tôi – luôn lúng túng đoạn mở
đầu.

Nhưng khi vào cuộc rồi, mọi thứ sẽ khác. Nếu
người đó khiến tôi hào hứng, tôi có thể chắc chắn được rằng họ sẽ
thấy lửa trong tôi. Tôi có lửa. Phải, trong tôi luôn có lửa.

Lửa trong tôi chưa bao giờ nguội lạnh. Lúc nào
cũng phừng phực cháy. Vì tôi biết cách nuôi lửa.

Tôi nuôi lửa bằng sự cả tin vĩnh viễn của
mình.

Phải! Không hồ nghi! Tôi tin và nuôi niềm tin
với tất cả mọi người. Sự cả tin như một món quà mà Thượng Đế dành
tặng tôi. Tôi có thể tin một cách mù quáng ngay cả khi vừa hôm qua,
họ bội phản tôi. Vì tôi nghĩ, tôi chẳng mất gì nếu tôi đặt niềm tin
vào họ. Mất niềm tin ư? Không! Niềm tin cho đi rồi có mất cũng đâu
còn là của mình. Hãy cứ tin đi để lòng không bị những hồ nghi dằn
vặt. Tin như một liệu pháp giúp hóa giải những muộn phiền trong tôi.
Tin như một cách giải độc cho cơ thể. Dù sau đó, có sụp đổ bao nhiêu
thì cũng không vì thế mà mất đi niềm tin vào cuộc đời. Tôi vẫn tin
rằng ai đó đứng trước niềm tin của tôi sẽ không nỡ phá bỏ nó. Bạn
thấy không? Cuộc đời, ai chẳng muốn có người tin mình? Vậy thì tại
sao không dùng niềm tin như món quà tặng nhau? Nó còn ý nghĩa hơn cả
lời yêu thương. Bạn có thể thất vọng nhưng đừng đánh mất niềm tin
trong mình. Niềm tin chính là một ngọn lửa.

Tôi nuôi lửa bằng sự phù phép điều bình
thường thành điều đặc biệt.

Tôi còn được trời phú cho khả năng AQ. Tôi tìm
thấy điều đặc biệt từ những điều bình thường. Tôi có thể thấy đôi
mắt đẹp trên một khuôn mặt xấu. Tôi có thể thấy tuần này rất đặc
biệt vì tuần này chứa hai tháng: tháng Bảy & tháng Tám. Tôi có
thể thấy những điều thú vị từ những điều bình thường. Vì thế, tôi
vui sống. Ngọn lửa từ đó cũng chẳng thể tắt.

Tôi nuôi lửa bằng khát vọng của tôi.

Những mục tiêu ngắn hạn, dài hạn và mục tiêu
trở thành nguyên tắc sống. Tôi có những đam mê để rồi từ đó, những
đam mê nuôi lửa cháy. Từ thú sưu tập hồi nhỏ đến những sở thích con
con. Và bây giờ có vợ có con, những đam mê đặt vào hai người đó. Lửa
có khi nào tắt?

Tôi nuôi lửa bằng cảm xúc của tôi.

Dù có ai đó cười cợt rằng tôi lúc nào cũng
nói “yêu thương”, rằng tôi sến chảy nước thì cũng không vì thế mà tôi
xấu hổ với điều đó. Cảm xúc lúc nào cũng đầy đặn trong tôi. Khi
thấy con trăng 15 tròn vành vạnh và sáng rõ trên đầu như lúc này đây,
trên tầng bốn khu tập thể, ôm laptop ngồi ban công. Hay cây hoa ngọc lan
trước ban công hiên nhà sáng sáng ngào ngạt đưa hương. Mùi rêu ẩm. Một
ráng chiều. Hay Hà Nội lúc 2h sáng... Cảm xúc đầy đặn trong người
khiến tôi bay cao hơn. Sự lãng mạn, phải! Tôi không phải là người thực
tế có chút lãng mạn. Mà tôi là người lãng mạn có nhiều lãng mạn.
Những sự thật trần trụi cũng có thể biến thành điều lãng mạn
được. Không đến nỗi khóc khi xem phim nhưng chắc chắn, dư âm sau phim
luôn để tạo nhiều âm hưởng trong lòng.

Tôi nuôi lửa bằng những điều đó.

Lửa cháy mãi trong tôi.

Và nếu ngọn lửa có bé lại, tôi sẽ đọc lại
những bài viết của mình. Những bức ảnh, những video lại làm tôi
bùng lên ngọn lửa. Vâng! Vì tôi có ký ức. Vì ký ức của tôi quá
đẹp. Vì mỗi ngày tôi đều sống để có điều đáng nhớ mà ghi lại. Vậy
thôi!

Sống là mình!

Cương mình lên để làm gì?

Sống là mình chớ so bì với ai!

Đừng mà đứng đó thở dài,

Sống là mình, chẳng là ai ngoài mình!

Tôi đã từng gặp người lúc nào cũng so bì
bản thân với người này người kia để tự khiến mình thành hèn kém đi.

Tôi cũng lại đã từng gặp những người lúc
nào cũng phấn đấu để giống người này, như người kia. Để rồi lại
hậm hực vì mãi mà mình vẫn chẳng được như họ. Thậm chí, người
ngoài nhìn vào chỉ thấy một bản sao nhếch nhác. Hoặc may mắn đuổi
kịp thì cũng chỉ là một phiên bản hao hao. Và cuối cùng, lẫn lộn
giữa đám đông mà không còn sự khác biệt tạo nên thương hiệu.

Và tôi cũng lại gặp những người cả đời tìm
cách che giấu mình đi rồi tự cho rằng mình sống khôn ngoan.

Họ đều là những người đánh mất đi bản thân
một cách ngốc nghếch.

Nhưng.

Nhưng còn một kiểu đánh mất mình đáng sợ hơn
cả thế nữa.

Kiểu đánh mất mình được bọc bằng vỏ hào hoa
của ba chữ: HOÀN THIỆN MÌNH.

Kiểu đánh mất mình được thực hiện bằng động
cơ mang dáng vẻ rất lung linh: VÌ TÌNH YÊU.

Kiểu đánh mất mình mà vẫn cười toe toét
khẳng định: TÔI LÀ TÔI CHỨ AI?

Đó là một cô gái cá tính, can đảm, bộc trực
và thẳng thắn bỗng vì yêu anh mà gọt mình thành dịu dàng, nhu mì,
biết vâng lời và không bao giờ bật lại người yêu.

Một cô gái cắt tóc ngắn đi vì bạn trai thích
hát “Tóc ngắn, cớ gì em tóc dài. Để cho em giống như bao nhiêu
người.”

Hay một chàng trai cố tỏ ra mình là một
người đàn ông thực thụ bằng cách uống rượu, hút thuốc chỉ vì cô
bạn gái bảo: Đàn ông là phải biết uống rượu, hút thuốc để mà giao
tế chứ!

Hoặc có cô gái cứ phải giống cô bạn gái cũ
của anh để giữ anh ở lại với mình hoàn toàn.

Ừ, họ quả là si tình! Từ SI TÌNH dùng để
bao biện cho sự ḾT BẢN THN.

Bạn có thể cười phá lên vì những cô gái,
những chàng trai ngốc nghếch đó và khẳng định mình sẽ chẳng bao giờ
như thế?

Đồng ý!

Đúng là quá quắt như thế thì chỉ kẻ ngốc
nghếch mới làm vậy.

Còn kẻ thông minh thì thế nào?

Kẻ thông minh thì thay đổi theo cách khác.

Vì sau một lần cãi nhau với bạn trai, anh bạn
trai bảo: Em đúng là cứng đầu. Kiểu người như em lấy ai thì rồi cũng
sẽ bị họ bỏ mà thôi! Anh đã không chịu nổi em rồi thì chẳng ai chịu
nổi em nữa.

Cô gái thông minh sẽ hoài nghi tự vấn: Liệu
mình có đúng là cứng đầu không?

Có thể, cô gái đó sẽ từ từ thay đổi phần
vì không muốn sẽ cãi nhau với anh ta về chuyện mình cứng đầu nữa
(tốt nhất là cho anh ta thắng đi.)

Cũng có thể, cô gái đó sẽ lại đi hỏi bạn
bè xem mình có thật sự cứng đầu không? Và bạn bè mà lỡ nói: Đúng
rồi! Mày cứng đầu bỏ xừ. Thì cô gái ấy cũng sẽ bỏ đi cái tính đó
ngay tắp lự.

Nhưng biết đâu, sự cứng đầu đó chính là điều
làm nên thương hiệu của cô gái. Khi chàng trai bắt đầu yêu cô gái đó
cũng là vì thích thú với một cô gái dám tranh luận đến cùng. Chỉ
vì sau đó, sự dám tranh luận đến cùng đó đã khiến chàng trai ấy rơi
vào trạng thái thua cuộc và tự ái. Chàng trai tự ái nên mới nói: Em
thật cứng đầu.

Câu chuyện giống như đẽo cày giữa đường vậy.

Trăm người trăm ý.

Thường thì họ cũng đều muốn tốt cho ta nên
nói ra những điều họ cho là sẽ tốt cho ta (vì nó thật sự tốt cho
họ). Đâu nghĩ rằng điều ta muốn tốt cho ai đó chắc gì đã đúng là
tốt cho ai đó? Vì mỗi người có một quan điểm, sở thích và cả cách
sống khác nhau. Nó giống như là tóc dài rất đẹp với khuôn mặt này
nhưng lại rất quê với khuôn mặt khác. Nó có thể rất hợp với ta chứ
áp nó lên khuôn mặt người khác, nó sẽ thành một tai họa.

Đó là mới nói đến sự nhiệt tình thật tâm
khi cho ý kiến.

Chứ còn nếu xét tiếp đến những người thích
áp đặt ý kiến của mình lên đời kẻ khác hay những người thích cho
lời khuyên vô tội và kiểu tiếc gì một chút nước bọt thì thậm chí
nguy.

Lại có những chàng trai chỉ vì không muốn
thấy bạn gái mình buồn mà lâu dần mất đi chủ kiến. Vì yêu nên thỏa
hiệp. Cô nàng thích Jude Law sẽ rủ rỉ biến anh chàng bụi bặm thành
công tử láng mượt. Cô nàng gặp một cậu bạn sôi sùng sục những hoạch
định sẽ về bắt bạn trai vốn là anh chàng điềm tĩnh, cẩn trọng
thành một anh chàng bùng bùng sốc nổi. Cũng bởi vì yêu. Vì yêu em,
anh có thể làm tất cả. Và trong cái chữ T́T CẢ ấy có cả sự THAY
ĐỔI MÌNH.

Rồi những trận cãi cọ sẽ vì thế mà ít đi
đến một ngày tình yêu đó êm ả như nước sông Tô Lịch Hà Nội hay kênh
Nhiêu Lộc Sài Gòn. Êm ả giả tạo. Sự thật là đã thành ao tù. Chính
vì yêu. Thỏa hiệp để tìm sự bình yên.

Hay cũng có khi, cô gái nọ bỗng thu vén lại
mình. Tự rời bỏ các mối quan hệ của mình đi vì bạn trai khó chịu
mỗi khi cô đi chơi. Ngày ngày tan sở là về nhà ru rú trong phòng chỉ
vì bạn trai bảo: Em như ngựa chứng. Anh hồ nghi rằng em khó có thể
thành người phụ nữ của gia đình. Cô thu vén mình để chàng trai yên
tâm và tin tưởng mình hay vì cô đang muốn nỗ lực để trở thành người
phụ nữ của gia đình? Dù cô muốn làm gì thì cô cũng không còn là
một cô gái năng động, ham học hỏi thế giới xung quanh, phóng khoáng,
thân thiện và có năng lực cộng đồng. Cô đã trở thành một người phụ
nữ cổ điển. Tức là xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Tức là phụ
nữ làm vua bà dưới bếp. Tức là lấy chăm sóc chồng con làm niềm vui
số một. Thành công lớn nhất của cô sẽ là chồng mặc đẹp, ăn ngon.

Đúng! Cũng có nhiều phụ nữ đáng kính như thế!
Họ có thể là như thế vì ngay từ nhỏ họ đã ao ước một cuộc sống
gia đình như thế. Chứ chẳng phải vì họ làm thế ĐỂ VỪA LÒNG MỘT AI
ĐÓ. Vì nếu thế, một ngày, lớp vỏ bọc tự tạo ấy sẽ vỡ ra, họ sẽ
phải hiện nguyên hình con người mà họ thật sự có. Và lúc đó, tai
họa sẽ đổ xuống. Gia đình họ vun đắp sẽ tan hoang.

Tôi thú nhận rằng mình cũng từng sống không
phải là mình.

Để rồi sau đó, tôi lộ nguyên hình trong ê chề
đau đớn.

Đau đớn vì mình đã phụ bạc chính con người
thật của mình.

Ê chề vì vở kịch nào cũng phải hạ màn.

Vai diễn nào cũng có một hôm phải kết thúc.

Và kể từ đó, tôi sống bằng chính con người
thật nhất của tôi.

Dẫu nó có xù xì và sứt mẻ. Thì đó cũng
là con người thật của tôi.

Và nếu ai không biết yêu chính bản thân mình
thì đừng nói đến chuyện yêu được kẻ khác.

Vì bản thân mình mà mình còn không biết yêu
thì còn biết yêu ai?

Bởi thế mới nói, yêu đương cần rất nhiều
điều. Mà trong đó chẳng thể thiếu hai chữ TRÁCH NHIỆM. Không chỉ là
TRÁCH NHIỆM với tình yêu mà đó còn là TRÁCH NHIỆM với chính con
người thật sự của nhau. Để chúng ta có thể yêu nhau vì những điều
xù xì nhất của nhau chứ không phải để hoàn thiện nhau đến mức chẳng
nhận ra con người mà mình đã từng rung động hôm nào chưa xa lắm.

Sống là mình.

Đó cũng là điều cần phải viết cho mai sau
của Pi!

Định mức khuây khỏa

Khuây khỏa mà cũng cần định mức ư? Tôi đã
từng mỉa mai những thứ được gọi là giới hạn, định mức như vậy. Bởi
tôi không tin, có một ngày, tôi cũng cần phải đưa ra những định mức
cho mình. Để sống tiếp.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3