Nụ Hôn Trốn Tìm - Chương 04 - Phần 1

4

“Ra biển hả?” Marsh hỏi
khi bước vào bếp và rót cho mình một
tách cà phê. Ánh nắng rạng rỡ
của buổi
ban mai xuyên qua ô cửa sổ.

Leila mặc bộ đồ tắm hai mảnh
màu xanh lam pha xanh lá cây tươi sáng hi

ện rõ bên dưới lớp
vải trắng
mỏng như sa của
chiếc váy mùa hè ngắn.

“Anh đoán giỏi đấy,” cô nói, rồi
uống cạn
ly nước trái cây.

“Simon dậy chưa?”
Marsh vừa tựa vào quầy
bếp vừa
nhìn Leila qua miệng tách cà phê.

Leila bắn cho anh một ánh nhìn, ám chỉ rằng câu hỏi của
anh thật buồn

“Phải rồi,” Marsh nói. “Cậu ta vẫn ngủ.”

Cô xoay người nhấc chiếc
túi đi biển và khăn tắm lên.

“Anh đi cùng được
không?” Marsh hỏi. “Em biết đấy,
ra bãi biển?”

Leila ngạc nhiên quay
lại nhìn anh. Cô nhận ra anh cũng đang mặc đồ bơi.
Buồn cười thay, cô chỉ cho rằng lúc nào anh cũng ở trong phòng khám.

“Anh đang rảnh,” anh
bảo cô, như đọc
được ý nghĩ của cô vậy. “Tất nhiên, anh vẫn
luôn sẵn sàng cho những ca cấp
cứu, nhưng vài tuần tới khá dễ thở.
Hôm nay anh không có lịch hẹn. Ngày mai anh chỉ làm nửa buổi, và đến
ngày kia lại được nghỉ.”

Anh đang nhìn cô, bằng
đôi mắt vô cùng ấm áp. Thực ra, Leila cảm thấy
nếu cô nhìn anh quá lâu, cô có thể bị bốc cháy.

“Cũng… được,” cô trả lời.

Chiếc quần bơi của
anh màu cam sặc sỡ với họa tiết
đen vui mắt. Chắc hẳn là của Simon bởi
hầu hết
quần áo của
Marsh đã bị tiêu hủy trong đám cháy. Song nó vẫn hợp
với anh. Nó ngắn và khoe hết đôi chân
dài săn chắc, rám nắng của
anh. Anh có một đôi chân đẹp - và cô bất
giác nhận ra mình đang nhìn chúng chằm chằm.

Cô dời ánh mắt trở
về gương mặt
anh, chỉ để
thấy đôi mắt
anh đang nhàn nhã lướt dọc chân cô.

Leila quay đi, sợ anh
sẽ nhìn thấy
vẻ mặt
mình. Cô biết mình không thể che giấu
cơn sóng khao khát đột ngột trào lên - hay nỗi ngạc nhiên trước cảm
giác ham muốn kì cục này.

Anh chàng ninja và những
nụ hôn như điện
cao áp đã làm đảo lộn hết
những cảm
xúc của cô. Nếu cô bị ma xui quỷ khiến
tới mức
nhìn chằm chằm vào đôi chân hấp dẫn của
Marsh Devlin - thì tình trạng của cô tệ
hơn cô tưởng.

Hít một hơi
sâu lấy bình tĩnh, Leila đi trước dẫn
đường từ
trên hiên xuống các bậc thang và đặt
chân lên bãi biển. Cát ấm và dễ
chịu bên dưới
những ngón chân trần. Cô dừng
bước để
tận hưởng
cảm giác ấy.
Ôi, cô thích được ở trên bãi biển
tuyệt đẹpSunrise
Key!

Những con chim biển xao xác chao liệng trên làn gió mát thổi
qua mặt nước
vịnh xanh lam lấp lánh. Bầu trời xanh trong vắt,
với những
cụm mây trắng
bềnh bồng
nom như từ đâu trôi giạt đến.
Ánh nắng phản chiếu trên nền cát trắng
tinh.

“Nơi đây đẹp quá,” cô nói với tiếng thở
dài. “Như cõi thiên đường.”

Marsh gật đầu. Anh lại
đang nhìn cô.

“Có thật anh đã từ chối
công việc thu nhập cao ở Boston để về
đây sống không?”

Anh dùng ngón chân vẽ
một đường
trên cát. “Chuyện đó kì lạ lắm
sao?”

“Làm thế nào mà anh
có thể quay lưng với số
tiền đó?”

“Sao anh lại không thể?”

Leila đăm chiêu nhìn ra biển,
bất ngờ
trước câu trả lời thẳng thắn
của anh.

“Đa phần những người
anh quan tâm nhất đều sống
ở đây,” Marsh nói. “Dù sao cũng là hầu hết.
Và như em vừa nói, nơi
này là thiên đường.”

Leila vẫn không nói
gì, cũng không cử động.

“Hơn nữa,”
Marsh nói tiếp. “Người ta đã đánh giá quá cao mức lương sáu con số.”

Cô nhìn anh. “Anh vẫn
còn nghĩ như thế ư?
Cho dù gần đây anh sống cảnh
giật gấu
vá vai?”

Marsh nhăn mặt. “À phải. Tối
qua anh có nói thế, phải không nhỉ?”

“Simon nói sổ sách kế toán của
anh rối tung hết cả. Anh có muốn em xem qua cho anh không?”

“Em đang đi nghỉ cơ
mà,” Marsh nói.

“Anh đang giúp em làm một
việc viễn
vông.” Cô cất bước đi tiếp, băng qua bãi
cát rộng tới
dãy ghế bố
kê sát mép nước. “Anh cũng phải để
em giúp anh chứ.”

“Anh không nghĩ việc
em làm là viễn vông.” Marsh đi theo cô.
“Anh nghĩ đi tìm chàng ninja của em là một ý hay.”

“Thật sao.” Làn gió
biển cuốn
gấu váy cô lên, và mắt Marsh nhìn theo.

“Anh chỉ muốn biết
là em định sẽ làm gì nếu thật sự
tìm được anh ta?”

“Phương án trong trường hợp
khả quan nhất ư?” Leila hỏi, và anh gật đầu. “Dù may mắn
đến đâu anh ta cũng sẽ là một
người khó ưa, và thế là những ảo tưởng
hão huyền vỡ tan. Rồi em có thể tiếp
tục cuộc
sống bình thường của mình.”

“Nói cách khác là lấy
Elliot.”

“Phải,” Leila nói.
“Có thể em sẽ lấy Elliot.”

Marsh im lặng một lúc, và tất
cả những
gì Leila nghe thấy là tiếng bước
chân của họ
trên cát.

“Nếu ảo tưởng
không vỡ thì sao?” anh hỏi. “Sau đó thế
nào?”

Leila lắc đầu. “Em vẫn
chưa rõ,” cô thú nhận.

“Thôi nào. Nếu chàng
ninja của em không khó ưa
thì phương án tối ưu
là gì?” Marsh khăng khăng.

“Ý anh là nếu anh ta
hoàn hảo à?” Leila mỉm cười.
“Anh ta hoàn hảo, anh ta yêu em đắm đuối,
và anh ta ngỏ lời - ngay lập tức - muốn
cưới em. Và em, đương nhiên là đồng ý, bởi
em nhận ra định mệnh của đời
mình ngay khi gặp gỡ.”

Marsh khẽ cau mày. “Nếu như…” Anh hắng giọng. “Nếu như anh ta không hoàn hảo cho lắm?
Tức là, nếu
anh ta hơi kém hoàn hảo một chút xíu? À, không phải ý anh muốn
nói là, nếu anh ta kém ngưỡng hoàn hảo
rất xa, nhưng vẫn
yêu em say đắm thì sao? Nghĩa là, không
có ai hoàn hảo tuyệt đối…”

“Ý em là, nếu anh ta
hoàn hảo đối
với em.” Leila đặt túi lên một chiếc ghế
bố. “Anh rất
quan tâm đến chuyện này thì phải?”

“Anh lo em sẽ sai lầm rồi
sau này hối hận.”

Leila kéo chiếc váy
qua đầu. “Anh thật tử tế, nhưng em không nghĩ mình sẽ hối hận khi quyết
định đi tìm chàng ninja.”

“Ý anh là lấy Elliot
kia.”

Anh lại đang nhìn cô,
và Leila kiểm tra đồ bơi của
mình để đảm
bảo nó che phủ mọi nơi
cần thiết. Tất nhiên, ở cô chẳng
có gì mà anh chưa từng nhìn thấy. Anh là bác sĩ mà lại. Tuy nhiên ánh mắt anh
đầy vẻ
tán thưởng của một người đàn ông.

“Trông em rất đẹp,” Marsh nói. “Đồ mới phải không?”

“Cảm ơn
anh,” Leila ngồi xuống ghế
và lục túi lấy ra chiếc kính râm và
kem chống nắng. “Đúng vậy, là đồ mới.”

“Anh thích bộ em đang
mặc.” Sự
tán thưởng của anh làm giọng nói vốn đã trầm
ấm hơn.

Thật kì cục, nhưng Leila không thể nhớ lần cuối
cô ở bãi biển cùng Marsh là lúc nào. Hàng năm cứ cách sáu tháng cô mới về thăm đảo
hoặc hàng năm trời - chắc chắn họ
đã từng cùng nhau ra bãi biển chí ít là một
lần và…

Marsh ngồi xuống ghế
khác và cởi áo T-shirt ra. Và Leila khẳng định
rằng đã rất
lâu cô chưa ra biển cùng anh. Có lẽ từ
khi anh học đại học và cô vào trung học. Bởi
cô nhớ anh là một thiếu niên gầy gò, phơi cả
xương sườn, xương
vai, xương đòn và khuỷu tay ra
ngoài. Nhưng người đang ngồi cạnh
cô đây không gầy gò cũng chẳng còn là thiếu
niên. Đó là một người đàn ông. Anh có những cơ bắp
- những múi cơ rám nắng, nhẵn
bóng, săn chắc. Thậm chí, anh còn có lông trên ngực.

Marsh lấy chiếc kính râm gọng
tròn từ túi quần sau và đeo lên. Tóc anh rối
bù do kéo áo qua đầu, và gió biển làm nó bay tung một cách quyến rũ quanh gương
mặt anh, thổi một
lọn tóc vào mắt anh rồi lại quét nó đi. Anh mỉm cười với cô, một
trong những nụ cười tươi
thảnh thơi hiếm thấy
ở anh, và tất cả những nét đó khiến
anh nom rất khác người tên Marsh Devlin mà cô tưởng mình hiểu
rõ. Trên thực tế, trông anh giống kiểu đàn ông mà nếu
cô nhìn thấy từ bên kia gian phòng tại một bữa
tiệc, cô sẽ
ép chủ nhà giới thiệu cô với anh. Ánh nhìn của anh khóa lấy mắt cô qua gọng
kính râm. Đột nhiên cả người
cô nóng bừng.

“Cho anh chút kem chống
nắng được
không?” Cô đưa tuýp kem cho anh. Những
ngón tay anh cọ vào tay cô và cô suýt
làm rớt tuýp kem, choáng váng bởi luồng
điện bất
ngờ chạy
qua. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Sao anh chưa chịu
kết hôn?” Cô bỗng buột miệng hỏi.

“Em làm anh chưng hửng
đấy. Thường
thì anh có thể theo kịp lối
nói chuyện chóng mặt của
em, nhưng với câu này thì anh rớt
đài.”

“Anh là người đàn ông
điển trai,” Leila nói thẳng. “Hơn thế,
anh lại là một bác sĩ. Vậy mà sao những phụ
nữ thông minh không biết túm lấy
anh và giữ rịt như một
con cá lớn béo bở.”

“Chúa ơi, em nói nghe cảm động
quá.” Marsh giễu.

“Em biết vì sao Simon
không kết hôn,” Leila nói. “Bởi anh ấy
vẫn còn là một đứa trẻ, và chừng
nào anh ấy còn mải mê chạy theo những cô nàng non tơ xinh đẹp, thì anh ấy
không bao giờ ổn định được. Nhưng anh thuộc tuýp người truyền thống,
anh biết đấy,
vợ, con cái, garage để hai ô tô, một
con chó săn lông xù giống Ai len tên
Sparky…?”

Marsh thong thả bôi
kem lên hai vai và cổ. Leila có cảm tưởng
là anh đang cân nhắc nên nói với cô chừng
nào - hay biến tấu đi bao nhiêu - so với sự thật.

“Em nói đúng. Anh muốn
tất cả
những thứ
đó. Anh chỉ chưa chắc đó là mục
tiêu có thể đạt được.” Anh nhìn ra mặt nước,
mắt nheo lại
dù đang đeo kính râm. “Anh không rõ em biết
được bao nhiêu về anh,” Marsh nói thêm, đoạn
liếc sang Leila, “nhưng
cha mẹ anh li dị khi anh lên sáu. Chuyện đó… rất tệ.”

Ôi Trời, Leila nhận ra anh đang thành thật với cô. Anh đang mở lòng - một
chút - với cô.

Marsh lại nhìn cô.
“Thực ra không phải tệ, mà rất khủng
khiếp. Mẹ
anh gần như suy sụp. Anh không nghĩ bà có thể
vượt qua. Và anh không thể lí giải
chuyện gì đã xảy ra.” Anh lắc đầu. “Trước
khi tan vỡ, dường như cha mẹ anh rất yêu nhau, nhưng
họ không thể vực dậy tình yêu ấy.”

Leila không biết liệu nên im lặng
và hi vọng anh nói tiếp, hay thúc anh kể thêm. Anh lặng thinh quá
lâu, nên cuối cùng cô đnh lên tiếng. “Em biết
theo thống kê thì số vụ ly
hôn rất cao. Nhưng rốt cuộc
mọi người
vẫn kết
hôn mà. Không phải là không thể đâu, Marsh.”

Anh bỏ kính ra và dụi mắt.
“Anh vẫn nghĩ, nếu cha mẹ anh không thể gìn giữ
hôn nhân, thì sao anh có thể?”

“Nhưng anh không phải là cha mẹ
anh.”

“Ơn trời
là thế.” Marsh mỉm cười, một nụ cười rầu
rĩ, nhưng vẫn làm cô cảm thấy
như thể mình mất trọng
lực, treo lơ lửng.

“Ê, Marsh!”

Leila và Marsh cùng ngẩng
đầu lên và thấy Simon đang tất tả chạy
tới từ
phía ngôi nhà. “Ben Sullivan vừa gọi. Anh ta cần
cậu đến
nhà ngay lập tức. Có một ca khẩn cấp.”

“Người hay động vật?”
Marsh hỏi, mặc áo vào.

“Động vật.” Tóc Simon dựng
hết cả
lên và anh chỉ mặc độc cái quần boxer lòe loẹt.
Rõ ràng anh vừa lăn từ giường
xuống để
đi thông báo tin này. “Một con ngựa cái của
anh ta đau bụng dữ dội. Anh ta luôn miệng xin lỗi
vì đã phá ngang kì nghỉ của cậu,
nhưng anh ta đã thử mọi cách, và tuyệt
vọng rồi.
Tớ đã bảo
là cậu sẽ
đến ngay.”

“Muốn đi một chuyến
không?” Marsh vừa hỏi Leila vừa
xỏ chân vào giày.

“Còn tùy,” cô nói ngắn
gọn. “Liệu
chúng ta có cãi nhau về việc nên kéo kính cửa lên hay xuống ngay khi
em ngồi vào xe anh không?”

“Xe anh ở trong
garage dưới nhà lúc nó bị cháy.”

“Ôi không.” Leila co rúm người.

“Ồ có đấy. Hôm đó anh đi làm bằng xe đạp. Anh đang mượn tạm
xe jeep của Simon cho đến khi nhận
tiền bảo
hiểm. Xe jeep không có cửa, do đó cũng không có kính, và chúng ta chẳng còn gì để
mà cãi cọ. Cùng lắm anh nghĩ chúng ta chỉ
có thể tranh cãi nên chọn đài nào để
nghe.”

“Đợi em đi lấy quần
soóc và giày đã,” Leila nói.

“Em đi ư?” Simon hỏi. “Với Dev sao?” Simon
nhìn đầy ngạc nhiên.

Marsh tỏ ra nôn nóng.
Anh nắm lấy
hai vai Leila và đẩy nhẹ cô về
hướng ngôi nhà.

“Đi lấy đồ nhanh lên. Anh sẽ đợi trước nhà.”

Tại sao cô lại đến
nhà Sullivan với Marsh? Simon vẫn nhìn cô chằm
chằm như thể
cô vừa lột
xác. “Đã nhiều năm rồi em chưa gặp
Nancy Sullivan,” Leila giải thích.

“Nhanh lên,” Marsh giục.

Cô ùa chạy.

***

Leila tựa người vào cánh cửa
thô kệch dẫn
vào chuồng ngựa, chăm chú nhìn Marsh khám cho con ngựa cái của Ben Sullivan.

Con ngựa rõ ràng rất đau đớn,
song Marsh chạm vào nó một cách nhẹ
nhàng, dùng giọng vỗ về trấn an nó.

“Chao ôi, ước gì anh ấy nói với
tớ được
như thế,” Nancy Sullivan
nói, tiến sát sau lưng
cô. “Nhưng không, người đàn ông
này là một tảng băng biết đi. Điển hình cho sự
lạnh lùng của người Anh, cậu biết
đấy?”

“A, cậu đây rồi.” Leila mỉm
cười. “Anh cậu bảo rằng cậu
quanh quẩn đâu đó gần đây.”

“Chính tớ. Lúc nào tớ chẳng
quanh quẩn ở đây. Lâu rồi không gặp, người
lạ.”

“Phải, ít nhất cũng cả
năm rồi,” Leila nhận xét. “Trông cậu
rất tuyệt,
cậu thế
nào?”

Trong chuồng ngựa, Marsh và Ben đã cởi áo T-shirt và đá tung đôi giày ra.

“Ôi ôi.” Nancy kéo Leila ra sân. “Họ sắp xử lý con ngựa
đấy. Việc
này không đẹp mắt đâu… mặc dù bác sĩ
Devlin rõ là cường tráng. Trông Marsh có
hết sảy
không cơ chứ?”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3