Ở lưng chừng nhìn xuống đám đông - Chương 12 (phần 3)
6.
Anh bước vào quán rượu và hắn đã ngồi sẵn ở đó. Dưới ánh đèn xanh mờ. Không gian vắng lặng. Hắn đã chọn một nơi đàng
hoàng cho cuộc gặp này. Bây giờ thì hắn cúi đầu sau cái bắt tay hờ hững
với anh. Anh thấy tay hắn lạnh ngắt như một kẻ sắp thoát linh hồn. Hắn gọi
ly Chivas còn anh thì một lon bia. Hắn bắt đầu câu chuyện bàng một câu
bâng quơ về thời tiết khiến anh thấy buồn cười. Bởi vì anh chưa bao giờ
nghĩ rằng hai thằng đàn ông nên bắt đầu một câu chuyện dàn hòa bằng đề
tài thời tiết vu vơ. “Trời hôm nay nóng quá ông ạ. Tôi chạy từ nhà ra
đây cũng mất nửa tiếng. Nghe mồ hôi chảy trong sống lưng!” - hắn nói.
Anh cười khẩy. Rồi chậm chạp cho một hạt đậu phụng vừa tách vỏ vào
miệng, bật nắp lon bia và ngửa cổ uống. Hắn cũng nâng ly Chivas. Giữa
anh và hắn là một quãng lặng kéo dài chừng năm phút. Anh thấy mồ hôi bắt
đầu nhẫy trên trán của hắn. Nhưng, là một kẻ bộc trực và bộp chộp, hắn
không khỏi bật ra khỏi miệng một câu hỏi bằng cái giọng hơi rụt rè: “Vì
sao... ông đến đây nhậu với tui?”. Anh lại cười nhếch mép và nhìn lên
đầu tóc của hắn: “Tóc ông đã bạc nhiều!”. “Chỉ vì điều đó?” - hắn hỏi.
“ừ!” - anh nói và uống. “Chẳng lẽ ông không tự thấy tóc ông cũng bạc
nhiều sao?” - hắn hỏi ngược lại. Anh cười: “Nhưng tôi lại nghĩ tóc ông
chẳng bao giờ bạc. Tôi đã sai lầm!”. “Sao vậy? Tôi cũng là người mà?” -
hắn nói. “Nhưng những kẻ như ông thì thường trẻ mãi...”. Anh nhấn mạnh
từ “những kẻ như ông”, mang một ngụ ý hằn học đủ để hắn ngầm hiểu. San
đó, anh lại nghĩ, sao mình lại dồn sự hằn học lên những lời nói, trong
khi chính mình đã tỏ ra xót thương và muốn dàn hòa?
Rõ ràng anh đã nghĩ rằng đến đây nghĩa là với một mục đích tìm kế hoãn binh, không nên gây thêm căng thẳng. Hắn cúi đầu và có vẻ hiểu
cảm xúc của anh lúc này. Hắn uống hết chỗ rượu trong ly và gọi thêm một
ly nữa. Lúc này quán có một vài bàn kín khách. Người vào quán cũng nhã
nhặn, ít ai to tiếng, cũng không bàn nào quá im lặng căng thẳng.
Đến
lon bia thứ ba thì anh đã trò chuyện với hắn khá nhiều. Đến độ, đôi lúc
anh lại sực nhớ rằng chẳng hiểu sao mình lại tâm sự với cái kẻ mình
không đội trời chung suốt mười lăm năm trời quá nhiều chuyện như vậy.
Chuyện đứa con trai hắn không nhìn mặt cha, chuyện vợ hắn bỏ đi khi một
vài tờ báo đăng tin anh sắp lôi hắn ra tòa vì vấn đề chữ nghĩa, chuyện
hắn mất hình ảnh trong đầu vợ chỉ vì dùng ngòi bút săm soi hết đời tư
người này đến kẻ khác, thường xuyên đánh đấm những kẻ thực tài cùng thời
để kiếm những đồng tiền vặt vãnh và...
Hắn nói với anh: “Tôi tưởng mình đã được rất nhiều nhưng hóa ra lại mất
quá nhiều. Nhưng ở chỗ bạn bè (nếu ông còn coi tôi là bạn vì thương tóc
tôi bạc) thì tôi xin nói thật, tôi có cách làm thông tin của
tôi, tôi có quan niệm làm chữ nghĩa của tôi, tôi chẳng bao giờ bị lụy
bôi những điều mình viết ra rồi sau đó phải gồng mình lên sống theo những huyễn tưởng trong mớ chữ nghĩa đó. Ông hãy nghĩ kỹ lại xem, nếu coi chữ nghĩa là thứ bình đẳng thì chắc gì mười tám cuốn Tiểu thuyết của ông có sức thuyết phục hơn mấy vốc chữ kiếm ăn sòng phẳng của tôi?”. Anh thấy dường như hắn chơi sốc mình, nên cười nhạt: “Lẽ ra lúc này ông nên biết rằng, sự kém cỏi trong hành xử ngòi bút của ông cũng gây cho tôi sự mất mát thế nào. Tôi và ông đã mất một người bạn suốt mười lăm năm trôi chỉ vì mấy cái vốc chữ bẩn thỉu xuất phát từ sự ganh tị và nhỏ nhen đặt điều của ông. Mà nếu hôm xưa ông không gỡ những bài vở trên mạng, không ngưng lại chuyên đề bôi xấu tôi trên tờ báo và tôi mạnh dạn thuê luật sư kéo nhau ra tòa thật thì không biết hôm nay tóc của ông bạc có làm cho tôi mảy may nghĩ lại không? Lúc đó tôi biết ông sẽ thua kiện vì không có một điều luật nào cấm đoán tôi viết những
điều đó, không ai chứng minh được tôi sai, không ai đo được mức độ danh
dự ông bị mất khi đọc những bài viết đó cho nên tôi sẽ không sao cả. Tôi có lí
lẽ của tôi. Chỉ thiệt hại là danh dự của ông bị phơi bày cho cả dư luận
biết. Cái thứ danh dự hão huyền và rỏm đời. Và nếu cần tôi sẽ gói thêm những bức ảnh dạo tôi với ông đi bia ôm lên báo để mọi người cùng biết”. “Ông chưa xóa những tấm ảnh đó à?” - anh hỏi với giọng hơi mất bình tĩnh. “Tôi là người làm tư liệu đời tư rất tốt. Tôi nhớ có lần ông
say xỉn bí tỉ. Tôi với ông mỗi thằng một em và ở cùng phòng. Sau một
đêm ở nhà thổ X, ông đã thức dậy rất sớm và gọi cho tôi bảo rằng nhớ xóa
những bức ảnh mà tôi đã dùng điện thoại chụp lại lúc cả bốn đứa đang
sung sướng khoái lạc. Ô hô! Đâu dễ gì chụp được những bức ảnh như vậy. Tôi nghe giọng ông đầy hốt hoảng lo sợ. Tôi chỉ OK mà không xóa. Đến nay tối vẫn còn giữ làm kỷ niệm một thời...”. “Hả? Kỷ niệm cái con khỉ gì? Rồi ông tính làm gì với nó?”. “Tôi định lúc nào đó sẽ xóa. Nhưng chưa phải lúc này. Ông thấy đó, tóc tôi cũng bạc rồi. Những trò vui này không còn kéo dài bao lâu nữa...”. “Tôi nói trước với ông, nếu công chúng biết những bức ảnh đó...”. “Ấy, ông an tâm đi. Chẳng ai biết đâu. Tôi hiểu chỗ riêng tư mà. Tôi biết ông là người của công chúng mà!”
Hắn đứng dậy lấy những ngón tay ngắn cũn cỡn nâng ly rượu rồi lục khục bước
về phía quầy. Một lúc sau lại trở về, cúi xuống trên khuôn mặt lo âu đờ
đẫn như cá mắc quai của anh với một giọng ngà ngà: “Đừng lo ông bạn.
Chỗ thân tình tôi nói với ông rằng, tóc ông cũng bạc rồi, ông lại là nhà văn có nhiều bạn đọc, thời của ông đang lên nếu chẳng may vướng vào những scandal tình ái nhố nhăng này thì thật tệ hại. Mình đâu còn trẻ nữa. ông phải
nhớ là tôi bao nhiêu năm làm nghề chữ nghĩa, qua bao mất mát của bản
thân, tôi rất ý thức chuyện danh dự con người... Cảm ơn ông đã thương
mái tóc bạc của tôi. Mái tóc bạc là danh dự của tôi. Là chỗ bạn bè lâu ngày gặp lại, tôi biết ơn ông!”
Giọng nói lè nhè của hắn bắt đầu khiến anh buồn nôn trước sự đểu giả. Quá nhiều năm anh không rượu chè bạn bè, quá nhiều năm anh gắn với căn phòng riêng của mình và làm việc cật lực. Cũng quá nhiều năm anh mới thật sự nghe lại những tiếng lè nhè “ở chỗ bạn bè” từ miệng lưỡi hắn.
Hắn thực sự muốn gì đây? Hắn gọi anh đến đây để chỉ cảm ơn vì những giọt nước mắt anh thương xót mái tóc bạc hay khoe một mũi tên tẩm độc tinh vi hơn, mới sáng chế ra sẽ sẵn sàng bắn vào danh dự của anh, hạnh phúc gia đình anh bất cứ lúc nào? Hắn hiện thân là một tay khủng bố có hạng với sự
nghiệp của anh. Anh phải cầu xin hắn, mềm mỏng với hắn ư? Có nên như
thế không? Hay là nện cho hắn một trận toe mồm rồi ngày mai, tất cả sẽ
một lần nữa tiêu ma trước mắt anh. Anh sẽ lại vò đầu bút tóc vì những
bức ảnh năm
xưa ở nhà thổ X. Và những em gái ấy sẽ xuất hiện sau đó, gào thét xác
nhận rằng đích xác hắn, hắn, hai thằng này từng chơi tụi tôi suốt một
đêm với đầy đủ tư thế, đầy đủ trò dã man nhất trần gian, đưa chúng tôi lên tận chín tầng trời, rằng chúng tôi còn nhớ giữa những trận chơi là những màn bia bọt, đọc thơ và hát hò, phóng
đãng. Thằng bụng phệ mặt búng kia. à đúng rồi, chính y là người đã từng
nhét vào nịt ngực tôi mấy tờ bạc màu xanh và không quên đọc một bài thơ
tình sướt mướt về thân phận đàn bà. Còn kia, anh văn sĩ đã từng thỏ thẻ vào tai chúng tôi những lời đường mật đạo đức, khuyên nhủ chúng tôi tìm thấy đường ngay néo chính, chính anh ta đã bật khóc trù trù như một đứa con nít sau khi quất chúng tôi, và thật tội nghiệp, vì khóc nhiều quá mà quên cả tiền boa! Ô hô, hắn sẽ phá lên cười khi cái kỷ niệm chó chết khốn nạn đó được lật về trên mặt báo chính thức và trên các trang mạng buôn chuyện, làm mồi cho thiên hạ rỗi hơi nhảy vào phanh thây đàm tiếu. Liệu khi điều đó xảy ra, anh và vợ anh có còn sức đề kháng để vượt qua mọi phiền
toái điều tiếng nữa hay không? Nền móng danh tiếng anh sẽ đổ sập. Kéo t
ngôi nhà hôn nhân. Sau đó nữa là những dự định cho công việc sáng tạo
của một nhà văn phải bỏ dở. Cõng chúng sẽ quay lưng với trang viết của
anh. Các nhà xuất bản
sẽ tránh né tên tuổi anh. Họ sẽ không còn tin được một thằng nhà văn
viết ra những trang đẹp như thế mà lại là một kẻ vô đạo. Anh sẽ nới gì
với họ? Anh sẽ bỏ tiền mua những trang quảng cáo rồi thuê bọn phóng viên
ngồi quây quần mà tuyên ngôn để năn nỉ chúng sàng lọc, lên tiếng cứu vớt sinh mệnh của mình, một thứ sinh mệnh phù phiếm và nhẹ hẫng lửng lơ...
Anh phải làm gì với hắn? Rõ ràng hắn không cần tiền để có thể bán đi bí mật ấy. Rõ ràng
anh không thể mở giọng thở than và van xin hắn hãy tha cho anh hãy vì
“chỗ bạn hè” mà bỏ qua những gì căng thẳng không đáng có trước đây. Rằng
tôi đã rất đau đớn khi thấy mày bạc tóc mày có biết không? Rằng...
Rằng
bây giờ hắn dừng lại trước mặt anh và ngước lên nhìn anh bằng một đôi
mắt lừ lừ đắc thắng, mũi hắn thở ra đầy mủi Chivas và tay hắn vuốt vuốt
cravate của anh như chỉ cần một chút bất cẩn, có thể dùng bàn tay những
ngón ngắn bậm bạp ấy để siết một cái thật mạnh và anh sẽ rớt như một con
kì nhông dính bẫy. Nhưng không, bây giờ hắn nói anh hãy tính tiền “sô” này, hôm sau đi nhậu, có nhuận bút, hắn sẽ tính.
Anh thở phào nhẹ nhõm và bước ra đường. Anh dìu hắn lên taxi và dập cửa.
Trời đổ mưa. Hình như hắn còn với tay lên cửa taxi chào anh bằng một nụ cười sung sướng mãn nguyện và đểu giả.
Đường phố ướt và màu đèn nhòe nhoẹt loang ra như một đám lửa lạnh.
7.
a. người chồng
Bạn có giật mình không khi một hôm bước ngang qua kẻ thù và phát hiện ra mái đầu của hắn đã trô màu bạc trắng.
Năm năm.
Mười năm.
Hay mười lăm năm.
Mỗi sợi tóc bạc như ánh sáng của một lưỡi gươm vung ra soi chiếu vào trong vùng tối đáy mắt khiến bạn bật khóc.
Hạnh phúc và thỏa mãn khi trời đã thay mặt bạn trừng phạt hắn bằng cái án thời gian?
Đau đớn khi nhận ra bán án mà bạn tuyên phạt hắn bao nhiêu năm nay đã đến lúc mãn hạn?
Thời gian đang trêu ngươi bạn bằng một sự lập lờ, một cảm giác mất mát muộn phiền xen lẫn phấn hứng.
Bạn sẽ nói gì với hắn? Rằng tóc mi đang bạc kia? Và lúc ấy hắn cũng lại sẽ nhìn lên mái tóc bạn và mỉm cười. Kẻ thù bao giờ cũng mang một nụ cười nham hiểm và đầy bóng tối.
Bạn chẳng bao giờ hiểu những ẩn ngữ trong nụ cười ấy cũng như không bao giờ hiểu vì sao mình lại bật khóc như lúc này.
b. người vợ
Tôi muốn kể một câu chuyện.
Rằng hắn đã trở lại trong căn nhà của tôi. Hắn đã cướp mất linh hồn của anh ấy. Hắn đã giằng khỏi đời sống quen thuộc này bằng cách lật đổ những suy nghĩ của anh ấy. Anh ấy trở nên lệ thuộc bởi hắn. Anh ấy tuân theo lệnh hắn như một con chó săn vâng mệnh chủ. Anh ấy tin lời hắn như tín đồ bị thần phục trước những tín điều của vị giáo chủ.
Anh bị đẩy đi quá xa vì những thương xót. Những trang viết dẹp đã không còn. Bởi vì hận thù đã không còn. Khi đứng trên bờ vực hận thù người ta tìm kiếm suy tư và khát khao những điều thiện hảo.
Và khi từ giã nó, trong cõi lòng hoang trống ngụy trang bằng hoa lá
tuyệt diệu nhân bản kia, cuộc sống không còn hơi thở, sự va đập và những
giằng xé làm nên chất liệu đời sống. Trang viết của anh nhạt nhẽo vì
những cuộc giết chóc và mưu phản vô nghĩa lý.
Anh trở thành một kẻ vô đạo đức trước trang viết vì đơn giản, chẳng còn có thể sáng tạo ra điều gì mới mẻ. Anh lấy tinh thần hòa bình để
bắt đầu xây dựng những trang viết ca ngợi hận thù và giết chóc. Anh tái
hiện cảnh những người đàn bà điên loạn tìm đến và thảm sát kẻ thù bằng cách lột da đầu sau đó chôn vùi mớ tóc nhặm nhịt ấy xuống những cống nước.
Anh viết về cái chết thảm của người đàn ông quá khổ khi bị kẻ thù băm
vằm và nhồi nhét những súc thịt tươi vào trong ngăn đá tủ lạnh.
Và anh say khướt khi đêm về. Say như một cách tụ si vả mình.
Anh đã có một đời sống khác sau buổi ra mắt cuốn tiểu thuyết cuối cùng
được độc giả đón nhận, sau cái lần nhận ra mái tóc bạc trên đầu kẻ thù. Anh thất bại như một vị tướng già xung phong trận mạc và giết chính quân sĩ của mình để giải tỏa cơn khát máu.
Còn hắn, hắn đang nổi lên như một nhân vật có sức mạnh chi phối anh. Hắn
có thể đặt vấn đề phỏng vấn anh bất cứ lúc nào, anh luôn sẵn sàng trả
lời từ những chuyện lá cải như bảy bước đưa nàng lên đỉnh cực khoái cho
đến kiểu đề tài đạo đức học, như thế nào là lòng bao dung hay nhà văn
thì yêu thế nào... Và dường như anh đang bị dẫn đắt, phải phát ngôn theo cách của hắn. Anh đang nói bằng chỉ đạo của hắn. Anh bỏ ngoài tai tất cả những câu hỏi của tôi. Anh trở nên bất
cần tôi như phủi khỏi cuộc đời mình một sinh vật đầy ắp hận thù mà anh
phải chung sống bấy lâu, một người phụ nữ nhỏ nhen mà anh phải chịu đựng từng ngày từng giờ.
Tôi đã mất dần anh trong ý nghĩ.
Vì tôi không còn tìm thấy anh của ngày hôm
qua, của nỗi đau đớn lẫn mất mát mà chúng tôi chung chia. Tôi không còn
thấy anh kiêu hãnh trong trầm lặng, mã thượng trong đớn đau. Một nỗi
đớn đau lấp lánh và kiên định.
Anh thuộc về chữ nghĩa và những huyễn tưởng mà nó mang lại. Anh đã trở về thế giỏi của đám
đông và đàng đúm. Thế giới của một cộng đồng mong manh và dị biệt mà
tôi chỉ có thể đứng rất xa để trông vào, mãi mãi chẳng thể nào thấu
hiểu, chẳng thể nào đủ năng lực sẻ chia hay can dự. Nỗi đau của tôi, đứa
con của tôi và cả hồ sơ tuyên án dành cho hắn chất đầy trong cung lòng
tôi, anh đã trả lại cho tôi, bỏ rơi tôi, chỉ một mình tôi cưu mang
chúng. Tôi chẳng còn hay biết chính mình là kẻ có quyền phán xử hay là
kẻ bị phán xử, là nạn nhân quằn quại đau đớn, là tội nhân đáng bị nguyền rủa hay chính là một quan tòa ngạo nghễ ôm mãi bản án không thể thực thi. Đơn giản, tôi đã mất đi một bệ đỡ, một đồng minh đắc lực là anh.
8.
“Có bao giờ ông nghĩ rằng, lúc nào đó, sẽ viết về mình
như một kẻ chiến bại?” - hắn hỏi anh rồi búng mẩu tàn thuốc vào giữa
bồn hoa. “Trong chuyện gì?” - anh hỏi hắn. “Trong trò chơi này. Trò chơi mà cả tôi với ông đều mất mười lăm năm để chơi. Một quãng thời gian khá dài...”. “Nếu mày muốn. Miễn là...”. “Ông
yên tâm, chuyện ông đang lo nghĩ sẽ không xảy ra. Với điều kiện ông
phải cho phép tôi là một kẻ chiến thắng. Một kẻ chiến thắng vì vừa là
nhân chứng, vừa nắm giữ những bí mật của ông!”.
Anh lại nhìn lên mái tóc của hắn. Lúc này, rừng tóc bạc đã trở thành
những lưỡi kiếm sáng chỉ về phía anh. Những lưỡi kiếm sắc bén và lạnh
lùng như có thể phóng ra và xuyên thấu anh bất cứ lúc nào. Hắn vuốt lại
mái tóc, những sợi tóc bạc như những mũi nhọn cong sẵn sàng xuyên vào
anh rất ngọt. Và khuôn mặt phì nộn của hắn nhếch lên một nụ cười đểu giả: “Ông đừng thương hại tôi chỉ vì mái tóc bạc. Và cũng đừng hân hoan v điều đó. Hãy nhìn lại chính ông đi. Hãy nhìn lại và hiểu rằng, đã đến lúc sinh mệnh của mình đang nằm trong tay kẻ khác. Điều đó còn nguy hiểm và đáng thương hơn gấp vạn lần ánh sáng kiêu hãnh của thời gian tỏa ra dăm ba sợi tóc bạc!”
Anh đứng lên và đi về phía hành lang. Hôm nay, khi tạm biệt vợ để đến gặp hắn, anh đã hôn nàng thật nhiều. Anh nói rằng, đây là lần cuối cùng anh gặp hắn. Anh đã thề với nàng như vậy, Trên đường đến quán nhậu, anh đã ghé qua một tiệm bán dao găm và chọn một con sao bén nhất.
Bây giờ anh đi về phía hành lang.
Còn
hắn thì ngồi nhìn bóng anh như một vệt đen nhon nhót dài in xuống nền
gạch đậm kẻ ô thẳng tắp. Bước chân anh bỗng chậm lại. Và anh quay lưng
như thế đã quên nói với hắn một điều gì đó. Anh bước dần về phía hắn.
Hắn thận trọng mở cặp. Anh bước đến gần hơn và bóng đen của anh choàng
ngập trên người hắn. Anh thấy rõ bóng đen của mình liếm lấy từng phần
của cơ thể hắn. Hắn ngồi với chiếc cặp da mở trống. Không có gì bên trong. Màu chiều bên ngoài sậm lại, đỏ gắt.
Còn bên trong, bóng đen của anh đã nhuộm hết chỗ hắn ngồi.
Màu đen phủ kín ánh mắt hắn. Màu đen phủ lên vùng tóc thụ động và mất
kiểm soát của hắn. Nhưng khi anh tiến lại gần thì cảm giác tay chân mình
vướng víu vì những bện tóc đang buộc dần những khớp tay.
Từ trong vùng đen, dáng người phì nộn của hắn co rút lại thành một khối
tròn như bụng con bạch tuộc và từ trên mái tóc của hắn, những sợi bạc đã
bung mạnh, phóng ra không gian, quấn chặt lấy tất
cả tay chân anh, quấn chặt cổ anh. Những sợi tóc bạc lạnh toát bắt đầu
cuốn siết, bao bọc lấy anh như cách một con nhện đang bung những chùm tơ
bủa kín, siết chết một con ruồi. Anh vẫy vùng. Giãy giụa. Trong lúc hắn
vẫn ngồi thu mình trên ghế. Vẻ mặt bình thản. Những mớ tóc càng lúc
càng siết cứng anh, anh tê liệt, luội đi. Lưỡi dao găm sắc bén rơi xuống nền nhà.
Anh
la thất thanh khi những sợi tóc bạc bắt đầu lần tìm những lỗ mắt, mũi,
miệng, hậu môn để rúc vào bên trong cơ thể mình, hút ruỗng từng phần nội
tạng mình".
9.
Những sợi tóc bạc của hắn sẽ còn vươn ra mãi và rúc sâu vào chữ nghĩa của anh khi viết đến những dòng, những chữ cuối của truyện này.