Lựa Chọn Của Trái Tim - Chương 20

“Hỏi kiểu gì thế?”

“Vậy thì nếu anh yêu chúng,” cô nói, phớt lờ câu hỏi
của anh, “anh phải bắt đầu hành động giống một người cha như trước. Điều đó có
nghĩa là anh phải quay lại làm việc.”

“Tại sao?”

“Bởi vì,” cô nói, “anh phải cho chúng thấy dẫu cho
hoàn cảnh khủng khiếp đến thế nào xảy ra trong cuộc sống, ta vẫn phải tiếp tục
sống. Đó là trách nhiệm của anh. Còn ai là người dạy chúng điều đó nữa?”

“Steph...”

“Em không nói điều đó sẽ dễ dàng, nhưng em sẽ nói
anh không có sự lựa chọn. Sau cùng, anh đã không để chúng buông xuôi, có đúng
không? Chúng vẫn đi học, đúng không? Anh vẫn bắt chúng làm bài tập ở nhà, đúng
không?”

Travis lặng thinh.

“Bởi vậy, nếu anh mong chúng vẫn đảm nhận những
trách nhiệm của chúng - mà chúng mới có sáu và tám tuổi thôi - thì anh phải đảm
nhận những trách nhiệm của chính anh. Chúng cần phải thấy anh trở lại bình thường,
và công việc là một phần của điều đó. Tiếc thay. Đó là cuộc sống.”

Travis lắc đầu, cảm thấy cơn giận dữ trong anh trỗi
dậy. “Em không hiểu.”

“Em hoàn toàn hiểu.”

Anh đưa những ngón tay lên bóp sống mũi. “Gabby...”

Thấy anh không nói tiếp, Stephanie đặt tay lên đầu gối
anh. “Nhiệt tình? Thông minh? Tốt bụng? Đạo đức? Hài hước? Vị tha? Kiên nhẫn? Tất
cả những gì anh tưởng tượng về một người vợ, người mẹ? Nói cách khác, hầu như
lý tưởng?”

Anh ngạc nhiên ngước lên.

“Em biết,” cô lặng lẽ nói. “Em cũng yêu chị ấy. Em
luôn yêu chị ấy. Chị ấy không chỉ là người chị ruột em chưa bao giờ có, mà còn
là người bạn tốt nhất của em. Đôi khi em có cảm giác chị ấy là người bạn đích
thực duy nhất của em. Và anh nói đúng - chị ấy là một người tuyệt vời với anh
và bọn trẻ. Anh không thể làm tốt hơn đâu. Anh nghĩ vì sao em liên tục xuống
đây? Không phải chỉ vì chị ấy, hay vì anh. Mà còn vì em. Em cũng nhớ chị ấy lắm.”

Không rõ phải trả lời thế nào, anh im lặng. Trong
yên lặng, Stephanie thở dài.

“Anh đã quyết định sẽ làm thế nào chưa?”

Travis nuốt khan. “Chưa,” anh thừa nhận. “Vẫn chưa.”

“Đã ba tháng rồi.”

“Anh biết,” anh nói.

“Buổi hẹn diễn ra khi nào?”

“Anh phải gặp họ trong nửa giờ nữa.”

Nhìn anh trai, cô đành nhượng bộ. “Thôi được. Thế
này vậy, em để anh nghĩ thêm một thời gian. Giờ em sẽ ghé qua nhà anh gặp bọn
trẻ.”

“Chúng không có nhà, nhưng lát nữa chúng sẽ về.”

“Anh có phiền nếu em chờ ở đó?”

“Em tới đi. Chìa khóa ở...”

Cô không để anh nói hết. “Dưới con ếch bằng thạch
cao trên hiên? Vâng, em biết rồi. Và nếu anh muốn biết, em khá chắc chắn đa số
bọn trộm cũng đều đoán được ra.”

Anh mỉm cười. “Anh thương em, Steph.”

“Em cũng thương anh, Travis. Và anh biết em ở đây là
vì anh, phải không?”

“Anh biết.”

“Bao giờ cũng vậy. Bất cứ lúc nào.”

“Anh biết.”

Đăm đăm nhìn anh, sau cùng cô gật đầu. “Em đợi anh
nhé? Em muốn biết chuyện gì xảy ra.”

“Cũng được.”

Đứng lên, cô với lấy túi xách rồi quàng qua vai. Cô
hôn lên trán anh mình.

“Bọn em sẽ gặp lại chị sau, được không, chị Gabby?”
cô nói, không trông đợi câu trả lời nào. Cô đang trên lối ra khỏi phòng thì lại
nghe tiếng Travis.

“Ta nên đi xa tới đâu nhân danh tình yêu?”

Stephanie quay nửa người lại. “Trước anh đã hỏi em
câu đó rồi.”

“Anh biết.” Travis ngập ngừng. “Nhưng anh hỏi em
nghĩ giờ anh nên làm gì.”

“Vậy em sẽ bảo anh những gì em vẫn bảo. Anh giải quyết
chuyện này thế nào, đó là lựa chọn của anh.”

“Cụ thể với anh, lựa chọn đó có nghĩa là gì?”

Nét mặt cô có vẻ gần như bất lực. “Em không biết,
Trav ạ. Anh nghĩ nó nghĩ là gì?”

Chương 21

Hơn hai năm trước một chút, Gabby tình cờ gặp
Kenneth Baker vào một trong những buổi tiệc tối mùa hè vốn nổi tiếng ở
Beaufort. Với nhạc sống ở hàng tá tàu thuyền buộc lại với nhau ở bến trong một
đêm mùa hạ, dường như đó là một buổi tối hoàn hảo để đưa Gabby và bọn trẻ lên
phố ăn kem. Khi họ xếp hàng mua kem cùng bọn trẻ, Gabby tình cờ kể rằng cô
trông thấy một bức tranh in rất đẹp trong một cửa hàng mà họ đã đi qua. Travis
mỉm cười. Lúc ấy, anh đã quen dần với những gợi ý gián tiếp của cô.

“Sao em không tới xem nó thế nào,” anh nói. “Anh sẽ
trông các con. Em đi đi.”

Cô đi lâu hơn anh tưởng, và khi quay lại, vẻ mặt cô
đầy ủ dột. Lát sau, khi họ về nhà và đưa bọn trẻ lên giường ngủ, Gabby ngồi
trên sofa, rõ ràng đang lo nghĩ.

“Em không sao chứ?” anh hỏi.

Gabby dịch người trên ghế. “Hôm nay em đã tình cờ gặp
Kenneth Baker,” cô thừa nhận. “Khi anh ấy đang mua kem.”

“Vậy à? Anh ta thế nào rồi?”

Cô thở dài. “Anh còn nhớ vợ anh ấy hôn mê đến giờ đã
sáu năm rồi không? Sáu năm. Anh có tưởng tượng được điều đó là thế nào đối với
anh ấy không?”

“Không,” Travis nói. “Anh không thể.”

“Nom anh ấy như một cụ già.”

“Chắc chắn nếu là anh thì anh cũng sẽ già đi như vậy.
Anh ta đang phải trải qua một điều thật khủng khiếp.”

Cô gật đầu, vẻ mặt cô vẫn đầy phiền muộn. “Anh ấy
còn căm giận nữa. Như thể anh ấy bực tức với cô ấy. Anh ấy nói chỉ thỉnh thoảng
mới tới thăm cô. Còn những đứa con...” Miên man suy nghĩ, cô dường như không
còn nắm bắt được mình muốn nói gì.

Anh chằm chằm nhìn Gabby. “Chuyện này là sao hả em?”

“Anh sẽ tới thăm em chứ? Nếu chuyện như vậy xảy ra với
em?”

Lần đầu tiên, anh cảm thấy nỗi sợ hãi nhói lên, mặc
dù anh hoàn toàn không biết vì sao. “Dĩ nhiên anh sẽ tới.”

Vẻ mặt cô gần như buồn bã. “Nhưng sau một thời gian,
anh sẽ vào thăm ít đi.”

“Lúc nào anh cũng sẽ vào thăm em.”

“Và đến lúc nào đó, anh sẽ bực tức em.”

“Anh sẽ không bao giờ bực tức em.”

“Kenneth bực tức Eleanor.”

“Anh không phải Kenneth.” Anh lắc đầu. “Tại sao
chúng ta lại nói đến chuyện này?”

“Bởi vì em yêu anh.”

Anh mở miệng định đáp, nhưng cô đã giơ tay ngăn lại.
“Để em nói hết, được không anh?” cô ngừng lại, tập trung suy nghĩ. “Khi Eleanor
mới vào viện, rõ ràng Kenneth yêu cô ấy biết bao nhiêu. Đó là những gì em nhận
ra mỗi khi chúng em nói chuyện, thời gian trôi qua, em nghĩ anh ấy đã kể cho em
toàn bộ câu chuyện - họ gặp nhau trên bãi biển vào mùa hè sau lễ tốt nghiệp thế
nào; khi anh rủ cô ấy đi chơi lần đầu, cô ấy đã từ chối, nhưng dù thế nào, bằng
cách gì đó anh ấy đã mưu mẹo lấy được số điện thoại của cô ấy; lần đầu anh nói
yêu cô ấy là ngày kỷ niệm ngày cưới lần thứ ba mươi của bố mẹ cô. Nhưng không
chỉ kể lại những mẩu chuyện đó - dường như anh ấy đã hồi tưởng về chúng rất nhiều.
Theo khía cạnh nào đó, anh ấy khiến em nhớ tới anh.”

Gabby với lấy tay anh. “Anh cũng làm vậy đó, anh biết
không. Anh có biết đã bao lần em nghe anh kể cho ai đó về lần đầu khi ta gặp
nhau? Đừng hiểu nhầm - em yêu điều đó ở anh. Em yêu việc anh luôn giữ những kỷ
niệm đó sống trong trái tim và rằng chúng có ý nghĩa với anh cũng nhiều như với
em vậy. Và quan trọng là... khi anh làm vậy, em có thể cảm thấy anh lại phải
lòng em thêm một lần nữa. Theo cách nào đó, đó là việc cảm động nhất anh đã làm
cho em.” Cô ngừng lại. “À, việc đó và cả việc lau chùi bếp núc khi em quá mệt mỏi
nữa.”

Dù không chủ định, anh vẫn bật cười. Gabby có vẻ
không để ý.

“Vậy nhưng, hôm nay, Kenneth đã quá... cay đắng, và
khi em hỏi về Eleanor, em có cảm giác anh ấy ước gì cô ấy đã chết. Và khi em so
sánh điều đó với những gì anh ấy từng cảm thấy về vợ của mình, những gì đã xảy
ra với bọn trẻ... thật khủng khiếp.”

Khi giọng cô tắt dần, Travis siết lấy tay cô. “Chuyện
đó sẽ không xảy ra với chúng ta...”

“Đó không phải vấn đề. Vấn đề ở chỗ, em không thể sống
khi biết mình đã không làm những việc phải làm.”

“Em đang nói đến điều gì?”

Cô lướt ngón tay cái trên bàn tay anh. “Em yêu anh
nhiều lắm, Travis ạ. Anh là người chồng tuyệt nhất, là một người tuyệt nhất em
từng biết. Và em muốn anh hứa với em một chuyện.”

“Bất kể điều gì,” anh nói.

Cô nhìn thẳng vào anh. “Em muốn anh hứa với em rằng
nếu như bất kỳ điều gì như thế xảy ra với em, anh sẽ để em được chết.”

“Chúng ta có di chúc sống(19) rồi mà em,” anh phản đối.
“Chúng ta đã lập di chúc sống cùng với di chúc thường và quyền ủy thác của
chúng ta.”

“Em biết,” cô nói. “Nhưng luật sư của chúng ta đã
nghỉ hưu và chuyển về Florida, theo những gì em biết, không ai ngoài ba chúng
ta biết rằng em không muốn cuộc sống của em kéo dài trong trường hợp em không
thể tự mình đưa ra quyết định. Sẽ không công bằng cho anh và bọn trẻ khi em cản
trở cuộc sống của ba bố con, bởi sẽ đến lúc, oán giận sẽ trở thành điều tất yếu.
Anh sẽ đau đớn, bọn trẻ sẽ đau đớn. Việc gặp Kenneth hôm nay đã thuyết phục em
điều này, nhưng em không muốn một lúc nào đó anh và các con phải cay đắng khi
nghĩ tới bất cứ điều gì ta từng cùng chia sẻ. Em yêu anh và các con nhiều lắm.
Cái chết bao giờ cũng buồn, song cũng là điều không thể tránh, nên đó là lý do
đầu tiên em ký vào tờ di chúc sống. Bởi em yêu anh và các con rất nhiều.” Giọng
cô nhẹ nhàng hơn nhưng dứt khoát hơn. “Ngoài ra vấn đề còn là... em không muốn
phải nói với bố mẹ em hay các em gái về quyết định em đã chọn. Quyết định chúng
ta đã chọn. Em không muốn tìm một luật sư khác và thảo lại những giấy tờ đó. Em
muốn mình có thể tin rằng anh sẽ làm những gì em muốn. Đó là lý do vì sao em muốn
anh hứa với em anh sẽ tôn trọng những nguyện vọng của em.”

Cuộc nói chuyện đối với anh quá đỗi kỳ quặc. “Ừ...
chắc chắn rồi,” anh nói.

“Không, không phải như thế. Em muốn anh hứa với em.
Em muốn anh thề.”

Travis nuốt khan. “Anh hứa sẽ làm đúng như những gì
em muốn. Anh thề.”

“Dù cho có khó khăn đến mấy?”

“Dù cho có khó khăn đến mấy.”

“Bởi vì anh yêu em.”

“Bởi vì anh yêu em.”

“Vâng,” cô nói. “Và bởi vì em cũng yêu anh.”

Bản di chúc sống Gabby đã ký trong văn phòng vị luật
sư chính là giấy tờ Travis mang theo mình tới bệnh viện. Bên cạnh một số điều,
nó ghi rõ ống truyền dinh dưỡng sẽ phải được rút sau mười hai tuần. Hôm nay là
ngày anh phải đưa ra lựa chọn của mình.

Ngồi bên Gabby trong bệnh viện, Travis nhớ lại cuộc
trò chuyện giữa anh và cô đêm đó; anh nhớ lại lời thề với cô. Anh đã tua lại những
lời đó cả trăm lần suốt vài tuần qua, và khi cái ngưỡng ba tháng đã tới, anh cảm
thấy mình cần Gabby tỉnh lại hơn bao giờ hết. Stephanie cũng vậy, đó là lý do
cô chờ anh ở nhà. Sáu tuần trước, anh đã kể cho cô về lời thề của anh với
Gabby; nhu cầu cần sẻ chia đã trở nên không sao chịu đựng.

Sáu tuần tiếp theo trôi qua không chút khuây khỏa.
Gabby không chỉ không nhúc nhích, cô còn không cho thấy cải thiện gì trong bất
kỳ chức năng gì của não. Tuy anh đã cố gắng phớt lờ điều hiển nhiên ấy, đồng hồ
vẫn tiếp tục chạy, và giờ là thời khắc quyết định của anh.

Đôi lúc, trong những cuộc trò chuyện tưởng tượng với
cô, anh đã khiến cô thay đổi quyết định. Anh biện hộ rằng lời thề đó không công
bằng; rằng lý do duy nhất khiến anh đồng ý là vì viễn cảnh đó dường như không
có khả năng xảy ra, anh chưa bao giờ tin nó sẽ đến. Anh thú nhận nếu như có thể
đoán trước được tương lai, anh sẽ xé tan những giấy tờ cô đã ký tại văn phòng
luật sư, vì dẫu cho cô cô không thể phản ứng lại, anh cũng vẫn không thể nào tưởng
tượng nổi một cuộc sống thiếu cô.

Anh sẽ không bao giờ giống như Kenneth Baker. Anh
không cảm thấy chút oán hận nào với Gabby, cũng sẽ không bao giờ như vậy. Anh cần
cô, anh cần niềm hy vọng anh vẫn cảm thấy mỗi khi họ bên nhau. Anh được tiếp
thêm sức mạnh từ việc tới thăm cô. Cả ngày hôm nay, anh cứ cảm thấy kiệt sức và
đờ đẫn; nhưng đến cuối ngày, ý thức về trách nhiệm chỉ càng mạnh mẽ hơn trong
anh, khiến anh dám chắc mình sẽ có thể tươi cười với các con và là một người
cha như Gabby mong muốn. Anh đã làm được điều đó trong suốt ba tháng qua, và
anh biết mình có thể làm như vậy suốt đời. Điều anh không biết là làm sao anh
có thể bước tiếp khi biết Gabby đã không còn. Nghe có vẻ lạ đấy, nhưng anh cảm
thấy an ủi với cái đơn điệu trong chuỗi ngày mới của đời mình.

Ngoài cửa sổ, con bồ câu đi tới đi lui, khiến anh
nghĩ rằng nó đang cùng anh cân nhắc quyết định. Có những lúc anh cảm nhận một mối
liên hệ lạ kỳ với con chim, như thể nó đang cố gắng dạy anh điều gì đó, mặc dù
là gì thì anh không biết. Một lần, anh mang theo một ít bánh mì, nhưng anh đã
không nhận ra tấm kính sẽ ngăn anh để mẩu bánh ra bậu cửa. Đứng sau tấm kính,
con chim nhìn mẩu bánh mì trên tay và khẽ gù lên. Một lát sau nó bay đi, chỉ để
quay lại và ở đó suốt buổi chiều. Sau đó, nó không còn tỏ vẻ sợ hãi với anh nữa.
Travis có thể gõ gõ lên tấm kính mà con chim vẫn đứng nguyên tại chỗ. Đó là một
tình huống kỳ lạ, mang lại cho anh điều gì khác để nghĩ tới khi ngồi trong căn
phòng tĩnh mịch. Điều anh muốn hỏi con bồ câu là: Phải chăng ta sẽ trở thành kẻ
kết liễu đời cô ấy?

Suy nghĩ của anh tất yếu dẫn tới điểm đó, cũng là điểm
khiến anh khác với những người có bổn phận thi hành các mong muốn ghi trong bản
di chúc sống. Họ làm theo lẽ phải; lựa chọn của họ có căn cơ từ lòng trắc ẩn.
Tuy nhiên, đối với anh, sự lựa chọn không giống thế, chỉ riêng những lý do
logic cũng đã khiến anh khác rồi. Có A và B, tất sẽ đến C. Nếu không vì anh đã
phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác, sẽ không có vụ tai nạn; nếu không có vụ
tai nạn, sẽ không có hôn mê. Anh gần như là nguyên nhân khiến cô bị thương,
nhưng cô đã không chết. Và giờ đây, với những nét chữ bay bướm của một số giấy
tờ pháp lý trong túi, anh có thể hoàn tất việc đó. Cuối cùng anh cũng có thể
hoàn toàn chịu trách nhiệm trước cái chết của cô. Những khác biệt đó khiến ruột
gan anh lộn tùng phèo; từng ngày trôi qua, khi quyết định càng tới gần, anh
càng ăn ít hơn. Đôi khi dường như Chúa không chỉ muốn Gabby phải chết, Ngài còn
muốn Travis biết rằng đó hoàn toàn là lỗi của anh.

Gabby, anh biết chắc chắn, sẽ phủ nhận điều đó. Vụ
tai nạn chỉ là thế: một vụ tai nạn. Và cô, chứ không phải anh, mới là người đưa
ra quyết định muốn dùng ống truyền dinh dưỡng trong bao lâu. Tuy nhiên anh
không thể xua đi áp lực trách nhiệm đang đè nặng, vì một lý do đơn giản: không
ai khác, ngoài Stephanie, biết Gabby mong muốn điều gì. Cuối cùng, sẽ chỉ mình
anh đưa ra lựa chọn.

Ánh sáng xám xịt của buổi chiều mang lại cho những bức
tường một sắc màu u ám. Anh vẫn cảm thấy đờ đẫn. Kéo dài thời gian, anh lấy bó
hoa từ ngưỡng cửa sổ xuống và mang chúng lại giường. Khi anh đặt chúng ngang ngực
Gabby rồi ngồi xuống, Gretchen xuất hiện ở cửa ra vào. Cô chầm chậm bước vào
phòng; khi kiểm tra các cơ quan của Gabby, cô không nói một lời. Cô ghi chép gì
đó vào biểu đồ rồi thoáng mỉm cười. Một tháng trước, khi anh đang tập những bài
tập cho Gabby, Gabby nói rằng cô dám chắc Gretchen đã phải lòng anh.

“Chị ấy sẽ rời bỏ chúng tôi ư?” anh nghe Gretchen hỏi.

Travis biết cô đang nói tới việc chuyển Gabby sang
nhà điều dưỡng; trong đại sảnh, Travis đã nghe thấy những lời xì xào rằng chuyện
đó sẽ sớm đến thôi. Nhưng câu hỏi dó không chỉ đơn giản như Gretchen hiểu, anh
không thể thu đủ dũng khí để trả lời.

“Tôi sẽ nhớ chị ấy,” cô nói. “Và tôi sẽ nhớ cả anh nữa.”

Nét mặt cô chứa chan niềm thương cảm.

“Thật đấy. Tôi làm việc ở đây lâu hơn Gabby, và anh
phải nghe cách chị ấy thường hay kể về anh ấy. Cả bọn trẻ nữa, tất nhiên rồi.
Anh có thể thấy rằng mặc dù chị ấy yêu công việc, nhưng hạnh phúc nhất với chị ấy
luôn là lúc tới giờ được trở về nhà vào cuối mỗi ngày. Chị ấy không giống những
người còn lại chúng tôi, vui mừng vì đã xong được một ngày. Chị ấy vui vì được
trở về nhà, được sum vầy với gia đình của mình. Tôi thực sự ngưỡng mộ điều đó,
ngưỡng mộ khi chị ấy có được một cuộc sống như vậy.”

Travis không biết phải nói gì.

Cô thở dài, Travis nghĩ anh đã trông thấy những giọt
lệ long lanh. “Trái tim tôi an nát khi nhìn chị ấy thế này. Và cả anh nữa. Anh
có biết tất cả y tá trong bệnh viện đều biết ngày kỷ niệm nào anh cũng gửi hoa
hồng cho vợ không? Hầu như tất cả phụ nữ ở đây đều ao ước chồng hoặc bạn trai họ
sẽ làm những điều tương tự. Rồi, sau vụ tai nạn, cách anh chăm sóc chị ấy...
Tôi biết anh buồn và giận dữ, nhưng tôi đã trông thấy anh cùng tập các bài tập
với chị ấy. Tôi đã nghe thấy những gì anh nói, và... tựa như anh và chị ấy có một
mối giao cảm không thể phá vỡ. Thật xót xa, song thật đẹp. Và tôi cảm thấy thật
kinh khủng về những gì hai người đang phải trải qua. Hàng đêm, tôi sẽ cầu nguyện
cho cả hai người.”

Travis cảm thấy cổ họng thắt lại.

“Có lẽ những gì tôi đang cố diễn đạt là hai người
khiến tôi tin rằng tình yêu thực sự quả thật tồn tại. Ngay cả những giờ khắc
tăm tối nhất cũng không thể cướp nó đi.” Cô dừng lại. Nét mặt cô lộ ra rằng cô
thấy mình đã nói quá nhiều, và cô quay đi. Một lát sau, khi cô chuẩn bị rời căn
phòng, anh cảm thấy bàn tay cô đặt trên vai anh. Bàn tay ấm áp và dịu dàng, chỉ
lưu lại trong giây lát, rồi khi cô bỏ đi, lại một lần nữa Travis đơn độc với sự
lựa chọn của mình.

Đã đến lúc. Nhìn đồng hồ, anh biết mình không thể đợi
chờ thêm nữa. Những người khác đang đợi rèm. Anh bước ngang qua căn phòng để
đóng bức rèm. Thói quen khiến anh bật tivi lên. Mặc dù anh biết rồi các y tá
cũng sẽ tắt nó đi, nhưng anh không muốn Gabby nằm một mình trong căn phòng im
lìm hơn cả lăng mộ.

Anh thường hình dung ra mình khi cố gắng giải thích
chuyện đó xảy ra thế nào. Anh có thể thấy bản thân lắc đầu trong hoài nghi khi
đang ngồi ở bàn bếp cùng bố mẹ anh. “Con không biết vì sao cô ấy tỉnh dậy,” anh
nghe thấy mình nói. “Theo những gì con biết, chẳng có lý do thần thánh gì. Cũng
chỉ giống như mọi lần con vào thăm... trừ việc cô ấy đã mở mắt.” Anh có thể tưởng
tượng ra cảnh mẹ anh khóc, những giọt nước mắt sung sướng, anh có thể hình dung
ra mình gọi điện cho bố mẹ của Gabby. Đôi lúc điều đó với anh hiển hiện như thể
nó đã thực sự xảy ra, rồi anh sẽ nín thở, sống và trải nghiệm cảm giác về những
điều kỳ diệu.

Nhưng giờ đây, anh ngờ rằng điều đó sẽ chẳng thể
thành hiện thực, và từ bên kia căn phòng, anh đăm đăm nhìn cô. Họ là ai, Gabby
và anh? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Đã có thời anh từng có câu trả
lời hợp lý cho những câu hỏi này, nhưng thời đó dã qua lâu rồi. Thời gian gần
đây, anh chẳng hiểu bất cứ điều gì. Trên đầu cô, bóng đèn huỳnh quang kêu o o,
anh thắc mắc mình sẽ làm gì? Anh vẫn không biết. Điều anh biết là đây: Cô vẫn
còn sống, và nơi nào có sự sống, vẫn luôn có hy vọng. Anh tập trung nhìn cô, tự
hỏi vì sao một người gần gũi và hiện hữu như vậy lại có thể xa cách như thế.

Ngày hôm nay, anh phải đưa ra lựa chọn. Nói lên sự
thật nghĩa là Gabby sẽ chết, nói dối nghĩa là nguyện vọng của Gabby sẽ bị khước
từ. Anh muốn cô chỉ cho anh phải làm gì, và từ đâu đó xa xôi, anh có thể tưởng
tượng câu trả lời của cô.

Em nói rồi, anh yêu. Anh biết mình phải làm gì.

Nhưng lựa chọn đó, anh muốn bào chữa, đã dựa trên những
giả định sai lầm. Nếu anh có thể quay ngược thời gian, anh sẽ không bao giờ đặt
lời thề đó, và nếu thế, anh thắc mắc không biết liệu cô có còn yêu cầu anh làm
vậy? Liệu cô có còn đưa ra quyết định như thế và lúc đó và nếu cô biết anh sẽ
khiến cô bị hôn mê? Hoặc nếu cô biết trước việc rút ống truyền dinh dưỡng ra và
nhìn cô từ từ lìa bỏ cõi đời vì đói sẽ giết chết một phần trong anh? Hoặc nếu
anh nói với cô rằng anh tin mình có thể là một ông bố tốt hơn nếu như cô tiếp tục
sống, ngay cả khi cô sẽ chẳng bao giờ hồi phục?

Điều đó quá sức chịu đựng của anh, và anh cảm thấy
tâm trí mình đang bắt đầu gào thét: Xin em hãy tỉnh dậy! Tiếng vang dường như
lay động từng nguyên tử trong con người anh. Làm ơn đi em yêu. Hãy làm điều đó
vì anh. Vì các con của chúng ta. Chúng cần em. Anh cần em. Em hãy mở mắt ra trước
khi anh bước khỏi đây, khi vẫn còn thời gian...

Và trong khoảnh khắc, anh nghĩ mình đã nhìn thấy một
sự co giật, anh thề đã trông thấy cô động đậy. Anh quá nghẹn ngào không sao thốt
nên lời, nhưng như mọi khi, thực tế đã tự xác minh, anh biết đó chỉ là ảo giác.
Trên giường, cô không mảy may cử động, và nhìn cô qua làn nước mắt, anh cảm thấy
linh hồn mình đang bắt đầu tàn lụi.

Anh phải đi, nhưng vẫn còn một điều nữa phải làm.
Như tất cả mọi người, anh biết câu chuyện về nàng Bạch Tuyết, về chiếc hôn của
Hoàng tử đã phá vỡ câu thần chú hiểm độc. Đó là những gì anh nghĩ tới mỗi lần tạm
biệt Gabby vào cuối ngày, nhưng giờ đây ý tưởng đó bỗng thôi thúc anh cấp bách
hơn bao giờ hết. Chính là đây, cơ hội cuối cùng của anh. Dù không chủ định, anh
vẫn cảm thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi lóe lên trong ý nghĩ, rằng lần này dẫu thế
nào cũng sẽ khác với mọi lần. Mặc dù tình yêu của anh dành cho cô vẫn còn đó,
nhưng hành động cuối cùng này thì chưa, biết đâu sự kết hợp sẽ tạo nên một liệu
pháp diệu kỳ mà anh đã bỏ qua. Anh tĩnh tâm rồi bước về phía giường, cố gắng
thuyết phục bản thân rằng lần này sẽ có kết quả. Nụ hôn này, không giống với những
nụ hôn khác, sẽ thổi đầy sự sống vào hai lá phổi của cô. Cô sẽ không bằng lòng
vì bối rối nhất thời, nhưng rồi cô sẽ nhận ra anh đang làm gì. Cô sẽ cảm thấy sự
sống của anh chảy tràn vào sự sống của cô. Cô sẽ cảm nhận sự chân thành của
tình yêu anh dành cho cô, và với sự nồng nàn khiến anh phải bất ngờ, cô sẽ bắt
đầu đáp lại nụ hôn của anh.

Anh cúi gần hơn, mặt họ kề sát lại, và anh có thể cảm
nhận được sự ấm nóng trong hơi thở của cô hòa quyện trong hơi thở của anh. Anh
nhắm mắt ngăn lại những ký ức về hàng ngàn chiếc hôn khác và chạm môi anh vào
làn môi cô. Anh hồ như cảm thấy một tia sáng, và bỗng dưng anh thấy cô đang từ
từ trở lại với anh. Cô là cánh tay ôm cô hặt anh trong những thời khắc khó
khăn, cô là lời thì thầm trên gối kế bên anh hàng đêm. Đã có kết quả, anh nghĩ,
thực sự đã có kết quả... và khi trái tim anh bắt đầu chạy đua trong lồng ngực,
sự thật cuối cùng lại trở nên rõ ràng với anh, rằng không hề có bất kỳ thay đổi
nào.

Lùi lại, tất cả những gì anh có thể làm là khẽ lần
ngón tay trên má cô. Giọng anh khàn đặc, chẳng hơn gì một tiếng thì thầm.

“Tạm biệt, em yêu.”

Báo cáo nội dung xấu