Lựa Chọn Của Trái Tim - Chương 18
Lisa, lúc nào cũng nhỏ hơn so với tuổi, có màu tóc
giống Gabby và tính tình nói chung rất vui vẻ. Con bé có một cái chăn mà đi đâu
cũng phải mang đi, hay lẽo đẽo theo sau Christine khắp nhà như một con cún con.
Nó thích dán sticker lên tất cả các bìa vở, và khi về đến nhà vở bài tập ở trường
của nó dán đầy những ngôi sao. Tuy nhiên, đã lâu rồi nó thường khóc cho tới lúc
thiếp đi. Từ dưới cầu thang, Travis có thể nghe tiếng nó khóc qua monitor(17),
và anh phải bóp sống mũi để khỏi khóc theo nó. Trong những tối ấy, anh thường
phải leo lên cầu thang tới phòng các con - kể từ vụ tai nạn, một thay đổi khác
là hai đứa muốn ngủ chung phòng - nằm xuống bên cạnh con, vuốt tóc nó khi nó
thút thít “con nhớ mẹ” mãi không thôi, những lời buồn bã nhất mà Travis từng
nghe thấy. Quá nghẹn ngào, anh chỉ nói, “Bố biết. Bố cũng vậy.”
Anh không thể bắt đầu thế chỗ của Gabby, mà anh cũng
không thử làm vậy; tuy nhiên, điều đó để lại một cái hố nơi từng là chỗ của cô,
một sự trống rỗng mà anh không biết phải làm sao để lấp đầy. Giống như hầu hết
các cặp cha mẹ khác, trong chuyện chăm sóc con, mỗi người đều cắt ra những địa
phận chuyên môn của riêng mình. Giờ anh mới hiểu, Gabby đã nhận phần trách nhiệm
lớn hơn của anh rất nhiều, và giờ anh thấy hối tiếc. Có quá nhiều điều anh
không biết phải làm thế nào, những điều khi Gabby làm tưởng như rất đơn giản.
Những điều nhỏ nhặt. Anh có thể chải tóc cho các con, nhưng đến việc tết tóc,
anh hiểu khái niệm nhưng làm được điều đó đối với anh lại không thể. Anh không
biết khi Lisa nói “loại có hình quả chuối xanh da trời” là muốn nhắc tới loại sữa
chua nào. Khi trời trở lạnh, anh đứng giữa lối đi của cửa hàng tạp hóa, xem xét
các giá bày xi rô ho, tự hỏi nên mua vị nho hay vị anh đào. Christine không bao
giờ mặc những bộ quần áo anh lấy ra. Anh không biết Lisa thích giày lóng lánh
vào thứ Sáu. Anh nhận ra rằng trước vụ tai nạn, anh không biết tên thầy giáo của
chúng, hay lớp chúng ở chính xác chỗ nào trong trường.
Giáng sinh là thời điểm tồi tệ nhất, vì đó luôn là
ngày lễ yêu thích của Gabby. Cô yêu mọi việc liên quan tới kỳ nghỉ này: tỉa
cây, trang trí, nướng bánh quy, và thậm chí là mua sắm. Travis thường ngạc
nhiên không hiểu sao cô vẫn có thể giữ được tâm trạng vui tươi lúc chen qua những
đám đông điên cuồng trong các cửa hàng bách hóa, nhưng đến đêm, khi các con đã
lên giường và cô lôi ra những món quà với cảm giác háo hức đến hăm hở, anh sẽ
cùng cô bọc lại những món quà đã mua. Lát sau, Travis sẽ giấu chúng trên gác
mái.
Chẳng có gì vui vẻ trong mùa nghỉ lễ năm ngoái.
Travis đã cố gắng hết sức, gượng ép niềm vui khi chẳng có gì biểu hiện. Anh cố
làm mọi thứ Gabby đã làm, nhưng nỗ lực duy trì một bề ngoài hạnh phúc thật mệt
mỏi, đặc biệt khi cả Christine lẫn Lisa đều không khiến cho tình hình dễ dàng
hơn. Đó không phải lỗi của chúng, nhưng cả đời anh cũng không biết phải đáp lại
thế nào khi điều đầu tiên trong danh sách điều ước trong ngày lễ của cả hai đứa
là thỉnh cầu cho mẹ chúng được khỏe lại. Đâu phải một bộ trò chơi điện tử
Leapster mới hay một ngôi nhà búp bê có thể thế được chỗ của cô.
Trong hai tuần qua, tình hình đã có vẻ tiến triển. Gần
như vậy. Christine vẫn nổi cáu và Lisa vẫn khóc hàng đêm, nhưng cả hai đã thích
nghi với cuộc sống trong căn nhà thiếu vắng mẹ. Khi đi học về bước vào nhà,
chúng không còn gọi mẹ như thói quen của chúng; khi bị ngã trầy xước khuỷu tay,
chúng sẽ tự động tới chỗ anh để tìm một miếng băng cá nhân. Trong bức tranh về
gia đình mà Lisa vẽ ở trường, Travis chỉ nhìn thấy ba hình ảnh; anh đã như hụt
hơi trước khi nhận ra rằng có một hình người khác nằm ngang ở góc bức tranh, một
người có vẻ gần như được thêm vào sau khi nghĩ đi nghĩ lại. Chúng không còn hỏi
nhiều về mẹ như trước, hiếm khi chúng tới thăm cô. Tới đó với chúng thật nặng nề,
vì chúng không biết nói gì hay thậm chí phải hành xử ra sao. Travis hiểu điều
đó và cố làm cho mọi chuyện dễ dàng hơn. “Các con cứ nói chuyện với mẹ đi,” anh
bảo chúng, và chúng sẽ cố, nhưng những lời của chúng cứ nhỏ dần rồi bặt hẳn khi
chẳng có câu trả lời tiếp sau.
Thông thường, khi chúng tới thăm, Travis để chúng
mang theo gì đó - những hòn đá xinh xắn chúng tìm thấy trong vườn, những chiếc
lá chúng đã dát mỏng, những tấm thiếp tự làm được trang trí bằng nhũ. Nhưng
ngay cả những món quà cũng đầy bất an. Lisa sẽ đặt quà của nó trên bụng Gabby rồi
lùi ra xa; một lát sau, nó sẽ di món quà lại gần tay của Gabby hơn. Sau đó, con
bé nhấc món quà tới mép bàn. Christine, trái lại, sẽ di chuyển không ngừng. Nó
hết ngồi trên giường lại đứng bên cửa sổ, chăm chú nhìn gương mặt mẹ, trong suốt
thời gian đó, nó sẽ chẳng nói lời nào.
“Hôm nay ở trường có chuyện gì không con?” Travis hỏi
nó trong lần gần đây nhất nó đến thăm. “Bố chắc chắn mẹ muốn nghe tất cả chuyện
đó.”
Thay vì trả lời, Christine đã quay về phía anh. “Tại
sao ạ?” nó hỏi, giọng nó chứa đựng sự phản đối buồn bã. “Bố biết thừa mẹ không
thể nghe thấy con.”
Có một quán ăn tự phục vụ ở tầng trệt bệnh viện, hầu
như ngày nào Travis cũng tới đó, chủ yếu để nghe những giọng nói khác ngoài giọng
nói của chính mình. Thông thường, anh tới đó vào khoảng giờ ăn trưa, và suốt
vài tuần qua, anh đã lui tới nhiều đến mức nhận mặt được hết khách quen của
quán. Hầu hết đều là nhân viên bệnh viện, nhưng có một người phụ nữ luống tuổi
dường như có mặt trong tất cả những lần anh tới. Dù chưa bao giờ nói chuyện với
bà, song anh được biết qua Gretchen rằng khi Gabby nhập viện thì chồng người phụ
nữ đó đã nằm trong khu chăm sóc đặc biệt rồi. Gì đó liên quan tới những biến chứng
của bệnh đái tháo đường, và cứ hễ nhìn thấy người phụ nữ ăn xúp ở đó, anh lại
nghĩ tới chồng bà ở tầng trên. Dễ dàng tưởng tượng ra điều tồi tệ nhất: một bệnh
nhân gắn tển người hàng tá máy móc, những ca phẫu thuật liên miên, có thể đã bị
cắt bỏ vài bộ phận cơ thể, một người đàn ông hầu như không còn bấu víu được sự
sống. Đó không phải chuyện của anh để mà hỏi thăm, thậm chí anh còn không chắc
mình muốn biết sự thật chỉ vì cảm giác dường như anh không thể tập trung nổi sự
quan tâm mà anh biết mình cần phải bày tỏ. Khả năng thông cảm, với anh, dường
như đã mất.
Dẫu vậy, anh vẫn quan sát bà, tò mò về những gì mình
có thể học được từ bà. Trong khi những cơn co thắt dạ dày dường như không bao
giờ lắng xuống đủ để anh có thể nuốt thêm gì ngoài vài ba miếng, thì bà không
chỉ ăn hết bữa của mình mà xem ra còn rất ngon miệng. Trong khi anh cảm thấy
không thể tập trung lâu vào điều gì khác ngoài những nhu cầu cá nhân và sự tồn
tại hàng ngày của các cô con gái, thì bà đọc tiểu thuyết suốt bữa trưa, và hơn
một lần, anh trông thấy bà khẽ bật cười trước đoạn văn đã làm bà thích thú.
Không giống anh, bà vẫn giữ được khả năng tươi cười, nụ cười bà sẵn sàng trao
cho ai đó ngang qua bàn của mình.
Đôi khi, trong nụ cười ấy, anh nghĩ mình có thể nhận
ra dấu vết của sự cô đơn, cùng lúc đó anh lại quở trách bản thân vì đã tưởng tượng
ra một điều gì đó có khi còn không tồn tại. Anh không thể không thắc mắc về cuộc
hôn nhân của bà. Vì ở tuổi bà, anh cho rằng họ đã kỷ niệm đám cưới bạc, thậm
chí là vàng. Hầu như chắc chắn họ có những đứa con, dù anh chưa bao giờ nhìn thấy.
Nhưng ngoài vậy ra, anh không thể trực cảm điều gì khác. Anh tự hỏi không biết
họ có hạnh phúc, vì dường như bà đã đối diện với căn bệnh của chồng mình một
cách bình thản, trong khi anh bước đi trên hành lang của bệnh viện mà cảm thấy
như chỉ sảy chân một bước cũng sẽ khiến anh ngã vật xuống nền nhà.
Anh thắc mắc, ví dụ như, không biết đã bao giờ chồng
bà trồng cho bà những khóm hoa hồng, một điều Travis đã làm cho Gabby khi cô lần
đầu tiên mang thai Christine. Travis còn nhớ dáng vẻ của cô khi cô ngồi trên
hiên, một tay đặt trên bụng, lên tiếng rằng sân sau cần phải có hoa. Đắm đuối
nhìn khi cô nói vậy, Travis biết từ chối yêu cầu của cô cũng khó khăn như thở
dưới nước vậy, dù cho khi trồng xong những khóm cây, hai bàn tay anh sây sát
cùng những đầu ngón tay rướm máu, hoa hồng đã nở rộ vào ngày Christine ra đời.
Anh đã mang một bó hoa vào viện.
Anh tự hỏi liệu chồng bà có nhìn bà từ khóe mắt như
cách Travis nhìn Gabby trong lúc bọn trẻ nô đùa trên những xích đu ở công viên.
Anh yêu khuôn mặt của Gabby khi nó bừng lên niềm kiêu hãnh. Thường thường, anh
sẽ nắm lấy bàn tay cô, cảm giác vĩnh viễn không buông rời.
Anh tự hỏi có phải điều đầu tiên chồng bà thấy vào
buổi sáng là vẻ đẹp của bà với mái tóc bù xù, điều mà Travis luôn cảm thấy khi
anh trông thấy Gabby. Đôi khi, bất chấp những bộn bề đã định trước luôn song
hành cùng buổi sáng, họ vẫn cố nằm vậy trong vòng tay nhau thêm vài phút, như để
tập trung sức mạnh đối mặt với một ngày sắp đến.
Travis không biết liệu có phải hôn nhân của anh đã
may mắn một cách đặc biệt, hay tất cả các cuộc hôn nhân khác đều như vậy. Tất cả
những gì anh biết là thiếu Gabby anh sẽ hoàn toàn lạc lối, trong khi những người
khác, bao gồm cả người phụ nữ trong quán ăn tự phục vụ kia, bằng cách nào đó đã
tìm thấy sức mạnh để bước tiếp. Anh không biết mình nên ngưỡng mộ người phụ nữ
đó hay cảm thấy tiếc cho bà. Anh luôn quay đi trước khi bị bà bắt gặp đang
nhìn. Đằng sau anh, một gia đình thong thả bước vào, vui vẻ chuyện trò, mang
theo những quả bóng bay; ở quầy thu ngân, anh trông thấy một chàng trai đang lục
ví tìm tiền lẻ. Travis đẩy khay đồ ăn của mình sang bên, cảm thấy khó ở. Chiếc
bánh kẹp của anh mới hết được phân nửa. Anh suy nghĩ có nên mang nó lên phòng
nhưng nhận ra nếu có mang lên anh cũng ăn không hết. Anh quay về phía cửa sổ.
Quán ăn tự chọn nhìn xuống một khu cây xanh nhỏ, và
anh quan sát vạn vật đang thay đổi ngoài đó. Chẳng mấy chốc mùa xuân sẽ tới nơi
này, anh hình dung ra những chồi non đang hé nhú lên trên những cây sơn thù du.
Trong vòng ba tháng qua, chính tại đây anh đã chứng kiến đủ mọi kiểu thời tiết.
Anh đã ngắm mưa, ngắm nắng, trông thấy những ngọn gió có vận tốc trên năm mươi
dặm một giờ làm oằn những cây thông ở đằng xa đến độ gần như gãy hẳn. Ba tuần
trước, anh đã thấy mưa đá rơi xuống từ bầu trời, theo sau chỉ vài phút là một
chiếc cầu vồng ngoạn mục dường như đóng khung hình ảnh những bụi đỗ quyên. Những
sắc màu, rực rỡ đến độ gần như sống động, khiến anh nghĩ rằng thiên nhiên đôi
khi gửi cho chúng ta những thông điệp, rằng điều quan trọng phải nhớ đó là niềm
hạnh phúc luôn có thể theo sau nỗi tuyệt vọng. Nhưng chỉ một lát sau, khi cầu vồng
tan biến và mưa đá quay trở lại, anh nhận ra hạnh phúc đôi khi chỉ là ảo ảnh mà
thôi.
Chương 19
Giữa buổi chiều, trời trở mây, đó là lúc bắt đầu buổi
tập chiều của Gabby. Mặc dù cô đã hoàn thành những bài tập vào buổi sáng, đến tối
sẽ lại có một y tá đến thực hiện một bài tập khác, nhưng anh đã hỏi Gretchen liệu
có được không nếu anh cũng tập cho cô như vậy vào buổi chiều.
“Tôi nghĩ cô ấy sẽ thích lắm,” Gretchen nói.
Cô hướng dẫn anh toàn bộ quy trình một cách kỹ càng,
đảm bảo rằng anh hiểu tất cả các cơ và khớp đều cần được chú ý. Trong khi
Gretchen và những y tá khác luôn bắt đầu với những ngón tay của Gabby, Travis lại
bắt đầu từ ngón chân cô. Anh kéo chăn xuống và nắm lấy chân của cô, gập duỗi
ngón chân út, rồi lặp lại, trước khi chuyển sang ngón chân kế tiếp.
Travis nhận ra mình rất thích làm việc này cho cô. Cảm
giác da cô cọ vào da anh cũng đủ để thắp lại biết bao kỷ niệm: cách anh bóp
chân cho cô khi cô đang mang thai, những động tác xoa bóp lưng chậm rãi và đắm
say dưới ánh nến, suốt những lúc ấy dường như cô khẽ rên lên hạnh phúc, lúc mát
xa cánh tay cho cô sau khi cô vắt kiệt sức nó bằng cách một tay nhấc cả một bao
thức ăn cho chó. Tuy anh rất nhớ những khi được nói chuyện cùng Gabby, song đôi
lúc anh tin rằng những động chạm giản đơn là những gì anh nhớ hơn tất thảy. Phải
mất hơn một tháng anh mới dám hỏi xin phép Gretchen cho anh được giúp họ cho
Gabby tập thể dục, rồi trong suốt thời gian sau đó, mỗi lần vuốt ve chân Gabby,
không hiểu sao anh có cảm giác như mình đang lợi dụng cô. Dù họ đã cưới nhau, vấn
đề ở chỗ đó là một hành động đơn phương từ phía anh, dù thế nào đi nữa vẫn là
vô lễ với người phụ nữ anh rất đỗi yêu thương.
Nhưng điều này...
Cô cần điều này. Cô phải có nó. Không có nó, cơ bắp
của cô sẽ teo lại, và nếu cô tỉnh dậy - khi cô tỉnh dậy, anh lập tức chữa lại -
cô sẽ thấy mình phải nằm liệt giường vĩnh viễn. Ít nhất, đó là những gì anh tự
nhủ. Sâu trong thâm tâm, anh biết anh cũng cần đến nó, chỉ để cảm nhận hơi ấm từ
làn da hay mạch đập yếu ớt trên cổ tay cô. Đó là khi anh cảm thấy chắc chắn hơn
cả rằng cô sẽ tỉnh lại; rằng cơ thể cô sẽ tự phục hồi.
Anh đã giải quyết xong các ngón chân và chuyển sang
cổ chân cô; xong cổ chân, anh gập đầu gối của cô lại, co cả hai gối lên tới ngực
rồi duỗi thẳng chúng ra. Đôi lúc, khi đang nằm trên sofa xem lướt qua các tờ tạp
chí, Gabby sẽ lơ đễnh duỗi chân y như vậy. Đó là điều một vũ công thường làm,
và nhìn cô thực hiện nó cũng duyên dáng chẳng kém.
“Cảm giác có dễ chịu không em yêu?”
Cảm giác thật tuyệt vời. Cảm ơn anh. Em đang cảm thấy
hơi tê chân mà.
Anh biết mình đang tưởng tượng câu trả lời của cô,
thực tế Gabby vẫn không hề nhúc nhích. Nhưng tiếng nói của cô dường như vọng đến
từ hư vô mỗi khi anh tập cho cô thế này. Đôi khi anh tự hỏi có phải anh sắp
phát điên. “Em thế nào rồi?”
Chán điên người, nếu anh muốn biết sự thật. Nhân tiện,
cảm ơn anh về những bông hoa nhé. Chúng đáng yêu quá. Anh mua ở chỗ Frick à?
“Còn ở đâu nữa em?”
Các con thế nào rồi anh? Lần này nói thật cho em đi.
Travis chuyển sang đầu gối còn lại. “Các con vẫn ổn.
Mặc dù chúng rất nhớ em, chuyện này thật khó khăn với chúng. Đôi lúc anh không
biết phải làm sao.”
Anh đang làm hết sức mình, phải không? Đó chẳng phải
điều chúng ta vẫn luôn nói với nhau sao?
“Em nói đúng.”
Vậy thì đó là tất cả những gì em trông đợi. Chúng sẽ
ổn thôi anh ạ. Chúng mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài.
“Anh biết. Chúng giống em.”
Travis tưởng tượng cô đang nhìn anh một lượt, vẻ mặt
lo lắng.
Trông anh gầy quá. Gầy trơ xương.
“Anh không ăn được nhiều.”
Em lo cho anh. Anh phải chăm sóc bản thân chứ. Vì
các con. Vì em.
“Anh sẽ luôn ở đây vì em.”
Em biết. Đó cũng là điều em lo sợ. Anh có nhớ
Kenneth và Eleanor Baker không?
Travis dừng động tác. “Ừ.”
Vậy anh biết em đang nói đến chuyện gì rồi đó.
Anh thở dài và lặp lại. “Ừ.”
Trong đầu anh, giọng cô dịu lại. Anh có nhớ khi anh
đưa cả nhà đi cắm trại trên núi vào năm ngoái? Nhớ anh đã hứa rằng em và các
con sẽ thích thế nào không?
Anh bắt đầu xoa bóp các ngón tay và cánh tay cô.
“Sao em lại nhắc đến chuyện đó?”
Ở nơi này, em đã nghĩ về rất nhiều điều. Em còn làm
gì được đây? Dù sao chăng nữa, anh còn nhớ ngay sau khi tới đó, chúng ta đã chẳng
buồn dựng trại - gần như chỉ dỡ mỗi đồ trên xe xuống - mặc dù chúng ta đã nghe
thấy tiếng sấm đằng xa, vì anh muốn chỉ cho em và con xem hồ nước? Chúng ta đã
đi bộ nửa dặm để tới đó, ngay khi chúng ta tới được bờ hồ, bầu trời bỗng mở ra
và lập tức... trút nước xuống? Nước tuôn xối xả từ trên trời giống như ta đang
đứng dưới vòi phun cứu hỏa vậy. Và khi chúng ta quay lại dựng trại, mọi thứ đã
ướt sũng. Em đã rất giận anh và bắt anh đưa tất cả tới một khách sạn thay vì dựng
trại.
“Anh nhớ.”
Em xin lỗi vì điều đó. Em không nên giận điên lên
như vậy. Dù đó là lỗi của anh.
“Tại sao lúc nào cũng là lỗi của anh?”
Anh tưởng tượng cô đang nháy mắt với anh, khi anh nhẹ
nhàng xoay cổ cô từ bên này sang bên kia.
Vì anh rất hào hiệp khi em nói vậy.
Anh cúi xuống và hôn lên trán cô.
“Anh nhớ em nhiều lắm.”
Em cũng nhớ anh.
Cổ họng anh hơi thắt lại khi anh hoàn thành xong buổi
tập hàng ngày đó, biết rằng giọng nói của Gabby sẽ lại bắt đầu loãng dần đi.
Anh đưa mặt lại gần cô hơn. “Em biết mình phải tỉnh lại, đúng không em? Các con
cần em. Anh cần em.”
Em biết. Em đang cố.
“Em phải nhanh lên nhé.”
Cô không nói gì, và Travis biết mình đã thúc giục
quá gay gắt.
“Anh yêu em, Gabby.”
Em cũng yêu anh.
“Anh có thể giúp được thêm gì không? Đóng rèm? Mang
gì đó ở nhà tới cho em?”
Anh ngồi với em thêm một lúc nữa nhé? Em mệt lắm.
“Tất nhiên rồi.”
Và nắm tay em?
Anh gật đầu, phủ lại tấm chăn lên người cô. Anh ngồi
trên chiếc ghế cạnh giường rồi nắm lấy tay cô, ngón tay cái của anh khẽ vuốt ve
nó. Ngoài kiam con bồ câu đã quay lại, và xa hơn thế, những đám mây nặng nề
đang dịch chuyển trên bầu trời, biến thành những hình ảnh đến từ thế giới khác.
Anh yêu vợ anh nhưng căm ghét cuộc sống với cô khi nó thành ra thế này, và nguyền
rủa chính mình vì đã nghĩ như vậy. Anh hôn lên từng đầu ngón tay của cô rồi đưa
tay cô lên má mình. Anh cầm tay cô áp vào má, cảm nhận hơi ấm của cô và ước ao
dù chỉ một cử động khẽ khàng nhất, nhưng không có gì xảy ra, anh bỏ tay cô ra
và thậm chí không nhận ra con bồ câu dường như đang nhìn mình chằm chằm.
Eleanor Baker là một bà nội trợ ba mươi tám tuổi với
hai đứa con trai cô rất đỗi yêu thương. Tám năm về trước, cô đã tới phòng cấp cứu
vừa nôn vừa than vãn về một cơn đau khủng khiếp ở sau đầu. Gabby đang trực thay
ca của một người bạn, lại tình cờ làm việc ngày hôm đó, mặc dù cô không phải
bác sĩ điều trị cho Eleanor. Eleanor được nhập viện, Gabby chẳng biết gì về cô ấy
cho tới thứ Hai sau đó, khi cô nhận ra Eleanor được xếp vào khu chăm sóc đặc biệt
và đã không tỉnh dậy vào sáng Chủ nhật. “Tóm lại là,” một trong những y tá nói,
“cô ấy đi ngủ và không tỉnh dậy nữa.”
Tình trạng hôn mê của cô có nguyên nhân là một dạng
viêm màng não virus hết sức nghiêm trọng.
Chồng cô, Kenneth, một giáo viên lịch sử tại trường
trung học Đông Carteret, có tiếng là người thích giao du và thân thiện, đã dành
nhiều ngày ở trong bệnh viện với vợ. Thời gian trôi qua, Gabby dần quen với
anh; đầu tiên chỉ là thỉnh thoảng nói đôi câu chuyện nhỏ nhặt, nhưng dần dà, những
cuộc chuyện trò giữa họ trở nên dài hơn. Anh yêu vợ và các con của mình, luôn mặc
một chiếc áo ôm khít người cùng chiếc quần Dockers phẳng phiu khi tới bệnh viện
thăm vợ, và uống hàng lít nước có ga Mountain Dew. Anh là một tín đồ Công giáo
sùng đạo, Gabby thường thấy anh cầu nguyện bài kinh rôze bên giường vợ. Hai đứa
con họ tên là Matthew và Mark.
Travis biết tất cả những chuyện này vì Gabby hay kể
về Kenneth sau giờ làm. Hồi đầu thì không, nhưng về sau, khi họ đã trở thành gì
đó giống như bạn bè thì cô kể. Các cuộc trò chuyện giữa Gabby và anh luôn giống
nhau ở điểm lần nào Gabby cũng thắc mắc rằng làm sao Kenneth có thể tới đây mỗi
ngày, rằng anh nghĩ gì khi ngồi lặng im bên vợ.
“Anh ấy dường như lúc nào cũng ủ rũ,” Gabby nói.
“Bởi vì anh ta buồn. Vợ anh ta đang hôn mê mà.”
“Nhưng anh ấy ở đó suốt ngày. Thế còn lũ trẻ nhà ấy
thì sao?”
Tuần chuyển thành tháng, và Eleanor Baker rốt cuộc
đã được chuyển tới khu điều dưỡng. Dần dần tháng chuyển thành năm, rồi năm nữa.
Suy nghĩ về Eleanor Baker có lẽ đã nhạt phai, nếu không phải vì Kenneth Baker
hay mua đồ tại cùng một tiệm tạp hóa với Gabby. Thỉnh thoảng họ lại tình cờ chạm
mặt nhau, và lúc nào câu chuyện cũng sẽ quay về việc Eleanor giờ thế nào. Chưa
từng có bất kỳ thay đổi.
Nhưng nhiều năm trôi qua, khi họ vẫn tiếp tục tình cờ
chạm mặt nhau, Gabby nhận ra Kenneth đã thay đổi. “Cô ấy vẫn thế,” là cách anh
bắt đầu mô tả về tình trạng của Eleanor, hờ hững. Ở nơi đã từng là tia sáng
trong đôi mắt anh khi nói về Eleanor, giờ chỉ còn sự trống rỗng; nơi từng là
tình yêu, giờ dường như chỉ còn sự lãnh đạm. Mái tóc đen của anh đã ngả bạc
trong vài năm qua, và anh trở nên gầy gò đến nỗi quần áo rộng thùng thình.
Trong gian ngũ cốc hay khu đồ đông lạnh, có vẻ như
Gabby không thể né tránh anh, theo mức độ nào đó, anh đã trở thành gì đó như một
người bạn tâm giao. Dường như anh cần cô, để kể cho cô những chuyện đã xảy ra,
trong những khoảng thời gian họ gặp nhau ấy, Kenneth kể cô nghe những chuyện khủng
khiếp liên tiếp: rằng anh đã mất việc, mất nhà, rằng anh đang nóng lòng chờ đến
lúc tống hết lũ con ra khỏi nhà, rằng đứa lớn đã bỏ học trung học giữa chừng
còn đứa nhỏ đang bị bắt giữ vì buôn bán ma túy. Lại nữa. Đó là từ Gabby nhấn mạnh
khi về sau kể lại cho Travis. Cô còn nói cô chắc chắn Kenneth đang say xỉn khi
cô tình cờ gặp anh ta.

