Lão già mê đọc truyện tình - Chương 08 part 02

Với con đầu tiên thì là
một hành động tìm lẽ công bằng, hay là để trả thù? Cho dù ngươi có nhìn
nó theo cách nào đi nữa, thì cũng chẳng có gì khác cả. Con bò sát đã
bất ngờ tấn công đứa con trai của một người khai hoang khi thằng bé đang
tắm. Ngươi đã nghĩ nhiều về thằng bé. Nó còn chưa đầy mười hai tuổi, và
con anaconda bỏ lại nó mềm oặt như một bọc nước. Ngươi còn nhớ không hả
lão già? Ngươi đã lấy xuồng lần theo con thú cho tới khi tìm tới được
bãi sông nó đang nằm sưởi nắng. Rồi ngươi để mấy con rái cá chết làm mồi
và chờ đợi. Những ngày ấy ngươi còn trẻ, nhanh nhẹn, và biết rằng ngươi
chỉ trông cậy vào độ tinh nhạy của chính mình để tự cứu mình khỏi trở
thành một bữa ăn thịnh soạn nữa cho nữ hà bá. Ngươi bật nhảy thật mau
lẹ, tay nắm chắc con dao rựa. Một nhát cắt rất ngọt. Cái đầu con trăn
rơi xuống cát, và trước khi nó chạm đất, ngươi đã kịp nhảy lùi lại núp
mình trong đám cỏ rậm rạp, trong khi con bò sát giãy giụa vùng vằng cái
cơ thể đầy hung dữ trên cát. Hơn mười một mét căm giận. Hơn mười một mét
da xanh ô liu khoang đen còn cố gắng giết chóc trong khi bản thân nó đã
chết.

Con thứ hai là cử chỉ
hàm ơn đối với thầy phù thủy Shuar đã cứu mạng ngươi. Ngươi còn nhớ
không? Ngươi lặp lại cái trò bỏ mồi trên bến sông và ngồi chờ trên một
cái cây thật cao cho tới khi thấy con thú từ mặt nước bò lên. Lần ấy thì
chẳng có chút căm giận nào. Ngươi nhìn nó nuốt chửng mấy con thú gặm
nhấm trong khi ngươi chuẩn bị tên: ngươi quấn mạng nhện quanh đầu nhọn,
bôi đầy nhựa độc cura, đặt nó vào miệng ống thổi, ngắm, nhằm thẳng vào
chỗ gốc sọ.

Con bò sát bị mũi tên
cắm trúng, thoắt đứng thẳng dậy đến gần ba phần tư chiều dài của nó, và
từ trên cây ngươi nhìn thấy đôi mắt màu vàng của nó, đôi đồng tử thẳng
đứng đảo tìm bóng dáng ngươi nhưng chẳng bao giờ thấy được bởi nhựa độc
đã tác dụng quá nhanh.

Sau đó là nghi lễ lột
da: ngươi đã phải bước tới tận mười lăm hay hai mươi bước với con dao
rựa rọc mở bộ da của nó khiến thứ thịt màu hồng lạnh lẽo dính quyện đầy
cát.

Ngươi có nhớ không, lão
già? Khi ngươi mang bộ da tới cho họ, những người Shuar đã nói ngươi
không phải là một trong số họ, nhưng ngươi thuộc về họ.

Ngươi cũng chẳng phải
xa lạ gì với mèo rừng nữa, chỉ trừ một điều là ngươi chưa hề giết một
con thú con nào, dù có là con của mèo rừng hay của bất kỳ loài nào đi
nữa. Phải là những con thú hoàn toàn trưởng thành, như một lề luật người
Shuar đã tuyên bố. Ngươi biết rằng mèo rừng là những sinh vật kỳ lạ và
không thể đoán trước được. Chúng thiếu sức mạnh của loài báo, nhưng lại
chứng tỏ được rằng chúng vô cùng thông minh.

“Nếu vết dấu quá lộ
liễu và ta nghĩ rằng con mèo rừng đã nằm trong tay mình rồi, thì thật ra
nó đang đằng sau ta, và đôi mắt nó đang nhằm vào cổ ta,” người Shuar
nói như vậy, và đó là sự thật.

Một lần, trước lời nhờ
vả của những người khai hoang, ngươi đã có cơ hội đo được trí thông minh
của loài mèo đốm lớn. Đó là một sinh vật rất to đã ngốn vào bụng mình
biết bao nhiêu bò và lừa của họ, và họ đề nghị ngươi giúp. Lần ra được
dấu vết của nó đúng là rất khó khăn. Đầu tiên nó để cho ngươi bám theo,
dẫn dắt ngươi tới tận chân núi dãy Condor, một vùng đất phủ đầy cây bụi
rậm thấp, rất lý tưởng cho một cuộc phục kích trên nền đất phẳng. Khi
ngươi phát hiện ra là đã bị dẫn tới một cái bẫy, ngươi gắng quay trở lại
vào rừng rậm, nhưng con mèo rừng chặn lối đi, lộ hẳn thân mình ra nhưng
không bao giờ để ngươi có đủ thời gian ngắm đúng cự ly cây súng săn.
Ngươi đã bắn hai hay ba lần và đều trượt, cho tới khi ngươi nhận ra rằng
con mèo muốn làm cho ngươi mệt lử trước khi nó tung đòn cuối cùng. Nó
cho ngươi biết rằng nó chờ đợi được, và có lẽ nó còn đoán được rằng
ngươi chẳng còn bao nhiêu đạn.

Đó là một cuộc thi tài
năng vô cùng căng thẳng. Ngươi còn nhớ chứ, lão già? Ngươi đã im lìm chờ
đợi, không động đậy một cơ bắp nào, dù vẫn phải tự tát mình đôi lúc để
tránh ngủ gật. Ba ngày chờ đợi, cho tới khi con mèo cảm thấy đủ tự tin
để ra miếng đòn của nó. Đấy đúng là một kế hay, phải, nằm bẹp trên mặt
đất chờ đợi cùng khẩu súng đã lên đạn sẵn sàng.

Tại sao ngươi lại nhớ
hết những chuyện này? Vì ngươi không thể gạt con thú cái này ra khỏi tâm
trí được ư? Hoặc có thể vì cả hai bên đều biết rõ khả năng thắng bại là
tương đương? Sau bốn lần giết chóc nó đã hiểu về con người bằng độ hiểu
biết của ngươi đối với loài mèo rừng rồi. Hoặc có khi ngươi còn biết ít
hơn nó nữa. Người Shuar không săn mèo rừng. Thịt nó không ăn được, và
chỉ cần một bộ da là đủ để làm hàng trăm thứ đồ trang sức bền tới nhiều
thế hệ. Ngươi có muốn có một người Shuar bên cạnh mình không? Tất nhiên
là có rồi – người bạn của ngươi, Nushiño.

“Này người anh em, có muốn đi lần dấu vết với tôi không?”

Người Shuar sẽ từ chối.
Nhổ nước bọt nhiều lần để cho ngươi hiểu là anh ta đang nói thật, anh
ta sẽ thể hiện rất rõ là mình chẳng hứng thú gì. Đấy không phải là mối
quan tâm của anh ta. Ngươi là một tay thợ săn da trắng, mang theo một
khẩu súng, thứ can thiệp vào cái chết bằng chất độc của nỗi đau đớn.
Người bạn Nushiño sẽ nói với ngươi rằng con thú duy nhất người Shuar
giết chỉ để giết mà thôi là loài tzantza, con lười.

“Tại sao lại là con tzantza hả người anh em? Chúng chỉ treo mình ngủ khò trên cây suốt ngày thôi mà.”

Trước khi trả lời ngươi, người bạn Nushiño sẽ đánh rắm um ủm thật to, để cho bọn tzantza
lười nhác không thể nghe thấy anh ta nói gì, rồi mới nói với ngươi
rằng, từ rất lâu rồi, một tù trưởng Shuar đột nhiên trở nên độc ác và
khát máu. Ông ta đã giết những người Shuar tốt chẳng vì lý do gì cả, và
những người già quyết định rằng tốt nhất là ông ta nên chết đi. Khi phát
hiện ra mình bị bẫy, Tñaupi, người tù trưởng khát máu, đã trốn chạy
dưới cái lốt con lười, và vì, giống như loài khỉ, tất cả những con lười
trông đều giống nhau, người ta không thể biết được con nào trong số
chúng đang ẩn giấu người Shuar có tội kia. Đấy là lý do họ phải giết tất
cả bọn chúng.

“Đấy là những gì đã xảy
ra, theo lời người ta kể,” người bạn Nushiño sẽ nói, nhổ một bãi nước
bọt cuối cùng trước khi bước đi, vì người Shuar luôn đi khỏi sau mỗi câu
chuyện kể, để tránh những câu hỏi dễ dẫn đến những lời dối trá.

Tất cả những ý nghĩ này
từ đâu ra vậy? Nào, Antonio José Bolívar. Kìa, lão già kia. Chúng lẩn
quất dưới những tán cây nào vậy? Có phải nỗi sợ hãi cuối cùng đã chiếm
được ngươi rồi không? Chẳng lẽ ngươi không thể làm gì nữa để giấu mình
trước nó ư? Nếu điều đó là sự thực, thì đôi mắt của nỗi sợ hãi có thể
nhìn thấy ngươi, cũng như ngươi có thể nhìn thấy ánh sáng bình minh
xuyên qua những kẽ hở mái tranh vậy.

Sau khi uống mấy cốc
lớn cà phê đen, lão già bắt đầu việc chuẩn bị. Lão đốt chảy vài cây nến
và nhúng toàn bộ đạn vào chỗ mỡ hóa lỏng ấy. Rồi lão để mỡ nhỏ giọt cho
tới khi chúng được bọc bằng một lớp màng mỏng. Như thế chúng sẽ vẫn được
khô ráo ngay cả khi rơi xuống nước.

Lão bôi chỗ mỡ chảy còn
lại khắp trán mình, đặc biệt là đôi lông mày, để nó tạo thành một thứ
giống như lưỡi trai. Bây giờ thì nước mưa sẽ không thể ảnh hưởng đến khả
năng quan sát của lão ngay cả khi lão phải đối mặt với con vật trong
khoảng rừng thưa nữa.

Cuối cùng, lão kiểm tra lưỡi dao, và lên đường vào rừng tìm lối đi.

Lão bắt đầu bằng cách đi theo bán kính chừng hai trăm bước về phía Đông căn lều, bám theo dấu vết của ngày hôm trước.

Khi vừa đạt được mốc của bán kính, lão đi theo đường nửa vòng tròn về phía Tây Nam.

Lão phát hiện một cụm
cây đã bị giẫm bằng, thân cây bị quần nát trong bùn. Đấy là nơi con thú
đã núp trước khi di chuyển về phía căn lều. Những chỗ cây cối bị đạp
bằng xuất hiện cách nhau những khoảng đều đặn trước khi giảm dần rồi mất
hẳn trên đường đồi.

Lão bỏ qua những lối đi cũ này và lại tiếp tục tìm kiếm.

Bên dưới những tàu lá
rộng của một cây chuối dại, lão thấy dấu chân thú còn rất rõ. Chúng khá
to, giống như những nắm tay đàn ông, và cạnh đó lão còn thấy những chi
tiết khác cho lão biết thêm về hành xử của con thú.

Con thú cái đang không
đi săn. Các đoạn thân cây dập nát quanh mép các dấu chân trái ngược với
kiểu cách săn mồi của bất kỳ loài mèo nào. Con thú đã quật đuôi rất
nhiều, tâm trí nó bị phân tán đến mức thiếu cẩn trọng, bắt nguồn từ việc
ở quá gần những con mồi của mình. Không, nó không đi săn mồi. Nó tin
chắc là nó đang xử lý một giống loài yếu ớt hơn mình.

Lão hình dung nó nằm
đó, cái cơ thể mảnh mai, hơi thở lo lắng hồi hộp, ánh mắt sắt đá chăm
chú, mọi cơ bắp căng thẳng, cái đuôi vẫy qua vẫy lại thật uyển chuyển.

“Được rồi, quý bà xinh đẹp của ta, giờ ta đã biết nàng đi di chuyển. Ta chỉ cần biết nàng đang ở đâu nữa mà thôi.”

Lão già nói với rừng già, và chỉ có tiếng mưa rơi trả lời lão.

Lão mở rộng bán kính
tìm kiếm bằng cách đi xa thêm khỏi cái lều của người chủ hiệu cho tới
khi lão ở trên vùng đất cao hơn, nơi mà dù có mưa xối xả, thì vẫn là một
vị trí quan sát thật tốt khắp khu vực lão vừa đi qua. Quá vùng ấy, cây
cỏ lại thấp và dày khít, trước ngược với những cây cao bảo vệ được lão
trước một cú tấn công trên mặt đất. Lão quyết định rời đỉnh đồi và đi
theo một đường thẳng về hướng Tây, về phía sông Yacuambi không cách đó
bao xa.

Sắp tới giữa trưa thì trời ngừng mưa, và điều này khiến lão lo lắng. Cơn mưa phải
tiếp tục mới được. Nếu không nước sẽ bắt đầu bốc hơi, và rừng già sẽ
chìm trong màn sương mù dày đặc, làm hơi thở lão trở nên khó khăn và tầm
nhìn của lão sẽ chẳng quá được đầu mũi.

Bất thình lình, hàng
triệu chiếc kim bạc chọc thủng vòm lá dày của rừng già, tạo thành vùng
ánh sáng rực rỡ trên mọi bề mặt chúng rơi xuống. Lão đang ở ngay dưới
khoảng trống của trời và hoa mắt trước phản chiếu của ánh mặt trời trên
đám lá ẩm ướt. Lão dụi mắt nguyền rủa, và, bị bao bọc bởi hàng trăm
chiếc cầu vồng chóng hiện chóng tàn, lão vội vã bỏ đi trước khi cơn bốc
hơi đáng sợ bắt đầu.

Rồi, lão thấy nó.

Được báo hiệu bằng
tiếng nước đổ ào xuống bất chợt, lão quay đầu và thoáng thấy bóng dáng
nó đang di chuyển về hướng Nam cách lão chừng năm mươi mét.

Nó di chuyển chậm,
miệng há, đuôi đập đập vào hai bên hông. Lão ước đoán nó phải được hai
mét tính từ đầu cho đến đuôi, và nếu đứng trên hai chân sau thì nó phải
cao hơn một con chó chăn cừu.

Con vật biến mất sau một lùm cây và lại lộ ra gần như ngay lập tức. Giờ thì nó đang nhằm hướng Bắc.

“Ta biết trò chơi của
nàng rồi. Nếu nàng muốn ta ở đây, ta sẽ ở đây. Nàng cũng sẽ chẳng thấy
gì trong màn sương đang lên này hết,” lão hét lên với nó, và đứng tựa
lưng vào một thân cây canh chừng.

Khoảng mưa ngưng ngay
lập tức mang lũ muỗi đến. Chúng tấn công môi, mi mắt, và khắp mọi ngóc
ngách lão. Lũ ruồi bé tí chui vào lỗ mũi, tai, rồi khắp cả đầu tóc lão.
Thật nhanh, lão nhét một điếu xì gà vào mồm, nhai nát thành một thứ hỗn
hợp đặc, rồi bôi thứ chất quánh nước bọt ấy lên khắp mặt và hai cánh
tay.

May thay, khoảng ngưng
không kéo dài và cơn mưa lại đổ xuống với cường độ sung sức hơn trước.
Cùng với nó là sự yên bình cũng trở lại, và tiếng động duy nhất là tiếng
nước táp vào mặt lá.

Con thú thoắt hiện ra vài lần nữa, luôn theo hướng từ Bắc sang Nam.

Lão già bắt đầu nghiên
cứu nó. Lão theo dấu vết di chuyển của con vật và tìm thấy bụi cỏ nơi nó
quay đầu chuyển hướng lần tìm lại lối đi tới điểm phía xa nhất phía Bắc
và trở lại con đường dọa dẫm của nó.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3