Phượng - Chương 05 ( End )
Chương 05
Phượng xếp mấy cuốn tập vào với nhau, đứng lên. Gió buổi chiều
thổi lộng vào nhà từ khung cửa chính. Phượng đưa tay giữ mái tóc. Nhanh quá, mới
đó mà đã một năm, cái thời đón đưa săn đuổi, cái thời của những sự mời gọi đã hết.
Chỉ một năm thôi mà Phượng tưởng như đã lâu, xa lắc xa lơ hay là không bao giờ
có thực trong đời sống. Bây giờ Phượng không còn là một cô bé kiêu kỳ nữa. Mới
mười tám mà Phượng thấy mình già cỗi như một bà cụ non. Dạo này Phượng gầy và
xanh nhiều. Cơn bịnh đã thuyên giảm nhờ sự tận tình săn sóc của bà mẹ nhưng Phượng
vẫn buồn. Cuộc đời quả thật không bao giờ diễn đúng như những điều mình đã mơ ước.
Từ những điều xây đắp, Phượng ngỡ mình đi trên hoa trên gấm, những tưởng đời
mình được sinh ra không phải để khổ. Vậy mà Phượng lại chính là người hứng chịu
tất cả chua cay. Điều mỉa mai hơn hết, trong một năm cô đã nhận được thiệp hồng
của hai người bạn. Hoa thành hôn với Hùng và Tuyết với Thành.
Ngày được tin Hùng sẽ lấy Hoa, Phượng ngỡ mình sẽ quỵ xuống,
nhưng niềm kiêu hãnh tiềm tàng trong cô đã giữ cô lại ở một giới hạn rất đẹp.
Phượng từ chối dự đám cưới và cô vùi đầu vào việc học. Phượng nhất định năm nay
phải đỗ toàn phần để thi vào y khoa. Đôi khi ngồi một mình rảnh rang có thời giờ
suy xét lại, Phượng thấy rằng cô không yêu Hùng. Phải, với Hùng chỉ là sự ngưỡng
mộ một người con trai tương đối có những điều kiện sống lý tưởng. Mà đối với
Đăng, một sự xao xuyến đã có thật mà lại bị dằn nén đã phải chịu chết lịm, bây
giờ chợt dưng bừng dậy. Mỗi ngày vào lớp học là Phượng nhớ Đăng. Nhớ đến giọng
nói tha thiết của Đăng, nhớ đến tình yêu thắm thiết của Đăng dành cho mình và
cô hình dung lại lần đầu nhìn thấy nhau trong thương xá, hình ảnh Đăng đã ngập
trong Phượng. Cô đã giết đi một tình yêu rất thật đó. Bây giờ thì tất cả đã muộn
màng. Đăng đã ra đi, ở một phương trời nào đó mà Phượng không tìm biết được. Cô
gái thu mình lại trong một nếp sống bình thản, tìm nguồn vui trong việc học. Bạn
bè lên năm đệ nhất này, còn lại không bao nhiêu. Và Phượng cũng khác đi cái háo
hức nôn nao của tuổi nào còn cần bè bạn. Cô sống hắt hiu như một chiếc bóng
trên vách tường có ngọn đèn vàng chiếu lên.
Phượng đứng lên, cô vừa thấy một bóng người thấp thoáng trước
hiên nhà, bóng một người lạ. Cô xô ghế và bước ra. Một người lính lạ đứng nhìn
dáo dác. Phượng vén tấm sáo bước ra. Người lính tiến lên một bước:
- Chào cô, xin phép cô cho tôi hỏi, đây có phải nhà cô Liên
Phượng?
Phượng gật đầu:
- Vâng.
- Tôi muốn gặp cô Phượng.
- Thưa chính tôi.
Một cái chớp mắt, một nhận xét rất nhanh trong mắt người
lính, rồi anh cho tay vào áo lôi ra một cuốn sách nhỏ được gói cẩn thận trong tấm
giấy khá lem luốc.
- Cô cho tôi gởi: của Chuẩn uý Đăng.
Phượng giật mình. Bàn tay cô run run đón lấy cuốn sách. Người
lính tiếp giọng bùi ngùi:
- Chuẩn uý Đăng chết rồi cô ạ, tuần trước chúng tôi lục
trong người và thấy có cuốn sổ này, lúc nào chuẩn uý cũng để nó trong ngực áo.
Đại uý tiểu đoàn trưởng sai tôi mang về cô, vì trong cuốn sách khi chúng tôi mở
ra thấy có nhờ chuyển cho cô.
Phượng nghe chung quanh mình quay cuồng một khoảng không
gian đen ngầu, nàng không định nghĩa được không gian và cả thời gian mình đang
sống. Đăng chết rồi sao? Đăng, trời ơi! Phượng vịn tay vào cánh cửa, người lính
cáo từ và bước đi khuất xa.
Lảo đảo, cô gái lê bước vào bàn học, cuốn sổ ôm chặt trong
lòng. Phượng run run đưa tay mở lần giấy gói. Một cuốn sổ nhỏ, có vấy máu nằm lẻ
loi giữa bàn. Phượng đưa tay mở. Ngay tờ đầu là dòng chữ: Nếu tôi chết, xin
mang cuốn sách này về cho cô Vũ thị Liên Phượng. Bên dưới là số nhà của Phượng.
Nước mắt vẫn nhoà nhạt trên đôi má Phượng. Cô lật cuốn tập ra từ trang đầu tiên
đến trang cuối cùng...
ĐỂ THAY ĐOẠN KẾT
- Những dòng nhật ký của Đăng.
Ngày…
Ra đơn vị rồi đây. Từ trước, còn ở trong quân trường, mình
chưa biết thế nào là đời lính. Đời lính ở những ngày tháng dân sự của mình được
nhìn qua một khía cạnh hoàn toàn lệch lạc đi. Bây giờ thật sự nhập cuộc, mình mới
hiểu thế nào là người lính, những chịu đựng và thua thiệt. Buổi chiều ở đây thật
buồn. Nhìn đâu đâu mình cũng chỉ thấy rừng là rừng, không một bóng người. Hoang
vu không thể tưởng. Nghe nhớ ngày nào còn ở Sàigòn những lần đứng nấp dưới gốc
cây xa xa nhìn người yêu bước lên xe hơi của người khác ra về giờ tan học. Phượng
ơi! Sao em xa vời vợi khỏi tầm tay.. Nhiều khi anh muốn làm một cuộc hoại thân
nhưng anh còn phải có bổn phận với Tổ quốc. Chiều ở đây buồn quá Phượng ơi! Anh
nhớ Phượng. Bây giờ Phượng đang làm gì? Tất cả chỉ còn là kỷ niệm phải không hở
Phượng? Một mai khi em bước lên xe hoa, làm sao em hiểu được anh đang mòn mỏi
trông theo.
Ngày…
Hồi sáng này, người yêu của thằng Tuấn lặn lội lên thăm nó.
Mình buồn thật nhiều. Cô bé có dáng vóc hao hao giống Phượng. Nhìn chúng nó hạnh
phúc mình mới hiểu thế nào là bạc phước. Sao đời mình từ lúc nhỏ đến giờ chưa
khi nào có được một niềm vui trọn vẹn. Khi mình thương Phượng, mình đã ngỡ mình
tìm được cho đời một lẽ sống, nhưng không phải vậy. Tất cả đều chối bỏ mình. Hầu
như không một ai chịu chấp nhận mình vào đời sống cả.
Ngày…
Đêm nay đi kích đêm ở ven rừng. Tối quá đi mất, cây ngàn
ngàn che lấp cả ánh trăng thượng tuần bắt đầu ló dạng. Bóng tối là một lợi khí
của kẻ săn và là điểm yếu của con mồi. Mình làm sao biết được, trong những cụm
lá hiền lành kia sẽ bất thần nhô ra những mũi súng. Và đùng một cái, là mạng sống
của mình không còn. Nhưng khi mình đang gian lao, là mình đã góp một phần không
nhỏ cho bình yên của Phượng nơi thị thành. Phượng ơi, sao bất cứ lúc nào anh
cũng nghĩ đến Phượng. Một cử chỉ, một lời nói, cái gì cũng nhắc anh nhớ Phượng.
Ngày…
Hôm nay mệt trong người quá. Thằng Tuấn lại bày đặt đè mình
ra cạo gió. Gớm, con trai cỡ như mình mà gió máy thì ăn nhằm gì đâu, không biết
giờ này Phượng đang làm gì nhỉ? Thật là vô vọng cho mình khi mãi đi tìm tình
yêu theo ảo tưởng.. Nhưng biết làm sao được Phượng ơi! Giúp anh đi bé.
Bây giờ chắc bé đã học xong rồi và đã đi ngủ. Anh nghĩ thế,
chúc bé hãy ngủ thật ngoan để ngày mai còn đến trường ganh đua với bè bạn.
Ngày…
Tự dưng nghĩ đến những ngày đi dạy thực tập. Dáng Phượng ngồi
hiền ngoan. Thật khổ, sao mình cứ nhớ cô bé hoài thế này. Không biết có bao giờ
Phượng hiểu tâm sự mình không? Thật là chuyện thần thoại tưởng tượng. Chiều mai
lại có cuộc hành quân lớn đây. Tối nay viết cho Phượng để ngày mai đi chắc bận
nhiều lắm. Không hiểu mỗi trưa tan trường Phượng nhờ ai đưa đón đây? Mình bạc
phước thật, nhưng lúc nào mình cũng cầu mong cho Phượng hưởng được mọi sự may mắn
và hạnh phúc.
Làm sao để Phượng hiểu được là cho dù Phượng có yêu ai đi nữa,
mong Phượng sẽ tìm được kẻ chân thành. Đời lừa lọc quá nhiều mà Phượng chỉ là
con nai tơ. Đời nhiều cạm bẫy quá và Phượng sẽ dễ dàng vấp ngã. Mong sao cho
Phượng không bao giờ phải khóc bởi dở dang và nghiệt ngã. Đêm nay mình đốt đèn
cầy viết. Cuộc hành quân ngày mai sẽ cam go lắm đây. Viết một lần rồi biết đâu
ngày mai mình không viết được nữa? Ừ nhỉ, biết đâu đấy.
Mà thôi, chỉ nghĩ quẩn nghĩ quanh. Chắc bây giờ Phượng ngủ rồi.
Hai giờ sáng rồi mà.
Có bao giờ trong giấc mơ Phượng thấy được mình không nhỉ? Chắc
là chẳng bao giờ, vì mình có khi nào là hình ảnh được Phượng nghĩ đến bao giờ
đâu. Phải không hả cô bé, cô bé nho nhỏ của tôi mỗi chiều tan trường áo trắng
bay tung trong gió. Mái trường xưa cũ, và mái tóc Phượng dài. Hình ảnh cây phượng
đỏ già nua như gắn liền với hình ảnh ngôi trường và hình ảnh Phượng của anh…
Thôi ngủ ngon nhé Phượng. Mai anh sẽ viết tiếp.
............
Nhưng cuốn nhật ký dành cho Vũ thị Liên Phượng sẽ không bao
giờ được viết tiếp, bởi vì chuẩn uý Đặng ngữ Đăng đã ra đi vĩnh viễn trong cuộc
hành quân hôm sau.
THỤY Ý
HẾT