Minh vương đoạt hậu - Chương 09
"Ngươi không hoan
nghênh ta, ngươi không muốn ta làm thiếp của Hắc Mộc Dạ, ngươi chỉ muốn ta đi
cho khuất mắt ngươi, không phải sao?
“Ta......” biểu hiện của
nàng rõ ràng như vậy sao?
“Ngươi không có cách nào
phản bác lời của ta, đó là bởi vì ta nói tất cả đều là sự thật. Bởi vì... ngươi
yêu hắn đi!”
Yêu!!
Từ này cứ như một cây
ngân châm,xuyên thẳng vào tim nàng.
“Không...... Ta không yêu
hắn...ta như thế nào có thể yêu hắn....ta không thể......” Nàng một bên lắc
đầu, một bên phủ nhận, nhưng ngữ khí nửa điểm thuyết phục cũng không có.
Lạc Chức Y không hiểu
Nguyệt Nga Nhi vì cái gì “không thể” yêu Hắc Mộc Dạ, nhưng nàng rõ ràng, mặc kệ
có thể hay không thể yêu, có nên hay không yêu, yêu chính là yêu, không thể phủ
nhận, càng không thể thay đổi sự thật.
“Ngươi nếu không yêu hắn,
thì sẽ không để ý sự tồn tại của ta, lại càng không ghen dữ dội như vậy .” Lạc
Chức Y ngữ khí nhàn nhạt, nhìn Nha Nhi nói...
“Ta......” Nguyệt Nga Nhi
nghẹn lời.
Vốn tưởng rằng đó là bí
mật của riêng mình nàng, lại vì ghen nên đã biểu hiện ra. Điều này làm nàng
không khỏi cảm thấy thập phần chật vật. Nàng thật sự không nên để ý, không nên
ghen tị, lại càng không nên...... thích Hắc Mộc Dạ !
Nhưng là...nàng đã cố
gắng khống chế chính mình, không ngờ vẫn là.... yêu hắn. Nàng nên như thế nào
nói với Dương ca và Nam Cung Mị?
Lạc Chức Y không biết
Nguyệt Nga Nhi được gả cho Nam Cung Mị, càng không biết Hắc Mộc Dạ cướp hôn,
đem Nguyệt Nga Nhi cường về, bởi vậy nên cứ ngỡ Nha Nhi đang giận dỗi.
“Yên tâm đi! Ta sẽ không
cùng ngươi tranh thủ tình cảm, cũng sẽ không làm tíiếp Hắc Mộc Dạ, cái đó chỉ
là diễn trò, ta chỉ muốn chọc giận Lôi Võ Tĩnh mà thôi.”
Vừa nghe nàng nói như
vậy, Nguyệt Nga Nhi nhãn tình sáng lên, đáy lòng đau đớn bởi vì mấy câu ngắn
ngủn mà kỳ dị hạ xuống. Lạc Chức Y nhịn không được bật cười. Tuy rằng Nguyệt
Nga Nhi luôn miệng nói chính mình không nên yêu Hắc Mộc Dạ, nhưng là lòng của
nàng sự tất cả đều rành mạch viết ở trên mặt - nàng căn bản là yêu Hắc Mộc Dạ !
" ta còn muốn nói
cho ngươi một việc! Cái đó...không phải chỉ có một mình ta diễn trò...mà còn có
cả Hắc Mộc Dạ phối hợp thực hiện nữa!!!
“Hắn cố ý ? Vì cái gì?”
Nguyệt Nga Nhi kinh ngạc trừng lớn mắt.
“Ngươi nói xem? Ta tin ngươi
biết đáp án , hỏi trái tim ngươi á !” Lạc Chức Y không có trả lời, ngược lại
đem vấn đề trả lại cho nàng.
" Trái tim của ta?"
“Đúng vậy! Nhĩ hảo suy
nghĩ một chút đi! Không quấy rầy ngươi .”
Nhìn lạc Chức Y xoay
người rời đi bóng, Nguyệt Nga Nhi tâm so với vừa rồi càng lung tung.
" Hỏi tâm của nàng?"
Nguyệt Nga Nhi đưa tay lên ngực, cảm nhận được tim mình đang
đập liên hồi, mà khi nghĩ đến Hắc Mộc Dạ, nó càng đập mãnh liệt hơn....
***
Tiếng đánh nhau kịch
liệt, phá tan không gian yên tĩnh...
Nghe tiếng binh khí va
chạm vào nhau, một loại dự cảm không tốt đột nhiên hiện lên trong đầu Nha Nhi...
" Đã xảy ra chuyện
gì? ai đánh nhau...?"
Nàng có chút lo sợ bất an
theo tiếng đi đến đại sảnh Huyền Minh Thành, quả nhiên thấy có hai nam nhân
đánh nhau, trong đó một người là Hắc Mộc Dạ, mà người còn lại là...
" Dương ca?!” sao
lại là Dương ca? Hắn đến đây lúc nào?"
Vừa nghe thấy thanh âm
của nàng , hai nam nhân đồng thời quát to..
“Đừng tới đây!”
Bọn họ lời nói còn chưa
dứt, Phượng Thư Dương có chút kinh ngạc khơi mào mày rậm.
Nguyệt Nga Nhi là nghĩa
muội hắn, hắn tự nhiên không muốn nàng cuốn vào chuyện bọn họ đánh nhau, nhưng
Hắc Mộc Dạ vì cái gì cũng lo lắng sợ nàng bị thương?
Thừa dịp chiêu cùng chiêu
trong lúc đó không đương, Phượng Thư Dương phân thần hướng Nguyệt Nga Nhi nhìn,
mà vừa thấy, hắn kinh ngạc...không hiểu..."(>_<)"
Hắn cứ nghĩ, nghĩa muội
bị bắt tới nơi này, chắc chắn phải chịu đủ tra tấn, nhưng hiện tại xem ra, nàng
chẳng những êm đẹp, trong lòng thậm chí còn bế một con...tiểu hồ ly?
Tiểu hồ ly... Là Hắc Mộc
Dạ kiếm? Hắn làm sao biết Nha nhi thích tiểu hồ ly?
Phượng thư Dương trong
lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng hắn đang cùng Hắc Mộc Dạ đánh nhau, nên không
thể dừng lại, cũng không có ý định nương tay. Tạm thời bất luận Nha nhi ở đây
được đối xử như thế nào, Hắc
Mộc Dạ ỷ mạnh bắt người là sự thật, hôm nay hắn nhất định phải đem Nha nhi đi!
Nhìn hai người võ công
tương đương đang kịch liệt đánh nhau, Nguyệt Nga Nhi tâm loạn cả lên, chỉ sợ
một trong hai người bị thương.
Trường tiên của Hắc Mộc
Dạ xoẹt một đường máu trên mặt Phượng Thư Dương. Mà trường kiếm của Phượng Thư
Dương cũng tước phá nát áo trước ngực Hắc Mộc Dạ. Nguyệt Nga Nhi rốt cuộc không
có biện pháp kiềm chế hai kẻ đang say máu kia.
“Các ngươi đừng nữa
đánh!” Nàng lo lắng quát to.
Hắc Mộc Dạ bởi vì thanh
âm của Nguyệt Nga Nhi mà có chút phân thần, tuy rằng đúng lúc tránh được trường
kiếm vùa lao đến, nhưng lại không kịp tránh một đại chưởng phía sau của Phượng
Thư Dương.
“Không! Không cần!”
Vừa nhìn thấy Hắc Mộc Dạ
bị thương, Nguyệt Nga Nhi nhịn không được xông lên phía trước, chắn phía trước
người Hắc Mộc Dạ, chỉ sợ nghĩa huynh lại lần nữa đả thương hắn.
Thấy Nguyệt Nga Nhi che
chở Hắc Mộc Dạ, Phượng Thư Dương đầu tiên là kinh ngạc ngẩn người, tiếp theo
hướng Nguyệt Nga Nhi vươn tay đến :“Nha nhi, theo ta trở về đi! muội không
thược về nơi này!!!!"
Nhìn tay nghĩa huynh vươn
ra, Nguyệt Nga Nhi đầu tiên là chần chờ trong chốc lát, quyết định cái gì
đó, ngẩng mặt lên nhìn Phượng Thư Dương.
“Không, Dương ca, ta không
thể đi theo ngươi..."
“Muội nói cái gì?” Phượng
Thư Dương khơi mào mày rậm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tiểu muội
“Ta nói...... ta không
về.” Nguyệt Nga Nhi tiếng nói tuy rằng mềm nhẹ, nhưng ngữ khí lại dị thường
kiên định.
“Vì cái gì?”
Đúng vậy, vì cái gì? Không
chỉ Phượng Thư Dương không thể lý giải, ngay cả Nguyệt Nga Nhi cũng nhịn không
được muốn hỏi chính mình _ nàng rõ ràng có thể rời đi, tại sao lại muốn ở lại?
Là vì nàng sớm đã quen
với cuộc sống có Hắc Mộc Dạ, đã quen với cuộc sống có hắn tồn tại bên người?
Vẫn là...... Thật sự
giống như Lạc Chức Y nói, nàng sớm bất tri bất giác yêu hắn?
Nhìn vẻ mặt mâu thuẫn của
Nguyệt Nga Nhi, Phượng Thư Dương nhíu mày suy nghĩ. Từ nhỏ đến lớn, Nha nhi
chưa từng phản bác lời hắn,hiện tại lại vì cái tên này, mà nhà cũng không thèm
về?
“Vì cái gì? Nha nhi,
ngươi không theo ta trở về, chẳng lẽ phải ở lại chỗ này sao?”
“Bởi vì...... Hắn là phu
quân của ta nha!” Nàng có chút nghẹn ngào nói, trong mắt lệ quang lóe ra. (xong!!!phù cúi cùng bạn ý
cũng nói câu này...!(@_@)
Những lời này vừa nói,
nàng cuối cùng cũng thừa nhận chuyện mình chính là thê tử của hắn...
“Phu quân?” Phượng Thư
Dương không cho là đúng hừ một tiếng, lạnh lùng liếc Hắc Mộc Dạ một cái.“Phu
quân của muội không phải hắn! Phu quân của muội là Nam Cung Mị, chẳng lẽ muội
quên?"
“Nhưng là...... muội cùng
hắn đã bái đường thành thân, hơn nữa...” Nguyệt Nga Nhi dừng một lát, hai mạt
đỏ ửng nổi lên hai gò má.“Hơn nữa, cũng đã là phu thê danh phù kỳ thực.
Phượng Thư Dương nheo lại
con ngươi đen, đáy mắt có rõ ràng tức giận. Đối với kẻ vô liêm sỉ "bắt
nạt” nghĩa muội hắn, chỉ đánh
hắn một chưởng xem như tiện nghi cho hắn lắm rồi!!!
“Yên tâm đi! Cho dù ngươi
không lấy Nam Cung Mị, cả đời ở Phượng gia, trong nhà tỳ nữ, hộ vệ, cũng không
có ai dám cười nhạo ngươi.”
“Không......” Nguyệt Nga
Nhi vẫn trả lời như cũ là lắc đầu.
Lòng của nàng đã rõ ràng, nàng không đi theo nghĩa
huynh hồi Phượng gia, không phải bởi vì lo lắng sẽ nghe thấy cái gì lời đồn đãi
chuyện nhảm, mà là, lòng của nàng căn bản là không muốn rời Huyền minh thành,
không muốn rời Hắc Mộc Dạ thôi!!!
Phượng Thư dương thấy
thế, mi tâm ninh càng nhanh .
“Ngươi thật sự không theo
ta trở về?”
Nguyệt Nga Nhi cúi mặt,
nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu.
Ánh mắt Phượng Thư Dương
hết dừng trên người Nguyệt Nga Nhi lại chuyển qua Hắc Mộc Dạ, cuối cùng hắn chỉ
thở dài.
Xem nha đầu này một lòng
che chở Hắc Mộc Dạ lại không chịu đi với hắn, hiển nhiên nha đầu sớm yêu cái
tên này ầu.
Tình huống như vậy, nếu
hắn còn cố ý đem Nha nhi mang đi, chỉ sợ chẳng những không được cảm kích, còn
bị nha đầu thầm oán, vậy thành ra hắn biến thành kẻ xấu sao?
“Được rồi, nếu đây là lựa
chọn của muội, ta cũng không thể nói gì hơn .”
“Vậy...Nam Cung Mị bên
kia...” Nguyệt Nga Nhi vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi! Ta sẽ xử lý
.”
“Đại ca, cám ơn ngươi.”
Nguyệt Nga Nhi cảm động ngay cả tiếng nói đều có vẻ có chút nghẹn ngào, nàng
rất rõ ràng, chính mình bốc đồng quyết định, tất nhiên sẽ đem cho Dương ca thêm không ít phiền toái.
“Nha đầu ngốc, ngươi là
muội muội ta, huynh muội cần phải cảm tạ sao ?” PhượngThư Dương sủng nịch vỗ vỗ
đầu nàng. Lại hướng Hắc Mộc Dạ cảnh cáo: “Nếu tương lai muội bị ủy khuất, cửa
Phượng gia luôn mở, có biết hay không?”
Không đợi Nguyệt Nga Nhi
trả lời, Hắc Mộc Dạ liền giành trước quát:“Nàng vĩnh viễn cũng đừng mơ tưởng
rời đi "
Hai nam nhân ánh mắt có
ngắn ngủi giao nhau.
Trong ánh mắt Hắc Mộc Dạ,
Phượng Thư dương thấy có sự
tận cùng chuyên chú. Hắn biết cái tên này thật yêu tiểu muội, hắn liền cảm thấy
an tâm cùng trấn an rất nhiều.
“Ừhm, ta đi rồi, nhớ
chiếu cố chính mình, đừng quên ta lời nói mới rồi.” Đối Nguyệt Nga Nhi dặn dò
vài câu, Phượng Thư Dương liền xoay người ly khai khỏi Huyền Minh Thành.
Cảm giác tội lỗi theo
bóng Phượng Thư Dương,lực chú ý của Nguyệt Nga Nhi trở lại trên người Hắc Mộc
Dạ, lo lắng.
“Yên tâm đi! vết thương
không có gì đáng ngại.” Hắc Mộc Dạ cầm bàn tay nhỏ bé, không cho nàng xốc quần
áo nhìn vết thương của mình.
Vừa rồi, chính miệng nàng
thừa nhận bọn họ là vợ chồng, nàng lại quyết định ở bên cạnh hắn,, làm hắn cảm
động không thôi. Vì thế, có cho hắn thêm mấy chưởng cũng không chút phật lòng!
" Thật là không có
gì đáng ngại?" Nguyệt Nga Nhi một chút cũng không tin tưởng hắn nói.
Tuy rằng Hắc Mộc Dạ võ
công cao cường, nhưng Dương ca võ công sâu cũng không hề thua kém, vừa rồi hắn
bị đánh trúng một chưởng, khẳng định bị thương nghiêm trọng.
Nguyệt Nga Nhi cố ý xốc
áo hắn xem vết thương, đột nhiên ngực hắn đau buốt, làm hắn nôn chút huyết,
đồng thời, một trận vựng huyễn cũng đột nhiên đánh vào ót hắn.
“Mộc Dạ, ngươi làm sao
vậy? Ngươi có khỏe không?” màu máu đỏ tươi làm Nha Nhi cảm thấy sợ.
Nhìn nàng lo lắng, tâm
loạn vô thố vẻ mặt,trong lòng Hắc
Mộc Dạ một dòng nước ấm áp
chảy qua...
Một chưởng của Phượng Thư
Dương mặc dù rất mạnh, nhưng là với hắn mà nói, hắn cho rằng thật sự rất đáng
giá !

