Tiên Luyện Chi Lộ - Quyển 5 - Chương 472 -P2

Chương 472: Ma uy. (hạ).

-Bái kiến đại động chủ!

Thanh âm của hơn một ngàn người vang khắp Huyết Ma Điện trống
trải âm trầm này.

Những Ma Tu bao gồm cả hai vị động chủ đều cung kính hướng về
phía Huyết Ma Quân thi lễ.

Nhan Hồng Ngọc cũng hơi hạ thấp người xuống, đây đã là cực hạn
mà nàng có thể làm được.

Sau khi thi lễ xong, Nhan Hồng Ngọc cận thận quan sát nam tử
ở bên trong huyết vụ kia, phát hiện ra hai mắt của mình không thể nhìn thấy được
huyết vụ ở quanh thân thể đối phương.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Nhan Hồng Ngọc, ánh mắt
Huyết Ma Quân đột nhiên khẽ chuyển, trong nháy mắt dừng lên khuôn mặt của nàng.

Vào Lúc này, một áp lực không nhỏ Phủ xuống thân thể của
nàng.

Còn có lực sát phạt của Huyết Ma Đạo thâm nhập vào trong
xương cốt kia. giống như là chủ nhân của nàng, Trương Hằng.

Nhan Hồng Ngọc không khỏi khiếp sợ. nàng không ngờ tới trên
hoang đảo linh khí rất loãng mà nàng không để trong mắt này lại có tu sĩ cấp bậc
này.

Nếu không phải là cao thủ chưa đạt tới cấp bậc Hợp Thể Kỳ.
thì tuyệt đối cũng là Hóa Thần Kỳ đại viên mãn đỉnh phong.

Huyết Ma Quân Chỉ dùng ánh mắt tùy tiện liếc nhìn nàng một
cái, mà đã mang tới cho Nhan Hồng Ngọc một áp lực và sự uy hiếp không thể nào
coi thường được.

-Bản quân cuối cùng cùng xuất quan... Trong các ngươi cũng
có không ít những gương mặt mới.

Huyết Ma Quân ngồi trên cái ngai bằng huyết ngọc lóng lánh,
thanh âm hơi khàn khàn, còn mang theo một ma lực có sức hấp dẫn rất khác thường.

Ánh mắt hắn quét qua toàn bộ đại điện, một khí thế mạnh mẽ
cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, trong đại điện nổi lên một luồng khí sát phạt
của Huyết Ma Đạo khiến cho người ta kinh hãi.

Tu sĩ tu vi thấp dưới áp lực này không khỏi hai chân run
lên. trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Những tu sĩ ở nơi đây, từ Trúc Cơ cho tới Nguyên Anh Kỳ đại
viên mãn đều không thể không thần phục chủ nhân phát ra khí thế hùng mạnh này.

Coi thường thiên hạ!

Dựa vào thực lực của một người, mà trấn áp hơn một ngàn tu
sĩ trong đại điện.

Đây là một uy lực cường đại tới mức nào?

Lập tức, một cảm giác được gọi là sùng bái lóe lên trong đôi
mắt một bộ phận tu sĩ ở nơi đây.

Ở Phàm Vân Đảo, Huyết Ma Quân là một thần thoại từ khi xuất
đạo tới nay khó có thể gặp được đối thủ. Mấy trăm năm nay. thậm chí không có ai
có thể khiến cho hẳn thật sự ra tay.

-Động chủ thần uy. nhất thống Phàm Vân. thiên thu vạn đại!

Không biết là ai mở đầu, những tu sĩ bên dưới tất cả đều
trào dâng cảm xúc mãnh liệt hổ lên, so với dùng Viagra quá liều còn hưng phấn
hơn.

Ở một mức độ nào đó, sự sùng bái của một bộ phận tu sĩ đối với
Huyết Ma Quân đã thăng hoa tới bên bờ của sự tín ngưỡng.

Ánh mắt Nhan Hồng Ngọc lạnh, lùng quan sát hết thay. trong lòng
cười lạnh, đầy vẻ trào phúng:

-Một hòn đảo hoang linh khí loãng cho dù là có người thống
trị thì cũng có gì đặc biệt hơn người đây?

Khi còn là tam đảo chủ của Bích Vân Đảo trước kia. Nhan Hồng
Ngọc hoàn toàn coi thường những nơi hoang vu này.

-Động chủ thần uy. nhất thống Phàm Vân, thiên thu vạn đại!

Không khí cuồng nhiệt tràn ngập trong Huyết Ma Điện này. thậm
chí ngay cả khí tức vốn âm trầm kia cũng như biến mất không còn.

-Dừng cả lại!

Lúc này, Chỉ thấy Huyết Ma Quân khoát tay. thanh âm thản
nhiên vang lên trong đại điện. Trong giọng nói không hề có sự hưng phấn và kích
động khi hướng thụ sự kính ngưỡng của ngàn vạn người, thậm chí còn mang theo một
sự chán ghét khó có thể phát hiện ra.

Theo hành động của hắn, tất cả những sự hô hào trong đại điện
lập tức tắt ngấm.

Toàn bộ đại điện yên tĩnh.

Trong đại điện lại khôi phục lại không khí trang nghiêm và lạnh
lẽo.

Huyết Ma Quân lúc này mới lãnh đạm nói:

-Lần này xuất quan, bản động chủ cũng có được chút thành tựu,
chuẩn bị đi ra ngoài làm một chuyện. Trước khi đi. muốn đem những chuyện trong
môn phái giao cho một người.

Nói xong, ánh mắt Huyết Ma Quân đảo qua Thao Vĩnh Bằng cùng
với tam động chủ ở trên dài.

-Vân Dịch, tiến bộ của ngươi không tồi. mới qua vài năm
không gặp ngươi đã bước vào cảnh giới Nguyên Anh Kỳ đại viên mãn.

Ánh mắt Huyết Ma Quân nhìn lên người thiếu niên âm độc mặc
trường bào từ kim ở một bên dài, trên mặt tươi cười, nói một câu tán thưởng.

-Động chủ đã quá khen rồi.

Trên mặt tam động chủ Vân Dịch lộ ra một vẻ kích động, đứng
dậy nói với Huyết Ma Quân.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, nhị động chủ Thao Vĩnh Bằng tiếp
tục trầm ngâm, thầm nghĩ, xem ra vị trí nhị động chủ của mình không còn chắc chắn
nữa.

-Vậy từ hôm nay trở đi ngươi sẽ là nhị động chủ của Huyết Ma
Động.

Huyết Ma Quân thản nhiên nói cũng không liếc nhìn nhị động
chủ Thao Vĩnh Bằng lấy một cái cũng không hỏi ý kiến của đối phương.

-Tạ ơn động chủ!

Thiếu niên âm độc cũng không cảm thấy bất ngờ, vội vàng hướng
về phía Huyết Ma Quân nói lời cảm tạ, ánh mắt nhìn về phía đại động chủ cũng
không còn giống với trước kia.

Trước đây, tam động chủ cũng như những tu sĩ khác trên Phàm
Vân Đảo đều nghĩ rằng Huyết Ma Quân là tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn.

Cho nên hai tháng trước, khi hắn tiến vào Nguyên Anh KỲ đại
viên mãn, đối với đại động chủ Huyết Ma Quân cao cao tại thượng kia cũng không
còn nhiều sự kính sợ nữa.

Tuy nhiên, khi hắn một lần nữa nhìn thấy vị đại động chủ thần
bí khó lường này, phát hiện ra đối phương vẫn là một ngọn núi cao khó có thể
lay chuyển thì bản thân mình vẫn Chỉ nhỏ bé như trước kia.

Có một khoảng cách rất lớn ở giữa hai người, không thể vượt
qua.

-Nhị động chủ! Vân động chủ!

-Chúc mừng Vân động chủ!

Những tu sĩ bên dưới hổ lên chúc mừng, hoàn toàn không để ý
tới sắc mặt khó coi của Thao Vĩnh Bằng.

-Thao động chủ.

Đúng lúc này, ánh mắt Huyết Ma Quân mới nhìn tới Thao Vĩnh Bằng.

-Đại động chủ. ngài có chuyện gì dạy bảo?

Thao Vĩnh Bằng không dám chậm trễ, đứng dậy cung kính nói.

-Khi ta bế quan, có phải ngươi đã dẫn theo thủ hạ đi tiêu diệt
Tinh Nguyệt Môn phải không?

Trong giọng nói của Huyết Ma Quân lộ ra một vẻ lạnh. lùng.

-Chuyện này...

Thân mình Thao Vĩnh Bằng run lên. hắn cảm thấy được sát khí
cùng sự uy hiếp đang ngày càng tới gần kia.

Mồ hôi chảy ròng ròng, Thao Vĩnh Bằng gật đầu nói:

-Đúng vậy. động chủ. Tinh Nguyệt Môn là một đại phái của
chính đạo. các huynh đệ cũng đều nhìn không vừa mắt. Cho nên..

-Cho nên các ngươi mới diệt môn họ?

Trong đôi mắt của Huyết Ma Quân lộ ra một luồng huyết quang
có thể giết chết người, nhìn Thao Vĩnh Bằng một cách oán hận.

-Ngươi có nhớ lời nói mấy trăm năm trước ta đã nói với ngươi
hay không. Môn phái Tinh Nguyệt Môn này chúng ta không được trêu chọc.

Thao Vĩnh Bằng phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất:

-Chuyện năm đó đương nhiên là ta nhớ. Chỉ là...

-Chỉ là Tinh Nguyệt Môn đã từng cực Kỳ hùng mạnh, có thể chống
lại Huyết Ma Điện chúng ta, nhưng hiện giờ nó đã suy yếu. cho nên ta mới dẫn
huynh đệ đi diệt môn.

Huyết Ma Quân hừ lạnh một tiếng, lại hỏi:

-Nói cho ta biết, ngươi làm thế nào mà giết được tông chủ của
Tinh Nguyệt Môn? Tiện nữ kia tuy bề ngoài Chỉ là tu sĩ Nguyên Anh sơ Kỳ. nhưng
tuyệt đối không phải là người ngươi có thể làm khó?

-Lúc ấy... nàng đang bế quan sinh tử, ta mang các huynh đệ tới
diệt môn, khiến cho nàng bị trọng thương, pháp lực bị mất hơn phân nửa, hạ xuống
tới Kết Đan Kỳ...

Thao Vĩnh Bằng ấp úng nói.

Lúc hắn dẫn người đi tiêu diệt Tinh Nguyệt Môn. có dẫn theo
cả một vài vị nữ tu nhan sắc tu vệt mỹ kia mới có thể bức tông chủ Tinh Nguyệt
Môn đang bế quan phải đi ra.

-Đồ chết tiệt! hỏng đại sự của ta rồi!

Huyết Ma Quân duỗi tay ra. trong không khí lóe lên huyết
quang, thân thể Thao Vĩnh Bằng nhanh chóng na di tới.

Một bàn tay nổi đầy gân xanh gắt gao nắm chặt lấy cổ họng của
Thao Vĩnh Bằng.

-A... Động chủ!

Mặt Thao Vĩnh Bằng đỏ bừng, khó có thể tin nhìn Huyết Ma
Quân mông lung không rõ ở trong đám huyết vụ.

Hắn không thể tin được, bất quá Chỉ là hủy diệt một môn phái
nhỏ. sao lại khiến cho Huyết Ma Quân giận dữ đến vậy.

Ha ha.

Huyết Ma Quân vươn bàn tay còn lại ra, trực tiếp xuyên thủng
Thao Vĩnh Bằng pháp lực đã bị khóa.

Máu tươi tuôn ra.

Vẻ mặt lạnh lung, Huyết Ma Quân nắm Nguyên Anh của hắn trong
lòng bàn tay, rồi nâng chân lên nhẹ nhàng đá đi.

Ầm một tiếng, thi thể của Thao Vĩnh Bằng bùng nổ trong một
đám huyết vụ, biến mất trong không khí, ngay cả một mảnh thịt nhỏ cũng không
còn.

Tiếp Sau đó, đôi mắt Huyết Ma Quân lóe lên huyết quang kinh
người, nhìn Nguyên Anh ở trước mắt, pháp lực trên tay liên tục đánh ra.

-Trừu hồn thuật!

Nhan Hồng Ngọc ở dưới dài trong lòng khiếp sợ, không ngờ
ngay cả pháp thuật có thể làm tổn thương thiên đạo này đối phương cũng dám sử dụng.

Đồng thời, trong lòng Nhan Hồng Ngọc cùng trở nên cực Kỳ bất
an, đối với Huyết Ma Quân ở đằng xa sinh, ra một sự sợ hãi mơ hồ.

Thậm chí nàng còn có một dự cảm, người mà Huyết Ma Quân sẽ
xuống tay kế tiếp có lẽ sẽ chính là mình.

-Nếu không nắm chắc có thể đối phó được với ma đầu này,
không bằng gọi chủ nhân đến hỗ trợ.

Nhan Hồng Ngọc trong lòng khẽ động, lập tức liên hệ với
Trương Hằng ở cách đó mấy ngàn dặm.

Nhưng bản tôn của Trương Hằng dường như lại đang ở trong một
trạng thái biến mất như lúc trước. Nhan Hồng Ngọc đành phải dùng thần thức liên
hệ với phân thân của Trương Hằng.

Vì Ký Hồn Thuật lấy Hư Không Hỏa Diễm làm cơ sở để thi triển
ra. phân thân của Trương Hằng không nói, thì Nhan Hồng Ngọc Chỉ có thể dùng thần
thức để liên hệ.

Sau khi phân thân của Trương Hằng nhận được tin tức, liền gật
đầu nói:

-Được, ta sẽ lưu ý bên đó, nếu có nguy hiểm, ta sẽ đi tới
trước tiên.

Trong lòng Nhan Hồng Ngọc yên tâm một chút. Đúng lúc này,
Huyết Ma Quân thi triển trừu hồn thuật, ánh mất lạnh lùng nhìn lên thân thể
nàng, hơi trêu chọc nói:

-Nữ nhân, ngươi đang cầu cứu sao?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3