Tiên Luyện Chi Lộ - Quyển 5 - Chương 470

Chương 470: Lĩnh vực không gian.

-... Từ đó về sau, linh khí trên Phàm Vân Đảo trở nên loãng
hơn, tất cả sinh linh, gồm cả tu sĩ nhân loại, yêu tu, phàm nhân bình thường đều
bị hạ Huyết Ma Chú cường đại! Đồng thời, ngay cả con cháu của bọn họ cũng không
thể thoát khỏi bóng ma nguyền rủa. Cứ thế truyền xuống các thế hệ, một khi có
sinh linh sinh ra trên hòn đảo này mà rời đi sẽ lập tức bị chết đi, chưa từng
có ngoại lệ...

Trương Hằng lẳng lặng lắng nghe Tú Ninh nói về chuyện có
liên quan tới bí tân của Tinh Nguyệt Môn và Phàm Vân Đảo. Trong quá trình này,
hắn cũng không nói điều gì, giống như một người đơn thuần Chỉ nghe chuyện xưa vậy!

Bí ẩn của Phàm Vân Đảo cũng dần hiện rõ trong lòng Trương Hằng.
Mặc dù còn nhiều nghi vấn nhưng Trương Hằng cũng không nóng lòng cắt ngang.

Hắn biết chính mình còn dừng chân trên hòn đảo này một đoạn
thời gian, hơn nữa, Tú Ninh cũng không chân chính biết hết được bí tân, vẻn vẹn
Chỉ nắm được lơ mơ mà thôi.

-Nói như vậy, Phàm Vân Đảo sở dĩ biến thành như thế này chủ
yếu là do Huyết Ma Động và Tinh Nguyệt Môn sao?!

Trương Hằng ở đi lại vài bước ngoài động phủ, nhẹ giọng hỏi.

-Đúng thế, tiền bối. Nguyên nhân chân chính ở ngay trong
Tinh Nguyệt di Chỉ nhưng nơi đó là một địa phương cực kỳ nguy hiểm, ngay cả Đại
động chủ Huyết Ma Động cũng không dám xông vào!

Tú Ninh hồi đáp.

-Tinh Nguyệt di chỉ sao?! Để ta xem xem hiện tại có phải là
lúc thích hợp tiến vào đó hay không...

Trương Hằng khẽ thở dài một hơi. Hắn không tự tin tuyệt đối
nắm chắc mở ra Tinh Nguyệt di Chỉ mà ngay cả các đời Đại động chủ của Huyết Ma
Động và Tinh Nguyệt Môn cũng không làm được.

Theo như lời Tú Ninh nói, bình thường người đứng đầu hai đại
tông môn này đều là đại tu sĩ thực lực thông thiên.

Ở Chu Vương Triều, có thể được xưng là “đụi tu sĩ” thì ít nhất
đều có tu vi từ Hợp Thể hậu kỳ trở lên.

Thử nghĩ ngay tu sĩ cường đại như vậy cũng không thể hoàn
thành thì Trương Hằng sao lại không cận thận cho được!

Khi Tú Ninh hơi nghi hoặc, chăm chú nhìn thì đôi mắt Trương
Hằng đột nhiên sáng ngời, bầu trời tối đen đột nhiên thoáng hiện lên một đạo
lưu tinh.

Một khắc này, hết thảy thế gian coi như đều hiện lên trong
đôi mắt có thể thấy rõ thiên cơ của Trương Hằng.

Thông qua Thần Linh Nhãn, Trương Hằng dường như nắm giữ được
một ít dấu vết tinh tế giữ lại trong thiên địa. Từ trong kẽ hở không gian và thời
gian, dường như có một tia dấu hiệu báo trước tương lại.

Khuôn mặt Tú Ninh biến sắc, đôi mắt lộ ra vẻ khiếp sợ và đầy
nghi hoặc!

-Sao có thể...

Nàng thấp giọng lẩm bẩm.

Nàng không thể lý giải được thanh niên trước mắt này sao lại
có được thần thông bói toán như của Tinh Nguyệt Môn. Điều khiến nàng càng cảm
thấy khiếp sợ chính là thần thông của đối phương dường như còn cường đại hơn bí
thuật Tinh Nguyệt Môn tới vài tầng thứ.

Trong đôi mắt thâm thúy kia rốt cục ẩn chứa bí mật gì, ẩn chứa
thần thông kinh thiên địa, khiếp quỷ thần ra sao?

Tú Ninh vừa chờ mong vừa sợ hãi. Đứng trước đôi mắt này,
nàng cảm giác mình như một con Cừu non, bất cứ động tác gì đều bị đối phương nắm
rõ trong lòng bàn tay.

Nhưng mà, Trương Hằng thi triển Thần Linh Nhãn căn bản không
nhằm vào nàng. Nếu thực xuất hiện tình hình như vậy, dưới khoảng cách thực lực
cách xa như vậy, Trương Hằng khẳng định sẽ lưu lại một ấn tượng khó có thể ma
diệt trong lòng Tú Ninh. Do đó sẽ khiến nàng suốt đời khó có thể tiến bộ thêm
chút nào.

Nói nhanh cũng không nhanh, chậm cũng không chậm.

Chỉ qua nửa khắc, hai tròng mắt Trương Hằng liền khôi phục
bình thường, trên mặt mang theo thần sắc ngưng trọng nói:

-Hiện tạ đi Tinh Nguyệt di Chỉ không phải là không hoàn toàn
nắm chắc nhưng chưa phải là thời cơ tốt nhất.

Tú Ninh khôi phục thái độ bình thường, khó có thể tin nói:

-Ngài cũng có năng lực giống như bói toán sao?!

Trương Hằng cũng không phủ nhận:

-Khi thực lực đạt tới một cảnh giới nào đó, rất nhiều đại thần
thông giả nắm giữ được năng lực như vậy! Thần thông của Trương mỗ kỳ thật cũng
có thể coi là một loại thiên phú.

-Thiên phú?

Tú Ninh không khỏi kinh ngạc.

Nếu như quả thật là một loại thiên phú thì so với năng lực
“biết trước tương lai” của nàng không biết mạnh hơn bao nhiêu lần!

Có liên quan tới bí mật của Ngọc giản thần bí, Trương Hằng sẽ
không nói cho bất cứ kẻ nào. Hắn thậm chí không ngại dùng hai từ “thiên phú” để
che dấu sự tồn tại của nó. Tuy nhiên, từ một trình độ nào đó, Ngọc giản thần bí
vẫn ở trong thức hải hắn và việc buông xuống thế giới này của Trương Hằng là sự
tồn tại độc nhất vô nhị, dùng hai từ này để hình dung cũng không quá miễn cường.

-Nếu tiền bối biết trước thời cơ chưa thành thục thì không
biết còn phải chờ bao lâu nữa?!

Tú Ninh hỏi.

-Cái này... Thời gian cụ thể ta cũng khó nói.

Trương Hằng có chút do dự. Cảnh giới Linh Tâm Thông Minh của
Thần Linh Nhãn là sự cảm ứng kỳ diệu của tâm linh và thiên địa. Nó có thể khiến
Trương Hằng có phương hướng tham khảo đại khái, cũng không phải là vạn năng.

Giống như Trương Hằng từng nói, năng lực dự cảm cũng không
phải là thứ mà tu sĩ có thể chân chính dựa vào.

Thực lực mới là căn bản hết thảy.

Khi thực lực chênh lệc thật lớn thì “dự cảm” chẳng những
không thành công, ngược lại có thể trở thành một chuyện cười.

-Có lẽ sau khi ta bế quan một hồi, thời cơ sẽ cũng gần tới.

Trương Hằng suy nghĩ, tự nhiên nói ra một câu.

-Tiền bối ngài muốn bế quan sao?!

Tú Ninh kinh ngạc.

-Không biết cần bao lâu?

TrươngHằng nói:

-Đúng thế, cụ thể là bao lâu ta cũng không thể xác định. Ngắn
thì mấy năm, lâu thì mười mấy năm, thậm chí mấy chục năm. Cái này rất khó nói.

Chân mày Tú Ninh hơi nhíu lại rồi cười nói:

-Một khi đã như vậy, Tú Ninh liền ở nơi này chờ tin mừng,
tin tưởng tiền bối sẽ tuân thủ lời hứa!

Trương Hằng trầm ngâm nói:

-Thời gian đối với người tu chân mà nói là vô cùng cao quý.
Thừa khi ta tu luyện, Tú Ninh cô nương cũng không nên ngồi không, có thể yên
tâm tu luyện ở cạnh động phủ.

Giờ phút này, Tú Ninh là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, có lẽ không tới
mười năm sẽ thành công Kết Đan.

-Nơi này có một ít linh đan, tặng cho ngươi đi...

Trương Hằng suy nghĩ chút rồi từ trong túi trữ vật lấy ra một
ít linh đan từng sử dụng, hiện tại cũng không có tác dụng gì đưa cho Tú Ninh.

Tú Ninh cũng không từ chối. Những linh đan này đúng là thứ
nàng hiện đang khuyết thiếu. Tinh Nguyệt Môn bị hủy diệt, nàng cũng đã trở
thành tán tu.

-Đại ân đại đức của tiền bối, Tú Ninh sao có thể không báo
đáp. Từ hôm nay, Tú Ninh cam nguyện làm một nô tỳ trong động phủ này, cùng với
vị tỷ tỷ trước kia chăm sóc hết thảy nơi này, mong tiền bối đồng ý.

Vẻ mặt Tú Ninh tha thiết cầu khẩn.

Trương Hằng có thể cảm nhận được sự chân thành trong lòng
nàng cũng không cự tuyệt liền:

-Việc này tạm thời không thể quyết định, để sau xem sao!

Nếu là lúc trước, Trương Hằng đại khái không cần những người
như nô tỳ ở lại, đều gặp đâu tạo động phủ đó, tu luyện ngay tại chỗ.

Nhưng điểm khác là hắn có một Động phủ di động, tiềm lực
phát triển vô hạn. Có thể tưởng tượng được, khi không gian động phủ có thể sánh
bằng tiên phù trong truyền thuyết thì cũng cần một ít người có thể tin tưởng để
chăm sóc, sắp xếp.

-Cô tạm thời ở ngoài động phủ tu luyện một thời gian đi, ta
bố trí cấm chế cho ngươi, để phòng ngừa ngoại nhân quấy nhiễu.

Trương Hằng nhẹ nhàng nâng tay lên, trong hư không lóe lên
ngân quang, hóa thành từng sợ tơ màu bạc, dung nhập vào căn nhà gỗ giản dị
ngoài động phủ.

Tú Ninh kinh ngạc nhìn Trương Hằng nhẹ nhàng khống chế thần
thông, trong lòng không khỏi hoài nghi đối phương thật sự là một gã tu sĩ
Nguyên Anh Kỳ thôi sao?!

Trương Hằng ảm đạm cười, lôi hồ lóe lên trong không khí,
thân ảnh nhoáng cái đã biến mất tại chỗ, tiến vào bên trong động phủ.

-Lôi Độn Thuật?

Tú Ninh nhẹ nhàng thở ra, cảm giác đối phương ngày càng thần
bí khó lường.

Tuy nhiên nàng cũng không hoài nghi như trước rằng Trương Hằng
có phải là chủ nhân chân chính của động phủ hay không?!

Trương Hằng trở lại động phủ, ánh mắt đảo qua, phân thân vẫn
tu luyện và tìm hiểu thần thông, bí thuật trong Ngọc giản thần bí.

Trên mặt đất, Mảnh vỡ thế giới đang không ngừng bị ngân diễm
cắn nuốt. Trong bản tôn và phân thân Trương Hằng đều nhiều thêm những quang điểm
màu bạc, bị thân thể hấp thu.

Ở trong một nơi của động phủ lâm thời có một không gian
trong suốt.

Đối với Trương Hằng, nó tồn tại. Nhưng đối với ngoại nhân nó
chỉ như là không khí mà thôi. Đôi mắt hiện lên vẻ chờ mong, Trương Hằng bước tới,
tiến vào trong không gian này.

Chỉ một bước, Trương Hằng liền đi vào trong không gian với
quang lưu màng xám không ngừng sinh sôi, lớn bằng căn phòng này. Trương Hằng cảm
giác nhịp tim của mình và linh hồn dao động đã hòa hợp nhất thể vào Hật giống
thế giới.

Đứng yên trong không gian U ám này, Trương Hằng nhắm hai mắt
lại, nâng hai tay lên, như Thượng Đế sáng tạo thế giới.

Theo tay hắn nâng lên, toàn bộ tiểu không gian này lập tức
phát sinh Biến Hóa rất lớn. Sóng triều màu xám không ngừng xoay tròn, biến ảo
thành thế giới với trăm ngàn sắc thái, vô cùng chói mắt.

Theo thời gian, có thể nhìn thấy không gian nhỏ bằng căn
phòng này đang thong thả bành trướng.

Đồng thời, trong không gian quỷ dị này cũng sinh ra một lít
linh khí thiên địa rất loãng.

Trương Hằng khống chế tiểu thế giới như một phần thân thể
này, khiến nó phát triển từng chút một.

Hắn Chỉ biết phải làm như vậy, nhưng không rõ áo nghĩa và
nguyên lý chân chính của quá trình phức tạp này. Cái này giống như lúc ban đầu,
sau khi quả táo chín, sẽ rơi xuống mặt đất nhưng không biết vạn vật có cùng một
định luật giống nhau.

Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, không gian lờ mở màu
xám này sinh ra rất nhiều sắc thái, hình thành một thế giới rất mới lạ, sau đó
dựa theo ý tưởng của Trương Hằng, phát triển thêm một bước.

Coi như đã trải qua cả ức vạn năm, lại chỉ như một giây phút
mà thôi. Trương Hằng cảm nhận Động phủ di động đang hình thành từng chút một,
trong không gian này sinh ra vài tia sinh cơ và lục ý...

Trong động phủ lâm thời, Mảnh vỡ thế giới đang liên tục bị
thiêu đốt cũng luôn quan khán biến hóa trong Lĩnh vực không gian của Trương Hằng.

-Nếu thật sự phát triển theo xu thế này...

Trong ý thức, Mảnh vỡ thế giới cảm thấy có chút không ổn:

-Sẽ hình thành một không gian dị dạng! Cũng chính là Động phủ
di động trong suy nghĩ của hắn?!

-Không được, ta phải nghĩ biện pháp ngăn cản hắn... Không
đúng, ta phải thay đổi tư tưởng, ý thức của hắn.

Kỳ thực, mặc dù Mảnh vỡ thế giới có năng lực ra tay cũng
không có đảm lượng như vậy!

-Trời ạ, thế giới này quá điên cuồng!

Một khắc này, trong lòng nó khẽ hét lên, kinh ngạc nhìn những
thứ phát sinh trong không gian trong suốt kia.

Ông—

Trong Lĩnh vực không gian của Trương Hằng truyền tới một cỗ
rung động đặc biệt, một thân ảnh trong suốt màu bạc di động trong khối không
gian kia.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3