Đại Boss cùng tôi vui buồn - Chương 82
Chương 82: Trên trời ảm đạm dưới có cỏ thơm (hạ) . . .
Tôi định trốn tránh cũng không kịp nữa rồi, vì đúng lúc đụng
phải người bên trong đi ra.
Hai người đều sợ sệt nhìn nhau không nói gì, sau một lúc lâu
mới dám ngẩng lên nhìn thẳng vào đối phương. Thái độ của tôi lúc này thật không
biết đã rối rắm thành cái dạng gì, nhưng mà tôi biết trong ánh mắt mình đều là
áy náy và hổ thẹn.
Thái độ của mẹ cũng có ý lảng tránh, chỉ khẽ thở dài một
cái, nhẹ giọng nói: “Vào xem nó đi.”
Hả? Tôi không hiểu gì cả, cứ nghĩ sẽ thấy bà hầm hầm tức giận
mắng mỏ và khinh bỉ tôi. Nhưng mà bà chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói ra một câu như
vậy thôi sao?
Tuy vậy tôi cũng chẳng có thời gian để nghĩ nhiều, bởi bên
trong có giọng nói mệt mỏi truyền ra: “Mẹ? Ai vậy?”
Lúc tôi đi vào sau lưng vẫn còn chút run rẩy, bước đi cũng
không ổn định, bèn lấy tay bắt chặt lấy tay nắm cửa: “Là em.”
Hắn bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt tan rã. Yên lặng nhìn
tôi, rất lâu sau đó phục hồi lại rồi tiếp tục cúi đầu xuống xem văn kiện: “Em tới
đây làm gì?”
Giọng điệu trở nên lạnh băng không có độ ấm, hình như còn
kèm theo hận thù tới nghiến răng nghiến lợi.
Mắt của tôi, tựa như đập nước bị những lời này làm mở tung nắp,
nước mắt phút chốc trào ra, chảy xuống, giống hệt như sáng sớm hôm nay nhìn thấy
trên mái nhà rơi xuống rất nhiều tuyết trắng, chúng đáp xuống chiếc áo dệt bằng
lụa màu sáng, chưa kịp tan ra đã bị hất xuống mặt đất. Hóa ra tôi thật sự không
được chào đón, nhưng tôi vậy mà lại tự chuốc lấy nhục, tự mình đi tới trước mặt
người ta để nhận lấy sự khinh bỉ, rốt cuộc lúc tỉnh dậy sáng nay dây thần kinh
của tôi nó lại bị chập ở đâu rồi?
“Thật xin lỗi, quấy rầy rồi.” Vụng về nói xong tôi liền xoay
người bước đi, cảm thấy rằng nếu còn ở lại thêm một giây nào nữa tôi sẽ không
chịu nổi mất, sẽ tiếp tục bị mất mặt, toàn thân ngã xụi lơ, giống như một oán
phụ đang cãi lộn.
Nhưng còn chưa kịp ra khỏi cửa đã bị tay người từ phía sau
ôm chặt lấy.
Hơi thở của hắn phả vào bên tai: “Cuối cùng thì em đã về…”
Rốt cuộc tôi cũng không nhịn được nữa, khóc rống lên.
Cuối cùng thế mà khóc đến mức không ngừng được, vừa khóc vừa
nấc, tôi vừa thẹn lại 囧 , chỉ đành cúi đầu an phận ở trong lòng hắn… Ách, thỉnh
thoảng lại nấc một cái…
Hắn cũng không có chê tôi phá hỏng không khí, chỉ lẳng lặng
ôm lấy tôi, dùng cái cằm đã lún phún râu của mình cọ cọ một cách lộn xộn lên đỉnh
đầu tôi, làm nũng như con chó nhỏ.
“Anh xin lỗi…” Cuối cùng hắn cũng mở miệng.
“Anh xin lỗi cái gì? Anh xin lỗi ai cơ?” Tôi giả ngây giả ngốc.
“Chúng ta nói chuyện một lát.” Hắn hiển nhiên chưa thể bỏ được
thói quen làm cao.
“Nói chuyện? Nói chuyện gì? Đầu tiên là nói về việc hủy bỏ hợp
đồng hôn nhân? Hay là nói về thỏa thuận ly hôn? Sau đó là nói về quyền nuôi nấng
đứa nhỏ sao?” Tôi không biết lấy ở đâu ra mấy câu chất vấn sắc bén này.
Sau đó sự im lặng bao trùm cả căn phòng, chỉ còn lại mạch nước
ngầm hô hấp mãnh liệt giữa hai người, tựa như gió thổi hỗn loạn không cố định.
Tôi vậy mà vẫn bại trong tay hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn như
chú cừu nhỏ để mặc cho hắn ôm lên ngồi trên giường. Chớp mắt nhìn hắn, chờ đợi
vũ trụ trong hắn bùng nổ.
Ai biết được hắn còn chưa nói nhưng lại không ngừng động chạm,
một đôi tay luôn trên mặt tôi lưu luyến vuốt ve, ánh mắt màu đen nhìn tôi càng
thêm thâm trầm không thấy đáy, trong trẻo giống như dòng nước suối tinh khiết
chảy trong khe núi bao quanh viên trân châu đen. Làm cho người ta không thể di
chuyển nổi tầm mắt.
Hắn gầy đi, xương gò má hơi hơi nhô ra, đường cong trên mặt
trở nên sắc cạnh hơn, giống như dấu vết của dao vót rìu chặt. Quầng thâm quanh
mắt xanh đen, trũng sâu, môi khô nứt nẻ, nổi lên những mảnh da trông không khác
gì sôcôla trắng được rải lấm tấm lên bánh ngọt được rưới nước sốt cà chua.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại không tự chủ được ngẩng đầu lên
hôn hắn.
Hắn sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, cuốn trụ lấy
môi của tôi, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất, không để cho người
ta đường lui. Tôi bị ép buộc trở nên tức giận, cắn ngược lại hắn một phát. Ai
mà biết lại dùng sức quá mạnh không chút thương tiếc, cho nên vô ý cắn vào đầu
lưỡi của hắn, mùi máu tươi lập tức lan tràn khắp trong miệng. Vốn tưởng rằng hắn
sẽ ngừng lại, ai dè hắn lại thờ ơ, thậm chí còn có xu thế hôn sâu hơn, cường ngạnh
bá đạo cuốn đảo lấy đầu lưỡi trong miệng tôi, ra sức mút vào, làm cho cả người
tôi hít thở không nổi, hơi thở nam tính cưỡng chế tiến sâu vào khoang miệng của
tôi, tới cổ họng, lá phổi…
Lập trường kiên định như núi của tôi trong khoảnh khắc sụp đổ
hoàn toàn. Bị hắn kéo đứng lên, kìm lòng không được ôm chặt lấy bờ vai rộng lớn
của hắn, tới lúc này tôi mới phát hiện mình cũng rất nhớ hắn, những hận ý vừa nổi
lên lập tức bị áp xuống dưới, thì ra nỗi nhớ hắn to lớn đến như vậy. Giống như
sấm chớp đến không báo trước vào mùa hạ, giống như ngẫu nhiên núi lửa đột ngột
phun trào nham thạch nóng chảy, giống như tế bào ung thư bị người ta sơ ý bỏ
qua… Đợi cho bạn trở nên ngây dại rồi, chi còn biết trợn mắt, hắn sẽ tựa như
tai nạn, tựa như thủy triều hướng vào bạn mà đánh, làm bạn không kịp tìm chỗ để
trốn …
Thời điểm âm thanh 2 tiếng “Ọt ọt” vang lên đã thành công
phá hỏng chuyện tốt, hắn cuối cùng cũng chịu buông ra, cúi đầu cười: “Đói bụng
sao?”
Tôi trở nên vô cũng quẫn bách, giọng điệu ác độc: “Anh không
phải muốn nói chuyện sao? Nói chuyện mà như vậy à?”
Hắn bỏ tay ra, cố tình gây sự: “Có cái gì khác đâu, dù sao
cũng là dùng miệng cả thôi, kết quả cuối cùng đều là cả nhà vui vẻ.”
Nội tâm tôi bắt đầu quay cuồng, cái này là kiểu lý luận gì
thế, đại BOSS, anh gần đây mới lấy được học vị của bộ môn già mồm át lẽ phải hả?
= =
“Ai với anh cả nhà vui vẻ ? Anh nghĩ rằng em và anh thế là
xong à? Em muốn nghe giải thích, giải thích toàn bộ, một chi tiết nhỏ cũng phải
giải thích!” Tôi nổi giận đùng đùng liền ồn ào, kỳ thật chỉ là ngoài mạnh trong
yếu. Mặc kệ việc ai cũng có thể nhìn ra đây thực chất chỉ là con hổ giấy, không
có nửa điểm khí phách uy phong.
Hắn quả nhiên thấy tôi dễ bắt nạt, liền không kiêng nể gì nữa:
“Anh vẫn luôn biết em đang ở đâu, nhưng em có biết vì sao anh không đi tìm em,
không đón em trở về không?”
Tôi không vui cãi lại: “Em nào biết chứ, không chừng anh
mong từ nay về sau em và con làm ơn ở riêng, sau đó cùng chị Dụ Hà như hình với
bóng, làm đôi chim liền cánh gắn kết tình vợ chồng, sơn vô lăng thiên địa hợp*
.”
(*đến khi nào núi không còn góc cạnh, đất trời dung nhập làm
một)
“Đây chính là mấu chốt của vấn đề . Em lúc nào cũng trốn
tránh, luôn luôn không chịu tranh thủ, gặp chuyện thì lập tức biến thành con
rùa, tự xác định lùi tiến, giả vờ không nhìn thấy ánh sáng của thế giới này, kỳ
thật là bản thân trốn ở bên trong một mình đau lòng.” Hắn phân tích tâm lý của
tôi một cách rất có trật tự và rõ ràng. Tôi kinh ngạc tự hỏi vì sao lời nói của
hắn vốn luôn luôn không tốt đẹp, thường như thể đang trên bàn đàm phán theo kiểu
“mạnh vì gạo bạo vì tiền”, thế mà giờ sao lại trở nên Càn Khôn Đại Na Di thế?
“Em không bao giờ chịu tin tưởng anh, tin tưởng bản thân.
Nghi thần nghi quỷ, suy nghĩ miên man, như một đứa trẻ suốt ngày lo được lo mất.”
Hắn thở dài, cưng chiều liếc mắt nhìn tôi một cái, tiếp tục châm chọc: “Nhưng
mà lần này, anh muốn để cho em có cơ hội hiểu rõ, để cho tự em trở về bên anh,
không bao giờ ra đi nữa.”
“Tại sao em lại là người không phân rõ phải trái chứ? Ban đầu
rõ ràng chính là anh năn nỉ em không cần gặp lại Tần Y Y , em tuy rằng mất hứng,
nhưng cũng đồng ý, không hề gặp lại cô ta. Nhưng còn anh thì sao? Anh liên tục
gặp gỡ chị Dụ Hà, còn cùng đi công viên ngắm hoa, ngày đó hoa nở thật rực rỡ,
mà hai người cũng thật xứng đôi, em vô cùng ghen tỵ, hận không thể một phen hỏa
thiêu hết đống hoa trắng phấn hồng chói mắt ấy. Anh làm sao để em có thể tin tưởng
anh đây?” Tôi cố gắng bới móc.
“Tâm ý của anh em còn không hiểu rõ sao? Anh tưởng là mình
đã thể hiện rất rõ ràng rồi chứ .” Hắn cười như không cười nhìn tôi.
“Rõ ràng thì rõ ràng, nhưng mà lúc trước mục đích anh và em
kết hôn tới người qua đường cũng biết, bản hợp đồng gốc yên lặng nằm một chỗ chỉ
cần chờ đến lúc thì chúng ta sẽ đưa nó ra đàm phán. Hơn nữa, đàn ông đều hoa
tâm, có thể đồng thời thích rất nhiều người. Trong lòng em không hiểu gì, cũng
không nắm chắc, anh cũng chưa từng nói với em rằng anh sẽ không thay đổi lời hứa,
lấy cái gì mà tin tưởng đây?” Tôi ủy khuất ngửa đầu nhìn hắn, trong ánh mắt chắc
là đã phiếm hồng .
Hắn cúi đầu, hôn tôi rất nhẹ, như chuồn chuồn lướt nước, chỉ
trong một phần ngàn giây, thậm chí còn nhanh hơn cả chớp mắt: “Đồ ngốc, cái hợp
đồng ấy sớm đã mất rồi.”
“Hả?” Tôi sau một lúc lâu vẫn không hoàn hồn: “Bị người ta đột
nhập vào ăn trộm sao ?” Lập tức liền nhớ lại có rất nhiều tranh chữ giá trị ở
trong thư phòng của hắn, liền sợ hãi than thở “Trộm tặc? Chẳng phải là anh bị
thiệt rồi sao?” Tên trộm kia chắc là mừng rỡ như điên, vào trộm hẳn một nhà như
vậy, một lần vất vả cả đời nhàn nhã, đời này không cần làm cũng đủ ăn… (Tác giả:
= = trời đất chứng giám, tôi cũng không biết vì sao cô ấy lại nghĩ ra được mấy
điều này …)
Hắn chân thành lắng nghe từng chữ tôi nói, bỗng tỉnh ngộ
không thèm nghe nữa, tiếp tục nói: “Em phải tự tin vào bản thân, anh, Quan Ứng
Thư đời này không làm những chuyện vô duyên vô cớ. Nhưng mà kết hôn với em, thật
sự là một việc ngoài ý muốn duy nhất xuất hiện trong cuộc đời anh.”
Ánh mắt hắn dịu dàng, giọng nói như nước: “Hơn nữa đó là một
việc ngoài ý muốn vô cùng tốt đẹp.”