Đại Boss cùng tôi vui buồn - Chương 72
Chương 72: Trên đời có ai mà không già (thượng) . . .
Lúc Quan Ứng Thư đưua vé xem phim cho tôi tôi hơi ngạc
nhiên, dáng vẻ hắn không giống như kiểu có thể cùng đi xem phim với tôi. Hơn nữa
mặc dù là muốn xem, chắc chắn cũng sẽ như đại ca xã hội đen xuất hiện, đằng trước
đằng sau chật như nêm cối. Làm sao có màn vợ chồng son người ta dưới ánh sáng của
màn hình anh anh em em, vành tai và tóc mai chạm vào nhau được chứ?
Kỳ thật hiện nay trên rạp chiếu phim nhựa thật sự không ít,
sản phẩm trong nước ngoài nước, đi ngang qua rạp chiếu phim hay ở ngoài lề đường
cũng có thể nghe thấy tiếng người ầm ĩ bên trong, mục lục phim thay đổi liên tục,
khoa học viễn tưởng, tình yêu, hài kịch, phim hoạt hình, không thiếu các tác phẩm
kinh điển. Tôi vừa mới nhận lấy tờ vé liền ngẩn người.
Có tin đồn phim của Tần Y Y trước kia không được hội điện ảnh
xét duyệt, cơ bản thuộc loại tự biên tự diễn, nội dung thậm chí còn không được
lộ ra bên ngoài, người yêu mến lắm thì mới có được một đĩa phim, tóm lại rất là
hiếm, hình như phim này còn bị đưa vào danh sách đen nữa, cho nên hội điện ảnh
không đưa thông văn phê duyệt. Không có tin gì từ kịch bản, diễn viên tham gia
cũng không hé lộ lời nào, càng tạo nên sóng to gió lớn trước ngày chiếu phim,
khắp nơi đều đoán phim này sẽ vô cùng hấp dẫn.
Tên phim nghe rất văn vẻ, tên là 《 Trên đời có ai mà không
già 》.
Hình như là ỷ vào mình cao ngất trong mây có một đống fan điên cuồng, ngay cả
câu tuyên truyền cũng có, nhưng chỉ vẻn vẹn đúng một dòng “Tác phẩm của Tần Y Y
ba ngày sau ra mắt” đã lừa gạt tất cả dân chúng.
Tôi có chút không hiểu, vì sao đột nhiên lại ra mắt, không
phải đang hừng hực khí thế trong vòng giải trí phong sinh thủy khởi sao? Hay là
do đắc tội với mấy nhà lãnh đạo?
“Vì sao muốn đi xem?” Tôi khó hiểu, theo như tôi lí giải
thì, hai chúng tôi không phải phải là nên đi đường vòng, từ nay về sau cùng Tần
Y Y như người dưng nước lã, cho dù đứng cạnh nhau cũng coi như không nhìn thấy,
như Dương Quan với cầu độc mộc, không có chút liên quan nào sao?
“Đi xem đi.” Hắn xoa xoa mi tâm: “Anh không muốn về sau em
phải tiếc nuối.”
Cảm động cùng ngạc nhiên đan xen vào nhau khiến tôi gần như
rơi lệ. Chỉ đành lã chã chực khóc mỉm cười: “Cám ơn anh.” Cám ơn anh giúp đỡ
em, cám ơn anh đã thông cảm với em, cám ơn anh khiến em có thể quang minh chính
đại cùng thản nhiên đi xem dáng vẻ cùng suy nghĩ của cô ta. Cho dù tất cả những
thứ đó ngày trước có liên quan tới em, nhưng bây giờ thì không còn nữa…
Có lẽ là câu tuyên truyền duy nhất kia quá rung động quá kích
thích quá chói mắt nên rạp chiếu phim đông nghịt người. Dựa vào tên phim tôi chỉ
biết phim nói về một tết nguyên tiêu hoa đăng không vui vẻ, không thỏa mãn,
trong cái xã hội còn đang đèn đóm leo lét thì đào đâu ra hoa đăng cơ chứ, nhưng
quét mắt nhìn lại, nam nữ già trẻ, không ai là không mang vẻ mặt hưng phấn, chờ
mong trò hay.
Tôi mang theo một chút lo sợ bất an đi sau Quan Ứng Thư đến
hàng ghế VIP, tĩnh hậu tin lành.
Phim rất hay, cũng gần gần giống như 《 Nguyễn linh ngọc 》*, tuy
nhiên lại nói về một cô gái nhà giàu, sống cuộc sống ăn sung mặc sướng, sau đó
gặp được người khiến mình tim đập thình thịch. Ngoài ý muốn, có thai sớm, bỏ
con, gia đình cũng liên tiếp gặp khó khăn, một mình lẻ loi xông xáo trong giới
giải trí. Những lận đận cô ta phải trải qua khiến người ta phải bóp cổ tay, phải
lã chã ủy khuất, phải yêu thương thương xót, còn có, khiến người ta cảm động
không thôi… Sau nhiều lần mài giũa, cuối cùng đã trở thành một viên ngọc sáng rực
rỡ làm người ta ghi tạc trong lòng. Nói là phim cho văn vẻ, chứ thực ra chỉ là
truyện kí của nhân vật, nhân vật chính chính là Tần Y Y, tự mình mò mẫm lăn lộn,
lòng chua xót vui sướng, ngũ vị tạp trần. Diễn giống y như thật, sau khi hết
phim mà người ta vẫn cảm thấy hứng thú, khăn tay lau nước mắt nước mũi trong rạp
chiếu phim nhiều như mây trên trời.
*Nguyễn Linh Ngọc tên thật là Nguyễn Phượng Căn, cô lâ một nữ
diễn viên phim câm của Trung Quốc. Cô là một trong những ngôi sao nổi tiếng nhất
Trung Quốc của thập niên 1930 cho đến khi cái chết thương tâm của cô ở độ tuổi
24. Cô đã trở thành huyền thoại của điện ảnh Trung Quốc.
Tôi chết lặng ở chỗ ngồi, chân không thể nhúc nhích được.
Quan Ứng Thư không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy tôi, dùng bàn tay to bao lấy tay
nhỏ bé của tôi, giống như là gạo nếp bánh trôi bao bọc lấy viên đường.
Tôi thậm chí còn không biết tôi có khóc hay không, nhưng
trong mắt khô khốc, đau đớn vô cùng, giống như cổ họng rất lâu chưa được thấm
nước, nuốt nước bọt thôi cũng cảm thấy khó chịu: “Em không đồng tình với cô ta,
một chút cũng không. Tất cả những gì cô ta phải trả giá, đều là cô ta tự tạo
nên .”
Hắn vỗ lưng tôi giúp tôi thuận khí, vẫn không nói gì.
“Nhưng em muốn gặp cô ta…” Dưới bàn tay dịu dàng của hắn nước
mắt tôi rơi như mưa.
Bộ phim gây tiếng vang ngoài ý muốn, cũng đúng thôi, toàn người
có danh tiếng tập hợp lại, diễn lại mủi lòng như thế, quả thật là mánh lới của
giới điện ảnh. Nhưng khi nhìn phòng bán vé một tuần sau đó tôi lại thấy bối rối.
Trên đường Quan Ứng Thư dẫn tôi đi gặp cô ta tiểu bảo bối lại
bướng bỉnh đá tôi một chút, bây giờ đứa bé này lúc nào cũng có thể thi triển
quyền cước với tôi. Thỉnh thoảng đột nhiên bất ngờ đá tôi khiến tôi trở tay
không kịp, chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt bụng mà trách cứ, hoặc là vào lúc kiểm tra
định kì nhìn thấy hình dáng bé nhỏ của nó trong lòng âm thầm ghi nhớ lại mối
thù này.
Tôi bây giờ rất chuyên tâm học tập, để biết làm thế nào là tốt
nhất với đứa bé, thế nào mới có thể không làm tổn thương đến cục cưng. Tôi
nghĩ, lúc trước Tần Y Y khi rời đi đã nhìn tôi lưu luyến không rời, tựa như tôi
mỗi lần sau khi đứa bé chấm dứt kích động lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Mà như
thế, với tôi mà nói, cũng đủ rồi.
Quan Ứng Thư vì cục cưng cũng thay đổi không ít, xã giao cơ
bản cũng giảm đi ít nhất có thể, về nhà tuyệt đối không mang theo mùi rượu. Lúc
ngủ luôn ôm tôi vào trong lòng, ngày hôm sau mở mắt ra đã thấy lông mi thật dài
cùng lồng ngực hơi hơi phập phồng của hắn.
Xe chạy thẳng đến một bệnh viện tư nhân, điều này làm cho
tôi không hiểu chút nào: “Sao lại đến đây ?.”
Hắn chỉ ôm tôi giải thích một câu: “Đừng kích động.” Tôi đã
hiểu tất cả.
Thật sự là phô trương long trọng, toàn bộ tầng cao nhất của
bệnh viện chỉ có một phòng bệnh, ngoài cửa không ít lẵng hoa cùng giỏ hoa quả,
đủ mọi màu sắc, như mùa xuân vội vàng tập tễnh chạy đến.
Trên đường trải thảm thật dày, cho dù đi chân trần trên đó
nghĩ cũng rất ấm áp. Bước chân không tiếng động càng làm cho toàn bộ tầng lầu
thêm trống vắng, giống cảnh tượng trong mấy bộ phim ma.
Trong phòng bệnh cũng im ắng, Tần Y Y yếu ớt tựa vào ghế quý
phi, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi gần như theo bản năng nhìn về phía đỉnh
đầu cô ta, hoa râm như giọt sương trên đồng cỏ khô, không khác gì với tình cảnh
cách đây không lâu khiến người ta bực bội. Trên bàn đồng hồ báo thức tích tắc
chạy, cho dù là mỹ nhân cũng không có ngoại lệ, không thể tránh khỏi bị ăn mòn
bởi năm tháng.
Tôi cùng Quan Ứng Thư cứ lẳng lặng đứng như vậy, muốn đứng ở
nơi cuối cùng của thời gian.
Nhưng hình như cô ta rất mẫn cảm, tựa hồ cảm nhận được có
thêm hơi thở của con người. Lúc cô ta quay đầu tôi còn tưởng tôi đã vào nhầm
phòng, trên mặt gầy đến không còn hình dạng, cằm nhọn không khác gì cái bút chì
vừa gọt xong.
Ánh mắt mơ màng khi nhìn thấy chúng tôi lộ ra nụ cười ôn
hòa, vui vẻ như dưới cảnh hoa rơi gặp được người quen cũ: “Hai người đến đấy à
?.”
Vai tôi run rẩy cố kìm nén nước mắt, Quan Ứng Thư ổn định
tôi: “Vợ tôi biết Tần tiểu thư không khỏe, đặc biệt tới thăm.”
Tôi kéo hắn lại, xoay người nói với Tần Y Y: “Tôi đã xem qua
bộ phim của cô rồi, xem hay lắm, giúp người ta tỉnh ngộ.”
Ánh sáng hiện lên trong mắt cô ta, lướt qua trong giây lát:
“Nhan Nhan, mấy tháng rồi?”
Tôi không phản ứng kịp, vẫn là Quan Ứng Thư thông minh hơn:
“Vừa tròn bốn tháng.”
“Vậy cô phải chú ý một chút, không thể kích động, đừng chạy
loạn khắp nơi. Có ăn được không, còn bị nôn nghén sao? Tôi có cách trị hiệu quả
lắm, lát nữa tôi bảo Tiểu Khiết dạy cô. Có mệt không, có thấy mỏi chân không?
…” Cô ta đột nhiên lảm nhảm dông dài như bà mẹ.
Tôi không nói được gì, chỉ có thể đi tới gần, ôm chặt cô ấy:
“Con biết mà…”
Cô ta đại khái không đoán được tôi lại làm vậy, thân thể cứng
ngắc, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, đưa tay vuốt tóc tôi, nghẹn ngào nói: “Nhan
Nhan, xin lỗi…”
Tiếp theo đó là cảnh tượng ôm nhau khóc rống lên, không khác
gì nữ nhân vật chính trong phim gặp lại người cũ sau bao năm xa cách.
Kỳ thật chúng tôi cũng chả có gì nhiều để mà nói, trong
phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng, kèm theo đó là hương thơm của táo. Tần
Y Y cúi đầu nghiêm túc gọt vỏ quả táo, vẻ mắt bình thản mà từ ái, làm cho tôi
nghĩ đến mẹ chồng.
Tôi nắm tay Quan Ứng Thư thật chặt, dùng động tác biểu lộ sự
xin lỗi. Vẻ mặt hắn không thay đổi liếc nhìn tôi một cái, không chơi trò chơi
trẻ con đó với tôi.
Lúc Tần Y Y lấy quả táo tôi còn tưởng cô ta muốn ăn, vội
vàng chạy tới lấy thì bị cô ấy ngăn lại: “Nhan Nhan, mẹ muốn gọt táo cho con
ăn.”
Quan Ứng Thư gọt quả táo từ đầu tới cuối vỏ không bị đứt,
hơn nữa không mất quá nhiều thịt quả, kỹ thuật dùng dao phải gọi là rất tốt,
làm cho người ta sinh ra ảo giác, giống như hắn đã từng chăm chú luyện tập thật
sự vì sẽ không ai có thể làm một chuyện tưởng như bình thường đến mức hoàn mỹ
như vậy, cho nên ở nhà tôi toàn tự làm hoặc cắt vào thịt nhiều một chút để ăn lẫn
với vỏ.
Nhưng quả táo này, phải nói là nát bét, thịt quả gần như mất
đi một phần ba, bề mặt lồi lõm. Chỗ vừa gọt xong thì không nói, nhưng chỗ gọt từ
lâu bị oxy hoá, hạt biến thành màu trà.
Tuy kỹ thuật gọt táo rất vụng về, nhưng với tôi mà nói, lại
giống như bảo vật đang tỏa ánh hào quang lấp lánh. Cắn một miếng, từ từ ăn từng
chút một, về sau chưa chắc lại có cơ hội như thế này nữa.
Tần Y Y mở miệng: “Nhan Nhan, mẹ muốn ăn bánh bao chiên, con
ra khỏi bệnh viện rẽ trái vào cửa hàng đầu tiên mua cho mẹ nhé.”
Mặc dù tôi thấy khó hiểu, sao lại ăn bánh bao chiên vào buổi
chiều tiên nhưng vẫn nghe lời chầm chậm đi ra. Vì liên quan đến tôi và bảo bối
của hắn, Quan Ứng Thư ngẩn người rồi gọi một y tá chuyên nghiệp cùng tôi đi
thang máy mua đồ ăn vặt.
Vốn tôi nghĩ buổi chiều sẽ rất vắng, chả có mấy khách, nhưng
một hàng dài người xếp hàng chờ mua bánh bao chiên trước cửa hàng tôi cũng thấy
đói.
Không biết khẩu vị của cô ta, cho nên tôi chọn loại dễ ăn nhất.
Trong thang máy không cần chen chúc xô đẩy, thuận lợi lên lầu. Khi tôi vào cửa
vẻ mặt của Tần Y Y cùng Quan Ứng Thư có chút khác thường. Tôi đột nhiên nhớ tới
bọn họ đang đối chọi gay gắt, để cho hai người cùng một chỗ thật là sai lầm.
Tôi vội vàng tìm lí do ra về rồi kéo tay Quan Ứng Thư lui lại.