Đại Boss cùng tôi vui buồn - Chương 49
Chương 49: Đầu sông sóng chưa lặng (trung) . . .
Tôi nhũn ra trong cánh tay của hắn, gần như bất tỉnh nhân sự,
mơ mơ màng màng oán giận: “Chưa thấy qua người nào cầm thú như anh…”
Buổi sáng lúc làm việc liên tiếp mắc lỗi, bị Du Phái mắng
cho vài câu nhưng tôi chỉ tủm tỉm cười, hắn đại khái cảm thấy tôi hoàn toàn
không cứu được nữa, nghiêm túc nói: “Tôi thật không biết tại sao cô lại được giữ
lại.”
Tôi đang muốn rời đi bỗng nhiên bắt được trọng điểm: “Du tổng,
anh vừa mới nói cái gì? Tôi đã vượt qua được thời gian thử việc rồi sao?!”
Giọng nói của tôi vô cùng vui mừng : “Cám ơn công lao bồi dưỡng
của ngài, tôi về sau nhất định sẽ càng cố gắng hơn nữa .”
“Quên đi, cô chỉ cần không gây thêm phiền toái là tôi đã bái
tạ Bồ Tát lắm rồi .” Hắn làm bộ xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Tôi vui rạo rực vội báo cho Tiểu Mẫn, cô ấy rất biết nắm bắt
thời thế, không buông tha bất cứ cơ hội xảo trá nào đối với tôi: “Tôi muốn ăn
sườn xào chua ngọt, cậu bé họ Vương kia làm ngon lắm nha.” Cô ấy luôn luôn lấy
việc háo sắc làm cơm ăn.
” Du tổng của chúng ta chẳng phải cũng rất đẹp trai sao?”
Tôi rảnh rỗi liền trêu chọc lại cô ấy.
“Cái đó không giống nhau, một ngừơi chỉ để đùa giỡn cho vui,
còn một người là muốn ôm về nhà …”
“…” Tôi không nói gì, cơ hồ đã hộc máu.
Nhưng còn chưa tới giờ nghỉ giữa trưa tôi lại nhận được điện
thoại, tôi tới một góc thưa thớt người qua lại, lén lút tiếp: “Alo?”
Bên kia đại khái chờ đã không đủ kiên nhẫn: “Sao bây giờ mới
nghe điện thoại?”
Tôi thực nghi hoặc, hắn là ông chủ mà không có tính kiên nhẫn
như vậy sao có thể khai thác một tấc đất cắm dùi trên thương trường anh lừa tôi
gạt đầy phong ba này chứ?
“À, em vừa rồi không tiện nhận điện thoại.”
“Giữa trưa không cần xuống căn tin, đi lên trên này.” Hắn
nói xong liền gác máy, tôi giống như là tiểu thái giám thời cổ đại ở trong cung
hầu hạ hoàng đế, tùy truyền tùy đến, thậm chí ngay cả từ “Vâng” cũng không kịp
nói ra khỏi miệng.
Ánh mắt Tiểu Mẫn như tên trộm: “Mau mau khai báo, đã có bạn
trai rồi phải không? Sao nhận điện thoại cứ ấp a ấp úng, trốn đông tránh tây thế
hả?”
Tôi hoảng hốt, vội vàng phủ nhận: “Không phải không phải, em
không có bạn trai, vừa mới là… là Du tổng uy hiếp nếu còn nghe điện thoại cá
nhân nữa thì sẽ bị trừ tiền thưởng cuối năm…” Tôi mặc dù trăm phần trăm trong
lòng vô cùng hoảng loạn nhưng cũng chỉ có thể tìm lý do như vậy để lừa người
đơn thuần như Tiểu Mẫn
Phía mặt ngoài hộp đựng đồ ăn là LOGO nổi tiếng của khách sạn
năm sao cao cấp, tôi oán thầm, đòng thời lại rất hưởng thụ.
Tuy không có gì đặc biệt, nhưng thịt bò thăn được nấu rất đa
dạng, đủ mọi hương vị màu sắc: “Sao làm được như thế này nhỉ?” Tôi nghi hoặc,
đem các phần thịt bò thăn so sánh với nhau, quả thật không giống.
Hắn buông văn kiện xuống, rửa tay đi ra: “Anh không phải cái
muôi múc canh.”
“…”
“Anh gọi em lên đây có việc gì sao?” Bình thường đối với tôi
hắn đều như chăn dê trên núi, tùy ý tôi thích ăn uống chỗ nào thì ăn.
Vừa nghe tôi hỏi xong, sắc mặt của hắn liền chuyển biến, có
ý không vui, tôi lập tức sửa miệng: “Đồ ăn này ngon thật, anh cũng nếm thử đi.”
Từng miếng thịt màu nâu đỏ vừa thơm lại vừa ngọt, tôi vẫn chưa được ăn bao giờ.
Tôi rất tự nhiên gắp một miếng đưa cho hắn, bởi vì nhiệt độ
hạ thấp, nên tôi mặc một cái áo khoác màu lam nhung mỏng, khuy áo hình vỏ sò,
lúc đứng dậy nhất thời không để ý, cúc áo quá to, va vào cái bàn chật hẹp, tay
tôi do vội vàng cầm cái cúc khiến cái bát chưa kịp đưa cho hắn nhất thời thay đổi
tuyến đường đáp xuống quần áo hắn, sau đó đường ray đứt quãng… Cuối cùng đổ ập
xuống thảm lông dê dài mềm mại như bôngtrên sàn nhà, dường như cũng thấy hổ thẹn
nên chui tọt vào bên trong, không thấy bóng dáng.
Bình thường quần áo của hắn đa số đều là sắc tối hoặc màu
đen, nhưng hôm nay thế nào lại là nguyên cả bộ màu trắng, bây giờ đột nhiên xuất
hiện mấy vết dính xấu xí như con giun ở trên người hắn, nhìn rất khó coi… Nhưng
cũng không khó coi bằng sắc mặt của tôi, trong nháy mắt, huyết sắc trên mặt tôi
cơ hồ lập tức theo đó biến mất, toàn bộ mặt có lẽ đã trở nên trắng bệch vô cùng
đáng sợ…
Trái tim tôi gần như ngừng đập, thoi thóp đợi hắn giận dữ lật
bàn mắng người, kết quả là hắn lại nhìn mấy dấu vết trên người, khóe miệng hơi
hơi cong lên: “Làm sao bây giờ nhỉ?”
Tiếng nói rất trầm thấp, mang theo sự mị hoặc cùng nghịch ngợm
làm tôi cảm thấy không quen. Tôi cứng ngắc đứng thẳng: “Em,.. em nhớ rõ là ở
văn phòng của anh, ừm, bên trong không phải còn có cái, ách, tủ quần áo sao?”
Hắn cúi đầu nở nụ cười, duỗi tay đem tôi ở phía đối diện dắt
qua nửa vòng cái bàn, kéo vào trong lòng. Lực kéo rất lớn, làm cho tôi một phát
lao xuống, lảo đảo ngã vào trong lòng hắn, trán hung hăng đập vào cằm hắn, làm
tôi đau tới mức hít vào.
Hắn dùng đôi môi ướt át và ấm áp hôn hôn vào chỗ đau trên
trán tôi một chút, rồi mới chịu buông ra. Cười giống như đứa trẻ: “Anh đúng là
có, nhưng còn em thì sao?”
Tôi đắm chìm trong nụ cười bướng bỉnh lại như ánh mặt trời của
hắn, ngẩn người thật lâu, giống như trong bóng tối tột cùng của bầu trời đêm đột
nhiên xẹt qua một vì sao rơi; hoặc như kiểu vào mùa đông tuyết rơi trắng xóa,
sáng sớm đẩy cửa sổ ra bỗng nhiên phát hiện ở góc tường có một đóa hoa đang nở
rộ rực rỡ…
Đợi đến khi tôi rốt cục hoàn hồn mới phát hiện một việc lớn,
bởi vì nước tương lắng đọng chậm, tôi bị hắn kéo vào trong ngực không nói làm
gì, chỉ có điều vừa vặn ngồi đối diện với hắn, nên không may đem ngay con giun
trên áo hắn sao chép lại lên áo khoác của tôi …
“Quan Ứng Thư!” Lần đầu tiên tôi hét to, chưa từng thấy người
nào có thù tất báo như vậy!
Hắn cười đến mức mất cả hình tượng vì quỷ kế của mình thực
hiện được, tuy rằng hôm nay cũng không phải là ngày nhật thực toàn phần năm
trăm năm mới có một lần, tuy rằng quần áo của tôi không có đáng giá bằng của hắn;
tuy rằng tôi cảm thấy có tức giận cũng chẳng được xin lỗi… Nhưng tôi vẫn tức giận
! Đời này, đây là lần đầu tiên giận hắn!
Xúc động là ma quỷ, Mạc Nhan Hinh, xúc động là cực phẩm ma
quỷ…
Tôi liền cắn một phát lên bờ vai hắn…
Không phải nói quân tử động khẩu tiểu nhân động thủ sao, tôi
hôm nay quyết báo thù lại làm quân tử! Hơn nữa tôi có hàm răng tiêu chuẩn nha,
Trúc Diệp nói loại răng nanh này cắn người là có uy lực nhất.
Nhưng mà sao cảm thấy rắn chắc như vậy chứ? Chẳng lẽ hắn gầy
đến mức chỉ còn lại có xương cốt?
Dùng sức tới nửa ngày mà cũng chả thấy hắn có chút động tĩnh
gì, đúng lúc tôi đang muốn ngẩng đầu quan sát thái độ của hắn thì hắn lại
nghiêm trang mở miệng: “Có muốn nhìn qua kiệt tác của em không?”
Kích động trong tôi còn chưa hết hẳn, nên rất hung tợn tháo
cúc, dùng sức kéo chiếc áo sơmi của hắn tới sát cánh tay, khi nhìn vào không khỏi
hít phải một tầng khí lạnh: “Em rõ ràng chỉ cắn có một cái…”
Khắp nơi không chỉ có vết răng cắn mà còn rất nhiều vết cào…
1, 2, 3, 4… 5 vết, đều là miệng vết thương?
“Đếm xong chưa? Đây là của ngày hôm qua, cộng thêm việc tốt
ngày hôm nay nữa.” Ngữ khí của hắn lại trở nên âm trầm.
“Em, … em không phải cố ý …” Tôi ngụy biện, đồng thời lui về
phía sau, việc này so với việc hắn làm bẩn quần áo của tôi, quả thực là không
còn gì quan trọng nữa …
Lại một lần nữa trời đất bỗng nhiên quay cuồng, tôi bị hắn cầm
eo quay đến một trăm sáu mươi độ: “Thế nào? Muốn chạy, trốn tránh trách nhiệm
sao?”
Tôi cố giãy dụa nhưng không có kết quả.
Giờ mới phát hiện ra việc này có bao nhiêu mờ ám, mục đích
ban đầu của hắn khi gọi tôi lên ăn cơm chính là hắn chỉ quan tâm tới việc bản
thân “ăn” chưa no, làm gì còn thèm bận tâm đến quy luật một ngày ba bữa của
nhân dân chúng tôi?
Ga giường tơ lụa ban đầu lạnh lẽo, vuông vức mà phẳng phiu,
sau đó khắp nơi là nếp nhăn, độ ấm như lửa…
Tôi mệt mỏi ngồi phịch ở trong lòng hắn, cảm giác mình giống
như Hawking*, cả cơ thể chỉ có mười đầu ngón tay là còn có thể gập lại, tôi đỏ
mặt tức giận không thôi, xòe đầu ngón tay ra đếm: “Mỗi lần cách nhau chưa được
sáu tiếng…”
* Stephen Hawking là một nhà vật lý-lí thuyết người Anh.
Trong nhiều thập kỉ, ông được coi là ông hoàng vật lý lý thuyết của thế giới.
Hawking từng được coi là những nhà khoa học xuất chúng như Isaac Newton và Paul
Dirac. Trong thời gian làm luận án Tiến sĩ, Hawking bị mắc một chứng bệnh về thần
kinh (bệnh Lou Gehrig), gần như mất hết khả năng cử động, ông phải phẫu thuật cắt
khí quản và không còn khả năng nói chuyện bình thường được. Tuy vậy, luận án vẫn
được hoàn thành vào năm 1966. Ông bị gắn chặt vào chiếc xe lăn, chỉ có thể nói
được qua một thiết bị tổng hợp tiếng gắn với một máy tính mà ông gõ chữ vào đó.
“Ưm.” Hắn đáp một tiếng ra vẻ không có việc gì.
Tôi cầm lấy chiếc đồng hồ nam trên đầu giường, nghe nói đây
là được đặt làm riêng, cả thế giới chỉ có một, đằng sau có khắc những chữ cái đầu
tên hắn: “Còn có 10 phút là tới giờ làm việc, nhưng em lại không còn tí sức lực
nào.”
“Một giờ sau lên máy bay.” Hắn trả lời rất lạc đề, bàn tay
không chút để ý nắm lấy một lọn tóc của tôi, chậm rãi đưa lên mũi ngửi, tôi đột
nhiên nhớ tới một câu danh ngôn rất nổi tiếng lại bị tôi xuyên tạc hoàn toàn
thay đổi thành “Lòng có mãnh hổ, mảnh ngửi tường vi”(Trong lòng tôi có mãnh hổ
dịu dàngngửi đóa tường vi) . Bản thân trong lòng cố gắng kiên trì lý giải, có
chút đắc ý.
Nhưng vừa nghe xong câu nói đó của hắn tôi như thể đột nhiên
được tiếp thêm năng lượng, lập tức quay đầu nhìn hắn: “Lại đi công tác, nơi nào
vậy?” Ngữ khí u oán y hệt người ở lại thâm cung hậu viện bị chồng ruồng bỏ.
Thế nào mà lại giống như đang trong thời kỳ cách mạng kháng
chiến, làm vợ chồng thật khổ a, bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều …