Đại Boss cùng tôi vui buồn - Chương 41

Chương 41: Say mê? . . .

Ngày sinh nhật Quan Ứng Thư tôi dậy rất sớm, nhưng vẫn không
gặp được hắn. Từ sau tối hôm đó, tôi không nhìn thấy hắn một lần nào.

Mỗi buổi tối tôi phá bỏ thói quen đã dưỡng thành hai mươi mấy
năm, mở rộng rèm cửa sổ, chỉ sợ bỏ qua tiếng hắn về nhà. Nhưng đôi khi gió thu
thổi qua, thổi trúng rèm cửa sổ tránh bóng lay động; có đôi khi ánh trăng
nghiêng theo cửa sổ mà vào, giống như hắt đầy vàng lên mặt đất. Nhưng duy nhất
vẫn chưa nghe được tiếng vó ngựa quay đầu về thì đã ngủ mất rồi…

Đại khái là tối hôm qua gió quá lớn, hơn nữa nhiệt độ còn giảm,
sáng sớm tôi hắt xì liên tục, dường như có người đang thương thương nhớ nhớ tôi
không bằng ấy.

Chưa hết, mí mắt phải của tôi cứ nháy không ngừng, tần suất
tuyệt đối cao hơn cả số lá cây ngô đồng rơi dọc đường…

Tôi không yên lòng hỏi lái xe Trần: “Chú Trần, chú có biết,
hắt xì… Quan Ứng Thư tối hôm qua về lúc nào không?”

Ông liếc mắt nhìn tôi một cái qua kính chiếu hậu: “Phu nhân,
cô phải chú ý sức khỏe nha.”

Hỏi một đằng đáp một nẻo hả? Quên đi, tôi miễn cưỡng không hỏi
nữa, người nọ hành tung bất định, ai biết đi đâu chứ?

Tiểu Mẫn có chút vui sướng khi người gặp họa: “Nháy mắt trái
là tài, nháy mắt phải là tai.”

Tôi nhổ vào, mở miệng ra là đen đủi! Tôi có thể có tai gì chứ?
Tôi đời này đã làm chuyện có lỗi nhất với trời xanh, có lỗi nhất với nhân dân
là trên xe buýt không cẩn thận bị người ta đạp một cái mà còn đạp lại người
khác, phúc phận tích lũy được cũng đủ để kiếp sau làm hoàng đế rồi đấy!

Lý Quân Thành gọi điện thoại đến vào lúc tôi đang cùng Tiểu
Mẫn ở gian trà nước làm báo cáo cho Du Phái: “Ngày hôm qua hình như anh ta thức
đêm, nếu không thì là hooc-môn mất cân đối. Dù sao em đã quen với việc một ngày
ăn ba lần mắng rồi, hôm nay bỏ thêm một chút trà chiều em cũng chả thấy gì .”

“Oa, men thế! Bộ dạng hắn phát cuồng chắc chắn như một con
sư tử dồi dào hoóc-môn, quả thực là rất dũng mãnh, rất yêu mị, rất tăng lực !”

Đối với khiếu thẩm mĩ tình thú của cô ấy tôi không còn gì để
nói: “Hắn không đẹp đến mức làm người ta không phân biệt rõ trắng đen đâu.”

Tiểu Mẫn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Người đẹp trai duy nhất
làm người ta không nói được lời nào trong công ty chúng ta chỉ có đại BOSS,
nhưng bình thường không nhìn thấy mặt, hơn nữa khuôn mặt băng sơn ngàn năm của
hắn làm cho người ta chùn bước, cho nên đây là loại đẹp trai khiến người ta
không nói nên lời.”

“Giống Phái Phái của nhà chị ấy, có máu có thịt, có thể khóc
có thể cười, có được bề ngoài vĩ đại cùng ưu khuyết điểm của con người.”

Tôi bị cô ấy chọc ghẹo tới mất phương hướng, thật sự là người
phụ nữ điên.

Di động ở trong túi vui sướng kêu, tôi nhìn tên người gọi lại
có chút sợ hãi: “Alo, xin chào.”

“Chị dâu, hôm nay có bận không?”

“Không, bây giờ tan làm, có việc gì sao?”

“Đúng, tìm chị có chút việc, tan làm em qua đón chị được
không?”

Tôi lập tức cự tuyệt, xe của hắn không phải Ferrari thì cũng
là Lamborghini, toàn xe vừa nhiều tiền lại chói mắt như vậy mà dừng ở trước
công ty, ngày mai tôi nên đăng báo …

“Không cần, cậu nói thẳng ở đâu đi. Nơi này dễ bắt xe, tôi
đi thẳng tới cũng được.”

Hắn đại khái biết tôi đang nghĩ gì: “Vậy em chờ chị ở cửa
hàng bên cạnh công ty chị.”

“Được rồi, cứ như vậy đi.” Bình thường khi Quan Ứng Thư chở
tôi đi làm cũng phải mỗi người đi một ngả, quả thật phải hết sức cẩn thận.

Từ xa đã nhìn thấy ngôi sao lấp lánh trên chiếc xe ô tô, tôi
lập tức khom người chui qua đám người vọt lên.

“Hắc, chị dâu, em phát hiện chị rất thích hợp diễn kịch, bịt
tay trộm chuông* cũng làm được sống động như thật.”(* tự lừa dối mình)

Tôi không để ý đến hắn, người này giống Trúc Diệp độc miệng
khiến người ta muốn liều mạng.

“Đi đâu thế?” Hai mí mắt tôi cứ nháy lên nháy xuống đồng thời
như nhảy dây, tôi dụi dụi mắt hỏi.

Hắn liếc nhìn tôi một cái: “Làm sao vậy?”

“Buổi sáng lúc ngủ dậy đã thấy khó chịu, vốn chỉ nháy mắt một
bên, hiện tại vừa lên xe của cậu, liền mắt hai mí đồng loạt nháy. Tôi đang nghĩ
có phải cậu định đem tôi làm sản phẩm buôn bán hay không?”

Hắn cười rộ lên đúng là đẹp như Thuấn Hoa: “Chị dâu thật biết
nói đùa, em nào có cái gan đó? Đại ca không ăn tươi nuốt sống em mới là lạ.”

Tôi không nói gì, hắn để ý mới là lạ!

“Chẳng lẽ là muốn đến ‘’Dưới tàng cây’’?” Tôi dần dần cảm thấy
con đường này có chút quen thuộc.

“Ừ.” Hắn lên tiếng, mở âm nhạc, là bài hát trong một bộ phim
cũ《As
Time Goes By》,hệ
thống âm thanh rất tốt, tôi gần như có thể nghe thấy tiếng piano du dương như
tiếng nước chảy giữa những lần lấy hơi của nam ca sĩ, lưu luyến quấn quanh, đem
suy nghĩ của con người cuốn vào tình yêu trong hoài niệm truyền đến đời sau.

Kết thúc một bài, mục đích cũng đến.

“Tới nơi này làm gì?”

“Đi vào sẽ biết.” Hắn trả lời thần bí khó lường.

Không nghĩ tới Tả San Hô đã ở đây, nghe nói là chờ riêng
tôi.

“Sao tất cả cùng tụ tập một chỗ thế này? Muốn mời dự họp hội
nghị khẩn cấp sao?” Tôi có chút tò mò. Cảm giác mỗi người bọn họ đều có việc gạt
tôi, hơn nữa không có ý tốt.

Ngay khi tôi vừa nói xong Quan Ứng Thư đẩy cửa tiến vào, câu
nói đầu tiên kiêu ngạo ương ngạnh: “Lý Tứ, cậu nên đưa cho tôi lí do không thể
không đến! Bằng không sáng sớm ngày mai cậu có còn nhìn thấy cánh tay của cậu
không thì tôi không dám chắc.”

Lý Quân Thành tựa hồ một chút còn không sợ chết, đi tới đẩy
tôi lên phía trước: “Nếu không, tặng món quà này cho anh .”

Tôi gần như đụng vào người hắn mới dừng lại.

Hắn từ trên cao nhìn xuống tôi, giống như có chút bất ngờ
kinh ngạc không kịp phòng bị, trong ánh mắt có chút thanh sắc làm cho hắn có vẻ
càng thêm chân thật.

“Bảo bối nhà ai đây? !” Hắn cười nhạt với tôi.

Tôi phẫn nộ quay đầu: “Lý Quân Thành, cậu muốn chết à, tôi
cũng không phải đồ vật! Huống hồ cho dù là thế, ai muốn bị đưa cho hắn!”

Những người còn lại vẻ mặt kinh dị, đại khái là chưa ai dám
khiêu chiến quyền uy đại BOSS như vậy.

Nữ nhân viên phục vụ đáng yêu như hoa sợ sệt gõ cửa, Lý Quân
Thành lập tức vọt qua, nhận lấy cái bánh ga-tô cao gần bằng một người mang vào,
cười đến nịnh nọt: “Đại ca, sinh nhật vui vẻ, đừng nóng giận .”

Bánh ga-tô phủ đầy socôla trông thật hấp dẫn vô cùng nhưng vẫn
không lay chuyển được ý chí sắt đá của BOSS đại nhân.

Hướng Khôn trêu tôi để làm không khí dịu đi: “Nhanh đi cắt
bánh ngọt đi, tôi nghe thấy tiếng chị dâu nuốt nước miếng rồi đấy.”

Hết người này đến người khác, chỉ biết trêu đùa tôi!

“Đầu tiên phải cầu nguyện đã, thế mới linh.” Tôi mở miệng.

Tả San Hô phụ họa; “Đúng vậy đúng vậy, lần trước nguyện vọng
trong ngày sinh nhật của em đã thực hiện được hết rồi đấy.”

Hắn chỉ lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, nét mặt không chút
biểu cảm nhắm mắt lại, một giây sau vẫn chưa mở ra, hoàn toàn là làm qua loa thịnh
tình thuyết phục của chúng tôi.

Người xưa nói: ba mươi mà đứng.

Tôi nhìn bộ dáng hắn dài thân ngọc thụ, mặt mày đều là gió
sương do cuộc sống công tác tôi luyện, mặc dù không phải là ông già những năm
cuối đời lạnh nhạt nhìn thấu mọi sự việc, nhưng cũng độc cụ ý nhị.

Cắt bánh ga-tô ra ăn tôi mới biết đây là sôcôla mousse*,
nhưng lại có vị kem ly pha với rượu Rum. Biết rõ sự tự chủ bản thân không thắng
được rượu, nhưng bất đắc dĩ sức dụ hoặc của mỹ vị quá lớn, tôi ăn sảng khoái
như lọt vào trong sương mù.

(*Mousse là loại món tráng miệng có dạng mềm bông hoặc dạng
kem mịn do kem tươi đánh bông lên hoặc lòng trắng trứng đánh bông, có khi cả 2
loại này được dùng trong mousse)

Bữa tối phong phú không khác gì quốc gia tiếp kiến đoàn
khách nước ngoài, mà đầu bếp khách sạn hận không thể mang hết các món ăn của
Mãn Hán lên.

Cua đồng thuộc loại hảo hạng, gạch cua màu vàng đỏ thuần khiết.
Một đám người vây quanh cái bàn ăn vô cùng vui vẻ, điều này làm tôi nghĩ đến cảnh
trong “ hồng lâu mộng ‘’, trong khuôn viên lộng lẫy vừa ăn cua vừa vịnh ngâm
cúc, tuy nhiên tùy tiện chọn một người trong đám đó cũng là đại văn hào, mà
trong chúng tôi, cùng lắm chỉ có Tả San Hô có thể miễn cưỡng làm ra vài câu thơ
bằng trắc hạng xoàng mà thôi.

Mở bình rượu vàng quý, ấm vị thư thái, Tả San Hô uống nhẹ
nhàng vui vẻ tận hứng. Dưới sự mời mọc khéo léo của bọn họ, tôi thịnh tình
không thể chối từ uống một chén nhỏ, quả thật ngay cả trong lòng cũng ấm áp .

Sau ấm áp là khó chịu, cả người như một đám mây màu đỏ, ngồi
như thế nào cũng thấy không thích hợp. Tác dụng của rượu này quả nhiên khác hẳn
với cooc-tai hay sâm panh.

Kỳ quái là mấy người bọn họ thấy tôi khó chịu như vậy lại cười
như tên trộm, rồi vội vàng lấy lý do hợp lý hoặc không hợp lý để cáo biệt, thậm
chí tất cả đều đồng loạt từ chối món điểm tâm ngọt hấp dẫn mà bếp trưởng vừa đề
cử.

Bây giờ tôi mới cảm thấy có gì đó không đúng, sau khi Tả San
Hô giúp tôi vào thang máy tôi lớn tiếng hỏi: “Tiểu Bạch, có phải xảy ra chuyện
gì hay không?”

Cô thở dài: “Không có việc gì, cậu đừng lo lắng, đại khái là
ăn nhiều ấy mà.”

Tôi mơ mơ màng màng nhìn người trong cái gương trong thang
máy: “Cậu xem, đó là ai thế, cười như điên ấy, mặt thì đỏ như mông khỉ.”

Tả San Hô thở dài than thở: “Thật không cứu được nữa, chỉ
mong cậu ngày mai có thể còn sống để thấy mặt trời.”

“Hả? Cậu nói gì thế?” Tôi nghe được mơ mơ hồ hồ.

Cô không để ý tới tôi, tiếp tục lải nhải không ngớt: “Thật
không biết sao các cậu lại khó chịu như vậy nữa.”

Tôi bất mãn phản kháng: “Cậu mới khó chịu, cả nhà cậu mới
khó chịu.”

Lúc ngã xuống giường tôi cảm thấy toàn thân bốc hỏa: “Tả San
Hô, rót cho tớ chén nước lạnh, tớ nóng.”

Mơ hồ cảm nhận được có hai cánh tay nâng tôi dậy, nước lạnh
đưa đến bên miệng. Tôi liền uống hết một cốc nước lạnh to nhưng độ nóng vẫn
không thuyên giảm.

Đang lúc cả người tôi đang nóng lên thì lại tìm được nơi vô
cùng mát.

Bỗng nhiên một tiếng sét giáng xuống tai tôi: “Mạc Nhan Hinh,
cô đàng hoàng một chút cho tôi.”

Tôi nửa tỉnh nửa say ngửa đầu nhìn hắn, hắc hắc, sao lại đẹp
trai như vậy chứ? Vươn tay chạm vào khuôn mặt của hắn: “Quan Ứng Thư, em thích
anh, rất thích anh. Nhưng anh không cần em …” Trong giọng nói run run đều là ủy
khuất.

Hắn dùng con ngươi thâm trầm nhìn chằm chằm tôi.

Tôi cảm giác như đang ở trong giấc mơ không giống thật: “Em
biết em đang nằm mơ, anh cũng không thích em, cho dù có ném em đến bên cạnh anh
thì anh cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái.”

Tôi biết đây là mộng, nên càng thêm không kiêng nể gì tới gần
hắn, hấp thụ hơi thở của hắn…

Nụ hôn rơi xuống, giống như tôi dự đoán ngọt ngào say lòng
người, lại mang theo kiêu ngạo khí phách vốn có của hắn. Tôi chủ động nghênh
đón, hai tay vươn lên ôm cổ hắn, tiếp xúc gần gũi như vậy, tôi mới cảm thấy lửa
cháy trên người dịu đi, nhưng vẫn không đủ, vô cùng không đủ…

Tôi càng ngày càng nóng, không thể không cởi bỏ quần áo,
nhưng có người nhanh trước một bước, thô lỗ xé toạc quần áo trong yêu dấu của
tôi, tôi mơ hồ nghe thấy trong không khí tiếng vải vóc bị xé rách…

Chạm được rắn chắc mà lại xúc cảm chân thật trong ngực, tôi
gần như lập tức liền mê luyến nơi mang lại cảm giác thoải mái cho tôi này, vươn
tay ôm chặt lấy. Chỉ nghe thấy Quan Ứng Thư vội vàng thở gấp, hắn thô bạo đẩy
tôi ra, đỏ mắt nhìn chằm chằm tôi: “Đây là em tự tìm !”

Hắn vội vàng cởi hết quần áo của tôi như lột cà rốt, tiếp
xúc với không khí lạnh tôi mới lấy lại ý thức, bối rối nhìn chằm chằm ánh mắt
tràn ngập mê muội loạn dục vọng của Quan Ứng Thư: “Anh đang làm gì thế? !”

Hắn lần đầu tiên cười ôn nhu lại khí phách như vậy, thấp giọng
trả lời: “Rồi em sẽ biết.”

Thanh âm trầm thấp mà lại gợi cảm làm tôi vừa lấy lại một
chút ý thức, lại trầm luân.

Cho đến tận khi hắn chạm vào bộ ngực mẫn cảm của tôi, tôi mới
run rẩy mà lại sợ hãi, biết rõ đây chỉ là giấc mộng ngắn ngủi, nhưng lại giống
như hút thuốc phiện lạc đường không thể quay đầu.

Lúc hắn tiến vào đau đớn như cơn sóng thần đánh úp lại phía
tôi, hoàn toàn làm tôi tỉnh táo, mộng cùng sự thật giao nhau làm cho tôi sợ sệt.
Người phía trên mồ hôi thấm ướt tóc dán vào cái trán trơn nhẵn, hỗn độn mà tuyệt
đẹp. Trong ánh mắt nhìn tôi như quả núi lửa sắp phun trào.

Tôi hơi hơi rên rỉ: “Đau…”

Hắn chậm lại, hôn hôn cái trán tôi: “Ngoan, nhẫn một chút, lập
tức sẽ hết.”

Dị vật vừa lớn vừa xa lạ ở trong nơi tối mật nhất cơ thể tôi
vừa vuốt ve vừa tiến lên, gây cho tôi một đợt sóng vùa mê muội vừa rung động, cảm
xúc vừa đau đớn vừa tê dại làm cho tôi thét chói tai. Tôi nắm lấy bờ vai của hắn,
lực trên tay như muốn cào rách da thịt…

Hắn như là đã bị kích thích, con sói thật lớn chôn sâu ở
trong cơ thể tôi xông thật sâu về phía trước, tôi bị đâm tới choáng váng đầu
hoa mắt, vô lực cầu xin tha thứ…

âm thanh vừa xa lạ vừa xấu hổ làm cho hắn càng tăng tốc, dưới
xúc cảm mê huyễn khổng lồ tôi run run rẩy rẩy, trong óc trống rỗng…

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3