Để em cưa anh nhé! - Chương 26 - Phần 2
Long nói mà như hét vào mặt tôi, thật ra anh ấy hét
cũng phải, nếu anh ấy không hét thì chắc tôi cũng chẳng nghe được tiếng gì
trong vô số những tạp âm xung quanh này. Nghe xong, tôi liền cúi mặt xuống, né
tránh ánh mắt như dò hỏi, mãi một hồi lâu sau mới chần chừ ngước mắt lên, nhìn
thẳng vào anh mà nói.
- Vậy anh nghĩ em cảm thấy thế nào? Anh đã bao giờ
thử nghĩ chưa?
- Vậy chúng ta làm lại từ đầu đi!
- Làm lại cái gì? Đã bao giờ bắt đầu đâu mà làm lại!
- Vậy bây giờ bắt đầu!
- Nhưng… m…à…
Tôi còn chưa kịp nói dứt lời thì cây nấm xanh đã bất
ngờ đột ngột cúi xuống, tóm chặt vai tôi kéo sát vào lòng anh ấy, rồi nhanh như
cắt bịt miệng tôi lại bằng một nụ hôn ngọt ngào và ướt át. Trong giây phút đó,
điều duy nhất mà tôi có thể làm được chỉ là mở to mắt, lúng túng nhìn mọi thứ
xung quanh trong khi Long đã nhắm chặt mắt lại từ lúc nào, gót chân phía sau
còn hơi kiễng kiễng lên một chút nữa, mặt tôi đỏ bừng, đôi tay đang buông thõng
cũng vô thức chạm nhẹ vào eo anh ấy, nắm chặt.
Huhm… Vị dâu, vị sô cô la, vị kem tươi, vị sữa dừa,
vị mặn của nước mắt, vị ngọt ngào của bờ môi, vị ướt át mát lạnh của cơn mưa đầu
hạ… tất cả đều như đang quyện vào trong giấc mơ có thực này. Tôi cứng đờ người
trong giây lát, rồi cũng dần dần thả lỏng mình, cảm tưởng như bản thân đang lạc
vào một câu chuyện cổ tích, nơi có nấm hồng và nấm xanh đang đứng ung dung hôn
nhau giữa cơn mưa như ngập đường ngập lối, mặc kệ lúc nào thì nước mưa sẽ cuốn
họ trôi xa… Tôi còn biết, ở phía sau tấm kính như vô hình kia, có một người đàn
ông đang đứng lặng người, hai tay đút vào túi, đau xót nhìn ra cảnh tượng bên
ngoài, câm lặng không nói nên lời…
Khung cảnh hôn trong mưa đẹp tựa tranh vẽ mà tôi đã
từng xem trong phim Hàn Quốc thật sự đáng ngưỡng mộ, trước kia, tôi đã không dưới
một lần ước ao sau này nếu có anh người yêu chắc chắn sẽ đòi kéo nhau ra giữa
mưa mà hôn hít, nhưng ngay bây giờ đây, khi hai đứa đang mặc hai chiếc áo mưa
giấy vừa ướt át, vừa lùng bùng vướng víu, vừa thủng lỗ chỗ do chất lượng quá dởm,
chỉ cần xô xát một tí là rách luôn, lại thêm chiếc dây chun đang thít chặt xung
quanh mặt, cuối cùng phần duy nhất hở ra chỉ còn là hai hình oval đang hôn nhau
một cách khổ sở… Thật thảm hại không để đâu cho hết! Sau này khi nghĩ lại chuyện
đó, tôi chỉ còn biết nói với các bạn mình rằng, đừng bao giờ bắt chước phim Hàn
Quốc, cảnh chỉ đẹp khi ở trong phim thôi!
…
Tôi đã nhiều lần nhắc Long đừng bao giờ đầm mình dưới
mưa, nhưng anh ấy cứ thích “Đã yếu lại còn ra gió!” Cuối cùng chỉ một ngày sau,
Long lại tiếp tục rơi vào cơn sốt sống dở chết dở, rút cục lại hành cái thân
heo này lục cục chạy sang lo lắng thuốc thang, luộm thuộm như bà giúp việc. Lần
này Long nói muốn ăn cháo hành cho tình yêu mãnh liệt giống Chí Phèo với Thị Nở,
tôi kiên quyết gạt đi, anh muốn làm Chí Phèo thì cứ việc chứ tôi thì còn lâu mới
xấu như Thị Nở, hai đứa cãi nhau chí chóe một hồi, cuối cùng đến tiếng chuông gọi
cửa đang vang lên ầm ĩ ngoài kia cũng không thèm đếm xỉa. Sau khi tiếng chuông
gọi cửa đã vang lên được một lúc, như hối thúc người ở trong phải chạy ra ngay
lập tức, rút kinh nghiệm từ mấy lần trước, lần này tôi kiên quyết bắt thân chủ
dù ốm đau cũng phải ra mà mở cửa. Anh ấy vừa nhọc nhằn chạy ra, vừa không ngừng
chửi xéo tôi độc ác, sau đó khuôn mặt đang nhăn nhó lại lập tức trùng xuống
trong giây lát, tự nhiên không nghe thấy tiếng lèo nhèo nữa, tôi cũng lập tức bật
dậy chạy ra xem.
Lại là cô ấy!
Không phải cố tình xúc phạm chứ… Sao con nhỏ này lại
đánh hơi thính như thế được nhỉ?! Chúng tôi vừa mới để “tình trạng quan hệ vợ
chồng” trên facebook được mười hai tiếng kể từ đêm hôm qua, thế mà mới sáng ra
cô ta đã mò sang đây làm loạn được rồi.
Đứng trước vẻ mặt đang hằm hằm như đĩa thịt bằm của
Ly, Long chỉ thờ ơ lên tiếng.
- Lại là em à?
Anh ấy nói, nhưng vẫn ngang nhiên đứng chắn cửa, dường
như không có ý định mời “khách” vào nhà. Ly vẫn đứng chết trân tại chỗ, hậm hực
nhìn tôi đang đeo cái tạp dề, tóc tai luộm thuộm y như lần đầu tiên cô ấy chạm
mặt tôi, hai con ngươi long lên sòng sọc, Ly lập tức chỉ thẳng vào mặt tôi,
quát.
- Lại là cô ta? Sao bảo anh sắp kết hôn rồi cơ mà!
Sao vẫn còn nhập nhằng với cô ta?
Long úp tay lên trán, thở dài, bất lực nói. Có vẻ
cũng chẳng muốn giải thích nhiều với cô gái không biết điều này.
- Liên quan gì đến em không? Anh không làm đám cưới
nữa. Anh yêu ai là chuyện của anh.
Chỉ ba chữ “chuyện của anh” cũng khiến Ly như muốn cắn
đứt môi, tức mà chết. Mặt cô ấy giận dữ đến mức nổi gân xanh, sau đó Ly hùng hổ
đẩy Long sang một bên rồi phừng phừng tiến vào nhà, chỉ thẳng vào mặt tôi, nói
bằng giọng hằn học.
- Tại sao lại là cô ta? Tại sao lúc nào cũng là cô
ta? Cô ta thì có cái quái gì hơn em! Anh nói xem!
Ly nói như hét vào mặt Long khiến cả hai chúng tôi đều
tái mặt, dường như sự giận dữ tích tụ lâu ngày của cô ấy đã lên đến đỉnh điểm.
Tôi biết tính Ly, cô ấy rất nóng, nóng hệt như một cái lò than vậy, lời nói
nghe có vẻ ác ý nhưng thật ra cũng chỉ đơn thuần là nghĩ gì thì nói đấy, không
có ý xỉa xói gì cả. Vậy mà Long còn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, như đã chuẩn
bị từ trước đáp án, anh ấy liền bình tĩnh đáp.
- Tại sao ư? Tại vì cô ấy là người con gái mạnh mẽ
và kiên cường nhất mà anh từng thấy. Cô ấy không bao giờ kêu ca mặc dù phải làm
việc vô cùng vất vả. Cô ấy luôn mỉm cười dù cuộc sống của mình có khắc nghiệt đến
thế nào. Người sống sung túc như em không thể hiểu được đâu. Cô ấy luôn làm anh
cười, cô ấy khiến anh cảm thấy an toàn và ấm áp khi ở bên. Cô ấy… dù nhỏ bé như
vậy thôi… nhưng chắc chắn sẽ là một bờ vai vững chắc mà anh có thể tựa vào bất
cứ lúc nào. Cô ấy... người anh yêu là một người như vậy đấy!
Anh ấy vừa nói, vừa quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt
vô cùng tha thiết khiến tôi gần như chết đứng theo tiếng nghiến răng ken két của
Ly. Hai bàn tay bất giác đưa lên bịt lấy miệng, tôi nghẹn ngào đến mức không thể
thốt nổi lên lời. Trong mắt anh, tôi vẫn luôn là người con gái như vậy sao?
Sao mà nghe giống như là anh ta đang tả về chồng
tương lai của mình quá vậy?
Ly nghe xong, cũng lặng người y như tôi, rồi sau một
hồi lâu im lặng, bỗng, Ly bất ngờ bước tới và tóm chặt lấy cổ tay tôi, hạ giọng
nói.
- Cô. Ra ngoài, chúng ta phải tỉ thí!
- Cái… cái gì…
Sau đó, Ly lập tức kéo tôi đi trước sự kinh ngạc của
anh, chắc chắn Long cũng chẳng hiểu “tỉ thí” là tỉ thí cái gì, giao kèo này chỉ
mình chúng tôi hiểu, tuy nhiên bản thân tôi cũng thể không ngờ rằng trận đấu ấy
có thể lại đến nhanh như thế này.
Khu Long sống rất vắng vẻ và yên tĩnh, hằng ngày nếu
như không có dịp lễ tết gì thì hầu như hàng xóm đều đi làm hết, bởi vậy nên khoảng
sân trống ngay trước cửa nhà Long tạm thời sẽ thuộc về riêng chúng tôi. Ly lôi
tôi xềnh xệch ra khỏi nhà Long, rồi vội vàng quẳng tôi sang một bên khiến tôi
phải khẽ xoa cổ tay vì hơi nhức. Có lẽ trong bốn tháng qua cô ấy thực sự đã đi
học võ, nếu không thì thể lực không thể tự nhiên tiến bộ như thế này được, nộ
khí cũng bỗng chốc trở nên rất mạnh mẽ, có lẽ tôi thực sự phải dè chừng vài phần.
Sau khi định thần lại, Ly liền đặt ngay ngắn chiếc túi xách sang một bên, rồi
chắp hay tay ra phía trước, lạnh lùng cúi đầu rồi ngẩng lên nói.
- Bắt đầu thôi!
Vừa nói dứt lời, cô ta lập tức lao lên phía trước
như vũ bão, may nhờ tập thể dục hằng ngày kèm theo kỹ năng đã được rèn luyện từ
lâu, tôi vẫn kịp nghiêng mình né tránh. Hãi hùng nghiêng người sang bên trái,
tôi vừa chạy, vừa nói.
- Cô điên à!
- Nghiêm túc đi, tôi đã tập luyện kiên trì trong bốn
tháng, không phải để đùa.
Nói rồi, cô ta lại lập tức đuổi theo tôi, chỉ chăm
chăm… tát cho tôi một phát. Đối mặt với cảnh Ly như con hổ cái chỉ muốn vồ lấy
tôi mà làm thịt, cuối cùng hết đường, tôi đành phải quay lại chính thức chiến đấu
với cô ta. Trong tíc tắc, Ly lao lên, chỉ trực đấm cho tôi một phát, nhưng tôi
cũng nhanh như cắt, đưa tay trái lên chặn lấy đòn tấn công của cô ta rồi tiện
tay tát cho Ly một phát đau điếng vào mặt. Sau đó, không thể nhượng bộ thêm được
nữa, tôi liền nhảy lên, giơ chân đạp trúng giữa bụng của Ly bằng ba phần công lực
của mình khiến cô ta ngã lăn ra đất, ôm bụng thở dốc. Có vẻ như đã được tập luyện
nghiêm khắc, Ly cũng không quá mất thời gian cho việc đứng dậy, bản thân tôi
cũng phải thầm khen cô ta vì ý chí sắt đá. Sau đó, Ly lại tiếp tục lao lên, chỉ
trực tấn công mà không lo phòng thủ. Thực ra trước kia ở võ đường, tôi chỉ
chuyên học các thế tự vệ chứ không chú trọng tấn công, tức là chờ người ta động
thủ với mình, mình sẽ đỡ đòn và quật lại, bởi vậy trong bất kì trận chiến nào,
tôi đều là người bị động chờ kẻ địch xuất chiêu chứ không bao giờ vội vàng ra
tay trước. Xem ra thời gian bốn tháng vẫn chưa đủ để Ly lĩnh hội được điều căn
bản này. Vốn tôi đã định bỏ qua cho cô ấy, nhưng không ngờ Ly vẫn cứng đầu
không chịu buông tha, vậy là lựa theo phản xạ bản năng vốn có, tôi lại một lần
nữa bất thình lình quay lại tóm lấy bàn tay đang bấu vào vai mình, dùng cả người
nâng Ly lên quật ngược cô ấy về phía trước như một cái bao tải bị ném xuống đất
không thể mạnh hơn, rồi nhanh như cắt, tôi vội vàng chạy đến, ngồi phịch lên
lưng Ly, mắm môi mắm lợi rút hai cánh tay đang được giấu chặt dưới ngực của cô ấy,
cố sức giật nó ra rồi vặn ngược ra đằng sau gáy, khiến Ly la lên oai oái. Thật
sự làm chủ được cánh tay của Ly để kéo nó ra khỏi nơi an toàn không phải là điều
dễ dàng, về cơ bản thì thể chất của Ly cũng khá khỏe, sau một hồi vùng vẫy giãy
giụa điên cuồng, tôi đã phải ghì rất mạnh Ly mới chịu đầu hàng. Lúc bị ép hai cổ
tay vắt chéo lên tận đằng sau gáy, Ly vẫn cắn răng, nhất quyết không chịu nhận
thua, cuối cùng sau một hồi vật lộn đến nỗi kiệt sức, người cô ấy mới dần nhũn
ra, tôi cũng đành buông tay, phủi chân đứng dậy.
Mặc cho tôi đã đứng dậy rồi nhưng Ly vẫn nằm im, thậm
chí cô ấy còn úp sụp mặt xuống đất, đưa hai tay run run lên che mặt vì xấu hổ.
Mệt mỏi quá, tôi đành tiến lại gần, khẽ cúi gập người xuống, chìa hai bàn tay
ra kéo Ly dậy.
- Thôi nào! Đừng ăn vạ nữa. Thắng thua là chuyện thường
tình.
Ly giận dỗi phẩy tay rôi ra, rồi hậm hực ngồi dậy,
ôm đầu gối nhăn nhó nói.
- Thế sao cô không chịu thua tôi?
- Vì cô nói đấu công bằng mà!
Tôi nói bằng giọng bất lực, thật không hiểu cô tiểu
thư cành vàng lá ngọc này đang nghĩ cái gì trong đầu mà nói chuyện ngang hơn
cua thế không biết. Sau khi nhận lại lời giải thích từ tôi, Ly chỉ bặm môi, rồi
gục đầu suy nghĩ. Một hồi lâu sau, có lẽ là đã nghĩ thông, Ly liền từ từ đứng dậy
rồi phủi bụi trên quần áo, xong đâu đó mới bắt đầu nhận ra sự ê ẩm trên cơ thể,
cô ấy vừa xoa cổ tay, vừa nhăn nhó nói.
- Đau dã man. Nếu không tập võ chắc là tôi gãy tay rồi
đấy! Cô ăn cái quái gì mà khỏe thế hả!
- Ăn đòn.
Tôi đáp gọn lỏn, Ly cũng đành cứng họng. Rõ ràng, nếu
không ngờ mẹ “huấn luyện” cả ngày lẫn đêm trong suốt mười hai năm roi vọt triền
miên đến nỗi nhờn đòn thì làm sao tôi có được sức khỏe bất thường đến thế. Có
thể nói, sau bảy năm không rèn luyện kỹ năng, nếu bây giờ cho tôi đấu tay bo với
một thằng con trai khỏe mạnh, chắc tôi không dám đánh, nhưng nếu để tôi công bằng
chiến đấu với ba đứa con gái khỏe mạnh không dùng thủ đoạn, tôi dám chắc mình
không thua.
Sau ngày hôm đó, cuối cùng thì Ly cũng tâm phục khẩu
phục chịu thua tôi, còn đòi tôi rèn luyện thêm thể lực cho cô ấy nữa. Cô ấy kể,
khi nhắc đến tên tôi ở tại võ đường, một số thầy vẫn còn nhớ đến và kể lại về
tôi rất hào hứng, như là đứa con gái khỏe mạnh nhất trong đội hình nữ năm đó vậy.
Tôi vẫn còn nhớ năm lớp sáu, khi tôi cùng cái Hoa - đứa bạn thân hồi cấp hai rủ
nhau đi học võ, ngày đầu tiên tập thể lực, tôi đã bất ngờ chạy vượt mặt đám con
trai cấp hai, kể cả mấy anh lớp mười, rồi cả khi chuyển sang đứng tấn, mặc dù
miệng thì vẫn thao thao bất duyệt tám với cái Hoa, nhưng khi thầy bất ngờ đi
qua đạp mạnh cho một phát vào cẳng chân thì tôi vẫn đứng yên như tượng gỗ. Lúc
đó thầy đã giơ ngón tay cái lên mà nói: “Thế này mới là con gái học võ chứ!” Những
kí ức đó, không khi nào tôi nguôi nhớ lại với nụ cười trên môi, có thể nói, đó
chính là quãng thời gian đáng tự hào nhất trong cuộc đời học sinh của tôi.