Đức Phật và Nàng - Hoa sen xanh (Tập 2) - Chương 63 (HẾT)

PHẦN KẾT

Không phụ Như Lai,
không phụ nàng

Mùa đông năm 2020, tại một hẻm núi sâu, vắng người qua lại,
trên dãy Côn Luân.

Tôi ngẩng lên nhìn qua khung cửa sổ, một dải màu đỏ rực đang
hiện dần trên dãy núi phía xa, mây đen nhuốm sắc vàng tươi làm nền cho màu xanh
sẫm nơi đường chân trời. Tôi đứng lên, chầm chậm cất bước về phía cửa sổ, tủm tỉm
cười:

- Trời sáng rồi!

Quay đầu lại thấy chàng trai trẻđang run rẩy, nhìn mình đăm
đắm, đôi mắt ngấn nước, rưng rưng rồi tuôn trào, vỡ òa. Tôi mỉm cười, ngóng đợi:

- Chàng nhớ ra rồi, phải không?

Người đó đứng lên, chao đảo, ấp úng:

- Ta… ta là… ta là…

Tôi tháo viên ngọc Linh hồn đeo trước ngực, ánh sáng bảy màu
lấp lánh tỏa rạng, quầng sáng xoay nhiều vòng quanh chàng trai rồi đột ngột
thâm nhập vào vùng ngực chàng, viên ngọc Linh hồn trên tay tôi lập tức biến mất.
Chàng trai đặt tay lên ngực, thở gấp, giọng chàng nức nở:

- Ta nhớ ra rồi, nhớ ra tất cả rồi. Đây là kiếp luân hồi thứ
bao nhiêu?

- Thứ mười lăm đó chàng.

Chàng run rẩy vuốt ve gương mặt tôi:

- Em vẫn chờ ở đây như mọi khi ư?

- Vâng. Em không đi đâu hết, em chỉ ở đây chờ chàng, chờ được ở
bên chàng. Ngắn thì hai mươi năm, dài thì trăm năm. Có lần nửa đêm chàng đã thiếp
đi, lúc tỉnh lại, chẳng còn nhớ gì cả, rồi chàng từ biệt em và ra đi mãi mãi. Từ đó
em mới biết rằng, mỗi lần chàng đến tìm em, em phải kể hết toàn bộ câu chuyện
trước khi trời sáng. Nếu không, chàng sẽ không thể nhớ ra và em sẽphải chờ kiếp
sau nữa. - Tôi mỉm cười mãn nguyện. - Nhưng tuổi thọ của em rất dài, em không
ngại chờ đợi. Lúc chàng không đến, em dành thời gian suy nghĩ xem nên kể câu
chuyện theo cách nào thì hấp dẫn nhất để chàng không thấy tẻ nhạt mà thiếp đi
giữa chừng…

Chàng siết chặt tôi thêm nữa, như thể chỉ cần khẽ buông lơi
là tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời này. Giọng chàng nghẹn ngào:

- Sau khi ta chết, em lại tiếp tục chờ đợi như vậy sao?

- Chàng nghĩ em sẽ trường sinh bất tử chắc? - Tôi phì cười,
đập khẽ vào ngực chàng. - Không đâu! Đây là lần cuối cùng. Em chỉ sống được mấy
chục năm nữa thôi, chàng xem, tóc em đã bạc trắng cả rồi này. Vả lại, ngọc Linh
hồn sắp cạn linh khí, chàng cũng không thể đầu thai chuyển thế được nữa.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Chàng đẩy tôi ra xa một đoạn, đón lấy một lọn tóc của tôi,
mái tóc màu lam mềm mượt như rong biển nay đã biến thành màu trắng toát. Tôi bật
cười khi nhìn vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn xót xa của chàng:

- Chàng sao vậy? Có phải chàng chê em già nua không? Hay
chàng đang nuối tiếc vì không thể đầu thai chuyển thế được nữa?

Chàng vội vã thanh minh:

- Làm gì có chuyện đó! Dù dung mạo của em có thay đổi thế
nào đi nữa, em vẫn mãi là bông hoa đẹp nhất trong lòng ta.

- Chàng nói đấy nhé! - Tôi nắm chặt tay chàng trong niềm hạnh
phúc vô bờ. - Đời người ngắn ngủi xiết bao, chúng ta hãy trân trọng từng khoảnh
khắc bên nhau, để không phải tiếc nuối, cũng không mong cầu được chờ nhau hết
kiếp này đến kiếp khác.

Chàng gật đầu cả quyết, lồng tay chàng vào tay tôi.

- Em nói đúng, chúng ta hãy sống thật vui vẻ, không chờ đợi
kiếp sau, không nuối tiếc.

Ánh ban mai tràn vào căn phòng nhỏ, nắng vàng rực rỡ bao phủ
lấy hai chúng tôi. Chàng giơ cao đôi bàn tay siết chặt của chúng tôi, chiếc
vòng tay hình hoa sen lấp lánh muôn sắc dưới ánh mặt trời. Chúng tôi nhìn nhau
và cười, bóng đôi lứa in trên tấm rèm lụa cửa sổ.

HẾT

Lời bạt

Đôi lời tâm sự của
tác giả về

ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG: HOA SEN XANH

Tôi đã nghiền ngẫm cốt truyện Đức Phật và nàng: Hoa sen
xanh
suốt bốn năm. Đây là câu chuyện mà tôi rất thích. Để viết nên cuốn tiểu
thuyết này, tôi đã đọc, tìm hiểu và nghiên cứu rất nhiều tài liệu về Tây Tạng,
về dân tộc Tạng và về triều Nguyên - Trung Quốc. Sau khi cuốn sách ra đời, tôi
nhận được không ít thư của bạn đọc bày tỏ những thắc mắc về cuốn truyện. Vậy
nhân đây, tôi xin được viết đôi dòng chia sẻ cùng các bạn:

1. Vì sao Đức Phật và nàng: Hoa sen xanh lại có đến
hai nhân vật nam chính?

Sự thực là tôi đã suy nghĩ rất nhiều vềđiều này. Các tiểu
thuyết “ngôn tình” được xem là “chính tông” thường chỉ có một nhân vật nam
chính, vì các nhân vật nữ chính của chúng ta đều ước mong: “suốt đời suốt kiếp
chỉ hai ta”. Bản thân tôi cũng vậy.

Bởi vậy, lúc đầu tôi dựđịnh để Kháp Na xuất hiện trong tiểu
thuyết đúng như sự thực lịch sử: kết hôn với Kangtsoban và qua đời khi chưa thấy
mặt con. Nhưng nếu làm vậy thì thật tàn nhẫn với Kháp Na. Khi tìm hiểu về cuộc
đời Bát Tư Ba, tôi cứ hoài trăn trở: vấn đề nối dõi tông đường vô cùng quan trọng
đối với phái Sakya, vậy thì vì sao mãi đến năm hai mươi chín tuổi, Kháp Na mới
sinh hạ người con đầu? Cách lý giải duy nhất là: cậu ấy không hạnh phúc, vì đó
là cuộc hôn nhân chính trị thuần túy. Và còn điều này nữa, rốt cuộc Kháp Na đã
chết như thế nào? Sử sách ghi chép rất mơ hồ. Kháp Na qua đời khi mới hai mươi
chín tuổi, lại chết một cách không rõ ràng, điều này cho thấy Tây Tạng vào thời
kỳđó phức tạp và hỗn loạn vô cùng. Vì thế, tôi rất đỗi cảm thương cho Kháp Na.
Tôi càng viết càng thấy thích nhân vật này. Nếu tôi nhất định phải tôn trọng sự
thật lịch sử, vậy thì tôi chỉ có thể mang lại cho cậu ấy chút hạnh phút nhỏ
nhoi hư cấu trong tiểu thuyết mà thôi.

2. Vì sao trong truyện có rất ít tình tiết “yêu đương” của
Bát Tư Ba?

Bát Tư Ba là nhân vật nam chính của Đức Phật và nàng: Hoa
sen xanh
nhưng sử sách không ghi chép bất cứ chi tiết nào về sự tồn tại của
“bóng hồng” trong cuộc đời ngài. Vậy nên, kể chuyện tình yêu về ngài khó hơn
Rajiva rất nhiều. Nhưng nếu tôi chỉ viết về công đức và thành tựu chính trị của
ngài, chắc chắn không ai buồn ngó tới cuốn tiểu thuyết này và tôi sẽ không thểđạt
được mục đích: muốn ngày càng có nhiều người biết đến ngài. Tôi vô cùng sùng
bái ngài và vai trò lịch sử của ngài. Tôi lại là người tôn trọng sự thật lịch sử
nên không thể tùy tiện hư cấu chuyện ngài phá giới rồi kết hôn. Chi tiết nụ hôn
duy nhất vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời Bát Tư Ba đã là giới hạn tối đa
mà tôi cho phép mình được viết về chuyện tình ái của ngài.

Tôi cũng luôn dặn lòng rằng, tôi là “mẹ ruột”, tôi yêu tất cả
các nhân vật của mình nên dù tôi nhất định phải tôn trọng lịch sử khi viết về
Kháp Na và Bát Tư Ba, một người qua đời năm hai mươi chín tuổi, một người lìa
thế năm bốn mươi sáu tuổi nhưng tôi cũng muốn họđược toại nguyện trước lúc ra
đi.

3. Vì sao nhân vật nữ chính lại là hồ ly?

Bạn đọc có thể không thích nhân vật nữ chính là một hồ ly,
nhưng tôi xây dựng nhân vật này là có dụng ý riêng. Bạn biết không, cả Tiểu Lam
và Ngải Tình đều là những nhân vật hư cấu, họ giúp tôi kể chuyện về Bát Tư Ba
và Kumarajiva. Lần này, tôi không viết truyện vượt thời gian nữa mà sáng tạo ra
nhân vật hồ ly có phép thuật. Bởi vì tôi nghĩ rằng, không người phụ nữ nào
trong số chúng ta có thể chịu đựng số phận nghiệt ngã như Tiểu Lam: người yêu
qua đời, con trai và cháu trai mất sớm, tất cả người thân đều trở thành vật hy
sinh của ván bài chính trị. Số phận ấy quá ư bi thảm, nó khiến người ta tuyệt vọng.
Tôi muốn được sống dưới ánh dương rạng rỡ, cho dù số phận có trớ trêu nhường
nào đi nữa, tôi vẫn tin rằng, còn hy vọng là còn tương lai. Thế nên, Đức Phật
và nàng: Hoa sen xanh
mới có kết thúc như vậy, thế nên nhân vật nữ chính mới
chờđợi hết kiếp này đến kiếp khác, chờ cho đến khi niềm hy vọng của cô ấy trở
thành hiện thực.

4. Vì sao ở cuối mỗi chương truyện đều ngồn ngộn những kiến
thức lịch sử?

Bát Tư Ba sống vào đầu thời nhà Nguyên, đây vốn là giai đoạn
lịch sửđược xem là “lạ lẫm” với phần đông người Trung Quốc nói riêng, bạn đọc
khắp nơi nói chung. Bát Tư Ba lại là một nhân vật chính trị, một người Tạng.
Tôi tin rằng, không nhiều người trong số chúng ta có thể phân biệt một cách
rành rẽ các giáo lý và giáo phái của Phật giáo Tây Tạng, tôn giáo vốn hết sức
phức tạp. Bởi vậy, nhiệm vụ tất yếu của Đức Phật và nàng: Hoa sen xanh
phải tập trung viết về lịch sử triều Nguyên và văn hóa đất Tạng. Tôi hiểu rằng,
đa phần bạn đọc ngày nay không mấy hứng thú với những tri thức lịch sử khô
khan, cứng nhắc nên sau khi cân nhắc kĩ càng, tôi đã quyết định tách riêng một
phần dữ kiện lịch sử, đặt vào cuối mỗi chương truyện, truyền tải đến bạn đọc
thông qua cuộc đối thoại giữa Tiểu Lam và chàng trai trẻ. Nếu bạn không thích đọc
về lịch sử, bạn hoàn toàn có thể lướt qua phân đoạn này mà không hềảnh hưởng đến
phần nội dung chính của truyện. Khi nào bạn đã thật sự yêu thích Đức Phật và
nàng: Hoa sen xanh
, chắc chắn bạn sẽđọc lại và nghiền ngẫm phần lịch sửđó.
Cũng giống như nhiều bạn say mêĐức Phật và nàngđã miệt mài tìm đọc kinh
Phật và các sách lịch sử liên quan đến câu chuyện. Và thế là, những điều tôi
tâm huyết, những điều tôi muốn các bạn hiểu, sẽ như “mưa dầm thấm lâu”, dần lắng
lại trong tim các bạn, có phải vậy không các bạn của tôi?

CảĐức Phật và nàngĐức Phật và nàng: Hoa sen
xanh
đều là những cuốn sách lịch sử khoác trên mình chiếc áo “ngôn tình”. Tất
nhiên, tôi biết rằng, phần lớn bạn đọc yêu mến hai cuốn tiểu thuyết này không
phải vì những tri thức lịch sử và Phật pháp hàm chứa trong đó mà là những câu
chuyện tình yêu đẹp đẽ mà tôi sáng tác nên. Nhưng nếu tôi chỉ viết truyện ký
thông thường về Kumarajiva hay Bát Tư Ba, hẳn rằng sẽ không ai buồn đọc.

Vậy tôi phải làm sao để truyền tải thông điệp của mình, phải
làm sao để ngày càng nhiều bạn đọc biết đến những nhân vật vĩđại với những cống
hiến to lớn trong lịch sử nhưng lại được rất ít người biết đến? Tôi quyết định
chọn cách thức thông dụng nhất: tiểu thuyết ngôn tình để thu hút bạn đọc. Chỉ
khi lôi cuốn được bạn đọc vào câu chuyện, tôi mới có thể truyền tải những thông
điệp mà tôi muốn truyền tải. Bằng không, mọi nỗ lực của tôi sẽ chỉ là vô ích.

Và tôi tin rằng, dù bạn chỉ yêu thích phần “ngôn tình” của
truyện, nhưng theo một cách rất tự nhiên, bằng một lẽ rất tự nhiên, bạn sẽ nhận
được nhiều hơn thế từ cuốn sách của tôi. Vậy là tôi đã thành công rồi, phải
không các bạn?

Chương Xuân Di

Thực
hiện bởi​

nhóm
Biên tập viên Gác Sách

Sienna
- Nhocmuavn

(Duyệt
– Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3