Đức Phật và Nàng - Hoa sen xanh (Tập 2) - Chương 42

CHƯƠNG 42

Nẻo về của trái tim

“Sống trên đời hãy lưu lại tiếng thơm,

Khi ra đi phải giữ vẹn phúc đức;

Thiếu cả hai, chỉ sung túc tiền tài,

Không giúp cho bậc hiền nhân vui vẻ.”

( Cách ngôn Sakya )

Tôi kinh ngạc khi vềđến căn phòng của Kháp Na. Mới rời khỏi
đó có vài canh giờ mà mọi thứđã hoàn toàn đổi khác, cách bài trí giống hệt
phòng tân hôn. Nến hồng rực rỡ, hồng loan điệp trướng, cả căn phòng rực sáng
lung linh, hơi ấm lan tỏa mơn man. Bếp than không khói khiến cả căn phòng trở
nên ấm cúng lạ thường.

Không để tôi chờđợi, giọng nói trầm ấm của Bát Tư Ba đã cất
lên:

- Lam Kha, đêm nay là đêm tân hôn của em và Kháp Na. Ta đã
cho người gấp rút chuẩn bị, mong là em hài lòng.

Tôi ngẩn ngơ, quay lại nhìn chàng. Dưới ánh nến, gương mặt
Bát Tư Ba trở nên hồng hào, ấm áp hơn. Chàng ôm trong tay chiếc áo choàng cô
dâu mới tinh, dệt bằng lụa đỏ rực rỡ, nụ cười hồn hậu nở trên môi:

- Đây là lễ phục cô dâu của em. Vì thời gian không còn nhiều
nên chưa kịp đính thêm trang sức, nhưng ta tin, em vẫn sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất
trong mắt Kháp Na.

Tôi như bị thôi miên bởi bộ áo váy cô dâu trên tay Bát Tư
Ba. Những đường nét tinh tế, rực rỡ của bức tranh “bát bảo cát tường” lấp lánh
trong ánh nến. Tôi thấy lòng mình rung động sâu sắc. Chỉ trong một thời gian ngắn,
Bát Tư Ba đã chuẩn bị rất chu đáo, vì chàng muốn tôi cảm nhận được niềm hạnh
phúc trọn vẹn trong ngày thành hôn với Kháp Na.

- Lát nữa ta sẽđưa Kháp Na vềđây. Đệấy vẫn chưa biết chuyện,
vì ta muốn tặng đệấy niềm vui bất ngờ mà bao năm đệấy hằng khao khát.

Chàng khẽ ngừng lại, nhìn tôi nghiêm nghị, ánh mắt kiên định,
chậm rãi nhả từng tiếng:

- Lam Kha, kể từ hôm nay, em sẽ là vợ của Kháp Na. Người
ngoài có thể không biết, nhưng với ta, em là vương phi duy nhất của Bạch Lan
Vương.

Tôi chợt nhớđến câu nói của Bát Tư Ba với Jichoi trong bữa
tiệc:

- Người thừa kế của phái Sakya nhất định phải do Vương phi của
Bạch Lan Vương sinh hạ.

Thì ra câu nói ấy chứa đựng ẩn ý khác. Tôi đỏ mặt thẹn
thùng.

Chàng ngắm tôi thêm một lát, ánh mắt ẩn chứa nỗi buồn vương
khó đoán. Rồi chàng thở dài, chầm chậm quay đầu, rời khỏi căn phòng, lúc đến bậc
cửa, chàng bỗng ngừng lại, quay đầu, khẽ gọi: - Lam Kha…

Giọng tôi bồng bềnh như từ cõi xa xăm vọng về:

- Em đây.

Chàng khép mắt, cặp mắt trong veo lúc chàng quay lại nhìn
tôi:

- Ta nợ Kháp Na nhiều lắm, ta nhờ em đó!

Bát Tư Ba cúi gập người, trịnh trọng vái tôi một vái, giọng
nói thâm trầm, khẩn thiết:

- Xin em, hãy mang lại hạnh phúc cho đệấy!

Tôi cũng đáp lễ, cúi gập người trước Bát Tư Ba, để nhận lời
với chàng, để tạ từ và để kết thúc giấc mộng đeo đẳng hơn mười năm qua. Mãi đến
khi cánh cửa phòng khẽ khép lại, tôi vẫn cúi gập người như thế, hai mắt chiếu
thẳng xuống đất, nước mắt lã chã như chuỗi ngọc đứt dây, từng giọt, từng giọt
thấm vào nền gạch. Rồi tôi chầm chậm đứng lên, vươn thẳng lưng. Kể từ bây giờ,
tôi sẽ chỉ khóc vì một người. Không, không phải, không được khóc nữa! Tôi sẽ
khiến cậu ấy vui cười, mãn nguyện, khiến cậu ấy thoát khỏi mọi sầu lo, phiền muộn
trong cuộc đời này.

Khoác lên mình bộ lễ phục lộng lẫy, nhẹ nhàng buộc gọn mái
tóc màu lam bồng bềnh, óng ả, tôi đứng trước gương soi. Cô gái yêu kiều, đằm thắm,
đôi má hồng hồng, làn da trắng nõn nà, đôi môi mọng đỏ, đôi mắt lúng liếng
trong gương kia là tôi ư? Tôi mỉm cười với người trong gương, lúm đồng tiền dễ
thương liền xuất hiện, khóe môi uốn thành vành cong kiều diễm. Tuy chưa bao giờ
coi trọng quá mức chuyện ngoại hình nhưng lúc này, tôi đã bị hấp dẫn bởi dung
nhan của chính mình. Trong lòng dâng lên niềm vui khôn tả, người ta thường bảo
“xinh như hoa, như gấm” có lẽ cũng chỉđến thế này thôi chăng? Kháp Na, em mong
cô dâu kiều diễm này sẽ khiến chàng nhớ thương suốt đời.

Thính giác nhạy bén giúp tôi nhận ra tiếng bước chân của hai
người trên tuyết, đang hướng về căn phòng. Những tiếng bước chân quá đỗi thân
thuộc, của Bát Tư Ba và Kháp Na. Tim tôi bỗng rộn ràng, tôi cuống quýt hít thở
thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

Ngoài cửa có tiếng trò chuyện của hai anh em họ, giọng nói
trầm ấm của Bát Tư Ba cất lên:

- Kháp Na à, mùa đông năm nay đệ muốn ở lại Lang Như Thư Lầu
bao lâu cũng được. Ta đã dặn dò mọi người không ai được phép đến đây làm phiền
đệ, kể cả Kangtsoban. Đệ cần gì sẽ có người mang đến tận nơi, cứ giao việc cho
Kunga Zangpo là được.

Kháp Na chừng như khó hiểu:

- Huynh muốn đệở lỳ trong phòng suốt mùa đông ư? Làm thế
khác nào giam lỏng đệ!

Bát Tư Ba chẳng buồn giải thích thêm:

- Đệ cứ lo tĩnh dưỡng cho khỏe, đừng bận tâm đến những việc
đau đầu khác.

Kháp Na gạn hỏi:

- Đại ca đưa Tiểu Lam đi đâu rồi?

Bát Tư Ba trả lời qua quýt:

- Không đưa đi đâu cả. Muộn rồi, đệ vào trong đi!

Có tiếng đẩy cửa, giọng nói tha thiết của Bát Tư Ba lại vang
lên:

- Kháp Na! Đệ nhất định phải hạnh phúc!

- Đại ca, từ lúc cử hành hôn lễđến giờ, đệ thấy huynh rất lạ.

Tuy không hiểu ý tứ của anh trai nhưng Kháp Na vẫn mỉm cười
đáp lời:

- Đại ca yên tâm, đệ nhất định sẽ hạnh phúc!

Cánh cổng khu nhà khép lại, tiếng bước chân Kháp Na mỗi lúc
một gần. Tôi chợt bối rối, cuống cuồng ngước nhìn qua ô cửa sổ, dõi theo bóng
dáng cao gầy, cô độc của người đó dưới gốc cây thông. Tán cây che khuất vầng
trăng, gió thổi cành lá rì rào, bóng dáng ấy mơ hồ lẩn khuất dưới trăng đêm
bàng bạc, chập chờn giữa cây lá. Một đêm thật yên tĩnh, tôi thậm chí có thể
nghe thấy cả tiếng thở dài khe khẽ. Bóng dáng ấy chầm chậm rời khỏi tán cây, rồi
chầm chậm đi xa mãi. Dưới ánh trăng, bờ vai hơi còng xuống càng khiến bóng dáng
ấy trở nên muôn phần cô độc.

Người dần khuất xa, chỉ lưu lại dấu chân trên tuyết lạnh, nước
mắt tôi nhạt nhòa, tôi thầm gọi:

- Lâu Cát, cảm ơn chàng!

Cửa phòng bật mở, tôi chầm chậm quay người lại, mỉm cười gật
đầu với chú rể. Chàng đứng yên bất động, dường như quên sạch mọi thứ xung
quanh, chỉ biết gắn chặt đôi đồng tử trong veo lên người tôi. Bao điều muốn nói
đều dồn cả vào đôi mắt thần kỳấy, đôi mắt biết bày tỏ mọi nỗi niềm yêu thương
thiết tha, nồng nàn.

Tôi thấy lòng mình ấm áp lạ thường, khẽ gọi:

- Vào phòng đi chứ!

Chàng như vừa bừng tỉnh sau cơn mộng mị, nhưng ánh mắt vẫn
chưa hết mơ hồ. Lúc bước qua bậc cửa, chàng đã không để tâm, suýt thì ngã nhào.
Tôi vội bước lại đỡ chàng, dìu chàng vào phòng và đóng cửa lại.

Chàng nhìn tôi đắm đuối rồi bối rối thốt lên:

- Tiểu Lam, sao em… sao em lại ăn mặc như vậy?

Tôi mỉm cười, giọng vương chút trách móc:

- Hôm nay là ngày chúng ta thành hôn kia mà! Chàng bảo rằng,
hôn lễ hôm nay là dành cho chàng và em kia mà!

Chàng chộp lấy cánh tay tôi, gương mặt ửng đỏ, ấp a ấp úng:

- Em… Đại ca đã nói với em ư?

Chàng nhìn quanh căn phòng, kinh ngạc vì sự thay đổi.

- Đại ca đã sắp xếp tất cả? Huynh ấy buộc em mặc bộ y phục
này và chờ ta ởđây?

- Kìa Kháp Na! - Tôi nắm chặt bàn tay giá lạnh của chàng, dịu
dàng nói. - Đúng là Lâu Cát đã sắp đặt tất cả nhưng em cũng muốn vậy mà!

Chàng vẫn chưa hết kinh ngạc, ánh mắt ngập nỗi băn khoăn: -
Em… em hiểu lòng ta nên mới nhận lời cùng huynh ấy để diễn vở kịch này, khiến
ta vui lòng phải không?

Tôi nín cười, phụng phịu:

- Trên đời này, làm gì có cô gái nào chịu biến đêm tân hôn của
mình thành một vở kịch? Đêm nay, em sẽ là cô dâu của chàng, nhưng nếu chàng
không thích thì thôi.

Chàng sững sờ giây lát rồi đột nhiên gỡ tay tôi ra, lùi thật
xa, giữ khoảng cách với tôi, khuôn ngực phập phồng dữ dội:

- Tiểu Lam, ta không cần em thương hại!

- Không phải, không phải vậy! - Tôi sáp lại, cuống quýt giải
thích. - Tại em ngu ngốc, đến bây giờ mới nhận ra điều mình thật sự mong muốn
là gì.

Chàng thở hổn hển, gắng sức dịch chuyển ánh mắt mê đắm rời
khỏi tôi, gắng sức nén dòng cảm xúc cuộn dâng, gạn hỏi:

- Em mong muốn điều gì? Em từng nói với ta rất nhiều lần rằng,
đại ca là ước nguyện lớn nhất của đời em kia mà! Ước nguyện ấy sẽ nhanh chóng
trở thành hiện thực, vì sao đêm nay em lại xuất hiện ởđây?

Tôi nhào đến, nắm chặt tay áo chàng:

- Bởi vì Lâu Cát đã giúp em hiểu ra rằng, người em thực sự
yêu là chàng, vậy mà lâu nay em không hề hay biết.

Chàng vẫn kiên quyết kháng cự, gỡ tay tôi ra khỏi tay áo
chàng, vừa thở hổn hển vừa bật cười:

- Em cũng biết anh trai ta rất giỏi hùng biện. Vì muốn tác hợp
cho hai ta, chắc chắn huynh ấy đã nói rất nhiều điều tốt đẹp về ta, để em cảm
thấy ta là người hợp với em nhất. Nhưng em phải giữ chính kiến của mình chứ! Lẽ
nào huynh ấy nói gì, em cũng tin sao?

Rốt cuộc tôi đã hiểu, nếu tôi không trải lòng mình, chàng sẽ
không tin. Tôi thở dài, buông áo chàng ra:

- Chàng không tin lời em, đúng không? Chàng cho rằng em
thương hại chàng và nghe lời đề nghị của Bát Tư Ba nên mới đến đây, đúng không?

Chàng khép hờđôi mắt, cắn chặt môi, quay mặt đi hướng khác.

- Đúng, Lâu Cát từng là giấc mơ của em, giấc mơ tuyệt đẹp do
chính em dệt nên. - Tôi cười buồn, mơ màng nhớ lại. - Mục đích ban đầu của việc
đi theo hai người là để lén học đạo. Lúc hai người còn nhỏ, em đã tìm mọi cách
để có thể bám theo anh trai chàng, bởi vì em có thể học được từ Lâu Cát rất nhiều
phép tu có ích cho việc tu luyện của em. Anh trai chàng thông tuệ, uyên bác, và
điều đáng quý nhất là Lâu Cát không hề có định kiến với em, thậm chí còn cho
phép em học lén. Vì thế, kể từ ngày đầu tiên đi theo Lâu Cát, em đã sùng bái,
ngưỡng mộ chàng ấy. Em đã chứng kiến chàng ấy từng ngày trưởng thành, từ thuở
niên thiếu dại khờđến tuổi thanh xuân chững chạc, vững vàng. Lâu Cát ngày càng
có tư chất và cốt cách của một bậc danh sư. Phong thái an nhiên, tự tại, vẻ cao
quý cuốn hút và vầng hào quang thánh khiết tỏa ra từ chàng ấy có sức thu hút vô
cùng mãnh liệt đối với loài yêu như em.

Chàng hít một hơi thật sâu, mệt mỏi ngả lưng vào tường.

Tôi nhìn chàng mà lòng ngập nỗi day dứt, tôi nức nở:

- Lúc đó, chàng mới chỉ là một chú bé vô tư lự, vậy mà đã phải
gò mình vào một cuộc hôn nhân ép uổng, sống cuộc đời nhàm chán, vô vị, vì thế
em thương chàng, xót chàng, mới ra sức bảo vệ chàng. Chàng trưởng thành và ngày
càng khôi ngô, tuấn tú, nhưng ánh mắt của em khi nhìn chàng vẫn chỉ dừng lại là
ánh mắt yêu thương dành cho một chú bé, như khi chàng còn nhỏ. Em chưa từng ở
bên chàng bằng cảm xúc của một thiếu nữở bên chàng trai mà mình ái mộ, chưa từng
nhìn chàng thật lâu bằng ánh mắt luyến lưu, tha thiết. Bởi vì khi ấy, hình bóng
của Lâu Cát đã lấp đầy tâm trí em. Em khát khao có được hình hài của con người
và nỗ lực từng bước lại gần chàng ấy. Em coi chàng là người bạn tâm giao, để thổ
lộ mọi buồn vui, tâm sự mà không hề nhận ra rằng càng ở bên chàng, em càng thấy
lòng mình phơi phới, thư thái, nhẹ nhõm biết bao!

Chàng ngẩng lên nhìn tôi, nước mắt lưng tròng.

- Em không biết mình đã yêu chàng tự khi nào. Bây giờ nghĩ lại,
tình cảm của em dành cho chàng càng sâu đậm qua năm tháng. Ngày hội Nguyên tiêu
ở Yên Kinh, trái tim em đã thổn thức vì chàng. Sinh nhật chàng, nụ hôn của
chàng khiến tim em loạn nhịp, chưa khi nào em có cảm giác lâng lâng mãnh liệt đến
thế. Lúc truyền linh khí cho chàng, em đã hôn chàng, chàng biết không, em đã thầm
khao khát và muốn khoảnh khắc ấy kéo dài mãi mãi.

Hai má tôi bỗng nóng ran khi phải thốt lên những lời từ sâu
thẳm trái tim mình, ngón tay vô thức chạm vào sợi dây buộc tóc màu lam.

- Em… em… Sau đó, em đã nhiều lần muốn hôn trộm chàng. Thậm
chí, lúc chàng ngủ say, em hóa thành người ngồi bên chàng, em rất muốn hôn
chàng nhưng lại không dám.

Chàng khẽ rùng mình, chầm chậm bước về phía tôi, niềm vui dè
dặt dâng trong đáy mắt:

- Em… Vì sao em không nói cho ta biết?

- Là vì giấc mộng xa vời đó! Bao năm qua em vẫn luôn cho rằng
em yêu Lâu Cát và chỉ thương chàng, cảm thông với chàng mà thôi. Mãi đến hôm
nay em mới biết, mình đã nhầm lẫn giữa lòng sùng bái và tình yêu. Em đã tự huyễn
hoặc bản thân, đã chờđợi mỏi mòn, đã tự mình dệt mộng nên ngoài hình ảnh của
Lâu Cát, em không thấy bất cứ ai khác, cũng không cho phép mình suy xét.

Tôi cười buồn, lắc đầu.

- Mãi đến khi nghe tin chàng tái hôn, em thấy mình không còn
là mình nữa, trái tim em quặn đau, cơn đau dữ dội ấy khiến em mất đi mọi cảm
giác, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: em muốn gặp chàng! Thế là em vội
từ biệt Lâu Cát, lén bám theo đoàn rước dâu. Em đã chứng kiến chàng hát ru
Kangtsoban, mỉm cười với cô ấy. Và lần đầu tiên trong đời, em biết thế nào là
ghen tuông. Em thậm chí đã ghen đến điên dại với một cô ngốc!

Chàng bật cười:

- Không có chuyện đó đâu, chẳng qua là…

Tôi lấy tay che miệng chàng, mê mẩn ngắm nhìn gương mặt như
tạc tượng của chàng.

- Em biết chứ. Những lời chàng nói với Lâu Cát tối qua, em
đã nghe thấy cả.

- Vậy… vậy em…

Chàng hết sức ngạc nhiên, sau đó mặt đỏ rần, ánh mắt đầy lo
lắng:

- Em đã biết chuyện đêm đó, ta…

- Buổi tối bên hồ Yamdrok-tso, chàng nói rằng chàng có lỗi với
em, chính là chuyện này phải không?

Mặt đỏ như gấc chín, chàng gật đầu trong nỗi day dứt:

- Nếu không vì lo lắng cho tính mạng của em, ta đâu dám làm
chuyện đó. Kể từ hôm ấy, ta không nguôi dằn vặt, ta sợ rằng, nếu biết chuyện,
em sẽ rời bỏ ta.

- Chàng sẵn sàng đánh đổi mười năm tuổi thọ của mình vì em,
sao em có thể trách chàng được?

Tôi ngảđầu vào lòng chàng, áp tai lên ngực chàng, lắng nghe
trái tim chàng đang thổn thức. Chàng sững sờ, hai tay bối rối không biết nên đặt
vào đâu.

- Em xin lỗi, vì đã để lỡ quá nhiều thời gian. Lẽ ra em phải
mang lại hạnh phúc cho chàng từ lâu rồi mới phải.

Tôi ngước lên, đắm mình trong đôi mắt tựa hai vực nước sâu
hun hút của chàng, âu yếm vuốt ve gương mặt gầy guộc của chàng.

- Kháp Na, anh trai chàng có Phật Tổ, có giáo phái và cả
hoài bão thống nhất đất Tạng làm điểm tựa cho thế giới tinh thần, còn chàng thì
sao? Những cuộc hôn nhân ép uổng, trách nhiệm đối với gia tộc, niềm vui, nỗi buồn,
nguyện ước của chàng, có ai chịu thấu hiểu?

Chàng khẽ run lên, bóp chặt bàn tay tôi, lòng bàn tay chàng ẩm
ướt. Ánh mắt trong veo như dòng suối che giấu nỗi u sầu tích tụ, gương mặt điển
trai thoáng nét nghi hoặc:

- Tiểu Lam, em biết rằng ta không thể cự tuyệt em, đúng
không? Nhưng em đã suy nghĩ thấu đáo chưa vậy? Nếu hôm nay em trở thành vợ ta
thì ta sẽ không bao giờđể em xa rời khỏi vòng tay ta. Chỉ cần ta còn sống thì
dù ngày sau em có hối hận đi nữa, ta cũng không thể nhường em cho bất cứ người
đàn ông nào khác, kể cả người đó là người anh mà ta rất mực yêu kính.

Vầng trăng vằng vặc chiếu sáng trên cao, ánh trăng rọi qua ô
cửa sổ, dát bạc khắp căn phòng, thứ ánh sáng bàng bạc ấy bao phủ, tắm gội lên tất
thảy, làn da của Kháp Na trở nên bóng mịn, khỏe khoắn dưới lớp ánh sáng ấy.
Hàng mi dài của chàng khẽ rung động, đôi đồng tử to rộng gắn chặt vào hai mắt
tôi, hẳn là vì không muốn để sót bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt tôi. Tôi kiễng
chân, vòng tay qua chiếc cổ thuôn dài, tuyệt đẹp của chàng, khẽ hôn lên bờ môi
giá lạnh của chàng.

Chàng ngỡ ngàng, không dám cửđộng, cơ thể khẽ run lên, mắt mở
to hết cỡ vì kinh ngạc. Hàng mi dài rung động, gương mặt chàng đẹp như tạc, bờ
môi chàng rất mềm, khi chạm đến, tôi cảm giác như có một dòng điện lan khắp cơ
thể. Chỉ trong khoảnh khắc, chàng thôi ngỡ ngàng, niềm vui dâng tràn nơi đáy mắt,
bàn tay chàng siết chặt eo lưng tôi, kéo tôi sát lại. Hơi thở nồng nàn quen thuộc
ào tới gấp gáp, chàng cuốn lấy tôi, cùng tôi trao và nhận, cùng tôi hòa quyện,
cùng tôi quyến luyến. Trống ngực đập thình thịch, hơi thở hổn hển của chàng phả
lên hai má tôi, cảm giác gai gai, chộn rộn.

Không biết nụ hôn ấy đã kéo dài bao lâu, chàng khẽ rời bờ
môi tôi, ghì trán chàng vào trán tôi, hân hoan thủ thỉ:

- Ta không cần trở thành vĩ nhân lừng danh thiên cổ nhưđại
ca, cũng không cần quyền lực và danh vọng, ta chỉ cần một người vợ mà ta yêu
thương. Mùa đông, ta muốn cùng cô ấy cưỡi ngựa trên tuyết trắng, tìm kiếm hoa
mai. Mùa xuân, ta muốn đưa cô ấy đến những vạt đồi bát ngát, hái những bông hoa
dại, kết thành vòng hoa xinh xắn. Mùa hạ và mùa thu, cô ấy thích làm gì ta cũng
chiều ý. Mỗi mùa xuân - hạ - thu - đông, ta đều muốn cô ấy trở thành người con
gái hạnh phúc nhất thế gian.

Chàng nghiêng đầu sang bên, phải ngừng lại thật lâu mới có đủ
can đảm, tiếp tục thổ lộ lòng mình trong nỗi xúc động dâng trào:

- Ta chỉ cầu mong có thế.

Tôi nức nở, thổn thức. Mong ước của chàng mới giản dị làm
sao! Không giống người anh ôm hoài bão lớn lao, chàng chỉ mong cầu niềm hạnh
phúc mà bất cứ ai cũng có thể có được. Hạnh phúc bình dịấy, với chàng, lại vô
cùng quý giá. Tôi âu yếm vuốt ve hàng mày dài, sống mũi cao và bờ môi mềm mại của
chàng. Tôi yêu những xúc cảm dấy lên từ những va chạm khẽ khàng ấy. Tôi thủ thỉ:

- Kháp Na, vậy thì chúng ta đừng lãng phí thời gian đoán định
tâm tư, tình cảm của nhau nữa, đừng lạnh lùng, thờơ nữa! Đời người có được bao
năm, kể từ bây giờ, chúng ta hãy sống và tận hưởng năm tháng thuộc về chúng ta.

Chàng chớp mắt, đôi đồng tử long lanh gắn chặt vào tôi, niềm
hân hoan rạng ngời trên gương mặt và dâng đầy trong mắt. Khi tôi vừa dứt lời,
chàng lập tức sáp lại gần, hôn tôi mê mải. Nụ hôn mê say, nồng nàn, dịu dàng mà
cuồng nhiệt. Trống ngực đập rộn ràng, hơi thở nồng đượm, hai má nóng ran. Những
âu yếm, đan quyện ngày một mạnh mẽ, mãnh liệt hơn, chàng nồng nhiệt tận hưởng,
thảsức thưởng thức. Tôi dịu dàng đáp lại, chiều ý chàng, quấn quýt bên chàng.

Tôi cảm nhận được khát khao ngày một mãnh liệt của chàng qua
bàn tay siết chặt vòng eo tôi, qua bờ môi như có lửa đốt, qua làn da căng tràn
xúc cảm và ánh mắt hừng hực dục vọng, giọng chàng thì thầm, khơi gợi:

- Tiểu Lam, em cho phép ta chứ?

Sức nóng từ bàn tay chàng lan tỏa, đốt cháy da thịt tôi, tôi
như người vừa trúng bùa mê, ngả vào lòng chàng mềm nhũn:

- Chàng là phu quân của em, chàng muốn sao cũng được.

Tôi nhìn thấy đôi mắt mê dại của mình in trong vòm mắt huyền
hoặc của chàng, tiêu cự biến mất, ranh giới không còn, khoảng cách cũng biến mất,
làn môi đỏ thắm khẽ mở, làn môi thanh xuân, quyến rũ khó cưỡng. Tôi chưa bao giờ
thấy hình ảnh đó của bản thân, không dám nhìn thêm nữa, tôi vùi đầu vào lòng
chàng, đỏ mặt, ấp úng:

- Huống hồ, chàng đã từng…

Dường như lấy lại được chút tỉnh táo, chàng khẽ rời khỏi
tôi, gắng gượng quay đầu qua hướng khác:

- Tiểu Lam, tuy em là tâm nguyện lớn nhất đời ta, nhưng ta…
ta không muốn giấu em bất cứđiều gì. Ta muốn em chọn ta không một chút do dự.

Tôi ngạc nhiên:

- Chàng còn điều gì chưa nói với em ư?

Chàng thở dài, khẽ buông tôi ra:

- Tối hôm đó, khi vừa đến phủ Quốc sư, Drakpa Odzer nói với
ta rằng, trong cung cho người đến mời đại ca, huynh ấy đã đi rất lâu rồi. Khi
ta chuẩn bị bước vào nhà thì huynh ấy đột nhiên trở về, thần sắc hoang mang, lo
sợ, và điều khiến ta ngạc nhiên hơn cả là, bên cạnh huynh ấy không có bất cứ
người hầu cận nào. Y phục của huynh ấy không chỉnh tề mà xô lệch, nhàu nhĩ.
Huynh ấy không buồn chào ta lấy một tiếng mà vội vã rảo bước vào thư phòng. Ta không
biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đó là lần đầu tiên ta thấy bộ dạng của anh trai
mình thảm hại như vậy.

Tôi sững sờ, vì tôi cũng không ngờ Bát Tư Ba lại có lúc
hoang mang, sợ hãi đến thế.

Kháp Na chìm trong hồi ức, ngọn nến bập bùng chiếu tỏa gương
mặt như tạc khắc và ánh mắt xót xa, thương cảm của chàng:

- Đại ca sục sạo bới tìm trên giá sách của mình như một người
điên. Huynh ấy vứt sách ngổn ngang dưới đất. Ta hốt hoảng, chạy đến giữ tay
huynh ấy lại, huynh ấy bỗng gào lên đau đớn. Chiếc áo tăng ni bị ta kéo rách một
miếng, để lộ những khớp tay của huynh ấy. Ta nhìn thấy một vết thương lớn,
nhưng huynh ấy đã vội vàng che đi. Lúc đó, huynh ấy mới nhận ra sự có mặt của
ta, và như gặp được vị cứu tinh, cứ ráo riết dồn hỏi ra rằng, nếu biết em gặp
nguy hiểm, liệu ta có bằng lòng đánh đổi mười năm dương thọđể cứu em không. Ta
đã khảng khái đáp rằng, ta sẵn lòng, nhưng huynh ấy vẫn chưa chịu tin, nằng nặc
buộc ta phải xác nhận chắc chắn… Dáng vẻ của huynh ấy lúc đó rất kỳ quặc. Lúc đầu
là kinh ngạc, sau đó thì mỗi lời nói ra đều đượm vị xót xa, chua chát. Huynh ấy
lúc bình tĩnh, khi điên loạn, hoàn toàn không phải là người anh trai mà ta biết
trước đó. Sau cùng, như kẻ chấp nhận số phận, huynh ấy cho ta biết tình hình của
em và chỗ ngôi nhà, thúc giục ta lên đường. Ta cuống cuồng trèo lên lưng ngựa,
trước lúc phi đi, ta bỗng nghe thấy tiếng đồđạc vỡ choang vẳng ra từ phòng
huynh ấy. Nhưng vì vội đến cứu em, ta chẳng để tâm chuyện đó. Tinh mơ hôm sau,
khi ta trở về phủ Quốc sư, Drakpa Odzer nói nhỏ với ta rằng, đại ca đã thức trắng
đêm, đập vỡ tất thảy đồđạc trong phòng. Hôm đó, huynh ấy tiều tụy, võ vàng đi
trông thấy, ánh mắt lạnh như băng. Huynh ấy không hỏi và ta cũng không nói bất
cứ lời nào. Nhưng ta biết, bắt đầu từđây, giữa huynh đệ ta đã tồn tại một hố
sâu ngăn cách, chẳng thể lấp đầy.

Chàng quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt ngập nỗi day dứt:

- Tiểu Lam, sau chuyện đó, chúng ta biết rằng, cả hai đều đã
yêu em.

Tôi thực sự bất ngờ. Bát Tư Ba chỉ kể lại rất qua loa chuyện
đêm đó cho tôi nghe. Giờđây, Kháp Na đã tặng cho tôi một phiên bản khác. Tôi cười
buồn, chuyện đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Dù cho đêm đó, chàng đã dằn vặt, đau
khổ ra sao thì sự thực vẫn là sự thực: chàng đã chọn Phật Tổ chứ không phải
tôi.

Tôi nắm lấy bàn tay Kháp Na, đặt lên ngực mình:

- Kháp Na, dù khi ấy đã xảy ra chuyện gì thì người đến với
em đêm đó vẫn là chàng. Thực ra, không có chuyện hao tổn mười năm dương thọ gì
cả, đó chỉ là những lời nói dối mà Khabi cố tình dựng lên để thử thách lòng dạđàn
ông mà thôi. Chàng đã vượt qua cuộc khảo nghiệm đó nên chàng sẽ là người mà cảđời
này Lam Kha Mai Đóa yêu thương. Chàng biết không, loài hồ ly kết đôi rất ổn định,
nói theo ngôn ngữ của loài người thì chính là: trọn đời trọn kiếp có nhau.
Chàng và em đã thuộc về nhau, từ nay em xin trao thân gửi phận cho chàng.

Những dằn vặt, trăn trở rốt cuộc cũng đã tan biến trong mắt
chàng, niềm vui rạng ngời như nắng xuân. Chàng kéo tôi vào lòng, siết chặt như
thể sợ rằng chỉ cần khẽ buông lơi, tôi sẽ lập tức biến mất. Chàng nhấc bổng tôi
lên, tiến về chiếc giường rộng. Sợi dây buộc tóc đã tuột tự lúc nào, mái tóc
màu lam bồng bềnh xõa dài trên gối. Chàng thở gấp, lòng bàn tay nóng rãy, ánh mắt
vằn vện những tia dục vọng. Nhưng chàng vẫn đủ kiên nhẫn để cởi bỏ từng lớp
xiêm y của tôi. Chàng nâng niu cơ thể tôi như nâng niu báu vật quý giá nhất
trên đời.

Đêm đó, bầu trời đêm ngàn sao lung linh, ánh trăng chiếu rọi
khiến gương mặt chàng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết. Tôi nhớ mãi vầng trăng
tròn vành vạnh đêm ấy. Đó là đêm trăng đẹp nhất mà tôi từng thấy.

- Tiểu Lam ơi… Tiểm Lam…

Hơi thở hổn hển, niềm hân hoan khoái lạc chẳng thể che đậy,
chàng đan những ngón tay mình vào tay tôi, thầm thì gọi tên tôi, giọng nói dịu
ngọt của chàng bao phủ lấy tôi. Suốt những tháng năm dằng dặc sau này, tôi vẫn
không nguôi tưởng nhớ lại đêm tân hôn ngọt ngào, thiêng liêng ấy, bên tai tôi vẫn
luôn văng vẳng tiếng gọi da diết của chàng:

Tiểu Lam ơi… Tiểu Lam…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3